Song Hành
-
Chương 1: Đầu Tiên Và Cuối Cùng
Tập đoàn Lâm Ngộ.
"Mặc Nhi." Đứng trước cửa phòng chủ tịch, Lâm Tuấn Phong nhìn thấy cô bỗng sững người lại.
"Anh."
Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc gọi tên mình, Lâm Mặc quay đầu lại, hướng đến anh gọi một tiếng thật nhẹ, sau đó cong khóe môi cười, có chút mệt nhọc.
Nhìn hình ảnh thê lương lúc này của em gái mình, khác hẳn dáng vẻ cao quý, lãnh diễm trước đây, lòng anh có chút tê dại.
Cười cười, đưa tay đóng cửa phòng, anh tiến lại gần cô, treo lên mặt phong cách bỡn cợt hằng ngày mà trêu đùa: "Anh đang suy nghĩ. Không biết lần gần nhất em xuất hiện ở phòng chủ tịch này là khi nào nhỉ? "
Sau đó, không biết học điệu bộ của ai mà lườm nguýt cô một cái.
Dáng vẻ này của anh thành công chọc cười cô: "Thật sao? Có vẻ em cũng quên mất rồi." Tươi cười nhạt dần: "Nhưng mà Tuấn Phong, đã đến lúc em quay lại."
"Cậu ta..." Anh ngập ngừng, không muốn nhắc đến cụm từ đó, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhắm mắt xoa thái dương, cô lười biếng đáp: "Ừm... ly hôn rồi "
Sau đó nhướng mắt lên nhìn anh, cười cười: "Anh. Em thua cược." Thua cược, thua cuộc.
Lâm Tuấn Phong nhướng mày, đáp: "Mặc Nhi, anh hận mình không thể bóp chết cậu ta ngay lúc này."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta đã thỏa thuận, đừng xin phép em."
____________________________________________
Lâm Mặc, người thừa kế của tập đoàn Lâm Ngộ. Từ lúc còn trẻ, ba Lâm và mẹ Lâm đã đem lòng yêu nhau, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, hai gia đình nhanh chóng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đường tình duyên suôn sẻ và như ý, với tình cảm sâu sắc dành cho nhau, họ đã chào đón ba đứa con của mình trong hạnh phúc. Lâm Tuấn Hàn, Lâm Tuấn Phong và Lâm Mặc.
Lâm Mặc, người giống như tên, ngay từ bé, cô lúc nào cũng trầm mặc và lạnh nhạt với mọi người.
Tính cách này vô tình làm cô mang hơi thở xa cách và lạnh lùng, thế nên trừ ba mẹ và anh trai của mình, cô không đặc biệt thân thiết và gần gũi với một ai.
Về nước sau ba năm ở London, cô đã gặp Khúc Thừa thông qua một buổi đấu giá.
Cảm xúc lúc đó đối với anh tuy chưa phải là yêu, nhưng cô chắc chắn mình đã bị thu hút.
Cũng vì hai từ này mà cô hoàn toàn tự mình hãm sâu, không phải sao?
Lý do gì mà anh lại trở nên đặc biệt như vậy? Duyên cớ nào dẫn đến kết cục đau lòng như ngày hôm nay?
Cô vô pháp trả lời, có lẽ là do chính mình yêu sai cách.
Đúng!
Ngay từ đầu cô không nên như vậy, không nên xem Khúc Thừa như một dự án, dự án mà chỉ cần có kế hoạch rõ ràng và thông minh thì sẽ dễ dàng có được.
Quen anh hai tháng, kết hôn ba năm. Vì muốn dành hết trọn vẹn ánh mắt của mình cho anh, cô đã tạm thời từ bỏ quyền quản lí tập đoàn.
Rõ ràng, anh là trên hết.
Nếu dành một từ để miêu tả Khúc Thừa, anh là người đàn ông mà bất kì cô gái nào cũng muốn có, kể cả cô.
Có người từng hỏi Lâm Mặc, cả hai đều cùng một loại người: kẻ lãnh tình, người hờ hững thì chung sống bằng cách nào đây? Cô chấp nhận nhượng bộ, cô luôn dùng hết sự ôn nhu của mình dành cho anh, mang đến cho anh điều tốt nhất.
Nhưng buồn cười, Khúc Thừa lại cứ như là một đứa trẻ đang trong giai đoạn phản nghịch, luôn không thích sự ràng buộc.
Anh bất mãn với cuộc hôn nhân này, anh không yêu cô, không buồn cho cô một ánh mắt.
Thừa biết tình yêu mà cô dành cho anh lớn cỡ nào, anh vẫn cứ dùng cách này đến cách khác để giày xéo cô.
Cô thừa nhận, mình đã từng phóng túng rất nhiều lần, nhưng từ khi gặp anh, cô đã yêu hết mình không phải sao?
Trong tiềm thức của Lâm Mặc, kết hôn là một việc rất thiêng liêng, là một khi đã nhận định người đó, cô sẽ không buông tay, cô sẽ nắm tay anh đi đến lúc cuối đời, sẽ không phạm phải một sai lầm đáng tiếc nào.
Nhưng với Khúc Thừa thì khác hẳn, kể từ khi chung sống với cô, không biết anh đã mang về nhà bao nhiêu ả tình nhân mà phóng đãng.
Cô vẫn im lặng ngầm thừa nhận, cô chưa từng khóc lóc hay cố níu kéo điều gì ở anh, đâu có nghĩa là cô không đau?
Cô chỉ là cố ý nuông chiều anh một chút, nhưng một chút của cô đã khiến anh ngày càng hư hỏng, được voi đòi tiên.
_______________________________
Từ ngoài cửa bước vào nhà, Lâm Mặc đã nghe thấy tiếng rên rỉ đầy dâm đãng của phụ nữ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết điều gì đang diễn ra trong căn phòng ghê tởm này.
Ánh mắt cô hơi lóe rồi tắt đi.
Hai năm nay vẫn cứ như vậy, tình trạng này xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhưng không sao, đo về độ kiên nhẫn thì cô luôn không thiếu.
Sáng nay có một hợp đồng cần đàm phán ở thành phố B nên từ tối hôm qua thì Lâm Mặc đã xuất phát.
Cô chỉ tạm thời giao quyền quản lí công ty cho anh ba, nhưng có một số công việc mang tính chất bắt buộc như thế này thì cần đến sự hiện diện của cô.
Lịch trình dày đặc suốt một ngày làm tâm trạng có chút trì trệ, nay về nhà lại gặp phải cảnh này thì cô chỉ biết ngao ngán thở dài, chẳng buồn quan tâm.
Vứt chiếc giày cao gót vào hộp tủ rồi bước thẳng lên lầu, mở cửa vào phòng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn đến hai thân ảnh đang hoan ái trên giường.
Tắm một lúc, gột rửa hết những mệt mỏi làm cô có phần khoan khoái hơn.
Khi bước ra thì cô thấy trong phòng chỉ còn mỗi Khúc Thừa, drap trải giường cùng anh đều đã được đổi mới.
Theo thói quen, cô tiến đến trước chiếc bàn cạnh cửa sổ rót một ly rượu, lật qua lật lại trong tay nhìn mơ hồ, rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó ngã người lên giường, sự thoải mái kéo đến làm mí mắt cơ hồ muốn sụp xuống nhưng vẫn cố chịu đựng, đợi anh lên giường, ôm anh từ phía sau, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Ngủ ngon, bảo bối." Rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nghe được nhịp thở đều đặn của người phía sau, anh xoay người đối mặt với khuôn mặt đang say ngủ của Lâm Mặc.
Từ lúc đầu tiên cho đến bây giờ, dù nhìn bao nhiêu lần anh vẫn không thể nào hiểu được con người của cô.
Cô nghĩ gì, cô làm gì, anh hoàn toàn không lường trước được. Đôi khi cô quá quan tâm anh, thể hiện tình yêu một cách mãnh liệt, nhưng có nhiều lúc, cô cứ xem anh như người xa lạ.
Anh biết cô có rất nhiều điều bí ẩn, và anh chưa bao giờ có thể lật mở được một trong những số đó.
Người phụ nữ này chủ động xâm nhập vào cuộc sống của anh một cách mạnh mẽ, như cô nói, anh chán ghét cô, chán ghét sự ràng buộc đến từ cuộc hôn nhân này.
Nhưng thật sự là chán ghét sao? Đến cả anh cũng không thể hiểu nổi bản thân mình.
Sau khi kết hôn, cô luôn dùng sự ôn nhu duy nhất của mình để đối mặt với anh, nhưng chính anh cũng biết cô lạnh lùng đến mức nào.
Lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà dây dưa, cô đã thấy.
Anh không còn nhớ được mọi chuyện diễn ra sau đó là thế nào, anh chỉ nhớ rõ nhất ánh mắt của cô.
Không phẫn nộ, không đau lòng, cũng không đầy tình ý, ôn nhu như mọi ngày, mà chứa đầy sự lạnh lùng chiếu thằng vào anh, có cảm giác cô đang nhìn anh như nhìn một thứ rất...dơ bẩn.
Trong giây lát, Khúc Thừa sững sờ, nhận ra trong lòng mình có một cỗ hoang mang khó hiểu, nhìn vào cô anh bất giác hoảng hốt.
Nhưng có lẽ là anh nghĩ nhiều, trong khoảng thời gian đó cô vẫn không có gì đổi thay, vẫn mỉm cười ra chào đón mỗi khi anh về nhà, vẫn dịu dàng hôn anh vào mỗi tối, vẫn đều đặn thì thầm chúc anh ngủ ngon, vẫn luôn nhớ rõ anh thích gì, anh ghét gì.
Đôi khi anh nghĩ rằng cô còn hiểu anh hơn cả chính mình, nhưng anh thì chưa, chưa một lần thật sự hiểu được Lâm Mặc.
Sau lần đó, anh thường đưa tình nhân về nhà, nhưng không ai có thể qua đêm tại đây.
Cô cũng không nhìn anh bằng ánh mắt đó thêm một lần nào nữa, có lúc anh cũng lầm tưởng rằng ngày hôm ấy mình nhìn nhầm, nhưng thật sự không phải, cảm giác lúc đó của anh rất chân thật, hoảng hốt, chột dạ và sợ hãi.
Có một lần, sau khi cuộc mây mưa của anh và ả qua đi, cô chỉ đứng lẳng lặng trước của phòng tắm và nói với anh một câu: "Nhớ thay drap trải giường." Rồi xoay người bước đi.
Anh nhíu mày trầm tư, cuối cùng vẫn quyết định đối đầu với cô.
Hôm ấy, tối khuya cô mới về đến nhà.
Anh nằm trên giường lẳng lặng nghe tiếng bước chân vững vàng bước từng bước lên lầu rồi dừng trước của phòng, sau khi đóng cửa, cô bước vào phòng tắm.
Mọi động tác đều làm rất nhẹ nhàng và cẩn trọng như sợ đánh thức anh.
Không hiểu sao trong lòng anh lúc đó có một cỗ cảm giác khó nói nên lời, nó cứ khuấy động trái tim anh như một vòng xoáy không thể thoát ra được.
"Cạch."
Cô bước ra khỏi phòng tắm, như thường lệ nhấm nháp hết một ly rượu rồi bước đến bên giường.
Anh vô thức nín thở chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Anh nghe thấy hơi thở của Lâm Mặc bỗng khựng lại, cô cứ đứng bất động nơi đó, sự im lặng làm lòng anh dậy sóng.
Đến khi sự chịu đựng của anh sắp kìm không nổi nữa thì anh nghe thấy tiếng nói của cô truyền đến từ sau lưng, khe khẽ như thở dài, đúng, chỉ là thờ dài, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác... cô nói: "Khúc Thừa..."
Nghe như nỉ non, như tiếng gọi mơ hồ, trong một giây phút, anh chợt muốn xoay lại ôm thật chặt cô vào lòng.
Nhưng không đợi anh có động tác gì, cô đã bước đi xa, rời khỏi phòng.
Tối đó, cô không về...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook