Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
-
Chương 35: Hai người khôi hài của phòng đấu giã Mãnh Long
Thời gian xuyên trôi qua rất nhanh, hai người cầm trong tay mứt quả ngồi trên giường trong nhà gỗ, Lê Chanh lấy một loại tư thế nằm ngửa liếm nước đường đang tan chảy, nhanh chóng nuốt trái sơn tra cuối cùng vào miệng, chua tới mặt nhăn thành mặt bánh bao.
Nam nhân bên cạnh lại thản nhiên ngồi ở một bên —— mứt quả của y một hơi đã sớm đã ăn xong rồi. Ánh mắt nam nhân chuyển qua bên môi Lê Chanh, tay dò thám, thật cẩn thận lau sạch vệt đường ở bên môi Lê Chanh.
Cư nhiên không có liếm sạch, quả nhiên tư tưởng tiến bộ rất nhiều……. Ý thức được điểm này, Lê Chanh không chỉ có không có nổi cơn, ngược lại cảm thấy cực kỳ an ủi.
……..Anh ta thật sự là bị ngược hỏng rồi.
“Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi”. Trầm Du đứng dậy, bỏ qua mềm mại còn sót lại ở đầu ngón tay, ánh mắt tối đen hàm chứa một mạt ý cười, “Ta cũng nên rời khỏi”. Khi Lê Chanh đang vì nho nhã lễ độ của Trầm đại hiệp mà thụ sủng nhược kinh, nam nhân cười tủm tỉm lộ ra răng nanh nhỏ, theo sau tiếp một câu: “Ngày mai ta đưa ngươi xuống núi, còn có, ta yêu ngươi”. Y khàn khàn nói, xoay người đi ra ngoài cửa.
Cửa gỗ nâu đậm ở dưới một cỗ hoãn lực đè nén, kẽo kẹt một tiếng đóng lại, ngưng hợp thành một cái khe hở rất nhỏ.
Lê Chanh: “…….”. Phát hiện từ sau khi nghiêm túc bàn luận cái vấn đề tình cảm, hàng này bây giờ càng ngày càng thích nói yêu ngươi linh tinh, đây không phải là trong truyền thuyết —— đào hố tự chôn mình?
Đau tim ghê, mỗi ngày bị một người đàn ông cơ bắp tỏ tình còn có thể tiếp tục sinh tồn, cũng là đủ liều mạng rồi.
Lấy nước suối lạnh trước đó đổ vào thùng nước để rửa mặt, Lê Chanh hất bọt nước dính trên tóc, ngũ tâm (5 trọng tâm) hướng trời khoanh chân ngồi thẳng ở trên giường, hô hấp chậm rãi có quy luật, tuy rằng biết tư chất của chính mình hơi kém một chút, cần phải bổ khuyết, hiển nhiên cũng không rất có thể thành công, nhưng mà nếu ngày mai xuống núi, đêm nay đầu tiên phải điều chỉnh tốt trạng thái —— Lê Chanh nhắm mắt lại, nội tức theo gân mạch vận hành, đều hút điểm sáng bốn phía thân thể vào trong, chảy xuôi một vòng chảy vào đan điền.
Quang hoa nội liễm, đây mới là một cái khí chất tu sĩ nên có.
*quang hoa nội liễm: tài hoa, tinh hoa, tinh túy đều ẩn hàm bên trong con người chứ không khoe khoang ra ngoài
Ngoài nhà gỗ, Trầm Du nhàn nhã nằm ở trên chạc cây của gốc cây hòe, trong ánh mắt nửa khép chảy ra quang mang màu vàng phút chốc trở tay đặt mũi kiếm của cự kiếm màu vàng ở sau ót của một người ngoại môn đệ tử, “Ngươi rình mò nơi này thật lâu”.
“Nói coi, muốn làm cái gì?”.
Ngoại môn đệ tử cứng người, cánh tay khẽ run, hắn không dám quay đầu lại —— hắn đã có cảm giác, thanh trường kiếm sắc bén khí thế này đang để ở sau đầu hắn, người này thực lực rất cao, khí cơ quanh thân hắn bị khóa lại, toàn bộ vô sức phản kháng.
Ánh trăng nghiêng xuống dưới, chiếu rọi ra gương mặt non nớt mà tái nhợt của Chu Nghiêu, đây rõ ràng là nam hài mười ba tuổi đi theo phía sau mọi người hôm qua lúc yêu thú đột kích.
“Yêu, yêu thú……”. Lúc này ngón tay hắn siết ống tay áo, hàm răng run rẩy, khép lại ánh mắt tràn ngập hận ý, “……. Ngươi là yêu thú, ngươi là người, cũng là yêu thú…… Ta không hiểu, phải nghiêm túc nhìn”. Chu Nghiêu mệt mỏi lắc đầu, đột nhiên sắc mặt xanh mét nắm tay lại, “Loại yêu thú bại hoại ăn thân thể con người, ngay từ đầu liền không nên tồn tại!”.
Nghe được lời nam hài nói năng lộn xộn, vẻ mặt Trầm Du ngưng đọng lại trong nháy mắt, trong tay y khẽ nhúc nhích —— thân kiếm để ngang đập ở xương vai nam hài, đánh hắn ngã xuống đất, nam nhân nhảy xuống chạc cây, chụp vai của nam hài, hài đồng bình thường luyện khí tầng một, đã có thiên phú phân biệt yêu thú.
Cũng lám khó hắn nhìn ra được……
—— Lại một trinh sát giả thức tỉnh rồi, chuyện này không liên quan y lắm.
“Ta không phải yêu thú”. Trầm Du thu hồi cự kiếm, tùy ý bức ra một giọt máu tươi đầu ngón tay, nam hài không khỏi nhìn qua, nhìn chằm chằm giọt máu tươi nhìn như rất có linh tính này, nhan sắc đỏ tươi thập phần chói mắt, Trầm Du nhướn đuôi lông mày, “Chắc ngươi cũng biết, thú huyết là đen”.
Chu Nghiêu giật mình, mặc dù nam hài mười ba tuổi này tới bây giờ còn chưa phản ứng lại, vì sao người này lại có thể không phải yêu thú, màu máu của y đích thật là đỏ tươi hơn nữa tràn ngập vị gỉ sắt, đây là thứ yêu thú không thể ngụy trang.
Nhưng mà…….Ánh mắt hắn nhìn đến rõ ràng là……..
“Ngoài ra”. Nam nhân xoay người thản nhiên nhắc nhở nói: “Tiểu tử, không cần lại nhìn vào bên trong”. Lại nhìn cẩn thận lão tử đánh ngươi. Y ý bảo nhà gỗ của tiểu âm chúc nhà mình ở, phóng đãng không câu nệ bỏ đi.
Chu Nghiêu co rúm lại một chút, hai tay che hai mắt của mình, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy về căn phòng bốn người phân phối cho chính mình —— ba hài đồng khác đã ngủ say rồi, Chu Nghiêu nằm ở trên giường, đẩy mở cửa sổ bên cạnh người.
Sắc mặt hắn trắng bệch như cũ, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ trăng lạnh âm u, so với năm ấy cha mẹ rời đi còn muốn lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, hắn dời mắt, ở mép giường phát hiện một quả trứng vỏ da, —— nói là trứng, cũng bất quá là có cái vỏ màu đen, thực tế quả trứng này tựa hồ bị gió phơi khô một tháng, nhăn nheo co chặt thành một đoàn.
Trứng đen (hắc đản) cô đơn, thật có chút giống chính mình.
Hận ý lúc trước giết yêu thú nhạt đi, Chu Nghiêu mím môi, ánh mắt nhu hòa một xíu, giơ tay xoa trứng vỏ da ở đầu ngón tay thô đỏ, hắc đản rung động một chút ở đầu ngón tay, theo vỏ trứng tràn ra ngoài rất nhiều dịch nước màu đen đặc………
Chỉ là quả trứng phơi nắng, vì sao còn có thể có hơi nước chứ? Chu Nghiêu nghĩ đến giọt máu đầu ngón tay nam nhân cầm kiếm mới nãy, nhất thời trong lòng đại chấn (rung động mạnh), hắn mở lớn miệng, yết hầu bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, gian nan nuốt hô hấp, máu đen, đây sẽ không là, sẽ không là yêu……. Dịch nước màu đen giống như dây mây sinh trưởng tốt trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân Chu Nghiêu, chất lỏng thô đen thẩm thấu sau sống lưng của hắn, tham nhập vào, con ngươi màu nâu của nam hài thoáng chốc ứ máu thành màu đỏ tươi, hắn tựa hồ đang giãy dụa gì đó, tia sáng trong mắt vụt sáng hai cái, lại rốt cục tĩnh mịch xuống.
Đồng tử biến thành đen đặc toàn bộ, không phân biệt được nhãn cầu.
“Nhân tộc trinh sát giả”, hắc đản không tiếng động lóe ra ánh sáng đen, “Di lưu vô giá”. Giống như đang đọc tin tức trong thân thể của nam hài, chất lỏng màu đen từng giọt từng giọt rót vào khối tiểu thân thể mười ba tuổi này.
*di lưu: người hay thứ còn sót lại
“Giết chết hắn”.
“Móng tay mềm mại, làn da, trở thành nhân tộc, bảo hộ, tân sinh (sinh mạng mới). Hào quang của hắc đản dần dần tối lại, càng khác trạng thái bị hong gió, chân chính là một mảnh tĩnh mịch, đạo thanh âm kia đoạn đoạn lược qua trong đầu Chu Nghiêu, “Sẽ không bị phát hiện”.
Trong không gian yên tĩnh, Chu Nghiêu cứng ngắc cúi đầu, động tác có chút không thuần thục nâng lên hắc đản co thành bằng ngón cái, đặt lên trái tim đập thình thịch, trợn tròn mắt gối lên trên giường mềm mại, nhìn trăng lạnh ẩn đi, một đường ánh sáng nhạt trên trời sáng lên tới đỉnh núi.
Hắn cố sức nhếch lên khóe miệng, lộ ra một cái độ cong nhìn thấy giống khóc hơn là cười, giơ bàn tay cao lên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mái tóc mềm mại của hắn, trên mặt của hắn, trong ánh mắt tối đen của hắn, cùng lòng bàn tay hắn nâng lên.
Tựa hồ là lần đầu chạm đến độ ấm của ánh sáng, hắn ngiêng nghiêng đầu.
Cảm giác……. ấm áp.
……..
Sáng hôm sau, Lê Chanh phát hiện chính mình tuy rằng ngủ ngồi tu luyện, nhưng phương diện tinh thần vẫn thần thanh khí sảng như cũ bảo trì tới trạng thái tốt nhất, đánh răng dùng lược tùy ý chà đạp tóc ngắn, nghĩ nghĩ vẫn là trở về hiện đại, lại tới khi xuyên qua trên tay đã có thêm hai cái áo choàng màu đen, đẩy cửa ra, Lê Chanh nghiêng đầu ném cho nam nhân ngoài cửa dựa người dưới tàng cây hòe.
“…….”. Trầm Du dở khóc dở cười tiếp nhận áo choàng cùng mặt nạ Tôn Ngộ Không Tôn Ngộ Không, tiểu tiểu âm chúc manh tới tim đều tan chảy, “Ngươi làm cái gì vậy?”.
“Đi đứng lên đương nhiên phải cẩn thận một chút”. Lê Chanh nhét áo choàng vào trong túi vật, thúc giục nói: “Trước giấu y phục đi, xuống núi tìm chỗ không có ai lại thay”.
“Được”. Trầm Du trịnh trọng gấp áo choàng thành hình vuông, lại cẩn thận kẹp mặt nạ Tôn Ngộ Không ở trong đó, hai tay hợp lại, không chỉ có không có ném vào túi trữ vật, ngược lại ngược lại ngay ngay ngắn ngắn nhét vào trong ống tay áo.
Nam nhân ngón tay khẽ vuốt một chút ống tay áo, cảm động nửa ngày, ở trong ánh mắt co quắp của Lê Chanh, rốt cục nhịn không được giải thích nói: “Đây là lễ vật đàu tiên ngươi tặng ta”.
Lê Chanh: “……. Phải không……..”. Vì thế nếu hiện tại nói mặt nạ và áo choàng sau khi xong việc còn muốn thu về, có thể bị ai đó đánh một trận hay không?
Ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
Trầm đại hiệp cười tới cực kỳ tươi đẹp, Lê Chanh thở dài.
“Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ cùng ngươi xuống núi không phải một cái lựa chọn tốt lắm”. Cậu cúi đầu tự nói, “Nhưng mà hiện tại nếu đã như vầy rồi, ta sẽ nhẫn nại một chút”.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Du đã lấy cự kiếm ra rồi, chuồn chuồn lướt nước thân đứng thẳng ở trên mặt, vươn một bàn tay hướng về cậu —— khoảng cách hai mét cần lấy tay kéo hay sao, Lê Chanh mặt không chút thay đổi không nhìn bàn tay trước mắt, tự mình bước lớn chạy nhanh tới chỗ chuôi kiếm, chống tay một cái dùng sức liền đẹp trai nhảy lên.
“Đi thôi”. Lê Chanh vỗ vỗ bờ vai của Trầm Du, nghĩ đến dù sao cũng là nhờ vả người ta làm việc, lễ phép nhất định phải làm đủ, vì thế ngại ngùng nói: “Trầm sư thúc lần này làm phiền ngươi……. A a a a a a a ——”.
Bầu trời Ngọc Hoàng tông một đạo đường thẳng màu vàng đáp xuống, trong hỏa đồng (ống lửa) phát ra hỏa đạn (đạn lửa), sau đuôi kéo thật dài dấu vết, cùng với tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt tông môn đệ tử.
Sau khi xuống núi cả người Lê Chanh cũng không tốt lắm.
Bên ngoài phòng đấu giá Mãnh Long nghênh đón hai vị nhân ảnh của hai vị hắc y che mặt, thiếu niên đón khách của cánh cửa luyện khí tầng chín trợn tròn đôi mắt nhìn hai người xuyên qua cửa chính, lúc sau mới nhớ tới công tác của chính mình, “Thực xin lỗi hai vị, mời đưa ra thẻ khách quý”.
Một người vóc người cao mặt nạ đầu khỉ vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn hiện ra tấm thẻ máu đen khắc rồng, mặt nạ đầu heo mập khác còn tới gần tò mò nhìn thoáng qua, kiến thức tới cách ăn mặc thổ bức như vầy, thiếu niên đón khách cảm thấy chính mình ít nhất hẳn là cười ra tiếng, nhưng hắn cũng không có, ngược lại sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
*thổ bức: giả bộ quê mùa
Bởi vì, người mặt nạ đầu khỉ vóc dáng cao kia, có một cái chớp mắt như vậy, đột nhiên ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một cái.
Lúc này không cố ý điều tra cũng nên hiểu rõ, nam nhân ăn mặc thổ bức này, nhất định là là một cao thủ phái thực lực có tu vi phải cao hơn rất nhiều so với chính mình.
Thiếu niên đón khách nơm nớp lo sợ thu hồi tầm mắt, rủ mắt cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm chóp mũi.
Nam nhân bên cạnh lại thản nhiên ngồi ở một bên —— mứt quả của y một hơi đã sớm đã ăn xong rồi. Ánh mắt nam nhân chuyển qua bên môi Lê Chanh, tay dò thám, thật cẩn thận lau sạch vệt đường ở bên môi Lê Chanh.
Cư nhiên không có liếm sạch, quả nhiên tư tưởng tiến bộ rất nhiều……. Ý thức được điểm này, Lê Chanh không chỉ có không có nổi cơn, ngược lại cảm thấy cực kỳ an ủi.
……..Anh ta thật sự là bị ngược hỏng rồi.
“Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi”. Trầm Du đứng dậy, bỏ qua mềm mại còn sót lại ở đầu ngón tay, ánh mắt tối đen hàm chứa một mạt ý cười, “Ta cũng nên rời khỏi”. Khi Lê Chanh đang vì nho nhã lễ độ của Trầm đại hiệp mà thụ sủng nhược kinh, nam nhân cười tủm tỉm lộ ra răng nanh nhỏ, theo sau tiếp một câu: “Ngày mai ta đưa ngươi xuống núi, còn có, ta yêu ngươi”. Y khàn khàn nói, xoay người đi ra ngoài cửa.
Cửa gỗ nâu đậm ở dưới một cỗ hoãn lực đè nén, kẽo kẹt một tiếng đóng lại, ngưng hợp thành một cái khe hở rất nhỏ.
Lê Chanh: “…….”. Phát hiện từ sau khi nghiêm túc bàn luận cái vấn đề tình cảm, hàng này bây giờ càng ngày càng thích nói yêu ngươi linh tinh, đây không phải là trong truyền thuyết —— đào hố tự chôn mình?
Đau tim ghê, mỗi ngày bị một người đàn ông cơ bắp tỏ tình còn có thể tiếp tục sinh tồn, cũng là đủ liều mạng rồi.
Lấy nước suối lạnh trước đó đổ vào thùng nước để rửa mặt, Lê Chanh hất bọt nước dính trên tóc, ngũ tâm (5 trọng tâm) hướng trời khoanh chân ngồi thẳng ở trên giường, hô hấp chậm rãi có quy luật, tuy rằng biết tư chất của chính mình hơi kém một chút, cần phải bổ khuyết, hiển nhiên cũng không rất có thể thành công, nhưng mà nếu ngày mai xuống núi, đêm nay đầu tiên phải điều chỉnh tốt trạng thái —— Lê Chanh nhắm mắt lại, nội tức theo gân mạch vận hành, đều hút điểm sáng bốn phía thân thể vào trong, chảy xuôi một vòng chảy vào đan điền.
Quang hoa nội liễm, đây mới là một cái khí chất tu sĩ nên có.
*quang hoa nội liễm: tài hoa, tinh hoa, tinh túy đều ẩn hàm bên trong con người chứ không khoe khoang ra ngoài
Ngoài nhà gỗ, Trầm Du nhàn nhã nằm ở trên chạc cây của gốc cây hòe, trong ánh mắt nửa khép chảy ra quang mang màu vàng phút chốc trở tay đặt mũi kiếm của cự kiếm màu vàng ở sau ót của một người ngoại môn đệ tử, “Ngươi rình mò nơi này thật lâu”.
“Nói coi, muốn làm cái gì?”.
Ngoại môn đệ tử cứng người, cánh tay khẽ run, hắn không dám quay đầu lại —— hắn đã có cảm giác, thanh trường kiếm sắc bén khí thế này đang để ở sau đầu hắn, người này thực lực rất cao, khí cơ quanh thân hắn bị khóa lại, toàn bộ vô sức phản kháng.
Ánh trăng nghiêng xuống dưới, chiếu rọi ra gương mặt non nớt mà tái nhợt của Chu Nghiêu, đây rõ ràng là nam hài mười ba tuổi đi theo phía sau mọi người hôm qua lúc yêu thú đột kích.
“Yêu, yêu thú……”. Lúc này ngón tay hắn siết ống tay áo, hàm răng run rẩy, khép lại ánh mắt tràn ngập hận ý, “……. Ngươi là yêu thú, ngươi là người, cũng là yêu thú…… Ta không hiểu, phải nghiêm túc nhìn”. Chu Nghiêu mệt mỏi lắc đầu, đột nhiên sắc mặt xanh mét nắm tay lại, “Loại yêu thú bại hoại ăn thân thể con người, ngay từ đầu liền không nên tồn tại!”.
Nghe được lời nam hài nói năng lộn xộn, vẻ mặt Trầm Du ngưng đọng lại trong nháy mắt, trong tay y khẽ nhúc nhích —— thân kiếm để ngang đập ở xương vai nam hài, đánh hắn ngã xuống đất, nam nhân nhảy xuống chạc cây, chụp vai của nam hài, hài đồng bình thường luyện khí tầng một, đã có thiên phú phân biệt yêu thú.
Cũng lám khó hắn nhìn ra được……
—— Lại một trinh sát giả thức tỉnh rồi, chuyện này không liên quan y lắm.
“Ta không phải yêu thú”. Trầm Du thu hồi cự kiếm, tùy ý bức ra một giọt máu tươi đầu ngón tay, nam hài không khỏi nhìn qua, nhìn chằm chằm giọt máu tươi nhìn như rất có linh tính này, nhan sắc đỏ tươi thập phần chói mắt, Trầm Du nhướn đuôi lông mày, “Chắc ngươi cũng biết, thú huyết là đen”.
Chu Nghiêu giật mình, mặc dù nam hài mười ba tuổi này tới bây giờ còn chưa phản ứng lại, vì sao người này lại có thể không phải yêu thú, màu máu của y đích thật là đỏ tươi hơn nữa tràn ngập vị gỉ sắt, đây là thứ yêu thú không thể ngụy trang.
Nhưng mà…….Ánh mắt hắn nhìn đến rõ ràng là……..
“Ngoài ra”. Nam nhân xoay người thản nhiên nhắc nhở nói: “Tiểu tử, không cần lại nhìn vào bên trong”. Lại nhìn cẩn thận lão tử đánh ngươi. Y ý bảo nhà gỗ của tiểu âm chúc nhà mình ở, phóng đãng không câu nệ bỏ đi.
Chu Nghiêu co rúm lại một chút, hai tay che hai mắt của mình, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy về căn phòng bốn người phân phối cho chính mình —— ba hài đồng khác đã ngủ say rồi, Chu Nghiêu nằm ở trên giường, đẩy mở cửa sổ bên cạnh người.
Sắc mặt hắn trắng bệch như cũ, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ trăng lạnh âm u, so với năm ấy cha mẹ rời đi còn muốn lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, hắn dời mắt, ở mép giường phát hiện một quả trứng vỏ da, —— nói là trứng, cũng bất quá là có cái vỏ màu đen, thực tế quả trứng này tựa hồ bị gió phơi khô một tháng, nhăn nheo co chặt thành một đoàn.
Trứng đen (hắc đản) cô đơn, thật có chút giống chính mình.
Hận ý lúc trước giết yêu thú nhạt đi, Chu Nghiêu mím môi, ánh mắt nhu hòa một xíu, giơ tay xoa trứng vỏ da ở đầu ngón tay thô đỏ, hắc đản rung động một chút ở đầu ngón tay, theo vỏ trứng tràn ra ngoài rất nhiều dịch nước màu đen đặc………
Chỉ là quả trứng phơi nắng, vì sao còn có thể có hơi nước chứ? Chu Nghiêu nghĩ đến giọt máu đầu ngón tay nam nhân cầm kiếm mới nãy, nhất thời trong lòng đại chấn (rung động mạnh), hắn mở lớn miệng, yết hầu bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, gian nan nuốt hô hấp, máu đen, đây sẽ không là, sẽ không là yêu……. Dịch nước màu đen giống như dây mây sinh trưởng tốt trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân Chu Nghiêu, chất lỏng thô đen thẩm thấu sau sống lưng của hắn, tham nhập vào, con ngươi màu nâu của nam hài thoáng chốc ứ máu thành màu đỏ tươi, hắn tựa hồ đang giãy dụa gì đó, tia sáng trong mắt vụt sáng hai cái, lại rốt cục tĩnh mịch xuống.
Đồng tử biến thành đen đặc toàn bộ, không phân biệt được nhãn cầu.
“Nhân tộc trinh sát giả”, hắc đản không tiếng động lóe ra ánh sáng đen, “Di lưu vô giá”. Giống như đang đọc tin tức trong thân thể của nam hài, chất lỏng màu đen từng giọt từng giọt rót vào khối tiểu thân thể mười ba tuổi này.
*di lưu: người hay thứ còn sót lại
“Giết chết hắn”.
“Móng tay mềm mại, làn da, trở thành nhân tộc, bảo hộ, tân sinh (sinh mạng mới). Hào quang của hắc đản dần dần tối lại, càng khác trạng thái bị hong gió, chân chính là một mảnh tĩnh mịch, đạo thanh âm kia đoạn đoạn lược qua trong đầu Chu Nghiêu, “Sẽ không bị phát hiện”.
Trong không gian yên tĩnh, Chu Nghiêu cứng ngắc cúi đầu, động tác có chút không thuần thục nâng lên hắc đản co thành bằng ngón cái, đặt lên trái tim đập thình thịch, trợn tròn mắt gối lên trên giường mềm mại, nhìn trăng lạnh ẩn đi, một đường ánh sáng nhạt trên trời sáng lên tới đỉnh núi.
Hắn cố sức nhếch lên khóe miệng, lộ ra một cái độ cong nhìn thấy giống khóc hơn là cười, giơ bàn tay cao lên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mái tóc mềm mại của hắn, trên mặt của hắn, trong ánh mắt tối đen của hắn, cùng lòng bàn tay hắn nâng lên.
Tựa hồ là lần đầu chạm đến độ ấm của ánh sáng, hắn ngiêng nghiêng đầu.
Cảm giác……. ấm áp.
……..
Sáng hôm sau, Lê Chanh phát hiện chính mình tuy rằng ngủ ngồi tu luyện, nhưng phương diện tinh thần vẫn thần thanh khí sảng như cũ bảo trì tới trạng thái tốt nhất, đánh răng dùng lược tùy ý chà đạp tóc ngắn, nghĩ nghĩ vẫn là trở về hiện đại, lại tới khi xuyên qua trên tay đã có thêm hai cái áo choàng màu đen, đẩy cửa ra, Lê Chanh nghiêng đầu ném cho nam nhân ngoài cửa dựa người dưới tàng cây hòe.
“…….”. Trầm Du dở khóc dở cười tiếp nhận áo choàng cùng mặt nạ Tôn Ngộ Không Tôn Ngộ Không, tiểu tiểu âm chúc manh tới tim đều tan chảy, “Ngươi làm cái gì vậy?”.
“Đi đứng lên đương nhiên phải cẩn thận một chút”. Lê Chanh nhét áo choàng vào trong túi vật, thúc giục nói: “Trước giấu y phục đi, xuống núi tìm chỗ không có ai lại thay”.
“Được”. Trầm Du trịnh trọng gấp áo choàng thành hình vuông, lại cẩn thận kẹp mặt nạ Tôn Ngộ Không ở trong đó, hai tay hợp lại, không chỉ có không có ném vào túi trữ vật, ngược lại ngược lại ngay ngay ngắn ngắn nhét vào trong ống tay áo.
Nam nhân ngón tay khẽ vuốt một chút ống tay áo, cảm động nửa ngày, ở trong ánh mắt co quắp của Lê Chanh, rốt cục nhịn không được giải thích nói: “Đây là lễ vật đàu tiên ngươi tặng ta”.
Lê Chanh: “……. Phải không……..”. Vì thế nếu hiện tại nói mặt nạ và áo choàng sau khi xong việc còn muốn thu về, có thể bị ai đó đánh một trận hay không?
Ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
Trầm đại hiệp cười tới cực kỳ tươi đẹp, Lê Chanh thở dài.
“Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ cùng ngươi xuống núi không phải một cái lựa chọn tốt lắm”. Cậu cúi đầu tự nói, “Nhưng mà hiện tại nếu đã như vầy rồi, ta sẽ nhẫn nại một chút”.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Du đã lấy cự kiếm ra rồi, chuồn chuồn lướt nước thân đứng thẳng ở trên mặt, vươn một bàn tay hướng về cậu —— khoảng cách hai mét cần lấy tay kéo hay sao, Lê Chanh mặt không chút thay đổi không nhìn bàn tay trước mắt, tự mình bước lớn chạy nhanh tới chỗ chuôi kiếm, chống tay một cái dùng sức liền đẹp trai nhảy lên.
“Đi thôi”. Lê Chanh vỗ vỗ bờ vai của Trầm Du, nghĩ đến dù sao cũng là nhờ vả người ta làm việc, lễ phép nhất định phải làm đủ, vì thế ngại ngùng nói: “Trầm sư thúc lần này làm phiền ngươi……. A a a a a a a ——”.
Bầu trời Ngọc Hoàng tông một đạo đường thẳng màu vàng đáp xuống, trong hỏa đồng (ống lửa) phát ra hỏa đạn (đạn lửa), sau đuôi kéo thật dài dấu vết, cùng với tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt tông môn đệ tử.
Sau khi xuống núi cả người Lê Chanh cũng không tốt lắm.
Bên ngoài phòng đấu giá Mãnh Long nghênh đón hai vị nhân ảnh của hai vị hắc y che mặt, thiếu niên đón khách của cánh cửa luyện khí tầng chín trợn tròn đôi mắt nhìn hai người xuyên qua cửa chính, lúc sau mới nhớ tới công tác của chính mình, “Thực xin lỗi hai vị, mời đưa ra thẻ khách quý”.
Một người vóc người cao mặt nạ đầu khỉ vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn hiện ra tấm thẻ máu đen khắc rồng, mặt nạ đầu heo mập khác còn tới gần tò mò nhìn thoáng qua, kiến thức tới cách ăn mặc thổ bức như vầy, thiếu niên đón khách cảm thấy chính mình ít nhất hẳn là cười ra tiếng, nhưng hắn cũng không có, ngược lại sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
*thổ bức: giả bộ quê mùa
Bởi vì, người mặt nạ đầu khỉ vóc dáng cao kia, có một cái chớp mắt như vậy, đột nhiên ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một cái.
Lúc này không cố ý điều tra cũng nên hiểu rõ, nam nhân ăn mặc thổ bức này, nhất định là là một cao thủ phái thực lực có tu vi phải cao hơn rất nhiều so với chính mình.
Thiếu niên đón khách nơm nớp lo sợ thu hồi tầm mắt, rủ mắt cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm chóp mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook