Sơn Trang Mỹ Lệ
-
3: Người Phụ Nữ Mặc Đồng Phục 3
"Chúng ta rời khỏi nơi này."
Thường Trường cực lực bỏ qua cảm giác không thoải mái lúc này, lập tức xoay người bước ra ngoài không thèm nhìn lại.
"Thường Trường cậu điên à? Đi đâu đây bây giờ! "Vương Tự bị biểu tình của cậu làm cho có chút ngây dại, có thể thấy vẻ mặt Thường Trường nghiêm túc càng đi càng xa, đành phải cắn răng đi theo.
Thường Trường vừa đi vừa tra vé tàu cũng cảm thấy có lẽ mình điên rồi, thế mà lại vì một người phụ nữ không liên quan mà thay đổi cả hành trình.
Cũng may là vẫn còn vé tàu, nhưng chuyến tàu nhanh nhất là lúc 3 giờ chiều, lẽ ra là buổi chiều, nhưng giờ đã trở thành buổi tối.
Gọi điện thoại thông báo cho lão Đảng, Thường Trường và Vương Tự hai người giống như kẻ ngốc ngồi trong phòng chờ.
"Đại ca, cậu!......!Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy? "Thấy biểu cảm Thường Trường vẫn luôn không thích hợp, vẻ mặt Vương Tự chuyển từ tức giận sang lo lắng.
Thường Trường nhìn chằm chằm vé tàu trong tay xuất thần chốc lát, rồi mới chậm rãi nói: "Còn nhớ bệnh thần kinh mà tớ đã nói mấy ngày trước không? Tớ vừa thấy cô ta ngồi trong chiếc xe đó.
”
Vương Tự mở to hai mắt: "Mẹ kiếp, thật hay giả, cuồng theo dõi à?" Nhưng mà lúc ấy cậu ta bị hơi nóng làm cho mờ mắt, cũng không để ý xem thật sự có người ở ghế sau hay không, nhưng cậu ta biết Thường Trường sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do.
"Tóm lại… Tớ xin lỗi.
”
Vương Tự khoát tay, ha ha cười nói: "Người anh em khách khí cái gì! Cậu có đói không? Muốn ăn mì gói không?"
"Cả ngày chỉ ăn dăm ba cái thứ này, coi chừng có ngày dạ dày của cậu thối rữa đấy ”
Nghe Vương Tự trả lời, Thường Trường biết cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Ba năm sớm chiều ở chung, tâm nhãn của người anh em Vương Tự này quả thực rất đáng sợ.
Nếu hôm nay đồng hành là lão Đảng, phỏng chừng loại hành động như bệnh thần kinh này sẽ bị mắng mãi cho đến khi kết thúc công việc.
Không chịu nổi Vương Tự đang năn nỉ ỉ ôi (thật sự không chịu nổi thanh niên vạm vỡ 200 cân làm nũng), Thường Trường rốt cục đồng ý ăn mì gói vào bữa trưa.
Vương Tự rất nhanh ôm hai hũ dưa chua ngâm nước ra.
Mở nắp ra, mùi chua nhàn nhạt bay tới, Thường Trường thiếu chút nữa nôn ra.
Bởi vì mùi vị này không giống như dưa chua ngâm, mà giống như chất nôn của người nào đó trộn lẫn với thứ gì đó kỳ lạ khác, rất tanh, còn có chút mùi xăng nhàn nhạt.
"Cậu có chắc… là nó chưa hết hạn không?" Thường Trường bịt mũi, gian nan hỏi.
"Tớ tự mình ngâm ok?" Vương Tự tiến lại gần ngửi ngửi: "Rất thơm nha! ”
Thường Trường nghi ngờ giờ không chỉ đầu óc mình có vấn đề, cả khứu giác cũng có vấn đề luôn rồi.
“.........!Cậu ăn luôn phần này của tớ đi.
"Thường trưởng rốt cục không chịu nổi, ghét bỏ nhét bát vào tay Vương Tự.
Sau bảy tiếng đồng hồ chờ đợi trong phòng chờ, cuối cùng chuyến tàu cũng đến.
Hành khách lên xe không nhiều lắm, bên trong toa xe cũng gọn gàng hơn tưởng tượng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của thời gian.
Khi đi qua hai toa xe nối liền với nhau, Thường Trường bị vấp lảo đảo lao về phía trước vài bước, sàn tàu phát ra tiếng ọp ẹp, như là chỉ một giây sau 2 toa tàu sẽ bị tách ra.
Theo số tìm được toa xe, phòng cũng không rộng rãi, hai bên trái phải, mỗi bên đều có hai giường trên dưới.
Vé của hai người bọn họ đều ở giường trên, người của giường dưới cũng đã tới, quấn chặt lấy chăn bông, như thể họ đang ngủ.
Thường Trường và Vương Tự vô thức thả nhẹ bước chân, nhưng Vương Tự vẫn không cẩn thận đụng phải gạt tàn đặt trên bàn nhỏ, Thường Trường cảm thấy áy náy nhìn về giường dưới, lại phát hiện người dưới chăn chẳng có phản ứng gì.
Mưa rào luôn đến bất chợt.
Trời nhanh chóng u ám, trong khung cảnh nhỏ hẹp bên ngoài cửa sổ, mây đen bao trùm cả bầu trời, Xe cũ nát lắc lư trái phải, Thường Trường dựa vào tường buồn ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Vương Tự ôm bụng bò dậy trên giường, thấp giọng nói: "Tớ đi vệ sinh! Đau bụng..."
Tớ đã bảo là đừng ăn nhiều mà …
Thường Trường nhắm mắt lại, chìm vào cơn buồn ngủ.
Giống như một giấc mơ rất mệt mỏi diễn ra trong thời gian dài.
Thường Trường mở mắt ra, phát hiện giường đối diện không có người.
Căn cứ vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bây giờ đã là buổi tối.
Lại nhìn giường tầng dưới, hai người vẫn đang quấn trong chăn bông, tựa hồ không hề động đậy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của một người.
Tại sao Vương Tự vẫn chưa trở lại?
Kiểm tra điện thoại di động, không có tin nhắn.
Tên tiểu tử đó đâu? Thường Trường bò xuống giường, mở cửa nhìn trái nhìn phải, đằng xa sáng lên vài ngọn đèn mờ ảo, ngoại trừ tiếng tàu chạy ầm ầm thì không có một tiếng động nào.
Không đúng, còn có âm thanh gì đó, như là âm thanh xả nước.
Thường Trường cau mày đi ra ngoài, cửa những căn phòng khác đóng chặt, an tĩnh đến quỷ dị.
Đến trước cửa nhà vệ sinh, đánh dấu cho thấy nó đang được sử dụng.
Bên trong có tiếng xả bồn cầu liên tục.
Thường Trường thăm dò gõ cửa: "Vương Tự? ”
m thanh bên trong dừng lại ngay lập tức.
Sau đó, có cái gì đó bắt đầu tràn ra ngoài, khi Thường Trưởng nhìn thấy nó là gì.
Ánh mắt cậu mở to.
Là một vũng máu, rất nhiều máu.
Máu ọc ra giống như vòi nước có mùi thối.
Thường Trường quay đầu, trường hợp này vẫn nên nhanh chóng tìm nhân viên công tác đi.
Đúng lúc này, một người từ đầu bên kia toa xe đi tới.
Người nọ cúi đầu, chậm rãi đẩy một chiếc xe đồ ăn.
"Xin chào nơi này..."
Theo người nọ càng đến càng gần, lời nói của Thường Trường kẹt ở trong cổ họng cả người lạnh như băng, yết hầu thít chặt.
Đó là người phụ nữ mặc đồng phục! Cô ta là bồi bàn trên tàu này!
Nhưng điều này không quan trọng.
Điều khiến Thường Trường sợ hãi hơn nữa là—
Trên xe đẩy đồ ăn có đầu của Vương Tự!
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, ánh mắt của cô ta...
Một giây sau, cô bỗng nhiên đẩy mạnh xe đồ ăn, trong tay cầm một cái cưa, vẻ mặt hung tợn chạy về phía Thường Trường.
Thường Trường cả kinh lui về phía sau một bước, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào, đường ray dưới chân đã trở thành đường ray đang di chuyển rất nhanh!
"A!"
Thường Trường đột ngột ngồi dậy, thấy mình vẫn còn trên giường.
Quần áo cậu ướt đẫm mồ hôi.
Quay đầu nhìn về phía Vương Tự, cậu ta đối mặt với tường, quấn chặt chăn bông, giống như giường tầng dưới.
Nhưng xét từ hình dạng của chăn bông, đây quả thực là chính Vương Tự.
Thường Trường thống khổ xoa thái dương, gần đây thật sự không ổn.
Đột nhiên.
Thường Trường nghe được một thanh âm nhỏ nào đó.
Nghe không giống như tiếng tàu, nó là…
Âm thanh của bánh xe.
Âm thanh do mặt đường không bằng phẳng và thân xe bị rung lắc.
Là một chiếc xe đẩy.
Hẳn là đi từng phòng hỏi có cần phục vụ hay không, vừa rồi đã nghe thấy âm thanh vô cùng rõ ràng, đi từ đầu đến cuối không có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến khi……
Có người dừng lại trước cửa phòng cậu.
Cốc cốc cốc cốc cốc.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta không nên mua cơm hộp TT.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook