Song Hành
Chương 27: Ngũ Giác

Hai người cứ như thế bình bình đạm đạm ở cùng nhau vậy mà cũng đã hơn nửa tháng.


Lâm Mặc đứng trước gương trong phòng tắm, đầu mày cơ hồ sắp đụng vào nhau. Hôm nay cô phải đi đến trường, nhưng mà...


Trên cổ toàn dấu hôn.


Khúc Thừa tựa như rất cố chấp với chuyện này, đêm nào làm cũng để lại một đống vệt đỏ, cô nhiều lần nói qua nhưng anh lúc nào cũng bỏ ngoài tai vấn đề này.


Nan giải.


Cô thì không có một cái áo cao cổ nào.


Lâm Mặc thở dài, mở cửa bước ra ngoài lấy một tuýp che khuyết điểm đem thoa lên.


Miễn cưỡng che đi được.


Lâm Mặc thay một bộ đồ rồi nhấc chân đến bên tủ đầu giường lấy điện thoại chuẩn bị đi.


Khúc Thừa không biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt lộ ra khỏi cái chăn nhìn cô lom lom.


Anh kéo tay cô để cô ngồi xuống bên mình. Bàn tay to lớn bao bọc lấy từng ngón tay thon dài, đưa đến miệng hôn một cái, tiếp theo lại nhấc nó lên, bụng ngón tay cọ cọ vài đợt trên má cô, giọng nói khàn khàn lại trầm ấm: "Hôm nay có tiết sao?"


"Ừ." Lâm Mặc nhét điện thoại vào túi quần.


Từ lúc cô chuyển đến đây, Khúc Thừa cũng không đòi làm giáo viên gì nữa.


"Đi đi, nhớ ăn sáng. Buổi trưa em muốn ăn gì?" Mấy ngày này, giờ nghỉ trưa anh thường về nhà nấu vài món ăn thanh đạm rồi mang đến ăn cùng cô.


Lâm Mặc lúc đầu thì còn cự tuyệt anh, bảo là phiền toái đừng mang theo nữa, dù gì trong trường học vẫn có nhà ăn, sau mấy lần dửng dưng của Khúc Thừa, rốt cuộc chỉ đáp: "Gì cũng được."


Nói rồi cô đứng lên, sải bước rời khỏi phòng.


[..]


"A... Tịch thần về rồi!"


"Tịch thần! Tịch thần!"


"Aaaa!! Tịch thần vừa nhìn tôi kìa!"


"Tránh ra tránh ra, Lăng ca của tôi của tôi!!!"


"Tiểu Thiên! Nhìn bên đây!"


Hôm nay Vân Thiên đặc biệt náo loạn, từ trong ra ngoài đều đông nghịt học sinh, tiếng hét làm rung động trời đất.


Ngũ Giác trở về!


Chỉ thấy tất cả học viên đều tách thành hai hàng, chừa một lối đi rộng rãi trải từ cổng trường đến phòng học lớp 10A khối B.


Mà ngay ngắn ở nơi chính giữa đó, xuất hiện ba bóng người phách lối đi đến.


Dẫn đầu là một nam sinh diện mạo anh khí ngời ngời, đầu tóc lộn xộn rũ xuống trán, cặp mắt hẹp dài tà mị, khóe miệng cười cợt nhả, áo đồng phục bỏ hớ hênh ra ngoài, tay tùy ý đút túi quần, một bộ dạng cà lơ phất phơ, không xem ai ra gì.


Mà đứng phía sau lần lượt là một thiếu niên lạnh lùng, tròng mắt nguy hiểm được ẩn giấu sau đôi gọng kính màu đen. Bên tay phải là anh chàng nhỏ nhắn đáng yêu, làn da trắng bóc ửng hồng, trên tay cầm một bịch bánh ngọt, liên tục bỏ vào miệng, phồng má nhai nhai, dẫn đến tiếng reo hò của đám nữ sinh ngày một lớn.


Chu Lăng đảo tròn con ngươi nhìn toàn cảnh một hồi, sau đó đưa tay đẩy đẩy gọng kính, ghé sát vào tai Tịch Ngôn, chế giễu: "Người như cậu, ấy vậy mà lúc nào cũng được hoan nghênh nhỉ?"


Tịch Ngôn khẽ nhếch khóe môi, nghiêng đầu đáp trả: "Quá khen."


"Này, hai người các cậu nói cái gì thế? Đừng có bàn chuyện lén lút đi ăn sau lưng tớ đấy!" Đường Lam Thiên đứng một bên bĩu môi nhắc nhở.


"Hử, không đúng! Ninh Ninh cùng Thần Thần đâu?" Một nữ sinh đứng ở dưới quan sát tới lui, khó hiểu hỏi.


"Không biết à? Hôm nay hai người họ vào trễ, chắc lại nằm lê trên giường ngủ nướng nữa rồi."


Tìm được giải đáp,vấn đề này nhanh chóng bị bỏ qua.


Rộn ràng cả một đường dài, một tổ ba người cuối cùng cũng đi đến nhà ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.


Tất nhiên, nhà ăn phút chốc bị đám fan cuồng lấp đầy.


Người bán thức ăn khóe miệng giật giật: "..." Mẹ nó, mới sáng bửng mắt ra, làm sao đủ thức ăn cho buổi trưa đây?


Bốn bức tường chật hẹp của nhà ăn ngay lúc này như muốn vỡ tung ra bởi những tiếng hét cuồng loạn của mấy nữ sinh.


Ồn ào, mất trật tự, ầm ĩ.


Nhưng mà không ai biết, ở trong một góc bàn của nhà ăn lúc bấy giờ đặc biệt an tĩnh, an tĩnh một cách lạ thường, cứ như bị tách rời khỏi thế giới thực tế.


Lâm Mặc chậm rãi nhai nuốt phần cơm nhạt nhẽo của nhà ăn, cô cảm thấy Khúc Thừa nấu ngon hơn nhiều, đặc biệt hợp khẩu vị của mình.


Tiếng náo động bỗng chốc truyền đến, cô khẽ nâng mắt nhìn lên, một đám đông đúc đang vây quanh ba cậu nam sinh hét hò gì đó.


Tịch thần, Lăng ca, Tiểu Thiên?


Ngũ Giác?


Vớ vẩn.


Lâm Mặc bình thản thu tầm mắt về, thật sự ăn không được nữa, cô nhẹ đẩy ghế ra, đứng lên, vơ tay cầm theo ly sữa nóng rảo bước rời đi, để lại một phần thức ăn còn đầy vung.


Tịch Ngôn ngồi ngã lưng lên ghế, tay tùy tiện để trên mặt bàn gõ gõ vài nhịp, bản năng tự động bỏ qua những lời tán tụng ca ngợi của mọi người


Hốt nhiên một bóng người chậm chạp xẹt qua, tầm mắt nhanh chóng bị thu hút, đặt tại trên thân hình người phụ nữ lãnh đạm đang bình thản lướt đi.


Một giây sau, hắn sững sờ cả người.


Người kia cư nhiên ngay lúc hắn nhìn tới cũng thờ ơ mà xoay đầu.


Một người đứng một người ngồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cách một đám đông cứ thế mà nhìn nhau.


Lâm Mặc rời mắt, tiếp tục bước đi.


Tịch Ngôn đặt tay ra sau ghế, nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Lâm Mặc, mâu quang chợt lóe.


Ban nãy, là trùng hợp hay là...


Nếu như là ở vế sau, vậy thì người này không khỏi cũng quá... sắc bén.


Còn có một điều quan trọng hơn, cô ta là ai?


Chắc chắn không phải học viên, vậy là...


Thanh tra?


Hoặc, giáo viên mới?


[...]


"Tịch thần, Lăng ca, hai anh rốt cuộc cũng trở về rồi!"


"Ê, còn tớ nữa. Hồng Hồng quên tớ sao?" Đường Lam Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Chu Hồng.


"Được được được, tính cả cậu haha." Chu Hồng thoải mái cười to.


Các học sinh khác đã nhanh chóng tụ về một phía. Bọn họ biết, trong cái lớp này, trừ Chu Hồng, không ai có tư cách giao tiếp cùng Ngũ Giác.


Vì sao?


Vì cô ta là em ruột của Chu Lăng.


Tịch Ngôn quăng tập ngồi xuống bàn, ánh mắt lơ đãng chạm phải một người, nhướng mày hỏi: "Cậu ta sao thế?"


"Hả?" Chu Hồng ngơ ngác hỏi lại.


Hắn giơ ngón tay thon dài, chỉ chỉ về phía đầu bàn.


Mộ bóng người cao lớn đang ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh ghi chép gì đó, chăm chỉ đến nỗi dù một bên tay bị bó bột không thể cử động nhưng vẫn cứ hì hục viết xuống bằng tay còn lại.


Hắn biết, đó là Ngôn Cừ. Mà Ngôn Cừ thường ngày cũng đâu có cái dạng kia.


Chu Hồng bừng tỉnh: "À, cậu ta đang làm bài tập vật lý."


Giọng cô ta khinh khỉnh: "Hừ, mới bị hù dọa một lần mà đã thành ra như vậy."


"Nhắc mới nhớ, mọi người trở về, em thực cao hứng." Cô ta cười cười kéo ghế đến ngồi xuống.


"Có một mụ đàn bà tự xưng là giáo viên đến tiếp quản lớp mình, bọn em dùng thủ đoạn cũ nhưng cô ta rất khó xử, thấy cánh tay Ngôn Cừ kia không? Là do cô ta làm." Nói đến cuối, Chu Hồng đưa tay chỉ chỉ về phía trước.


Cặp mắt kính của Chu Lăng lóe lên một tia sáng, hỏi: "Vẫn chưa bị đuổi việc à?"


Chu Hồng thở phì phì: "Không được, quyền uy gia tộc cũng không thể động vào cô ta. Cha mẹ đã điện đến hiệu trưởng rồi, kết quả ông ta nói rằng người này không được, dùng đến chức vụ, trường học cũng không thể đụng đến một sợi lông của cô ta."


Cô ta lại cười: "Mà bây giờ các người đã trở về, cái gai này có thể nhổ đi rồi. Hừ, ngày đầu cô ta còn sai khiến em đi lau nhà cơ."


Đường Lam Thiên trong miệng nhai thức ăn, mơ hồ trả lời: "Khi nào gặp cô ta?"


"Tiết đầu."


"Chuẩn bị chuẩn bị! Ác ma tới!"


Ngay khi Chu Hồng vừa dứt lời, một tiếng hét vọng lại, sau đó lần lượt là các âm thanh "ầm ầm", "đục đục", mọi người hớt hải chạy biến về chỗ ngồi.


Chỉ trong một khắc, cả phòng học tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe được tiếng hít thở.


Mà ngược lại, ba người mới vào có chút không thích ứng được.


Miếng bánh từ trên miệng Đường Lam Thiên rơi trở lại vào bịch, ngu người hỏi: "Hở?"


Chu Lăng và Tịch Ngôn cũng hơi khựng lại.


Chu Hồng ngồi kế bên tri kỷ nhắc nhở: "Lạ không? Hai tuần này luôn là như vậy."


Vài giây sau, cửa lớp bị mở ra, một thân hình chững chạc bước vào.


Người phụ nữ thân trên khoác một bộ vest thiết kế màu đen, phía dưới là chiếc quần ống rộng cùng màu, giữa khuỷu tay cầm một quyển sách màu nâu nhạt, thảnh thơi sải bước trên đôi giày gót nhọn đen bóng.


"Nghiêm!"


"Kính chào cô."


Lâm Mặc dừng chân ở giữa bục giảng, xoay người nhìn một đám học sinh nghiêm chỉnh đứng chào mình, ánh mắt phóng thẳng đến bốn con người ở cuối lớp.


Im lặng nhìn một hồi, nhìn đến khi cả lớp đều đổ mồ hôi hột.


"Loạt soạt"


Chu Hồng biết điều, cắn răng đứng dậy, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt bức người kia.


Mặc dù Ngũ Giác đã trở về nhưng cô ta vẫn sợ hãi ánh mắt này, bị nhìn một phút có cảm giác như sẽ bị giam cả đời.


"Ngồi." Lâm Mặc thong thả ra lệnh.


"Xì, tưởng gì. Cuối cùng cô ta vẫn sợ danh tiếng của Ngũ Giác." Chu Hồng cười khinh, định vớt lại một chút mặt mũi.


Chu Lăng và Đường Lam Thiên cũng cười cười đồng ý.


Chỉ có Tịch Ngôn ngồi yên tĩnh một bên là có suy nghĩ khác biệt.


Hắn cảm thấy, cô dường như không phải thật sự sợ Ngũ Giác.


Lý do cô không bảo bọn họ đứng lên là vì...


Hắn không hề biết lý do đó.


Lâm Mặc bước tới bàn giáo viên, ngồi chống cằm không có động tĩnh. Thời gian trôi qua hoang phí tận mấy phút.


Mà kỳ lạ là, trong mấy phút này, lớp học vẫn như cũ lặng ngắt như tờ, không một chút ồn ào.


Đến khi cả bọn cảm thấy mình nín thở đến sắp chết, người phía trên có hành động!


Cô ung dung lật quyển sách ra: "Bắt đầu bài mới."


"Khoan đã."


Lâm Mặc nhìn về phía đầu bàn.


Ngôn Cừ đẩy ghế đứng lên, lắp bắp: "Em... em nộp bài tập của hôm trước ạ."


Có biết tại sao hắn ta được vào lớp không?


Nói đổi bằng cả sinh mạng cũng không ngoa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương