Sống Cùng Anh Một Năm
-
Chương 17: Lỡ một nhịp
Minh Ngọc đi về trên tay là một giỏ trái cây được trang trí hoành tráng. Giỏ trái cây gồm những trái cây giải nhiệt, rất thích hợp thời tiết nóng bức ở Việt Nam. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, trái cây luôn là món tráng miệng tuyệt vời. Đối với người lớn tuổi là đồ tốt cho sức khoẻ. Đối với trẻ nhỏ là món giải nhiệt. Những quả trong giỏ này đều được cô chọn kỹ lưỡng. Đều là quả tốt cả. Cô hí hửng đi về thu được một chiến lợi phẩm, cũng có thể nói là một cực phẩm
Lâm Nhật giơ tay nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ mà không thấy cô đâu. Anh bực mình gọi liền mấy cuộc điện thoại mà chẳng ai bắt máy. Ý định vừa định đi ngoài ra tìm cô thì thấy cô mở cửa bước vào. Trên tay bưng một giỏ cây lớn
Anh nhíu mày, trên mặt anh nhăn nhó nhìn cô với ánh mắt khó chịu”Cô đi đâu vậy? Có biết đã trễ giờ rồi không? Tại sao cô không bắt máy điện thoại tôi?” Ít ai biết được anh là một người rất nguyên tắc. Rất ghét những người đến trễ hoặc làm trễ thời gian của anh như là cô. Việc hình ảnh của cô trong mắt anh càng ngày càng tệ dần
Minh Ngọc bị anh đột ngột “tấn công” bằng ba câu hỏi. Khuôn mặt liền thể hiện sự bối rối. Cô lấy điện thoại ra xem, mặt ngạc nhiên. Bảy cuộc gọi nhỡ. Không đùa chứ! Lại nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là mười hai giờ năm phút. Trong lòng cô nổi lên cảm thấy áy náy. Mắt không dám nhìn anh. Sợ sệt như một đứa trẻ bị phạm lỗi “X..in lỗi anh. Tôi thật ra chỉ muốn mua cho bên gia đình ít quà...không ngờ lại làm trễ giờ. Còn chuyện điện thoại không bắt máy anh là tôi quên tắt chế độ...im lặng” giọng cô run run, từ từ nhỏ dần lại. Biết bản thân mình sai cũng chẳng dám làm phật lòng anh, xin lỗi vẫn nên “Tí nữa sang nhà cô, tôi sẽ xin lỗi gia đình anh”
Cô ngẩng đầu lên, chờ đợi một câu thứ tội của anh. Nhưng anh vẫn đứng đó, khuôn mặt vô cảm nhìn cô
Cô cảm thấy hắc khí xung quanh anh giảm đi, cô ngập ngừng bước từ từ vào phòng mình “Vậy tôi vào phòng thay đồ nhé”
Lâm Nhật “hừ” một cái rồi bắt lấy giỏ trái cây từ tay cô sang. Anh liếc mắt, lạnh nhạt nói “Tôi cho cô mười phút chuẩn bị rồi xuống dưới sân. Trễ một phút nào đừng trách tôi”. Không đợi nhận được câu trả lời của cô, anh thẳng mạch bước đi xuống hầm xe
Nhận lời cảnh cáo của anh, cô không dám trễ một phút thay đồ nhanh chóng
Lần này cô ăn mặc đẹp lên chút, khoác trên bản thân mình bộ váy được tặng vào hôm lễ ngày hôm qua. Váy này không quá dài, nó dài khoảng qua đầu gối của cô. Bộ váy này mang màu trắng tinh tế. Hai tay bộ váy là tay lửng vải ren, nhìn trông rất khoẻ khoắn. Ngay cổ áo có viền đen được gắn trên đó là chiếc nơ nhỏ cùng loại màu với cổ áo. Bộ váy cô khoác trên mình cho người nhìn cảm giác đơn giản nào đó nhưng lại quý phái đến lạ kỳ
Sang nhà chơi không thể nào mang giày thể thao, cô lấy đôi cao gót đã theo cô năm năm, là màu trắng. Đồng bộ vớ bộ váy cô mặc
Cô búi tóc lên, thoa miếng son. Một Minh Ngọc kiều diễm lại xuất hiện
Không chậm chạp nữa, thời gian cô hiện rất gấp. Sau khi chuẩn bị xong, cô liền phóng xuống dưới. Anh nói trễ một phút không đợi, cô một giây không muốn anh chờ.
Đồng hồ vừa đến mười phút, cô đã bước ra bên ngoài
Chiếc xe màu đen ngoạn nghễ đã đậu trước cửa toà chung cư từ lúc nào. Cô biết chiếc xe ấy, chiếc xe tối hôm qua đã chở cô về đến đây
Cô thấy anh trong xe, liền bước nhanh, mở cửa xe ở ghế phụ bước vào trong
“Vừa kịp lúc” Nghe tiếng mở cửa, anh liếc mắt sang phía cô, ánh mắt lạnh lùng cũng tản bớt tầng hắc khí. Nhưng rồi ánh mắt anh cũng ngỡ ngàng nhìn cô trong bộ váy trắng xinh đẹp. Giương mặt cô nghiêng nước nghiêng thành, nước da trắng nõn. Giương mặt cô không trang điểm, chỉ là môi thoa chút son nhưng anh cảm thấy nó thật diễm lệ
Cô có một thứ khí chất mà chẳng ai có được, hoặc có được chỉ là được một phần. Xinh đẹp, không phải xinh đẹp kiểu dung tục. Thanh nhã mà kiều diễm, vô cùng sắc sảo
Anh giờ mới nghĩ đến trước đây cô mập mạp nhưng giương mặt không hề xấu xí. Chỉ là bị những lớp mỡ ấy che đi những phần xinh đẹp. Anh công nhận điều này vì cô vốn đã là xinh đẹp, dù trong hình dạng nào cũng không che đi sự thật này
Trái tim anh không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp. Anh yêu thích sao?
“Lâm Nhật” cô nhỏ giọng gọi anh. Thấy anh cứ nhìn về phía cô. Không phải cô làm sai gì chứ? “Có gì không đúng à?”
Anh giật mình, đôi mắt dần có cự tiêu “À..không. Đi thôi”
Trong lòng anh bỗng giật mình. Anh vừa suy nghĩ gì thế, trái tim anh vừa nãy đập nhanh rất rõ. Điều ấy chứng minh cho việc gì...
Không phải! Chỉ là một bộ váy làm tôn cô hơn những ngày thường. Đàn ông luôn thích thú những thứ đẹp đẽ, đối với cô là không ngoại lệ
Bình tâm lại Lâm Nhật! Lý trí anh kéo nhớ về hình ảnh của Hà Linh. Đúng vậy, vẫn là Hà Linh là người phụ nữ xinh đẹp nhất lòng anh. Mặc kệ tim anh có thế nào. Sự thật vẫn là như vậy
Khởi động xe, bắt đầu đi đến nhà “mẹ chồng”
Lâm Nhật giơ tay nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ mà không thấy cô đâu. Anh bực mình gọi liền mấy cuộc điện thoại mà chẳng ai bắt máy. Ý định vừa định đi ngoài ra tìm cô thì thấy cô mở cửa bước vào. Trên tay bưng một giỏ cây lớn
Anh nhíu mày, trên mặt anh nhăn nhó nhìn cô với ánh mắt khó chịu”Cô đi đâu vậy? Có biết đã trễ giờ rồi không? Tại sao cô không bắt máy điện thoại tôi?” Ít ai biết được anh là một người rất nguyên tắc. Rất ghét những người đến trễ hoặc làm trễ thời gian của anh như là cô. Việc hình ảnh của cô trong mắt anh càng ngày càng tệ dần
Minh Ngọc bị anh đột ngột “tấn công” bằng ba câu hỏi. Khuôn mặt liền thể hiện sự bối rối. Cô lấy điện thoại ra xem, mặt ngạc nhiên. Bảy cuộc gọi nhỡ. Không đùa chứ! Lại nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là mười hai giờ năm phút. Trong lòng cô nổi lên cảm thấy áy náy. Mắt không dám nhìn anh. Sợ sệt như một đứa trẻ bị phạm lỗi “X..in lỗi anh. Tôi thật ra chỉ muốn mua cho bên gia đình ít quà...không ngờ lại làm trễ giờ. Còn chuyện điện thoại không bắt máy anh là tôi quên tắt chế độ...im lặng” giọng cô run run, từ từ nhỏ dần lại. Biết bản thân mình sai cũng chẳng dám làm phật lòng anh, xin lỗi vẫn nên “Tí nữa sang nhà cô, tôi sẽ xin lỗi gia đình anh”
Cô ngẩng đầu lên, chờ đợi một câu thứ tội của anh. Nhưng anh vẫn đứng đó, khuôn mặt vô cảm nhìn cô
Cô cảm thấy hắc khí xung quanh anh giảm đi, cô ngập ngừng bước từ từ vào phòng mình “Vậy tôi vào phòng thay đồ nhé”
Lâm Nhật “hừ” một cái rồi bắt lấy giỏ trái cây từ tay cô sang. Anh liếc mắt, lạnh nhạt nói “Tôi cho cô mười phút chuẩn bị rồi xuống dưới sân. Trễ một phút nào đừng trách tôi”. Không đợi nhận được câu trả lời của cô, anh thẳng mạch bước đi xuống hầm xe
Nhận lời cảnh cáo của anh, cô không dám trễ một phút thay đồ nhanh chóng
Lần này cô ăn mặc đẹp lên chút, khoác trên bản thân mình bộ váy được tặng vào hôm lễ ngày hôm qua. Váy này không quá dài, nó dài khoảng qua đầu gối của cô. Bộ váy này mang màu trắng tinh tế. Hai tay bộ váy là tay lửng vải ren, nhìn trông rất khoẻ khoắn. Ngay cổ áo có viền đen được gắn trên đó là chiếc nơ nhỏ cùng loại màu với cổ áo. Bộ váy cô khoác trên mình cho người nhìn cảm giác đơn giản nào đó nhưng lại quý phái đến lạ kỳ
Sang nhà chơi không thể nào mang giày thể thao, cô lấy đôi cao gót đã theo cô năm năm, là màu trắng. Đồng bộ vớ bộ váy cô mặc
Cô búi tóc lên, thoa miếng son. Một Minh Ngọc kiều diễm lại xuất hiện
Không chậm chạp nữa, thời gian cô hiện rất gấp. Sau khi chuẩn bị xong, cô liền phóng xuống dưới. Anh nói trễ một phút không đợi, cô một giây không muốn anh chờ.
Đồng hồ vừa đến mười phút, cô đã bước ra bên ngoài
Chiếc xe màu đen ngoạn nghễ đã đậu trước cửa toà chung cư từ lúc nào. Cô biết chiếc xe ấy, chiếc xe tối hôm qua đã chở cô về đến đây
Cô thấy anh trong xe, liền bước nhanh, mở cửa xe ở ghế phụ bước vào trong
“Vừa kịp lúc” Nghe tiếng mở cửa, anh liếc mắt sang phía cô, ánh mắt lạnh lùng cũng tản bớt tầng hắc khí. Nhưng rồi ánh mắt anh cũng ngỡ ngàng nhìn cô trong bộ váy trắng xinh đẹp. Giương mặt cô nghiêng nước nghiêng thành, nước da trắng nõn. Giương mặt cô không trang điểm, chỉ là môi thoa chút son nhưng anh cảm thấy nó thật diễm lệ
Cô có một thứ khí chất mà chẳng ai có được, hoặc có được chỉ là được một phần. Xinh đẹp, không phải xinh đẹp kiểu dung tục. Thanh nhã mà kiều diễm, vô cùng sắc sảo
Anh giờ mới nghĩ đến trước đây cô mập mạp nhưng giương mặt không hề xấu xí. Chỉ là bị những lớp mỡ ấy che đi những phần xinh đẹp. Anh công nhận điều này vì cô vốn đã là xinh đẹp, dù trong hình dạng nào cũng không che đi sự thật này
Trái tim anh không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp. Anh yêu thích sao?
“Lâm Nhật” cô nhỏ giọng gọi anh. Thấy anh cứ nhìn về phía cô. Không phải cô làm sai gì chứ? “Có gì không đúng à?”
Anh giật mình, đôi mắt dần có cự tiêu “À..không. Đi thôi”
Trong lòng anh bỗng giật mình. Anh vừa suy nghĩ gì thế, trái tim anh vừa nãy đập nhanh rất rõ. Điều ấy chứng minh cho việc gì...
Không phải! Chỉ là một bộ váy làm tôn cô hơn những ngày thường. Đàn ông luôn thích thú những thứ đẹp đẽ, đối với cô là không ngoại lệ
Bình tâm lại Lâm Nhật! Lý trí anh kéo nhớ về hình ảnh của Hà Linh. Đúng vậy, vẫn là Hà Linh là người phụ nữ xinh đẹp nhất lòng anh. Mặc kệ tim anh có thế nào. Sự thật vẫn là như vậy
Khởi động xe, bắt đầu đi đến nhà “mẹ chồng”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook