Sói
Chương 1

Bên trong mật thất rộng lớn, phía trước vô số màn ảnh và những ánh đèn u ám, một người đàn ông tuấn lãng xoay người lại, cặp mắt đen vốn đang nhìn chăm chú vào màn ảnh, quay lại nhìn về phía một góc mật thất.

“Sói, tôi muốn nhờ cậu… Ách…” Đinh Cách ấp a ấp úng mở miệng, trên khuôn mặt cương nghị, hiện lên vẻ do dự hiếm thấy, làm cho vẻ mặt hắn xem ra có chút cổ quái.

Ở bên ngoài phạm vi mà ánh sáng yếu ớt có thể rọi tới, là một mảnh đen hắc ám âm u vô cùng, nếu không phải hắn giác quan nhạy bén có thể nghe thấy tiếng hít thở cực kỳ nhỏ kia, hơn nữa đã biết trước người bạn tốt đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, hắn khẳng định cũng sẽ cho là nơi này không có một bóng người.

“Chuyện gì?” Người đàn ông được gọi là “Sói”, miễn cưỡng mở miệng, thanh âm lạnh lùng.

Đinh Cách hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế để không bị thái độ không có thiện ý kia đánh bại, ráng lấy dũng khí, nói ra lời cầu khẩn đã đảo quanh đầu lưỡi hắn cả nửa đêm.

“Tôi muốn cậu tạm thời chiếu cố em gái tôi.”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh.

“Một người phụ nữ? Mơ tưởng!”

Sói cười nhạt, thậm chí không hề lãng phí nửa giây suy nghĩ, cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.

Đinh Cách khẽ cắn môi.

Aiz, tốt xấu gì bọn họ cũng quen biết nhiều năm, lại còn đồng sinh cộng tử vô số lần mà! Nay hắn chỉ yêu cầu người đàn ông này thay hắn chăm sóc đứa em gái, chứ có phải là ôm đầu đạn hạt nhân đang đếm ngược mà nhảy múa đâu.

Tuy rằng đã sớm biết, Sói sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhưng mà Đinh Cách thực không ngờ, tiểu tử này lại chẳng nể tình hắn như vậy, trực tiếp ném một câu cự tuyệt thẳng vào mặt hắn!

“Đừng quên, tháng trước tôi đã cứu cậu một lần, thay ân nhân cứu mạng làm một chuyện, chuyện này cũng không có quá đáng đâu?” Vì em gái, Đinh Cách đặt cược mặt mũi của mình, bắt đầu đòi món nợ nhân tình.

Từ bóng tối u ám lại truyền đến cười lạnh liên hồi.

“Cậu cũng đừng quên, trước đây, tôi cứu cậu còn nhiều lần hơn.” Nếu như thật sự muốn tính sổ, thì Sói cũng sẽ nghiêm túc mà tính.

Đinh Cách nóng nảy.

“Chết tiệt! Nếu không phải là tình huống nguy cấp, tôi cũng không muốn giao cô ấy cho cậu.” Ông trời chứng giám, nếu không phải đã cùng đường, hắn cũng không muốn đến xin người này giúp đỡ!

“Bất kể tình huống có nguy cấp bao nhiêu, muốn tôi thu nhận một người phụ nữ, không nói nữa.” Ba chữ cuối cùng kia, nói ra hoàn toàn chậm rãi mà mềm nhẹ, nhưng ý tứ kiên quyết trong đó lại làm cho người ta run rẩy không thôi.

Người đàn ông này, có thể nói ra lời cự tuyệt một cách đơn giản như vậy, thẳng thắn như một lời điềm báo đến từ địa ngục.

Đinh Cách nhíu mày, thong thả bước đến phía trước màn ảnh, những ánh đèn màu rọi lên trên khuôn mặt hắn, lại càng làm cho hắn lo lắng.

“Này, cậu thật sự thấy chết không cứu sao?” Hắn bày ra khuôn mặt đau khổ, trừng mắt nhìn thân ảnh cao lớn trong góc, dùng ánh mắt lên án người bạn không có chút lương tâm của mình.

Bên trong lâm vào một bầu không khí yên tĩnh, Sói không có phản ứng gì, dễ dàng tiếp nhận sự lên án này, thậm chí lười lên tiếng thanh minh giải thích.

Xem ra, hắn phải thay đổi chiến lược.

Đòi nợ nhân tình không thành công, Đinh Cách thay đổi chiến thuật, bắt đầu dụ dỗ.

“Đúng rồi, tôi có đề cập đến chuyện này chưa? Nghề nghiệp của em gái tôi là một quản gia.” Thân là bạn tốt nhiều năm, hắn hoàn toàn biết rõ Sói cần nhất là cái gì.

Quả nhiên, những lời này liền có tác dụng.

“Quản gia?” Sâu bên trong khoảng không u tối hắc ám, một đôi lông mày bén nhọn ương ngạnh hơi hơi nhướn lên.

“Là quản gia tốt nhất.” Đinh Cách cường điệu, kiêu ngạo ngẩng cao đầu. “Cô ấy có một đôi tay khéo léo thượng đế ban tặng, có thể dọn dẹp hoàn cảnh hỗn loạn nhất cho ngay ngắn trật tự, còn có thể thuần phục đứa trẻ khó chịu nhất, chăm sóc những người già ngoan cố nhất. Mặt khác, tay nghề nấu ăn của cô ấy quả thực tốt không thể chê vào đâu được, nhất là thịt bò xào, trời ạ, món đấy quả thực là…”

Đinh Cách đặt ngón trỏ lên môi, bắt chước cách người Ý tán thưởng thức ăn ngon, dùng tiếng Ý lưu loát khen thưởng mỹ vị, chỉ là nhớ lại thôi mà vẻ mặt say mê không ai là không nhìn ra.

Sói thấp giọng rủa vài tiếng.

“Đừng nói với tôi, cậu không có biện pháp bảo hộ cô ấy.” Sói không kiên nhẫn nói.

Có hi vọng rồi!

Vừa nghe đối phương đáp lời, Đinh Cách lập tức biết mình đã chọn đúng cách dụ dỗ rồi. Hắn cố gắng khống chế bản thân, làm bộ như có tâm sự thở dài một hơi thật mạnh.

“Tôi có, nhưng mà cấp trên ra chỉ thị, muốn tôi ba ngày sau khởi hành, ra nước ngoài đi xử lý một chuyện phiền toái.” Hắn hai tay vung lên, đảo mắt nhìn lên trần nhà.

“Người phụ nữ ngu ngốc kia gặp phải phiền phức như thế nào?” Sói thô lỗ hỏi, sự bình tĩnh nứt ra một khe hở, cảm xúc táo bạo mãnh liệt tràn ra, chỉ cần nghe thanh âm của anh, có thể đoán được anh tức giận đến mức nào.

“Đề Oa không ngu ngốc.” Đinh Cách rụt cổ, nhỏ giọng kháng nghị, hết lòng biện hộ cho em gái bảo bối.

Sói lại một tiếng cười lạnh.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của anh, phụ nữ thông minh thật sự không nhiều lắm.

Đinh Cách quyết định xem nhẹ tiếng cười lạnh kia, nắm chắc cơ hội, trước hết đem chân tướng mọi chuyện nói cho rõ ràng.

“Một vị chủ cũ mà Đề Oa từng làm quản gia, là một nhân vật chính trị, tên khốn kia hình tượng bên ngoài khá tốt, bên trong lại gây ra không ít chuyện hèn hạ.”

Sói nhẹ giọng nói ra một cái tên.

Đinh Cách gật đầu.

“Không sai, chính là hắn ta.”

Tuy rằng sự tình vẫn được giữ trong trạng thái bí mật, chưa công khai, nhưng mà với khả năng thần thông quảng đại của Sói, biết rõ loại tin tức này cũng không phải là việc khó.

Sói là một loại động vật thần bí, có khi hoang dã, có khi lỗ mãng, nó nguy hiểm mà sâu sắc, luôn chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, nhất cử nhất động bên ngoài đều khó thoát khỏi cặp mắt dã tính khó thuần kia…

“Tiếp tục đi.” Ba chữ đơn giản, để lộ ra Sói đã nảy sinh hứng thú đối với chuyện này.

Đinh Cách trong lòng cao hứng đến mức sắp nội thương, nhưng lại không dám lộ rõ nét vui mừng trên mặt, chỉ sợ giờ phút này nếu lộ ra nửa điểm tươi cười, bị con “Sói” này nhìn ra, chuyện đại sự khẳng định là sẽ hỏng bét.

“Gần đây, tên kia bị lộ ra một chuyện xấu, cảnh sát tìm tới cửa nhà, yêu cầu Đề Oa hỗ trợ, cô ấy đáp ứng ra tòa làm chứng, đối phương chó cùng rứt giậu, ký kết với bọn sát thủ chuyên nghiệp, muốn giết cô ấy diệt khẩu trước khi mở phiên toà.” Nhớ tới chuyện cô em gái nhỏ mà tinh thần nghĩa hiệp cao ngất trời, cô không nói hai lời liền đáp ứng vì tư pháp mà cống hiến sức lực, bộ dạng tuyệt đối kiên quyết sẽ ra tòa làm chứng, hắn lại muốn thở dài.

Vốn chỉ nghĩ đến, trong nhà có một mình hắn cứ thích xông vào nguy hiểm là đủ lắm rồi, ai ngờ tới ngay cả cô em gái nhu thuận cũng không may mắn, chỉ làm một quản gia nho nhỏ, cũng có thể gặp phải họa sát thân.

Sau khi đáp ứng ra tòa, vận rủi nhanh chóng ập xuống, cuộc sống yên tĩnh nổi lên gợn sóng, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ nguy hiểm.

Nước uống thì bị cho thuốc, đồ ăn thì bị hạ độc, ở trong nhà thì đột nhiên nhà sập, những chuyện như thế không ngừng phát sinh. Ngay cả gia đình mà Đề Oa nhận làm quản gia, nửa đêm cũng vô cớ nổi lửa, căn nhà nhanh chóng bị đốt cháy thành phế tích.

Cũng may đêm đó cả nhà gia chủ ra ngoài du lịch, cô lại phản ứng nhanh chóng, đánh vỡ cửa sổ trốn ra, nên mới không táng thân trong biển lửa.

Đinh Cách tuy rằng bảo hộ em gái cẩn thận, nhưng mà cũng không thể trói cô lại, không cho cô ra ngoài đi lại. Hắn càng cẩn thận, nhóm sát thủ này càng ác độc, địch trong tối ta ngoài sáng, trận chiến này ngay từ khi bắt đầu đã không công bằng.

Trước đó không lâu, Đề Oa chạy chiếc xe nhỏ 50CC ra ngoài mua đồ, một chiếc xe tải lớn đột nhiên không khống chế được, thẳng một đường lao tới cô, nếu không phải cô phản ứng nhanh nhẹn lập tức nhảy khỏi xe, thế nào cũng bị cán bẹp dí giống như cái xe máy kia!

Tài xế lái xe tải vừa thấy chuyện không thành, thấy mọi người bắt đầu vây lại, vội vã nhảy ra khỏi ghế lái, nhảy sang một cái xe SUV* đậu bên cạnh tiếp ứng, đảo mắt một cái đã bỏ chạy mất tăm mất tích.

(*SUV: Sport Utility Vehicle, kiểu xe thể thao đa chức năng, hầu hết được thiết kế chủ động 4 bánh và có thể vượt những địa hình xấu)

Đề Oa vẻn vẹn chỉ bị thương ngoài da lại bị đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ lo lắng miệng vết thương của cô bị nhiễm trùng, dặn y tá phải chích ngừa uốn ván cho cô, thuốc vắc xin bên trong ống tiêm, thần không biết quỷ không hay bị đổi thành Potassium-Cyanate*.

(*Potassium-Cyanate/Kali-Cyanate: công thức hóa học là KCNO, khiến cơ tim không còn năng lượng để đập dẫn tới tử vong nhanh chóng)

Nếu không phải Đinh Cách đúng lúc vừa tới, ngửi thấy mùi hạnh nhân đặc biệt chỉ có ở Potassium-Cyanate, vội vàng chạy tới đoạt lấy ống tiêm đòi mạng kia, thì với một liều chích này, cái mạng nhỏ của Đề Oa lập tức được “nghỉ ngơi” rồi.

Hết lần này đến lần khác gặp phải nguy hiểm như vậy, nhưng hắn bởi vì còn có nhiệm vụ trong người, không thể không ra nước ngoài, chuyện này tương đương với việc chắp tay đưa cái mạng nhỏ của Đề Oa cho đối phương rồi không phải sao?

Hắn chỉ có một cô em gái bảo bối như vậy, lỡ như có gì không hay xảy ra, chẳng những hắn đau lòng, cha và mẹ khẳng định cũng sẽ lột da hắn.

Khi hắn kể lại sơ lược mọi chuyện xong, bên trong phòng lại một lần nữa lâm vào không khí trầm mặc. Đinh Cách liên tục hít sâu, nhìn về góc phòng, suy nghĩ xem người bạn tốt sẽ có phản ứng gì.

Đây là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra, chỉ cần Sói đáp ứng, Đề Oa liền tuyệt đối an toàn không cần lo ngại, bất luận kẻ nào cũng không thể gây thương tổn cho cô ấy dù chỉ một cọng lông măng.

Chỉ là, hắn cũng không thể không nghi ngờ, an bài như thế này rốt cuộc có phải là chủ ý tốt hay không. Để cho Đề Oa chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Sói, còn Sói bảo đảm an toàn cho Đề Oa, vậy cũng có nghĩa là đôi cô nam quả nữ này từ sáng đến tối đều phải ở chung với nhau một thời gian.

Đưa một cô gái nhỏ như hoa như ngọc vào trong phòng một người đàn ông độc thân, không phải là dâng một con cừu non thơm phức ngon miệng vào trong miệng sói hoang sao?

Aiz, chuyện cho tới nước này, hắn cũng không có lựa chọn nào khác!

Mà cũng nói, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, Sói cũng không phải là kẻ háo sắc, luôn luôn không có biểu tình gì đối với phụ nữ, lại càng không tùy tiện ra tay với phụ nữ. Em gái bảo bối xinh đẹp thiện lương, nhu thuận thương người, không chút tỳ vết nào của hắn, nói không chừng sẽ “may mắn” không hợp khẩu vị của Sói…

Rốt cục, Sói cũng mở miệng.

“Tài nấu nướng của cô ấy thực sự không tệ sao?” Trong bóng tối, đôi mắt bén nhọn chậm rãi nheo lại, bắn ra quang mang sắc bén.

“Cam đoan là mỹ vị ngon miệng!” Đinh Cách vỗ ngực đảm bảo. Hắn vô tình biết rõ, Sói đang rất cấp bách cần một đầu bếp giỏi.

“Cô ấy thật sự có thể dọn dẹp lại sạch sẽ “mọi” hoàn cảnh?”

“Đúng vậy!”

Trong bóng tối lại lần nữa truyền đến tiếng rủa thầm, thanh âm càng lúc càng lớn tiếng, cách dùng từ cũng phấn khích vạn phần, lời cự tuyệt cường ngạnh lúc trước, cuối cùng cũng bắt đầu lung lay, người đàn ông kia tựa hồ như lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Cô ấy tốt nhất là nên giống như những gì cậu đã nói.” Nếu muốn anh nguyện ý trả một cái giá đắt như vậy, cho một người phụ nữ vào sống trong nhà anh, cô ấy tốt nhất có thể giải quyết được chuyện phức tạp của anh, chứ không phải giúp anh tạo ra thêm nhiều phiền toái!

“Yên tâm, cậu tuyệt đối sẽ nhận ra, Đề Oa so với những gì tôi miêu tả còn giỏi hơn gấp mấy lần.” Thân là một người anh trai kiêu ngạo, Đinh Cách rất khó lòng không đi thổi phồng ưu điểm của em gái.

Nhìn thấy khá nhiều lợi ích và ưu điểm, cùng với món thịt bò xào vô cùng ngon miệng trong truyền thuyết kia, Sói rốt cục cũng chịu nhượng bộ.

Anh hít sâu một hơi, nhếch đôi môi mỏng, tâm không cam, lòng không nguyện phun ra hai chữ:

“Vậy được.”

* * *

Giữa buổi trưa trời trong nắng ấm, một bóng người nho nhỏ kéo theo không ít hành lý, xuất hiện ở cuối con đường, từng bước từng bước đi về phía trước.

Đinh Đề Oa mặc một bộ âu phục màu chanh lục, nhẹ nhàng khoan khoái, bên ngoài còn khoác một cái áo khoác mỏng rộng thùng thình màu trắng bạc, che bớt ánh mặt trời cực nóng. Đi con đường này đã gần ba mươi phút, cô thở hồng hộc, đôi môi căng hồng khẽ nhếch, mở miệng ra thở dốc, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh cũng đã tuôn ra vài giọt mồ hôi tinh tế, khiến cho cô càng nhìn càng như một dòng suối ngọt.

Hic, anh trai sao lại không nói trước, con đường này dài cứ như vô tận thế này?

Đáng tiếc là cái xe nhỏ mà cô làm việc chăm chỉ mới mua được, cách đây không lâu đã gặp phải sự cố, biến thành một đống sắt vụn, mà trên con đường này nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có một chiếc xe nào chạy ngang, cho dù cô có nguyện ý lộ ra cặp đùi cũng không hấp dẫn được tài xế nào ghé lại cho quá giang. Cũng may là cô thường ngày cũng hay vận động, thể lực khá tốt, đôi chân thon dài cũng quen với việc đi bộ, chứ không khẳng định đã mệt đến mức ngã lăn ra đường.

Bất quá, nói trở lại, nơi này phong cảnh rất đẹp, hai bên đều là cây xanh cao lớn, tạo thành bóng râm mát rượi, hơn nữa gió núi phất phơ, đường đi tuy là rất vất vả, nhưng cũng cho cô được ngắm không ít cảnh đẹp.

Khó khăn lắm mới tới được khu dân cư Trường Bình, Đinh Đề Oa lại kinh ngạc mở lớn đôi mắt, không dám tin nhìn chung quanh.

Oa!

Tuy rằng gia cảnh cô chỉ hơi khá giả, nhưng mà bởi vì có duyên với công việc, không ít những vị chủ cũ đều là phú hào gia tài bạc triệu, những khu dân cư cao cấp cô đã nhìn nhiều lắm rồi, kiến trúc xa hoa cũng không nhất định có thể khiến cho cô chú ý.

Nhưng mà, khu dân cư Trường Bình này lại rộng lớn ngoài dự liệu của cô. Rõ ràng chỉ là nằm ở ngoại ô thành phố, lại yên tĩnh như thể cách biệt hết mọi huyên náo, tìm không ra nửa phần khẩn trương.

Cả khu dân cư dựa vào một mặt núi, phong cảnh tú lệ không cần phải nói, bên cạnh con đường chính còn có một khe nước rộng chảy qua, tiếng nước suối trong suốt chảy róc rách, hai bên đường nhành liễu rủ lả lướt, thêm mấy phần mát mẻ trong xanh.

Cuộc sống nơi này tiêu chuẩn cực cao, đường đại lộ lát gạch đỏ, những chiếc ô tô đều không được chạy vào, chỉ dành riêng cho người đi bộ, hơn nữa mỗi tòa nhà đều trang hoàng đặc sắc. Có khi là rường cột chạm trổ, tựa như bản thu nhỏ của cung điện phương đông, có khi là cửa sổ trắng, trên cửa treo lớp mành bằng vải màu xanh nhạt, thanh nhã như những căn hộ ven bờ biển Aegean.

“Trời ạ, người sống ở nơi này rốt cuộc là cái dạng gì vậy?” Cô nhẹ giọng tán thưởng, không nhịn được cắn cắn môi, chẳng những bội phục những người này có tiền, càng bội phục những người này rất có mắt thẩm mỹ thưởng thức cái đẹp.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, nhà cửa ở nơi này không có treo bảng số nhà, tờ giấy ghi số địa chỉ mà anh trai cô đưa, bây giờ trở nên vô dụng.

Thân hình nhỏ nhắn kéo va li hành lý, muốn tìm một người nào đó để hỏi thăm, xem người chủ mới của cô rốt cuộc là ở trong căn nhà nào. Chỉ là, cô đi qua rồi đi lại, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

Hiện tại vừa vặn là thời gian ăn cơm trưa, người dân nếu không phải đang dùng cơm, thì cũng là đang nghỉ ngơi, toàn trốn ở trong phòng, muốn tránh né ánh mặt trời gay gắt kia.

Đến khi bước qua quảng trường tròn lát đá của khu dân cư, một tia sáng lóe lên trước mặt, sáng đến chói mắt, cơ hồ làm cho cô không mở mắt ra được.

Đợi đến khi tới gần nhìn kỹ, cô mới rõ ràng nhận ra, vật đang phản xạ ánh nắng, chính là một thanh đao!

Đúng vậy, thật sự là một thanh đao.

Chính giữa quảng trường, cắm một thanh đao Nhật Bản, lưỡi dao ánh ra sắc xanh, một phần ba cắm xuống đất, trên chuôi đao quấn một miếng vải cổ xưa, xem ra cũng có lịch sử lâu đời.

Đề Oa nghiêng đầu quan sát thêm một chút, rồi đặt hành lý xuống, bày ra tư thế…

Sau đó, cô dùng hết tất cả sức lực của bản thân, cầm lấy chuôi đao, ý muốn rút thanh đao kia ra.

Gần như là trong nháy mắt, phía sau vang lên một thanh âm lễ phép, ngăn cô phá hư tài sản công cộng quan trọng của khu dân cư.

“Tiểu thư, xin dừng tay.”

Đề Oa kinh ngạc quay đầu, thấy một người đàn ông đứng ở phía sau cách cô không xa. Trên mặt người nọ lộ nụ cười mỉm thân mật, trong tay còn ôm một bé trai ba tuổi, một bộ dạng đúng tiêu chuẩn người đàn ông thời đại mới.

“Chào buổi trưa.” Cô lễ phép chào hỏi, hai tay còn cầm chặt lấy chuôi đao không chịu buông ra.

“Chào buổi trưa.” Hàn Ngạo gật đầu đáp lại, phát hiện ra ý nghĩ muốn rút đao ra trong đầu cô cực kỳ kiên quyết, ánh mắt không khỏi hiện lên ý cười. “Tiểu thư, xin nhẹ tay cho, đây chính là địa giới tiêu* trong khu dân cư chúng tôi.”

(*địa giới tiêu: vật đánh dấu địa lý một vùng đất)

Cô gái nhỏ này xem ra còn rất trẻ, ước chừng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, có khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ, vẻ mặt không có chút tà, dường như có thể làm mềm mọi khó khăn chướng ngại. Tuy rằng dáng vẻ cô nhỏ nhắn, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Ngạo nhìn thấy một cô gái có thể lay động được thanh đao kia.

“Đặt một vật nguy hiểm như vậy ở trong này, chẳng lẽ không sợ làm người khác bị thương sao?” Đề Oa cuối cùng cũng buông tay, buông tha cho thanh đao vô tội, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy vẻ không đồng ý.

Thanh đao sắc bén như vậy, chỉ nên đặt trong nhà bếp để cắt thịt hay bổ dưa hấu thôi chứ, làm sao có thể bày ra ngoài như vậy? Lỡ không may hàng xóm láng giềng cãi vã với nhau, thuận tay rút ra làm hung khí, chẳng phải là đang từ cảnh hàng xóm cãi nhau nâng cấp thành án mạng giết người sao?

“Sẽ không có ai chạm đến nó.” Hàn Ngạo thản nhiên nói, đầy hứng thú nhìn cô.

“Nhưng mà, mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, nếu không cẩn thận một chút sẽ…”

“Trẻ con cũng không được chạm vào.”

“Vậy lỡ như có người ngoài đi vào nơi này thì…”

“Nơi này không có người ngoài.” Tất cả phỏng đoán, kể ra đều bị gạt phăng đi hết.

Đề Oa nhướn lông mày.

“Tôi chính là người ngoài.”

“Cô là được Sói cho phép, nên mới có thể bước vào nơi này.” Hàn Ngạo mỉm cười, đứa trẻ trong lòng bởi vì bị cha làm lơ, cho nên thét um lên rồi cắn vào tóc cha cho hả giận.

“Sói? Ách, đợi chút, đợi chút! Anh đại khái là hiểu sai rồi, tôi là đến tìm một vị…” Đề Oa rút ra một tờ giấy nhỏ bên hông va li hành lý, phía trên là tư liệu về gia chủ mà cô ghi chép lại, trong đó có danh tính và địa chỉ của đối phương. “Ừm… Là Khuyết Lập Đông tiên sinh…”

“Chính là anh ta.” Hàn Ngạo gật đầu, xác nhận không có sai.

Hửm, Sói? Đó là biệt danh của Khuyết Lập Đông sao?

Đề Oa yên lặng thầm đoán trong lòng, không biết là một người đàn ông như thế nào, mới có một cái tên như vậy. Anh là rất cao ngạo, hay là rất lạnh nhạt? Hay căn bản chính là một nhân vật nguy hiểm, thích cắn người lung tung…

Oa, không được không được, cô còn chưa nhìn thấy Khuyết Lập Đông, làm sao có thể miên man suy nghĩ như thế cơ chứ?

Hàn Ngạo giữ mỉm cười, nhìn ra bất an của cô. Sau đó, hắn vươn tay chỉ về bên trái, một con đường hai bên trồng cây bông gòn.

“Cô đi theo con đường này, đi bộ khoảng chừng bốn, năm phút đồng hồ, đến một căn nhà có thảm cỏ phía trước, chính là chỗ ở của anh ta.” Hắn miêu tả sơ một chút, sau đó thâm ý bổ sung thêm một câu. “Đinh tiểu thư, chúc cô may mắn.”

Không biết vì sao, câu chúc phúc lễ phép này, lại làm cho trong lòng Đề Oa hiện lên mấy phần dự cảm xấu.

Có phải cô quá mẫn cảm hay không, vì sao lại cảm thấy, trong nụ cười của người này ngoại trừ lễ phép và thân mật, còn có xen lẫn một chút ý chờ xem kịch vui?

“Ách, cám ơn.” Cô nhẹ giọng nói lời cảm ơn, rồi hoài nghi liếc mắt nhìn hai cha con này một cái, sau đó mới xách hành lí lên, đi tới chỗ ở của vị chủ mới.

Dưới ánh mặt trời mùa hạ, cây bông gòn không hề có một đóa hoa, đều là lá cây xanh mượt, hai bên đường các gian phòng kính trồng đủ loại thực vật, thậm chí còn có người bắt chước như Đào Uyên Minh*, hưởng thụ thú vui vườn tược, ăn đồ ăn dã ngoại thiên nhiên.

(*Đào Uyên Minh: nhà văn, nhà thơ Trung Quốc, gặp thời loạn lạc mà bất lực trước thời cuộc, ông từ quan về ruộng ở ẩn, tự cày ruộng, làm vườn, vui cảnh nghèo, uống rượu ngắm hoa cúc)

Mãi đến khi băng qua một vườn rau diếp xanh tươi ngon miệng, Đề Oa mới nhìn thấy ngôi nhà kia.

Ngôi nhà theo lối kiến trúc châu Âu hai tầng lầu, diện tích không lớn, thiết kế rất đơn giản, so với những ngôi nhà khác ở khu này, có vẻ hoang dã hơn rất nhiều. Nhất là thảm cỏ phía trước, căn bản không được ai chăm sóc, bị bỏ hoang đã lâu, cây cỏ đều chết héo hơn phân nửa, làm cho cô nhìn thấy mà đau lòng.

Đi một vòng trước cửa nhà, cô không tìm thấy chuông cửa, lại phát hiện ra cửa lớn chỉ khép hờ.

Hmm, có lẽ, Khuyết Lập Đông này là một người sợ ồn! Cô cũng từng gặp qua những vị chủ sợ ồn ào, trong nhà thậm chí còn không lắp điện thoại, đừng nói chi là chuông cửa chói tai như giục hồn.

Cô thật cẩn thận đẩy cửa ra, định tự mình đi vào nhà chào hỏi Khuyết Lập Đông. Chỉ là, cánh cửa vừa vô thanh vô tức mở ra, hình ảnh đập vào tầm mắt, lại làm cho cô cứng đờ người không chớp mắt nổi…

Ông, trời, ạ!

Ngôi nhà này thật sự có người có thể ở được sao?!

Không gian bên trong đập vào mắt, tất cả bị lấp đầy bởi các loại đồ vật linh tinh, nếu nói là nhà ở, chi bằng nói là kho hàng có vẻ đúng hơn, hỗn loạn đến mức da đầu cô run lên. Chính giữa đống sách báo, đồ vật linh tinh cùng các loại dụng cụ quái dị, mở ra một lối đi khúc khuỷu do bị giẫm đạp mà tạo thành, quanh co dẫn vào bên trong nhà.

Nói thật, muốn tạo thành đống hỗn loạn thế này, không phải người bình thường nào cũng có thể. Trừ phi là gặp phải mười tên cướp vào nhà cướp sạch, lục tung toàn bộ lên, hoặc là trải qua một trận mưa bom bão đạn oanh tạc, nếu không làm sao có thể loạn đến mức “lay động lòng người” như thế?

Hic, bất luận con “Sói” này có cắn người lung tung hay không, Đề Oa cũng có thể xác định, năng lực dọn dẹp nhà cửa của anh thật là quá kinh dị!

Giờ phút này, trong nhà yên tĩnh không tiếng động, yên lặng tựa như phòng ốc không người ở.

Đề Oa càng lúc càng hoài nghi nơi này có khi nào là một cái kho hàng hay không!

“Anh trai đáng ghét, nhìn xem anh ném củ khoai lang phỏng tay gì cho em này.” Cô một mặt oán giận, một mặt cẩn thận bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi về phía trước, muốn tìm ra vị chủ nhà mới trong một đống hỗn loạn này.

Người đàn ông kia chạy đi đâu rồi? Là không có ở nhà, hay là bị núi đồ vật này chôn sống rồi? Cô có nên đi tìm một cái máy xúc để đào cái đống đồ trong nhà lên không?

Đề Oa không tìm thấy công tắc mở đèn điện, cũng may hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, bằng không cô khẳng định sẽ bị đống đồ vật hỗn loạn này làm cho té quỳ rạp trên mặt đất. Cô bất an đi về phía trước, tiến vào một gian phòng xem ra không biết là kho chứa đồ hay là phòng ngủ.

Trong phòng cũng đầy đồ vật, chỉ là, nằm chính giữa núi đồ vật này, là một người đàn ông trần như nhộng!

Ách, trời ạ, trời ạ…

Lần này, Đề Oa đứng cứng ngắc một lúc lâu, bị người đàn ông khỏa thân trước mặt làm cho sợ tới mức hai mắt mở đăm đăm, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, đứng nửa ngày cũng không ngậm lại được, trên mặt hiện lên vẻ đỏ bừng diễm lệ.

Người đàn ông kia nằm ngửa trên giường, tay chân mở ra, thân hình cường tráng màu đồng cổ, nếu không phải bộ ngực còn phập phồng theo quy luật, cô thật sự hoài nghi, đây là một hiện trường án mạng. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, như một bức tượng điêu khắc, đôi lông mày kiếm nhướn lên, nếu anh mở đôi mắt ra, mày rậm nhíu lại, khẳng định có thể làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

Dung mạo như vậy, thay vì nói là anh tuấn, chi bằng nói là nghiêm khắc đi. Nếu người phụ nữ nào đủ lớn mật, có lẽ sẽ nguyện ý thừa nhận, một người đàn ông như vậy kỳ thật càng có sức hấp dẫn…

“Ách, Khuyết, Khuyết tiên sinh? Là Khuyết tiên sinh phải không?” Cô nhỏ giọng kêu, lại không thấy có tiếng trả lời.

Người đàn ông trên giường không hề có chút động tĩnh, vẫn chìm trong mộng đẹp.

Đề Oa cố lấy dũng khí, đến gần thêm một chút. Phát hiện ra xung quanh cái giường, mức độ hỗn loạn chỉ có tăng chứ không giảm.

Hic, cô có nên đánh thức người này không?

Đề Oa nhìn lại bàn tay mình, rồi nhìn sang thân thể lõa lồ của anh, thật sự không thể quyết định nên đụng vào chỗ nào, chứ không mới ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, đã bị chủ hiểu lầm là mình đang quấy rối tình dục thì thật là…

Bất quá, cô nhìn kỹ lại, người đàn ông trên giường cho dù là đang ngủ, vẻ mặt vẫn rất mỏi mệt, xem ra, anh khẳng định là trước đó đã kiệt sức. Cô suy nghĩ trong chốc lát, quyết định từ bi, không quấy nhiễu mộng đẹp, cho anh ngủ thêm một chút.

Đề Oa không dám đi lại chung quanh, dừng bước tại chỗ, tìm một khoảng trống trong phòng ngủ hỗn độn.

Sau đó, cô buông hành lý xuống, lấy ra một cái khăn tay nhỏ phủ lên trên mặt đất, vén cái váy âu phục màu chanh, nhu thuận ngồi xuống trên khăn tay nhỏ, nghiêm chỉnh ngồi chờ anh ngủ no rồi tỉnh lại.

Ách, chỉ là, sau khi dọn dẹp chỗ ngồi thỏa đáng, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra, tầm mắt của mình trùng hợp nhìn ngay đối diện cái… của anh…

A, thật đáng ghét, hình ảnh này thật sự quá mức đẹp mắt… không, không đúng, không đúng, là quá mức “chướng mắt”. Chỗ ngồi hiện tại của cô, góc độ rất đẹp, tầm nhìn rõ ràng, tuyệt đối dễ dàng quan sát “VIP” của anh.

Ông trời ạ, cô không phải cố ý! Cô thật sự không phải cố ý muốn chọn vị trí ngồi này…

Hic, được rồi, cô thừa nhận, cô cũng có chút tò mò, tầm mắt cố ý ngẫu nhiên lơ đãng nhìn qua, sau đó ngượng ngùng nhanh chóng dời mắt. Dù sao cô nhìn qua đàn ông khỏa thân không nhiều lắm, mà bất luận là model người mẫu hay là ngôi sao điện ảnh, khỏa thân đều không hấp dẫn như anh.

Bờ vai của anh rộng lớn, rắn chắc mà có sức lực, da thịt ngăm đen màu đồng, toàn thân mỗi một tấc cao thấp đều tỏa ra vẻ đẹp nam tính, những vết thương vết sẹo cũ nông sâu không giống nhau, cũng không có phá hỏng vẻ hoàn mỹ của anh, ngược lại càng tăng thêm khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh…

Nguy rồi, cô lại ngồi nhìn anh đến thất thần nữa chứ!

Đề Oa gương mặt hồng hào, lòng hiếu kỳ và e thẹn âm thầm giao chiến trong lòng, thầm nghĩ với chính mình, không thể giậu đổ bìm leo, nhân lúc anh ngủ lại cho tầm mắt mình ăn nhiều đậu hũ đến vậy.

Một lát sau, e thẹn đã chiến thắng tò mò, cô rốt cục nhịn không được đứng dậy, muốn tìm một cái chăn đắp lên người đàn ông khỏa thân khiến người khác phun máu mũi này. Nhưng mà trong phòng đầy đồ linh tinh như vậy, lại không thấy bóng dáng cái chăn nào.

“Làm sao bây giờ?” Cô lầm bầm lầu bầu, đôi mày liễu cong cong nheo lại, tìm không ra vật nào để che đậy, tầm mắt rơi xuống áo khoác đang mặc trên người.

Thiện lương trong lòng cô lại giao chiến, lo lắng một lúc lâu, rốt cục vẫn là rưng rưng lệ cởi áo khoác xuống, run run vươn bàn tay nhỏ, nhắm mắt lại đem áo khoác phủ lên cái… ách… ách… cái “hùng tráng uy vũ”… kia…

Ô ô, áo khoác ơi áo khoác, đành làm khổ mày thôi…

Trong nháy mắt, tay cô bị giữ lại!

“A!”

Bàn tay to ngăm đen nam tính, mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô, một đôi mắt đen như dã thú, hoang dã nhìn cô chăm chú.

Anh thanh tỉnh trong nháy mắt, cũng khống chế được cô chỉ trong giây lát, cô chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thậm chí còn không kịp thấy rõ anh đứng dậy như thế nào…

Hết chương 1.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương