Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
-
Chương 1-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Emily Ton.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu xuống, phản chiếu vào trong phòng tập thể dục trên tầng cao nhất của toà nhà, khiến cho bên trong tràn đầy tươi sáng.
Tin tức buổi sáng đang được phát trên tivi trên tường, âm lượng rất nhỏ, chỉ có thể nghe được từng tiếng thì thầm truyền ra. Tốc độ đều đặn trên máy chạy bộ vẫn luôn ổn định, âm thanh đơn điệu khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Thịch, thịch, thịch.
Toàn bộ từ sàn nhà đến trần đều được phủ bởi một tấm gương lớn, đối mặt với ánh mặt trời buổi sáng, phản chiếu một bóng hình cô đơn. Chủ nhân của thân ảnh đó, hai má ửng đỏ, mồ hôi ướt đẫm chảy xuống, ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình LCD của máy chạy bộ.
Con số tính giờ chậm rãi nhảy lên, 59 phút 30 giây, 31 giây, 32 giây......
Rốt cuộc, đã đạt tới một giờ. Lê Vĩnh Huyên thở ra một luồng không khí, vừa điều chỉnh tốc độ của máy chạy bộ, vừa nắm lấy chiếc khăn bông bên cạnh và lau mồ hôi.
Chờ sau khi hơi thở dần dần dịu lại, cô bước xuống khỏi máy chạy bộ, đi tới trước gương soi toàn bộ thân mình. Cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chậm rãi nhăn mày lại.
Mặc dù dáng người có thể nói là khá yểu điệu, nhưng chân không đủ dài, eo không đủ mỏng, bộ ngực không đủ lớn. Cho dù có nỗ lực nhìn xem như thế nào chăng nữa, cũng chỉ là một người xinh đẹp bình thường mà thôi.
Như vậy, sao cô có thể khiến mọi người trầm trồ ghen tỵ? Làm thế nào xứng đôi với người kia trong cảm nhận của cô?
Lê Vĩnh Huyên ảo não thở dài. Khi duỗi cơ chân, cô cố gắng hết sức kéo căng chân mình, cả người dùng sức nghiêng về phía trước, ép xuống ──
"Chết tiệt! Đồ vô dụng!" Cô nhịn không được lên tiếng mắng bản thân mình. Độ mềm mại đều kém như vậy, không thể nào dán thẳng ngực mình đến trên mặt đất!
Cô thở hổn hển, kết thúc thời gian tập thể dục buổi sáng, đi xuống cầu thang để tới chỗ tắm rửa thay quần áo, cẩn thận trang điểm. Đúng 7 giờ 45 phút, cô đã chuẩn bị xong hết, bước ra khỏi cửa.
Trong nắng sớm, cô đã kiểm tra lần cuối ở ngay lối vào. Bộ trang phục thể thao, giờ phút này đã thay đổi thành một bộ váy nữ đủ tiêu chuẩn.
"OK, OK, OK......" Cô vẫn nói với chính mình, kiểm tra lại toàn bộ người mình lần nữa ──
Áo sơmi phẳng trắng như tuyết, quá tốt. Nếu chân váy quá dài sẽ hơi nhớ ngẩn, quá ngắn thì không đoan trang. Chiếc váy trên người hôm nay vừa vặn rất hoàn hảo, quyến rũ và gọn gàng. Mái tóc vừa mới cắt tỉa gọn gàng mang theo sự trẻ trung lưu loát kèm theo một chút quyến rũ mị hoặc. Trang điểm trên mặt tinh xảo không có tì vết, ghi được 100 điểm.
Chẳng qua......
Lê Vĩnh Huyên hơi nhíu mày, kéo áo.
Áo sơmi vốn dĩ vừa người, giờ phút này có chút trống rỗng. Kích cỡ của cái cốc đã bị co lại. Không có gì ngạc nhiên khi trước đó cô bị bệnh, cả người gầy mất một vòng lớn, sao có thể toàn thân đều gầy mà bộ ngực không chịu ảnh hưởng?
Cô nhìn liếc mắt nhìn đồng hồ. Không còn thời gian, nếu không, cô thật sự muốn quay lại để điều chỉnh nội y, thay chiếc áo độn ngực trước khi đi ra ngoài làm việc.
"Cứ như vậy cũng tốt, cố lên! Tất cả đều sẽ OK!" Cô nói với mình trước gương.
Sau khi mang giày cao gót ba phân, sự tự tin của cô dường như phát triển cao hơn rất nhiều. Ngẩng đầu, cô bước ra khỏi cửa, chào đón ánh sáng mặt trời rực rỡ lóa mắt, cùng với ── tất cả mọi thứ mới mẻ.
Cô được giao một công việc mới khi vừa thăng chức. Địa điểm mới, hoàn cảnh mới, văn phòng mới, đồng nghiệp mới, tất cả đều mới...... chỉ có ông chủ không phải là người mới.
Suy nghĩ của cô vừa chuyển đến trên người ông chủ, trái tim Lê Vĩnh Huyên đột nhiên trở nên rối loạn.
Năm đó, khi cô nộp đơn vào tập đoàn tài chính lớn này, cô đã ứng cử cho vị trí cố vấn quản lý. Tổng giám đốc tập đoàn tự mình chủ trì buổi phỏng vấn cuối cùng; mọi người đều bị giám sát rất nghiêm ngặt, nhưng Lê Vĩnh Huyên đã có chuẩn bị mới đến, vì thế cô không sợ chút nào.
Tuy nhiên, ngay khi đối mặt với Lương tổng giám đốc đẹp trai lỗi lạc, cả người tản ra không khí thanh lịch, đối phương chớp chớp đôi mắt với cô, tiêu sái mỉm cười; Lê Vĩnh Huyên có cảm giác như có dòng điện chạy qua người mình, toàn bộ trái tim đều đã bị đánh cắp, không thể quay về.
Ngày đó cô căn bản đã quên biểu hiện của mình như thế nào, chỉ nhớ rõ rằng một tháng sau thì nhận được thông báo. Nhìn tờ giấy trúng tuyển có chữ ký và tên của hắn ở dòng cuối cùng, Lê Vĩnh Huyên kích động đến nỗi trộm rơi nước mắt.
Sau mấy năm trôi qua, cô giống như liều mình vùi đầu vào trong công việc, không tiếc hy sinh sức khẻo và cuộc sống riêng tư, không tiếc bất cứ điều gì, chỉ vì muốn giao ra một gương mặt thật xinh đẹp để "hắn" nhìn.
Trong chớp mắt, 5 năm đã trôi qua.
Năm năm trước, cô đã trở thành một con đu bay, bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, chủ yếu xem khách sạn giống như nhà của mình. Công việc bao gồm đánh giá những kế hoạch đầu tư, đưa ra các định hướng tương lai, báo cáo thành văn bản để tổng công ty tham khảo và đưa ra quyết định. Mỗi một ngày đều thật sự rất mệt mỏi, thực sự rất vất vả, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Công việc bắt đầu hôm nay, đó là cần phải đánh giá việc sử dụng và lợi nhuận của một trung tâm thể thao lớn. Trung tâm thể thao đã mở cửa cách đây không lâu, bằng cách này, các cuộc đánh giá sơ bộ và những cuộc kiểm toán sẽ thuận tiện hơn đối với nhà đầu tư.
Đậu xong xe, Lê Vĩnh Huyên đi về phía cửa của trung tâm thể thao. Đột nhiên, cô bị chặn lại.
"Tiểu thư, chờ một chút, xin đừng đi về phía trước!" Bảo vệ thét lớn với cô, "Mời mọi người hãy tản ra, xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức!"
Lê Vĩnh Huyên lắp bắp kinh hãi. Sáng sớm, còn chưa tới 9 giờ, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Còn phải gọi cả xe cứu thương?
Cô vừa mới nghĩ như vậy, ngay lập tức một loạt tiếng còi xe xe cứu thương và còi cảnh sát chói tai truyền đến từ xa. Nghe thấy tiếng, đám đông tốp năm tốp ba bắt đầu tụ tập lại, thò đầu ra nhìn xung quanh, sôi nổi bàn tán.
Mang theo chiếc cặp đựng tài liệu và laptop, Lê Vĩnh Huyên đứng tại chỗ giương mắt lên nhìn, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì.
"Này, cô gái! Đừng chắn đường, mau tránh ra!" Đột nhiên, một giọng nói thô bạo vang lên từ phía sau lưng cô.
Bị thét lên giận dữ như vậy, tâm trí cô quay cuồng. Hơn nữa, cô đang đứng ở trên vỉa hè, một bên là bồn hoa, bên kia chính là thảm cỏ, chính xác muốn cô chạy đi đâu?
Cô lập tức chậm rãi xoay người lại, đang muốn cố gắng đưa ra một nụ cười chuyên nghiệp và dễ chịu nhất trên mặt ──
"Tránh ra! Nghe không hiểu tiếng người hay sao?" Người nọ tiếp tục gầm lên như điên, vọt tới giống như đầu tàu, có lẽ thấy cô vẫn là chướng ngại phía trước, đơn giản duỗi tay đẩy cô ra, thô lỗ dọn đường.
Lực đạo của người nọ rất lớn, hại cô lảo đảo một cái, lui vài bước, nháy mắt tiếp theo, cô đã ngã ngồi ở trên thảm cỏ!
Một cơn đau đột ngột đến từ đáy quần, Lê Vĩnh Huyên nhăn mày lại, tàn nhẫn trừng con quỷ thô lỗ kia.
Chỉ thấy một bóng dáng mạnh mẽ, một đường đi qua giống như bão táp, hồn nhiên không để vào mắt những người qua đường quanh mình. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu ở đỉnh đầu hắn, phản chiếu lên mái tóc phát ra ánh sáng vàng đặc biệt.
Rốt cuộc đuổi đuổi gì vậy? Vội vàng để đi đầu thai hay sao? Cô thực sự khó chịu lẩm bẩm trong lòng.
Cô cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức, hung hăng hít một ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy trên bộ trang phục màu xám nhạt của cô, vừa mới bị người nọ đẩy, đột ngột để lại một dấu tay bằng máu!
Bước vào trung tâm thể thao, giống như bước vào một cái tủ lạnh khổng lồ. Tất cả các trang thiết bị đều cực kỳ mới, hiện đại, kiểu dáng đẹp, không hề có độ ấm. Hơn nữa, điều hoà bên trong đều được bật chế độ mạnh nhất, vì vậy Lê Vĩnh Huyên đã cởi áo khoác, có chút run rẩy vì lạnh.
Nhưng cô không thể không cởi áo khoác ra, dấu tay đẫm máu phía trên quá ghê gớm; Ngược lại, khi cô ngã ngồi xuống thảm cỏ ẩm ướt đã tạo thành một vài vết bẩn phía sau váy, cũng không có gì ghê gớm.
Cô buộc phải tạm thời quên đi những sự kiện hỗn loạn khiến mình chật vật, bình tĩnh dựa theo kế hoạch đã định, gặp gỡ giám đốc trung tâm, tham dự cuộc họp, sau đó đi cùng với quản lý thị sát các cơ sở mới.
Cô ngẩng đầu đi về phía trước, giày cao gót nện bước đầy tự tin. Trung tâm đào tạo đầy đủ các tuyển thủ và vận động viên, đột nhiên xuất hiện một vẻ đẹp nữ tính, tự nhiên thu hút sự chú ý của huấn luyện viên và các tuyển thủ ghé mắt nhìn qua.
Lê Vĩnh Huyên mơ hồ cảm giác được bầu không khí đó, nó khiến cả người cô không được tự nhiên, chỉ cảm thấy mọi người nhất định đều đang nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên mông mình ── có thể bọn họ còn đang nghĩ, vì sao người này không có chút chuyên nghiệp như thế? Đến một cuộc họp, ngay cả trang phục cũng không chỉnh tề?!
Trong lòng cô càng xấu hổ, ngoài mặt cô càng phải bình tĩnh nghiêm túc, như vậy mới khiến người khác không phát hiện ra.
Sau khi chuyến thị sát kết thúc, bọn họ thả chậm bước chân. Người quản lý do dự một lát, lịch sự hỏi Lê Vĩnh Huyên có muốn đi uống một ly cà phê hay không.
"Quản lý Hoàng, cuộc họp tiếp theo là với đội trượt băng, không phải hay sao?" Lê Vĩnh Huyên lật lật lịch trình trên tay, có chút hoang mang hỏi lại.
Kết quả, câu hỏi này vừa ra, quản lý đột nhiên lắp bắp, "Điều này...... đội trượt băng lúc sáng đã xảy ra một tai nạn nhỏ, có khả năng sẽ rất bất tiện...... Lê tiểu thư, có thể...... hôm khác tới được không?"
"Toàn đội đều bị tai nạn?" Cô khẽ nhíu mày, trước kia rõ ràng cô có nhìn thấy một số đội viên đến trung tâm này luyện tập.
"Ồ...... người bị thương chính là Mạch Vĩ Triết, là tuyển thủ quan trọng nhất của đội tuyển...... vậy nên......"
Mạch Vĩ Triết? Ừm, tên này cô đã từng nghe qua.
Rốt cuộc, cô nhất định phải hoàn toàn hiểu biết các sản phẩm của nhà đầu tư, mới có thể dự đoán chính xác lợi nhuận và đánh giá rủi ro. Mạch Vĩ Triết này, đơn giản mà nói, khả năng huy chương trên người có thể tăng lên đủ để mở một bảo tàng nho nhỏ.
Từ khi Mạch Vĩ Triết dẫn dắt đội trượt băng, họ là những người dùng chính của trung tâm thể thao, cũng là một đám người có tầm nhìn rất cao, hoàn toàn không thể thiếu ở trong bản báo cáo đánh giá của cô. Các giám đốc điều hành cũng rất quan tâm tới bọn họ. Lê Vĩnh Huyên tất nhiên không có khả năng dễ dàng buông bỏ, và đó là một trong những điểm nổi bật trong công việc ngày nay của cô.
"Tôi có thể nói chuyện với những thành viên khác trong đội hay không?" Cô khách khí nhưng vẫn kiên trì.
"Tôi khá am hiểu về việc tập luyện của đội trượt băng. Hay là như vậy đi, nếu cô cần thông tin hôm nay, tôi muốn mời Lê tiểu thư ăn một bữa cơm, cũng nhân dịp giới thiệu vắn tắt về đội ──"
Người dịch: Emily Ton.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu xuống, phản chiếu vào trong phòng tập thể dục trên tầng cao nhất của toà nhà, khiến cho bên trong tràn đầy tươi sáng.
Tin tức buổi sáng đang được phát trên tivi trên tường, âm lượng rất nhỏ, chỉ có thể nghe được từng tiếng thì thầm truyền ra. Tốc độ đều đặn trên máy chạy bộ vẫn luôn ổn định, âm thanh đơn điệu khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Thịch, thịch, thịch.
Toàn bộ từ sàn nhà đến trần đều được phủ bởi một tấm gương lớn, đối mặt với ánh mặt trời buổi sáng, phản chiếu một bóng hình cô đơn. Chủ nhân của thân ảnh đó, hai má ửng đỏ, mồ hôi ướt đẫm chảy xuống, ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình LCD của máy chạy bộ.
Con số tính giờ chậm rãi nhảy lên, 59 phút 30 giây, 31 giây, 32 giây......
Rốt cuộc, đã đạt tới một giờ. Lê Vĩnh Huyên thở ra một luồng không khí, vừa điều chỉnh tốc độ của máy chạy bộ, vừa nắm lấy chiếc khăn bông bên cạnh và lau mồ hôi.
Chờ sau khi hơi thở dần dần dịu lại, cô bước xuống khỏi máy chạy bộ, đi tới trước gương soi toàn bộ thân mình. Cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chậm rãi nhăn mày lại.
Mặc dù dáng người có thể nói là khá yểu điệu, nhưng chân không đủ dài, eo không đủ mỏng, bộ ngực không đủ lớn. Cho dù có nỗ lực nhìn xem như thế nào chăng nữa, cũng chỉ là một người xinh đẹp bình thường mà thôi.
Như vậy, sao cô có thể khiến mọi người trầm trồ ghen tỵ? Làm thế nào xứng đôi với người kia trong cảm nhận của cô?
Lê Vĩnh Huyên ảo não thở dài. Khi duỗi cơ chân, cô cố gắng hết sức kéo căng chân mình, cả người dùng sức nghiêng về phía trước, ép xuống ──
"Chết tiệt! Đồ vô dụng!" Cô nhịn không được lên tiếng mắng bản thân mình. Độ mềm mại đều kém như vậy, không thể nào dán thẳng ngực mình đến trên mặt đất!
Cô thở hổn hển, kết thúc thời gian tập thể dục buổi sáng, đi xuống cầu thang để tới chỗ tắm rửa thay quần áo, cẩn thận trang điểm. Đúng 7 giờ 45 phút, cô đã chuẩn bị xong hết, bước ra khỏi cửa.
Trong nắng sớm, cô đã kiểm tra lần cuối ở ngay lối vào. Bộ trang phục thể thao, giờ phút này đã thay đổi thành một bộ váy nữ đủ tiêu chuẩn.
"OK, OK, OK......" Cô vẫn nói với chính mình, kiểm tra lại toàn bộ người mình lần nữa ──
Áo sơmi phẳng trắng như tuyết, quá tốt. Nếu chân váy quá dài sẽ hơi nhớ ngẩn, quá ngắn thì không đoan trang. Chiếc váy trên người hôm nay vừa vặn rất hoàn hảo, quyến rũ và gọn gàng. Mái tóc vừa mới cắt tỉa gọn gàng mang theo sự trẻ trung lưu loát kèm theo một chút quyến rũ mị hoặc. Trang điểm trên mặt tinh xảo không có tì vết, ghi được 100 điểm.
Chẳng qua......
Lê Vĩnh Huyên hơi nhíu mày, kéo áo.
Áo sơmi vốn dĩ vừa người, giờ phút này có chút trống rỗng. Kích cỡ của cái cốc đã bị co lại. Không có gì ngạc nhiên khi trước đó cô bị bệnh, cả người gầy mất một vòng lớn, sao có thể toàn thân đều gầy mà bộ ngực không chịu ảnh hưởng?
Cô nhìn liếc mắt nhìn đồng hồ. Không còn thời gian, nếu không, cô thật sự muốn quay lại để điều chỉnh nội y, thay chiếc áo độn ngực trước khi đi ra ngoài làm việc.
"Cứ như vậy cũng tốt, cố lên! Tất cả đều sẽ OK!" Cô nói với mình trước gương.
Sau khi mang giày cao gót ba phân, sự tự tin của cô dường như phát triển cao hơn rất nhiều. Ngẩng đầu, cô bước ra khỏi cửa, chào đón ánh sáng mặt trời rực rỡ lóa mắt, cùng với ── tất cả mọi thứ mới mẻ.
Cô được giao một công việc mới khi vừa thăng chức. Địa điểm mới, hoàn cảnh mới, văn phòng mới, đồng nghiệp mới, tất cả đều mới...... chỉ có ông chủ không phải là người mới.
Suy nghĩ của cô vừa chuyển đến trên người ông chủ, trái tim Lê Vĩnh Huyên đột nhiên trở nên rối loạn.
Năm đó, khi cô nộp đơn vào tập đoàn tài chính lớn này, cô đã ứng cử cho vị trí cố vấn quản lý. Tổng giám đốc tập đoàn tự mình chủ trì buổi phỏng vấn cuối cùng; mọi người đều bị giám sát rất nghiêm ngặt, nhưng Lê Vĩnh Huyên đã có chuẩn bị mới đến, vì thế cô không sợ chút nào.
Tuy nhiên, ngay khi đối mặt với Lương tổng giám đốc đẹp trai lỗi lạc, cả người tản ra không khí thanh lịch, đối phương chớp chớp đôi mắt với cô, tiêu sái mỉm cười; Lê Vĩnh Huyên có cảm giác như có dòng điện chạy qua người mình, toàn bộ trái tim đều đã bị đánh cắp, không thể quay về.
Ngày đó cô căn bản đã quên biểu hiện của mình như thế nào, chỉ nhớ rõ rằng một tháng sau thì nhận được thông báo. Nhìn tờ giấy trúng tuyển có chữ ký và tên của hắn ở dòng cuối cùng, Lê Vĩnh Huyên kích động đến nỗi trộm rơi nước mắt.
Sau mấy năm trôi qua, cô giống như liều mình vùi đầu vào trong công việc, không tiếc hy sinh sức khẻo và cuộc sống riêng tư, không tiếc bất cứ điều gì, chỉ vì muốn giao ra một gương mặt thật xinh đẹp để "hắn" nhìn.
Trong chớp mắt, 5 năm đã trôi qua.
Năm năm trước, cô đã trở thành một con đu bay, bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, chủ yếu xem khách sạn giống như nhà của mình. Công việc bao gồm đánh giá những kế hoạch đầu tư, đưa ra các định hướng tương lai, báo cáo thành văn bản để tổng công ty tham khảo và đưa ra quyết định. Mỗi một ngày đều thật sự rất mệt mỏi, thực sự rất vất vả, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Công việc bắt đầu hôm nay, đó là cần phải đánh giá việc sử dụng và lợi nhuận của một trung tâm thể thao lớn. Trung tâm thể thao đã mở cửa cách đây không lâu, bằng cách này, các cuộc đánh giá sơ bộ và những cuộc kiểm toán sẽ thuận tiện hơn đối với nhà đầu tư.
Đậu xong xe, Lê Vĩnh Huyên đi về phía cửa của trung tâm thể thao. Đột nhiên, cô bị chặn lại.
"Tiểu thư, chờ một chút, xin đừng đi về phía trước!" Bảo vệ thét lớn với cô, "Mời mọi người hãy tản ra, xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức!"
Lê Vĩnh Huyên lắp bắp kinh hãi. Sáng sớm, còn chưa tới 9 giờ, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Còn phải gọi cả xe cứu thương?
Cô vừa mới nghĩ như vậy, ngay lập tức một loạt tiếng còi xe xe cứu thương và còi cảnh sát chói tai truyền đến từ xa. Nghe thấy tiếng, đám đông tốp năm tốp ba bắt đầu tụ tập lại, thò đầu ra nhìn xung quanh, sôi nổi bàn tán.
Mang theo chiếc cặp đựng tài liệu và laptop, Lê Vĩnh Huyên đứng tại chỗ giương mắt lên nhìn, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì.
"Này, cô gái! Đừng chắn đường, mau tránh ra!" Đột nhiên, một giọng nói thô bạo vang lên từ phía sau lưng cô.
Bị thét lên giận dữ như vậy, tâm trí cô quay cuồng. Hơn nữa, cô đang đứng ở trên vỉa hè, một bên là bồn hoa, bên kia chính là thảm cỏ, chính xác muốn cô chạy đi đâu?
Cô lập tức chậm rãi xoay người lại, đang muốn cố gắng đưa ra một nụ cười chuyên nghiệp và dễ chịu nhất trên mặt ──
"Tránh ra! Nghe không hiểu tiếng người hay sao?" Người nọ tiếp tục gầm lên như điên, vọt tới giống như đầu tàu, có lẽ thấy cô vẫn là chướng ngại phía trước, đơn giản duỗi tay đẩy cô ra, thô lỗ dọn đường.
Lực đạo của người nọ rất lớn, hại cô lảo đảo một cái, lui vài bước, nháy mắt tiếp theo, cô đã ngã ngồi ở trên thảm cỏ!
Một cơn đau đột ngột đến từ đáy quần, Lê Vĩnh Huyên nhăn mày lại, tàn nhẫn trừng con quỷ thô lỗ kia.
Chỉ thấy một bóng dáng mạnh mẽ, một đường đi qua giống như bão táp, hồn nhiên không để vào mắt những người qua đường quanh mình. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu ở đỉnh đầu hắn, phản chiếu lên mái tóc phát ra ánh sáng vàng đặc biệt.
Rốt cuộc đuổi đuổi gì vậy? Vội vàng để đi đầu thai hay sao? Cô thực sự khó chịu lẩm bẩm trong lòng.
Cô cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức, hung hăng hít một ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy trên bộ trang phục màu xám nhạt của cô, vừa mới bị người nọ đẩy, đột ngột để lại một dấu tay bằng máu!
Bước vào trung tâm thể thao, giống như bước vào một cái tủ lạnh khổng lồ. Tất cả các trang thiết bị đều cực kỳ mới, hiện đại, kiểu dáng đẹp, không hề có độ ấm. Hơn nữa, điều hoà bên trong đều được bật chế độ mạnh nhất, vì vậy Lê Vĩnh Huyên đã cởi áo khoác, có chút run rẩy vì lạnh.
Nhưng cô không thể không cởi áo khoác ra, dấu tay đẫm máu phía trên quá ghê gớm; Ngược lại, khi cô ngã ngồi xuống thảm cỏ ẩm ướt đã tạo thành một vài vết bẩn phía sau váy, cũng không có gì ghê gớm.
Cô buộc phải tạm thời quên đi những sự kiện hỗn loạn khiến mình chật vật, bình tĩnh dựa theo kế hoạch đã định, gặp gỡ giám đốc trung tâm, tham dự cuộc họp, sau đó đi cùng với quản lý thị sát các cơ sở mới.
Cô ngẩng đầu đi về phía trước, giày cao gót nện bước đầy tự tin. Trung tâm đào tạo đầy đủ các tuyển thủ và vận động viên, đột nhiên xuất hiện một vẻ đẹp nữ tính, tự nhiên thu hút sự chú ý của huấn luyện viên và các tuyển thủ ghé mắt nhìn qua.
Lê Vĩnh Huyên mơ hồ cảm giác được bầu không khí đó, nó khiến cả người cô không được tự nhiên, chỉ cảm thấy mọi người nhất định đều đang nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên mông mình ── có thể bọn họ còn đang nghĩ, vì sao người này không có chút chuyên nghiệp như thế? Đến một cuộc họp, ngay cả trang phục cũng không chỉnh tề?!
Trong lòng cô càng xấu hổ, ngoài mặt cô càng phải bình tĩnh nghiêm túc, như vậy mới khiến người khác không phát hiện ra.
Sau khi chuyến thị sát kết thúc, bọn họ thả chậm bước chân. Người quản lý do dự một lát, lịch sự hỏi Lê Vĩnh Huyên có muốn đi uống một ly cà phê hay không.
"Quản lý Hoàng, cuộc họp tiếp theo là với đội trượt băng, không phải hay sao?" Lê Vĩnh Huyên lật lật lịch trình trên tay, có chút hoang mang hỏi lại.
Kết quả, câu hỏi này vừa ra, quản lý đột nhiên lắp bắp, "Điều này...... đội trượt băng lúc sáng đã xảy ra một tai nạn nhỏ, có khả năng sẽ rất bất tiện...... Lê tiểu thư, có thể...... hôm khác tới được không?"
"Toàn đội đều bị tai nạn?" Cô khẽ nhíu mày, trước kia rõ ràng cô có nhìn thấy một số đội viên đến trung tâm này luyện tập.
"Ồ...... người bị thương chính là Mạch Vĩ Triết, là tuyển thủ quan trọng nhất của đội tuyển...... vậy nên......"
Mạch Vĩ Triết? Ừm, tên này cô đã từng nghe qua.
Rốt cuộc, cô nhất định phải hoàn toàn hiểu biết các sản phẩm của nhà đầu tư, mới có thể dự đoán chính xác lợi nhuận và đánh giá rủi ro. Mạch Vĩ Triết này, đơn giản mà nói, khả năng huy chương trên người có thể tăng lên đủ để mở một bảo tàng nho nhỏ.
Từ khi Mạch Vĩ Triết dẫn dắt đội trượt băng, họ là những người dùng chính của trung tâm thể thao, cũng là một đám người có tầm nhìn rất cao, hoàn toàn không thể thiếu ở trong bản báo cáo đánh giá của cô. Các giám đốc điều hành cũng rất quan tâm tới bọn họ. Lê Vĩnh Huyên tất nhiên không có khả năng dễ dàng buông bỏ, và đó là một trong những điểm nổi bật trong công việc ngày nay của cô.
"Tôi có thể nói chuyện với những thành viên khác trong đội hay không?" Cô khách khí nhưng vẫn kiên trì.
"Tôi khá am hiểu về việc tập luyện của đội trượt băng. Hay là như vậy đi, nếu cô cần thông tin hôm nay, tôi muốn mời Lê tiểu thư ăn một bữa cơm, cũng nhân dịp giới thiệu vắn tắt về đội ──"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook