Sơn Trung Tiểu Ốc
-
Chương 14: Mở khóa
Lại nói tiếp, Lý Bách Chu trong lòng vẫn thực may mắn. Bởi vì những cánh cửa khác đều dùng móc khóa, chỉ có thể mở từ bên ngoài, người bên trong không có khả năng mở ra. Vậy mà căn phòng giam giữ y lại dùng khóa cầm tay mở được cả hai phía, cuối cùng trời cũng không tuyệt đường người.
Lý Bách Chu thật cao hứng phát hiện độ xui xẻo của mình còn chưa đứng đầu bảng.
Lý Bách Chu nhớ lại thời kì thiếu niên phản nghịch, bởi vì tò mò mà học được kỹ thuật phá khóa, dã tâm bừng bừng nóng lòng muốn thử.
Y nhắm lại một bên mắt, đem toàn bộ tinh thần tập trung cao độ, thăm dò lỗ nhỏ trên tay khóa.
Dùng hai ngón tay uốn dây thép thành cái móc nhỏ, vói vào ổ khóa, nhẹ nhàng khều vài cái.
Không có phản ứng.
Quả nhiên không có chuyện đơn giản như vậy a!
Nhưng hắn là Lý Bách Chu, là từng vì luyện thành công Three-point mà mất ngủ bao đêm, bị đồng đội trêu chọc là con lừa lỳ lợm. (Thuật ngữ bóng rổ “Three-point play”: khi bị phạm lỗi trong tư thế tấn công trong khu vực 2 điểm mà pha bóng vẫn thành công, cầu thủ được ném phạt 1 lần. 2 điểm ăn + 1 điểm ném phạt nếu thành công.)
Y trước nay chưa từng biết ‘vô vọng’ cái cái vật gì!
Lúc này đây, y trực tiếp dùng cả tay chân, đặt dây thép xuống đất, một tay phải kéo một đầu, chân trái giẫm một đầu, dùng sức vặn dây thép gãy thành hai đoạn. Một đoạn vặn xoắn, làm thành móc, đoạn khác thì trực tiếp dùng chân giẫm cho thẳng. Tuy rằng chế tạo thô sơ, nhưng có thể dung được.
Lý Bách Chu lại lần nữa để sát vào ổ khóa, gan lớn nhanh tay đem móc vói vào trong lỗ khóa nâng gẩy hòn châu, cuối cùng đẩy được hòn châu lên, y nhịn không được kích động, cái tay run lên như bị điện giật.
Hòn châu lại rơi về chỗ cũ.
“Thao!”
Lý Bách Chu bất đắc dĩ, thử lại một lần.
Lúc này, mắt y căng ra nhìn chăm chăm hòn châu bị đẩy lên.
Khẩn cấp đem dùng đoạn thép thẳng cũng vói vào ổ khóa, ở giữa tâm khóa, chậm rãi chuyển động về phía ô vuông rỗng. (phiền các nàng ra ngắm khóa cửa để hình dung đoạn này =.=!)
“Răng rắc.” Một tiếng vang rất nhỏ.
Lý Bách Chu nhẹ nhàng mà thở phào một cái. Duỗi thẳng thắt lưng ê ẩm.
“Ai u má tôi ơi ~~ ai kêu nó gặp phải đội trưởng Lý tôi, ai nha nha ai nha nha ~~” (trích từ 《Hồng Hồ Xích Vệ đội 》)
Lý Bách Chu y y nha nha rung đùi đắc ý, tự đắc tự nhạc một trận.
Năm đó học loại bàng môn tả đạo này vẫn không có cơ hội thi triển, thì ra đã được lão thiên gia bí mật sắp đặt.
Thực con mẹ nó số mệnh, trong lòng Lý Bách Chu lại thêm một trận đắc ý.
May mắn là phải giành giật từng giây từng khắc, Lý Bách Chu còn chưa bị vui sướng làm u mê.
Dằn lại quyết tâm rục rịch trong lòng, y yên lặng khóa cửa lại, sau đó lui vài bước đến bên giường.
Như không có việc gì lau mồ hôi trên trán. Y bỏ qua cơ hội mở cửa dễ như trở bàn tay.
Bởi vì y biết, có lẽ bản thân có cơ hội mở cửa đi ra hành lang dài, mở cửa lớn ra khỏi tầng hầm, nhưng khả năng không công mà phản lại rất lớn, thậm chí có khi nửa đường đụng phải Bộc Dương Môn vừa vặn trở lại không chừng!
Dù sao vừa rồi đã lãng phí khá nhiều thời gian.
Tuy rằng dự cảm tình cảnh tiếp theo của mình sẽ tràn đầy nguy cơ, nhưng hiện giờ thời gian còn thừa không có mấy, hiện tại cũng không phải thời cơ chạy trốn tốt nhất. Lý Bách Chu biết, một tay băng gạch một chân bó thạch cao là trở ngại lớn nhất của mình.
Kế sách hiện nay, là trước dưỡng thương cho tốt, sau đó mới tùy thời cơ hành động.
Hơn nữa nhất định một lần phải thành công. Nếu thất thủ, có trời mới biết Bộc Dương Môn sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ gì để đối phó với y!
Cho nên, y phải bất động, một khi muốn động, nhất định phải thành công!
Thanh niên tâm tình vẫn luôn phập phồng bất định, hiện giờ trong lòng có phương án, cuối cùng có thể bình tĩnh phân tích tình thế địch ta trước mắt, tìm kiếm chính xác phương pháp thoát thân.
Mà vào lúc y khóa cửa lại không lâu, tiếng bước chân của Bộc Dương Môn không hề báo động vang lên phía cuối hành lang dài.
Bộc Dương Môn trên đường luôn lo sợ bất an. Nó hoang mang nhớ tới Lý Bách Chu đột nhiên chuyển biến thái độ, nhất thời cao hứng, nhất thời lại cảm thấy khác thường.
Đối với sự vật thoát khỏi tầm tay mình, nó cho tới nay chưa từng thật sự an tâm. Cho dù đây là mong ước nó luôn canh cánh trong lòng.
Nó từng bước không ngừng đi qua hành lang dài như không có điểm cuối, chợt dừng lại trước một phiến cửa sắt.
Nó hít thật sâu một hơi, rất nhanh điều chỉnh biểu tình trên mặt, sau đó động tác liền mạch lưu loát, tra chìa mở cửa ——
Trong phòng nhỏ hẹp trống rỗng, thanh niên ngồi trên xe lăn chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú hiện lên mỉm cười nhàn nhạt.
Thanh niên mỉm cười, giống một mảnh rừng trúc, hoặc là một u tuyền. Như nắng sớm, cách tầng tầng lớp lớp sương mù mịt mờ, phủ xuống cho núi non trùng điệp thêm xanh tươi. Sau đó kéo căng cành lá, họa ra hình dáng và tô màu cho vạn vật.
Tựa hồ là cam tâm tình nguyện. Thanh niên chờ đợi.
Mà nó ——
Giờ khắc này, nó rốt cục không còn là một kẻ xâm nhập, luôn cô độc quỳ dưới chân đối phương, khẩn cầu thương hại.
Nó không còn là kẻ bất lực mờ mịt chờ đợi của năm năm trước nữa.
Giờ khắc này, nó đã được chờ đợi.
Hiện tại, nó có thể vén liễu gạt hoa thẳng đường đi tới, tới gần ánh mặt trời kia, chạm đến y, hơn nữa sẽ không bị ghét bỏ.
“Anh không đi.” Bộc Dương Môn thì thào nói với mình.
“Anh còn ở đây, anh không đi. —— Anh từng nói, anh ở lại đây, anh sẽ không bỏ đi. Anh biết mình thực sợ hãi. Anh đã đáp ứng mình. Chúng ta đã móc tay.”
Bách Chu, Bách Chu, anh có biết, vì giờ khắc này, em đã chờ bao lâu, lại vì vậy mà làm biết bao chuyện xấu a!
Thế nhưng, năm năm trước anh nói với em những lời này, bây giờ còn giữ lời hay không?
—— mặc cho tâm tình nhóc con trầm bổng, thanh niên vẫn chỉ mỉm cười.
Y không dấu vết dùng cổ tay áo phải che đi đường chỉ quần.
Ở trong đó lặng yên nằm hai sợi dây thép.
Lý Bách Chu thật cao hứng phát hiện độ xui xẻo của mình còn chưa đứng đầu bảng.
Lý Bách Chu nhớ lại thời kì thiếu niên phản nghịch, bởi vì tò mò mà học được kỹ thuật phá khóa, dã tâm bừng bừng nóng lòng muốn thử.
Y nhắm lại một bên mắt, đem toàn bộ tinh thần tập trung cao độ, thăm dò lỗ nhỏ trên tay khóa.
Dùng hai ngón tay uốn dây thép thành cái móc nhỏ, vói vào ổ khóa, nhẹ nhàng khều vài cái.
Không có phản ứng.
Quả nhiên không có chuyện đơn giản như vậy a!
Nhưng hắn là Lý Bách Chu, là từng vì luyện thành công Three-point mà mất ngủ bao đêm, bị đồng đội trêu chọc là con lừa lỳ lợm. (Thuật ngữ bóng rổ “Three-point play”: khi bị phạm lỗi trong tư thế tấn công trong khu vực 2 điểm mà pha bóng vẫn thành công, cầu thủ được ném phạt 1 lần. 2 điểm ăn + 1 điểm ném phạt nếu thành công.)
Y trước nay chưa từng biết ‘vô vọng’ cái cái vật gì!
Lúc này đây, y trực tiếp dùng cả tay chân, đặt dây thép xuống đất, một tay phải kéo một đầu, chân trái giẫm một đầu, dùng sức vặn dây thép gãy thành hai đoạn. Một đoạn vặn xoắn, làm thành móc, đoạn khác thì trực tiếp dùng chân giẫm cho thẳng. Tuy rằng chế tạo thô sơ, nhưng có thể dung được.
Lý Bách Chu lại lần nữa để sát vào ổ khóa, gan lớn nhanh tay đem móc vói vào trong lỗ khóa nâng gẩy hòn châu, cuối cùng đẩy được hòn châu lên, y nhịn không được kích động, cái tay run lên như bị điện giật.
Hòn châu lại rơi về chỗ cũ.
“Thao!”
Lý Bách Chu bất đắc dĩ, thử lại một lần.
Lúc này, mắt y căng ra nhìn chăm chăm hòn châu bị đẩy lên.
Khẩn cấp đem dùng đoạn thép thẳng cũng vói vào ổ khóa, ở giữa tâm khóa, chậm rãi chuyển động về phía ô vuông rỗng. (phiền các nàng ra ngắm khóa cửa để hình dung đoạn này =.=!)
“Răng rắc.” Một tiếng vang rất nhỏ.
Lý Bách Chu nhẹ nhàng mà thở phào một cái. Duỗi thẳng thắt lưng ê ẩm.
“Ai u má tôi ơi ~~ ai kêu nó gặp phải đội trưởng Lý tôi, ai nha nha ai nha nha ~~” (trích từ 《Hồng Hồ Xích Vệ đội 》)
Lý Bách Chu y y nha nha rung đùi đắc ý, tự đắc tự nhạc một trận.
Năm đó học loại bàng môn tả đạo này vẫn không có cơ hội thi triển, thì ra đã được lão thiên gia bí mật sắp đặt.
Thực con mẹ nó số mệnh, trong lòng Lý Bách Chu lại thêm một trận đắc ý.
May mắn là phải giành giật từng giây từng khắc, Lý Bách Chu còn chưa bị vui sướng làm u mê.
Dằn lại quyết tâm rục rịch trong lòng, y yên lặng khóa cửa lại, sau đó lui vài bước đến bên giường.
Như không có việc gì lau mồ hôi trên trán. Y bỏ qua cơ hội mở cửa dễ như trở bàn tay.
Bởi vì y biết, có lẽ bản thân có cơ hội mở cửa đi ra hành lang dài, mở cửa lớn ra khỏi tầng hầm, nhưng khả năng không công mà phản lại rất lớn, thậm chí có khi nửa đường đụng phải Bộc Dương Môn vừa vặn trở lại không chừng!
Dù sao vừa rồi đã lãng phí khá nhiều thời gian.
Tuy rằng dự cảm tình cảnh tiếp theo của mình sẽ tràn đầy nguy cơ, nhưng hiện giờ thời gian còn thừa không có mấy, hiện tại cũng không phải thời cơ chạy trốn tốt nhất. Lý Bách Chu biết, một tay băng gạch một chân bó thạch cao là trở ngại lớn nhất của mình.
Kế sách hiện nay, là trước dưỡng thương cho tốt, sau đó mới tùy thời cơ hành động.
Hơn nữa nhất định một lần phải thành công. Nếu thất thủ, có trời mới biết Bộc Dương Môn sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ gì để đối phó với y!
Cho nên, y phải bất động, một khi muốn động, nhất định phải thành công!
Thanh niên tâm tình vẫn luôn phập phồng bất định, hiện giờ trong lòng có phương án, cuối cùng có thể bình tĩnh phân tích tình thế địch ta trước mắt, tìm kiếm chính xác phương pháp thoát thân.
Mà vào lúc y khóa cửa lại không lâu, tiếng bước chân của Bộc Dương Môn không hề báo động vang lên phía cuối hành lang dài.
Bộc Dương Môn trên đường luôn lo sợ bất an. Nó hoang mang nhớ tới Lý Bách Chu đột nhiên chuyển biến thái độ, nhất thời cao hứng, nhất thời lại cảm thấy khác thường.
Đối với sự vật thoát khỏi tầm tay mình, nó cho tới nay chưa từng thật sự an tâm. Cho dù đây là mong ước nó luôn canh cánh trong lòng.
Nó từng bước không ngừng đi qua hành lang dài như không có điểm cuối, chợt dừng lại trước một phiến cửa sắt.
Nó hít thật sâu một hơi, rất nhanh điều chỉnh biểu tình trên mặt, sau đó động tác liền mạch lưu loát, tra chìa mở cửa ——
Trong phòng nhỏ hẹp trống rỗng, thanh niên ngồi trên xe lăn chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú hiện lên mỉm cười nhàn nhạt.
Thanh niên mỉm cười, giống một mảnh rừng trúc, hoặc là một u tuyền. Như nắng sớm, cách tầng tầng lớp lớp sương mù mịt mờ, phủ xuống cho núi non trùng điệp thêm xanh tươi. Sau đó kéo căng cành lá, họa ra hình dáng và tô màu cho vạn vật.
Tựa hồ là cam tâm tình nguyện. Thanh niên chờ đợi.
Mà nó ——
Giờ khắc này, nó rốt cục không còn là một kẻ xâm nhập, luôn cô độc quỳ dưới chân đối phương, khẩn cầu thương hại.
Nó không còn là kẻ bất lực mờ mịt chờ đợi của năm năm trước nữa.
Giờ khắc này, nó đã được chờ đợi.
Hiện tại, nó có thể vén liễu gạt hoa thẳng đường đi tới, tới gần ánh mặt trời kia, chạm đến y, hơn nữa sẽ không bị ghét bỏ.
“Anh không đi.” Bộc Dương Môn thì thào nói với mình.
“Anh còn ở đây, anh không đi. —— Anh từng nói, anh ở lại đây, anh sẽ không bỏ đi. Anh biết mình thực sợ hãi. Anh đã đáp ứng mình. Chúng ta đã móc tay.”
Bách Chu, Bách Chu, anh có biết, vì giờ khắc này, em đã chờ bao lâu, lại vì vậy mà làm biết bao chuyện xấu a!
Thế nhưng, năm năm trước anh nói với em những lời này, bây giờ còn giữ lời hay không?
—— mặc cho tâm tình nhóc con trầm bổng, thanh niên vẫn chỉ mỉm cười.
Y không dấu vết dùng cổ tay áo phải che đi đường chỉ quần.
Ở trong đó lặng yên nằm hai sợi dây thép.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook