Sói Vương Bất Bại
-
Chương 35: Thật không biết xấu hổ, còn nói thoải mái
Vẻ mặt Tô Tử Lam hiện lên chút căng thẳng, vội vàng lắc đầu nói: “Không có chuyện đó đâu. Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng nói bậy bạ, làm sao con có thể thích anh ấy chứ? Chỉ là con..."
"Chỉ là nhất thời con không giãy tay ra mà thôi."
Vừa nói xong, cả gương mặt đã đỏ bừng lên.
Nếu như nói rằng chỉ với nửa ngày ở bên cạnh nhanh đã này sinh cảm giác động lòng với Tiêu Nhất Thiên thì tuyệt đối không thể nào, điều này cũng không phù hợp với tính cách của Tô Tử Lam, càng không phù hợp với tình cảnh hiện tại của cô.
Mấy năm nay, Tô Thanh Cường bị tàn tật, Tô An Nhiên lại còn nhỏ tuổi, Liễu Như Phương về hưu trước thời hạn để chăm sóc cho hai ông cháu bọn họ. Chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình Tô Tử Lam.
Cô là một người phụ nữ, thế nhưng trách nhiệm trên vai lại vô cùng nặng
nề!
Bây giờ, cô đã bị đá ra khỏi tập đoàn Tô Doãn, không còn công việc nữa. Đối mặt với nguy cơ sinh tồn nghiêm trọng, làm sao cô còn thừa tâm tình để nói chuyện yêu đương chứ?
Hơn nữa, chuyện đột nhiên mang thai vào năm năm trước quả thật đã tạo thành bóng ma vô cùng lớn trong lòng cô. Đối với tình yêu, đối với đàn ông, cô đã không còn suy nghĩ gì nữa rồi, tất cả cảm xúc chỉ còn lại bài xích.
"Thật sao?"
Liễu Như Phương cau mày, có chút không tin.
"Đương nhiên là thật rồi."
Tô Tử Lam kiên định nói: "Mẹ, con gạt mẹ khi nào chứ? Năm năm nay, con vẫn luôn điều tra chuyện mang thai kia. Nếu như một ngày chưa làm rõ chuyện này, một ngày chưa tìm được bố ruột của An Nhiên thì trong lòng con như có nút thắt vậy."
"Trước khi giải quyết hết những chuyện đó, con tuyệt đối sẽ không tiếp nhận người đàn ông khác đâu."
"Còn Tiêu Nhất Thiên..."
Vừa dứt lời, Tô Tử Lam đã nhìn ra cửa rồi thở dài nói: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, mặc dù anh ấy đã từng phạm tội, đã từng ngồi tù, động một chút là đánh người, có tính bạo lực nghiêm trọng nhưng mỗi lần đánh người đều là vì bảo vệ con và An Nhiên, bảo vệ gia đình chúng ta mà."
"Anh ấy đối xử với An Nhiên rất tốt, An Nhiên cũng đồng ý thân thiết với anh ấy. Chỉ cần An Nhiên vui vẻ thì trước tiên cứ đề anh ấy ở lại nhà chúng ta đã, anh ấy vừa ra khỏi tù nên không có nhà đề về, thật ra thì cũng đáng thương lắm."
Tô An Nhiên có ấn tượng tốt với Tiêu Nhất Thiên như vậy, điều này thật sự ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Cho dù Tô Tử Lam cũng không thể không thừa nhận, so với những người đàn ông khác thì cô không bài xích Tiêu Nhất Thiên mãnh liệt như vậy. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng giống như khi Tiêu Nhất Thiên nắm tay cô vậy, dường như theo bản năng cô đã muốn giãy ra nhưng sau khi giãy giụa thất bại cũng không cảm thấy quá chán ghét, hơn nữa còn mặt đỏ tim đập nữa.
Tuy nhiên, những lời này cô không dám nói với Liễu Như Phương.
"Chuyện này cũng đúng."
Liễu Như Phương suy nghĩ một chút thì đột nhiên hỏi tiếp: "Đống quần áo kia, còn có chiếc xe kia nữa, cộng lại cũng gần hai mươi lăm tỷ rồi. Một người phạm tội cưỡng hiếp mới vừa ra tù như cậu ta thì làm sao có nhiều tiền như
vậy chứ?"
"Con hỏi chuyện này chưa? Rốt cuộc tiền của cậu ta là ở đâu ra vậy?"
Tô Tử Lam lắc đầu: "Anh ấy chưa nói, con cũng không có hỏi. Dù sao tụi con cũng không phải vợ chồng chính thức mà, vừa không có nền tảng tình cảm, vừa không có đăng ký kết hôn. Tiền của anh ấy, đó là chuyện của anh ấy, con không tiện hỏi thăm đến đâu."
"Nhưng mà..."
Liễu Như Phương lo lắng nói: “Lỡ như số tiền kia có lai lịch không rõ ràng thì làm sao? Cậu ta dám cưỡng hiếp thì cũng sẽ dám cướp bóc, nếu như số tiền kia là cướp được thì sau này bị truy cứu ra, chẳng phải sẽ liên lụy đến cả nhà chúng ta à?"
"Chuyện này..."
Tô Tử Lam cũng không thể nói đỡ được lời nào.
"Không được!"
Liễu Như Phương cắn răng nói: "Con muốn cho cậu ta ở lại nhà chúng ta, chuyện này cũng được nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải làm rõ lai lịch của cậu ta đã. Ai biết được có phải trước kia cậu ta đã từng thương lượng với Tô Thành Đạt hết rồi hay không, cố ý đánh Tô Thành Đạt trước mặt chúng ta, diễn xuất cho chúng ta xem?"
"Nếu quả thật như vậy thì không chừng trong bụng cậu ta đang cất giấu âm mưu xấu xa gì đó."
Càng nói lại càng lo lắng.
Liễu Như Phương đưa tay cầm một con dao thái lên, hừ lạnh nói: “Con ra ngoài gọi cậu ta qua đây, một mình mẹ sẽ nói chuyện với cậu ta mấy câu. Nếu như cậu ta dám có mưu đồ gây rối, có ý đồ với con và An Nhiên thì mẹ..."
"Mẹ sẽ liều mạng với cậu ta."
Biểu hiện của Tiêu Nhất Thiên càng ưu tú sẽ càng khiến cho Liễu Như Phương nghi ngờ, càng lo lắng không yên. Nếu như không xóa bỏ được nỗi nghi ngờ này thì trong mắt bà ấy, Tiêu Nhất Thiên chính là một quả bom hẹn
giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Để Tiêu Nhất Thiên ở nhà, quá nguy hiểm!
Tô Tử Lam không nói lại Liễu Như Phương, đành phải xoay người rời khỏi phòng bếp, đi gọi Tiêu Nhất Thiên. Thế nhưng vừa mới đến phòng khách, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Trong phòng khách.
Tô Thanh Cường đang ngồi trên xe lăn, Tiêu Nhất Thiên đứng trước người
ông ấy, giúp ông ấy xoa chân rửa chân.
"Bố!"
Tô Tử Lam sãi bước đi tới, cả kinh nói: "Hai người... đang làm gì vậy?"
"Rửa chân cho bố một chút, xoa bóp chân thôi mà."
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn Tô Tử Lam, cười nói: “Chân của bố không tốt, nếu như thường xuyên ngâm nước nóng và xoa bóp nhiều hơn thì sẽ tốt
thôi."
"Đúng đúng đúng, ngâm chân thôi."
Tô Thanh Cường gật đầu phụ họa, vừa rồi ông ấy đã cố ý nhắc nhở Tiêu Nhất Thiên rằng đừng nói chuyện trị liệu cho Tô Tử Lam và Như Phương nghe. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay cả bản thân ông ấy cũng không ôm hy vọng gì, vì thế càng không muốn để cho Tô Tử Lam và Như Phương thất vọng theo.
Tô Tử Lam liếc mắt.
Xoa bóp chân? Rửa chân?
Tại sao tôi lại cảm thấy anh đang cố ý lấy lòng bố tôi vậy nhỉ?
Vốn dĩ Tô Tử Lam cũng không để trong lòng lời nói vừa rồi của Liễu Như
Phương, tuy nhiên bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy sự lo lắng của Liễu Như Phương cũng có chút đạo lý.
Trước tiên, Tiêu Nhất Thiên giúp Tô An Nhiên đánh kẻ xấu xa, vì thế đã khiến Tô An Nhiên càng ngày càng thân thiết với anh hơn. Buổi chiều ở trung tâm thương mại lại mua quần áo cho Tô Tử Lam, sau đó đi mua xe nên Tô Tử Lam cũng không còn cảm giác bài xích và cảnh giác anh như lúc ban đầu nữa, kế đó anh lại mượn cơ hội nắm tay Tô Tử Lam.
Bây giờ ngược lại còn biết Tô Thanh Cường đi đứng không tốt nên tới lấy lòng, vừa trở về đã rửa chân, xoa chân cho Tô Thanh Cường.
Người kế tiếp, có phải sẽ đến phiến Liễu Như Phương không?
Trên đời này, không có chuyện căm hận vô cớ, cũng không có chuyện yêu thương vô cớ. Hành động của Tiêu Nhất Thiên quả thật rất khác thường, hoàn toàn không giống như một đứa con rể mới vừa đến ở rể nhà họ Tô, càng không giống như nhà giàu ẩn hình.
Chuyện này rất khác thường, nhất định có âm mưu gì đó!
Nếu như nói rằng Tiêu Nhất Thiên không có mưu đồ gì cả, bây giờ ngay
cả Tô Tử Lam cũng không tin.
"Mẹ tìm anh đấy."
Tô Tử Lam chôn xuống sự nghi ngờ này xuống dưới đáy lòng, có chút
cảnh giác với Tiêu Nhất Thiên: "Bà ấy có mấy lời muốn nói riêng với anh."
"Được."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu: “Chờ anh mười phút đã, mười phút nữa là được
"Anh đi trước đi."
Tô Tử Lam nói: “Tôi sẽ đến rửa chân, xoa bóp cho bố"
"Vậy thì không được."
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Trước kia anh có học đấm bóp, vì thế cũng khá chuyên nghiệp. Chân của bố chỉ có thể để anh tự làm thôi, hơn nữa từ nay cho đến nửa tháng sau, mỗi buổi tối anh đều sẽ xoa bóp nửa tiếng."
Khóe miệng Tô Tử Lam hơi co quắp, không nhịn được liếc mắt sang nhìn Tiêu Nhất Thiên, trong lòng thầm bảo anh quá đáng. Cho dù muốn lấy lòng thì cũng không thể như vậy được, tôi mới là con gái ruột của bọn họ đấy!
Rửa chân, mát – xa mà anh cũng giành với tôi sao?
Thật không biết xấu hổ mà!
Tô Thanh Cường thấy bầu không khí có chút không đúng thì giả vờ ho
khan một tiếng, cười nói: "Tử Lam, cứ để Tiêu Nhất Thiên xoa bóp cho bố đi. Cậu ấy cũng chỉ tốt bụng thôi mà, con đừng tức giận. Cậu ấy thật sự rất chuyên nghiệp đấy, xoa bóp rất thoải mái..."
Nghe vậy, sự khinh thường của Tô Tử Lam đã sắp bay đến trời cao.
Thoải mái sao?
Bố của con ơi, tại sao còn chưa đến nửa tiếng thì bố và An Nhiên lại thất thủ như thế chứ? Hai người đều bị anh ta bắt làm tù binh hết cả rồi! Hai chân bố tàn tật mấy năm nay rồi, đã không còn tri giác từ lâu rồi.
Thế mà còn dám nói cảm thấy thoải mái nữa chứ, bố nghĩ con là trẻ con ba tuổi sao, gạt quỷ hả?
Tô Thanh Cường cũng ý thức được mình nói sai, vô cùng lúng túng.
Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên cũng không hề nói láo. Anh xoa bóp cho Tô Thanh Cường không phải bình thường mà vừa xoa bóp lại vừa len lén luồng khí lực vào hai chân Tô Kiến Thàn, mượn khí lực đó để chữa trị hai chân bị tổn thương của Tô Thanh Cường.
Đừng nói là Tô Tử Lam, ngay cả thợ đấm bóp chuyên nghiệp cũng không thể làm thay được.
"Chỉ là nhất thời con không giãy tay ra mà thôi."
Vừa nói xong, cả gương mặt đã đỏ bừng lên.
Nếu như nói rằng chỉ với nửa ngày ở bên cạnh nhanh đã này sinh cảm giác động lòng với Tiêu Nhất Thiên thì tuyệt đối không thể nào, điều này cũng không phù hợp với tính cách của Tô Tử Lam, càng không phù hợp với tình cảnh hiện tại của cô.
Mấy năm nay, Tô Thanh Cường bị tàn tật, Tô An Nhiên lại còn nhỏ tuổi, Liễu Như Phương về hưu trước thời hạn để chăm sóc cho hai ông cháu bọn họ. Chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình Tô Tử Lam.
Cô là một người phụ nữ, thế nhưng trách nhiệm trên vai lại vô cùng nặng
nề!
Bây giờ, cô đã bị đá ra khỏi tập đoàn Tô Doãn, không còn công việc nữa. Đối mặt với nguy cơ sinh tồn nghiêm trọng, làm sao cô còn thừa tâm tình để nói chuyện yêu đương chứ?
Hơn nữa, chuyện đột nhiên mang thai vào năm năm trước quả thật đã tạo thành bóng ma vô cùng lớn trong lòng cô. Đối với tình yêu, đối với đàn ông, cô đã không còn suy nghĩ gì nữa rồi, tất cả cảm xúc chỉ còn lại bài xích.
"Thật sao?"
Liễu Như Phương cau mày, có chút không tin.
"Đương nhiên là thật rồi."
Tô Tử Lam kiên định nói: "Mẹ, con gạt mẹ khi nào chứ? Năm năm nay, con vẫn luôn điều tra chuyện mang thai kia. Nếu như một ngày chưa làm rõ chuyện này, một ngày chưa tìm được bố ruột của An Nhiên thì trong lòng con như có nút thắt vậy."
"Trước khi giải quyết hết những chuyện đó, con tuyệt đối sẽ không tiếp nhận người đàn ông khác đâu."
"Còn Tiêu Nhất Thiên..."
Vừa dứt lời, Tô Tử Lam đã nhìn ra cửa rồi thở dài nói: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, mặc dù anh ấy đã từng phạm tội, đã từng ngồi tù, động một chút là đánh người, có tính bạo lực nghiêm trọng nhưng mỗi lần đánh người đều là vì bảo vệ con và An Nhiên, bảo vệ gia đình chúng ta mà."
"Anh ấy đối xử với An Nhiên rất tốt, An Nhiên cũng đồng ý thân thiết với anh ấy. Chỉ cần An Nhiên vui vẻ thì trước tiên cứ đề anh ấy ở lại nhà chúng ta đã, anh ấy vừa ra khỏi tù nên không có nhà đề về, thật ra thì cũng đáng thương lắm."
Tô An Nhiên có ấn tượng tốt với Tiêu Nhất Thiên như vậy, điều này thật sự ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Cho dù Tô Tử Lam cũng không thể không thừa nhận, so với những người đàn ông khác thì cô không bài xích Tiêu Nhất Thiên mãnh liệt như vậy. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng giống như khi Tiêu Nhất Thiên nắm tay cô vậy, dường như theo bản năng cô đã muốn giãy ra nhưng sau khi giãy giụa thất bại cũng không cảm thấy quá chán ghét, hơn nữa còn mặt đỏ tim đập nữa.
Tuy nhiên, những lời này cô không dám nói với Liễu Như Phương.
"Chuyện này cũng đúng."
Liễu Như Phương suy nghĩ một chút thì đột nhiên hỏi tiếp: "Đống quần áo kia, còn có chiếc xe kia nữa, cộng lại cũng gần hai mươi lăm tỷ rồi. Một người phạm tội cưỡng hiếp mới vừa ra tù như cậu ta thì làm sao có nhiều tiền như
vậy chứ?"
"Con hỏi chuyện này chưa? Rốt cuộc tiền của cậu ta là ở đâu ra vậy?"
Tô Tử Lam lắc đầu: "Anh ấy chưa nói, con cũng không có hỏi. Dù sao tụi con cũng không phải vợ chồng chính thức mà, vừa không có nền tảng tình cảm, vừa không có đăng ký kết hôn. Tiền của anh ấy, đó là chuyện của anh ấy, con không tiện hỏi thăm đến đâu."
"Nhưng mà..."
Liễu Như Phương lo lắng nói: “Lỡ như số tiền kia có lai lịch không rõ ràng thì làm sao? Cậu ta dám cưỡng hiếp thì cũng sẽ dám cướp bóc, nếu như số tiền kia là cướp được thì sau này bị truy cứu ra, chẳng phải sẽ liên lụy đến cả nhà chúng ta à?"
"Chuyện này..."
Tô Tử Lam cũng không thể nói đỡ được lời nào.
"Không được!"
Liễu Như Phương cắn răng nói: "Con muốn cho cậu ta ở lại nhà chúng ta, chuyện này cũng được nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải làm rõ lai lịch của cậu ta đã. Ai biết được có phải trước kia cậu ta đã từng thương lượng với Tô Thành Đạt hết rồi hay không, cố ý đánh Tô Thành Đạt trước mặt chúng ta, diễn xuất cho chúng ta xem?"
"Nếu quả thật như vậy thì không chừng trong bụng cậu ta đang cất giấu âm mưu xấu xa gì đó."
Càng nói lại càng lo lắng.
Liễu Như Phương đưa tay cầm một con dao thái lên, hừ lạnh nói: “Con ra ngoài gọi cậu ta qua đây, một mình mẹ sẽ nói chuyện với cậu ta mấy câu. Nếu như cậu ta dám có mưu đồ gây rối, có ý đồ với con và An Nhiên thì mẹ..."
"Mẹ sẽ liều mạng với cậu ta."
Biểu hiện của Tiêu Nhất Thiên càng ưu tú sẽ càng khiến cho Liễu Như Phương nghi ngờ, càng lo lắng không yên. Nếu như không xóa bỏ được nỗi nghi ngờ này thì trong mắt bà ấy, Tiêu Nhất Thiên chính là một quả bom hẹn
giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Để Tiêu Nhất Thiên ở nhà, quá nguy hiểm!
Tô Tử Lam không nói lại Liễu Như Phương, đành phải xoay người rời khỏi phòng bếp, đi gọi Tiêu Nhất Thiên. Thế nhưng vừa mới đến phòng khách, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Trong phòng khách.
Tô Thanh Cường đang ngồi trên xe lăn, Tiêu Nhất Thiên đứng trước người
ông ấy, giúp ông ấy xoa chân rửa chân.
"Bố!"
Tô Tử Lam sãi bước đi tới, cả kinh nói: "Hai người... đang làm gì vậy?"
"Rửa chân cho bố một chút, xoa bóp chân thôi mà."
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn Tô Tử Lam, cười nói: “Chân của bố không tốt, nếu như thường xuyên ngâm nước nóng và xoa bóp nhiều hơn thì sẽ tốt
thôi."
"Đúng đúng đúng, ngâm chân thôi."
Tô Thanh Cường gật đầu phụ họa, vừa rồi ông ấy đã cố ý nhắc nhở Tiêu Nhất Thiên rằng đừng nói chuyện trị liệu cho Tô Tử Lam và Như Phương nghe. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay cả bản thân ông ấy cũng không ôm hy vọng gì, vì thế càng không muốn để cho Tô Tử Lam và Như Phương thất vọng theo.
Tô Tử Lam liếc mắt.
Xoa bóp chân? Rửa chân?
Tại sao tôi lại cảm thấy anh đang cố ý lấy lòng bố tôi vậy nhỉ?
Vốn dĩ Tô Tử Lam cũng không để trong lòng lời nói vừa rồi của Liễu Như
Phương, tuy nhiên bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy sự lo lắng của Liễu Như Phương cũng có chút đạo lý.
Trước tiên, Tiêu Nhất Thiên giúp Tô An Nhiên đánh kẻ xấu xa, vì thế đã khiến Tô An Nhiên càng ngày càng thân thiết với anh hơn. Buổi chiều ở trung tâm thương mại lại mua quần áo cho Tô Tử Lam, sau đó đi mua xe nên Tô Tử Lam cũng không còn cảm giác bài xích và cảnh giác anh như lúc ban đầu nữa, kế đó anh lại mượn cơ hội nắm tay Tô Tử Lam.
Bây giờ ngược lại còn biết Tô Thanh Cường đi đứng không tốt nên tới lấy lòng, vừa trở về đã rửa chân, xoa chân cho Tô Thanh Cường.
Người kế tiếp, có phải sẽ đến phiến Liễu Như Phương không?
Trên đời này, không có chuyện căm hận vô cớ, cũng không có chuyện yêu thương vô cớ. Hành động của Tiêu Nhất Thiên quả thật rất khác thường, hoàn toàn không giống như một đứa con rể mới vừa đến ở rể nhà họ Tô, càng không giống như nhà giàu ẩn hình.
Chuyện này rất khác thường, nhất định có âm mưu gì đó!
Nếu như nói rằng Tiêu Nhất Thiên không có mưu đồ gì cả, bây giờ ngay
cả Tô Tử Lam cũng không tin.
"Mẹ tìm anh đấy."
Tô Tử Lam chôn xuống sự nghi ngờ này xuống dưới đáy lòng, có chút
cảnh giác với Tiêu Nhất Thiên: "Bà ấy có mấy lời muốn nói riêng với anh."
"Được."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu: “Chờ anh mười phút đã, mười phút nữa là được
"Anh đi trước đi."
Tô Tử Lam nói: “Tôi sẽ đến rửa chân, xoa bóp cho bố"
"Vậy thì không được."
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Trước kia anh có học đấm bóp, vì thế cũng khá chuyên nghiệp. Chân của bố chỉ có thể để anh tự làm thôi, hơn nữa từ nay cho đến nửa tháng sau, mỗi buổi tối anh đều sẽ xoa bóp nửa tiếng."
Khóe miệng Tô Tử Lam hơi co quắp, không nhịn được liếc mắt sang nhìn Tiêu Nhất Thiên, trong lòng thầm bảo anh quá đáng. Cho dù muốn lấy lòng thì cũng không thể như vậy được, tôi mới là con gái ruột của bọn họ đấy!
Rửa chân, mát – xa mà anh cũng giành với tôi sao?
Thật không biết xấu hổ mà!
Tô Thanh Cường thấy bầu không khí có chút không đúng thì giả vờ ho
khan một tiếng, cười nói: "Tử Lam, cứ để Tiêu Nhất Thiên xoa bóp cho bố đi. Cậu ấy cũng chỉ tốt bụng thôi mà, con đừng tức giận. Cậu ấy thật sự rất chuyên nghiệp đấy, xoa bóp rất thoải mái..."
Nghe vậy, sự khinh thường của Tô Tử Lam đã sắp bay đến trời cao.
Thoải mái sao?
Bố của con ơi, tại sao còn chưa đến nửa tiếng thì bố và An Nhiên lại thất thủ như thế chứ? Hai người đều bị anh ta bắt làm tù binh hết cả rồi! Hai chân bố tàn tật mấy năm nay rồi, đã không còn tri giác từ lâu rồi.
Thế mà còn dám nói cảm thấy thoải mái nữa chứ, bố nghĩ con là trẻ con ba tuổi sao, gạt quỷ hả?
Tô Thanh Cường cũng ý thức được mình nói sai, vô cùng lúng túng.
Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên cũng không hề nói láo. Anh xoa bóp cho Tô Thanh Cường không phải bình thường mà vừa xoa bóp lại vừa len lén luồng khí lực vào hai chân Tô Kiến Thàn, mượn khí lực đó để chữa trị hai chân bị tổn thương của Tô Thanh Cường.
Đừng nói là Tô Tử Lam, ngay cả thợ đấm bóp chuyên nghiệp cũng không thể làm thay được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook