Sớm Đã Có Bảo Bối
Chương 133: Gì cũng không sợ (2)

“Ưm, ha…”

Sở Tố ưỡn mình khi thấy Sở Minh Thành lướt tay qua khuôn mặt mình. Từng ngón tay của anh chạm đến đâu liền làm cô ta khoái cảm đến đấy. Còn thật hơn cả trong phim!

Ghì Sở Tố vào chân tường, Sở Minh Thành giữ chặt hai tay cô ta trên đỉnh đầu, hơi nóng hà vào tai khiến cô ta rên rỉ khiêu gợi.

“Nửa đêm nửa hôm.” Giọng trầm khàn cất lên, Sở Minh Thành hạ một tay xuống lướt qua từng đường cong trên khuôn mặt Tố Tố, ánh mắt đục ngầu. “Mò sang phòng tôi, là có ý gì?”

Váy ren mà Sở Tố đang mặc đúng hơn giống một bộ áo tắm, lớp ren bên ngoài không khác gì trong suốt, vải ren chỉ che qua vùng tam giác dưới hạ thân Sở Tố một chút, chỉ là không ngờ người phụ này có một bộ ngực cúp D. Rất giống Triệu Đình Đình.

Sở Tố thở dốc, cô ta he hé mắt ra nhìn người đàn ông quyền lực nhất trước mắt mình, môi hơi cắn vào nhau. “Ư, em...nhớ anh lắm. Sở Minh Thành, chúng ta… a.” Chưa nói hết lời Sở Tố đã bị Sở Minh Thành bịt miệng lại, cô ta bất chấp hơi há miệng, dùng lưỡi liếm vào ngón tay Sở Minh Thành.

Ánh mắt bỗng trở nên khắc nghiệt hơn, nhưng vẫn hành động như đang phối hợp. Sở Minh Thành đứng im, lưng hơi cúi xuống để nhìn rõ được khuôn mặt dâm đãng của ả đàn bà trước mặt. Quả nhiên kỹ thuật rất tốt, cũng đúng, với khuôn mặt này có khi hơn Triệu Đình Đình gần chục tuổi cũng nên, Sở Tố này xem ra có thể chơi đùa.

Ghé sát miệng vào tai Sở Tố một lần nữa, Sở Minh Thành nhỏ giọng. “Vậy sao?” Sau cùng lại dùng răng nghiến nhẹ vào tai cô ta. “Nói gì vậy, tôi không nghe rõ.” Nhếch nhếch khóe môi xảo quyệt, Sở Minh Thành liếc xéo nhìn thái độ như đang vật vã của đối phương.

Bị những hành động quá mức thân mật thường ngày của Sở Minh Thành làm cho si mê, Sở Tố rướn thân mình lên, ngực cũng vì vậy mà nhô ra, một khoảng trắng ngần và đầy đặn hơn phụ nữ bình thường, với hy vọng có thể làm cho Sở Minh Thành bật mở vật đàn ông mà lao tới đâm xuyên, chiếm chọn cô ta. “Em không chịu nổi, đừng đùa mà.”

Hơi nồng tỏa ra từ Sở Minh Thành, cô ta biết trước khi cô ta xuất hiện trước mặt anh thì khả năng anh uống rượu là 90%, nói đúng hơn hôm nay chính là cơ hội trời cho của cô ta. Có chút men say càng tốt, rất dễ hành động và mạnh bạo hơn, khả năng sinh một bé trai là cao.

“Buông em ra đi Sở Minh Thành, em có một trò chơi hay lắm, thử cùng em để tạo cảm giác thăng hoa nào.” Sở Tố chớp mắt, đôi mi nối đen nhánh, sống mũi thon cao, khi nãy liếc mắt qua bàn nhỏ trong phòng thấy chai rượu vang, chắc chắn là rượu mà Sở Minh Thành đã uống. Nếu vậy, chi bằng cùng nhau ‘uống rượu’.

Muốn xem thứ hạ đẳng này giở trò gì, Sở Minh Thành buông bàn tay sắt đá của mình để Sở Tố thoát ra, cô ta nhanh nhẹn đi tới bàn rượu của anh, tự rót cho mình một ly rượu quá nửa. Chầm chậm đến giường của Sở Minh Thành, Sở Tố quỳ trên giường, hai gối hơi dang ra. Ly rượu đầy được đưa lên giữa không trung, cô ta cong cong môi, rượu từ trên cao chảy xuống từ từ, Sở Tố má miệng, lưỡi lè ra đón nhận rượu ngon, rượu từ miệng tràn ra chảy xuống cần cổ quyến rũ từng chút một. “Ưm…” Kèm theo đó là những âm thanh mờ ám từ Sở Tố.

Đứng cuối chân tường nhìn trọn vẹn cảnh hay, ánh đèn duy nhất màu tím trong căn phòng mập mờ càng khiến mọi cảnh vật thêm sinh động. Là một người đàn ông uy vũ, thấy cảnh tưởng này không hưng phấn quả là có chút không nỡ. Những người từng trải sẽ cho ta một cảm giác mới lạ, Sở Tố đang chứng minh điều đó cho anh thấy.

Vai áo choàng đen hơi lệch sang để lộ cơ bắp cuồn cuộn, múi bụng lộ ra trong căn phòng yếu ớt ánh sáng, Sở Minh Thành đi tới bên giường, anh lấy ly rượu từ tay Sở Tố, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen của cô ta.

Tố Tố nuốt ực ngụm rượu, rượu đỏ hòa tan trong miệng, trợn tuột xuống thanh quản của cô ta, từng ngụm như đốt cháy thân thể này. Không ngờ khi có rượu vào quả là hưng phấn, nhìn thấy Sở Minh Thành này...không khác gì cô ta bị bỏ cho một liều kích dục cực mạnh. “Sở…”

Lời nói cửa miệng vừa thốt ra thì im bặt, rượu từ trong tay Sở Minh Thành đang dần chảy xuống người Sở Tố, từng mạch rượu chảy qua cần cổ cô ta, xuống ngực, xuống bụng, xuống đến chân Sở Tố.

Tuy có chút bất ngờ nhưng lại không thấy lo ngại, trái lại Sở Tố còn hứng thú hơn ban đầu. Lẽ nào Sở Minh Thành là muốn dùng cách này để có thể thăm dò mọi ngóc ngách trên cơ thể cô ta bằng chiếc lưỡi nóng hổi vô giá đó?

Rượu hết, ly cạn, Sở Minh Thành không ngại thả chiếc ly xuống sàn vỡ nát. Mái tóc đen rũ ra qua trán, sống mũi dọc dừa, đôi môi nam tính hiện ra trong khoảng sáng. Yết hầu của Sở Minh Thành khiến Sở Tố phải ngắm nhìn.

“Đến đây, với em.” Sở Tố ngoắc ngoắc tay, cô ta tự động nằm ra giường chờ đợi.

Sở Minh Thành vuốt tóc, cô ta không để ý đến cái hừ lạnh của anh. Ả đàn bà này, thật không ngờ ham muốn mãnh liệt như vậy. Nếu thích, anh có thể chiều.

Cả thân mình của Sở Minh Thành ở bên trên Sở Tố, anh nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay lớn một tay chống giường, tay còn lại kéo một bên quai áo của Sở Tố ra, khung xương quai xanh lộ ra một cách rõ ràng hơn. Áo bị anh kéo đến ngang bụng, phần ngực lộ ra ngay trước mắt, viên trân châu hồng nhỏ, bầu ngực như trái bòng đào non dại.

Lộ vẻ bất ngờ, Sở Minh Thành hơi nheo mày. Tại sao lại như gái còn trinh vậy? Bộ dạng này của cô ta không khác gì người đã qua tay bao kẻ thấp hèn, vậy mà sao anh vẫn có cảm giác sai sai.

“A...thật thoải mái.” Nhân lúc Sở Minh Thành không tập chung, Sở Tố đặt tay của anh lên ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa. Cảm giác lần đầu được bàn tay người đàn ông chạm vào khiến Sở Tố muốn tan chảy.

Tuy cô ta có kích cỡ giống như Triệu Đình Đình, nhưng nếu nhìn kỹ lại vẫn không thể bằng Triệu Đình Đình, nó thô và không khiến anh cảm thấy thèm khát. Có điều...nhìn cô ta vặn vẹo như này khá thú vị. Có nên tỏ lòng tốt xử lý giúp tình cảnh này cho cô ta? Một chút rượu mặt đã hồng thế này…

“Cô biết gì không?” Sở Minh Thành thu tay về, theo đường cong mà từ ngực cô ta lướt xuống, tay chạm vào chiếc quần mỏng của cô ta anh liền cảm nhận được một chút run rẩy từ Sở Tố. Vẫn còn cố tỏ ra mình trong sáng? “Nhìn cô...giống hệt một con điếm, không hơn không kém.” Rít qua kẽ răng từng lời cay đắng, Sở Minh Thành ngước lên nhìn điệu bộ của cô ta, không thấy cô ta phản kháng hay tỏ ra khó chịu, Sở Tố liếm mép trả lời.

“Đúng vậy. Em là con điếm của riêng anh.”

“Ồ.” Lại là một câu trả lời hết sức thu hút, Sở Minh Thành bây giờ thì thật sự có cảm giác với Sở Tố rồi.

Chiếc quần nhanh chóng bị Sở Minh Thành mạnh bạo kéo ra vứt xuống đất, Anh dùng hai cánh tay của mình cố định hai chân Sở Tố, bắt ép cô ta vào thế đáng xấu hổ nhất, hai chân phải dang ra trước mắt anh để anh có thể nhìn rõ nơi tư mật. Sẽ là bình thường nếu như Sở Minh Thành cứ thế mà vào thẳng vấn đề, đằng này anh lại…

Sở Tố không giấu được sự ngại ngùng và sợ hãi, cô ta ôm lấy mặt mình, toàn thân bắt đầu lẩy bẩy, đột nhiên cô ta lại cảm nhận được rượu vừa nãy Sở Minh Thành đổ lên người mình bắt đầu nóng, chắc chắn độ cồn rất cao, cô ta quên mất Sở Minh Thành khỏe mạnh và là người như thế nào, người như anh sẽ không uống rượu thường. Kết hợp với hành động biến thái của anh, cô cảm thấy mình đang trong tình cảnh nguy hiểm.

“Ư...a, S...Sở Minh Thành, ứm!”

Sở Tố bám chặt tấm ga giường di chuyển theo ngón tay đang xoa lấy tiểu hạch của mình, Sở Minh Thành chạm vào nơi đó! Thực sự đã chạm vào nơi đó rồi, nơi mà cô ta giữ gìn cả đời người con gái.

Cơ thể bắt đầu nóng lên lúc nào không hay, nhìn lên thấy Sở Tố đang cắn môi nhăn mặt, rõ ràng là sung sướng nhưng lại làm như thẹn thùng và đau đớn vậy, mới chỉ là xoa bên ngoài, còn chưa đưa tay vào trong.

“Sợ?” Sở Minh Thành lạnh giọng.

“K...ưm, em không sợ đâu, anh mau tiếp tục.”

Nhìn sự cố chấp muốn lên chín tầng mây của Sở Tố càng làm anh thêm ngứa tay. Sở Minh Thành nhếch mép, anh bất ngờ mon men vào nơi chật chội ẩm ướt đó bằng hai ngón tay một lúc.

“A, aaa, hưm, đa...đau quá.” Sở Tố trợn mắt khi cảm nhận được tay Sở Minh Thành đang từng giây đi sâu vào da thịt mình.

“Đau?” Sở Minh Thành ngưng lại hành động của mình. Cô ta định diễn kịch đến khi nào đây. Bộ dạng này quả chân thật hết mức, tài diễn của cô ta vượt trội Giai Nghi và...Triệu Đình Đình, hai người phụ nữ lăng loàn đó.

Không để tâm lời kêu than của Sở Tố, Sở Minh Thành nhìn xuống bên dưới, đưa tay thăm dò sâu hơn. Cho đến khi, tay chạm vào một lớp màng quen thuộc, giống như lần đầu anh chạm vào thân thể của Triệu Đình Đình ngày hôm đó. Là...màng trinh!

“Cô là trinh nữ?” Sở Minh Thành trừng mắt, đôi mày nhướng cao, gấp rút đưa tay ra bên ngoài chứ không tiến thêm.

Sở Tố từ từ mở mắt, tại sao Sở Minh Thành không tiếp tục chứ...anh không vui khi cô ta là trinh nữ sao, không vui khi cô ta là một người hoàn toàn trong sạch?

“Vâng, em…”

“Cút.”

Vừa buột miệng thừa nhận Sở Tố đã bị chất giọng lạnh lùng của Sở Minh Thành làm cho rùng mình. Anh trở mặt nhanh như hai lưỡi dao.

“Sở Minh Thành, có chuyện gì vậy? Chẳng phải chúng ta…” Sở Tố ngồi bật dậy níu lấy cánh tay Sở Minh Thành. Giọng nói có chút phức tạp, đã làm đến mức này rồi, vì cớ gì mà Sở Minh Thành dừng lại, cô ta đã làm sai điều gì ư?

Sở Minh Thành vuốt tóc một lần nữa, ánh mắt ưng vệ lóe lên sự tàn khốc, giọng nói bá khí vẫn luôn gắn bó với anh. “Trước khi tôi giết cô, mau cút.”

Sở Tố nuốt một ngụm nước bọt, da cũng phải sởn gai ốc. Sở Minh Thành đã có men rượu trong người, anh không định giết người thật đấy chứ. Lần này lẽ nào đã thất bại, thất bại một cách thảm hại mới đúng.

“Hừ!” Cô ta hừ một cái rồi bò ra khỏi giường, chân vô tình dẫm vào mảnh vỡ của ly rượu. “Au! Xui xẻo!” Sở Tố rớm nước mắt, hung hăng quay lại nhìn bóng lưng của Sở Minh Thành, cắn môi căm hận xong mới đóng cửa bỏ đi, căn phòng chỉ còn lại bóng dáng một người đàn ông với mùi rượu nồng nặc.

Sở Minh Thành cầm chai rượu đi ra ban công, gió lùa qua tai, da thịt mát lạnh. Anh trầm mặc đưa chai rượu lên tu một hơi, đôi mày hơi chau lại. Rốt cuộc thì, ngoài Giai Nghi ra...đời này anh cũng chỉ chấp nhận quan hệ xác thịt với một người phụ nữ.

Triệu Đình Đình, cô dám quên tôi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương