Sớm Sớm Chiều Chiều
-
Chương 5
16.
Ngày về Giang Thành, Từ Cảnh Sơ còn mặc một bộ comple vô cùng trang trọng.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh và cũng thấy rất tuyệt vời khi anh chú trọng đến như thế này.
Về đến Giang Thành, tôi dẫn anh ra mộ của bố mẹ, hai tấm ảnh hiện hữu trên bia mộ khiến tôi bật khóc.
– Bố mẹ, con dẫn Ngôn Ngôn đến thăm bố mẹ đây.
– Anh ấy là Từ Cảnh Sơ, bố của Ngôn Ngôn…
Con trai lanh lợi gọi ông bà ngoại, bàn tay nhỏ bé nắm tay tôi, ngoan ngoãn kề cạnh bên tôi.
– Cô chú, cháu là Từ Cảnh Sơ, cháu xin lỗi vì đến tận bây giờ mới đến gặp cô chú.
– Cô chú yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, sẽ làm cho hai mẹ con được hạnh phúc mỗi ngày. Cô chú cứ yên tâm gửi gắm cho cháu…
Từ Cảnh Sơ nói rất nhiều, tất cả đều là những lời anh hứa với bố mẹ tôi. Tôi ngồi cạnh nghe anh nói mà đôi mắt đỏ hoe, xúc động đến vô cùng.
Khi sắp về, anh nghiêm túc hỏi tôi:
– Điềm Điềm, anh gọi bố mẹ được không em?
Anh nhìn tôi đầy trông mong, tôi nhìn ảnh bố mẹ, nghĩ rằng chắc bố mẹ cũng muốn con rể lắm rồi nhỉ.
– Được.
Tôi đồng ý, bố mẹ thấy tôi lập gia đình thì chắc sẽ vui lắm đây.
Và tôi cũng rất vui khi có Từ Cảnh Sơ trong đời.
Từ Cảnh Sơ như thể ăn phải chất kích thích, anh gọi bố mẹ, giọng cũng lạc hẳn đi.
– Bố mẹ, bọn con đi đây, lần sau nhà con sẽ về thăm bố mẹ.
– Con chào ông bà ạ…
Sau khi rời nghĩa trang, cả ba về thẳng nhà cũ của tôi. Bước vào nhà, nhìn thấy mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy khiến mũi tôi lại cay cay.
Rất lâu rồi tôi không về nhà, từ khi bố mẹ qua đời, tôi không dám ở một mình trong căn nhà này.
Nơi nơi đều in dấu hình bóng của bố mẹ, nhìn đâu tôi cũng nhớ về họ, quãng thời gian hạnh phúc ấy khiến tôi đớn đau khôn cùng.
Lâu rồi không về mà nhà cửa vẫn sạch sẽ, chắc ông bà nội hay qua dọn nhà cho tôi.
Bọn tôi vừa đặt vali xuống đất thì có người nhấn chuông.
– Anh họ.
Tôi ra mở cửa, anh họ tôi đang đứng ở ngoài, nhìn tôi với gương mặt xúc động.
– Điềm Điềm, em về thật rồi, nãy anh thấy rèm cửa nhà em bị kéo ra nên anh phải vội qua xem thế nào.
Nhà anh họ ở đối diện nhà tôi.
Anh vừa mới qua thôi mà đã báo hết cho các bác các cô biết, thành ra cả họ đã ngồi chật kín nhà tôi chỉ trong gần một tiếng đồng hồ.
Ngoài con trai được cả nhà tranh nhau ôm ra thì mọi người cũng xúm quanh chàng rể Từ Cảnh Sơ lần đầu về ra mắt, sắp moi hết cả tám đời tổ tiên nhà anh rồi.
Tôi nhìn căn nhà lâu rồi không được đầy ắp tiếng nói cười ồn ã như thế này, kìm lòng chẳng đặng mà bật khóc.
– Bố mẹ, bố mẹ thấy không, con sống rất tốt, con cũng có gia đình của mình, có con của mình rồi.
17.
Đêm đến, sau khi con ngủ, tôi với Từ Cảnh Sơ ngồi trên sofa xem tivi.
Anh ôm tôi vào lòng mãi chẳng buông ra.
Từ ngày “xác thực” thân phận cho anh, cứ động tí là anh sẽ ôm hôn tôi, chẳng biết ngượng là gì.
Theo lời anh nói thì đây gọi là “Phải bù đắp hết những gì bỏ lỡ suốt năm năm qua”.
Cơ mà dựa vào lòng anh thoải mái thật.
– Từ Cảnh Sơ, chọn ngày rồi mình đi đăng kí kết hôn đi, hộ khẩu của Ngôn Ngôn vẫn ở nhà anh họ em, mình đăng kí rồi về chuyển hộ khẩu cho con thôi.
Tôi ra vẻ bình tĩnh để nói với anh chứ thật ra lòng tôi cũng thấp thỏm lắm.
Nhưng thái độ của anh đã khiến tôi an lòng.
Anh sung sướng ôm tôi quay vòng vòng.
– Điềm Điềm, anh yêu em!
– Cuối cùng thì anh cũng được ở bên em rồi, may mà không bỏ lỡ em!
Niềm vui sướng của anh đã lây sang tôi, làm tôi cũng hạnh phúc theo.
– Từ Cảnh Sơ, em yêu anh, cảm ơn anh đã trao cho em một mái ấm.
Vừa nói xong thì anh đã hôn tôi.
Thật may vì mình không bỏ lỡ nhau, có hai bố con bên cạnh, cuộc đời tôi đã quá đỗi đủ đầy.
18. Ngoại truyện: Góc nhìn của nam chính.
Tôi là Từ Cảnh Sơ, bạn đại học của Lục Điềm Điềm.
Khi học cùng lớp với em, giáo viên gọi em đứng lên trả lời câu hỏi, em trả lời sai nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nói xin lỗi thầy.
Lúc ấy tôi chỉ hỏi tại sao trên đời lại có một cô gái đáng yêu đến như vậy, đúng là người cũng như tên.
Sau ấy, tôi hay đi học hơn, lần nào gặp em, em cũng cười tươi rói khiến người ta quý em vô cùng.
Và rồi, tôi vô tình bị hút vào em, lúc nào cũng tìm em nơi sân trường.
Đến khi nhận ra thì tôi đã rất thích rất thích em rồi.
Tôi định sẽ tỏ tình với em trước khi tốt nghiệp nhưng em bỗng xin nghỉ học hai tháng, tôi hỏi bạn em thì mới biết nhà em có chuyện.
Bố mẹ em gặp tai nạn, tôi rất thương em, rất muốn ôm em vào lòng nhưng tôi lấy tư cách gì để ôm em đây.
Tuy nhiên, nếu tôi biết chuyện xảy ra sau này thì tôi sẽ gan hơn nhiều.
Em quay lại trường nhưng em trầm tính đi nhiều, cũng chẳng còn cười nữa.
Một cô gái thích nói thích cười như em bỗng trở nên thinh lặng như vậy làm tôi đau lòng khôn xiết, muốn làm chút gì đó cho em.
Tôi nhận ra kể từ quay về trường, em thích đi thư viện một mình và ngồi ở đấy rất lâu.
Tôi muốn em được vui hơn nên mỗi ngày sẽ đến thư viện sớm hơn em, viết một câu chuyện cười lên tờ giấy nhớ, chỉ cần em cười là tốt rồi.
Suốt hai tháng, ngày nào tôi cũng viết, ngày nào tôi cũng ngồi sau em.
Thật ra khi ấy, em chỉ cần quay lại thì sẽ nhìn thấy tôi.
Ngày tốt nghiệp, tôi viết cho em mẩu chuyện cười cuối cùng, và em cũng đã mỉm cười.
*
Em có đến buổi liên hoan tốt nghiệp, tôi vui quá nên uống mấy chén liền.
Tôi định đợi đến khi em ra ngoài thì sẽ tỏ tình với em, muốn được bầu bạn cùng em ở chặng đường mai sau.
Nhưng tôi chẳng ngờ em lại làm tôi bất ngờ đến thế.
Tôi thấy em đi vệ sinh thì cũng đi theo, còn cố tình giả say để nói chuyện với em.
Ai dè em lại dẫn tôi đến khách sạn.
Lúc ấy tôi muốn ngăn em lại nhưng em cứ quyến rũ tôi, may mà tôi vẫn kìm nén được.
Song, em bật khóc vì bị tôi từ chối nhiều quá, thế mà tay vẫn còn táy máy đâu đấy. Tôi đành phải đầu hàng khi thấy người con gái mình yêu như thế này.
Trước khi ngủ, tôi ôm em vào lòng, sung sướng nghĩ rằng mình đã có được cả thế giới.
Vậy nhưng tôi không ngờ, khi tôi tỉnh giấc thì em đã trốn đi mất.
Tôi vội vàng đến nhà em thì thấy vườn không nhà trống cả rồi.
Tôi đi hỏi tất cả những bạn quen em, hỏi cả người nhà em nhưng không ai biết em đang ở đâu.
Tôi đứng dưới nhà em cả một tuần nhưng ngôi nhà vẫn chẳng hề sáng đèn.
Năm năm sau, tôi vẫn luôn sống trong hối hận, tại sao đêm đó tôi lại ngủ. Nếu tôi không ngủ thì có lẽ em sẽ không trốn khỏi tôi.
Tôi đi lính năm năm, trong lúc đó cũng nhờ người quen hỏi thăm tin tức của em nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Sau đó tôi xuất ngũ, hợp tác với bạn mở một trung tâm huấn luyện quân sự dành cho thiếu nhi.
Khi ở căn cứ, nhìn thấy Lục Thư Ngôn giống hệt mình khiến người tôi cứng đờ đi, vội vàng đi tìm thông tin của thằng bé.
Vào cái khắc tôi thấy trong hồ sơ ghi mẹ của thằng bé tên là Lục Điềm Điềm, tôi xúc động đến nỗi suýt thì trào nước mắt.
Năm năm trời, cuối cùng tôi cũng tìm được em.
Tôi không đợi được phải gọi ngay cho em. Sau khi ngắt máy, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ muốn được thấy em xuất hiện.
Em bước vào, trông em vẫn như năm năm trước, không hề đổi thay.
Lúc ấy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, nói cho em biết tôi có rất nhiều điều muốn tâm sự với em nhưng tôi không dám, tôi sợ mình sẽ khiến em hoảng loạn.
Không những vậy, tôi dò xét em vài ba câu thì đã biết ngay Lục Thư Ngôn là con trai tôi khiến tôi càng phấn khích hơn.
Nhưng em không thừa nhận, đã thế còn giả vờ không biết tôi là ai.
Tôi nghĩ cứ từ từ thôi, tôi đã chờ suốt năm năm rồi, không cần phải nôn nóng làm gì.
*
Giờ tan học, tôi gặp lại hai mẹ con, con trai còn khen tôi đẹp trai.
Lời khen đấy đã làm tôi phổng mũi.
Cơ mà khi em lái xe rời đi, tôi bỗng thấy bất an vô cùng.
Tôi lần theo địa chỉ mà em ghi trên hồ sơ, vừa mới đến nhà em thì đã thấy em kéo vali đi rồi.
Em vẫn muốn trốn tránh tôi.
Lúc ấy tôi tức kinh khủng nhưng tôi lại sợ nhiều hơn, sợ mình không tìm được em nữa.
Tôi ép em về nhà, muốn nói chuyện tử tế với em.
Tôi bộc lộ cho em nghe hết thảy con tim mình, nói cho em biết rằng tôi thích em, tôi tìm em năm năm rồi, tôi muốn níu em lại bằng sự chân thành của mình.
Được quá, em thấy tôi không đến để giành con trai với em thì cũng không trốn nữa.
Từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu bước vào cuộc sống của mẹ con em, bắt đầu chăm sóc hai mẹ con hết lòng hết dạ.
Cứ chầm chậm thôi, chỉ cần em ở đây thì một ngày nào đó, tôi sẽ giúp em buông xuống những gai nhọn của mình.
Sau rồi, vào lần đầu tiên em ôm tôi, tôi sướng đến nỗi nấu món gì cũng cháy hết.
Và sau ấy, em dẫn tôi về thăm bố mẹ em, tôi căng thẳng tới mức suýt thì không thắt được cà vạt.
Tôi đã hứa trước bia mộ của bố mẹ em rằng: Cháu sẽ chăm sóc mẹ con em chu toàn, sẽ bảo vệ hai mẹ con cả đời, trao cho hai mẹ con một mái ấm hạnh phúc.
*
Cuối cùng, chúng tôi đã đi đăng kí kết hôn, tôi đã cưới được người con gái tôi yêu suốt những năm tháng đại học, và có cả con trai của mình nữa.
Em mang thai bé thứ hai, lúc về quê tìm thấy một chiếc hộp các tông, em còn niềm nở chạy ra khoe với tôi.
– Từ Cảnh Sơ, anh nhìn hộp giấy note em nhận được hồi năm tư đại học này.
– Ngày nào bạn ấy cũng viết truyện hài cho em rồi dán lên chỗ em ngồi, em nghĩ bạn này thích em đấy.
Tôi nhìn chiếc hộp đựng những mảnh giấy note của em rồi ngẩng lên nhìn em trìu mến.
– Ừ, anh vẫn luôn thích em nhưng em nhận ra muộn quá.
Có lẽ phụ nữ mang thai nên bị ngốc ba năm, lần ấy em vẫn chưa hiểu được rằng tôi đang thừa nhận tôi là người viết những mẩu giấy ấy.
Thành thử tôi có hơi đau lòng.
Nhưng tôi chẳng ngờ, lúc vào phòng sinh thì em mới sực vỡ lẽ, ngạc nhiên thốt lên:
– Từ Cảnh Sơ, thì ra năm đấy anh là người viết truyện cười cho em.
Sau ấy, em sinh được một nàng công chúa, và gia đình tôi đã đủ cả nếp cả tẻ.
Cuối cùng thì tôi cũng đã trao được cho em một mái nhà hạnh phúc.
Hết truyện.
Ngày về Giang Thành, Từ Cảnh Sơ còn mặc một bộ comple vô cùng trang trọng.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh và cũng thấy rất tuyệt vời khi anh chú trọng đến như thế này.
Về đến Giang Thành, tôi dẫn anh ra mộ của bố mẹ, hai tấm ảnh hiện hữu trên bia mộ khiến tôi bật khóc.
– Bố mẹ, con dẫn Ngôn Ngôn đến thăm bố mẹ đây.
– Anh ấy là Từ Cảnh Sơ, bố của Ngôn Ngôn…
Con trai lanh lợi gọi ông bà ngoại, bàn tay nhỏ bé nắm tay tôi, ngoan ngoãn kề cạnh bên tôi.
– Cô chú, cháu là Từ Cảnh Sơ, cháu xin lỗi vì đến tận bây giờ mới đến gặp cô chú.
– Cô chú yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, sẽ làm cho hai mẹ con được hạnh phúc mỗi ngày. Cô chú cứ yên tâm gửi gắm cho cháu…
Từ Cảnh Sơ nói rất nhiều, tất cả đều là những lời anh hứa với bố mẹ tôi. Tôi ngồi cạnh nghe anh nói mà đôi mắt đỏ hoe, xúc động đến vô cùng.
Khi sắp về, anh nghiêm túc hỏi tôi:
– Điềm Điềm, anh gọi bố mẹ được không em?
Anh nhìn tôi đầy trông mong, tôi nhìn ảnh bố mẹ, nghĩ rằng chắc bố mẹ cũng muốn con rể lắm rồi nhỉ.
– Được.
Tôi đồng ý, bố mẹ thấy tôi lập gia đình thì chắc sẽ vui lắm đây.
Và tôi cũng rất vui khi có Từ Cảnh Sơ trong đời.
Từ Cảnh Sơ như thể ăn phải chất kích thích, anh gọi bố mẹ, giọng cũng lạc hẳn đi.
– Bố mẹ, bọn con đi đây, lần sau nhà con sẽ về thăm bố mẹ.
– Con chào ông bà ạ…
Sau khi rời nghĩa trang, cả ba về thẳng nhà cũ của tôi. Bước vào nhà, nhìn thấy mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy khiến mũi tôi lại cay cay.
Rất lâu rồi tôi không về nhà, từ khi bố mẹ qua đời, tôi không dám ở một mình trong căn nhà này.
Nơi nơi đều in dấu hình bóng của bố mẹ, nhìn đâu tôi cũng nhớ về họ, quãng thời gian hạnh phúc ấy khiến tôi đớn đau khôn cùng.
Lâu rồi không về mà nhà cửa vẫn sạch sẽ, chắc ông bà nội hay qua dọn nhà cho tôi.
Bọn tôi vừa đặt vali xuống đất thì có người nhấn chuông.
– Anh họ.
Tôi ra mở cửa, anh họ tôi đang đứng ở ngoài, nhìn tôi với gương mặt xúc động.
– Điềm Điềm, em về thật rồi, nãy anh thấy rèm cửa nhà em bị kéo ra nên anh phải vội qua xem thế nào.
Nhà anh họ ở đối diện nhà tôi.
Anh vừa mới qua thôi mà đã báo hết cho các bác các cô biết, thành ra cả họ đã ngồi chật kín nhà tôi chỉ trong gần một tiếng đồng hồ.
Ngoài con trai được cả nhà tranh nhau ôm ra thì mọi người cũng xúm quanh chàng rể Từ Cảnh Sơ lần đầu về ra mắt, sắp moi hết cả tám đời tổ tiên nhà anh rồi.
Tôi nhìn căn nhà lâu rồi không được đầy ắp tiếng nói cười ồn ã như thế này, kìm lòng chẳng đặng mà bật khóc.
– Bố mẹ, bố mẹ thấy không, con sống rất tốt, con cũng có gia đình của mình, có con của mình rồi.
17.
Đêm đến, sau khi con ngủ, tôi với Từ Cảnh Sơ ngồi trên sofa xem tivi.
Anh ôm tôi vào lòng mãi chẳng buông ra.
Từ ngày “xác thực” thân phận cho anh, cứ động tí là anh sẽ ôm hôn tôi, chẳng biết ngượng là gì.
Theo lời anh nói thì đây gọi là “Phải bù đắp hết những gì bỏ lỡ suốt năm năm qua”.
Cơ mà dựa vào lòng anh thoải mái thật.
– Từ Cảnh Sơ, chọn ngày rồi mình đi đăng kí kết hôn đi, hộ khẩu của Ngôn Ngôn vẫn ở nhà anh họ em, mình đăng kí rồi về chuyển hộ khẩu cho con thôi.
Tôi ra vẻ bình tĩnh để nói với anh chứ thật ra lòng tôi cũng thấp thỏm lắm.
Nhưng thái độ của anh đã khiến tôi an lòng.
Anh sung sướng ôm tôi quay vòng vòng.
– Điềm Điềm, anh yêu em!
– Cuối cùng thì anh cũng được ở bên em rồi, may mà không bỏ lỡ em!
Niềm vui sướng của anh đã lây sang tôi, làm tôi cũng hạnh phúc theo.
– Từ Cảnh Sơ, em yêu anh, cảm ơn anh đã trao cho em một mái ấm.
Vừa nói xong thì anh đã hôn tôi.
Thật may vì mình không bỏ lỡ nhau, có hai bố con bên cạnh, cuộc đời tôi đã quá đỗi đủ đầy.
18. Ngoại truyện: Góc nhìn của nam chính.
Tôi là Từ Cảnh Sơ, bạn đại học của Lục Điềm Điềm.
Khi học cùng lớp với em, giáo viên gọi em đứng lên trả lời câu hỏi, em trả lời sai nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nói xin lỗi thầy.
Lúc ấy tôi chỉ hỏi tại sao trên đời lại có một cô gái đáng yêu đến như vậy, đúng là người cũng như tên.
Sau ấy, tôi hay đi học hơn, lần nào gặp em, em cũng cười tươi rói khiến người ta quý em vô cùng.
Và rồi, tôi vô tình bị hút vào em, lúc nào cũng tìm em nơi sân trường.
Đến khi nhận ra thì tôi đã rất thích rất thích em rồi.
Tôi định sẽ tỏ tình với em trước khi tốt nghiệp nhưng em bỗng xin nghỉ học hai tháng, tôi hỏi bạn em thì mới biết nhà em có chuyện.
Bố mẹ em gặp tai nạn, tôi rất thương em, rất muốn ôm em vào lòng nhưng tôi lấy tư cách gì để ôm em đây.
Tuy nhiên, nếu tôi biết chuyện xảy ra sau này thì tôi sẽ gan hơn nhiều.
Em quay lại trường nhưng em trầm tính đi nhiều, cũng chẳng còn cười nữa.
Một cô gái thích nói thích cười như em bỗng trở nên thinh lặng như vậy làm tôi đau lòng khôn xiết, muốn làm chút gì đó cho em.
Tôi nhận ra kể từ quay về trường, em thích đi thư viện một mình và ngồi ở đấy rất lâu.
Tôi muốn em được vui hơn nên mỗi ngày sẽ đến thư viện sớm hơn em, viết một câu chuyện cười lên tờ giấy nhớ, chỉ cần em cười là tốt rồi.
Suốt hai tháng, ngày nào tôi cũng viết, ngày nào tôi cũng ngồi sau em.
Thật ra khi ấy, em chỉ cần quay lại thì sẽ nhìn thấy tôi.
Ngày tốt nghiệp, tôi viết cho em mẩu chuyện cười cuối cùng, và em cũng đã mỉm cười.
*
Em có đến buổi liên hoan tốt nghiệp, tôi vui quá nên uống mấy chén liền.
Tôi định đợi đến khi em ra ngoài thì sẽ tỏ tình với em, muốn được bầu bạn cùng em ở chặng đường mai sau.
Nhưng tôi chẳng ngờ em lại làm tôi bất ngờ đến thế.
Tôi thấy em đi vệ sinh thì cũng đi theo, còn cố tình giả say để nói chuyện với em.
Ai dè em lại dẫn tôi đến khách sạn.
Lúc ấy tôi muốn ngăn em lại nhưng em cứ quyến rũ tôi, may mà tôi vẫn kìm nén được.
Song, em bật khóc vì bị tôi từ chối nhiều quá, thế mà tay vẫn còn táy máy đâu đấy. Tôi đành phải đầu hàng khi thấy người con gái mình yêu như thế này.
Trước khi ngủ, tôi ôm em vào lòng, sung sướng nghĩ rằng mình đã có được cả thế giới.
Vậy nhưng tôi không ngờ, khi tôi tỉnh giấc thì em đã trốn đi mất.
Tôi vội vàng đến nhà em thì thấy vườn không nhà trống cả rồi.
Tôi đi hỏi tất cả những bạn quen em, hỏi cả người nhà em nhưng không ai biết em đang ở đâu.
Tôi đứng dưới nhà em cả một tuần nhưng ngôi nhà vẫn chẳng hề sáng đèn.
Năm năm sau, tôi vẫn luôn sống trong hối hận, tại sao đêm đó tôi lại ngủ. Nếu tôi không ngủ thì có lẽ em sẽ không trốn khỏi tôi.
Tôi đi lính năm năm, trong lúc đó cũng nhờ người quen hỏi thăm tin tức của em nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Sau đó tôi xuất ngũ, hợp tác với bạn mở một trung tâm huấn luyện quân sự dành cho thiếu nhi.
Khi ở căn cứ, nhìn thấy Lục Thư Ngôn giống hệt mình khiến người tôi cứng đờ đi, vội vàng đi tìm thông tin của thằng bé.
Vào cái khắc tôi thấy trong hồ sơ ghi mẹ của thằng bé tên là Lục Điềm Điềm, tôi xúc động đến nỗi suýt thì trào nước mắt.
Năm năm trời, cuối cùng tôi cũng tìm được em.
Tôi không đợi được phải gọi ngay cho em. Sau khi ngắt máy, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ muốn được thấy em xuất hiện.
Em bước vào, trông em vẫn như năm năm trước, không hề đổi thay.
Lúc ấy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, nói cho em biết tôi có rất nhiều điều muốn tâm sự với em nhưng tôi không dám, tôi sợ mình sẽ khiến em hoảng loạn.
Không những vậy, tôi dò xét em vài ba câu thì đã biết ngay Lục Thư Ngôn là con trai tôi khiến tôi càng phấn khích hơn.
Nhưng em không thừa nhận, đã thế còn giả vờ không biết tôi là ai.
Tôi nghĩ cứ từ từ thôi, tôi đã chờ suốt năm năm rồi, không cần phải nôn nóng làm gì.
*
Giờ tan học, tôi gặp lại hai mẹ con, con trai còn khen tôi đẹp trai.
Lời khen đấy đã làm tôi phổng mũi.
Cơ mà khi em lái xe rời đi, tôi bỗng thấy bất an vô cùng.
Tôi lần theo địa chỉ mà em ghi trên hồ sơ, vừa mới đến nhà em thì đã thấy em kéo vali đi rồi.
Em vẫn muốn trốn tránh tôi.
Lúc ấy tôi tức kinh khủng nhưng tôi lại sợ nhiều hơn, sợ mình không tìm được em nữa.
Tôi ép em về nhà, muốn nói chuyện tử tế với em.
Tôi bộc lộ cho em nghe hết thảy con tim mình, nói cho em biết rằng tôi thích em, tôi tìm em năm năm rồi, tôi muốn níu em lại bằng sự chân thành của mình.
Được quá, em thấy tôi không đến để giành con trai với em thì cũng không trốn nữa.
Từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu bước vào cuộc sống của mẹ con em, bắt đầu chăm sóc hai mẹ con hết lòng hết dạ.
Cứ chầm chậm thôi, chỉ cần em ở đây thì một ngày nào đó, tôi sẽ giúp em buông xuống những gai nhọn của mình.
Sau rồi, vào lần đầu tiên em ôm tôi, tôi sướng đến nỗi nấu món gì cũng cháy hết.
Và sau ấy, em dẫn tôi về thăm bố mẹ em, tôi căng thẳng tới mức suýt thì không thắt được cà vạt.
Tôi đã hứa trước bia mộ của bố mẹ em rằng: Cháu sẽ chăm sóc mẹ con em chu toàn, sẽ bảo vệ hai mẹ con cả đời, trao cho hai mẹ con một mái ấm hạnh phúc.
*
Cuối cùng, chúng tôi đã đi đăng kí kết hôn, tôi đã cưới được người con gái tôi yêu suốt những năm tháng đại học, và có cả con trai của mình nữa.
Em mang thai bé thứ hai, lúc về quê tìm thấy một chiếc hộp các tông, em còn niềm nở chạy ra khoe với tôi.
– Từ Cảnh Sơ, anh nhìn hộp giấy note em nhận được hồi năm tư đại học này.
– Ngày nào bạn ấy cũng viết truyện hài cho em rồi dán lên chỗ em ngồi, em nghĩ bạn này thích em đấy.
Tôi nhìn chiếc hộp đựng những mảnh giấy note của em rồi ngẩng lên nhìn em trìu mến.
– Ừ, anh vẫn luôn thích em nhưng em nhận ra muộn quá.
Có lẽ phụ nữ mang thai nên bị ngốc ba năm, lần ấy em vẫn chưa hiểu được rằng tôi đang thừa nhận tôi là người viết những mẩu giấy ấy.
Thành thử tôi có hơi đau lòng.
Nhưng tôi chẳng ngờ, lúc vào phòng sinh thì em mới sực vỡ lẽ, ngạc nhiên thốt lên:
– Từ Cảnh Sơ, thì ra năm đấy anh là người viết truyện cười cho em.
Sau ấy, em sinh được một nàng công chúa, và gia đình tôi đã đủ cả nếp cả tẻ.
Cuối cùng thì tôi cũng đã trao được cho em một mái nhà hạnh phúc.
Hết truyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook