Sớm Đã Có Bảo Bối
-
Chương 195: Trừng phạt (H)
Cô đau đến nỗi không thể chú tâm vào điều gì khác, cảm giác như da thịt của mình đang bị xé toạc ra, hay nói đúng hơn...cô như bị một con dao sắc nhọn đâm trọn vào hạ thân mình. Đau đớn cộng tủi hờn, cô cứ khóc òa mà không phản kháng. Tại sao chỉ khi trước mặt Sở Minh Thành cô mới yếu đuối như vậy chứ, tại sao chỉ có anh làm cô khóc, hàng vạn câu hỏi vẫn đang quanh quẩn trong đầu Triệu Đình Đình.
Sở Minh Thành không nhân nhượng, anh bắt đầu từ từ rút ra vật lớn đã bị nhuốm làm cho ấm nóng, lúc rút ra rất từ tốn và chậm rãi, vậy mà để cho Triệu Đình Đình thích nghi, anh đâm thật mạnh vào một lần nữa khiến Triệu Đình Đình hét lên vô vọng.
“Sở Minh Thành, anh thà là giết tôi đi, đừng sỉ nhục tôi như vậy!” Cô khóc đến nghẹn họng.
Không muốn trong lúc hưng phấn bị những lời của bảo bối này làm cho hụt hẫng, Sở Minh Thành với chiếc cà vạt màu đen, anh nhanh tay với tới bịt miệng Triệu Đình Đình, thắt nút dây phía sau đầu cô khiến cô chỉ ú ớ rên la mà không thể nói thêm lời nào.
“Suỵt. Lúc hưởng thụ không nên nhiều lời.” Anh vuốt nhẹ má cô, trong mắt Triệu Đình Đình cô không khác nào bị mỉa mai.
Đã qua bốn năm rồi, kể từ ngày cô đặt chân vào biệt phủ của Sở gia, kể từ ngày cô bị Sở Minh Thành làm cho đau đớn. Hôm nay một lần nữa cô lại bị anh đem ra làm trò tiêu khiển cho bản thân mình. Trái tim cô đau quặn, nước mắt cứ thế tuôn ra cùng tiếng thở dốc.
“Hưm...a, a, a!” Triệu Đình Đình bị chiếc cà vạt của Sở Minh Thành chặn lưỡi không thể nói, càng không thể hét lên. Cô ú ớ một cách vô vọng, mồ hôi trên khuôn mặt thấm hút lấy mái tóc đen bồng của cô.
Đau quá...Dù trải qua bao nhiêu lần hai người động tình với nhau thì đối với Triệu Đình cô luôn thấy nó giống như lần đầu của mình. Lần đầu Sở Minh Thành đem đến cho cô sự tuyệt vọng vì không thể chạy thoát, lần đầu anh đem đến cho cô cảm giác bất lực vì cứ ngỡ mình đã làm điều không hay với bố chồng. Chính là lần đầu anh động chạm vào thân thể nõn nà của cô, một thân thể không bị vấy bẩn bởi bất cứ người đàn ông nào trước đó. Cả người của cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh, mặc cho anh giày vò, mặc cho anh hưởng thụ còn cô chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Trong mắt anh, Triệu Đình Đình hóa ra cũng chỉ là một cỗ máy có cảm xúc, hứng thú thì tìm tới, bực tức thì đem ra trút xả.
Vậy mà chừng ấy năm...bốn năm rồi. Thân thể cô là do một tay Sở Minh Thành chạm đến, chưa một người đàn ông nào có thể làm được như anh. Cơ thể của anh...hạ thân anh đang làm cô đau...cô khóc...anh nhìn cô như thương hại vậy sao?
Trong mắt Triệu Đình Đình, có lẽ cả đời này...người đàn ông có thể bóp nghẹt trái tim cô, thể xác cô, chỉ có thể là một người đàn ông, Sở Minh Thành.
Sở Minh Thành một tay giữ eo Triệu Đình Đình, tay còn lại đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của cô sang mang tai để có thể ngắm nhìn biểu cảm của cô, mắt anh hơi khép lại, thân dưới không ngừng va chạm với Triệu Đình Đình.
Trong phòng ngày càng rõ âm thanh suy đồi, Sở Minh Thành cúi người xuống đặt nụ hôn lên má Triệu Đình Đình. Anh thì thầm bằng chất giọng trầm khàn. “Đang nghĩ gì?”
Triệu Đình Đình chớp mắt, nước mắt lại rơi, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ quan tâm mình. Nếu không phải bị bịt miệng cô sẽ không để cho anh thỏa mãn một cách dễ dàng.
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự thống khổ của Triệu Đình Đình. Sở Minh Thành hơi nhếch mép, cái nhếch mép mà ngay cả Triệu Đình Đình cũng không nhận ra. “Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ không bịt miệng em. Nhưng nếu em hư, tôi lại rất thích trừng phạt em...” Dứt lời anh thu người về, dùng hai tay của mình tách rộng hai chân của Triệu Đình Đình ra, nhìn xuống cự long cứng cáp đang đâm sâu u cốc mê người của cô, tiểu hạch lại không ngừng run rẩy, rất mê lòng người. “Bằng cách này.”
Triệu Đình Đình nhắm tịt mắt, chân cô gắng thu về nhưng không thể, chỉ biết thả lỏng cơ thể thở qua miệng một cách khó khăn. Sở Minh Thành bình thường là ác quỷ, nhưng khi lên giường còn hơn cả mãnh thú, không có bất cứ liêm sỉ nào từ anh mà cô có thể cảm nhận được.
Một người có vợ rồi, sao lại nói ra những lời này chứ… Nhớ đến Tố Tố, Triệu Đình Đình cắn răng. Cô đang làm điều có lỗi với cô ta...thậm chí cả tiểu Hàn. Nó sẽ ra sao khi biết rằng bố nó ngoại tình với cô, bỏ mặc mẹ của nó chứ. Hay đơn giản khi nó thông minh và hiểu vấn đề như này, nó sẽ nghĩ cô là người không trong sạch...khi đó tiểu Hàn còn gọi cô là mẹ như bình thường nó vẫn hay gọi không?
Khi đó Triệu Đình Đình có thể thanh minh bằng cách nói cô vốn chỉ là người bị hại không? Cô sẽ nói với một đứa trẻ rằng vì cô giống tình nhân cũ của bố cháu, nên bố cháu thích cô? Hay là nói với vợ của anh là tôi không cố ý lên giường với chồng cô, trách tôi quá giống người phụ nữ tên Giai Nghi mà Sở Minh Thành yêu thắm thiết đến giờ vẫn không thể quên!
Những lý do vô lý nhất trên đời.
Tại sao cô lại giống Giai Nghi? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại để cô ấy ra đi, rồi thế cô vào vị trí này chứ, cô không muốn điều này xảy ra. Ít nhất cô vẫn giữ được tỉnh táo và cái tôi của bản thân.
Nhìn lại người đàn ông đang trêu đùa cơ thể mình, Triệu Đình Đình giống như con búp bê không hơn không kém, ngoài nước mắt tuôn cô không thể làm gì hơn. Sở Minh Thành có biết rằng cô là Triệu Đình Đình không? Một Triệu Đình Đình luôn yêu thương anh, một Triệu Đình Đình ngốc nghếch, vụng về nhưng lại muốn bên cạnh anh, bên cạnh một người tài giỏi. Một Triệu Đình Đình đã đem cả tấm chân ái ra để bày tỏ tình cảm với anh nhưng rồi bị anh cự tuyệt không suy nghĩ. Anh có biết cô là con bé không biết điều, miệng vẫn còn hôi mùi sữa không. Nếu anh biết tại sao vẫn làm như vậy… Thời gian trôi qua không thể dừng lại, vài năm không quên, biết đâu vài năm nữa lại quên. Sở Minh Thành không để cho cô quên anh, anh làm vậy chính là muốn cô sống dằn vặt cả đời với danh phận của mình ư?
Sở Minh Thành buông tay Triệu Đình Đình, anh kéo cà vạt xuống khỏi miệng Triệu Đình Đình, hôn ngấu nghiến lấy môi cô. Bởi anh biết chỉ khi hôn Triệu Đình Đình mới khiến cô kháng cự trở lại vì thiếu khí, như vậy rất vui.
“Ư...Sở Minh Thành, khó thở!” Triệu Đình Đình dồn hết sức lực vào tay đẩy Sở Minh Thành ra khỏi mình. Cô lau lau miệng, tham lam hít lấy bầu không khí tự nhiên. “Sở Minh Thành, anh nên biết điều đem con mình trở về Mỹ đi, vợ anh là Tố Tố, không phải tôi!” Cô khàn giọng, vừa thở đứt quãng vừa nói, với một hy vọng là anh sẽ mất hứng mà bỏ đi.
Anh lộ vẻ ngạc nhiên, Triệu Đình Đình còn biết đến cái tên Tố Tố rồi? Ngay sau đó vẻ ngạc nhiên biến mất, vuốt ve khuôn mặt Triệu Đình Đình. “Biết làm gì đây? Tôi lại thích em hơn cô ta. Chi bằng em theo tôi để hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Nghe Sở Minh Thành nói vậy, Triệu Đình Đình cắn môi. Sở Minh Thành nghĩ cô cần tiền của anh sao? Đối với cô mà nói, tiền không thành vấn đề nữa rồi. Anh quên rằng cô là một nghệ sĩ nổi tiếng, hay từ đầu anh đã không biết cô là ai?
Cô nhếch mép, giọng điệu có phần phỉ báng. “Anh nghĩ rằng tôi thích anh sao? Anh tự luyến quá rồi Sở Minh Thành.”
Anh nhướng mày. “Vậy thì em thích gì?”
Cô hất cằm, dù đang trong hoàn cảnh này thì điệu bộ hống hách của cô lại kiêu sa trong mắt Sở Minh Thành. Sự lạnh lùng của cô khiến anh không thể rời mắt. “Tôi thích những chàng trai trẻ trung, năng động. Anh già rồi, hơn tôi mười tuổi, Sở Minh Thành, anh nên nhớ anh đã ba mươi bảy tuổi, sắp bốn mươi đến nơi rồi!”
Triệu Đình Đình nói xong liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sát khí đang bao vây lấy cô. Có lẽ lần này cô đã làm Sở Minh Thành phẫn nộ thật sự...tại sao khi nói xong cô lại cảm thấy miệng nhỏ của mình đang hại mình vậy nhỉ?
Sở Minh Thành bất ngờ giữ chặt hai tay của Triệu Đình Đình trên đỉnh đầu, anh ngồi dậy khóa chặt hai eo của Triệu Đình Đình, đôi mắt anh tối lại đến ba, bốn phần.
“Anh định làm gì?” Triệu Đình Đình hoảng loạn trước thân thể lực lưỡng của Sở Minh Thành ngay trước mắt.
Anh đưa một tay bóp mạnh vào bòng đào trắng nõn trước ngực Triệu Đình Đình, sau đó lại thả lỏng tay bóp nhẹ nhàng khiến sắc mặt Triệu Đình Đình thay đổi liên tục, tiếng rên rỉ cũng từ đó mà thoát ra từ miệng cô.
“Người đàn ông già này đang làm em thoải mái đấy.” Anh nhếch mép, một nụ cười gian manh. “Tôi ba mươi bảy tuổi, nhưng chắc gì người hai mươi bảy tuổi làm được như tôi.” Sở Minh Thành ngưng cười, anh đưa một tay xuống day day tiểu hạch nhỏ của Triệu Đình Đình, cắm thật sâu cự long vào trong Triệu Đình Đình, tốc độ ra vào còn nhanh hơn cả trước đó.
“Ư, Sở Minh Thành, ư, ưm...a, a!” Cô túm chặt tấm ga giường, cả chân và tay đều đã run lẩy bẩy.
Đúng là tìm đường chết mới chê Sở Minh Thành già. Triệu Đình Đình len lén hé mắt nhìn gương mặt tinh tế của anh, ngũ quan cân xứng như đúc tạc, đến đôi mắt lạnh băng đó cũng khiến một người phụ nữ điêu đổ rơi vào lưới tình. Sở Minh Thành giống ba mươi bảy tuổi chỗ nào? Anh thậm chí có thể giết một người phụ nữ không cần dùng dao cơ đấy!
Hôn nhẹ vào bắp chân của Triệu Đình Đình, Sở Minh Thành cắn thật mạnh khiến đối phương ré lên, một vết răng in hằn trên chân cô. Bộ dạng thảm thương của Triệu Đình Đình bây giờ càng khiến anh thêm mãn nguyện. Nói anh già? Anh có già thì Triệu Đình Đình cả đời này cũng chỉ được phục tùng lão già!
Sở Minh Thành không nhân nhượng, anh bắt đầu từ từ rút ra vật lớn đã bị nhuốm làm cho ấm nóng, lúc rút ra rất từ tốn và chậm rãi, vậy mà để cho Triệu Đình Đình thích nghi, anh đâm thật mạnh vào một lần nữa khiến Triệu Đình Đình hét lên vô vọng.
“Sở Minh Thành, anh thà là giết tôi đi, đừng sỉ nhục tôi như vậy!” Cô khóc đến nghẹn họng.
Không muốn trong lúc hưng phấn bị những lời của bảo bối này làm cho hụt hẫng, Sở Minh Thành với chiếc cà vạt màu đen, anh nhanh tay với tới bịt miệng Triệu Đình Đình, thắt nút dây phía sau đầu cô khiến cô chỉ ú ớ rên la mà không thể nói thêm lời nào.
“Suỵt. Lúc hưởng thụ không nên nhiều lời.” Anh vuốt nhẹ má cô, trong mắt Triệu Đình Đình cô không khác nào bị mỉa mai.
Đã qua bốn năm rồi, kể từ ngày cô đặt chân vào biệt phủ của Sở gia, kể từ ngày cô bị Sở Minh Thành làm cho đau đớn. Hôm nay một lần nữa cô lại bị anh đem ra làm trò tiêu khiển cho bản thân mình. Trái tim cô đau quặn, nước mắt cứ thế tuôn ra cùng tiếng thở dốc.
“Hưm...a, a, a!” Triệu Đình Đình bị chiếc cà vạt của Sở Minh Thành chặn lưỡi không thể nói, càng không thể hét lên. Cô ú ớ một cách vô vọng, mồ hôi trên khuôn mặt thấm hút lấy mái tóc đen bồng của cô.
Đau quá...Dù trải qua bao nhiêu lần hai người động tình với nhau thì đối với Triệu Đình cô luôn thấy nó giống như lần đầu của mình. Lần đầu Sở Minh Thành đem đến cho cô sự tuyệt vọng vì không thể chạy thoát, lần đầu anh đem đến cho cô cảm giác bất lực vì cứ ngỡ mình đã làm điều không hay với bố chồng. Chính là lần đầu anh động chạm vào thân thể nõn nà của cô, một thân thể không bị vấy bẩn bởi bất cứ người đàn ông nào trước đó. Cả người của cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh, mặc cho anh giày vò, mặc cho anh hưởng thụ còn cô chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Trong mắt anh, Triệu Đình Đình hóa ra cũng chỉ là một cỗ máy có cảm xúc, hứng thú thì tìm tới, bực tức thì đem ra trút xả.
Vậy mà chừng ấy năm...bốn năm rồi. Thân thể cô là do một tay Sở Minh Thành chạm đến, chưa một người đàn ông nào có thể làm được như anh. Cơ thể của anh...hạ thân anh đang làm cô đau...cô khóc...anh nhìn cô như thương hại vậy sao?
Trong mắt Triệu Đình Đình, có lẽ cả đời này...người đàn ông có thể bóp nghẹt trái tim cô, thể xác cô, chỉ có thể là một người đàn ông, Sở Minh Thành.
Sở Minh Thành một tay giữ eo Triệu Đình Đình, tay còn lại đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của cô sang mang tai để có thể ngắm nhìn biểu cảm của cô, mắt anh hơi khép lại, thân dưới không ngừng va chạm với Triệu Đình Đình.
Trong phòng ngày càng rõ âm thanh suy đồi, Sở Minh Thành cúi người xuống đặt nụ hôn lên má Triệu Đình Đình. Anh thì thầm bằng chất giọng trầm khàn. “Đang nghĩ gì?”
Triệu Đình Đình chớp mắt, nước mắt lại rơi, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ quan tâm mình. Nếu không phải bị bịt miệng cô sẽ không để cho anh thỏa mãn một cách dễ dàng.
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự thống khổ của Triệu Đình Đình. Sở Minh Thành hơi nhếch mép, cái nhếch mép mà ngay cả Triệu Đình Đình cũng không nhận ra. “Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ không bịt miệng em. Nhưng nếu em hư, tôi lại rất thích trừng phạt em...” Dứt lời anh thu người về, dùng hai tay của mình tách rộng hai chân của Triệu Đình Đình ra, nhìn xuống cự long cứng cáp đang đâm sâu u cốc mê người của cô, tiểu hạch lại không ngừng run rẩy, rất mê lòng người. “Bằng cách này.”
Triệu Đình Đình nhắm tịt mắt, chân cô gắng thu về nhưng không thể, chỉ biết thả lỏng cơ thể thở qua miệng một cách khó khăn. Sở Minh Thành bình thường là ác quỷ, nhưng khi lên giường còn hơn cả mãnh thú, không có bất cứ liêm sỉ nào từ anh mà cô có thể cảm nhận được.
Một người có vợ rồi, sao lại nói ra những lời này chứ… Nhớ đến Tố Tố, Triệu Đình Đình cắn răng. Cô đang làm điều có lỗi với cô ta...thậm chí cả tiểu Hàn. Nó sẽ ra sao khi biết rằng bố nó ngoại tình với cô, bỏ mặc mẹ của nó chứ. Hay đơn giản khi nó thông minh và hiểu vấn đề như này, nó sẽ nghĩ cô là người không trong sạch...khi đó tiểu Hàn còn gọi cô là mẹ như bình thường nó vẫn hay gọi không?
Khi đó Triệu Đình Đình có thể thanh minh bằng cách nói cô vốn chỉ là người bị hại không? Cô sẽ nói với một đứa trẻ rằng vì cô giống tình nhân cũ của bố cháu, nên bố cháu thích cô? Hay là nói với vợ của anh là tôi không cố ý lên giường với chồng cô, trách tôi quá giống người phụ nữ tên Giai Nghi mà Sở Minh Thành yêu thắm thiết đến giờ vẫn không thể quên!
Những lý do vô lý nhất trên đời.
Tại sao cô lại giống Giai Nghi? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại để cô ấy ra đi, rồi thế cô vào vị trí này chứ, cô không muốn điều này xảy ra. Ít nhất cô vẫn giữ được tỉnh táo và cái tôi của bản thân.
Nhìn lại người đàn ông đang trêu đùa cơ thể mình, Triệu Đình Đình giống như con búp bê không hơn không kém, ngoài nước mắt tuôn cô không thể làm gì hơn. Sở Minh Thành có biết rằng cô là Triệu Đình Đình không? Một Triệu Đình Đình luôn yêu thương anh, một Triệu Đình Đình ngốc nghếch, vụng về nhưng lại muốn bên cạnh anh, bên cạnh một người tài giỏi. Một Triệu Đình Đình đã đem cả tấm chân ái ra để bày tỏ tình cảm với anh nhưng rồi bị anh cự tuyệt không suy nghĩ. Anh có biết cô là con bé không biết điều, miệng vẫn còn hôi mùi sữa không. Nếu anh biết tại sao vẫn làm như vậy… Thời gian trôi qua không thể dừng lại, vài năm không quên, biết đâu vài năm nữa lại quên. Sở Minh Thành không để cho cô quên anh, anh làm vậy chính là muốn cô sống dằn vặt cả đời với danh phận của mình ư?
Sở Minh Thành buông tay Triệu Đình Đình, anh kéo cà vạt xuống khỏi miệng Triệu Đình Đình, hôn ngấu nghiến lấy môi cô. Bởi anh biết chỉ khi hôn Triệu Đình Đình mới khiến cô kháng cự trở lại vì thiếu khí, như vậy rất vui.
“Ư...Sở Minh Thành, khó thở!” Triệu Đình Đình dồn hết sức lực vào tay đẩy Sở Minh Thành ra khỏi mình. Cô lau lau miệng, tham lam hít lấy bầu không khí tự nhiên. “Sở Minh Thành, anh nên biết điều đem con mình trở về Mỹ đi, vợ anh là Tố Tố, không phải tôi!” Cô khàn giọng, vừa thở đứt quãng vừa nói, với một hy vọng là anh sẽ mất hứng mà bỏ đi.
Anh lộ vẻ ngạc nhiên, Triệu Đình Đình còn biết đến cái tên Tố Tố rồi? Ngay sau đó vẻ ngạc nhiên biến mất, vuốt ve khuôn mặt Triệu Đình Đình. “Biết làm gì đây? Tôi lại thích em hơn cô ta. Chi bằng em theo tôi để hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Nghe Sở Minh Thành nói vậy, Triệu Đình Đình cắn môi. Sở Minh Thành nghĩ cô cần tiền của anh sao? Đối với cô mà nói, tiền không thành vấn đề nữa rồi. Anh quên rằng cô là một nghệ sĩ nổi tiếng, hay từ đầu anh đã không biết cô là ai?
Cô nhếch mép, giọng điệu có phần phỉ báng. “Anh nghĩ rằng tôi thích anh sao? Anh tự luyến quá rồi Sở Minh Thành.”
Anh nhướng mày. “Vậy thì em thích gì?”
Cô hất cằm, dù đang trong hoàn cảnh này thì điệu bộ hống hách của cô lại kiêu sa trong mắt Sở Minh Thành. Sự lạnh lùng của cô khiến anh không thể rời mắt. “Tôi thích những chàng trai trẻ trung, năng động. Anh già rồi, hơn tôi mười tuổi, Sở Minh Thành, anh nên nhớ anh đã ba mươi bảy tuổi, sắp bốn mươi đến nơi rồi!”
Triệu Đình Đình nói xong liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sát khí đang bao vây lấy cô. Có lẽ lần này cô đã làm Sở Minh Thành phẫn nộ thật sự...tại sao khi nói xong cô lại cảm thấy miệng nhỏ của mình đang hại mình vậy nhỉ?
Sở Minh Thành bất ngờ giữ chặt hai tay của Triệu Đình Đình trên đỉnh đầu, anh ngồi dậy khóa chặt hai eo của Triệu Đình Đình, đôi mắt anh tối lại đến ba, bốn phần.
“Anh định làm gì?” Triệu Đình Đình hoảng loạn trước thân thể lực lưỡng của Sở Minh Thành ngay trước mắt.
Anh đưa một tay bóp mạnh vào bòng đào trắng nõn trước ngực Triệu Đình Đình, sau đó lại thả lỏng tay bóp nhẹ nhàng khiến sắc mặt Triệu Đình Đình thay đổi liên tục, tiếng rên rỉ cũng từ đó mà thoát ra từ miệng cô.
“Người đàn ông già này đang làm em thoải mái đấy.” Anh nhếch mép, một nụ cười gian manh. “Tôi ba mươi bảy tuổi, nhưng chắc gì người hai mươi bảy tuổi làm được như tôi.” Sở Minh Thành ngưng cười, anh đưa một tay xuống day day tiểu hạch nhỏ của Triệu Đình Đình, cắm thật sâu cự long vào trong Triệu Đình Đình, tốc độ ra vào còn nhanh hơn cả trước đó.
“Ư, Sở Minh Thành, ư, ưm...a, a!” Cô túm chặt tấm ga giường, cả chân và tay đều đã run lẩy bẩy.
Đúng là tìm đường chết mới chê Sở Minh Thành già. Triệu Đình Đình len lén hé mắt nhìn gương mặt tinh tế của anh, ngũ quan cân xứng như đúc tạc, đến đôi mắt lạnh băng đó cũng khiến một người phụ nữ điêu đổ rơi vào lưới tình. Sở Minh Thành giống ba mươi bảy tuổi chỗ nào? Anh thậm chí có thể giết một người phụ nữ không cần dùng dao cơ đấy!
Hôn nhẹ vào bắp chân của Triệu Đình Đình, Sở Minh Thành cắn thật mạnh khiến đối phương ré lên, một vết răng in hằn trên chân cô. Bộ dạng thảm thương của Triệu Đình Đình bây giờ càng khiến anh thêm mãn nguyện. Nói anh già? Anh có già thì Triệu Đình Đình cả đời này cũng chỉ được phục tùng lão già!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook