Sống Cùng Vạn Tuế
-
Chương 30: Chuyên gia AV
Khi Lộ Minh tới 'Tỵ Phong Đường Mỹ Thực Thành' thì đã thấy Cảnh Hàn ngồi ở một chiếc bàn gần đường, trước mặt nàng ta là hai chai bia lạnh. Chiếc môtô phân khối lớn của nàng cũng đậu ở gần đó.
Lộ Minh từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, trong lòng tình cảm không dừng được ấm dần lên.
Nàng nữ phi tặc này mặc dù bên ngoài lạnh như băng sương, nhưng trong lòng lại như ngọn lửa, chạy đông chạy tây vì bạn bè, hoàn toàn không nói đến câu thứ hai, con gái như vậy thực tại không có nhiều, so vời hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam chuyên lợi dụng người ta thì hơn gấp nhiều lần.
"Ngồi" Cảnh Hàn đẩy cho Lộ Minh một chai bia, còn bản thân nàng thì hào sảng cầm lấy một chai, không cần tới cốc, ngửa cổ làm một hơi hết một góc.
Lộ Minh ngồi xuống, Cảnh Hàn quẳng cho hắn một cái túi nhỏ.
"Đợi lâu không? oa, ba viên ngọc to đều nhỏ như nhau, thật tốt quá!" Lộ Minh nhìn một cái, nhất thời vui mừng kêu lên, bởi vì lúc luyện chế nhẫn trữ vật, phẩm chất của ba viên ngọc đều tốt, năng lượng tàng trữ của ba vật phẩm càng gần nhau, càng dễ luyện chế thành công, luyện chế ra chiếc nhẫn trữ vật có không gian càng lớn.
Lộ Minh phát hiện, mặc dù năng lượng của ba viên ngọc có chút khác biệt, nhưng bề ngoài gần như là giống nhau, đoán rằng Cảnh Hàn tìm được ba viên ngọc này chắc không dễ, trong lòng thầm cảm động.
"Tôi về đây, cái này trả cho anh..." Cảnh Hàn đứng lên, trước khi Lộ Minh kịp ngăn lai, ngọc thủ liền quẳng cho hắn một vật.
Lộ Minh sửng sốt, hắn kinh ngạc phát hiện, chiếc hộp kim loại thần bí trong túi sát bên người mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay của Cảnh Hàn.
Với cảm giác của hắn mà lại không thể nhận ra bị Cảnh Hàn lấy mất đồ của mình khi nào, như vậy có thể thấy Yến tử môn phi tặc quả nhiên bất phàm, ra tay thật là nhanh.
Cảnh Hàn thấy biểu tình sững sờ của Lộ Minh, trong lòng vui lên, băng giá trong mắt tan đi ít nhiều. cái mũi bé bé cố ý 'hưng' nói: "Trộm không về tay không, lần này coi như anh thiếu tôi một lần, lần sau, tôi sẽ không khách sáo đâu".
Lộ Minh xấu hổ, hắn cũng nghe nói qua khoản trộm không về tay không, nghe nói một tên trộm khi đã quyết định ra tay, bất kể là gì, cũng phải lấy được một thứ gì đó, nếu không thì sẽ đen đủi, sau này ra tay sẽ bị người ta bắt được.
Trong túi hắn, chiếc hộp kim loại thần bí và miếng ngọc bội phỉ thúy của Cảnh Hàn đều để cùng một chỗ, đối với hắn, đây là hai thứ quan trọng nhất, kế đó hai túi quần trái phải lần lượt là di động và cái khuyên tay vẫn thiết mà Nhiếp Thanh Lam đưa cho, sau cùng hai túi áo để ví tiền và thuỷ tinh màu tím.
Lộ Minh vốn rất tự tin, tên trộm nào mà muốn thó đồ, hắn đều có thể tóm được.
Nhưng không ngờ Cảnh Hàn vừa ra tay, liền đem hộp kim loại lấy mất, xấu hổ nhất là, bản thân không có chút cảm nhận nào.
Nữ phi tặc này có phải hay không vừa rồi nhân lúc đưa cho mình chai bia tiện tay xuất thủ?
Lộ Minh ngẫm nghĩ, có thể lắm chứ.
"Cái này là gì? coi như bảo bối vậy, để ở trong túi sát bên người?" Cảnh Hàn nhăn nhăn đôi mày đep, có chút kỳ quái hỏi.
"Ông nội đưa tôi bảo quản, tôi cũng không biết là cái gì" Lộ Minh gật đầu nói thật, tiện tay nhận lấy nó, Cảnh Hàn thì yên lặng suy tư mất mấy giây, sau cùng mới lắc đầu thở ra nói: "Tôi ở chỗ khác nhìn thấy qua vật giống nó, mà không chỉ có một chỗ, đáng tiếc lúc đó không quá để ý, hiện tại xem ra, nó có lẽ là thứ bảo bối không tồi".
"Oh! cô thấy qua thứ giống cái này" Lộ Minh nghe thấy cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Thứ này không phải đặc công trung quốc tại nước ngoài phải cực kỳ khó khăn mới lấy được sao? sao trong quốc thổ cũng có?
Hộp kim loại thần bí, chất liệu cổ quái vô cùng, không phải vàng cũng không phải sắt, là một loại kim loại, rơi vào tay thì nhẹ nhàng, như là một chiếc hộp rỗng ruột, không có một lỗ hổng hay một cái khe nào, không thể mở ra, không những thế còn vô cùng chắc chán, ngoại lực đập vào không vỡ.
Lộ Minh lấy làm kỳ quái, nhưng cũng chẳng có cách nào tìm hiểu được rốt cục chiếc hộp kim loại thần bí này là cái gì.
"Không nhớ ra là thấy qua nó một lần ở ngôi mộ cổ nào, nó không phải là đồ của tây phương, mà là hình kim tự tháp, so với cái này thì to hơn, tại viện bảo tàng của Pháp cũng thấy qua một cái, là hình tròn, mặc dù ngoại hình không giống nhau, nhưng với trực giác của tôi, nó là cùng một loại..."
Cảnh Hàn ngập ngừng, hướng về phía Lộ Minh nhẹ giọng nói: "Tôi là người của Yến tử môn, thù gia rất nhiều, sau này trên đường có nhìn thấy tôi, cũng đừng cùng tôi chào hỏi. Có việc gì thì gọi điên, về đây".
Cảnh Hàn lấy ra chiếc kính đen rất to đeo lên, trèo lên chiếc môtô phân khối lớn chạy đi.
Lộ Minh nghe vậy, trong lònh không khỏi cảm động một trận.
"Mai đi mua thêm 5 lạng hoàng kim và 3 lạng bạch ngân, là có thể luyện chế 'kim lô ngân đỉnh' rồi". Lộ Minh sờ sờ túi tiền, lúc trước rút của Long Nhị Thiếu 2 vạn vẫn còn 1vạn7, thừa đủ để mua kim ngân, trong lòng càng thêm kích động, hận không được lập tức biến thành ngày mai.
"Trần Tranh? mình là Lộ Minh, cậu ở đâu? mình mời cậu ăn đêm, ngồi taxi tới Tỵ Phong Đường đi! đang ở phòng trọ? để mấy con sói trong phòng toàn bộ tới ăn đêm đi, tối tối xem AV rất hại thân thể, ra ngoài hoạt động một chút cho giãn gân cốt, cũng để cho bản thân tiết kiệm chút đạn dược, đừng để cho còn chưa tốt nghiệp đã dùng cạn tinh lực mà chết! mấy em bé bán bia ở đây có đẹp không à? mẹ nó, em nào em đấy đẹp như yêu tinh vậy, cậu nói xem?"
Lộ Minh nghĩ nghĩ, một mình ăn đêm chán quá, vì vậy gọi điện cho một tên thú tính của khoa hoá học quen hồi học đại học, cũng là vì bản thân mình định mượn phòng thí nghiệm để làm hoá chảy kim ngân làm lô đỉnh mà hối lộ chút đỉnh.
Quả nhiên, đám sói đang buồn chán tới chuột rút đó nghe thấy, lập tức la hét ầm ĩ giết tới, tỏ ý tiến hành sự nghiệp vĩ đại là trêu chọc mấy em bán bia đến cùng.
Đối với việc Lộ Minh muốn mượn chìa khoá phòng thí nghiệm, bọn họ liền vỗ ngực đáp ứng.
"Nếu như mình cũng có tiền mua hoàng kim bạch ngân tự tay làm nhẫn đôi kua gái, tin rằng tới một nửa các em trong trường sẽ điên cuồng vì mình! ông trời ơi, tai sao đẹp trai như tôi lại là một tên quỷ nghèo như vậy chứ?" Trần Tranh cho rằng Lộ Minh chỉ là mượn công cụ của phòng thí nghiệm, tự tay làm một đôi nhẫn đôi, đâu có ngờ là Lộ Minh dùng làm luyện chế pháp bảo kim lô ngân đỉnh, gã một bên ngưỡng mộ than ngắn thở dài, một bên không ngừng nốc bia.
"Chuyên gia AV, mấy diễn viên của Nhật lẽ nào không tới báo mộng cho cậu, nói với cậu số của mấy quả bóng(sổ xố) là bao nhiêu sao?" Lộ Minh cười hỏi.
"Nàng có tới báo mộng, nhưng miệng nàng không có rảnh..." Trần Tranh nói, người thường rất khó lý giải, chỉ có mấy con sói chính cống, nghe vậy liền cười phá lên.
Cường nhân, Lộ Minh giơ cao ngón tay cái về phía tên thú vật này.
Ngày thứ hai, vừa mới bò dậy, Trần Lập Dân đã gọi điện tới, kêu Lộ Minh lập tức tới y quán của lão. Lộ Minh nghe thấy giọng nói của ông lão có vẻ rất gấp rút, vội vàng cúp máy, cho rằng mình viết thiếu dược phương, khiến người dùng có vấn đề.
Trên đường đi đều lo lắng về việc này, trong lòng nghĩ, không biết có phải 'tục mệnh hoàn' nhất định phải thàn 'hoàn' mới có tác dụng hay không? bây giơ biến thành 'tục mệnh thang', lẽ nào hiệu quả không tốt, hoặc là có tác dụng phụ? vì thế lo sợ không ít, quả tim be bé đập bìng bìng liên hồi.
Thứ này là dược phẩm, nếu như không cẩn thận, lập tức hại chết người, căn bản không phải là trò đùa...
Lộ Minh xộc vào 'Tố Vấn Quán' gấp gáp hỏi: "Trần lão ở đâu, Trần lão, Trần lão cháu tới rồi! rốt cục là phát sinh chuyện gì vậy?"
Tâm tình Lộ Minh rất trầm trọng, nếu như vạn nhất có người dùng mà phát sinh tác dụng phụ, vậy thì bản thân mình khẳng định phải gánh trách nhiệm nặng nề nhất rồi.
Khiến Lộ Minh không nghĩ tới là, trong phòng có một đám người đang đợi Lộ Minh, trong đó có một nam tử, vừa thấy Lộ Minh đi vào, lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn, mặt đầy nước mắt cảm động gật đầu nói: "Cậu, cậu là ân nhân cứu mạng à? cám ơn thuốc của cậu, cám ơn câu, tôi phải quỳ xuống cám ơn câu!!!".
Lộ Minh từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, trong lòng tình cảm không dừng được ấm dần lên.
Nàng nữ phi tặc này mặc dù bên ngoài lạnh như băng sương, nhưng trong lòng lại như ngọn lửa, chạy đông chạy tây vì bạn bè, hoàn toàn không nói đến câu thứ hai, con gái như vậy thực tại không có nhiều, so vời hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam chuyên lợi dụng người ta thì hơn gấp nhiều lần.
"Ngồi" Cảnh Hàn đẩy cho Lộ Minh một chai bia, còn bản thân nàng thì hào sảng cầm lấy một chai, không cần tới cốc, ngửa cổ làm một hơi hết một góc.
Lộ Minh ngồi xuống, Cảnh Hàn quẳng cho hắn một cái túi nhỏ.
"Đợi lâu không? oa, ba viên ngọc to đều nhỏ như nhau, thật tốt quá!" Lộ Minh nhìn một cái, nhất thời vui mừng kêu lên, bởi vì lúc luyện chế nhẫn trữ vật, phẩm chất của ba viên ngọc đều tốt, năng lượng tàng trữ của ba vật phẩm càng gần nhau, càng dễ luyện chế thành công, luyện chế ra chiếc nhẫn trữ vật có không gian càng lớn.
Lộ Minh phát hiện, mặc dù năng lượng của ba viên ngọc có chút khác biệt, nhưng bề ngoài gần như là giống nhau, đoán rằng Cảnh Hàn tìm được ba viên ngọc này chắc không dễ, trong lòng thầm cảm động.
"Tôi về đây, cái này trả cho anh..." Cảnh Hàn đứng lên, trước khi Lộ Minh kịp ngăn lai, ngọc thủ liền quẳng cho hắn một vật.
Lộ Minh sửng sốt, hắn kinh ngạc phát hiện, chiếc hộp kim loại thần bí trong túi sát bên người mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay của Cảnh Hàn.
Với cảm giác của hắn mà lại không thể nhận ra bị Cảnh Hàn lấy mất đồ của mình khi nào, như vậy có thể thấy Yến tử môn phi tặc quả nhiên bất phàm, ra tay thật là nhanh.
Cảnh Hàn thấy biểu tình sững sờ của Lộ Minh, trong lòng vui lên, băng giá trong mắt tan đi ít nhiều. cái mũi bé bé cố ý 'hưng' nói: "Trộm không về tay không, lần này coi như anh thiếu tôi một lần, lần sau, tôi sẽ không khách sáo đâu".
Lộ Minh xấu hổ, hắn cũng nghe nói qua khoản trộm không về tay không, nghe nói một tên trộm khi đã quyết định ra tay, bất kể là gì, cũng phải lấy được một thứ gì đó, nếu không thì sẽ đen đủi, sau này ra tay sẽ bị người ta bắt được.
Trong túi hắn, chiếc hộp kim loại thần bí và miếng ngọc bội phỉ thúy của Cảnh Hàn đều để cùng một chỗ, đối với hắn, đây là hai thứ quan trọng nhất, kế đó hai túi quần trái phải lần lượt là di động và cái khuyên tay vẫn thiết mà Nhiếp Thanh Lam đưa cho, sau cùng hai túi áo để ví tiền và thuỷ tinh màu tím.
Lộ Minh vốn rất tự tin, tên trộm nào mà muốn thó đồ, hắn đều có thể tóm được.
Nhưng không ngờ Cảnh Hàn vừa ra tay, liền đem hộp kim loại lấy mất, xấu hổ nhất là, bản thân không có chút cảm nhận nào.
Nữ phi tặc này có phải hay không vừa rồi nhân lúc đưa cho mình chai bia tiện tay xuất thủ?
Lộ Minh ngẫm nghĩ, có thể lắm chứ.
"Cái này là gì? coi như bảo bối vậy, để ở trong túi sát bên người?" Cảnh Hàn nhăn nhăn đôi mày đep, có chút kỳ quái hỏi.
"Ông nội đưa tôi bảo quản, tôi cũng không biết là cái gì" Lộ Minh gật đầu nói thật, tiện tay nhận lấy nó, Cảnh Hàn thì yên lặng suy tư mất mấy giây, sau cùng mới lắc đầu thở ra nói: "Tôi ở chỗ khác nhìn thấy qua vật giống nó, mà không chỉ có một chỗ, đáng tiếc lúc đó không quá để ý, hiện tại xem ra, nó có lẽ là thứ bảo bối không tồi".
"Oh! cô thấy qua thứ giống cái này" Lộ Minh nghe thấy cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Thứ này không phải đặc công trung quốc tại nước ngoài phải cực kỳ khó khăn mới lấy được sao? sao trong quốc thổ cũng có?
Hộp kim loại thần bí, chất liệu cổ quái vô cùng, không phải vàng cũng không phải sắt, là một loại kim loại, rơi vào tay thì nhẹ nhàng, như là một chiếc hộp rỗng ruột, không có một lỗ hổng hay một cái khe nào, không thể mở ra, không những thế còn vô cùng chắc chán, ngoại lực đập vào không vỡ.
Lộ Minh lấy làm kỳ quái, nhưng cũng chẳng có cách nào tìm hiểu được rốt cục chiếc hộp kim loại thần bí này là cái gì.
"Không nhớ ra là thấy qua nó một lần ở ngôi mộ cổ nào, nó không phải là đồ của tây phương, mà là hình kim tự tháp, so với cái này thì to hơn, tại viện bảo tàng của Pháp cũng thấy qua một cái, là hình tròn, mặc dù ngoại hình không giống nhau, nhưng với trực giác của tôi, nó là cùng một loại..."
Cảnh Hàn ngập ngừng, hướng về phía Lộ Minh nhẹ giọng nói: "Tôi là người của Yến tử môn, thù gia rất nhiều, sau này trên đường có nhìn thấy tôi, cũng đừng cùng tôi chào hỏi. Có việc gì thì gọi điên, về đây".
Cảnh Hàn lấy ra chiếc kính đen rất to đeo lên, trèo lên chiếc môtô phân khối lớn chạy đi.
Lộ Minh nghe vậy, trong lònh không khỏi cảm động một trận.
"Mai đi mua thêm 5 lạng hoàng kim và 3 lạng bạch ngân, là có thể luyện chế 'kim lô ngân đỉnh' rồi". Lộ Minh sờ sờ túi tiền, lúc trước rút của Long Nhị Thiếu 2 vạn vẫn còn 1vạn7, thừa đủ để mua kim ngân, trong lòng càng thêm kích động, hận không được lập tức biến thành ngày mai.
"Trần Tranh? mình là Lộ Minh, cậu ở đâu? mình mời cậu ăn đêm, ngồi taxi tới Tỵ Phong Đường đi! đang ở phòng trọ? để mấy con sói trong phòng toàn bộ tới ăn đêm đi, tối tối xem AV rất hại thân thể, ra ngoài hoạt động một chút cho giãn gân cốt, cũng để cho bản thân tiết kiệm chút đạn dược, đừng để cho còn chưa tốt nghiệp đã dùng cạn tinh lực mà chết! mấy em bé bán bia ở đây có đẹp không à? mẹ nó, em nào em đấy đẹp như yêu tinh vậy, cậu nói xem?"
Lộ Minh nghĩ nghĩ, một mình ăn đêm chán quá, vì vậy gọi điện cho một tên thú tính của khoa hoá học quen hồi học đại học, cũng là vì bản thân mình định mượn phòng thí nghiệm để làm hoá chảy kim ngân làm lô đỉnh mà hối lộ chút đỉnh.
Quả nhiên, đám sói đang buồn chán tới chuột rút đó nghe thấy, lập tức la hét ầm ĩ giết tới, tỏ ý tiến hành sự nghiệp vĩ đại là trêu chọc mấy em bán bia đến cùng.
Đối với việc Lộ Minh muốn mượn chìa khoá phòng thí nghiệm, bọn họ liền vỗ ngực đáp ứng.
"Nếu như mình cũng có tiền mua hoàng kim bạch ngân tự tay làm nhẫn đôi kua gái, tin rằng tới một nửa các em trong trường sẽ điên cuồng vì mình! ông trời ơi, tai sao đẹp trai như tôi lại là một tên quỷ nghèo như vậy chứ?" Trần Tranh cho rằng Lộ Minh chỉ là mượn công cụ của phòng thí nghiệm, tự tay làm một đôi nhẫn đôi, đâu có ngờ là Lộ Minh dùng làm luyện chế pháp bảo kim lô ngân đỉnh, gã một bên ngưỡng mộ than ngắn thở dài, một bên không ngừng nốc bia.
"Chuyên gia AV, mấy diễn viên của Nhật lẽ nào không tới báo mộng cho cậu, nói với cậu số của mấy quả bóng(sổ xố) là bao nhiêu sao?" Lộ Minh cười hỏi.
"Nàng có tới báo mộng, nhưng miệng nàng không có rảnh..." Trần Tranh nói, người thường rất khó lý giải, chỉ có mấy con sói chính cống, nghe vậy liền cười phá lên.
Cường nhân, Lộ Minh giơ cao ngón tay cái về phía tên thú vật này.
Ngày thứ hai, vừa mới bò dậy, Trần Lập Dân đã gọi điện tới, kêu Lộ Minh lập tức tới y quán của lão. Lộ Minh nghe thấy giọng nói của ông lão có vẻ rất gấp rút, vội vàng cúp máy, cho rằng mình viết thiếu dược phương, khiến người dùng có vấn đề.
Trên đường đi đều lo lắng về việc này, trong lòng nghĩ, không biết có phải 'tục mệnh hoàn' nhất định phải thàn 'hoàn' mới có tác dụng hay không? bây giơ biến thành 'tục mệnh thang', lẽ nào hiệu quả không tốt, hoặc là có tác dụng phụ? vì thế lo sợ không ít, quả tim be bé đập bìng bìng liên hồi.
Thứ này là dược phẩm, nếu như không cẩn thận, lập tức hại chết người, căn bản không phải là trò đùa...
Lộ Minh xộc vào 'Tố Vấn Quán' gấp gáp hỏi: "Trần lão ở đâu, Trần lão, Trần lão cháu tới rồi! rốt cục là phát sinh chuyện gì vậy?"
Tâm tình Lộ Minh rất trầm trọng, nếu như vạn nhất có người dùng mà phát sinh tác dụng phụ, vậy thì bản thân mình khẳng định phải gánh trách nhiệm nặng nề nhất rồi.
Khiến Lộ Minh không nghĩ tới là, trong phòng có một đám người đang đợi Lộ Minh, trong đó có một nam tử, vừa thấy Lộ Minh đi vào, lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn, mặt đầy nước mắt cảm động gật đầu nói: "Cậu, cậu là ân nhân cứu mạng à? cám ơn thuốc của cậu, cám ơn câu, tôi phải quỳ xuống cám ơn câu!!!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook