Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
-
Chương 58: Gặp được sư phụ tăng động của đại thần*
Hiện tượng này gần như chỉ rơi ở trong mắt đệ tử Lạc Nhạn tông, cũng không có bị những người khác phát giác, dù sao ngay tại gần đây trong một đám đệ tử tiến vào đồng dạng có thể phá giải trận pháp trước mười tầng, phá giải tầng thứ năm thật sự không coi là tin tức lớn, tối thiểu khi vị Ly Khám cấp nhân vật đại sư tuổi còn trẻ liền đã phá vỡ ba mươi mốt tầng trận pháp của Dược các, ánh mắt nóng bỏng, sùng bái nghi hoặc ghen ghét tạm thời sẽ không chuyển dời đến trên người người khác.
Cho nên Lê Chanh cũng không xem phá trận của chính mình là chuyện lớn lao gì.
Tại suy nghĩ của cậu, trước đó đều có người phá trận pháp tầng ba mươi mốt, chính mình thông qua chỉ điểm của Sát Phá Lang phá tầng thứ năm thật không tính là cái gì, ba mươi mốt cùng năm chính là cách không ít tầng lầu nha.
Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống tầng thứ năm, hơi chỉnh sửa lại quần áo, Sát Phá Lang phá năm trận pháp dùng não quá độ đã logout rồi, Đại Châu giới cũng sắc trời dần tối, cậu liền chuẩn bị tạm thời rời đi lần sau tiếp tục, không ngờ trước mắt lại đột nhiên toát ra một bóng người, tập trung nhìn cư nhiên là đệ tử Lạc Nhạn tông hồi này, chẳng qua người này trong mắt lại lóe lóe, thần sắc không thể tin, giống như nhận thức từ trong ra ngoài đối cậu hoàn toàn thay đổi một lần.
“Huynh đệ!!!”. Đệ tử Lạc Nhạn tông túm một mảnh góc áo của Lê Chanh, khiếp sợ nói: “Thì ra huynh đệ ngươi cư nhiên lợi hại như vậy! Lần đầu tiên xông vào Dược các có thể trực tiếp đi tới tầng năm!!!! Trước đó ta như thế nào liền không nhìn ra!!!”.
Bởi vì quá mức kích động, thanh âm vị đệ tử Lạc Nhạn tông này có hơi lớn, dẫn tới mấy người bên cạnh đều nhìn qua đây, chờ nghe được sau khi y thốt ra mấy câu nói đó thì không ít người nhỏ giọng phát ra cười nhạo.
Chẳng qua là trận pháp của trước tầng năm thôi, một chút thành tựu nhỏ mà thôi, có cái gì khoác lác chứ.
Đợt này nhưng có không ít người ngay cả trước tầng mười đều phá được, cũng không thấy rêu rao bao nhiêu, mười tầng hai mươi tầng thật tình không tính là cái gì, chỉ có một đường đi tới tầng ba mươi mới được xưng là cao thủ, nhưng mặc dù là cao thủ cũng không bạo dạn sau khi đạt được thành tích tại trong này đắc ý dào dạt quá, chỉ vì trên đỉnh đầu mọi người đều đè nặng một ngọn núi lớn, làm cho những thiên tài thiếu niên đều không thở nổi, đúng vậy, tồn tại của người đó là không thể leo tới.
—— Ly Khám.
Ở cùng độ tuổi, so với thiên tài trận pháp Thu Trường Phong còn muốn thiên tài trận pháp hơn một chút…….
Tựa hồ bị thanh âm của đệ tử Lạc Nhạn tông ảnh hưởng, Ly Khám vốn tĩnh tọa ở trong một mảnh châm chọc bỗng chốc mở hai mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lê Chanh người bên cạnh đệ tử Lạc Nhạn tông…….
Tựa hồ đang bình phán (bình phẩm + phán đoán) thực lực của Lê Chanh.
Lại tựa hồ chính là tùy ý liếc mắt nhìn qua một cái.
Nhưng mà ánh mắt như thực thể này quả thật là khiến tinh thần mẫn cảm của Lê Chanh phát giác, cậu bất đắc dĩ nhún nhún vai, ánh mắt bình thản đối mắt cùng Ly Khám, cho dù đối phương là thiên tài trận pháp, cho dù tồn tại như vậy ở trong mắt rất nhiều người cho tới bây giờ đều khát khao nhưng không chạm tới được, cậu nhưng cũng không có hâm mộ gì, người mà cậu gặp qua, nếu bàn về sự vĩ đại, mặc kệ là gia thế phong phạm của ông chủ Từ hay là Trầm sư thúc thực lực siêu quần, thậm chí là Đườnng Hà tròn vo đáng yêu, đều là không tồi.
Mi tâm Ly Khám nhăn lại, người này……. Lại là bằng cái gì, dám cùng đối mặt ngang hàng cùng chính mình, trong mắt của hắn đó là cái gì? Không chút nào yếu thế? Hay là khiêu khích? Bằng vào nghiên cứu đối với trận pháp sao? A.
Dùng ba canh giờ mới khó khăn lắm phá hỏng kết cấu tương tự của trận pháp năm tầng đầu, Ly Khám không cho rằng đối phương có cái tư cách gì trở thành đối thủ của chính mình, xem ra Ngọc Hoàng tông cũng không phải vẫn sinh ra thiên tài, tối thiểu nếu đối phương là một Thu Trường Phong khác, y có lẽ sẽ có chút hứng thú, tranh tài một phen.
Bên môi gợi lên một độ cong khinh thường, Ly Khám thản nhiên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc dù bên tai y chưa từng lưu ý lại vẫn có thể nghe được rất nhiều người đều đang đánh giá suy đoán thực lực của y, bọn họ đều nhìn lầm rồi, nhìn lầm tính cách của y, tranh đấu ắt thắng, nếu có mục tiêu y là tuyệt không chừa đường lui cho chính mình, hôm nay y đã phá tầng ba mươi mốt rồi, như vậy kế tiếp cả đêm y nhất định muốn xông tới tầng ba mươi lăm.
Lê Chanh thu hồi ánh mắt, chỉ thấy người bên cạnh người ảo não vỗ đầu, “Không nghĩ tới ta nhưng lại kết giao một bằng hữu biết trận pháp, nếu sớm biết rằng lấy dược liệu trong Dược các còn phải phá trận, trước khi tới ta cần phải xem thấu triệt sách trận pháp cơ bản trong túi trữ vật mới đúng!”.
Khóe miệng Lê Chanh co rút, “Hiện tại cũng không chậm”.
Thấy Lê Chanh đáp lời y, đệ tử Lạc Nhạn tông lập tức liền có nghị lực rồi, liên tiếp hỏi Lê Chanh độ khó của trận pháp, sau đó lại lắc đầu tiếc nuối nói: “Chúng ta tiến vào bí cảnh bất quá liền ba tháng thời gian, càng là nhiều người hướng về lấy dược liệu vào tay, dược này chính là nơi tinh hoa của dược liệu tầng thứ nhất, trân phẩm của tầng ba mươi trở lên, cho dù một số sư huynh sư tỷ đi tầng hai hoực tầng ba bí cảnh cũng là không chiếm được —— huynh đệ, nếu ngươi phá trận pháp của tầng năm, cũng nhất định đã có lĩnh ngộ đôi cấu tạo của trước mười tầng, sao không tiếp tục hướng lên trên?’.
“Mệt rồi, ngày mai lại tới”. Lê Chanh xua xua tay làm ra một bộ bộ dáng mỏi mệt, cậu sẽ nói kỳ thật là bởi vì đại thần Sát Phá Lang logout sao, nhưng mà tuy rằng chỉ tới tầng năm, cậu lại cảm thấy thu hoạch khá phong phú, dược liệu trong Dược các, xác thực không phải hàng bình thường có thể sánh bằng, “Này…….Ài, ta đi trước”.
“……..”. Đệ tử Lạc Nhạc tông vẻ mặt hắc tuyến**, lúc này mới phát hiện quên báo danh tính (tên họ): Huynh đệ, ta gọi là Sở Tống”.
“Lê Chanh”.
Bóng dáng mới lớn của thiếu niên biến mất ở trong tầm mắt, Sở Tống kinh ngạc nhìn Lê Chanh đi xa, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, ái chà khó lường, đây là tư thế muốn ngày mai tiếp tục vượt ải, trước đó y bất quá nói một phen nịnh hót thôi, ngươi nói coi, đối với một người mới thông qua giải thích chính mình vừa mới bắt đầu hiểu về Dược các, điều đó không có khả năng đi?
…….. Đối với Sở Tống mà nói, mười tầng đầu Dược các đã là tồn tại loại người như y hoàn toàn không chạm tới được.
Lê Chanh không có tiếp tục lấy dược liệu trong ruộng dược, cậu vừa đi vừa về chuyển mấy chục thứ, góc kho hàng chứa rượu xái đều đã bị cậu chất đống chạm nóc nhà rồi, thậm chính là kho trong tiệm dược của anh rể cũng bị cậu qua lại mấy lần lấp đầy, là lúc nên có một kho hàng thuộc về chính mình, bên anh rể để nhiều dễ gây chú ý, hơn nữa ba tháng sau chính mình ra khỏi cảnh lấy về da thú cũng nên có chỗ an toàn cất chứa.
Hiện đại đang mưa đang rơi, giọt nước tí ta tí tách chảy qua cửa sổ thủy tinh, không hề quy luật lưu lại đường cong uốn lượn.
Đúng lúc này Lê Chanh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương đúng là Đỗ Hành đang ở bệnh viện, người đàn ông chính trực này gặp đại biến là một người cha của cô con gái duy nhất kiên cường sống tiếp, lần đầu tiên gọi số điện thoại thiếu niên lưu lại, không thể không nói, đề nghị ngày đó của Lê Chanh, gã động tâm.
Từ trên địa vị cao xuống dốc không phanh, gã vẫn đều có hùng tâm trọng chiến thương trường.
Chỗ thất bại của gã đều không phải là ở chỗ hoạt động của công ty, mà là nhìn người không rõ, nhưng hoàn cảnh nghèo túng đến nước này, gã lựa chọn lại tin tưởng một lần, đại khái là bởi vì đôi mắt của thiếu niên là trong veo trước nay chưa thấy, chính mình cũng cũng không có cái gì đáng giá để đối phương mưu tính.
“Nữu Nữu đã giải phẫu xuất viện rồi, tôi nghiêm túc cân nhắc một chút……..”. Bên tai Đỗ Hành nghe điện thoại, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi qua tóc ngắn màu đen của gã, như là ở trong nháy mắt hạ quyết tâm, Đỗ hành hít sâu một hơi, dùng hết một chút khí lực cuối cùng hung hăng siết nắm tay, “Sau này liền đi theo cậu làm việc”. Đỗ Hành cảm thấy quyết định của chính mình có hơi điên cuồng, một người hơn phân nửa cuộc đời chìm nổi ở thương giới cư nhiên nguyện ý theo làm việc dưới tay một thiếu niên.
Đây là gã trước kia căn bản sẽ không nghĩ đến.
Nhưng gã lại thần kỳ……. Có lòng tin.
Từ lúc lưu lại số điện thoại cho Đỗ Hành, mấy ngày rồi đối phương đều không có gọi tới, Lê Chanh cho rằng đối phương có thể không muốn hợp tác cùng cậu, không nghĩ tới đang ở lúc cậu vắt óc suy nghĩ còn có ai có thể hỗ trợ thì đột nhiên phong hồi lộ chuyển, “Vậy thật tốt quá! Nhưng mà, Nữu Nữu……. Vẫn là làm phẫu thuật?’.
Chính mình rõ ràng là nhìn thấy Nữu Nữu uống ly nước hòa ích khí đan kia mà, chẳng lẽ như vậy cũng không thể trị hết bệnh của Nữu Nữu?
“Ừ, phẫu thuật rất thành công”. Nhắc tới con gái của chính mình, Đỗ Hành thêm mấy phần ý cười, trong điện thoại truyền ra tới thanh âm cũng khôi phục không ít sức sống, “Nói tới cũng rất lạ, chiều đó cậu đi rồi, y tá tới kiểm tra thân thể cư nhiên nói cho biết thân thể của Nữu Nữu tốt rất nhiều rồi, nếu làm phẫu thuật có xác xuất thành công cực kỳ lớn, xem ra lần này Nữu Nữu khỏi bệnh khẳng định là nhờ phúc khí của cậu rồi”.
Xem ra vẫn là nổi lên chút tác dụng, Lê Chanh cười cười, lòng nói khó trách chính mình cho người nhà uống sữa hòa tan ích khí đan bọn họ cũng không có thay đổi đột xuất quá.
Chỉ sợ dược lực của loại nhất phẩm đan dược ích khí đan này không cao lắm, chỉ có dùng dài hạn mới cải thiện tuần tự từng bước.
Nhưng mà tác dụng của mà ích khí đan đối người thường còn thong thả như thế, đối tu sĩ mà nói một chút linh khí ẩn chứa trong đan dược chỉ sợ là tồn tại giống như gân gà***, may mắn cậu căn bản không có chuẩn bị tự dùng, tất cả đều giữ lại —— suy nghĩ một chút sau này có thể đều lưu đan dược có được cho người nhà, dù sao chính mình thu thập giá trị tín ngưỡng tăng lên tu vi nhanh hơn nhiều so với dùng đan dược.
“Nữu Nữu rất kiên cường”. Nghĩ thông suốt hiệu quả của ích khí đan, Lê Chanh liền không rối rắm gì nữa, cậu bước tới trước bàn ngồi xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Như vậy Đỗ tiên sinh, nếu đã hạ quyết tâm rồi, hợp tác liền bắt đầu từ hôm nay, trước mắt chúng ta cần nhiều kho hàng cũng đủ an toàn, càng lớn càng tốt……..”.
………
Sở Tống tại lúc ánh mặt trời hơi sáng lên đúng giờ đi vào ngoài cửa Dược các, y không biết chính mình trước đó tại sao vẫn ngẩn người đối với Dược các vào không được, nhưng hôm nay y là có mục đích, y phải đợi một người.
Một người nói rõ muốn tại hôm nay tiếp tục vượt ải.
Ngoài Dược các đã có rất nhiều người nóng lòng muốn thử, hôm nay số người biết được tin tức của Dược các càng nhiều, bắt đầu từ sáng sớm liền đoàn người đen đặc, đây là ngày trước không có nhìn thấy.
Tới Tần Lĩnh bí cảnh phần lớn đều là tông môn đệ tử, nhưng mà cũng có số ít là một số tu sĩ không muốn người biết từ thông đạo nhỏ tiến vào bí cảnh, bọn họ không có tông môn không thể có cách đạt được tin tức bên trong, bởi vậy mặc dù tại trong tầng thứ nhất cũng là cực kỳ luống cuống, cho tới khi Ly Khám đột phá tầng ba mươi tiến vào cửa ải lớn tầng ba mươi mốt, sự tình Dược các bắt đầu bị chúng đệ tử tông môn tương truyền.
Sở Tống nheo mắt lại, dần dần nhắm tiêu cự ngay người cởi ngoại bào Ngọc Hoàng tông, thiếu niên hắc y (đồ đen) quần áo nhẹ mà tới, đột nhiên cánh tay giơ cao qua đầu, giống cán cờ mạnh mẽ lắc lư trái phải trong bão táp, “Lê huynh đệ ngươi rốt cục tới rồi!!!!”.
Lê Chanh gật đầu: “Ân”.
“Hôm nay chuẩn bị xông tới tầng mấy?’. Sở Tống chà chà tay, chỉ cảm thấy lúc này đứng cùng Lê Chanh đều cùng có quang vinh, nói thật Ly Khám quả thật là anh hùng, chính là bây giờ Ly Khám bao tuổi rồi?
Theo phán đoán của đôi mắt sắc của y, trước mắt thiếu niên tên là Lê Chanh cốt linh (độ tuổi của xương) tuyệt đối chưa vượt qua mười tám tuổi.
Người mười tám tuổi liền có thể xông qua tầng năm của Dược các, mặc kệ người khác như thế nào, dù sao Sở Tống là chưa nghe nói qua.
Lê Chanh mắt nhìn tầng thứ năm, lại nhìn nhìn lên trên, ánh mắt tạm dừng ở dưới tầng mười ba, lắc đầu, “Tùy tiện, không biết”. Tuy rằng cậu tin tưởng đại thần Sát Phá Lang, nhưng mà tầng mưới trở lên là một cái mấu chốt, tầng hai mươi trở lên là một cái mấu chốt, cậu không rõ lắm cực hạn của đại thần, tự nhiên cũng liền không biết chính mình có thể lên được bao nhiêu tầng.
Bên cạnh có người nghe được lời nói bình thản của Lê Chanh, lòng nói người này không khỏi quá mức tự tin, loại giọng điệu căn bản chẳng quan tâm này thật sự chọc giận người cực kỳ để ý đối thành tích, vài người hừ lạnh một tiếng, “Nói khoác mà không biết ngượng!”.
“Mỗi mười tầng đều là ngăn cách một trời một vực, Dược các cũng không phải là dễ dàng xông vào như vậy, to mồm quá rồi!”.
“Người trẻ tuổi quả thực tự đại, lại không biết cuối cùng có thể xông lên mấy tầng, hừ!”.
Lê Chanh giống như mắt điếc tai ngơ, những người này cũng không liên can cùng cậu, cần gì nghe lời nói linh tinh của bọn họ. Lê Chanh nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức nhún chân, bay lên tầng thứ năm.
Sóng gió thủ khoa của cậu còn chưa trôi qua, ngày hôm qua tiếp thu giá trị tín ngưỡng của cả một đêm, luyện khí tầng sáu trung kỳ lại biến thành hậu kỳ, lúc nhảy lên tầng thứ năm rõ ràng thoải mái nhiều so với ngày hôm qua nhảy xuống.
Có lẽ là bất mãn nhắm vào Lê Chanh, mấy tên vốn đứng ở phụ cận Sở Tống cũng cùng Sở Tống chú ý thiếu niên bay tới tầng năm này, đoán chứng lại qua không lâu liền bị Dược các đá ra rồi.
Đá ra cùng chính mình bay ra tới, hoàn toàn là hai loại khái niệm.
Cửa sổ của tầng lầu ba mươi lăm cạch một tiếng mở ra, một bóng người cứng ngắc bị mạnh mẽ đá ra, cửa sổ của lầu các kia lại khép kín. Người này trở mình giữa không trung lúc này mới vững vàng rơi xuống đất, giờ phút này mọi người thấy rõ bộ dáng của y, chỉ thấy chính là Ly Khám hôm qua phá giải trận pháp tầng ba mươi mốt, nhất thời không khỏi kinh hãi vạn phần ——
Bất quá suốt một đêm, y liền đã phá giải tới ba mươi bốn tầng, cho dù tại tầng ba mươi lăm bị đá ra, cũng đủ để ngạo thị quần hùng.
Vẻ mặt Ly Khám tái nhợt, y phá giải cả một đêm, tâm lực hao phí quá mức nghiêm trọng, nhu cầu cấp bách liền đả tọa (nhập định, ngồi thiền) khôi phục, nhưng mà……..Y sắc mặt khó chịu mắt nhìn lầu các tầng ba mươi lăm, vốn đã tính trước kỹ càng, không nghĩ cư nhiên còn bị đá ra!
Một lúc lâu sau.
……..
【bánh pudding xoài】: hình ảnh
【Sát Phá Lang】: hắc, tấm hình trận pháp này thật có chút thú vị.
【bánh pudding xoài】: sao rồi? Có phải tấm hình này kết cấu thay đổi hay không?
【Sát Phá Lang】: Không tồi, tuy rằng số lượng hòn đá bên trong trận pháp không có tăng thêm, nhưng mà thông qua phương pháp trước đó đã không phá giải được, tuy rằng mười tấm trước độ khó tấm sau tăng thêm so với tấm trước, nhưng cũng may bản chất kết cấu không thay đổi, tôi mới có thể càng vẽ càng thuận tay, lần này chỉ sợ cần thời gian dài một chút.
【bánh pudding xoài】: không sao, đại thần anh bao lâu tôi đều chờ!
【Sát Phá Lang】: ước chừng phải phân tích thật lâu, nếu sốt ruột, cậu không ngại tôi đem tấm hình cho sư phụ nhìn một cái không, cam đoan sẽ không truyền ra ngoài.
【bánh pudding xoài】: Không ngại, tôi chỉ cầu phá trận, đại thần xử trí tấm hình như thế nào đều được!
【Sát Phá Lang】: Được.
【Sát Phá Lang】: Cám ơn.
【bánh pudding xoài】: (/▽) không sao.
Không biết su phụ của đại thần Sát Phá Lang……Lại là cao thủ như thế nào đây…….Lê Chanh thật sự cảm thấy vị đại thần này rất ngưu bức*, có thể dùng tri thức hiện đại học được đi phá giải một cái trận pháp của thế giới tu luyện, cư nhiên còn có thể gặp trần đều phá hết bỏ xa phần lớn thiếu niên tu sĩ, thực lực của phương diện trận pháp quả thực vô cùng mạnh mẽ.
*ngưu bức: rất lợi hại, rất mạnh mẽ
【tích tích】
【Sát Phá Lang】: Thêm sư phụ ta tôi, số chat mật:: 138xx794y
【bánh pudding xoài】: có phải sư phụ đại thần rất lợi hại hay không?
【Sát Phá Lang】: Rất lợi hại, trận pháp của tôi đều là học từ ông ấy.
Lê Chanh cập nhật trang web hai lần rốt cục tìm được một cái số chat mật “+” trên trang chủ, add chat mậ sư phụ của đại thần Sát Phá Lang, phát hiện tên của đối phương là 【người rảnh rỗi tới quậy nhiễu】, cái tên rất bình thường chứa đựng biển học thức cỡ nào nha, tưởng tượng tới đây, Lê Chanh cảm thấy ngón tay đều đang run, hơn nữa nên xưng hô như thế nào đây?
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: nhanh nhanh nhanh gửi qua!!!!!!! Để ta cùng các lãnh đạo trung ương mạnh nhất huyền môn đồng thời nghiên cứu nghiên cứu cho cậu!!!!!!!!!!!
Lê Chanh đang muốn gửi đi tin tức chào hỏi ngón tay run rẩy tạm dừng một chút, miệng cậu khẽ nhếch, cái tên khí phách dã man như vậy…… Chẳng lẽ là đam mê mới của cao thủ.
Sư phụ của đại thần…….
Rất hoạt bát…….
Lúc này trải dài qua một nửa Trung Quốc trong một bệnh viện tâm thần “Gia đình yên vui” của thành phố Hạ Dương, ba năm ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nếp nhăn đầy mặt đang đỏ phưng mặt mắt trừng máy tính trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm tấm hình trận pháp —— của【bánh pudding xoài】 tội nghiệp biểu hiện cấp bậc 0 tích phân 0.
【bánh pudding xoài】: dạ dạ, có ngay [hình ảnh ]
【người rãnh rỗi tới quấy nhiễu】: ngoan.
Lê Chanh vĩnh viễn đều sẽ không biết chính mình đang nói chuyện cùng ai, cậu sẽ không biết……. Chỉ sợ tương lai cũng sẽ không muốn biết.
Notes:
*cái tiêu đề chương nìa là ta chém, nguyên văn là: 师父泥嚎师父寨见, bợn nào biết nghĩa chính xác của nó thì giúp ta nhá
**hắc tuyến: là biểu cảm thường gặp trong manga biểu thị cảm giác bó tay và rất thốn:, các bợn nhìn mấy cái sọc dọc đó, em nó chính là hắc huyến
Cho nên Lê Chanh cũng không xem phá trận của chính mình là chuyện lớn lao gì.
Tại suy nghĩ của cậu, trước đó đều có người phá trận pháp tầng ba mươi mốt, chính mình thông qua chỉ điểm của Sát Phá Lang phá tầng thứ năm thật không tính là cái gì, ba mươi mốt cùng năm chính là cách không ít tầng lầu nha.
Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống tầng thứ năm, hơi chỉnh sửa lại quần áo, Sát Phá Lang phá năm trận pháp dùng não quá độ đã logout rồi, Đại Châu giới cũng sắc trời dần tối, cậu liền chuẩn bị tạm thời rời đi lần sau tiếp tục, không ngờ trước mắt lại đột nhiên toát ra một bóng người, tập trung nhìn cư nhiên là đệ tử Lạc Nhạn tông hồi này, chẳng qua người này trong mắt lại lóe lóe, thần sắc không thể tin, giống như nhận thức từ trong ra ngoài đối cậu hoàn toàn thay đổi một lần.
“Huynh đệ!!!”. Đệ tử Lạc Nhạn tông túm một mảnh góc áo của Lê Chanh, khiếp sợ nói: “Thì ra huynh đệ ngươi cư nhiên lợi hại như vậy! Lần đầu tiên xông vào Dược các có thể trực tiếp đi tới tầng năm!!!! Trước đó ta như thế nào liền không nhìn ra!!!”.
Bởi vì quá mức kích động, thanh âm vị đệ tử Lạc Nhạn tông này có hơi lớn, dẫn tới mấy người bên cạnh đều nhìn qua đây, chờ nghe được sau khi y thốt ra mấy câu nói đó thì không ít người nhỏ giọng phát ra cười nhạo.
Chẳng qua là trận pháp của trước tầng năm thôi, một chút thành tựu nhỏ mà thôi, có cái gì khoác lác chứ.
Đợt này nhưng có không ít người ngay cả trước tầng mười đều phá được, cũng không thấy rêu rao bao nhiêu, mười tầng hai mươi tầng thật tình không tính là cái gì, chỉ có một đường đi tới tầng ba mươi mới được xưng là cao thủ, nhưng mặc dù là cao thủ cũng không bạo dạn sau khi đạt được thành tích tại trong này đắc ý dào dạt quá, chỉ vì trên đỉnh đầu mọi người đều đè nặng một ngọn núi lớn, làm cho những thiên tài thiếu niên đều không thở nổi, đúng vậy, tồn tại của người đó là không thể leo tới.
—— Ly Khám.
Ở cùng độ tuổi, so với thiên tài trận pháp Thu Trường Phong còn muốn thiên tài trận pháp hơn một chút…….
Tựa hồ bị thanh âm của đệ tử Lạc Nhạn tông ảnh hưởng, Ly Khám vốn tĩnh tọa ở trong một mảnh châm chọc bỗng chốc mở hai mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lê Chanh người bên cạnh đệ tử Lạc Nhạn tông…….
Tựa hồ đang bình phán (bình phẩm + phán đoán) thực lực của Lê Chanh.
Lại tựa hồ chính là tùy ý liếc mắt nhìn qua một cái.
Nhưng mà ánh mắt như thực thể này quả thật là khiến tinh thần mẫn cảm của Lê Chanh phát giác, cậu bất đắc dĩ nhún nhún vai, ánh mắt bình thản đối mắt cùng Ly Khám, cho dù đối phương là thiên tài trận pháp, cho dù tồn tại như vậy ở trong mắt rất nhiều người cho tới bây giờ đều khát khao nhưng không chạm tới được, cậu nhưng cũng không có hâm mộ gì, người mà cậu gặp qua, nếu bàn về sự vĩ đại, mặc kệ là gia thế phong phạm của ông chủ Từ hay là Trầm sư thúc thực lực siêu quần, thậm chí là Đườnng Hà tròn vo đáng yêu, đều là không tồi.
Mi tâm Ly Khám nhăn lại, người này……. Lại là bằng cái gì, dám cùng đối mặt ngang hàng cùng chính mình, trong mắt của hắn đó là cái gì? Không chút nào yếu thế? Hay là khiêu khích? Bằng vào nghiên cứu đối với trận pháp sao? A.
Dùng ba canh giờ mới khó khăn lắm phá hỏng kết cấu tương tự của trận pháp năm tầng đầu, Ly Khám không cho rằng đối phương có cái tư cách gì trở thành đối thủ của chính mình, xem ra Ngọc Hoàng tông cũng không phải vẫn sinh ra thiên tài, tối thiểu nếu đối phương là một Thu Trường Phong khác, y có lẽ sẽ có chút hứng thú, tranh tài một phen.
Bên môi gợi lên một độ cong khinh thường, Ly Khám thản nhiên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc dù bên tai y chưa từng lưu ý lại vẫn có thể nghe được rất nhiều người đều đang đánh giá suy đoán thực lực của y, bọn họ đều nhìn lầm rồi, nhìn lầm tính cách của y, tranh đấu ắt thắng, nếu có mục tiêu y là tuyệt không chừa đường lui cho chính mình, hôm nay y đã phá tầng ba mươi mốt rồi, như vậy kế tiếp cả đêm y nhất định muốn xông tới tầng ba mươi lăm.
Lê Chanh thu hồi ánh mắt, chỉ thấy người bên cạnh người ảo não vỗ đầu, “Không nghĩ tới ta nhưng lại kết giao một bằng hữu biết trận pháp, nếu sớm biết rằng lấy dược liệu trong Dược các còn phải phá trận, trước khi tới ta cần phải xem thấu triệt sách trận pháp cơ bản trong túi trữ vật mới đúng!”.
Khóe miệng Lê Chanh co rút, “Hiện tại cũng không chậm”.
Thấy Lê Chanh đáp lời y, đệ tử Lạc Nhạn tông lập tức liền có nghị lực rồi, liên tiếp hỏi Lê Chanh độ khó của trận pháp, sau đó lại lắc đầu tiếc nuối nói: “Chúng ta tiến vào bí cảnh bất quá liền ba tháng thời gian, càng là nhiều người hướng về lấy dược liệu vào tay, dược này chính là nơi tinh hoa của dược liệu tầng thứ nhất, trân phẩm của tầng ba mươi trở lên, cho dù một số sư huynh sư tỷ đi tầng hai hoực tầng ba bí cảnh cũng là không chiếm được —— huynh đệ, nếu ngươi phá trận pháp của tầng năm, cũng nhất định đã có lĩnh ngộ đôi cấu tạo của trước mười tầng, sao không tiếp tục hướng lên trên?’.
“Mệt rồi, ngày mai lại tới”. Lê Chanh xua xua tay làm ra một bộ bộ dáng mỏi mệt, cậu sẽ nói kỳ thật là bởi vì đại thần Sát Phá Lang logout sao, nhưng mà tuy rằng chỉ tới tầng năm, cậu lại cảm thấy thu hoạch khá phong phú, dược liệu trong Dược các, xác thực không phải hàng bình thường có thể sánh bằng, “Này…….Ài, ta đi trước”.
“……..”. Đệ tử Lạc Nhạc tông vẻ mặt hắc tuyến**, lúc này mới phát hiện quên báo danh tính (tên họ): Huynh đệ, ta gọi là Sở Tống”.
“Lê Chanh”.
Bóng dáng mới lớn của thiếu niên biến mất ở trong tầm mắt, Sở Tống kinh ngạc nhìn Lê Chanh đi xa, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, ái chà khó lường, đây là tư thế muốn ngày mai tiếp tục vượt ải, trước đó y bất quá nói một phen nịnh hót thôi, ngươi nói coi, đối với một người mới thông qua giải thích chính mình vừa mới bắt đầu hiểu về Dược các, điều đó không có khả năng đi?
…….. Đối với Sở Tống mà nói, mười tầng đầu Dược các đã là tồn tại loại người như y hoàn toàn không chạm tới được.
Lê Chanh không có tiếp tục lấy dược liệu trong ruộng dược, cậu vừa đi vừa về chuyển mấy chục thứ, góc kho hàng chứa rượu xái đều đã bị cậu chất đống chạm nóc nhà rồi, thậm chính là kho trong tiệm dược của anh rể cũng bị cậu qua lại mấy lần lấp đầy, là lúc nên có một kho hàng thuộc về chính mình, bên anh rể để nhiều dễ gây chú ý, hơn nữa ba tháng sau chính mình ra khỏi cảnh lấy về da thú cũng nên có chỗ an toàn cất chứa.
Hiện đại đang mưa đang rơi, giọt nước tí ta tí tách chảy qua cửa sổ thủy tinh, không hề quy luật lưu lại đường cong uốn lượn.
Đúng lúc này Lê Chanh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương đúng là Đỗ Hành đang ở bệnh viện, người đàn ông chính trực này gặp đại biến là một người cha của cô con gái duy nhất kiên cường sống tiếp, lần đầu tiên gọi số điện thoại thiếu niên lưu lại, không thể không nói, đề nghị ngày đó của Lê Chanh, gã động tâm.
Từ trên địa vị cao xuống dốc không phanh, gã vẫn đều có hùng tâm trọng chiến thương trường.
Chỗ thất bại của gã đều không phải là ở chỗ hoạt động của công ty, mà là nhìn người không rõ, nhưng hoàn cảnh nghèo túng đến nước này, gã lựa chọn lại tin tưởng một lần, đại khái là bởi vì đôi mắt của thiếu niên là trong veo trước nay chưa thấy, chính mình cũng cũng không có cái gì đáng giá để đối phương mưu tính.
“Nữu Nữu đã giải phẫu xuất viện rồi, tôi nghiêm túc cân nhắc một chút……..”. Bên tai Đỗ Hành nghe điện thoại, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi qua tóc ngắn màu đen của gã, như là ở trong nháy mắt hạ quyết tâm, Đỗ hành hít sâu một hơi, dùng hết một chút khí lực cuối cùng hung hăng siết nắm tay, “Sau này liền đi theo cậu làm việc”. Đỗ Hành cảm thấy quyết định của chính mình có hơi điên cuồng, một người hơn phân nửa cuộc đời chìm nổi ở thương giới cư nhiên nguyện ý theo làm việc dưới tay một thiếu niên.
Đây là gã trước kia căn bản sẽ không nghĩ đến.
Nhưng gã lại thần kỳ……. Có lòng tin.
Từ lúc lưu lại số điện thoại cho Đỗ Hành, mấy ngày rồi đối phương đều không có gọi tới, Lê Chanh cho rằng đối phương có thể không muốn hợp tác cùng cậu, không nghĩ tới đang ở lúc cậu vắt óc suy nghĩ còn có ai có thể hỗ trợ thì đột nhiên phong hồi lộ chuyển, “Vậy thật tốt quá! Nhưng mà, Nữu Nữu……. Vẫn là làm phẫu thuật?’.
Chính mình rõ ràng là nhìn thấy Nữu Nữu uống ly nước hòa ích khí đan kia mà, chẳng lẽ như vậy cũng không thể trị hết bệnh của Nữu Nữu?
“Ừ, phẫu thuật rất thành công”. Nhắc tới con gái của chính mình, Đỗ Hành thêm mấy phần ý cười, trong điện thoại truyền ra tới thanh âm cũng khôi phục không ít sức sống, “Nói tới cũng rất lạ, chiều đó cậu đi rồi, y tá tới kiểm tra thân thể cư nhiên nói cho biết thân thể của Nữu Nữu tốt rất nhiều rồi, nếu làm phẫu thuật có xác xuất thành công cực kỳ lớn, xem ra lần này Nữu Nữu khỏi bệnh khẳng định là nhờ phúc khí của cậu rồi”.
Xem ra vẫn là nổi lên chút tác dụng, Lê Chanh cười cười, lòng nói khó trách chính mình cho người nhà uống sữa hòa tan ích khí đan bọn họ cũng không có thay đổi đột xuất quá.
Chỉ sợ dược lực của loại nhất phẩm đan dược ích khí đan này không cao lắm, chỉ có dùng dài hạn mới cải thiện tuần tự từng bước.
Nhưng mà tác dụng của mà ích khí đan đối người thường còn thong thả như thế, đối tu sĩ mà nói một chút linh khí ẩn chứa trong đan dược chỉ sợ là tồn tại giống như gân gà***, may mắn cậu căn bản không có chuẩn bị tự dùng, tất cả đều giữ lại —— suy nghĩ một chút sau này có thể đều lưu đan dược có được cho người nhà, dù sao chính mình thu thập giá trị tín ngưỡng tăng lên tu vi nhanh hơn nhiều so với dùng đan dược.
“Nữu Nữu rất kiên cường”. Nghĩ thông suốt hiệu quả của ích khí đan, Lê Chanh liền không rối rắm gì nữa, cậu bước tới trước bàn ngồi xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Như vậy Đỗ tiên sinh, nếu đã hạ quyết tâm rồi, hợp tác liền bắt đầu từ hôm nay, trước mắt chúng ta cần nhiều kho hàng cũng đủ an toàn, càng lớn càng tốt……..”.
………
Sở Tống tại lúc ánh mặt trời hơi sáng lên đúng giờ đi vào ngoài cửa Dược các, y không biết chính mình trước đó tại sao vẫn ngẩn người đối với Dược các vào không được, nhưng hôm nay y là có mục đích, y phải đợi một người.
Một người nói rõ muốn tại hôm nay tiếp tục vượt ải.
Ngoài Dược các đã có rất nhiều người nóng lòng muốn thử, hôm nay số người biết được tin tức của Dược các càng nhiều, bắt đầu từ sáng sớm liền đoàn người đen đặc, đây là ngày trước không có nhìn thấy.
Tới Tần Lĩnh bí cảnh phần lớn đều là tông môn đệ tử, nhưng mà cũng có số ít là một số tu sĩ không muốn người biết từ thông đạo nhỏ tiến vào bí cảnh, bọn họ không có tông môn không thể có cách đạt được tin tức bên trong, bởi vậy mặc dù tại trong tầng thứ nhất cũng là cực kỳ luống cuống, cho tới khi Ly Khám đột phá tầng ba mươi tiến vào cửa ải lớn tầng ba mươi mốt, sự tình Dược các bắt đầu bị chúng đệ tử tông môn tương truyền.
Sở Tống nheo mắt lại, dần dần nhắm tiêu cự ngay người cởi ngoại bào Ngọc Hoàng tông, thiếu niên hắc y (đồ đen) quần áo nhẹ mà tới, đột nhiên cánh tay giơ cao qua đầu, giống cán cờ mạnh mẽ lắc lư trái phải trong bão táp, “Lê huynh đệ ngươi rốt cục tới rồi!!!!”.
Lê Chanh gật đầu: “Ân”.
“Hôm nay chuẩn bị xông tới tầng mấy?’. Sở Tống chà chà tay, chỉ cảm thấy lúc này đứng cùng Lê Chanh đều cùng có quang vinh, nói thật Ly Khám quả thật là anh hùng, chính là bây giờ Ly Khám bao tuổi rồi?
Theo phán đoán của đôi mắt sắc của y, trước mắt thiếu niên tên là Lê Chanh cốt linh (độ tuổi của xương) tuyệt đối chưa vượt qua mười tám tuổi.
Người mười tám tuổi liền có thể xông qua tầng năm của Dược các, mặc kệ người khác như thế nào, dù sao Sở Tống là chưa nghe nói qua.
Lê Chanh mắt nhìn tầng thứ năm, lại nhìn nhìn lên trên, ánh mắt tạm dừng ở dưới tầng mười ba, lắc đầu, “Tùy tiện, không biết”. Tuy rằng cậu tin tưởng đại thần Sát Phá Lang, nhưng mà tầng mưới trở lên là một cái mấu chốt, tầng hai mươi trở lên là một cái mấu chốt, cậu không rõ lắm cực hạn của đại thần, tự nhiên cũng liền không biết chính mình có thể lên được bao nhiêu tầng.
Bên cạnh có người nghe được lời nói bình thản của Lê Chanh, lòng nói người này không khỏi quá mức tự tin, loại giọng điệu căn bản chẳng quan tâm này thật sự chọc giận người cực kỳ để ý đối thành tích, vài người hừ lạnh một tiếng, “Nói khoác mà không biết ngượng!”.
“Mỗi mười tầng đều là ngăn cách một trời một vực, Dược các cũng không phải là dễ dàng xông vào như vậy, to mồm quá rồi!”.
“Người trẻ tuổi quả thực tự đại, lại không biết cuối cùng có thể xông lên mấy tầng, hừ!”.
Lê Chanh giống như mắt điếc tai ngơ, những người này cũng không liên can cùng cậu, cần gì nghe lời nói linh tinh của bọn họ. Lê Chanh nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức nhún chân, bay lên tầng thứ năm.
Sóng gió thủ khoa của cậu còn chưa trôi qua, ngày hôm qua tiếp thu giá trị tín ngưỡng của cả một đêm, luyện khí tầng sáu trung kỳ lại biến thành hậu kỳ, lúc nhảy lên tầng thứ năm rõ ràng thoải mái nhiều so với ngày hôm qua nhảy xuống.
Có lẽ là bất mãn nhắm vào Lê Chanh, mấy tên vốn đứng ở phụ cận Sở Tống cũng cùng Sở Tống chú ý thiếu niên bay tới tầng năm này, đoán chứng lại qua không lâu liền bị Dược các đá ra rồi.
Đá ra cùng chính mình bay ra tới, hoàn toàn là hai loại khái niệm.
Cửa sổ của tầng lầu ba mươi lăm cạch một tiếng mở ra, một bóng người cứng ngắc bị mạnh mẽ đá ra, cửa sổ của lầu các kia lại khép kín. Người này trở mình giữa không trung lúc này mới vững vàng rơi xuống đất, giờ phút này mọi người thấy rõ bộ dáng của y, chỉ thấy chính là Ly Khám hôm qua phá giải trận pháp tầng ba mươi mốt, nhất thời không khỏi kinh hãi vạn phần ——
Bất quá suốt một đêm, y liền đã phá giải tới ba mươi bốn tầng, cho dù tại tầng ba mươi lăm bị đá ra, cũng đủ để ngạo thị quần hùng.
Vẻ mặt Ly Khám tái nhợt, y phá giải cả một đêm, tâm lực hao phí quá mức nghiêm trọng, nhu cầu cấp bách liền đả tọa (nhập định, ngồi thiền) khôi phục, nhưng mà……..Y sắc mặt khó chịu mắt nhìn lầu các tầng ba mươi lăm, vốn đã tính trước kỹ càng, không nghĩ cư nhiên còn bị đá ra!
Một lúc lâu sau.
……..
【bánh pudding xoài】: hình ảnh
【Sát Phá Lang】: hắc, tấm hình trận pháp này thật có chút thú vị.
【bánh pudding xoài】: sao rồi? Có phải tấm hình này kết cấu thay đổi hay không?
【Sát Phá Lang】: Không tồi, tuy rằng số lượng hòn đá bên trong trận pháp không có tăng thêm, nhưng mà thông qua phương pháp trước đó đã không phá giải được, tuy rằng mười tấm trước độ khó tấm sau tăng thêm so với tấm trước, nhưng cũng may bản chất kết cấu không thay đổi, tôi mới có thể càng vẽ càng thuận tay, lần này chỉ sợ cần thời gian dài một chút.
【bánh pudding xoài】: không sao, đại thần anh bao lâu tôi đều chờ!
【Sát Phá Lang】: ước chừng phải phân tích thật lâu, nếu sốt ruột, cậu không ngại tôi đem tấm hình cho sư phụ nhìn một cái không, cam đoan sẽ không truyền ra ngoài.
【bánh pudding xoài】: Không ngại, tôi chỉ cầu phá trận, đại thần xử trí tấm hình như thế nào đều được!
【Sát Phá Lang】: Được.
【Sát Phá Lang】: Cám ơn.
【bánh pudding xoài】: (/▽) không sao.
Không biết su phụ của đại thần Sát Phá Lang……Lại là cao thủ như thế nào đây…….Lê Chanh thật sự cảm thấy vị đại thần này rất ngưu bức*, có thể dùng tri thức hiện đại học được đi phá giải một cái trận pháp của thế giới tu luyện, cư nhiên còn có thể gặp trần đều phá hết bỏ xa phần lớn thiếu niên tu sĩ, thực lực của phương diện trận pháp quả thực vô cùng mạnh mẽ.
*ngưu bức: rất lợi hại, rất mạnh mẽ
【tích tích】
【Sát Phá Lang】: Thêm sư phụ ta tôi, số chat mật:: 138xx794y
【bánh pudding xoài】: có phải sư phụ đại thần rất lợi hại hay không?
【Sát Phá Lang】: Rất lợi hại, trận pháp của tôi đều là học từ ông ấy.
Lê Chanh cập nhật trang web hai lần rốt cục tìm được một cái số chat mật “+” trên trang chủ, add chat mậ sư phụ của đại thần Sát Phá Lang, phát hiện tên của đối phương là 【người rảnh rỗi tới quậy nhiễu】, cái tên rất bình thường chứa đựng biển học thức cỡ nào nha, tưởng tượng tới đây, Lê Chanh cảm thấy ngón tay đều đang run, hơn nữa nên xưng hô như thế nào đây?
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: nhanh nhanh nhanh gửi qua!!!!!!! Để ta cùng các lãnh đạo trung ương mạnh nhất huyền môn đồng thời nghiên cứu nghiên cứu cho cậu!!!!!!!!!!!
Lê Chanh đang muốn gửi đi tin tức chào hỏi ngón tay run rẩy tạm dừng một chút, miệng cậu khẽ nhếch, cái tên khí phách dã man như vậy…… Chẳng lẽ là đam mê mới của cao thủ.
Sư phụ của đại thần…….
Rất hoạt bát…….
Lúc này trải dài qua một nửa Trung Quốc trong một bệnh viện tâm thần “Gia đình yên vui” của thành phố Hạ Dương, ba năm ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nếp nhăn đầy mặt đang đỏ phưng mặt mắt trừng máy tính trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm tấm hình trận pháp —— của【bánh pudding xoài】 tội nghiệp biểu hiện cấp bậc 0 tích phân 0.
【bánh pudding xoài】: dạ dạ, có ngay [hình ảnh ]
【người rãnh rỗi tới quấy nhiễu】: ngoan.
Lê Chanh vĩnh viễn đều sẽ không biết chính mình đang nói chuyện cùng ai, cậu sẽ không biết……. Chỉ sợ tương lai cũng sẽ không muốn biết.
Notes:
*cái tiêu đề chương nìa là ta chém, nguyên văn là: 师父泥嚎师父寨见, bợn nào biết nghĩa chính xác của nó thì giúp ta nhá
**hắc tuyến: là biểu cảm thường gặp trong manga biểu thị cảm giác bó tay và rất thốn:, các bợn nhìn mấy cái sọc dọc đó, em nó chính là hắc huyến
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook