Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
-
Chương 7-2
Đối thủ, hôm nay các ngươi sẽ gặp rắc rối lớn!
Khi trận đấu kết thúc, Mạch Vĩ Triết đã không phụ sự mong đợi của mọi người. Cá nhân hắn đoạt được hai huy chương vàng và một huy chương bạc, còn có một huy chương bạc đồng đội. Hôm nay hắn đã trở thành ngôi sao, các phóng viên vây chật ních quanh mình, còn kéo dài buổi phỏng vấn với hắn.
Cuối cùng, khi bị hỏi sau trận đấu hắn có kế hoạch thư giãn như thế nào, hắn hiện lên nụ cười tươi sáng khiến trái tim người tan chảy, khó nén sự phấn kích nói: "Tôi có kế hoạch đưa gia đình tới một hòn đảo trong kỳ nghỉ."
"Gia đình, chính là ông nội ư? Hay là có người khác nữa?" Phóng viên vẫn kiên trì dò hỏi, "Khi nói về gia đình, sao anh không nhắc tới cha mẹ mình? Cha anh trên trời nếu có linh thiêng nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy biểu hiện của anh hôm nay. Nhưng anh có tò mò rằng, mẹ anh có phải cũng đang theo dõi trận đấu của anh hay không?"
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai hơi đổi. Phóng viên này là người mới hay sao? Ai cũng biết Mạch Vĩ Triết sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về gia đình mình. Cha mẹ hắn căn bản chưa từng kết hôn, mẹ hắn mang thai ngoài ý muốn, sau khi sinh hắn xong thì rời bỏ hai cha con, đến nay đều không có tin tức, chưa từng quay lại tìm hắn. Hơn nữa, cha hắn đã bị bệnh qua đời khi hắn mới được bốn tuổi.
Vì vậy, ký ức về cha mẹ đối với hắn hầu như không có.
Hắn là tấm gương tốt về những đứa trẻ lớn lên mà không có cha mẹ, cũng giống như Lê Vĩnh Huyên.
Hắn không có bất kỳ sự oán giận nào, nhưng muốn chờ mong hắn có cảm xúc gì về tình cha mẹ, ở trong khoảnh khắc vinh quang hắn chỉ có thể nói trong nước mắt: "Tôi hy vọng cha mẹ tôi sẽ luôn tự hào về tôi".
Ngay lập tức, đôi mắt đặc biệt của hắn lạnh lùng nhìn về phía phóng viên nóng lòng muốn biểu hiện kia.
"Anh có muốn nói đôi lời với màn ảnh hay không? Có lẽ mẹ anh hiện tại cũng đang xem --"
"Không cần." Hắn kiên quyết từ chối với màn ảnh. "Không cần điều này."
Phản ứng lạnh lùng của hắn là một tiêu điểm khác của đêm nay. Không có người đại diện, quan hệ với công chúng, huấn luyện viên cũng không thể ngăn cản được, chỉ yên lặng nhìn các phương tiện truyền thông điên cuồng chụp ảnh, viết những thứ điên rồ, chuẩn bị nhào nặn hắn thành một thiếu niên vô địch đắc chí, ngạo mạn và máu lạnh.
Mạch Vĩ Triết không quan tâm, những việc nhỏ này từ trước tới nay đều không ảnh hưởng tới hắn. Hắn cũng không phải cẩn thận nhìn xem sắc mặt người để lớn lên. Hắn chỉ cần nắm chặt huy chương trong tay mình, hắn chính là anh hùng.
Sau ba ngày liên tục hoạt động với các phương tiện truyền thông, bọn họ đã hoàn thành mọi thứ và có thể về nhà, bắt đầu chân chính nghỉ ngơi. Đêm đó, mọi hoạt động vừa kết thúc, hắn lập tức đáp máy bay rời đi trong đêm, nơi tổ chức trận đấu mở tiệc chúc mừng thành công, hắn cũng không tham gia.
Hắn hoàn toàn nóng lòng muốn về nhà!
Khi hắn mệt mỏi chạy về nhà thì đã nửa đêm. Hắn mang một cái túi du lịch rất lớn, bước lên bậc thềm trước cửa nhà, ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tối đen ở trong bóng đêm, nhưng trong đó lại hiện ra một quầng sáng của ánh đèn. Điều này nói cho hắn biết, có người đang đợi hắn về nhà.
Vừa vào cửa, hắn quả nhiên nhìn thấy trong phòng bếp có ánh đèn còn sáng, Lê Vĩnh Huyên mặc áo thun và quần đùi, có vẻ như chuẩn bị lên giường đi ngủ, đang nghiêm túc viết nhật ký ở trước bàn ăn. Vị tiểu thư này quả nhiên làm việc rất nghiêm túc, mấy ngày nay tin tức về hắn tăng vọt, cô thật sự phải tăng ca thức đêm để sửa.
"Anh về rồi!" Nghe thấy tiếng động, nhìn thấy hắn đi vào cửa, khuôn mặt nhỏ của cô hoàn toàn sáng bừng. Cô đặt hồ sơ tư liệu sang một bên và đứng dậy, có chút thẹn thùng lúng túng, đôi mắt tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Mạch Vĩ Triết không tinh tế như vậy, hắn ném túi du lịch xuống, sải bước đi tới, ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu xuống mãnh liệt hôn cô.
Chào mừng đã trở về nhà.
Hắn ôm cô rất chặt, hôn cô thật sâu. Giống như đang đốt lửa giữa hai người. Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, tay nhỏ vuốt ve mái tóc dày của hắn, từng chút một, giống như đang muốn nói hắn đã vất vả rồi.
Hắn cũng bắt đầu vuốt ve, lòng bàn tay luồn vào trong áo phông, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô. Cô hơi nhột nên quay người né tránh, cơ thể đẫy đà cọ vào ngực hắn, khiến hắn không thể nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Khụ khụ!" Tiếng ho khan già nua đầy tức giận vang lên, làm gián đoạn nụ hôn nóng bỏng giữa hai người.
Lê Vĩnh Huyên nóng bừng mặt vì xấu hổ, lập tức đẩy hắn ra, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn lên. Mạch Vĩ Triết quay đầu nhìn về phía sau đầy khó chịu.
Hắn nhìn thấy một già một trẻ đang đứng ở đầu cầu thang; đó chính là ông nội và An Nhuận, bốn con mắt đều chằm chằm nhìn thẳng vào buổi biểu diễn trực tiếp, hấp dẫn trước mặt bọn họ.
Để tránh đi ánh mắt đầy khiển trách của ông nội, Mạch Vĩ Triết ra tay với An Nhuận trước, "Hỗn đản này sao lại ở đây? Vì sao còn nán lại khi trận đấu đã kết thúc?!"
"Tôi, tôi đã quay lại ký túc xá......" An Nhuận cảm thấy oan uổng, "Sau khi khoá huấn luyện kết thúc, tôi sẽ dọn đi! Ngày mai tôi mới đi, ông nội và chị Huyên Huyên có lòng tốt, đêm nay cho tôi ở nhờ --"
"Ở nhờ? Cậu muốn ngủ ở phòng khách hay sao? Trong nhà không còn phòng cho cậu ở!"
An Nhuận mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, sau đó lại nhìn lão Mạch, "Lão Mạnh nói......"
"Đêm tôi ngủ cùng với anh." Lão Mạch uy nghiêm hạ lệnh, giống như một vị tướng quân ra lệnh cho binh lính, "Toàn bộ đều nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ đi, đã muộn rối, làm việc và nghỉ ngơi như vậy thật không bình thường!"
"Nhưng......" Cuộc thi vừa mới kết thúc.
"Không được cãi!" Tiếng rống giận vang vọng trong nhà.
Kết quả, đêm đó thật sự đã được sắp xếp như vậy; Lê Vĩnh Huyên xấu hổ ôm máy tính biến mất ở trong phòng đối diện, lão Mạch cũng đi ngủ, chỉ còn lại hắn và bóng đèn đáng chết An Nhuận ở cùng một phòng.
Khi trận đấu kết thúc, Mạch Vĩ Triết đã không phụ sự mong đợi của mọi người. Cá nhân hắn đoạt được hai huy chương vàng và một huy chương bạc, còn có một huy chương bạc đồng đội. Hôm nay hắn đã trở thành ngôi sao, các phóng viên vây chật ních quanh mình, còn kéo dài buổi phỏng vấn với hắn.
Cuối cùng, khi bị hỏi sau trận đấu hắn có kế hoạch thư giãn như thế nào, hắn hiện lên nụ cười tươi sáng khiến trái tim người tan chảy, khó nén sự phấn kích nói: "Tôi có kế hoạch đưa gia đình tới một hòn đảo trong kỳ nghỉ."
"Gia đình, chính là ông nội ư? Hay là có người khác nữa?" Phóng viên vẫn kiên trì dò hỏi, "Khi nói về gia đình, sao anh không nhắc tới cha mẹ mình? Cha anh trên trời nếu có linh thiêng nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy biểu hiện của anh hôm nay. Nhưng anh có tò mò rằng, mẹ anh có phải cũng đang theo dõi trận đấu của anh hay không?"
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai hơi đổi. Phóng viên này là người mới hay sao? Ai cũng biết Mạch Vĩ Triết sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về gia đình mình. Cha mẹ hắn căn bản chưa từng kết hôn, mẹ hắn mang thai ngoài ý muốn, sau khi sinh hắn xong thì rời bỏ hai cha con, đến nay đều không có tin tức, chưa từng quay lại tìm hắn. Hơn nữa, cha hắn đã bị bệnh qua đời khi hắn mới được bốn tuổi.
Vì vậy, ký ức về cha mẹ đối với hắn hầu như không có.
Hắn là tấm gương tốt về những đứa trẻ lớn lên mà không có cha mẹ, cũng giống như Lê Vĩnh Huyên.
Hắn không có bất kỳ sự oán giận nào, nhưng muốn chờ mong hắn có cảm xúc gì về tình cha mẹ, ở trong khoảnh khắc vinh quang hắn chỉ có thể nói trong nước mắt: "Tôi hy vọng cha mẹ tôi sẽ luôn tự hào về tôi".
Ngay lập tức, đôi mắt đặc biệt của hắn lạnh lùng nhìn về phía phóng viên nóng lòng muốn biểu hiện kia.
"Anh có muốn nói đôi lời với màn ảnh hay không? Có lẽ mẹ anh hiện tại cũng đang xem --"
"Không cần." Hắn kiên quyết từ chối với màn ảnh. "Không cần điều này."
Phản ứng lạnh lùng của hắn là một tiêu điểm khác của đêm nay. Không có người đại diện, quan hệ với công chúng, huấn luyện viên cũng không thể ngăn cản được, chỉ yên lặng nhìn các phương tiện truyền thông điên cuồng chụp ảnh, viết những thứ điên rồ, chuẩn bị nhào nặn hắn thành một thiếu niên vô địch đắc chí, ngạo mạn và máu lạnh.
Mạch Vĩ Triết không quan tâm, những việc nhỏ này từ trước tới nay đều không ảnh hưởng tới hắn. Hắn cũng không phải cẩn thận nhìn xem sắc mặt người để lớn lên. Hắn chỉ cần nắm chặt huy chương trong tay mình, hắn chính là anh hùng.
Sau ba ngày liên tục hoạt động với các phương tiện truyền thông, bọn họ đã hoàn thành mọi thứ và có thể về nhà, bắt đầu chân chính nghỉ ngơi. Đêm đó, mọi hoạt động vừa kết thúc, hắn lập tức đáp máy bay rời đi trong đêm, nơi tổ chức trận đấu mở tiệc chúc mừng thành công, hắn cũng không tham gia.
Hắn hoàn toàn nóng lòng muốn về nhà!
Khi hắn mệt mỏi chạy về nhà thì đã nửa đêm. Hắn mang một cái túi du lịch rất lớn, bước lên bậc thềm trước cửa nhà, ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tối đen ở trong bóng đêm, nhưng trong đó lại hiện ra một quầng sáng của ánh đèn. Điều này nói cho hắn biết, có người đang đợi hắn về nhà.
Vừa vào cửa, hắn quả nhiên nhìn thấy trong phòng bếp có ánh đèn còn sáng, Lê Vĩnh Huyên mặc áo thun và quần đùi, có vẻ như chuẩn bị lên giường đi ngủ, đang nghiêm túc viết nhật ký ở trước bàn ăn. Vị tiểu thư này quả nhiên làm việc rất nghiêm túc, mấy ngày nay tin tức về hắn tăng vọt, cô thật sự phải tăng ca thức đêm để sửa.
"Anh về rồi!" Nghe thấy tiếng động, nhìn thấy hắn đi vào cửa, khuôn mặt nhỏ của cô hoàn toàn sáng bừng. Cô đặt hồ sơ tư liệu sang một bên và đứng dậy, có chút thẹn thùng lúng túng, đôi mắt tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Mạch Vĩ Triết không tinh tế như vậy, hắn ném túi du lịch xuống, sải bước đi tới, ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu xuống mãnh liệt hôn cô.
Chào mừng đã trở về nhà.
Hắn ôm cô rất chặt, hôn cô thật sâu. Giống như đang đốt lửa giữa hai người. Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, tay nhỏ vuốt ve mái tóc dày của hắn, từng chút một, giống như đang muốn nói hắn đã vất vả rồi.
Hắn cũng bắt đầu vuốt ve, lòng bàn tay luồn vào trong áo phông, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô. Cô hơi nhột nên quay người né tránh, cơ thể đẫy đà cọ vào ngực hắn, khiến hắn không thể nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Khụ khụ!" Tiếng ho khan già nua đầy tức giận vang lên, làm gián đoạn nụ hôn nóng bỏng giữa hai người.
Lê Vĩnh Huyên nóng bừng mặt vì xấu hổ, lập tức đẩy hắn ra, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn lên. Mạch Vĩ Triết quay đầu nhìn về phía sau đầy khó chịu.
Hắn nhìn thấy một già một trẻ đang đứng ở đầu cầu thang; đó chính là ông nội và An Nhuận, bốn con mắt đều chằm chằm nhìn thẳng vào buổi biểu diễn trực tiếp, hấp dẫn trước mặt bọn họ.
Để tránh đi ánh mắt đầy khiển trách của ông nội, Mạch Vĩ Triết ra tay với An Nhuận trước, "Hỗn đản này sao lại ở đây? Vì sao còn nán lại khi trận đấu đã kết thúc?!"
"Tôi, tôi đã quay lại ký túc xá......" An Nhuận cảm thấy oan uổng, "Sau khi khoá huấn luyện kết thúc, tôi sẽ dọn đi! Ngày mai tôi mới đi, ông nội và chị Huyên Huyên có lòng tốt, đêm nay cho tôi ở nhờ --"
"Ở nhờ? Cậu muốn ngủ ở phòng khách hay sao? Trong nhà không còn phòng cho cậu ở!"
An Nhuận mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, sau đó lại nhìn lão Mạch, "Lão Mạnh nói......"
"Đêm tôi ngủ cùng với anh." Lão Mạch uy nghiêm hạ lệnh, giống như một vị tướng quân ra lệnh cho binh lính, "Toàn bộ đều nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ đi, đã muộn rối, làm việc và nghỉ ngơi như vậy thật không bình thường!"
"Nhưng......" Cuộc thi vừa mới kết thúc.
"Không được cãi!" Tiếng rống giận vang vọng trong nhà.
Kết quả, đêm đó thật sự đã được sắp xếp như vậy; Lê Vĩnh Huyên xấu hổ ôm máy tính biến mất ở trong phòng đối diện, lão Mạch cũng đi ngủ, chỉ còn lại hắn và bóng đèn đáng chết An Nhuận ở cùng một phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook