Sống Cùng Vạn Tuế
-
Chương 43: Lâm thời Quản gia
- "Là Giai Giai sao? Tìm anh có chuyện gì?". Lục Minh biết rõ Giai Giai sẽ không dễ dàng gọi điện cho mình, phòng chừng lại là đã bị sắc lang quấy rầy.
- "Không, không có việc gì đâu …". Lúc đầu Giai Giai có vẻ trầm mặc, sau đó nhẹ giọng phủ định.
- "Để tớ nói!". Nghe thấy vậy Hoắc Vấn Dung đoạt lấy di động, hướng về phía bên này réo lên: "Lục Minh , anh đang làm gì? Chuyển nhà à? Vậy ngày mai lại đây thăm Giai Giai đi! Có việc gì xảy ra sao? Việc này nói ra thì rất dài dòng, tóm lại là như thế này, lúc trước Giai Giai làm ở đài truyền hình, có một tên đáng khinh chuyên ăn tạp, nghe nói là Phó tổng giám đốc đài truyền hình Lam Hải. Hắn đối với Giai Giai chính là có ý đồ bất lương. Giai Giai vì không chịu nổi sự quấy rối tình dục của hắn, nên đã bỏ việc, làm hắn không còn cửa gì nữa … Nhưng tên này thực là biến thái, chính mình thấy không thể theo đuổi được Giai Giai, liền nghĩ ra một độc kế, lần trước cái tên Long Nhị kia chính là do hắn giới thiệu lại đây dây dưa với Giai Giai! Bây giờ Long Nhị đã ít đến quấy rầy, hắn lại tìm một tên khác, nghe nói là so với Long Nhị cũng đồng dạng, đều là "Lam Hải tứ đại sắc lang", em nghe thủ hạ của hắn gọi hắn là "Hoa Thiểu". Vừa rồi thiếu chút nữa Giai Giai không thoát ra được, bất quá phía sau còn vài tên quỷ tử Nhật Bản, hình như có chuyện đại sự gì đó, nên đuổi hết chúng em ra ngoài. Bọn chúng đóng của mật đàm, chúng em mới có thể đứng nói truyện với anh như thế này!".
- "Quỷ Nhật Bản?". Lục Minh nghe xong , trong lòng máy động , liền hỏi : " Trông chúng như thế nào "
- "Khó mà nói rõ được. Em thấy mấy tên Nhật Bản so với mọi người cũng không có gì khác … Bất quá trong đó có một tên thực cổ quái, dáng vẻ âm trầm, tựa như độc xà, nhìn đến người lông tóc dựng hết lên . Cách ăn mặc à? Hắn mặc vest trắng , đeo cặp kính gọng vàng, tay nhấc lên nhấc xuống luôn, nhìn đúng là một tên vừa già vừa cổ quái, quả thực là biến thái! Cái tên Hoa Thiểu kia gọi hắn là Điền Trung Quân, em nghe không rõ lắm". Lời nói của Hoắc Vấn Dung khiến Lục Minh rất ngạc nhiên, còn có một tên Điền Trung?
Điền Trung Tín Giới tuyệt đối đã chết.
Lục Minh đối với chính mình ra tay tuyệt đối tin tưởng. Động mạch Điền Trung Tín Giới đã bị cắt đứt, đừng nói có thể rời bệnh viện, chính là có mang lên bàn mổ cũng khó có thể cứu sống.
Xem ra tên Điền Trung mà Hoắc Vấn Dung nói, là một kẻ khác, có lẽ là huynh đệ sinh đôi của Điền Trung Tín Giới không chừng. Nếu còn có một tên Điền Trung, như vậy tổ chức buôn bán bộ phận cơ thể người vẫn còn sót lại, thậm chí Lam Hải có khả năng chính là căn cứ bí mật thứ hai.
Có lẽ mấy tên quỷ tử Nhật Bản kia, chính là màn độc thủ phía sau không chừng.
Nếu như chính mình lại ra tay, có thể vì Giai Giai xuất đầu, lại có thể âm thầm trừ diệt tổ chức hắc ám buôn bán bộ phận cơ thể người, như thế gọi là nhất tiễn hạ song điêu.
Lam Hải xác định trong tương lại chính là địa bàn của mình, bọn Nhật lùn dám ở chỗ này gây sóng gió, vậy chính là tự tìm đến cái chết!
Lục Minh thoáng liếc qua Niếp Thanh Lam, nghĩ thầm chính mình thật vất vả mới giấu diếm được, hành động lần này càng phải cần thận hơn, đừng làm cho hồ ly mỹ nhân này phát hiện được thân phận thật của mình.
Niếp Thanh Lam căn bản không thèm để ý tới Lục Minh. Nàng đang xem Cảnh Hàn vẫy tay chặn một chiếc taxi, biết Cảnh Hàn sẽ không chịu ngồi xe Hãn Mã của mình, rõ ràng là đem mấy chiếc bao lớn nhỏ của Lục Minh ném lên taxi, sau đó ngồi lên, lại hướng Lục Minh ngoắc ngoắc. Hai mỹ nhân tuy rằng ngồi chung ghế sau, nhưng kẻ thì lắc lắc đầu, người kia lại nhìn một bên. Lục Minh ước định ngày mai đi Phương phỉ uyển , mới vừa treo điện thoại , phát hiện những thứ đồ gì gì đó bên người đã được dọn sạch trống trơn .
- "A, em không đi Hãn Mã của mình à?" Lục Minh kỳ thật là muốn cùng với Cảnh Hàn hai người ngồi ở ghế sau, đáng tiếc Niếp Thanh Lam tuyệt sẽ không để loại tình huống này phát sinh.
Nàng cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên nói: "Em cùng anh ngồi taxi thôi, Hãn Mã để lại, cho người ta trộm đi!"
Lục Minh toát mồ hôi.
Mấy tên trộm vặt ở trong thôn tuy càn rỡ, nhưng bọn chúng không có ngốc, ai dám trộm Hãn Mã của nàng? Chỉ cần riêng cái biển số xe là đã có thể doạ chết con người ta rồi. Dám trộm xe của nàng, chắc chuẩn bị tang lễ cho mình đi là vừa? Hơn nữa kẻ nào dám mua xe của nàng?
Hãn Mã của Niếp Thanh Lam đặt ở chỗ này, chẳng những không ai dám ăn trộm, phỏng chừng đầu mục của bọn trộm cắp này còn phải phái người đến trông coi! Hãn Mã này mà có xảy ra chuyện gì, đã không phải tài lộ, trái lại còn rước hại vào thân, ngàn vạn lần đừng làm cái chuyện ngu ngốc đó. Nếu không trong thôn tất cả tiểu thâu cũng sẽ không có quá một ngày yên lành.
Taxi chở ba người đến khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ, tài xế dọc đường đi, thỉnh thoảng làm như vô tình mà cố ý nhìn vào kính chiếu hậu.
Nữ hài tử hắn tuy đã gặp nhiều lắm, nhưng tuyệt thế mỹ nhân giống như Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, hắn chưa từng thấy qua vài người.
Lục Minh rất muốn lấy cái cờ lê đem cái kính chiếu hậu cùng cái sọ của tên lái xe một khối đập vỡ … May mắn là bảo an bên ngoài đã ngăn cản Lục Minh, bộ dạng hắn giống người làm công lại ra tay hành hung người khác thì chắc chắn sẽ không cho hắn vào. Nếu như không phải nhìn Niếp Thanh Lam mặc cảnh phục, bảo an đã không cần hỏi mà bắt ngay Lục Minh lại. Nơi này là khu biệt thự xa hoa của các tỷ phú, là người làm công bình thường có thể ra vào địa phương này sao?
- "Mẹ khiếp, không phải vừa mới nói sao? Ta ở nơi này, nhà ta ở đây, các ngươi dám không tin?" Lục Minh giận dữ quát lên.
- "Đừng nói bọn họ, đến em cũng chẳng dám tin". Niếp Thanh Lam che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
- "Khụ, ngậm miệng lại, chúng ta không thể để các người đi vào …". Vài tên bảo an thấy Niếp Thanh Lam nhoẻn miệng cười, đều có điểm nói lắp, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, không chịu cho qua, lại gọi đội trưởng đội bảo an cùng với nhân viên quản lý.
Đội trưởng đội bảo an đi một chiếc xe nhỏ chạy như bay lại, thấy Niếp Thanh Lam, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn cúi chào ba lần, lại hỏi : " Giáo quan, sao người lại tới đây? "
Niếp Thanh Lam thấy đội trưởng đội bảo an khôi ngô hướng mình cúi chào, cảm thấy bối rối, hồi lâu mới nhớ: " Ngươi là thứ đao 1937? Hay là tiêm đao đột kích 191? Nhìn ngươi rất quen, bất quá ta không nhớ được tên người… Ngươi là thứ đao? A, sao lại thế này, ngươi làm sao lại xuất ngũ đến đây làm bảo an? Ngươi chính là tinh anh, hẳn là sẽ lên sĩ quan a, thật đáng tiếc!"
Đội trưởng đội bảo an nghe xong, thần tình hổ thẹn, lại cúi chào ba lần nữa, cũng không nói tại sao lại xuất ngũ, hiển nhiên là có điều khó nói.
Tuy rằng vấn đề đã thông qua, nhưng Lục Minh không biết nhà của mình là nằm ở chỗ nào.
- " Có giấy tờ để chứng minh, nhưng là ta đã quên đem đóng trong thư …" Lời nói của Lục Minh khiến mọi người đổ mồ hôi. Người này, ngay cả nhà của mình cũng không biết ở đâu mà dám đến đây ở, thật là lợi hại .
- " Không việc gì, để ta gọi điện thoại tìm người, hắn khẳng định là biết!"
Lục Minh nhớ rõ Hình gia gia nói qua, dọn đến Phong Đan Bạch Lộ, rồi gọi điện thoại cho một người tên Trang Thần, hắn có thể an bài hết thảy.
Mười giây sau, có một lão nhân thân mặc xuyên yến vĩ (áo bành tô, áo quản gia kiểu châu âu có ngực áo cụt nhưng đuôi áo dài), trên mũi có một chiếc kính mắt đơn thuần hướng bên này đi tới. Lão nhân này đầu bạc như sương, lại cẩn thận tỉ mỉ, nơ bướm chỉnh tề, đôi giày da dưới chân bóng lộn đến mức soi gương được . Lão nhân từ bên trong khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ từng bước một đi ra, sống lưng thẳng, bước đi chắc chắn ổn định, động tác khoan thai nhàn nhã, thái độ bất uấn bất hoả ( không giận không nóng ) …
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, lão nhân tự nhiên, chậm rãi bước đến trước mặt Lục Minh, làm một cái lễ theo kiểu thân sĩ phương tây, thanh âm tràn ngập từ tính: " Lục thiếu gia, ta là Trang Thần lâm thời quản gia của người, nếu như có bất cứ chuyện gì, thỉnh ngài cứ phân phó."
Cằm Lục Minh như rụng xuống đất.
Hình gia gia thế nào lại tìm cho mình một quản gia, hơn nữa lại còn là một lão cổ điển!
- "Không, không có việc gì đâu …". Lúc đầu Giai Giai có vẻ trầm mặc, sau đó nhẹ giọng phủ định.
- "Để tớ nói!". Nghe thấy vậy Hoắc Vấn Dung đoạt lấy di động, hướng về phía bên này réo lên: "Lục Minh , anh đang làm gì? Chuyển nhà à? Vậy ngày mai lại đây thăm Giai Giai đi! Có việc gì xảy ra sao? Việc này nói ra thì rất dài dòng, tóm lại là như thế này, lúc trước Giai Giai làm ở đài truyền hình, có một tên đáng khinh chuyên ăn tạp, nghe nói là Phó tổng giám đốc đài truyền hình Lam Hải. Hắn đối với Giai Giai chính là có ý đồ bất lương. Giai Giai vì không chịu nổi sự quấy rối tình dục của hắn, nên đã bỏ việc, làm hắn không còn cửa gì nữa … Nhưng tên này thực là biến thái, chính mình thấy không thể theo đuổi được Giai Giai, liền nghĩ ra một độc kế, lần trước cái tên Long Nhị kia chính là do hắn giới thiệu lại đây dây dưa với Giai Giai! Bây giờ Long Nhị đã ít đến quấy rầy, hắn lại tìm một tên khác, nghe nói là so với Long Nhị cũng đồng dạng, đều là "Lam Hải tứ đại sắc lang", em nghe thủ hạ của hắn gọi hắn là "Hoa Thiểu". Vừa rồi thiếu chút nữa Giai Giai không thoát ra được, bất quá phía sau còn vài tên quỷ tử Nhật Bản, hình như có chuyện đại sự gì đó, nên đuổi hết chúng em ra ngoài. Bọn chúng đóng của mật đàm, chúng em mới có thể đứng nói truyện với anh như thế này!".
- "Quỷ Nhật Bản?". Lục Minh nghe xong , trong lòng máy động , liền hỏi : " Trông chúng như thế nào "
- "Khó mà nói rõ được. Em thấy mấy tên Nhật Bản so với mọi người cũng không có gì khác … Bất quá trong đó có một tên thực cổ quái, dáng vẻ âm trầm, tựa như độc xà, nhìn đến người lông tóc dựng hết lên . Cách ăn mặc à? Hắn mặc vest trắng , đeo cặp kính gọng vàng, tay nhấc lên nhấc xuống luôn, nhìn đúng là một tên vừa già vừa cổ quái, quả thực là biến thái! Cái tên Hoa Thiểu kia gọi hắn là Điền Trung Quân, em nghe không rõ lắm". Lời nói của Hoắc Vấn Dung khiến Lục Minh rất ngạc nhiên, còn có một tên Điền Trung?
Điền Trung Tín Giới tuyệt đối đã chết.
Lục Minh đối với chính mình ra tay tuyệt đối tin tưởng. Động mạch Điền Trung Tín Giới đã bị cắt đứt, đừng nói có thể rời bệnh viện, chính là có mang lên bàn mổ cũng khó có thể cứu sống.
Xem ra tên Điền Trung mà Hoắc Vấn Dung nói, là một kẻ khác, có lẽ là huynh đệ sinh đôi của Điền Trung Tín Giới không chừng. Nếu còn có một tên Điền Trung, như vậy tổ chức buôn bán bộ phận cơ thể người vẫn còn sót lại, thậm chí Lam Hải có khả năng chính là căn cứ bí mật thứ hai.
Có lẽ mấy tên quỷ tử Nhật Bản kia, chính là màn độc thủ phía sau không chừng.
Nếu như chính mình lại ra tay, có thể vì Giai Giai xuất đầu, lại có thể âm thầm trừ diệt tổ chức hắc ám buôn bán bộ phận cơ thể người, như thế gọi là nhất tiễn hạ song điêu.
Lam Hải xác định trong tương lại chính là địa bàn của mình, bọn Nhật lùn dám ở chỗ này gây sóng gió, vậy chính là tự tìm đến cái chết!
Lục Minh thoáng liếc qua Niếp Thanh Lam, nghĩ thầm chính mình thật vất vả mới giấu diếm được, hành động lần này càng phải cần thận hơn, đừng làm cho hồ ly mỹ nhân này phát hiện được thân phận thật của mình.
Niếp Thanh Lam căn bản không thèm để ý tới Lục Minh. Nàng đang xem Cảnh Hàn vẫy tay chặn một chiếc taxi, biết Cảnh Hàn sẽ không chịu ngồi xe Hãn Mã của mình, rõ ràng là đem mấy chiếc bao lớn nhỏ của Lục Minh ném lên taxi, sau đó ngồi lên, lại hướng Lục Minh ngoắc ngoắc. Hai mỹ nhân tuy rằng ngồi chung ghế sau, nhưng kẻ thì lắc lắc đầu, người kia lại nhìn một bên. Lục Minh ước định ngày mai đi Phương phỉ uyển , mới vừa treo điện thoại , phát hiện những thứ đồ gì gì đó bên người đã được dọn sạch trống trơn .
- "A, em không đi Hãn Mã của mình à?" Lục Minh kỳ thật là muốn cùng với Cảnh Hàn hai người ngồi ở ghế sau, đáng tiếc Niếp Thanh Lam tuyệt sẽ không để loại tình huống này phát sinh.
Nàng cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên nói: "Em cùng anh ngồi taxi thôi, Hãn Mã để lại, cho người ta trộm đi!"
Lục Minh toát mồ hôi.
Mấy tên trộm vặt ở trong thôn tuy càn rỡ, nhưng bọn chúng không có ngốc, ai dám trộm Hãn Mã của nàng? Chỉ cần riêng cái biển số xe là đã có thể doạ chết con người ta rồi. Dám trộm xe của nàng, chắc chuẩn bị tang lễ cho mình đi là vừa? Hơn nữa kẻ nào dám mua xe của nàng?
Hãn Mã của Niếp Thanh Lam đặt ở chỗ này, chẳng những không ai dám ăn trộm, phỏng chừng đầu mục của bọn trộm cắp này còn phải phái người đến trông coi! Hãn Mã này mà có xảy ra chuyện gì, đã không phải tài lộ, trái lại còn rước hại vào thân, ngàn vạn lần đừng làm cái chuyện ngu ngốc đó. Nếu không trong thôn tất cả tiểu thâu cũng sẽ không có quá một ngày yên lành.
Taxi chở ba người đến khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ, tài xế dọc đường đi, thỉnh thoảng làm như vô tình mà cố ý nhìn vào kính chiếu hậu.
Nữ hài tử hắn tuy đã gặp nhiều lắm, nhưng tuyệt thế mỹ nhân giống như Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, hắn chưa từng thấy qua vài người.
Lục Minh rất muốn lấy cái cờ lê đem cái kính chiếu hậu cùng cái sọ của tên lái xe một khối đập vỡ … May mắn là bảo an bên ngoài đã ngăn cản Lục Minh, bộ dạng hắn giống người làm công lại ra tay hành hung người khác thì chắc chắn sẽ không cho hắn vào. Nếu như không phải nhìn Niếp Thanh Lam mặc cảnh phục, bảo an đã không cần hỏi mà bắt ngay Lục Minh lại. Nơi này là khu biệt thự xa hoa của các tỷ phú, là người làm công bình thường có thể ra vào địa phương này sao?
- "Mẹ khiếp, không phải vừa mới nói sao? Ta ở nơi này, nhà ta ở đây, các ngươi dám không tin?" Lục Minh giận dữ quát lên.
- "Đừng nói bọn họ, đến em cũng chẳng dám tin". Niếp Thanh Lam che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
- "Khụ, ngậm miệng lại, chúng ta không thể để các người đi vào …". Vài tên bảo an thấy Niếp Thanh Lam nhoẻn miệng cười, đều có điểm nói lắp, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, không chịu cho qua, lại gọi đội trưởng đội bảo an cùng với nhân viên quản lý.
Đội trưởng đội bảo an đi một chiếc xe nhỏ chạy như bay lại, thấy Niếp Thanh Lam, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn cúi chào ba lần, lại hỏi : " Giáo quan, sao người lại tới đây? "
Niếp Thanh Lam thấy đội trưởng đội bảo an khôi ngô hướng mình cúi chào, cảm thấy bối rối, hồi lâu mới nhớ: " Ngươi là thứ đao 1937? Hay là tiêm đao đột kích 191? Nhìn ngươi rất quen, bất quá ta không nhớ được tên người… Ngươi là thứ đao? A, sao lại thế này, ngươi làm sao lại xuất ngũ đến đây làm bảo an? Ngươi chính là tinh anh, hẳn là sẽ lên sĩ quan a, thật đáng tiếc!"
Đội trưởng đội bảo an nghe xong, thần tình hổ thẹn, lại cúi chào ba lần nữa, cũng không nói tại sao lại xuất ngũ, hiển nhiên là có điều khó nói.
Tuy rằng vấn đề đã thông qua, nhưng Lục Minh không biết nhà của mình là nằm ở chỗ nào.
- " Có giấy tờ để chứng minh, nhưng là ta đã quên đem đóng trong thư …" Lời nói của Lục Minh khiến mọi người đổ mồ hôi. Người này, ngay cả nhà của mình cũng không biết ở đâu mà dám đến đây ở, thật là lợi hại .
- " Không việc gì, để ta gọi điện thoại tìm người, hắn khẳng định là biết!"
Lục Minh nhớ rõ Hình gia gia nói qua, dọn đến Phong Đan Bạch Lộ, rồi gọi điện thoại cho một người tên Trang Thần, hắn có thể an bài hết thảy.
Mười giây sau, có một lão nhân thân mặc xuyên yến vĩ (áo bành tô, áo quản gia kiểu châu âu có ngực áo cụt nhưng đuôi áo dài), trên mũi có một chiếc kính mắt đơn thuần hướng bên này đi tới. Lão nhân này đầu bạc như sương, lại cẩn thận tỉ mỉ, nơ bướm chỉnh tề, đôi giày da dưới chân bóng lộn đến mức soi gương được . Lão nhân từ bên trong khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ từng bước một đi ra, sống lưng thẳng, bước đi chắc chắn ổn định, động tác khoan thai nhàn nhã, thái độ bất uấn bất hoả ( không giận không nóng ) …
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, lão nhân tự nhiên, chậm rãi bước đến trước mặt Lục Minh, làm một cái lễ theo kiểu thân sĩ phương tây, thanh âm tràn ngập từ tính: " Lục thiếu gia, ta là Trang Thần lâm thời quản gia của người, nếu như có bất cứ chuyện gì, thỉnh ngài cứ phân phó."
Cằm Lục Minh như rụng xuống đất.
Hình gia gia thế nào lại tìm cho mình một quản gia, hơn nữa lại còn là một lão cổ điển!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook