Sơn Trung Tiểu Ốc
-
Chương 36: Hồi báo
Hừng đông, nam hộ lý lặng yên không một tiếng động đem Lý Bách Chu về biệt thự.
Lý Bách Chu đương nhiên có thể cứ như vậy xa chạy cao bay. Trước kia y tứ cố vô thân cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại y đã có dự định, cho nên tâm y bắt đầu tính toán.
—— tại sao y là người bị hại lại phải chạy trốn chứ? Mối thù của y còn chưa báo đâu! Không đem khoản nợ này tính toán rõ ràng, y làm sao có thể cam tâm!
Trải qua đêm qua bị dâm loạn, Lý Bách Chu thậm chí sinh ra suy nghĩ cam chịu. Y đem hận ý phát tán rộng vài phần, quyết định hồi báo lên đầu Bộc Dương Môn.
Lý Bách Chu một người lẳng lặng ngồi trên giường, trong lòng vòng vo mấy ngàn mấy vạn loại thủ đoạn ác độc. Đều dùng để đối phó với Bộc Dương Môn. Nhưng một hồi y lại nghĩ tới, giải quyết Bộc Dương Môn thì sao, chỉ sợ sẽ đụng chạm tới lão yêu bà sau lưng nó. Xem gia tộc Bộc Dương Môn, chỉ sợ vừa có tiền lại có thế. Y là một người bình thường, lấy gì đấu với người ta?
Muốn báo thù, đương nhiên phải báo đến triệt để, không thể lưu lại hậu hoạn.
Nhất định phải có cách nào đó, có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng. Bạch quang mạnh mẽ xuyên qua tấm rèm màu xám, chiếu lên gương mặt như đao tước ngọc khắc của Lý Bách Chu, bao một vòng ngọc thạch quanh đường nét cương nghị lãnh đạm.
Lý Bách Chu đã thay quần áo sạch sẽ. Y chống nạng, khập khiễng đi đến bên cửa sổ, một phen túm màn, kéo!
Y hiện tại, không muốn thấy ánh mặt trời.
Sau đó y nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cánh cửa. Chờ đợi.
Qua giữa trưa, sau khi dùng cơm trong phòng, Lý Bách Chu mới chờ được vị khách đầu tiên.
Một tiếng “cạch” cửa được mở ra, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của Bộc Dương Môn ngó vào. Tựa hồ là mới từ trong chăn mền chui ra, còn mặc áo ngủ bằng bông màu lam, đầu tóc rối bời, trên chân lê đôi dép thỏ nhung.
Nó nhìn lướt qua phòng, liếc mắt một cái nhận rõ thực trạng trong phòng, khoái hoạt hô một tiếng “Bách Chu!” Đẩy cửa ra, phi thân nhào vào trong lòng Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu chật vật lảo đảo một chút, dựa vào tường mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Y cũng đưa tay vòng qua thân thể nho nhỏ trong lòng.
Khóe miệng Lý Bách Chu nhếch lên thành nụ cười âm trầm.
Nghĩ thầm, tới được lắm. Tới được lắm a!
Bộc Dương Môn vùi đầu vào lòng Lý Bách Chu, cõi lòng đầy tín nhiệm nói: “Em cảm thấy có điểm gì là lạ!”
Nó liền cáo trạng với Lý Bách Chu, “Đêm qua sao em lại ngủ trầm như vậy chứ? Em còn chưa tới chúc anh ngủ ngon nữa!”
Lý Bách Chu mỉm cười: “Có thể do mệt mỏi đi.” Y vén vài sơi tóc rơi trên trán Bộc Dương Môn lên, lần đầu tiên ôn hoà nhã nhặn nhìn thẳng vào ánh mắt ái mộ không muốn xa rời của Bộc Dương Môn.
Thật là một diện mạo thiên chân khả ái, thật là ánh mắt đơn thuần, thật là bốc đồng giản đơn, cảm tình thất thường.
Y vì sao phải luôn chấp nhất đẩy vật nhỏ này ra xa chứ? Y hoàn toàn có thể nắm nó trong tay a, dù sao, là chính bản thân nó đưa tới cửa mà!
Bộc Dương Môn hồn nhiên không biết mà ôm chặt y. Than thở nói: “Em muốn bồi thường anh, em sẽ nghiêm chỉnh bồi anh cả buổi chiều! Buổi tối cùng ngủ với anh, ngày mai cùng anh rời giường.”
Ánh mắt Lý Bách Chu bán minh bán muội nhìn xuống nó. Nhìn cái cổ cùng cánh tay trắng nõn của nó lộ ngoài áo ngủ, ôm lấy vòng eo mềm yếu tựa không xương của nó. Ngón tay lướt nhẹ, tựa như dòng nước chảy thư thái.
Ánh mắt Lý Bách Chu dần dần ám trầm.
Y nếu không thể đơn giản giết nó. Như vậy cũng chỉ có thể tra tấn nó. Bộc Dương Môn sợ hãi nhất cái gì, y sẽ dùng thứ đó đối phó với nó!
Y muốn đùa bỡn nó, sau đó vứt bỏ nó! Để nó chứng kiến y cùng người khác khoái hoạt, lại không thể lại gần y, không chiếm được y! Y muốn khiến nó vì y mà nổi điên, sau đó đem ném nó vào bệnh viện tâm thần vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!
Đây là báo ứng, Môn Môn, chớ trách tao, ai kêu tụi mày ác với tao trước!
Lý Bách Chu gắt gao nhìn chằm chằm tên nhóc, cười đến phá lệ ác độc.
Y hạ quyết tâm, đẩy Bộc Dương Môn ra, ra lệnh: “Đi, khóa cửa, không được để bất luận kẻ nào tới quấy rầy chúng ta!”
Bộc Dương Môn khó hiểu: “Làm sao vậy?” Bách Chu vừa rồi không phải vẫn còn ôm nó rất hòa ái sao? Nó cảm thấy không khí có điểm cổ quái.
Lý Bách Chu khập khiễng trở về giường, cũng không quay đầu lại trả lời: “Bảo làm thì làm, nhiều lời như vậy!”
Bộc Dương Môn quyệt quyệt miệng, vẫn nghe lời đi đóng cửa, cũng dặn bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.
Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi ngồi trên giường, vỗ vỗ bắp đùi mình, tỏ vẻ cho phép nó ngồi trong lòng ngực mình: “Lại đây, Môn Môn.”
Bộc Dương Môn lặng đi một chút, sự lo lắng trong lòng lập tức trở thành hư không. Nó vui vẻ nhào vào lòng người trong lòng. Thập phần thân mật ‘chụt’ một cái lên mặt đối phương.
Lý Bách Chu hiện tại chỉ coi nó như đứa hèn mọn đáng thương sắp bị bản thân ức hiếp, bị nó hôn cũng không tức giận.
Y nhếch mép ôm lấy thân thể yếu ớt của Bộc Dương Môn, ghé vào lỗ tai nó nhẹ nhàng thổi hơi: “Môn Môn, Bách Chu cùng em chơi một trò chơi.”
Bộc Dương Môn vui mừng gật đầu: “Được!”
Lý Bách Chu yên lặng nở nụ cười.
Lý Bách Chu đương nhiên có thể cứ như vậy xa chạy cao bay. Trước kia y tứ cố vô thân cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại y đã có dự định, cho nên tâm y bắt đầu tính toán.
—— tại sao y là người bị hại lại phải chạy trốn chứ? Mối thù của y còn chưa báo đâu! Không đem khoản nợ này tính toán rõ ràng, y làm sao có thể cam tâm!
Trải qua đêm qua bị dâm loạn, Lý Bách Chu thậm chí sinh ra suy nghĩ cam chịu. Y đem hận ý phát tán rộng vài phần, quyết định hồi báo lên đầu Bộc Dương Môn.
Lý Bách Chu một người lẳng lặng ngồi trên giường, trong lòng vòng vo mấy ngàn mấy vạn loại thủ đoạn ác độc. Đều dùng để đối phó với Bộc Dương Môn. Nhưng một hồi y lại nghĩ tới, giải quyết Bộc Dương Môn thì sao, chỉ sợ sẽ đụng chạm tới lão yêu bà sau lưng nó. Xem gia tộc Bộc Dương Môn, chỉ sợ vừa có tiền lại có thế. Y là một người bình thường, lấy gì đấu với người ta?
Muốn báo thù, đương nhiên phải báo đến triệt để, không thể lưu lại hậu hoạn.
Nhất định phải có cách nào đó, có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng. Bạch quang mạnh mẽ xuyên qua tấm rèm màu xám, chiếu lên gương mặt như đao tước ngọc khắc của Lý Bách Chu, bao một vòng ngọc thạch quanh đường nét cương nghị lãnh đạm.
Lý Bách Chu đã thay quần áo sạch sẽ. Y chống nạng, khập khiễng đi đến bên cửa sổ, một phen túm màn, kéo!
Y hiện tại, không muốn thấy ánh mặt trời.
Sau đó y nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cánh cửa. Chờ đợi.
Qua giữa trưa, sau khi dùng cơm trong phòng, Lý Bách Chu mới chờ được vị khách đầu tiên.
Một tiếng “cạch” cửa được mở ra, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của Bộc Dương Môn ngó vào. Tựa hồ là mới từ trong chăn mền chui ra, còn mặc áo ngủ bằng bông màu lam, đầu tóc rối bời, trên chân lê đôi dép thỏ nhung.
Nó nhìn lướt qua phòng, liếc mắt một cái nhận rõ thực trạng trong phòng, khoái hoạt hô một tiếng “Bách Chu!” Đẩy cửa ra, phi thân nhào vào trong lòng Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu chật vật lảo đảo một chút, dựa vào tường mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Y cũng đưa tay vòng qua thân thể nho nhỏ trong lòng.
Khóe miệng Lý Bách Chu nhếch lên thành nụ cười âm trầm.
Nghĩ thầm, tới được lắm. Tới được lắm a!
Bộc Dương Môn vùi đầu vào lòng Lý Bách Chu, cõi lòng đầy tín nhiệm nói: “Em cảm thấy có điểm gì là lạ!”
Nó liền cáo trạng với Lý Bách Chu, “Đêm qua sao em lại ngủ trầm như vậy chứ? Em còn chưa tới chúc anh ngủ ngon nữa!”
Lý Bách Chu mỉm cười: “Có thể do mệt mỏi đi.” Y vén vài sơi tóc rơi trên trán Bộc Dương Môn lên, lần đầu tiên ôn hoà nhã nhặn nhìn thẳng vào ánh mắt ái mộ không muốn xa rời của Bộc Dương Môn.
Thật là một diện mạo thiên chân khả ái, thật là ánh mắt đơn thuần, thật là bốc đồng giản đơn, cảm tình thất thường.
Y vì sao phải luôn chấp nhất đẩy vật nhỏ này ra xa chứ? Y hoàn toàn có thể nắm nó trong tay a, dù sao, là chính bản thân nó đưa tới cửa mà!
Bộc Dương Môn hồn nhiên không biết mà ôm chặt y. Than thở nói: “Em muốn bồi thường anh, em sẽ nghiêm chỉnh bồi anh cả buổi chiều! Buổi tối cùng ngủ với anh, ngày mai cùng anh rời giường.”
Ánh mắt Lý Bách Chu bán minh bán muội nhìn xuống nó. Nhìn cái cổ cùng cánh tay trắng nõn của nó lộ ngoài áo ngủ, ôm lấy vòng eo mềm yếu tựa không xương của nó. Ngón tay lướt nhẹ, tựa như dòng nước chảy thư thái.
Ánh mắt Lý Bách Chu dần dần ám trầm.
Y nếu không thể đơn giản giết nó. Như vậy cũng chỉ có thể tra tấn nó. Bộc Dương Môn sợ hãi nhất cái gì, y sẽ dùng thứ đó đối phó với nó!
Y muốn đùa bỡn nó, sau đó vứt bỏ nó! Để nó chứng kiến y cùng người khác khoái hoạt, lại không thể lại gần y, không chiếm được y! Y muốn khiến nó vì y mà nổi điên, sau đó đem ném nó vào bệnh viện tâm thần vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!
Đây là báo ứng, Môn Môn, chớ trách tao, ai kêu tụi mày ác với tao trước!
Lý Bách Chu gắt gao nhìn chằm chằm tên nhóc, cười đến phá lệ ác độc.
Y hạ quyết tâm, đẩy Bộc Dương Môn ra, ra lệnh: “Đi, khóa cửa, không được để bất luận kẻ nào tới quấy rầy chúng ta!”
Bộc Dương Môn khó hiểu: “Làm sao vậy?” Bách Chu vừa rồi không phải vẫn còn ôm nó rất hòa ái sao? Nó cảm thấy không khí có điểm cổ quái.
Lý Bách Chu khập khiễng trở về giường, cũng không quay đầu lại trả lời: “Bảo làm thì làm, nhiều lời như vậy!”
Bộc Dương Môn quyệt quyệt miệng, vẫn nghe lời đi đóng cửa, cũng dặn bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.
Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi ngồi trên giường, vỗ vỗ bắp đùi mình, tỏ vẻ cho phép nó ngồi trong lòng ngực mình: “Lại đây, Môn Môn.”
Bộc Dương Môn lặng đi một chút, sự lo lắng trong lòng lập tức trở thành hư không. Nó vui vẻ nhào vào lòng người trong lòng. Thập phần thân mật ‘chụt’ một cái lên mặt đối phương.
Lý Bách Chu hiện tại chỉ coi nó như đứa hèn mọn đáng thương sắp bị bản thân ức hiếp, bị nó hôn cũng không tức giận.
Y nhếch mép ôm lấy thân thể yếu ớt của Bộc Dương Môn, ghé vào lỗ tai nó nhẹ nhàng thổi hơi: “Môn Môn, Bách Chu cùng em chơi một trò chơi.”
Bộc Dương Môn vui mừng gật đầu: “Được!”
Lý Bách Chu yên lặng nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook