Sống Cùng Anh Một Năm
-
Chương 4: Một trời một vực
"Minh Ngọc, không phải lúc đầu con đồng ý rồi sao? Sao lúc này lại ngập ngừng" Cha Minh Ngọc - ông Khương Sang lên tiếng "tố cáo" con gái mình
"Nào có cha, con...con" Sao cô lại quên mất chuyện này chứ
Minh Ngọc nhớ lúc cô đi làm về liền bị ba mẹ kéo vào phòng nói chuyện. Rốt cuộc nói về hôn sự do sự sắp đặt của hai nhà. Cô cũng muốn cha mẹ vui lòng nên đã không suy nghĩ trực tiếp đồng ý trở thành cô dâu nhà họ Lâm. Ai ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy. Ông bà lại lấy chuyện đó "tố cáo" cô. Hay rồi, vỡ lỡ hết rồi
Nghe được lời "tố cáo" của chồng, bà Thủy như "cá gặp được nước" ngầm ủng hộ chồng mình, lên tiếng phản bác con gái "Ông nhắc tôi mới nhớ chuyện này. Con ngay từ đầu đã đồng ý rồi, đừng có nói hai lời ở đây"
"Không... không đâu mẹ, nghe con đã" Cô bối rối quay sang mẹ mình nói
"Ủa vậy à! Thật không ngờ Ngọc đã đồng ý trước con trai nhà tôi rồi. Vậy chúng ta bắt đầu tính chuyện đám cưới của hai tụi nó đi" Bà Đào hào hứng lập ra kế hoạch
"Cô à, con thật sự không...." Cô xua tay nãy giờ vân không tác động gì cả bốn người lớn, cô thật sự sợ rồi. Nghĩ đến chuyện Lâm Nhật dắt tay cô vào lễ đường quả là không thể nào ngờ
Lâm Nhật ngồi nhàn nhã uống rượu xem cảnh náo nhịp mà Minh Ngọc đã gây ra. Anh biết cuộc hôn nhân này với cô là không thể được. Nhưng anh muốn xem cô làm gì! Quả nhiên 11 năm trước hay 11 năm sau cô vẫn không trưởng thành từ trong suy nghĩ
Anh phải công nhận 11 năm sau, cô đã khác rất nhiều. Dáng vóc và khuôn mặt đủ làm hút hồn đàn ông. Chiếc đầm hồng nhạt ôm sát thân thể cô khiến làn da trắng hồng của cô nổi bật hơn hẳn, mái tóc đen được búi gọn gàng phía sau thêm phần nữ tính và trưởng thành. Minh Ngọc của 11 năm sau và 11 năm trước là một trời một vực
Minh Ngọc dường như cảm nhận ánh mắt Lâm Nhật đang nhìn chằm chằm cô. Khiến cô cảm giác như bị nhìn sạch hết tất cả cảm xúc trong lòng. Một tia hồi hộp nổi lên trong cô, bị nhìn chằm chằm như vậy đừng nói cả bình tĩnh có thể giữ được. Cô chán nản thở dài
Thôi vậy, cô mặc số phận đưa cô đi
"Nào có cha, con...con" Sao cô lại quên mất chuyện này chứ
Minh Ngọc nhớ lúc cô đi làm về liền bị ba mẹ kéo vào phòng nói chuyện. Rốt cuộc nói về hôn sự do sự sắp đặt của hai nhà. Cô cũng muốn cha mẹ vui lòng nên đã không suy nghĩ trực tiếp đồng ý trở thành cô dâu nhà họ Lâm. Ai ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy. Ông bà lại lấy chuyện đó "tố cáo" cô. Hay rồi, vỡ lỡ hết rồi
Nghe được lời "tố cáo" của chồng, bà Thủy như "cá gặp được nước" ngầm ủng hộ chồng mình, lên tiếng phản bác con gái "Ông nhắc tôi mới nhớ chuyện này. Con ngay từ đầu đã đồng ý rồi, đừng có nói hai lời ở đây"
"Không... không đâu mẹ, nghe con đã" Cô bối rối quay sang mẹ mình nói
"Ủa vậy à! Thật không ngờ Ngọc đã đồng ý trước con trai nhà tôi rồi. Vậy chúng ta bắt đầu tính chuyện đám cưới của hai tụi nó đi" Bà Đào hào hứng lập ra kế hoạch
"Cô à, con thật sự không...." Cô xua tay nãy giờ vân không tác động gì cả bốn người lớn, cô thật sự sợ rồi. Nghĩ đến chuyện Lâm Nhật dắt tay cô vào lễ đường quả là không thể nào ngờ
Lâm Nhật ngồi nhàn nhã uống rượu xem cảnh náo nhịp mà Minh Ngọc đã gây ra. Anh biết cuộc hôn nhân này với cô là không thể được. Nhưng anh muốn xem cô làm gì! Quả nhiên 11 năm trước hay 11 năm sau cô vẫn không trưởng thành từ trong suy nghĩ
Anh phải công nhận 11 năm sau, cô đã khác rất nhiều. Dáng vóc và khuôn mặt đủ làm hút hồn đàn ông. Chiếc đầm hồng nhạt ôm sát thân thể cô khiến làn da trắng hồng của cô nổi bật hơn hẳn, mái tóc đen được búi gọn gàng phía sau thêm phần nữ tính và trưởng thành. Minh Ngọc của 11 năm sau và 11 năm trước là một trời một vực
Minh Ngọc dường như cảm nhận ánh mắt Lâm Nhật đang nhìn chằm chằm cô. Khiến cô cảm giác như bị nhìn sạch hết tất cả cảm xúc trong lòng. Một tia hồi hộp nổi lên trong cô, bị nhìn chằm chằm như vậy đừng nói cả bình tĩnh có thể giữ được. Cô chán nản thở dài
Thôi vậy, cô mặc số phận đưa cô đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook