Song Bích
C46: Minh hoa chương dẫn minh hoa thường bước lên cầu nổi nói với nàng bây giờ muội nắm lấy cơ hội mà ngắm nhìn nhi

Đầu đường Lạc Dương, hoa mẫu đơn khẽ lay động, khắp mọi nơi đều là người ngắm hoa, thậm chí là còn có những người cố ý vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để đến Lạc Dương ngắm hoa mẫu đơn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi khách điếm và hàng quán ở Thần Đô đều đã chật kín hết cả rồi, đâu đâu cũng chỉ toàn là người.

Minh Hoa Thường ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, nàng hơi thất thần mà nhìn chằm chằm cảnh sắc Thần Đô. Từng tòa Phật tháp thi nhau mọc lên như nấm, giống như hình xoáy nước vậy, khi đến trung tâm của thành thì chọc thẳng lên trời và biến thành điện thờ Vạn Tượng thiên uy hiển hách. Còn những cánh hoa mềm mại thì vờn quanh toà Phật tháp và tung bay khắp mọi ngóc ngách của đường phố, khiến nơi đây trở thành một cõi vừa uy nghiêm mà lại vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng mà cũng vừa tràn đầy sức sống.

Nàng đang thất thần, thoáng nhìn thấy có người cầm một cây thương, đạp lên những cánh hoa đỏ tươi mà bước tới. Minh Hoa Thường vội phất tay với người dưới lầu: “Nhậm tỷ tỷ, ở đây!”

Nhậm Dao ngẩng đầu, nàng ấy trông thấy nàng thiếu nữ đứng bên cửa sổ đang mỉm cười và phất tay với mình. Nhậm Dao nhanh chân bước lên lầu, Minh Hoa Thường đã bảo tiểu nhị mang trà lên, Nhậm Dao nhìn thấy thì hỏi: “Muội đợi lâu chưa?”

“Chưa.” Minh Hoa Thường cười nói: “Mấy hôm nay nhiều người, ta sợ không có chỗ nên đến sớm. May mà ta có quen với chưởng quỹ của tiệm này, nếu không thì sẽ không đặt trước được chỗ trên lầu hai đâu. Trà Tử Duẫn của tiệm bọn họ rất thơm, tỷ nếm thử xem sao.”

Nhậm Dao không đề cao sự thanh lịch này đến vậy, nàng ấy đặt trường thương xuống bên cạnh bàn rồi bệ vệ ngồi xuống đối diện, bưng bát trà lên và uống một hơi cạn sạch. Thật ra, nàng ấy không nếm ra được sự khác biệt gì cả, nhưng vẫn nói: “Trà ngon.”

Minh Hoa Thường không hề để ý đến dáng vẻ của Nhậm Dao, mà nàng chỉ nhìn lướt qua cây thương và bọc y phục bên cạnh Nhậm Dao, dừng lại một lát rồi hỏi: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ thế này là đang muốn…”

Nhậm Dao không có ý giấu giếm, nàng ấy nói: “Nữ hoàng muốn dời đô về Trường An, vừa hay ta cũng đã chán sống ở Lạc Dương từ lâu lắm rồi. Ta đang định đi đến Trường An bái phỏng danh sư, tu tập võ nghệ, tiếp tục hoài bão của gia phụ.”

Minh Hoa Thường nhíu mày, tất nhiên là nàng vẫn hết sức kính nể tinh thần dũng cảm này của Nhậm Dao, nhưng Minh Hoa Thường vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nhậm lão phu nhân có đồng ý không?”

Nhậm Dao trầm mặc, Minh Hoa Thường thấy dáng vẻ này của nàng ấy thì biết chắc là không được đồng ý rồi. Minh Hoa Thường thở dài: “Nhậm tỷ tỷ, theo quan điểm của cá nhân của ta thì ta vô cùng ủng hộ tỷ, cũng chân thành hy vọng tỷ có thể kế thừa phủ Bình Nam Hầu. Nhưng đứng trên lập trường của một vãn bối, ta không thể không nhắc nhở tỷ một câu, tỷ là người thân duy nhất còn lại bên cạnh lão phu nhân, nếu có lời gì thì cũng nên thẳng thắn nói ra.”

Nhậm Dao thở dài, có một cánh hoa rơi xuống mặt bàn, Nhậm Dao vò nát cánh hoa, nói: “Ta xin nhận lòng tốt của muội, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng vài ba câu nói. Tổ mẫu muốn ta lấy chồng, đến khi đã gả ta đi được rồi thì bà ấy sẽ dâng tấu thỉnh phong vị thứ thúc kia của ta thành Bình Nam Hầu. Nếu bây giờ ta không phản kháng, lẽ nào ta lại phải chờ, chờ đến khi đã lấy chồng rồi thì mới kháng nghị lại bằng cách tuyệt thực hay sao?”

Minh Hoa Thường im lặng, Nhậm Dao rót một chén trà nhỏ ra, lại uống sạch trà chỉ bằng một hơi, nói: “Hôm qua ta mới cãi nhau với tổ mẫu xong. Bà ấy phạt ta đến từ đường quỳ, bảo ta nhìn thẳng vào bài vị của phụ thân và huynh trưởng, lúc nào nghĩ thông suốt rồi thì mới được ra. Ta đã suy nghĩ cả một đêm, và ta vẫn cảm thấy ta không hề sai.”

“Ta có tên có họ, gọi là Nhậm Dao, không phải là thê tử của người nào đó, cũng không phải là mẫu thân của kẻ nào đó. Dựa vào đâu mà ta lại không thể làm những chuyện mà một nam nhân có thể làm? Cho nên, ta để lại một phong thư cho bà ấy rồi chạy ra. Ta không quan tâm đến hôn nhân, nếu là làm lỡ tuổi tác, sau này không gả ra được thì ta lại còn mong như thế nữa ấy chứ.”

Minh Hoa Thường khẽ hít vào một hơi, nàng vỗ nhẹ vào tay Nhậm Dao rồi nói: “Nếu tỷ đã hiểu rõ rồi thì ta ủng hộ tỷ vô điều kiện. Nếu như tỷ có gì không tiện thì cứ việc nói với ta…”

Minh Hoa Thường hơi ngừng lại, bởi vì nàng nghĩ đến chuyện nàng sắp bị Minh Hoa Chương đưa đi huấn luyện ở cứ điểm bí mật, nếu như Nhậm Dao có việc cần tìm nàng thì phải liên lạc với nàng như thế nào đây?

Nghĩ vậy, Minh Hoa Thường cảm thấy, nàng muốn đi Trường An “tu đạo”, còn Nhậm Dao thì cũng “bỏ nhà ra đi” ngay trong thời điểm này, có phải là có phần hơi…

Trùng hợp rồi hay không?

Minh Hoa Thường rất muốn thăm dò thử xem, rốt cuộc có phải là Nhậm Dao đã nhận được mệnh lệnh gì đó rồi hay không, nhưng Minh Hoa Chương đã từng nói rõ là không cho phép nàng tiết lộ hành tung của mình, Minh Hoa Thường chỉ có thể hỏi khéo nàng ấy: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ đến Trường An làm gì, bây giờ tỷ đã có dự định gì chưa?”

Nhậm Dao nói ngay mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì: “Trường An ngọa hổ tàng long, ta định đi lĩnh giáo từng danh gia võ học một. Chờ đến khi võ nghệ của ta đã đủ vững chắc thì ta sẽ đi báo danh tham gia Võ cử [*]. Thi một lần không trúng thì ta sẽ thi lại lần nữa, ta không tin là trên đời này không có con đường nào dành riêng cho Nhậm Dao ta.”

[*] Võ cử: Kỳ thi võ thuật để tuyển chọn những người có kỹ năng võ thuật làm tướng.


Chí hướng rất rộng lớn, hoạch định đường hướng cũng rõ ràng, suy đoán của Minh Hoa Thường bị dao động. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ ấy, lại thăm dò tiếp: “Tuy nói Võ cử tổ chức cho toàn thiên hạ, nhưng chưa từng có nữ tử nào tham gia cả. Nhậm tỷ tỷ, sao tỷ lại nghĩ tới chuyện thi Võ cử thế?”

“Một vị bằng hữu cũ của phụ thân ta chỉ bảo cho ta.” Nhậm Dao nói: “Về chuyện báo danh thì ông ấy sẽ nghĩ cách, xe đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, khi ta đã đi được đến bước đó thì chắc chắn là sẽ có cách giải quyết thôi.”

Minh Hoa Thường mím môi, lẽ nào nàng đã đoán sai thật rồi? Trong bài khảo sát ở Ngỗi gia, vì sự cống hiến của nàng là to lớn nhất nên chỉ có một mình nàng vượt qua thôi ư?

Thế thì xấu hổ thật đấy. Minh Hoa Thường chợt thấy áy náy với Nhậm Dao và Giang Lăng, lúc đầu nàng còn tưởng rằng người đứng đầu chỉ cần “tuyển” được nhiều người, càng nhiều nhân lực thì lại càng tốt, cho nên nàng mới to gan đưa ra biện pháp hợp tác cùng có lợi ấy.

Không ngờ, cuối cùng lại đúng là hy sinh đồng đội để chính bản thân nàng đạt được thành tựu này.

Vì đang ở ngay trước mặt Nhậm Dao nên Minh Hoa Thường cũng không tiện nhắc đến chuyện nàng đã chính thức trở thành Huyền Kiêu Vệ, sắp đến Trường An nhậm chức rồi. Nhậm Dao không được chọn, bởi thế nên, nếu nàng còn nhắc đến chuyện đó ngay trước mặt người ta, há chẳng phải là đang cố ý “chọc dao vào miệng vết thương” của người ta hay sao?

Minh Hoa Thường không nhắc một câu nào tới chuyện nhiệm vụ, cười nói với Nhậm Dao: “Được, Nhậm tỷ tỷ, tỷ đi đường cẩn thận. Chỉ cần chờ đến khi đã dời đô xong thì ta sẽ lại được thấy tỷ ở Trường An.”

Minh Hoa Thường ôm tâm tình chột dạ mà nói chuyện với nàng ấy, cũng may mà Nhậm Dao chỉ hào phóng nói được, ngoài ra thì nàng ấy cũng không hứa hẹn thời gian gì với nàng cả. Tự dưng Minh Hoa Thường lại cảm thấy vô cùng phiền muộn, nàng nhìn cảnh sắc Lạc Dương ngoài cửa sổ, nói: “Người người đều nói Trường An tốt, nhưng ta lại luyến tiếc Lạc Dương vô cùng.”

Nhậm Dao cũng thở dài. Minh Hoa Thường cũng tự hiểu, chỉ e là sau này nàng sẽ có rất ít cơ hội gặp lại Nhậm Dao, nàng không muốn cuộc chia tay giữa họ trở nên đau buồn ảm đạm, bèn cười nói: “Đúng rồi, Nhậm tỷ tỷ, trước đó ta có nhờ tỷ hỏi thăm Tô gia, tỷ có manh mối gì không?”

Vừa nhắc đến thì Nhậm Dao nhớ ra ngay, nàng ấy nói: “Suýt chút nữa là ta đã quên mất rồi đấy, hôm nay ta đến đây là vì ta muốn nói việc này cho muội biết. Lần trước, sau khi muội nhờ ta, ta đã phái người đến phủ Thái Nguyên một chuyến, tìm hiểu rất lâu, đúng thật là đã tìm được một ma ma họ Tô từng làm nô ở Vương thị, sau đó bà ta cáo lão về quê. Nhưng Tô ma ma đã lâm bệnh mà chết mất rồi.”

“Chết rồi ư?” Minh Hoa Thường vô cùng bất ngờ: “Lúc nào thế?”

“Hai năm trước.”

Minh Hoa Thường nắm chặt tay lại, nàng từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng thật sự là nàng không thể ngờ được rằng, lúc nàng tìm được Tô ma ma thì người nọ đã rời xa nhân thế mất rồi. Minh Hoa Thường hỏi: “Người nhà của bà ta thì sao?”

“Bà ta chỉ có một nhi tử thôi, nhưng nhi tử lẫn con dâu đoản mệnh, đều ra đi trước bà ta. Mấy năm vừa qua bà ta sống cùng với cháu trai và cháu gái. Hai năm trước bà ta mắc thương hàn, không thể chống chọi lại được, cháu trai của bà ta lo tang sự cho bà ta xong thì cũng dọn đi mất. Người trong thôn thì không biết họ đã dọn đi đâu.”

Minh Hoa Thường nhíu chặt mày, nếu như nàng không đoán sai thì cặp cháu trai cháu gái kia chính là huynh trưởng thật của nàng và thiên kim thật. Lúc đầu Minh Hoa Thường muốn gặp mặt trực tiếp để hỏi Tô ma ma xem năm đó đã xảy ra chuyện gì, không ngờ là nàng vẫn đến chậm một bước.

Tô ma ma chết rồi, hai người thân còn sót lại trên đời này của bà ta thì lại không rõ tung tích. Minh Hoa Thường biết đi đâu để tìm hiểu quá trình sinh nở của Vương Du Lan ở núi Chung Nam năm đó đây?

Minh Hoa Thường vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nàng lại hỏi: “Sao gia đình của Tô ma ma lại ít người thế?”

Tô ma ma chết vì bệnh, nhi tử lẫn con dâu đều đoản mệnh, đến cả đời cháu cũng dọn đi rồi. Đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn hay có người nào đó sắp đặt?

Nhậm Dao trả lời: “Lúc Tô ma ma còn trẻ, bà ta từng hầu hạ cho Vương gia, người nhà và bà ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không thể sinh con, chỉ để lại một nhi tử thôi. Nhưng người trong thôn bọn họ lại nói rằng Tô ma ma đã dành dụm được không ít tiền, không chỉ xây nhà mới mà vẫn còn tiền thừa để lo lắng cho chuyện học hành của cháu trai mình. Năm năm vừa qua, bọn họ đã không còn xuống ruộng nữa rồi, cho người khác thuê ruộng để trồng trọt, cả gia đình sống trong cảnh vô cùng sung túc giàu có.”

“Bọn họ xây nhà tốn bao nhiêu tiền?”


“Tô gia không nói, nhưng người trong thôn tính ra được.” Nhậm Dao duỗi năm ngón tay ra, nói: “Ít nhất cũng phải là số này.”

Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng hỏi: “Năm quan tiền à? Vậy thì đúng là của cải tương đối phong phú.”

“Không chỉ có thế thôi đâu, tiền xây nhà là phần tiền có thể nhìn thấy, nhưng còn về phần tiền mà người khác không thể biết đến được, nghe nói là cũng nhiều lắm. Người ở đó còn nói là nhà bọn họ dùng rất nhiều tiền để tạo điều kiện đưa cháu trai đi học, nếu chỉ có chuyện này thì thôi cũng không có gì để bàn, nhưng đến cả cháu gái cũng được đưa đi học luôn. Chỉ tính riêng tiền bút mực giấy nghiên mỗi tháng thôi mà đã thấy nhiều lắm rồi. Người trong thôn đều nói rằng, Tô ma ma nuôi cháu gái mình như một vị tiểu thư để sau này đưa đến cho nhà quý tộc. Đến lúc đó, một hài tử Tô gia thi khoa cử, một hài tử làm thê làm thiếp trong gia đình giàu có, không chừng Tô gia có thể thay đổi địa vị, từ đây cũng trở thành nhà quan lại.”

Minh Hoa Thường khẽ đáp một tiếng, đúng là hầu hạ trong gia đình giàu có sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là trồng trọt, không chừng, một lần chủ tử ban thưởng đã bằng công sức vất vả cả một năm, càng không cần phải nói đến việc, con trai và con dâu của Tô ma ma còn từng quản lý sản nghiệp thay cho Vương Du Lan. Minh Hoa Thường tin vào việc Tô ma ma để dành được tiền xây nhà, về phần ngày sau còn có khả năng dùng tiền liên tục như nước nữa hay không thì nàng lại không dám khẳng định gì.

Miệng ăn núi lở, sao còn dám tiêu pha quá mức như thế?

Nhậm Dao nói xong, thấy vẻ mặt Minh Hoa Thường nghiêm trọng thì hỏi nàng: “Hoa Thường, sao muội lại quan tâm tới Tô gia thế?”

Ánh mắt Minh Hoa Thường khẽ lay chuyển, nàng cười nói: “Không có gì cả. Tô ma ma là nhũ mẫu của mẫu thân ta, đã cáo lão về quê từ nhiều năm trước, ta muốn biết bà ta sống có tốt hay không.”

Nhậm Dao không nghi ngờ gì, nàng ấy nói: “Vậy muội có thể yên tâm được rồi đó, nhà bọn họ sống rất tốt. Nếu cháu trai của Tôn ma ma may mắn thì có thể là sau này chúng ta sẽ nhìn thấy hắn ở Trường An đấy.”

Minh Hoa Thường nhếch môi cười nhạt nhẽo.

Lúc hai người nói chuyện, dưới lầu vang lên một giọng nói vang dội: “Minh Hoa Thường, Nhậm Dao, là các ngươi đấy à?”

Hai người cùng cúi đầu, nhìn thấy một người quen thuộc, lòe loẹt, lấp lánh ánh vàng đứng cách đó không xa.

Cách ăn mặc này, cái điệu bộ này, trong Thần Đô này, ngoài Giang đại hoàn khố Giang Lăng ra thì không còn ai khác cả.

Chẳng đợi Minh Hoa Thường, Nhậm Dao chào hỏi, hắn ta đã chạy bịch bịch bịch lên thang lầu, hào sảng ngồi xuống cạnh bàn, không hề có lấy một sự tự giác nào của một người không được chào mời: “Các ngươi dò hỏi, biết được ta đang ở gần đây nên mới cố ý chờ ta ở đây à?”

Nhậm Dao cười lạnh một tiếng. Minh Hoa Thường hơi cạn lời, nói khéo: “Ta và Nhậm tỷ tỷ đang uống trà.”

“Vì chờ ta mà các ngươi còn gọi hẳn một ấm trà cơ à.” Sự cảm động trong đôi mắt Giang Lăng càng nồng đậm hơn: “Ta chỉ đi Trường An chơi có mấy ngày thôi, sau này sẽ quay về nữa, không cần phải luyến tiếc ta như vậy đâu mà.”

Hiển nhiên là Giang Lăng đã hiểu lầm một vài chuyện rồi, nhưng Minh Hoa Thường cũng không hỏi gì. Vì nàng đã nghe được một điều quan trọng khác.

“Ngươi cũng phải đi Trường An à?”

“Đúng vậy.” Giang Lăng kinh ngạc nói: “Hành tung của ta ở trong kinh thành này đã “phổ biến” đến thế rồi cơ á? Truyền ra bên ngoài hết rồi ư?”


“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Nhậm Dao lạnh lùng nói: “Là do ta muốn đến Trường An học võ nghệ.”

Minh Hoa Thường thầm nói thêm một câu trong lòng, còn có nàng nữa. Cảm giác kỳ lạ kia lại trỗi dậy, Minh Hoa Thường hỏi: “Ngươi đến Trường An làm gì?”

“Làm việc cho cha ta.” Giang Lăng nói: “Cung điện ở Trường An bỏ không lâu quá rồi, Thái Bình Công chúa sợ khi dời đô về lại đó thì không ở được, bảo cha ta đi tu sửa phủ Công chúa và hành cung ngoài ngoại ô. Cha ta có công vụ không đi được nên ông ấy bảo ta đi trông coi.”

Nói là bảo hắn ta đi trông coi nhưng thật ra là hắn ta chỉ treo cái danh như thế thôi, việc chọn mua và giám sát thì đã có chuyên gia phụ trách, Giang Lăng chỉ cần ôm công vào phút chót thôi là được.

Từ sau khi Nữ hoàng hạ lệnh dời đô thì các gia tộc lớn ở Lạc Dương đã thi nhau phái người đến Trường An mua nhà sửa nhà. Giang Lăng hưởng nhờ vinh dự của gia tộc mà đến Trường An ăn chơi đàng điếm, cũng có thể nói xuôi được. Minh Hoa Thường thấy hai người không chú ý thì hạ giọng hỏi: “Một khoảng thời gian trước, sau khi bản án ở Ngỗi gia kết thúc, Hàn tướng quân có đi tìm hai người không?”

Nhậm Dao lắc đầu, Giang Lăng “xùy” một tiếng rồi nói “không”. Minh Hoa Thường nhìn vào đôi mắt thản nhiên đầy chân thành của bọn họ thì lại càng thấy áy náy hơn nữa.

Tội lỗi quá đi mất, mọi người cùng nhau kiểm tra mà chỉ có mỗi mình nàng đậu, hơn nữa, vì nhiệm vụ nên còn phải che giấu bọn họ. Đến khi nàng trở về, nàng sẽ nhịn ăn một bữa để tạ tội.

Xuất phát từ cảm giác áy náy, lúc tính tiền, Minh Hoa Thường chủ động thanh toán, nhưng Giang Lăng và Nhậm Dao cũng giành trả tiền. Cuối cùng, tiểu nhị không thể nhịn được nữa mà cười nói: “Chi bằng ba vị khách quan trò chuyện trước, lát nữa tiểu nhân lại tới nhé?”

Sau cùng, bọn họ kết thúc trận thi đấu tranh giành tính tiền đầy kịch liệt này bằng cách oẳn tù tì. Giang Lăng thanh toán xong, ba người đi ra khỏi trà lâu. Bấy giờ, Minh Hoa Thường chỉ nhìn Giang Lăng thôi mà cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt, tuy không nỡ nhưng vẫn phải nói: “Vậy thì chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Nhậm Dao cầm trường thương mà chắp tay lại: “Tạm biệt.”

Giang Lăng thấy rất cảm động. Ngươi cứ nhìn mà xem, hắn ta đã nói là các nàng luyến tiếc hắn ta rồi mà, vậy mà còn mạnh miệng không chịu thừa nhận nữa chứ. nữa chứ.

Ba người từ biệt, đường ai nấy đi, mãi cho đến khi Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương khởi hành, lòng nàng vẫn hoài thương cảm.

Bởi vì Minh Hoa Thường dùng danh nghĩa đi “tu đạo” nên nàng không dẫn nha hoàn theo, chỉ rời khỏi Thần Đô một mình. Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cát Tường và Như Ý khóc lóc mất vài ngày, Minh Hoa Thường thì lại cảm thấy, nàng có tay có chân, đủ để tự lập rồi cơ mà, có gì đâu mà phải lo lắng?

Sau nửa khắc đồng hồ leo lên núi Chung Nam, phần can đảm này của nàng hoàn toàn sụp đổ.

“A huynh.” Minh Hoa Thường nói, nàng bày ra vẻ mặt cầu xin: “Chúng ta phải leo lên núi thật à?”

Minh Hoa Chương lạnh nhạt nói: “Nếu không thì sao?”

Minh Hoa Thường nghẹn lời, nàng còn ngỡ rằng, ít nhất là cũng có xe ngựa cơ.

Một tay Minh Hoa Chương sắp xếp cho chuyến hành trình này, xe ngựa của Minh gia ngừng dưới chân núi Chung Nam thì không đi nữa. Minh Hoa Thường cứ nghĩ rằng nhị huynh nàng mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, sẽ không nỡ “mài giũa” nàng đến mức ấy đâu. Nàng cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ “làm dáng” trước mặt người Minh gia một chút, chờ đến khi chuyển hướng thì sẽ leo lên một chiếc xe ngựa khác, không ngờ là Minh Hoa Chương lại làm thật.

Bình thường, nếu Minh Hoa Thường có thể đi thì chắc chắn là nàng sẽ không chạy, có thể nằm thì chắc chắn là nàng sẽ không đứng, nào có trải qua “đòn hiểm” tàn khốc như thế này bao giờ đâu. Minh Hoa Chương nói nơi đây rừng sâu núi thẳm, quả là không hề khoa trương một chút nào cả. Không hổ danh là một vùng đất tồn tại trong khe núi, đến cả đường để đi cũng chẳng có, chỉ có một con đường mòn do đi lâu mà thành.

Minh Hoa Thường không còn nhớ rõ là mình đã đi được bao lâu, cuối cùng, khi bọn họ vượt qua một hẻm núi, tầm mắt nàng rộng mở, ánh mắt chợt sáng ngời.

Ở giữa là một mảnh nhà cửa, cung điện nối đuôi nhau, rừng rậm vờn quanh bốn phía, nước suối róc rách chảy, vách núi cheo leo, trông như một vùng tiên cảnh ngự trị tại nơi xa vời trần thế, phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng hình như là do phong cảnh nơi đây có phần đẹp đẽ quá mức, nên khi Minh Hoa Thường lặng lẽ quan sát xung quanh, nàng đã có cảm giác nơi đây có gấu.

Minh Hoa Chương lấy lệnh bài thân phận của mình ra, bấy giờ, người trên tháp quan sát mới thả cầu treo xuống rồi hành lễ với Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường bước lên cầu nổi, nói với nàng: “Bây giờ muội nắm lấy cơ hội mà ngắm nhìn nhiều vào, khi đã bước qua cánh cửa này thì muốn ra cũng không dễ đâu. Tất cả những kẻ rời đi mà không có lệnh bài đều bị coi là quân phản đồ, sẽ bị thả tên bắn chết.”


Minh Hoa Thường như ngừng thở, ngay khoảnh khắc đó, suýt chút nữa là nàng đã thốt lên một câu, rằng, muội có thể đổi ý hay không?

Làm thế thì liệu nàng có bị bắn chết ngay tại chỗ hay không?

Cánh cửa sau lưng nàng chậm rãi đóng lại, Minh Hoa Chương quay đầu, thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của nàng thì cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội sẽ gióng trống lui quân cơ.”

Minh Hoa Thường không muốn nói chuyện. Nàng đã gióng trống rồi, chỉ là do nàng không dám nói ra thôi.

Lúc đầu Minh Hoa Thường cứ nghĩ rằng mình đã bị huynh trưởng lừa bán vào trong núi sâu, nhưng khi bước vào thì nàng mới phát hiện ra rằng, cảnh vật bên trong đây tốt hơn dự đoán của nàng rất rất nhiều. Thủy tạ, đình đài, cần có cái gì thì đều có cả. Nếu Hàn Hiệt không đứng ngay trước mặt mình, thì chắc là Minh Hoa Thường sẽ lầm tưởng rằng mình đang tới hành cung của một vị Công chúa, Vương tôn nào đó mất.

Hàn Hiệt cười, ông ta nhìn lướt qua Minh Hoa Thường, đi đến trước mặt Minh Hoa Chương rồi chắp tay nói: “Chúc mừng Minh Trung lang tướng, mới mười sáu tuổi đã tăng lên cấp chữ Thiên, thiếu niên anh tài, hậu sinh khả úy.”

Minh Hoa Chương thản nhiên chắp tay, không thấy có gì đáng để mừng vui cả. Sau đó Hàn Hiệt cười tủm tỉm quay sang Minh Hoa Thường: “Nhị nương tử cũng tới rồi à, ta còn tưởng rằng ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy ngươi nữa đấy. Nghe nói ngươi đã lập công lớn trong nhiệm vụ lần trước, không hổ danh là muội muội song sinh của Minh Trung lang tướng, quả là không hề tầm thường!”

Minh Hoa Thường miễn cưỡng nở nụ cười: “Hàn tướng quân cất nhắc, ta không bằng một phần vạn của huynh trưởng.”

Hàn Hiệt cười cười, không nói đúng hay không đúng, mà chỉ nói: “Đi thôi, những người khác đã đến đông đủ cả rồi, chỉ chờ các ngươi thôi đấy.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì thấy vô cùng căng thẳng, nàng biết là mình sắp phải đi gặp những mật thám khác của Huyền Kiêu Vệ. Nàng lặng lẽ sửa sang lại y phục, tiếc thay, chân cẳng nàng không biết cố gắng gì cả, đi mệt như chó chết vậy, đến y phục cũng nhăn nheo hết cả.

Minh Hoa Thường đang thầm lặng chùi vết bùn trên ống tay áo, Hàn Hiệt đẩy ra cánh cửa trước mặt ra. Nàng vô ý thức ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy ánh mắt của người bên trong.

Minh Hoa Thường ngừng tay, đôi mắt nàng trợn lên rất to. Khi nhìn thấy nàng, sự kinh ngạc lướt ngang qua khuôn mặt người bên trong, người nọ khá bất ngờ và xấu hổ.

Hàn Hiệt quay người, nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, tìm chỗ ngồi đi.”

Trong nháy mắt, Minh Hoa Thường bỏ qua vết bùn trên tay áo, mặt nàng vô cảm, nàng bước vào trong phòng rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình mà nói: “Khéo ghê nhỉ.”

Giang Lăng cười hì hì: “Đúng vậy, khéo quá đi mất.”

Chỉ thấy hai người nói đi Trường An học võ nghệ và đi tu sửa phủ Công chúa giúp phụ thân đang ngồi trong căn cứ bí mật của Huyền Kiêu Vệ, ba người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tạ Tế Xuyên chống cằm ngồi ở ghế thứ hai bên trái, có vẻ hứng thú lắm, hắn ta nói: “Gì đấy? Các ngươi không biết đối phương cũng sẽ tới đây thật đấy à? Làm bằng hữu của nhau mà đến cả chút tin tưởng và chân thành cũng không có với nhau ư?”

Minh Hoa Thường thấy tim mình nhói đau. Uổng công nàng áy náy lâu như vậy, hóa ra, hôm ở trà lâu, cả hai người này đều đang lừa nàng à?

Minh Hoa Chương và Hàn Hiệt đi lên trước, Minh Hoa Chương vươn tay ra và nói: “Hàn tướng quân, mời ngài ngồi.”

“Không, không.” Hàn Hiệt nhún nhường, ông ta nói: “Ngươi mới là người phụ trách của bọn họ, tất nhiên là ngươi phải ngồi ghế trên.”

“Quan giai của tướng quân cao hơn ta.”

“Chờ đến khi ngươi thi đậu tiến sĩ thì còn chưa chắc đâu.”

Hai người nhún nhường nhau cả một lúc lâu, cuối cùng, Minh Hoa Chương đi đến ghế đầu bên trái và ngồi xuống, Hàn Hiệt ngồi ở phía đối diện hắn. Vẻ mặt Minh Hoa Chương lạnh nhạt, hắn nói: “Chúc mừng các ngươi đã thông qua trận thí luyện đầu tiên. Làm Huyền Kiêu Vệ, chuyện quan trọng nhất chính là giữ bí mật, đừng nói là bằng hữu, dù có là người thân, người bên gối đi chăng nữa, thì vĩnh viễn cũng không thể để lộ đường hướng của chính mình.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương