Sống Cùng Vạn Tuế
-
Chương 38: Heo mập ăn lão hổ
Niếp Thanh Lam dẫn theo thủ hạ, nhanh chóng chạy tới, phát hiện đội viên của Huyết Nhận đang đánh vào cơ quan trên mặt vách tường, hiện ra một cầu thang dẫn xuống thông đạo ngầm.
Đi đến cuối cầu thang, hiện ra một hầm băng khổng lồ.
Toàn bộ người của tổ chức bí mật buôn bán nội tạng chỉ có duy nhất một người còn tỉnh táo là người trông giữ kho. Chính Nhượng là một người đàn ông tướng mạo dị thường thô hào, bị người khác xách trên tay như một con gà nhỏ. Nhìn cách ăn mặc quần áo , hắn chính là một thầy thuốc đích thực. Bởi vì hầm chứa đá được dấu kín ẩn mật, để tên gia hỏa Lộ minh kia tập kích giết người phía trước còn bản thân thì tìm cách tránh được một kiếp. Bất quá, lúc này hắn sợ tới mức cả người run rẩy, mặt ngoài tái nhợt, phảng phất như thấy lệ quỷ.
La Cương cùng với Vân Kiếm Phi nghe thấy liền đi tới, trước tiên bọn họ đề ra nghi vấn với đối phương:
" Tổ chức buôn bán nội tạng người do ai đứng sau chỉ đạo? Ở Lam Hải và phụ cận còn có một căn cứ bí mật thứ hai không?" Câu hỏi mà La Cương về đề cập chính là trọng điểm vụ án.
" Là ai tập kích căn cứ của các ngươi? Nam hay nữ? Đặc điểm khuôn mặt như thế nào?". Vân Phi Kiếm càng quan tâm tới người đã tập kích căn cứ bí mật này, câu hỏi của hắn khiến đại mĩ nữ Niếp Thanh Lam nhíu mày, lập tức tách mọi người ra, đưa ra một cái giấy chứng nhận.
" Hai vị, Huyết Nhận tiểu đội có đặc quyền độc lập điều tra tổ chức quốc tế buôn bán nội tạng người. Ta muốn mang đi người này, nếu như thẩm vấn ra tin tức hữu dụng đối với các ngươi, ta sẽ cùng chia sẻ với các ngươi. Thiết Hổ, mang tên kia đi". Niếp Thanh Lam căn cứ chính xác theo văn kiện không để La Cương cùng với Vân Kiếm Phi có cơ hội mở miệng, chỉ có thể gật đầu, ý bảo cấp dưới để Huyết Nhận tiểu đội mang đi, hắn thật là một con người trầm tĩnh.
Niếp Thanh Lam lại phân phó một Huyết Nhận đội viên:" Quỷ Nha, văn phòng lầu chín là hiện trường chính, không có mệnh lệnh của ta với đội trưởng Hình, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, chờ chúng ta lấy được chứng cớ xong, các huynh đệ bộ đội mới được giao cho bên cảnh sát!"
La Cương đối với điểm này không có ý kiến, bởi vì Niếp Thanh Lam cùng với Huyết Nhận chính là bộ đội đặc chủng được cấp trên phái tới đối phó với tổ chức quốc tế chuyên buôn bán nội tạng phận con người.
Chỉ là sắc mặt Vân Kiếm Phi hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Lúc này, tại Văn Hoa phố, trong cửa hàng ngọc khí Hưng Thịnh, Lộ Minh cùng Cảnh Hàn hai người đang âm thầm phối hợp, cò kè mặc cả với ông chủ tiệm.
" Thật là một đứa ngốc!", ông chủ tiệm thấy Lộ Minh dốt đặc cán mai, vẫn chủ động nhượng bộ, trong lòng âm thầm nói xấu sau lưng, mặt ngoài lại lộ ra một nụ cười khó xử, nói:" Mười lăm vạn, ta thật sự lỗ vốn, thật sự không được a, Vương tổng, sinh ý này 15 vạn không làm được, nếu như có thể ta đi trước vậy, thế này thật sự không được!"
" …." Cảnh Hàn tựa hồ nghĩ đến buông tha cho rồi, muốn nói lại thôi.
" Nè Tiểu Lộ, 15 vạn, nếu lão bản thấy được thì đồng ý, liền đi làm cái hợp đồng đi". Vương tổng cấp chút mặt mũi cho Lộ Minh, rốt cuộc gật đầu mở miệng.
" Được rồi, nếu Vương tổng mở miệng ra giá, ta lỗ vốn cũng kết giao bằng hữu với ngươi, giao dịch xong. Nhưng huynh đệ ta đây thực sự lỗ vốn a. Vương tổng, ngươi cùng với hai vị nhìn lại, còn có nguyên thạch nào hợp ý hay không? Tất cả đều là loại ngọc tốt lâu năm trong hố băng, cấp cái giá hợp lý, huynh đệ ta có thể ra tay, nhất định không dấu diếm. Các ngươi nhìn xem khối tiểu nguyên thạch này đi, thúy ti(1) có sắc lục tinh khiết, lộ ra một cách sáng bóng. Hiện tại có giá 88 vạn, có vài người bạn có lòng muốn mua, nếu Vương tổng muốn, cấp cho huynh đệ 85 vạn, cho tròn 100 vạn, hai khối nguyên thạch đều lấy đi!". Ông chủ tiệm một bên cho người làm viết hợp đồng, một bên cực lực để cử khối tiểu nguyên thạch tốt nhất trong điếm.
" 40 vạn" Cảnh Hàn ra giá.
Ông chủ tiệm nghe xong cười to, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ giá không hợp lý.
Trong lòng càng thêm xác định, thật sự biết xem ngọc thạch một chút, quả nhiên là lãnh mĩ nhân, mà Vương tổng với Tiểu Lộ phía sau đều là đứa ngốc.
40 vạn này giá cả tiếp cận với giá hắn định ra, nhưng hắn biết rõ có hai đứa ngốc ở đây, đương nhiên phải hung hăng thêm vào một số, sao lại để cho số tiền của phi nghĩa này không thể trốn thoát … Hắn thò tay tiến xuống cái túi, đè xuống một cái nút di động, đây là ám hiệu của hắn với bằng hữu.
Hiện tại là bằng hữu hắn xuất trướng, lên hô giá cả đúng lúc.
Hắn biết rõ Vương tổng có tiền. Nếu như không chém hắn một cổ huyết(2), có lẽ phải xin lỗi chính mình!
Ở tiệm, lão bản đang nước miếng tứ tung giới thiệu, đúng lúc bằng hữu hắn giả dạng làm bộ dáng đại phú hào tiến vào. Trên cổ đeo vòng vàng lộ vể đại gia, cổ tay là đồng hồ vàng, đầy người đều là hàng hiệu, cánh tay vẫn nũng nịu người tình, phía sau có hai bảo tiêu mang kính râm đi theo, phía sau có một lão nhân râu tóc trắng xóa đeo kính mắt lộ vẻ phi phàm, hiển nhiên là chuyên gia giáo thụ về phương diện nào đó.
" Mạc lão bản, ta đến xem ngọc, có hàng tốt không?" Bằng hữu của ông chủ tiệm nghêng ngang tiến vào.
" Ông chủ Thôi, hoan nghênh, vừa mới nhập một lượng lớn nguyên thạch lâu năm trong hố băng bên Myanmar về, lâu năm trong hố băng a. Ông chủ Thôi đến xem, nếu như coi trọng khối nào, nói với huynh đệ một tiếng, sẽ có giá hợp lý !" Ông chủ tiệm cười ha ha, chắp tay đón chào.
Cảnh Hàn sợ Lộ Minh nhìn không ra trong đó có ám muội, bàn tay nhỏ bé điểm nhẹ trên lưng Lộ Mịnh một cái, chuẩn bị tìm cơ hội nói nhỏ một hai câu, nhắc nhở một chút .
Lộ Minh quay ra hướng nàng mỉm cười, làm cho nàng an tâm không ít.
Vương tổng tựa như Lưu Thiện a đẩu(3) ngồi ở ghế trên, hoàn toàn đem sự tình giao cho Cảnh Hàn cùng với Lộ Minh để ý. Hắn giống như cái gì cũng như không biết, cũng như hoàn toàn không thấy Cảnh Hàn cấp cho Lộ Minh động tác nhỏ. Hắn thậm chí không nhìn bằng hữu ông chủ tiệm, chờ nhân viên cửa hàng đem hợp đồng đưa lên, dùng bút ngòi vàng sàn sạt kí tên, rồi lấy ra tờ chi phiếu điền số tiền vào.
Đối với hợp đồng, hắn dường như không thèm nhìn một chữ, căn bản không liếc mắt nhìn một cái.
Ông chủ tiệm rất yên tâm. Ít nhất, sinh ý đầu tiên đã thành công, hiện tại chỉ cần dụ dỗ Vương tổng đem khối nguyên thạch thứ hai mua với giá cao thôi.
" Hoàng lão, ngài đã tới. Người đâu, dâng trà, dâng lên loại trà Phổ Nhị đặc biệt mà Hoàng lão thích nhất.". Ông chủ tiệm chính là hướng Lộ Minh, Cảnh Hàn và Vương tổng ba người ám chỉ, Hoàng lão này là chuyên gia nhìn ngọc. Mà bên kia, Hoàng lão cũng đang vuốt râu, đĩnh đac ngồi xuống.
Bằng hữu của ông chủ tiệm, ông chủ Thôi, nhìn trong chốc lát, hắn với khối nguyên thạch kia sinh ra hứng thú.
Cùng Lộ Minh xem ngọc bất đồng, người này yêu cầu về ngọc rất cao, nhìn xem phân bố cùng với hướng của khối ngọc.
Hoàng lão cũng móc ra kính lúp, tinh tế nhìn khối ngõ, nghiễm nhiên là bộ dáng một chuyên gia đích thực. Sau một lúc, khối nguyên thạch nhỏ lộ ra vài cái thúy điểm(1), làm như vậy là muốn hướng Lộ Minh bọn họ tỏ vẻ, khối đá này ngọc phân bố rất lớn, hơn nữa thành phần thật tốt. Kỳ thật, một chút điểm thúy văn này sớm đã được phát hiện từ trước, chủ tiệm ngọc lập tức đứng lên kết phường thiết lập mưu lừa phú thương không hiểu ngọc thạch.
Hoàng lão kia đúng là chuyên gia hàng đầu, không ngừng gật đầu, vẻ mặt hơi lộ ra vẻ kích động, ngón tay có điểm run rẩy, chứng mình khối nguyên thạch trữ đựng Phỉ Thúy tốt nhất.
Bằng hữu điếm lão bản, ông chủ Thôi theo kịch bản an bài bắt đầu ra tay, bàn tay to vung lên, cấp ra cái giá 100 vạn.
" Không, đó là giá cả vừa rồi. Lão bằng hữu ngươi có biết, một khi xuất hiện ngọc tốt, xác định phương diện này có Phỉ Thúy lớn như vậy, 100 vạn tuyệt đối là giá cả không thể được! 300 vạn, một xu cũng không thể thiếu, đây là giá của lão bằng hữu ta a. Vừa rồi Vương tổng cũng nhìn trúng khối Phỉ Thúy này, nếu như Thôi lão bản không tin tưởng, điều đó cũng không quan trọng, ngươi có thể nhìn lại lần nữa a …" Đám người chủ tiệm ngọc dạt ra nhường vị trí cho Lộ Minh, cố ý để Lộ Minh thấy rõ hơn thúy điểm của nguyên thạch, lại quệt một vệt thúy phấn(4) nơi đầu ngón tay xoa nhẹ, để Lộ Minh cùng Cảnh Hàn thấy màu xanh trên ngón tay hắn.
" Chúng ta ra giá 150 vạn". Lộ Minh tiến đến nâng nguyên thạch lên, không đến 3s , hắn đã đem năng lượng bên trong hấp thu hết, lại tùy tiện ra một cái giá khác.
Nếu chủ tiệm ngọc muốn cùng đám bằng hữu kết phường lừa dối mình, thì mình liền theo chân bọn họ đến cùng a – Lộ Minh tự nhủ trong lòng.
Đám người chủ tiệm ngọc sợ rằng thế nào cũng không đoán được, khối nguyên thạch bên trong vài giây trước còn là Phỉ Thúy, giờ đây chỉ còn là cục đá vứt đi.
Lộ Minh trong lòng cười lạnh, nhưng mặt ngoài lại giống như tiểu phá gia vậy, lộ ra bộ dáng dốt đặc cán mai, mở miệng cạnh tranh khối nguyên thạch với Thôi lão bản bên cạnh. Thấy Lộ Minh mắc mưu, thấy Vương tổng cũng có điểm động lòng, đám người chủ tiệm ngọc trong lòng cười thầm. Cá lớn rốt cuộc mắc câu, hiện tại chỉ cần bằng hữu mình ào ào lên giá, càng nâng lên cao, hắn càng kiếm được nhiều.
Cảnh Hàn thấy Lộ Minh giả ngu, heo mập ăn lão hổ, cũng phối hợp không nói, im lăng theo dõi.
Chú thích:
(1) Thúy điểm, thúy ti đều là chỉ chung ánh sang mà viên ngọc phát ra
(2) Chặt chém trong mua bán
(3) Lưu Thiện a đẩu là con Lưu bị, ý chỉ đây là 1 tên ngu ngốc
(4) Thúy phấn = bột vụn bám trên viên ngọc
Đi đến cuối cầu thang, hiện ra một hầm băng khổng lồ.
Toàn bộ người của tổ chức bí mật buôn bán nội tạng chỉ có duy nhất một người còn tỉnh táo là người trông giữ kho. Chính Nhượng là một người đàn ông tướng mạo dị thường thô hào, bị người khác xách trên tay như một con gà nhỏ. Nhìn cách ăn mặc quần áo , hắn chính là một thầy thuốc đích thực. Bởi vì hầm chứa đá được dấu kín ẩn mật, để tên gia hỏa Lộ minh kia tập kích giết người phía trước còn bản thân thì tìm cách tránh được một kiếp. Bất quá, lúc này hắn sợ tới mức cả người run rẩy, mặt ngoài tái nhợt, phảng phất như thấy lệ quỷ.
La Cương cùng với Vân Kiếm Phi nghe thấy liền đi tới, trước tiên bọn họ đề ra nghi vấn với đối phương:
" Tổ chức buôn bán nội tạng người do ai đứng sau chỉ đạo? Ở Lam Hải và phụ cận còn có một căn cứ bí mật thứ hai không?" Câu hỏi mà La Cương về đề cập chính là trọng điểm vụ án.
" Là ai tập kích căn cứ của các ngươi? Nam hay nữ? Đặc điểm khuôn mặt như thế nào?". Vân Phi Kiếm càng quan tâm tới người đã tập kích căn cứ bí mật này, câu hỏi của hắn khiến đại mĩ nữ Niếp Thanh Lam nhíu mày, lập tức tách mọi người ra, đưa ra một cái giấy chứng nhận.
" Hai vị, Huyết Nhận tiểu đội có đặc quyền độc lập điều tra tổ chức quốc tế buôn bán nội tạng người. Ta muốn mang đi người này, nếu như thẩm vấn ra tin tức hữu dụng đối với các ngươi, ta sẽ cùng chia sẻ với các ngươi. Thiết Hổ, mang tên kia đi". Niếp Thanh Lam căn cứ chính xác theo văn kiện không để La Cương cùng với Vân Kiếm Phi có cơ hội mở miệng, chỉ có thể gật đầu, ý bảo cấp dưới để Huyết Nhận tiểu đội mang đi, hắn thật là một con người trầm tĩnh.
Niếp Thanh Lam lại phân phó một Huyết Nhận đội viên:" Quỷ Nha, văn phòng lầu chín là hiện trường chính, không có mệnh lệnh của ta với đội trưởng Hình, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, chờ chúng ta lấy được chứng cớ xong, các huynh đệ bộ đội mới được giao cho bên cảnh sát!"
La Cương đối với điểm này không có ý kiến, bởi vì Niếp Thanh Lam cùng với Huyết Nhận chính là bộ đội đặc chủng được cấp trên phái tới đối phó với tổ chức quốc tế chuyên buôn bán nội tạng phận con người.
Chỉ là sắc mặt Vân Kiếm Phi hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Lúc này, tại Văn Hoa phố, trong cửa hàng ngọc khí Hưng Thịnh, Lộ Minh cùng Cảnh Hàn hai người đang âm thầm phối hợp, cò kè mặc cả với ông chủ tiệm.
" Thật là một đứa ngốc!", ông chủ tiệm thấy Lộ Minh dốt đặc cán mai, vẫn chủ động nhượng bộ, trong lòng âm thầm nói xấu sau lưng, mặt ngoài lại lộ ra một nụ cười khó xử, nói:" Mười lăm vạn, ta thật sự lỗ vốn, thật sự không được a, Vương tổng, sinh ý này 15 vạn không làm được, nếu như có thể ta đi trước vậy, thế này thật sự không được!"
" …." Cảnh Hàn tựa hồ nghĩ đến buông tha cho rồi, muốn nói lại thôi.
" Nè Tiểu Lộ, 15 vạn, nếu lão bản thấy được thì đồng ý, liền đi làm cái hợp đồng đi". Vương tổng cấp chút mặt mũi cho Lộ Minh, rốt cuộc gật đầu mở miệng.
" Được rồi, nếu Vương tổng mở miệng ra giá, ta lỗ vốn cũng kết giao bằng hữu với ngươi, giao dịch xong. Nhưng huynh đệ ta đây thực sự lỗ vốn a. Vương tổng, ngươi cùng với hai vị nhìn lại, còn có nguyên thạch nào hợp ý hay không? Tất cả đều là loại ngọc tốt lâu năm trong hố băng, cấp cái giá hợp lý, huynh đệ ta có thể ra tay, nhất định không dấu diếm. Các ngươi nhìn xem khối tiểu nguyên thạch này đi, thúy ti(1) có sắc lục tinh khiết, lộ ra một cách sáng bóng. Hiện tại có giá 88 vạn, có vài người bạn có lòng muốn mua, nếu Vương tổng muốn, cấp cho huynh đệ 85 vạn, cho tròn 100 vạn, hai khối nguyên thạch đều lấy đi!". Ông chủ tiệm một bên cho người làm viết hợp đồng, một bên cực lực để cử khối tiểu nguyên thạch tốt nhất trong điếm.
" 40 vạn" Cảnh Hàn ra giá.
Ông chủ tiệm nghe xong cười to, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ giá không hợp lý.
Trong lòng càng thêm xác định, thật sự biết xem ngọc thạch một chút, quả nhiên là lãnh mĩ nhân, mà Vương tổng với Tiểu Lộ phía sau đều là đứa ngốc.
40 vạn này giá cả tiếp cận với giá hắn định ra, nhưng hắn biết rõ có hai đứa ngốc ở đây, đương nhiên phải hung hăng thêm vào một số, sao lại để cho số tiền của phi nghĩa này không thể trốn thoát … Hắn thò tay tiến xuống cái túi, đè xuống một cái nút di động, đây là ám hiệu của hắn với bằng hữu.
Hiện tại là bằng hữu hắn xuất trướng, lên hô giá cả đúng lúc.
Hắn biết rõ Vương tổng có tiền. Nếu như không chém hắn một cổ huyết(2), có lẽ phải xin lỗi chính mình!
Ở tiệm, lão bản đang nước miếng tứ tung giới thiệu, đúng lúc bằng hữu hắn giả dạng làm bộ dáng đại phú hào tiến vào. Trên cổ đeo vòng vàng lộ vể đại gia, cổ tay là đồng hồ vàng, đầy người đều là hàng hiệu, cánh tay vẫn nũng nịu người tình, phía sau có hai bảo tiêu mang kính râm đi theo, phía sau có một lão nhân râu tóc trắng xóa đeo kính mắt lộ vẻ phi phàm, hiển nhiên là chuyên gia giáo thụ về phương diện nào đó.
" Mạc lão bản, ta đến xem ngọc, có hàng tốt không?" Bằng hữu của ông chủ tiệm nghêng ngang tiến vào.
" Ông chủ Thôi, hoan nghênh, vừa mới nhập một lượng lớn nguyên thạch lâu năm trong hố băng bên Myanmar về, lâu năm trong hố băng a. Ông chủ Thôi đến xem, nếu như coi trọng khối nào, nói với huynh đệ một tiếng, sẽ có giá hợp lý !" Ông chủ tiệm cười ha ha, chắp tay đón chào.
Cảnh Hàn sợ Lộ Minh nhìn không ra trong đó có ám muội, bàn tay nhỏ bé điểm nhẹ trên lưng Lộ Mịnh một cái, chuẩn bị tìm cơ hội nói nhỏ một hai câu, nhắc nhở một chút .
Lộ Minh quay ra hướng nàng mỉm cười, làm cho nàng an tâm không ít.
Vương tổng tựa như Lưu Thiện a đẩu(3) ngồi ở ghế trên, hoàn toàn đem sự tình giao cho Cảnh Hàn cùng với Lộ Minh để ý. Hắn giống như cái gì cũng như không biết, cũng như hoàn toàn không thấy Cảnh Hàn cấp cho Lộ Minh động tác nhỏ. Hắn thậm chí không nhìn bằng hữu ông chủ tiệm, chờ nhân viên cửa hàng đem hợp đồng đưa lên, dùng bút ngòi vàng sàn sạt kí tên, rồi lấy ra tờ chi phiếu điền số tiền vào.
Đối với hợp đồng, hắn dường như không thèm nhìn một chữ, căn bản không liếc mắt nhìn một cái.
Ông chủ tiệm rất yên tâm. Ít nhất, sinh ý đầu tiên đã thành công, hiện tại chỉ cần dụ dỗ Vương tổng đem khối nguyên thạch thứ hai mua với giá cao thôi.
" Hoàng lão, ngài đã tới. Người đâu, dâng trà, dâng lên loại trà Phổ Nhị đặc biệt mà Hoàng lão thích nhất.". Ông chủ tiệm chính là hướng Lộ Minh, Cảnh Hàn và Vương tổng ba người ám chỉ, Hoàng lão này là chuyên gia nhìn ngọc. Mà bên kia, Hoàng lão cũng đang vuốt râu, đĩnh đac ngồi xuống.
Bằng hữu của ông chủ tiệm, ông chủ Thôi, nhìn trong chốc lát, hắn với khối nguyên thạch kia sinh ra hứng thú.
Cùng Lộ Minh xem ngọc bất đồng, người này yêu cầu về ngọc rất cao, nhìn xem phân bố cùng với hướng của khối ngọc.
Hoàng lão cũng móc ra kính lúp, tinh tế nhìn khối ngõ, nghiễm nhiên là bộ dáng một chuyên gia đích thực. Sau một lúc, khối nguyên thạch nhỏ lộ ra vài cái thúy điểm(1), làm như vậy là muốn hướng Lộ Minh bọn họ tỏ vẻ, khối đá này ngọc phân bố rất lớn, hơn nữa thành phần thật tốt. Kỳ thật, một chút điểm thúy văn này sớm đã được phát hiện từ trước, chủ tiệm ngọc lập tức đứng lên kết phường thiết lập mưu lừa phú thương không hiểu ngọc thạch.
Hoàng lão kia đúng là chuyên gia hàng đầu, không ngừng gật đầu, vẻ mặt hơi lộ ra vẻ kích động, ngón tay có điểm run rẩy, chứng mình khối nguyên thạch trữ đựng Phỉ Thúy tốt nhất.
Bằng hữu điếm lão bản, ông chủ Thôi theo kịch bản an bài bắt đầu ra tay, bàn tay to vung lên, cấp ra cái giá 100 vạn.
" Không, đó là giá cả vừa rồi. Lão bằng hữu ngươi có biết, một khi xuất hiện ngọc tốt, xác định phương diện này có Phỉ Thúy lớn như vậy, 100 vạn tuyệt đối là giá cả không thể được! 300 vạn, một xu cũng không thể thiếu, đây là giá của lão bằng hữu ta a. Vừa rồi Vương tổng cũng nhìn trúng khối Phỉ Thúy này, nếu như Thôi lão bản không tin tưởng, điều đó cũng không quan trọng, ngươi có thể nhìn lại lần nữa a …" Đám người chủ tiệm ngọc dạt ra nhường vị trí cho Lộ Minh, cố ý để Lộ Minh thấy rõ hơn thúy điểm của nguyên thạch, lại quệt một vệt thúy phấn(4) nơi đầu ngón tay xoa nhẹ, để Lộ Minh cùng Cảnh Hàn thấy màu xanh trên ngón tay hắn.
" Chúng ta ra giá 150 vạn". Lộ Minh tiến đến nâng nguyên thạch lên, không đến 3s , hắn đã đem năng lượng bên trong hấp thu hết, lại tùy tiện ra một cái giá khác.
Nếu chủ tiệm ngọc muốn cùng đám bằng hữu kết phường lừa dối mình, thì mình liền theo chân bọn họ đến cùng a – Lộ Minh tự nhủ trong lòng.
Đám người chủ tiệm ngọc sợ rằng thế nào cũng không đoán được, khối nguyên thạch bên trong vài giây trước còn là Phỉ Thúy, giờ đây chỉ còn là cục đá vứt đi.
Lộ Minh trong lòng cười lạnh, nhưng mặt ngoài lại giống như tiểu phá gia vậy, lộ ra bộ dáng dốt đặc cán mai, mở miệng cạnh tranh khối nguyên thạch với Thôi lão bản bên cạnh. Thấy Lộ Minh mắc mưu, thấy Vương tổng cũng có điểm động lòng, đám người chủ tiệm ngọc trong lòng cười thầm. Cá lớn rốt cuộc mắc câu, hiện tại chỉ cần bằng hữu mình ào ào lên giá, càng nâng lên cao, hắn càng kiếm được nhiều.
Cảnh Hàn thấy Lộ Minh giả ngu, heo mập ăn lão hổ, cũng phối hợp không nói, im lăng theo dõi.
Chú thích:
(1) Thúy điểm, thúy ti đều là chỉ chung ánh sang mà viên ngọc phát ra
(2) Chặt chém trong mua bán
(3) Lưu Thiện a đẩu là con Lưu bị, ý chỉ đây là 1 tên ngu ngốc
(4) Thúy phấn = bột vụn bám trên viên ngọc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook