Sống Chung Với Bá Tước
Chương 1: Người chủ thần bí

Mẹ Đào Bảo Nhi là người đặc biệt đơn thuần, cô ấy cả một đời luôn chìm đắm trong văn học, đối với cuộc sống bên ngoài có chút ngây thơ, lãng mạn, cho rằng cuộc sống luôn tràn ngập màu hồng.

Cô rất hạnh phúc, cô có một thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà sự nghiệp của chồng cô cũng rất thành công, có một cô con gái xinh đẹp như thiên sứ.

Cô rất thích ánh mặt trời, thích hoa hướng dương, cô thường nói với Đào Bảo Nhi : "Con là một đóa hoa hướng dương, chỉ cần nhìn về phía ánh mặt trời, hiên ngang sống, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

Năm cô 35 tuổi, chồng cô 39 tuổi, cô vì chồng chuẩn bị tiệc sinh nhật. Cô thật không ngờ tới, cha Đào Bảo Nhi cũng chính là người chồng yêu dấu của cô đang ăn bữa tối lãng mạn cùng với tình nhân. Cô chuẩn bị rất nhiều món ăn, tự mình xuống bếp, làm một bàn ăn vô cùng phong phú, sau đó gọi điện thoại cho hắn, hắn nói hiện tại công việc rất nhiều, buổi tối nhất định sẽ về.

Đợi thật lâu không thấy hắn về nhà, cô quyết định lái xe tới công ty đón hắn, cho hắn một niềm vui bất ngờ bù lại một ngày làm việc vất vả. Kết quả, cô quả nhiên cho hắn một niềm vui bất ngờ, cô gặp tai nạn, chết trên đường đi cấp cứu, năm đó Đào Bảo Nhi 15 tuổi...

Cha Đào Bảo Nhi thuận nước đẩy thuyền đem tình nhân của hắn rước về, nhân tiện còn có kết tinh tình yêu của bọn họ, Đào Thi Thi, so với Đào Bảo Nhi chỉ kém hai tháng.

Bọn họ một nhà ba người bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, trừ một người khiến họ cảm thấy chướng mắt Đào Bảo Nhi.

Không có mẹ, thiên sứ cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Đào Bảo Nhi rất hâm mộ mẹ, đến tận lúc chết vẫn ngây thơ, hạnh phúc như vậy.

Cha đại khái diễn kịch cũng rất giỏi đi, nếu không làm sao hắn lại có thể che dấu tốt như vậy? Tất cả mọi người đều nói Đào Khánh Hoa là một người đàn ông tốt, lại có sự nghiệp thành công, nhưng ở trong mắt Đào Bảo Nhi ông ta chính là thứ cặn bã, ông ta một lần lại một lần oan uổng cô, lần đầu tiên quát mắng cô là ở ngay trước mặt hai mẹ con người phụ nữ đó.

Ông ta rất thiên vị, nhưng chính ông ta lại không cho là như vậy, vì ông ta cảm thấy tất cả đều từ góc độ công bằng mà làm. Ông ta sai Đào Bảo Nhi nhường gian phòng ngủ lớn của cô, chỉ vì Đào Thi Thi nói một câu: "Gian phòng này rất đẹp, con muốn."

Ông ta cảm thấy Đào Bảo Nhi là chị, theo lý thường nên nhường nhịn em gái, huống chi ông tacũng muốn đền bù cho đứa cin gái khác của mình phải ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy.

Đào Bảo Nhi chuyển sang phòng khách. Giờ phút này cô nằm lỳ ở trên giường, qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, một nhóm người ở trong vườn hoa chặt hoa hướng dương, bọn họ cười ha hả giơ dao lên, từng dao từng dao đem loại hoa hướng dương mà Đào Bảo Nhi cùng mẹ cô thích nhất chặt hết, lại nhìn đến Tố Cầm đang chống nạnh chỉ huy, Đào Bảo Nhi nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy, cô rất sợ, cô cảm thấy những nhát dao này sớm muộn cũng sẽ chém lên người cô, từng dao, từng dao.

Trong nhà bình thường rất là an tĩnh, kể từ khi mẹ qua đời Đào Bảo Nhi cũng không hay nói chuyện. Nhưng là lúc cha ở nhà, sẽ rất náo nhiệt, tỷ như hiện tại.

"Bảo Nhi, ngươi lập tức hướng a di nói xin lỗi." Cha bắt đầu gầm thét.

Tố Cẩm mặt nhu nhược, trong mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, Đào Bảo Nhi chưa từng thấy mẹ khóc như vậy, ở trong mắt Đào Bảo Nhi người chỉ biết cười, hiền lành cười, cười ha ha, khẽ mỉm cười, bởi vì chưa từng thấy qua mẹ khóc, cho nên không biết người khóc có xinh đẹp không, người đàn bà trước mắt này ngay cả lúc khóc cũng là vô cùng xinh đẹp. Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở rất cảm động, bà ta nói: "Khánh Hoa ngươi đừng tức giận, Bảo Nhi chỉ là không cẩn thận, không phải cố ý đổ canh em đem cho con xuống đất, huống chi tay em chỉ bị thương nhẹ, bụng cũng không bị dính canh nóng, bảo bảo không việc gì."

Vốn cha là chỉ là tức giận một chút, lại nghe đến hai chữ bảo bảo, tức giận bộc phát, lần đầu tiên trong đời, nặng nề dang tay tát Đào Bảo Nhi một tát, vì trong bụng Tô Cầm đang mang đứa con mà nhiều năm qua ông ta vẫn mong mỏi.

Rốt cuộc Đào Bảo Nhi cũng như mong muốn của hai mẹ con Tô Cầm, giống vai phụ xui xẻo trong kịch Quỳnh Dao, khóc chạy ra khỏi nhà, dù cô có kiên cường hơn nữa lạnh lùng hơn nữa, nhưng chỉ là mới 15 tuổi khóc cũng là rất bình thường.

Cô thật sự nghĩ trốn khỏi nhà. Bất cứ đứa bé nào phải chịu uất ức giống như cô, đại khái cũng sẽ nghĩ tới vấn đề này, nhưng thật sự có thể bỏ nhà ra đi thì lại không có mấy, bởi vì không có tiền, không có năng lực sinh tồn trong cái xã hội này.

Đào Bảo Nhi khóc không hề điềm đạm đáng yêu, mà là lớn tiếng khóc, khóc khàn cả giọng, chỉ là cô vẫn có một chút xíu sĩ diện , cô núp ở bụi cây trong công viên nơi ít người qua lại, nơi này cách nhà không xa, thật ra thì trong lòng vẫn là mong đợi, mong đợi cái người mà cô vẫn gọi là cha đến tìm cô, mặc dù ông ta không tốt đẹp gì, nhưng vẫn là cha của cô.

Cô khóc, khóc mệt thì ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh dậy, trời đã tối rồi, tựa như mới vừa có người ở bên cạnh cô, cô chợt nghĩ có lẽ trên thế giới thật có thiên sứ , hoặc là người mẹ đơn thuần của cô , bởi vì cô rõ ràng thấy đám cỏ bên cạnh nằm rạp xuống, giống như có người ngồi ở chỗ đó mới vừa đứng dậy rời đi.

Lúc cô đi về nhà, gõ cửa đi vào, thấy cha, a di và cô em kia đang ở phòng khách xem ti vi, ăn trái cây, một nhà ba người rất hạnh phúc, chỉ là bước chân đi vào của cô đã phá hư không khí nói cười ấm áp đó.

"Mày đứng lại đó cho tao." Thấy Đào Bảo Nhi không chào mà đi thẳng vào phòng, Đào Khánh Hoa lại không nhịn được tức giận quát to.

"Bắt đầu từ hôm nay mày chuyển tới trường học ở cho tao, chờ a di ngươi sinh xong lại nói." Ông ta nói ra quyết định.

"Con đã rõ rồi." Đào Bảo Nhi trở lại phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc, rời đi cũng tốt, cô cho là sống ở ngoài cũng không hẳn không tốt.

Nhưng cô sai lầm rồi.

"Đào Bảo Nhi, thành tích của em rớt rất nhiều, đang ở vị trí thứ mười giờ đã tụt xuống vị trí thứ ba mươi sáu, thành tích như vậy thi cấp ba sẽ rất khó khăn, em tốt nhất hãy mời phụ huynh tới gặp thầy nói chuyện." Thầy giáo không nhịn được xoa huyệt Thái Dương, rất tức giận mà nói.

Cô không dám tìm cha, sợ sẽ bị cha đánh. Nhưng cha vẫn phải tới, cô nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Đào Thi Thi, lần này thi giữa học kỳ, cô ta thi cả lớp Đệ Ngũ Danh.

Cô về nhà, cha quả nhiên đánh cô, có lẽ cái gì đã có lần đầu tiên thì tất sẽ có lần thứ hai, cha đánh rất thuận tay, dùng sức tát một cái rất mạnh.

Cô giống như một con thú rơi vào đường cùng, cô gắt gao cắn người đàn ông kia một cái, cô hận.

Lại một lần nữa chạy ra khỏi nhà.

Ông ta có chút lo lắng.

Tố Cẩm nói: "Khánh Hoa, con bé vẫn còn con nít, náo một hồi tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại, con bé hãy còn nhỏ, thành tích không tốt có thể từ từ cố gắng, anh đừng gấp gáp."

Ông ta vừa nghe nói con bé còn nhỏ, nhất thời liền càng tức giận hơn, con gái Thi Thi còn nhỏ hơn, nhưng hiểu chuyện lại khéo léo, một chút áy náy vừa rồi cũng không còn tăm hơi.

Bà ta khẽ mỉm cười, đối phó một cô gái 15 tuổi quá là đơn giản, mẹ chết đi, lại ngày ngày bị cha hiểu lầm không có ai quản giáo, danh tiếng của nó sẽ bị hủy, làm cho nó không thích học tập, để cho nó kết bạn với đủ loại người, có rất nhiều thử đoạn để từ từ phá hủy nó, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.

Bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Đào Bảo Nhi rất kinh ngạc, nó có vẻ đáng yêu trời sinh, trên mặt mang nụ cười thật tươi tắn, làm cho người ta vừa nhìn liền thích, mà nữ nhi mình tuổi còn nhỏ trong lòng lại toàn là tâm cơ.

Rốt cuộc cũng có thể danh chánh ngôn thuận dẫn con gái vào Đào gia, nhưng bà ta phát hiện con gái của mình lại không thể có được khí chất phóng khoáng tự nhiên, chỉ cần cô gái kia xuất hiện bên cạnh con gái, là rất dễ dàng lôi kéo hết sự chú ý. Bà ta ghét Đào Bảo Nhi, ở trên người cô tỏa ra khí chất giống như mẹ của cô, thời thời khắc khắc khiến bà ta cảm thấy không thoải mái, sợ nam nhân kia sẽ nhớ tới người vợ đã mất.

Đào Bảo Nhi học hút thuốc lá, cô mặc quần short, lộ ra hai chân thon dài, một đôi mắt xinh đẹp, gương mặt cũng được trang điểm rất đậm, cô hóa trang, cô sơn móng tay, thầy giáo nói cô hư hỏng, cha thường đánh cô, cùng lúc đó Đào Thi Thi càng lúc càng tỏ ra thục nữ, thành tích rất tốt, theo học rất nhiều môn ngoại khóa, học Violin, cử chỉ càng phát ra ưu nhã, thường được cha mang ra ngoài gặp gỡ bạn bè, cũng có rất nhiều bạn mới vây quanh, đây vốn nên là của Đào Bảo Nhi, nhưng hôm nay tất cả cùng cô giống như hai thế giới .

Cô cho là mẹ rời cô đi, ba không cần cô, ít nhất anh Doãn Thiên sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ với cô. Bọn họ chính là hàng xóm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai đứa trẻ vô tư, có chuyện gì cô cũng sẽ nói với anh Doãn Thiên, cho đến một ngày. . . . . .

"Đào Bảo Nhi, tôi cho cô biết, tôi không thích cô, cô không cần phải quấn lấy tôi." Hắn khinh thường nhìn cô, mẹ đã từng trêu ghẹo nói bọn họ cũng là thanh mai trúc mã tựa như mẹ cùng ba ngày trước, quả nhiên là giống nhau.

"Thi Thi chúng ta đi, em yên tâm, về sau cô ấy nếu lại cùng Đào thúc thúc khi dễ em , nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ em." Hắn dắt tay của cô bé hai người càng lúc càng xa, một bức tranh rất đẹp, cô cũng đã từng dắt tay hắn như vậy, sôi nổi đi ở trên con đường này.

Thì ra là mẹ đơn thuần cũng gạt cô, mẹ nói cô là hoa hướng dương, cô mỗi ngày đều đối mặt với ánh mặt trời cố gắng sống, nhưng ngày qua ngày cũng không hề dễ chịu hơn chút nào.

Cô một mình đi tới thăm mẹ, thân thể nho nhỏ cuộn lại nằm ở trước mộ địa, giống như được mẹ ôm vào trong ngực.

Cô không khóc, chỉ là muốn nằm một lát rồi trở về, tuy nhiên lại ngủ thiếp đi giống như lần trước.

Một trận gió thổi qua, cô cảm thấy lạnh, chợt tỉnh lại, thì ra sau lưng không phải là lồng ngực ấm áp của mẹ, mà là bia mộ lạnh lẽo, mặt trời xuống núi rồi, trời chiều giống như một tấm áo choàng bao bọc công viên vĩnh hằng, lúc này công viên vĩnh hằng rất đẹp, tất cả bia mộ đều giống như được phủ lên lớp vải mặt trời rực rỡ, khiến mộ địa cũng trở nên tốt đẹp nhu hòa, cô nhìn bên cạnh, tấm bia đá tựa hồ còn ấm áp, giống như mới vừa có người ngồi qua, cũng giống như lần trước, là có thiên sứ bảo hộ cô sao?

Rời đi mộ địa, Đào Bảo Nhi tiếp tục cuộc sống của mình, cô thật hâm mộ mẹ, thanh thản chết đi, hôm nay yên lặng nằm đây, một chút cũng không phải đối mặt người cha bạc tình cùng với hai mẹ con ghê tởm kia, cũng không cần nhìn cô hôm nay đã thay đổi thành một đứa con gái hư hỏng.

Đào Bảo Nhi lại đánh nhau, nghiêm chỉnh mà nói không phải đánh nhau, mà là bị đánh, một đám con gái tay đấm chân đá, "Lại còn dám dòm ngó hotboy Doãn Thiên, mày cho rằng mày là ai?"

Các cô gái đánh nhau rất hung ác, kéo tóc, cào mặt, đạp bụng, Đào Bảo Nhi phản kháng giống như con mèo hoang, cuối cùng đánh không lại nhiều người, cô cảm thấy trên mặt mình bị rạch một nhát dao, máu đang chảy xuôi, thoáng mất đi ý thức, cứ như vậy là có thể tới gặp mẹ rồi sao? Không biết mẹ nhìn thấy mình như thế này có đau lòng hay không.

Đào Bảo Nhi nhắm mắt lại, toàn thân cuộn tròn, cô không có hơi sức phản kháng, thậm chí cũng không còn cảm giác đau, giống như được trở lại lúc mẹ ôm trong ngực, ấm áp khô ráo.

. . . . . .

"Mẹ tao bảo mày chủ nhật về nhà ăn cơm." Đào Thi Thi đứng cách Đào Bảo Nhi khoảng nửa thước hô to.

Cô đang chuẩn bị cỡi lên chiếc xe đạp cũ nát không còn biết được nơi sản xuất đi tới chỗ làm, bất thình lình bị chặn lại, nhìn lên người trước mặt, vẻ mặt Đào Bảo Nhi cũng không thay đổi, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi leo lên xe đạp phóng đi.

"Thi Thi, bạn sao lại biết cái đứa con gái hư hỏng Đào Bảo Nhi đó?" Hoàng Lệ Hoa bạn cùng bàn Đào Thi Thi ngạc nghiên nhìn theo bóng dáng chiếc xe đạp đã dần khuất.

"Cô ta là bà con xa nhà tớ." Đào Thi Thi mỉm cười nói.

"Nó dáng dấp thật xấu xí, nghe nói trên mặt còn có sẹo, ngày ngày trang điểm thật đậm, quần áo thì người không ra người quỷ không ra quỷ , nhà bạn sao lại có người thân cực phẩm như vậy chứ?" Hoàng Lệ Hoa rất kinh ngạc, trên thực tế trường tư thục Nam Trung xuất hiện người con gái như thế thật là làm cho người ta không chấp nhận được.

Đào Thi Thi nở nụ cười, không giải thích nhiều, hai người cùng nhau đi tới cổng trường vừa lúc chiếc xe hơi màu vàng đi tới.

"Là tài xế nhà tớ tới đón, tiện đường tớ đưa bạn về luôn nhé!"

"Được, cám ơn Thi Thi." Hoàng Lệ Hoa cao hứng lên xe, cô cảm thấy vô cùng vinh dự khi được ngồi cùng bàn với Đào Thi Thi, Thi Thi không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập còn tốt vô cùng, tính tình cũng dịu dàng hào phóng.

. . . . . .

Đào Bảo Nhi 16 tuổi, là nộp tiền để xin vào trường Nam Trung.

Kỳ thi lên cấp ba cô thi không tốt, vốn là không vào được Nam Trung, cô cho là như vậy có thể không phải chạm mặt liên tục với em gái "tốt" Đào Thi Thi cùng thanh mai trúc mã Doãn Thiên, cho nên cảm thấy thật cao hứng.

Nhưng là Đào Bảo Nhi đã quá ngây thơ rồi.

A di nói với Đào Khánh Hoa: "Trường Nam Trung là trung học tốt nhất, mặc dù Bảo Nhi thi không đỗ, nhưng mà em có thể xin cho con bé, hơn nữa Thi Thi cũng học ở đó, bình thường cũng có thể chăm sóc cho con bé."

Đào Khánh Hoa thật cảm động, càng thêm yêu thích người phụ nữ này, đối với Đào Bảo Nhi lại thêm phần ác cảm. Luôn là phải có cái làm nền mới càng tôn lên ưu điểm, Tố Cầm cười thật mỹ lệ hào phóng.

Đào Thi Thi yên lặng ngồi trong xe, nghe bạn cùng bàn tán dương thổi phồng không ngừng.

Đào Bảo Nhi cỡi chiếc xe cũ kĩ của cô chạy như điên trên đường, gió thổi rát mặt cô, bên tai tiếng gió thổi ào ào, tóc dài bay tán loạn trong gió, thành tích học của cô rất kém, quần áo lại quái dị, không có bạn bè, tất cả tựa hồ giống như mẹ kế mong muốn, thế nhưng một khắc này cô rất đẹp, tuổi trẻ sôi nổi như ánh mặt trời!

Xe đạp rẽ vào khúc quanh ở ngã ba đường, đi tới một con đường lớn yên tĩnh, ven đường nở rộ hòe hoa mùi thơm nồng đậm, gió thổi tới, cánh hoa trắng như bông tuyết phiêu phiêu đãng đãng, xinh đẹp say lòng người. Đào Bảo Nhi theo đường lớn đi lên đến đỉnh dốc, đến cuối đường có một khoảng không rộng rãi, đến trước cánh cổng đóng kín, cô ngừng lại.

Từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, đối chiếu với biển số nhà loang lổ trên cửa lớn, số 999 Nam Đường, chính là đây rồi.

Cô có chút lo lắng, lúc này đã là sẩm tối, chung quanh đây quá yên tĩnh, so với mộ mẹ còn có cảm giác yên tĩnh hơn. Chỉ là nơi đây là công ty có nhiều người làm việc, chắc sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa mình chỉ làm thêm giờ một thời gian, cô lấy thêm dũng khí, gõ cửa thật mạnh.

"Phanh! Phanh! Phanh!" Ba tiếng vang lớn, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh, lũ chim trên cây đại thụ ven đường cũng giật mình bay dáo dác, cửa chính chậm rãi mở ra, nhưng không có ai.

Bảo Nhi thấy bên trong có một khoảng sân cỏ rất rộng, cuối sân cỏ là một tòa biệt thự màu đen, nhìn qua rất cổ kính, bên trong biệt thự không hề có ánh đèn, giống như một ngôi nhà ma, mặc dù có chút sợ hãi cô vẫn nắm chặt tờ giấy trong tay quyết tâm đi vào.

Rất kỳ quái, mặc dù không có ai đón tiếp cô, nhưng khi cô đi tới cửa ngôi biệt thự, chưa kịp gõ cửa, thì cánh cửa đã tự động mở ra. Nhìn sân cỏ rộng mênh mông trước nhà, đối với cảnh tượng trong nhà Bảo Nhi cũng đã có chuẩn bị, thế nhưng trong nháy mắt cô vẫn ngây ngẩn cả người.

Quá đẹp, cô cảm thấy mình giống như là không cẩn thận xông vào chốn tẩm cung, hoa lệ hết sức, rất nhiều tranh cổ, đồ đồng , đây thật giống như là một buổi triển lãm nghệ thuật được bài trí tỉ mỉ, còn có pho tượng được đúc y hệt vị thần trong thần thoại Hy Lạp, trong nhất thời Bảo Nhi không thể dùng lời nói mà hình dung được, chỉ cảm thấy ngoài đời thường không thể nào có một chàng trai đẹp như vậy,dáng người hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, ngón tay thon dài, Éc. . . . . . Trong tay không biết là cầm cây gì màu đỏ đỏ?

Cà rốt? Bảo Nhi cảm giác mình hoa mắt, cô dụi dụi con mắt, không nghĩ tới pho tượng kia lại cử động, mà hành động đưa cà rốt vào trong miệng cũng rất tao nhã.

Cô không thể tin được lại dụi dụi con mắt, lần nữa mở ra, mới phát hiện, đây căn bản không phải là pho tượng, mà là một người sống, nhưng là quá đẹp rồi đi, có chút không chân thật. Ngược lại dưới chân hắn, trên mặt đất có một người mập mạp tròn vo như quả bóng vậy đang nằm chống đẩy "Thở hổn hển thở hổn hển", hắn quá mập cố nâng cái bụng bự lên mà nửa ngày vẫn không thấy nhúc nhích , thấy một màn khôi hài này, Đào Bảo Nhi có cảm giác được trở lại trần gian trong nháy mắt.

Lúc này cô mới nhớ tới mục đích của mình: "Chào mọi người, tôi được công ty Gia Chính giới thiệu tới đây làm việc ngoài giờ, tên tôi là Đào Bảo Nhi."

Chàng trai nhìn cô một cái, nhíu mày, không nói, mà là đạp vào cái tên mập mạp đang nằm trên đất nói: "Abe, nói cho cô ấy rõ việc phải làm." Nói xong hắn đi thẳng vào trong sân, đứng trên cỏ, không biết ngửa đầu nhìn cái gì, dáng vẻ rất u buồn.

Abe bị đạp một cái, không thèm tập chống đẩy nữa, muốn đứng lên, nhưng hắn quá mập, cái bụng tròn xoe, cố gắng nửa ngày cũng không ngồi dậy được, Bảo Nhi không thể cứ đứng nhìn, đành đi lên phía trước, đưa tay kéo hắn đứng lên, quả nhiên là rất nặng,cô suýt nữa bị hắn kéo ngã xuống theo.

Abe nắm chặt tay Bảo Nhi, rốt cuộc cũng ngồi dậy được, lại buông tay ra ngay, thở dồn dập nói: "Thật ra thì, thật ra thì... rất đơn giản, cô chỉ cần giúp bọn tôi dọn dẹp vệ sinh là tốt rồi, vào tối thứ sáu hàng tuần."

Bảo Nhi cho là hắn vừa tập thể dục xong nên mới thở dồn dập như vậy, nên cũng không lấy làm kỳ quái, cô lễ phép nói : " Được, vậy xin hỏi tôi nên xưng hô với anh như thế nào?"

"À , cô cứ gọi tôi là Abe là được, hắn gọi Tịch Nhan, hắn không thích nói chuyện. Cô có thắc mắc gì cứ hỏi tôi." Hắn hít thở thong thả một chút, cúi đầu, cũng không nhìn Bảo Nhi.

Cô không thấy sự ghét bỏ trong mắt hắn, đa số mọi người khi nhìn thấy cách ăn mặc này của cô cũng sẽ không thích, nhưng Abe lại có chút xấu hổ, khiến Bảo Nhi bình thường không hay bộc lộ cảm xúc cũng thấy cảm giác thân thiện.

"Vậy bây giờ tôi bắt đầu quét dọn."

"Ừ, có thể, chỉ là căn phòng cuối cùng trên lầu, cô không phải cần quét dọn." Abe nhắc nhở một câu, lại gian nan nằm xuống chuẩn bị tiếp tục tập chống đẩy.

Bảo Nhi còn muốn hỏi dụng cụ dọn vệ sinh ở nơi nào, đã thấy hắn đã rầm rì cố gắng tập luyện. Thôi, không bằng chính mình tìm đi.

Đi tới phòng cạnh phòng khách, Bảo Nhi đẩy cửa đi vào, phát hiện một nhà bếp khổng lồ, nhà bếp trong trường học dùng để nấu cho mấy ngàn người cũng không rộng bằng nơi này, nhưng có vẻ như không có người nấu nướng, không có mùi thức ăn, dụng cụ mặc dù đều là đồ tốt nhưng cũng hết sức sạch sẽ, sáng bóng, có đầy đủ các loại dao đĩa thìa nĩa.....cô nhìn hoa cả mắt. Quay một vòng, lại phát hiện một chiếc tủ lạnh cực lớn, hiếu kỳ, cô mở tủ ra chỉ thấy bên trong chất đầy thịt, trên mỗi miếng thịt vẫn còn có máu tươi chảy ra, ở trong nhà bếp dưới ánh đèn sáng ngời, nhìn máu từ miếng thịt chảy như mới vừa cắt trên mình con vật xuống, cô không khỏi lạnh run.

Lúc này đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đang đến cạnh mình, cô giật mình, cảm giác không gian này rất quỷ dị, nhớ tới mới vừa thấy một đống dao lớn nhỏ trưng bày thật chỉnh tề, hơn nữa lại có một tủ lạnh đầy thịt, đã cảm thấy lạnh gai người, bỗng nhiên trên cổ có cảm giác lạnh lẽo, Bảo Nhi không nhịn được hét rầm lên: "A. . . . . ."

Cảm giác lạnh lẽo trên cổ không còn, cô quay người lại, không nghĩ tới lại là chàng trai đẹp trai không giống người lúc nãy, Bảo Nhi cảm giác mình suy nghĩ nhiều, tự nhiên lại hô lớn như vậy, gan của mình cũng rất nhỏ đi, vội nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Chàng trai không để ý tới cô, trực tiếp vòng qua bên người cô, mở ra một cánh tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai cây cà rốt, thản nhiên bước đi, dáng vẻ cao ngạo không thèm nói với Bảo Nhi một câu nào.

Bảo Nhi hai mắt mở thật to, thứ vừa rồi ở trong tủ thật là cà rốt sao? Mặc dù chỉ là liếc qua một cái, nhưng cô lại thấy được cả một hàng thẳng tắp, không giống với bên này máu tươi chảy ròng, ở bên trong là thật chỉnh tề, tất cả đều là cà rốt, trưng bày hết sức tự nhiên, giống như tác phẩm nghệ thuật.

Chàng trai này khiến cô có cảm giác kỳ quái, mới vừa trong nháy mắt đó cô thật cảm thấy có vật gì đó leo lên cổ của mình. Bên công ty Gia Chính có nói nơi này hơi xa không ai muốn đi, nhưng tiền lương lại rất cao, nên Bảo Nhi mới đồng ý. Lúc tới đây, chỉ thấy nơi này quá yên tĩnh, cũng không có vấn đề gì lớn, mà chàng trai này có tướng mạo đẹp trai lại luôn lạnh lùng cao ngạo, nếu so sánh hotboy trong trường với hắn thì thật sự chỉ như là cỏ rác, Bảo Nhi chợt nhớ tới người con trai kia. . . . . .

Cô lắc đầu một cái, có lẽ là quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác.

Kế tiếp không có việc gì ngoài ý muốn, Bảo Nhi sau một thời gian tìm kiếm cũng tìm thấy cây chổi lau nhà, đồ đạc ở đây toàn là đồ tốt, chỉ là khi lau chùi những pho tượng Hy Lạp cổ có thần thái như thật cô có chút không an lòng, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ làm hỏng.

Cô ra sức quét sân, lau sàn nhà, biệt thự này thật sự là quá lớn, trên lầu có ba gian phòng, gian cuối cùng đã khóa, Bảo Nhi không có đi vào, hai gian còn lại, đại khái là phòng ngủ của hai người vừa rồi, gian phòng rất lớn, phòng ngủ được xây theo hình trụ, không hề giống bất cứ loại phòng nào ở các biệt thự khác, xung quanh đều là cửa sổ sát đất, rất đẹp, từ trong phòng có thể nhìn thấy bao quát quanh cảnh trong thành phố, Bảo Nhi thích thú đứng ngắm cảnh một chút, lại tiếp tục làm việc.

Thật sự là kỳ quái, cửa sổ sát đất rất rộng mà quanh cảnh xung quanh lại đẹp như vậy, nhưng rèm cửa lại có ba tầng thật dầy phủ kín cả cửa sổ, giống như chưa từng được vén lên, Bảo Nhi kéo mạnh rèm cửa ra khiến bụi bặm rơi xuống hàng mảng dày. Còn có cái giường này, rất tốt lại còn mới giống như chưa từng có người ngủ qua.

Tựa hồ nơi này tất cả đều có chút quái dị, đi tới chỗ nào cũng là dùng đèn dầu thắp sáng, thứ gì cũng tinh xảo giống đồ dùng thời cổ đại, ngay cả chàng trai kia cũng giống như một pho tượng kỵ sĩ thời trung cổ vậy, thứ duy nhất có vẻ bình thường đại khái chỉ có tên mập mạp kia.

Bảo Nhi vừa làm việc vừa suy nghĩ lung tung.

Giờ phút này ở dưới lầu, người Bảo Nhi cảm thấy bình thường duy nhất Abe, nước miếng đang chảy ròng ròng nhìn lên trên lầu, nói với chàng trai kia: "Tịch Nhan, người con gái đó thật là thơm ngọt, mặc dù trên mặt thoa rất nhiều son phấn, nhưng mà tôi thật rất đói, làm sao bây giờ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương