Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
-
Chương 14: Không điều tra được bối cảnh?
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“Đã điều tra qua,” quản gia gật đầu, “Hạ gia năm năm trước chuyển đến đế đô, Hạ đầu bếp trước khi tới nơi đây làm việc vẫn luôn làm ở nhà hàng khách sạn năm sao. Vợ ông ấy quán xuyến việc gia đình, hai người họ có một trai và một gái, cậu con trai thì đang ở trong quân đội, cô con gái thì mở một quán ăn nhỏ.”
Ông nhanh chóng nói ra tất cả những gì mình biết.
“Vậy bác có biết hay không, vừa rồi người nấu ăn tên Hạ Tiểu Nịnh chính là con gái ông ấy?”
“……” Quản gia ngây người.
Lúc trước ông chỉ thấy qua tư liệu điều tra của Hạ đầu bếp, vẫn chưa xem qua ảnh chụp gia đình của người ta.
Cho nên mới cho rằng Hạ Tiểu Nịnh là…… lão gia bên kia phái tới phụ nữ tới cho thiếu gia.
Phong Thanh Ngạn sâu kín liếc mắt nhìn ông, “Thân là quản gia, liền cái này cũng không biết? Hạ đầu bếp kia hôm nay không có tới, bác cũng mặc kệ sao?”
“Tôi tưởng là lão gia không cho ông ta tới, là vì muốn giúp Hạ Tiểu Nịnh tạo cơ hội……”
“Già rồi liền hồ đồ như vậy thì bác cáo bệnh về quê nghỉ ngơi đi!” Phong Thanh Ngạn khuôn mặt đen trầm xuống, cảnh cáo.
“…… Vâng!” Quản gia giơ tay xoa trên trán mồ hôi lạnh, vẻ mặt hổ thẹn.
“Hạ gia tư liệu 5 năm trước đâu?”
Phong Thanh Ngạn hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con gái mình ăn đến vui vẻ và nhanh như vậy, đều không cần hầu gái dỗ với đút cơm cho, bản thân liền ngoan ngoãn ăn nhiều như vậy.
Anh có một loại trực giác mách bảo rằng Mạn Mạn rất thích món ăn người phụ nữ này làm.
Cho nên đối với bối cảnh người phụ nữ này, anh phải hiểu biết rõ ràng, bảo đảm rằng cô đối hai bảo bối của mình sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương gì.
“5 năm trước……” Quản gia mặt lộ vẻ khó xử, “Hạ gia 5 năm trước, là từ thành phố Lâm Bắc chuyển đến.”
Lâm Bắc……
Phong Thanh Ngạn đột nhiên lông mày nhíu chặt.
5 năm trước nơi đó động đất lớn, thương vong vô số, rất nhiều người đều vì trận động đất này mà nhà tan cửa nát.
Cho nên nói bối cảnh Hạ gia 5 năm trước, căn bản không thể nào tra ra được……
“Thiếu gia, nếu cô ấy là con gái Hạ đầu bếp, hẳn là liền không có gì vấn đề. Hạ đầu bếp ở đây được ba năm, vẫn luôn làm việc trầm ổn thoả đáng, không có làm ra bất cứ sai lầm gì.”
Quản gia thấy anh hình như đang băn khoăn điều gì, vội nói chuyện giúp.
“Bác lui xuống trước đi.” Phong Thanh Ngạn phất phất tay.
Quản gia gật đầu rời khỏi.
Phong Thanh Ngạn ngồi ở thượng vị, nhìn dĩa bị con gái mình ăn sạch, với dấu tay dính mỡ của cô bé.
Sau một lúc lâu, mới đứng dậy phân phó hầu gái đứng bên cạnh, “Thu dọn đi.”
“Vâng.”
………
Hạ Tiểu Nịnh trốn ở trong phòng bếp, vui vẻ thu dọn rác trong bếp vừa hát một bài, tâm tình tốt đến mức thật muốn bay lên.
Cô không biết chút nào hình tượng của mình trong mắt quản gia như một bước ""lên voi"", vừa nãy từ một người phụ nữ bán thân đến bây giờ là một cô con gái ngoan của Hạ đầu bếp……
Cô càng không biết chính là, giờ phút này ở trong phòng ngủ trẻ con trên lầu, hai tiểu gia hỏa còn ở bởi vì cô mà vô cùng rối rắm ——
Phong Mạn Mạn ngồi ở trên chiếc giường nhỏ màu hồng của mình, vẻ mặt vô tội mà nhìn anh trai, “Em không phải cố ý đâu, nhưng cô ấy làm đồ ăn thật sự thực thực ăn rất ngon a!”
“Ăn ngon em liền quên cô ta là người xấu tới để câu dẫn ba ba em sao?”
Phong Tu Viễn khuôn mặt nhỏ thối thối, không dễ dàng tính toán dễ dàng tha thứ cho dây leo tường nhỏ trước mặt.
(*) dây leo tường giống như vượt tường. Ý ở đây, là Mạn Mạn bỏ qua lời hứa với anh trai mà một lòng hướng tới đồ ăn.
“…… Cái kia, vậy anh nói phải làm sao bây giờ sao! Ba ba không cho chúng ta được nói dối, không chúng ta được gạt người! Chúng ta cũng không thể một mực phủ nhận nói đồ ăn cô ấy làm không thể ăn nha!”
“Anh sẽ nghĩ lại biện pháp. Lần sau em không được phá đám! Bằng không chúng ta liền có mẹ kế biết không?” Phong Tu Viễn phi thường nghiêm túc mà nói rõ với em gái, “Chúng ta nhất định phải liên thủ đem cô ta "Đuổi. ra.khỏi.nơi. này!”
Dịch giả: Sâu
_____________
“Đã điều tra qua,” quản gia gật đầu, “Hạ gia năm năm trước chuyển đến đế đô, Hạ đầu bếp trước khi tới nơi đây làm việc vẫn luôn làm ở nhà hàng khách sạn năm sao. Vợ ông ấy quán xuyến việc gia đình, hai người họ có một trai và một gái, cậu con trai thì đang ở trong quân đội, cô con gái thì mở một quán ăn nhỏ.”
Ông nhanh chóng nói ra tất cả những gì mình biết.
“Vậy bác có biết hay không, vừa rồi người nấu ăn tên Hạ Tiểu Nịnh chính là con gái ông ấy?”
“……” Quản gia ngây người.
Lúc trước ông chỉ thấy qua tư liệu điều tra của Hạ đầu bếp, vẫn chưa xem qua ảnh chụp gia đình của người ta.
Cho nên mới cho rằng Hạ Tiểu Nịnh là…… lão gia bên kia phái tới phụ nữ tới cho thiếu gia.
Phong Thanh Ngạn sâu kín liếc mắt nhìn ông, “Thân là quản gia, liền cái này cũng không biết? Hạ đầu bếp kia hôm nay không có tới, bác cũng mặc kệ sao?”
“Tôi tưởng là lão gia không cho ông ta tới, là vì muốn giúp Hạ Tiểu Nịnh tạo cơ hội……”
“Già rồi liền hồ đồ như vậy thì bác cáo bệnh về quê nghỉ ngơi đi!” Phong Thanh Ngạn khuôn mặt đen trầm xuống, cảnh cáo.
“…… Vâng!” Quản gia giơ tay xoa trên trán mồ hôi lạnh, vẻ mặt hổ thẹn.
“Hạ gia tư liệu 5 năm trước đâu?”
Phong Thanh Ngạn hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con gái mình ăn đến vui vẻ và nhanh như vậy, đều không cần hầu gái dỗ với đút cơm cho, bản thân liền ngoan ngoãn ăn nhiều như vậy.
Anh có một loại trực giác mách bảo rằng Mạn Mạn rất thích món ăn người phụ nữ này làm.
Cho nên đối với bối cảnh người phụ nữ này, anh phải hiểu biết rõ ràng, bảo đảm rằng cô đối hai bảo bối của mình sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương gì.
“5 năm trước……” Quản gia mặt lộ vẻ khó xử, “Hạ gia 5 năm trước, là từ thành phố Lâm Bắc chuyển đến.”
Lâm Bắc……
Phong Thanh Ngạn đột nhiên lông mày nhíu chặt.
5 năm trước nơi đó động đất lớn, thương vong vô số, rất nhiều người đều vì trận động đất này mà nhà tan cửa nát.
Cho nên nói bối cảnh Hạ gia 5 năm trước, căn bản không thể nào tra ra được……
“Thiếu gia, nếu cô ấy là con gái Hạ đầu bếp, hẳn là liền không có gì vấn đề. Hạ đầu bếp ở đây được ba năm, vẫn luôn làm việc trầm ổn thoả đáng, không có làm ra bất cứ sai lầm gì.”
Quản gia thấy anh hình như đang băn khoăn điều gì, vội nói chuyện giúp.
“Bác lui xuống trước đi.” Phong Thanh Ngạn phất phất tay.
Quản gia gật đầu rời khỏi.
Phong Thanh Ngạn ngồi ở thượng vị, nhìn dĩa bị con gái mình ăn sạch, với dấu tay dính mỡ của cô bé.
Sau một lúc lâu, mới đứng dậy phân phó hầu gái đứng bên cạnh, “Thu dọn đi.”
“Vâng.”
………
Hạ Tiểu Nịnh trốn ở trong phòng bếp, vui vẻ thu dọn rác trong bếp vừa hát một bài, tâm tình tốt đến mức thật muốn bay lên.
Cô không biết chút nào hình tượng của mình trong mắt quản gia như một bước ""lên voi"", vừa nãy từ một người phụ nữ bán thân đến bây giờ là một cô con gái ngoan của Hạ đầu bếp……
Cô càng không biết chính là, giờ phút này ở trong phòng ngủ trẻ con trên lầu, hai tiểu gia hỏa còn ở bởi vì cô mà vô cùng rối rắm ——
Phong Mạn Mạn ngồi ở trên chiếc giường nhỏ màu hồng của mình, vẻ mặt vô tội mà nhìn anh trai, “Em không phải cố ý đâu, nhưng cô ấy làm đồ ăn thật sự thực thực ăn rất ngon a!”
“Ăn ngon em liền quên cô ta là người xấu tới để câu dẫn ba ba em sao?”
Phong Tu Viễn khuôn mặt nhỏ thối thối, không dễ dàng tính toán dễ dàng tha thứ cho dây leo tường nhỏ trước mặt.
(*) dây leo tường giống như vượt tường. Ý ở đây, là Mạn Mạn bỏ qua lời hứa với anh trai mà một lòng hướng tới đồ ăn.
“…… Cái kia, vậy anh nói phải làm sao bây giờ sao! Ba ba không cho chúng ta được nói dối, không chúng ta được gạt người! Chúng ta cũng không thể một mực phủ nhận nói đồ ăn cô ấy làm không thể ăn nha!”
“Anh sẽ nghĩ lại biện pháp. Lần sau em không được phá đám! Bằng không chúng ta liền có mẹ kế biết không?” Phong Tu Viễn phi thường nghiêm túc mà nói rõ với em gái, “Chúng ta nhất định phải liên thủ đem cô ta "Đuổi. ra.khỏi.nơi. này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook