Sớm Đã Có Bảo Bối
-
Chương 126: Mảnh vỡ của ký ức (2)
“S...Sao?” Lưu Luân trợn mắt ngạc nhiên, đột nhiên Tố Tố lại đi hỏi vậy, cô nhớ được điều gì ư?
Anh lộ rõ sự lo lắng và không vui. Lẽ nào vừa nãy đâm phải thằng bé, rõ ràng Tố Tố và nó có mối liên hệ nào đó thì cô mới trở thành như vậy. Nhìn sắc mặt Tố Tố như đang không vui, có lẽ ký ức cô ấy nhớ lại là một mảnh của buồn đau chăng?
“Tại sao em hỏi vậy?” Lưu Luân nghiêm túc hỏi cô, ánh mắt lộ vẻ kiên định, bắt buộc phải phân minh rõ ràng.
Tố Tố lắc lắc đầu, cô bặm môi. Lưu Luân hỏi vậy cô cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ là cảm thấy bản thân mình của hiện tại lại không phải chính mình...khó hiểu nhưng lại đúng là như thế. Cô có linh cảm khi bên Lưu Luân không hề có cảm giác quen thuộc. Dù bị mất trí nhớ ít ra cô cũng phải có linh cảm tốt đẹp gì đó về anh, hoặc ít nhất là kỷ niệm đẹp giữa hai người. Nhưng không, không hề có...cô cảm thấy mình như người từ trên trời rơi xuống vậy, và thế giới này không thuộc về cô.
Lưu Luân vẫn nhìn cô và chờ đợi câu hỏi, có nên nói rằng từ sau vụ tai nạn cô đã mất đi ký ức không? Anh vẫn nghĩ cô đơn giản là tai nạn nên không khỏe, có nhiều chuyện còn nhớ có nhiều chuyện lại đã quên. Nhưng thật ra khi bên anh cô không nhớ điều gì, ngay cả ngày hai người kết hôn, hay là cô bao nhiêu tuổi, bố mẹ cô là ai, Tố Tố này từ đâu tới, tại sao quen được anh...cô đều không biết.
“Không có gì, em chọc anh chút, em là vợ anh mà!” Tố Tố cười rạng rỡ, dưới bầu trời xanh cô càng giống như áng mây bồng bềnh đem lại cho người ta cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Anh thở dài, tiểu yêu tinh này tại sao thích đem chuyện nghiêm trọng ra đùa vậy. Khi nãy Tố Tố nhìn anh bằng con mắt xa lạ, thật khó chịu biết bao. Nếu bây giờ Tố Tố nhớ lại ký ức của mình...đổi lại là sự xa cách với mình, tuyệt đối anh không thể chấp nhận. Thời gian bên nhau không phải dài, nhưng một tháng, từng giờ từng phút đều bên nhau, khó tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với một người như Tố Tố, cô luôn làm anh cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh. Do đó...cô nhất định phải là của anh!
“Tố Tố, lần sau muốn dọa tôi thì đừng dùng cách này. Tôi sẽ không tha thứ cho em.” Dứt lời Lưu Luân thẳng lưng đi về phía trước mà bỏ Tố Tố lại phía sau.
Cô hụt hẫng nhìn bóng lưng anh, trong lòng dấy lên cảm xúc có lỗi, vội đuổi theo Lưu Luân từ phía sau, Tố Tố vẫn nở nụ cười nhưng là nụ cười đáng thương. “Chồng à, em biết lỗi rồi, thật đấy, không dám nữa đâu.”
Thật may Lưu Luân không phải loại người nhỏ nhen, thấy Tố Tố nói chuyện một mình liền không nỡ mà nắm chặt lấy bàn tay cô. “Nắm chặt lấy tay tôi, lạc mất em tôi sợ không tìm thấy.”
Trào dâng trong lòng cô là sự an toàn, Lưu Luân thật biết cách quan tâm người khác, cô nên cảm thấy may mắn khi được làm vợ của anh. “Sẽ không buông tay anh.” Cô đưa tay Lưu Luân lên, hôn nhẹ vào tay anh một nụ hôn, ánh mắt cô vẫn luôn khiến người khác bị hút hồn vào trong.
Đi dạo một hồi quanh công viên nước. Giữa hai người từ đầu đến cuối cũng chỉ là sự im lặng. Tố Tố đi bên cạnh Lưu Luân, cô vô hồn nhìn về phía trước, đôi mắt như không màu, không chớp lấy một lần.
Nhận thấy sự kỳ lạ từ Tố Tố sau cuộc va chạm với cậu bé tên Hựu Hựu vừa rồi, dù hai người đang nắm tay nhau nhưng Lưu Luân cảm nhận được mồ hôi lạnh từ tay Tố Tố đang toát ra. Kẻ ngốc mới không biết rằng cô đang áp lực hoặc mải mê suy nghĩ điều gì đến nỗi lo lắng và sợ hãi.
“Em và Hựu Hựu có quen biết từ trước ư?” Lưu Luân dừng lại, anh chầm chậm cất lời, tay cũng buông lỏng tay Tố Tố hơn để cô thấy thoải mái. Hôm nay trời không nắng, khí tiết mát mẻ vậy thì lý do gì mà Tố Tố lại toát mồ hôi thế kia.
Tố Tố thở hắt ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Lưu Luân. Có nên nói những gì mình cảm nhận được cho anh ấy không, hoặc tốt nhất cũng phải nói cô đã bị mất trí nhớ. “Em...có cảm giác cái tên Hựu Hựu rất quen thuộc.”
Quả nhiên như những gì anh nghĩ, Hựu Hựu và Tố Tố nhất định có mối liên hệ nào đó với nhau. Cậu bé thậm chí khiến cô như người mất hồn cơ mà.
“Biết đâu chỉ là sự nhầm lẫn? Tố Tố, em không hề có người thân quen.” Lưu Luân hơi cụp mi mắt nhìn xuống, giọng nói thậm chí không có chút gì là chậm rãi, không hề giống nói dối. “Em quên sao, em là...trẻ mồ côi.”
Lời nói của Lưu Luân thoát ra chính là lúc Tố Tố như mất cân bằng, chân cô lùi lại vài bước, cô đưa tay lên ôm lấy lồng ngực trái của mình.
Thật sự...cô là trẻ mồ côi ư? Chẳng trách khi cố nhớ lại quá khứ cô đều không thể nhớ ra điều gì. Chỉ có điều làm cô thắc mắc. Nếu cô là trẻ mồ côi, bằng cách nào cô lại gặp được Lưu Luân và kết hôn với người nổi tiếng như anh ấy được? Một người có tầm ảnh hưởng với dân chúng như Lưu Luân, hà tất phải quen một cô nhi không nơi dung túng. Tố Tố không thể tưởng tượng nổi hoàn cảnh hai người gặp nhau trước kia như nào, đại khái nó là một điều vô lý...nhưng chồng cô đã nói, nhất định không bao giờ sai sự thật.
“Đúng vậy, chắc có sự nhầm lẫn. Chồng, em cảm thấy hơi mệt.” Tố Tố nhíu mày, cô đưa tay lên ôm đầu, toàn thân nặng trịch.
“Chúng ta về nhà.” Lưu Luân trả lời ngay.
Cô lắc đầu, tay đưa lên xua xua. Hiếm khi được ra ngoài cùng Lưu Luân, cô không muốn phá hỏng bầu không khí này. “Em chỉ cần ngồi nghỉ một chút.”
Lưu Luân lo lắng đỡ lấy Tố Tố rồi nhìn xung quanh. Thấy phía trước có ghế đá lập tức chỉ tay ra hiệu cho Tố Tố. “Chúng ta đến đó.”
Đặt Tố Tố ngồi xuống ghế, anh đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán cho cô. Mặt bị lớp khẩu trang, kính râm, mũ kín nên không lộ ra sự sốt ruột. Đã mệt đến như này rồi còn không muốn về, giờ mới biết Tố Tố của anh ngoài những lúc ngoan ngoãn và đáng yêu ra thì còn cứng đầu nữa.
“Ngồi im đây đợi tôi, tôi đi mua nước cho em.”
Tố Tố gật đầu nhìn bóng lưng Lưu Luân dần rời xa. Bất giác lại thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên xoa bóp hai thái dương vẻ mệt mỏi.
“Cô gái, có cần dầu không?”
Chợt nghe thấy một tiếng bà lão vang lên, Tố Tố giật mình nhìn hai bên, phát hiện bên cánh tay trái của mình có một bà lão, phía trước bà là một chiếc thùng gỗ được quấn và bảo quản kỹ. Gần bà có một chiếc xe đạp cũ.
Bà ấy quen cô? Tại sao lại hỏi cô cần dầu hay không chứ, ý của bà lão là gì… “Bà biết cháu sao?” Tố Tố hơi nghiêng đầu.
Nghe vậy bà cười hiền hậu lắc đầu. “Tôi không biết cô. Thấy cô có vẻ mệt, tôi có mang theo dầu gió.” Nói rồi bà lão đi đến bên xe đạp, treo ở đầu xe là một chiếc giỏ xách cũ kỹ, bà lấy ra một lọ dầu gió thủy tinh, dầu bên trong xanh mướt.
Bấy giờ cô mới hiểu ra mọi chuyện, vừa nãy đứng cách bà lão này không xa lắm, có lẽ bà ấy thấy cô được Lưu Luân đỡ đến và nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người nên biết cô mệt mỏi. Thật là tốt bụng.
Tố Tố chối từ khi bà lão đưa dầu ra. Thực thì cô không thích ngửi mùi dầu cho lắm, đặc biệt là dầu gió. Trong tiềm thức của cô vẫn lưu giữ lại được những thói quen này. “Cảm ơn bà, cháu đỡ hơn rồi, bà cất dầu đi ạ.”
Bà ấy cười khó khăn hơn rồi rụt tay lại. “Thật vô ý quá, tôi không nên lo chuyện bao đồng, chỉ là…”
“Bà đừng nói vậy, cháu không có ý đó đâu. Vì cháu không ngửi được mùi dầu gió.” Tố Tố một tay vén tóc vào tai, tay còn lại túm chặt vạt váy. Thật ngại quá, dù gì bà ấy cũng có ý giúp đỡ cô.
“Ồ.” Bà nheo mắt lại rồi cho lọ dầu gió vào túi áo. Quay về chỗ đứng của mình, bà và cô không nói thêm chuyện gì.
Nhìn bà đứng canh khư khư thùng lớn, Tố Tố có chút tò mò đi tới thăm dò. “Bà ơi, bà đứng đây làm gì vậy?” Tuổi cũng đã cao rồi, con cháu đâu mà để bà ra đây đứng chứ, một chiếc ghế cho bà ngồi cũng không có, chắc chắn phải mỏi chân lắm, không biết trong thùng kia có gì mà bà để tâm như vậy.
“Tôi đi làm mà, tôi không đứng đây thì làm sao có khách?” Bà quay sang nhìn Tố Tố, mái tóc của bà sớm đã lớt phớt rất nhiều sợi trắng. Giọng bà tuy đã già nhưng rất dễ nghe, cô còn tưởng thường về tuổi này người lớn rất khó tính, nhưng có lẽ bà ấy ngoại lệ.
Tố Tố đi tới, cô tò mò nhìn thùng lớn trước mặt bà ấy. “Bà làm gì vậy?”
“Tôi bán kem.” Bà thầy cô đi đến liền chủ động mở tấm vải bên trên thùng ra cho Tố Tố nhìn.
Bên trong chiếc thùng lớn tỏa ra hơi mát lạnh. Đủ cây kem sắc màu hiện lên trước mắt Tố Tố, có rất nhiều mùi hương hoa quả khác nhau xen lẫn qua không khí mà bay tới mũi cô. Bất giác không kìm được Tố Tố nở nụ cười. “Thơm quá!”
Bà gật đầu phản ứng. Đều là kem bà làm không có đường hóa học, bà không làm kem như thời hiện đại bây giờ, vẫn là kiểu cách thủ công của miền quê. “Có muốn thử không?”
Tố Tố gật đầu, cặp chân mày từ từ giãn ra, đôi mắt thăm thẳm lộ vẻ thích thú. Kem này đúng là lạ, cô chưa được ăn bao giờ. Có lẽ vì ở miền đô thị nên từ nhỏ cô đã gắn liền với kem hộp được sản xuất và đóng gói tại những cửa hàng tạp hóa hay khu mua sắm rồi.
Nghĩ lại Tố Tố lại rụt tay, cô áy náy nhìn bà lão. “Cháu không có tiền.”
Bà lão sững lại vài giây nhìn kỹ gương mặt của Tố Tố. Cô đang thầm nghĩ bà sẽ tức giận, lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ấy vậy mà bà vẫn đưa kem cho cô nở nụ cười hiếu khách. “Cho để mở hàng.”
Ánh mắt Tố Tố như vị sao ngời sáng, khóe môi hồng cong lên, thật sự trên đời này có người tốt vậy ư? Cầm que kem trên tay, chưa chạm tới cô đã thấy nó mát rồi. Lưu Luân vẫn chưa quay về, có nên hỏi bà lão công thức bán kem để về làm cho chồng ăn không nhỉ? Tố Tố cười thầm trong bụng, hai má ửng hồng lên. Cô cắn nhẹ miếng kem đầu tiên, cảm giác lành lạnh tê lưỡi khiến cô nhíu mày.
“Nhìn cô tôi thấy giống cậu bé đó quá.”
Tố Tố ngừng ăn, cô liếm nhẹ khóe môi rồi hỏi bà. “Là ai vậy ạ?”
Bà cười cười, mắt nhìn xa xăm. “Rất lâu rồi, có hai cậu thanh niên cũng tới hàng kem của tôi nhưng không mang theo tiền lẻ. Một cậu thanh niên rất giống một đứa trẻ, một cậu thanh niên lại rất giống phụ nữ.”
Chăm chú nghe lời bà kể, Tố Tố liếm nhẹ vào que kem thơm hương chuối. Hương chuối quyện cùng va-ni khiến cô không nỡ ăn mà chỉ muốn ngửi. “Cháu là phụ nữ chính hãng đó.” Cô bật cười, tự vỗ vào bắp tay mình một cái nhẹ.
Hành động vừa rồi của Tố Tố một lần nữa làm bà ấy ngạc nhiên, quả thực rất giống cậu thanh niên trẻ kia. Cậu ta lúc đó cũng tự vỗ mình cho là thanh niên khỏe khoắn, mặc dù đường nét trên khuôn mặt, đến cơ thể cũng đẹp và mảnh mai, giọng nói dịu dàng như gió mùa thu...se dịu, lại man mát.
“Ha ha.” Bà lão đưa tay lên che miệng cười. “Cô rất giống cậu thanh niên tên Đình Đình đó, cậu ta cũng có giọng nói na ná giống cô.”
Đình Đình…
Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt, tay đột nhiên run run, cô nhìn bà lão bán kem. Cái tên Đình Đình này khiến cô nhớ lại cậu bé vừa đâm vào mình...Hựu Hựu.
“B...bà ơi, cậu thanh niên đi cùng Đình Đình đó, tên gì vậy?” Tố Tố hạ que kem xuống, kem tan chảy nhỏ từng giọt xuống đất.
Bà đưa tay lên xoa xoa cằm. “Hai người đó tôi nhớ rất kỹ, vì sau khi hai người đó ăn kem của tôi liền có một đám người đến bắt đi, đáng sợ lắm. Cậu thanh niên ăn kem còn lại tên là Hựu Hựu thì phải.”
Que kem trên tay Tố Tố vô thức rơi xuống không trung, kem chạm đất, Tố Tố trợn tròn mắt. Đột nhiên lồng ngực thịch lên cảm giác đau nhói. Cái tên Hựu Hựu này nghe xong khiến cô thấy mình trở nên yếu đuối...khóe mắt dâng lên dòng nước ấm, nước mắt bất giác chảy xuống không rõ nguyên do.
Chỉ là...chỉ là cái tên, nghe sao buồn quá.
Đôi mắt dần trở nên mờ đục, Tố Tố mất thăng bằng cả người trở nên xiêu vẹo đổ về phía sau. Trời đất đều trở nên quay cuồng.
“Cẩn thận!”
Anh lộ rõ sự lo lắng và không vui. Lẽ nào vừa nãy đâm phải thằng bé, rõ ràng Tố Tố và nó có mối liên hệ nào đó thì cô mới trở thành như vậy. Nhìn sắc mặt Tố Tố như đang không vui, có lẽ ký ức cô ấy nhớ lại là một mảnh của buồn đau chăng?
“Tại sao em hỏi vậy?” Lưu Luân nghiêm túc hỏi cô, ánh mắt lộ vẻ kiên định, bắt buộc phải phân minh rõ ràng.
Tố Tố lắc lắc đầu, cô bặm môi. Lưu Luân hỏi vậy cô cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ là cảm thấy bản thân mình của hiện tại lại không phải chính mình...khó hiểu nhưng lại đúng là như thế. Cô có linh cảm khi bên Lưu Luân không hề có cảm giác quen thuộc. Dù bị mất trí nhớ ít ra cô cũng phải có linh cảm tốt đẹp gì đó về anh, hoặc ít nhất là kỷ niệm đẹp giữa hai người. Nhưng không, không hề có...cô cảm thấy mình như người từ trên trời rơi xuống vậy, và thế giới này không thuộc về cô.
Lưu Luân vẫn nhìn cô và chờ đợi câu hỏi, có nên nói rằng từ sau vụ tai nạn cô đã mất đi ký ức không? Anh vẫn nghĩ cô đơn giản là tai nạn nên không khỏe, có nhiều chuyện còn nhớ có nhiều chuyện lại đã quên. Nhưng thật ra khi bên anh cô không nhớ điều gì, ngay cả ngày hai người kết hôn, hay là cô bao nhiêu tuổi, bố mẹ cô là ai, Tố Tố này từ đâu tới, tại sao quen được anh...cô đều không biết.
“Không có gì, em chọc anh chút, em là vợ anh mà!” Tố Tố cười rạng rỡ, dưới bầu trời xanh cô càng giống như áng mây bồng bềnh đem lại cho người ta cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Anh thở dài, tiểu yêu tinh này tại sao thích đem chuyện nghiêm trọng ra đùa vậy. Khi nãy Tố Tố nhìn anh bằng con mắt xa lạ, thật khó chịu biết bao. Nếu bây giờ Tố Tố nhớ lại ký ức của mình...đổi lại là sự xa cách với mình, tuyệt đối anh không thể chấp nhận. Thời gian bên nhau không phải dài, nhưng một tháng, từng giờ từng phút đều bên nhau, khó tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với một người như Tố Tố, cô luôn làm anh cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh. Do đó...cô nhất định phải là của anh!
“Tố Tố, lần sau muốn dọa tôi thì đừng dùng cách này. Tôi sẽ không tha thứ cho em.” Dứt lời Lưu Luân thẳng lưng đi về phía trước mà bỏ Tố Tố lại phía sau.
Cô hụt hẫng nhìn bóng lưng anh, trong lòng dấy lên cảm xúc có lỗi, vội đuổi theo Lưu Luân từ phía sau, Tố Tố vẫn nở nụ cười nhưng là nụ cười đáng thương. “Chồng à, em biết lỗi rồi, thật đấy, không dám nữa đâu.”
Thật may Lưu Luân không phải loại người nhỏ nhen, thấy Tố Tố nói chuyện một mình liền không nỡ mà nắm chặt lấy bàn tay cô. “Nắm chặt lấy tay tôi, lạc mất em tôi sợ không tìm thấy.”
Trào dâng trong lòng cô là sự an toàn, Lưu Luân thật biết cách quan tâm người khác, cô nên cảm thấy may mắn khi được làm vợ của anh. “Sẽ không buông tay anh.” Cô đưa tay Lưu Luân lên, hôn nhẹ vào tay anh một nụ hôn, ánh mắt cô vẫn luôn khiến người khác bị hút hồn vào trong.
Đi dạo một hồi quanh công viên nước. Giữa hai người từ đầu đến cuối cũng chỉ là sự im lặng. Tố Tố đi bên cạnh Lưu Luân, cô vô hồn nhìn về phía trước, đôi mắt như không màu, không chớp lấy một lần.
Nhận thấy sự kỳ lạ từ Tố Tố sau cuộc va chạm với cậu bé tên Hựu Hựu vừa rồi, dù hai người đang nắm tay nhau nhưng Lưu Luân cảm nhận được mồ hôi lạnh từ tay Tố Tố đang toát ra. Kẻ ngốc mới không biết rằng cô đang áp lực hoặc mải mê suy nghĩ điều gì đến nỗi lo lắng và sợ hãi.
“Em và Hựu Hựu có quen biết từ trước ư?” Lưu Luân dừng lại, anh chầm chậm cất lời, tay cũng buông lỏng tay Tố Tố hơn để cô thấy thoải mái. Hôm nay trời không nắng, khí tiết mát mẻ vậy thì lý do gì mà Tố Tố lại toát mồ hôi thế kia.
Tố Tố thở hắt ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Lưu Luân. Có nên nói những gì mình cảm nhận được cho anh ấy không, hoặc tốt nhất cũng phải nói cô đã bị mất trí nhớ. “Em...có cảm giác cái tên Hựu Hựu rất quen thuộc.”
Quả nhiên như những gì anh nghĩ, Hựu Hựu và Tố Tố nhất định có mối liên hệ nào đó với nhau. Cậu bé thậm chí khiến cô như người mất hồn cơ mà.
“Biết đâu chỉ là sự nhầm lẫn? Tố Tố, em không hề có người thân quen.” Lưu Luân hơi cụp mi mắt nhìn xuống, giọng nói thậm chí không có chút gì là chậm rãi, không hề giống nói dối. “Em quên sao, em là...trẻ mồ côi.”
Lời nói của Lưu Luân thoát ra chính là lúc Tố Tố như mất cân bằng, chân cô lùi lại vài bước, cô đưa tay lên ôm lấy lồng ngực trái của mình.
Thật sự...cô là trẻ mồ côi ư? Chẳng trách khi cố nhớ lại quá khứ cô đều không thể nhớ ra điều gì. Chỉ có điều làm cô thắc mắc. Nếu cô là trẻ mồ côi, bằng cách nào cô lại gặp được Lưu Luân và kết hôn với người nổi tiếng như anh ấy được? Một người có tầm ảnh hưởng với dân chúng như Lưu Luân, hà tất phải quen một cô nhi không nơi dung túng. Tố Tố không thể tưởng tượng nổi hoàn cảnh hai người gặp nhau trước kia như nào, đại khái nó là một điều vô lý...nhưng chồng cô đã nói, nhất định không bao giờ sai sự thật.
“Đúng vậy, chắc có sự nhầm lẫn. Chồng, em cảm thấy hơi mệt.” Tố Tố nhíu mày, cô đưa tay lên ôm đầu, toàn thân nặng trịch.
“Chúng ta về nhà.” Lưu Luân trả lời ngay.
Cô lắc đầu, tay đưa lên xua xua. Hiếm khi được ra ngoài cùng Lưu Luân, cô không muốn phá hỏng bầu không khí này. “Em chỉ cần ngồi nghỉ một chút.”
Lưu Luân lo lắng đỡ lấy Tố Tố rồi nhìn xung quanh. Thấy phía trước có ghế đá lập tức chỉ tay ra hiệu cho Tố Tố. “Chúng ta đến đó.”
Đặt Tố Tố ngồi xuống ghế, anh đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán cho cô. Mặt bị lớp khẩu trang, kính râm, mũ kín nên không lộ ra sự sốt ruột. Đã mệt đến như này rồi còn không muốn về, giờ mới biết Tố Tố của anh ngoài những lúc ngoan ngoãn và đáng yêu ra thì còn cứng đầu nữa.
“Ngồi im đây đợi tôi, tôi đi mua nước cho em.”
Tố Tố gật đầu nhìn bóng lưng Lưu Luân dần rời xa. Bất giác lại thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên xoa bóp hai thái dương vẻ mệt mỏi.
“Cô gái, có cần dầu không?”
Chợt nghe thấy một tiếng bà lão vang lên, Tố Tố giật mình nhìn hai bên, phát hiện bên cánh tay trái của mình có một bà lão, phía trước bà là một chiếc thùng gỗ được quấn và bảo quản kỹ. Gần bà có một chiếc xe đạp cũ.
Bà ấy quen cô? Tại sao lại hỏi cô cần dầu hay không chứ, ý của bà lão là gì… “Bà biết cháu sao?” Tố Tố hơi nghiêng đầu.
Nghe vậy bà cười hiền hậu lắc đầu. “Tôi không biết cô. Thấy cô có vẻ mệt, tôi có mang theo dầu gió.” Nói rồi bà lão đi đến bên xe đạp, treo ở đầu xe là một chiếc giỏ xách cũ kỹ, bà lấy ra một lọ dầu gió thủy tinh, dầu bên trong xanh mướt.
Bấy giờ cô mới hiểu ra mọi chuyện, vừa nãy đứng cách bà lão này không xa lắm, có lẽ bà ấy thấy cô được Lưu Luân đỡ đến và nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người nên biết cô mệt mỏi. Thật là tốt bụng.
Tố Tố chối từ khi bà lão đưa dầu ra. Thực thì cô không thích ngửi mùi dầu cho lắm, đặc biệt là dầu gió. Trong tiềm thức của cô vẫn lưu giữ lại được những thói quen này. “Cảm ơn bà, cháu đỡ hơn rồi, bà cất dầu đi ạ.”
Bà ấy cười khó khăn hơn rồi rụt tay lại. “Thật vô ý quá, tôi không nên lo chuyện bao đồng, chỉ là…”
“Bà đừng nói vậy, cháu không có ý đó đâu. Vì cháu không ngửi được mùi dầu gió.” Tố Tố một tay vén tóc vào tai, tay còn lại túm chặt vạt váy. Thật ngại quá, dù gì bà ấy cũng có ý giúp đỡ cô.
“Ồ.” Bà nheo mắt lại rồi cho lọ dầu gió vào túi áo. Quay về chỗ đứng của mình, bà và cô không nói thêm chuyện gì.
Nhìn bà đứng canh khư khư thùng lớn, Tố Tố có chút tò mò đi tới thăm dò. “Bà ơi, bà đứng đây làm gì vậy?” Tuổi cũng đã cao rồi, con cháu đâu mà để bà ra đây đứng chứ, một chiếc ghế cho bà ngồi cũng không có, chắc chắn phải mỏi chân lắm, không biết trong thùng kia có gì mà bà để tâm như vậy.
“Tôi đi làm mà, tôi không đứng đây thì làm sao có khách?” Bà quay sang nhìn Tố Tố, mái tóc của bà sớm đã lớt phớt rất nhiều sợi trắng. Giọng bà tuy đã già nhưng rất dễ nghe, cô còn tưởng thường về tuổi này người lớn rất khó tính, nhưng có lẽ bà ấy ngoại lệ.
Tố Tố đi tới, cô tò mò nhìn thùng lớn trước mặt bà ấy. “Bà làm gì vậy?”
“Tôi bán kem.” Bà thầy cô đi đến liền chủ động mở tấm vải bên trên thùng ra cho Tố Tố nhìn.
Bên trong chiếc thùng lớn tỏa ra hơi mát lạnh. Đủ cây kem sắc màu hiện lên trước mắt Tố Tố, có rất nhiều mùi hương hoa quả khác nhau xen lẫn qua không khí mà bay tới mũi cô. Bất giác không kìm được Tố Tố nở nụ cười. “Thơm quá!”
Bà gật đầu phản ứng. Đều là kem bà làm không có đường hóa học, bà không làm kem như thời hiện đại bây giờ, vẫn là kiểu cách thủ công của miền quê. “Có muốn thử không?”
Tố Tố gật đầu, cặp chân mày từ từ giãn ra, đôi mắt thăm thẳm lộ vẻ thích thú. Kem này đúng là lạ, cô chưa được ăn bao giờ. Có lẽ vì ở miền đô thị nên từ nhỏ cô đã gắn liền với kem hộp được sản xuất và đóng gói tại những cửa hàng tạp hóa hay khu mua sắm rồi.
Nghĩ lại Tố Tố lại rụt tay, cô áy náy nhìn bà lão. “Cháu không có tiền.”
Bà lão sững lại vài giây nhìn kỹ gương mặt của Tố Tố. Cô đang thầm nghĩ bà sẽ tức giận, lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ấy vậy mà bà vẫn đưa kem cho cô nở nụ cười hiếu khách. “Cho để mở hàng.”
Ánh mắt Tố Tố như vị sao ngời sáng, khóe môi hồng cong lên, thật sự trên đời này có người tốt vậy ư? Cầm que kem trên tay, chưa chạm tới cô đã thấy nó mát rồi. Lưu Luân vẫn chưa quay về, có nên hỏi bà lão công thức bán kem để về làm cho chồng ăn không nhỉ? Tố Tố cười thầm trong bụng, hai má ửng hồng lên. Cô cắn nhẹ miếng kem đầu tiên, cảm giác lành lạnh tê lưỡi khiến cô nhíu mày.
“Nhìn cô tôi thấy giống cậu bé đó quá.”
Tố Tố ngừng ăn, cô liếm nhẹ khóe môi rồi hỏi bà. “Là ai vậy ạ?”
Bà cười cười, mắt nhìn xa xăm. “Rất lâu rồi, có hai cậu thanh niên cũng tới hàng kem của tôi nhưng không mang theo tiền lẻ. Một cậu thanh niên rất giống một đứa trẻ, một cậu thanh niên lại rất giống phụ nữ.”
Chăm chú nghe lời bà kể, Tố Tố liếm nhẹ vào que kem thơm hương chuối. Hương chuối quyện cùng va-ni khiến cô không nỡ ăn mà chỉ muốn ngửi. “Cháu là phụ nữ chính hãng đó.” Cô bật cười, tự vỗ vào bắp tay mình một cái nhẹ.
Hành động vừa rồi của Tố Tố một lần nữa làm bà ấy ngạc nhiên, quả thực rất giống cậu thanh niên trẻ kia. Cậu ta lúc đó cũng tự vỗ mình cho là thanh niên khỏe khoắn, mặc dù đường nét trên khuôn mặt, đến cơ thể cũng đẹp và mảnh mai, giọng nói dịu dàng như gió mùa thu...se dịu, lại man mát.
“Ha ha.” Bà lão đưa tay lên che miệng cười. “Cô rất giống cậu thanh niên tên Đình Đình đó, cậu ta cũng có giọng nói na ná giống cô.”
Đình Đình…
Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt, tay đột nhiên run run, cô nhìn bà lão bán kem. Cái tên Đình Đình này khiến cô nhớ lại cậu bé vừa đâm vào mình...Hựu Hựu.
“B...bà ơi, cậu thanh niên đi cùng Đình Đình đó, tên gì vậy?” Tố Tố hạ que kem xuống, kem tan chảy nhỏ từng giọt xuống đất.
Bà đưa tay lên xoa xoa cằm. “Hai người đó tôi nhớ rất kỹ, vì sau khi hai người đó ăn kem của tôi liền có một đám người đến bắt đi, đáng sợ lắm. Cậu thanh niên ăn kem còn lại tên là Hựu Hựu thì phải.”
Que kem trên tay Tố Tố vô thức rơi xuống không trung, kem chạm đất, Tố Tố trợn tròn mắt. Đột nhiên lồng ngực thịch lên cảm giác đau nhói. Cái tên Hựu Hựu này nghe xong khiến cô thấy mình trở nên yếu đuối...khóe mắt dâng lên dòng nước ấm, nước mắt bất giác chảy xuống không rõ nguyên do.
Chỉ là...chỉ là cái tên, nghe sao buồn quá.
Đôi mắt dần trở nên mờ đục, Tố Tố mất thăng bằng cả người trở nên xiêu vẹo đổ về phía sau. Trời đất đều trở nên quay cuồng.
“Cẩn thận!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook