Sói Tài Gái Sắc
Chương 37: Ông thiếu nhà họ Tô

Editor: nhuandong

Tô San hít sâu một hơi, trên mặt vẫn đắp nụ cười rực rỡ không có chút sơ hở.

"Hóa ra là như vậy, vậy thì cháu hiểu hết rồi. Chú Lâm chú yên tâm, khi trở về cháu sẽ giải thích với Lâm Duệ. Chờ đến khi hai người hòa hảo, một nhà chúng ta có thể hòa thuận sống qua ngày rồi, thật tốt."

"Ai, đừng! Vẫn là... không cần!" Lâm Gia Thịnh gần như không chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ.

Tô San kinh ngạc nhìn ông, dưới ánh mắt như vậy, Lâm Gia Thịnh dần dần có chút quẫn bách.

Ông nhìn đi chỗ khác, khe khẽ thowqr dài: "Mặc kệ nói như thế nào, chú vài năm nay chính xác là không để mắt đến A Duệ. Băng dày ba thước không phải do ngày một ngày hai, vẫn là không nên cố ý buộc nó vào cái gì, thuận theo tự nhiên thôi."

Dĩ nhiên Tô San hiểu điều băn khoăn của Lâm Gia Thịnh. Vốn đã mặt lạnh với người ta vài chục năm rồi, đột nhiên ha ha chạy tới nói thật ra thì trong lòng cha yêu con, dù ai cũng không có mặt mũi như vậy được.

Nhưng thuận theo tự nhiên?

Nói đùa! Cô có thể thuận theo tự nhiên sao? Nếu mà thuận theo nữa, Lâm thị sẽ trở thành thiên hạ đại loạn.

“Được, tất cả đều nghe theo chú!” Tô San ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng lại tính toán, lát nữa đi ra ngoài phải tìm Lâm Duệ.

Lâm Gia Thịnh gật đầu một cái, lúc này mới buông lòng dựa vào đầu giường, ông nhận lấy trái cây Tô San đưa tới, đột nhiên trong mắt chợt lóe, ra vẻ không chút để ý nói: “Đúng rồi, sao hôm nay cháu sáng sớm đã chạy tới nói chuyện công ty với chú? Chú nhớ được bình thường cháu đối với những thứ này đều là không quan hệ.”

“Cháu…” Tô San mím môi, ánh mắt có chút mơ hồ.

Vẻ mặt Lâm Gia Thịnh đột nhiên nặng nề, ông buông quả táo trong tay, nhìn thẳng Tô San, gằn từng chữ nói: “Đứa nhỏ, có phải cháu có hứng thú với A.E hay không?”

Ông trầm ngâm một chút: “Nếu sự thật là như vậy, chúa yên tâm, chú Lâm nói là sẽ thực hiện……”

Lời nói của Lâm Gia Thịnh dần dần dừng lại, chỉ vì thần sắc của Tô San quái dị nhìn ông.

“Tại sao? Tại sao đối tốt với cháu như vậy?” Tô San thật sự không hiểu.Nếu như chỉ là diễn trò như vẫn nói, hiện tại nơi này không có người ngoài, ông có thể biểu diễn cho ai nhìn?”

Lâm Gia Thịnh cười khẽ, mắt tối như mực: “Tất cả mọi người nói, là bởi vì chú quá yêu mẹ của con.”

Ánh mắt Tô San chằm chằm theo dõi ông, vô cùng chậm rãi lắc đầu một cái: “Không, chú không phải như vậy.”

Bọn họ gạt được người trong thiên hạ, nhưng không lừa được cô. Mẹ của cô và cha dượng còn lâu mới chim cá tình thâm như biểu hiện bên ngoài.

Nhìn Tô San một bộ hôm nay không hỏi rõ ràng sẽ không buông tha, cuối cùng Lâm Gia Thịnh bất đắc dĩ vỗ trán thở dài nói: “Được rồi, nếu cháu nhất định muốn biết, vậy chú sẽ nói cho cháu biết.”

“Năm đó A.E gặp rủi ro vốn chính phủ cũng là đuổi tận không buông, nhưng sau lại đột niên sử dụng chính sách tha thứ với chúng ta. Cháu biết là vì cái gì không?”

Tô San buông mắt hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên giương mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là……”

Lâm Gia Thịnh cười cười, bộ dạng có chút buồn bã, khẽ gật đầu một cái.

Không sai, chính là cha của Tô San, cái vị mà năm đó giậm chân một cái, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n cả ba tỉnh phía Nam đều phải lay một cái….. Thanh tra cảnh sát Tô Chính.

“Vậy chú và mẹ của cháu…… Đã quen biết từ rất sớm?” Tô San cảm giác khó chịu đang trào lên cổ họng nhưng vẫn gian nan hỏi.

“Đúng.” Lâm Gia Thịnh thản nhiên đáp: “Nhưng năm đó chúng ta vẫn chỉ là bạn tốt mà thôi. Cha của cháu cả đời cương trực công chính, lại vì chú, phá lệ một lần…” Nói xong, ông thở dài, cúi đầu.

Bất luận là ra mặt bảo toàn A.E hay là mắt nhắm mắt mở đối với việc sau đó bọn họ trả thù thâu tóm công ty của Trương thị, đều không phải đơn giản một câu nhân tình có thể nói hết.

Mà Tô San, cho tới giờ khắc này mới hiểu rõ. Vì sao Lâm Gia Thịnh không quá nửa năm sau khi cha hi sinh vì nhiệm vụ liền thuận lợi vui vẻ cưới mẹ vào cửa, lại dùng lễ mà đối đãi. Còn đối với cô càng them cưng chiều đến quá đáng.

Thì ra tất cả đều là…… Đều là trả nợ?

Lâm Gia Thịnh giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tô San, vuốt đầu của cô nói: “Chớ đoán mò, kết hôn là ý của mẹ cháu.”

“Cái gì?” Tô San không thể tin được.

“Không sai.” Lâm Gia Thịnh cho Tô San một câu trả lời khẳng định. Trên mặt của ông xuất hiện vẻ thất thần trong chốc lát, ngay sau đó nhàn nhạt nói: “Mẹ của cháu, đích thực là người mẹ tốt nhất trên đời này.”

Bà ấy hi vọng cháu có thể lớn lên trong một gia đình đầy đủ, hi vọng cháu có người cha cùng lớn lên, hi vọng cháy có thể đường đường chính chính đứng ở trong một đại gia tộc, tiếp nhận cư xử lịch lãm, và không để cho bất luận kẻ nào xem thường.

Ông, làm sao có thể không thỏa mãn yêu cầu của bà ấy?

Trong mắt Tô San song gợn khẽ chuyển, trong giây lát lập tức hiểu ý của Lâm Gia Thịnh. Đột nhiên quay đầu, cuộc sống đã qua của mình, quả thật là thuận lợi không thể tưởng tượng được.

Cô cảm kích Lâm Gia Thịnh chăm sóc, hiểu quyết định của mẹ, lại thẹn với Lâm Duệ những năm gần đây bị uất ức.

“Chú là người cha tốt, mà mẹ của cháu…… Cũng không phải là người mẹ tốt.”

Lâm Gia Thịnh làm sao có thể không biết ý của Tô San?

Ông cười cười: “Không, San San, thật ra mẹ của cháu rất tốt. Làm một người mẹ kế, bà ấy đã đủ tốt lắm rồi.”

Lâm Gia Thịnh xa xăm nhìn cửa sổ, giống như rơi vào trong ký ức.

“Hình như là lúc A Duệ học năm thứ ba trung học, nó mắc bệnh thủy đậu, sốt cao không lùi, cả ngày đều trong trạng thái nửa hôn mê. Lúc ấy chúng ta ở ngoại ô, mỗi ngày chỉ có bảo mẫu trông chừng, bồi ở bên người thằng bé.”

“Ban ngày mẹ cháu chỉ ở trước cửa hỏi tình trạng một chút, nhưng mỗi khi đến nửa đêm lại một mình đến phòng A Duệ, lau mồ hôi giúp nó, cầm lấy tay nó, không để cho nó cào mặt, cứ như vậy ở cùng nó tới trời sáng.”

“Những điều này, cháu đều không biết đúng không?”

Tô San kinh ngạc nói không thành lời.”

Trong mắt của Lâm Gia Thịnh đều là hiểu rõ sự đời. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Ông nhẹ giọng nói: “San San, không phải là người vừa thấy cháu lập tức hỏi han, vẻ mặt tươi cười ấm áp mới thật sự đối tốt với cháu. Có người, sẽ đem quan tâm đặt ở những chuyện nhỏ đời thường khó có thể chú ý tới.

Cháu nha, nhìn chuyện không thể chỉ xem ở bề ngoài.”

Tô San suy nghĩ một chút, từ từ gật đầu một cái.

“Cháu còn muốn hỏi chú một vấn đề cuối cùng. Rốt cuộc chú có yêu mẹ cháu hay không?”

Lâm Gia Thịnh giống như thấy ở cửa có một bóng dáng màu xanh, thân hình như đột nhiên căng thẳng lên.

Bà ấy đang sợ cái gì sao?

Hốc mắt không khỏi có chút chát, giống như có bông lấp đầy trong cổ họng, Lâm Gia Thịnh nhắm mắt lại, ông thật lòng che chở người phụ nữ này dài đến mười bốn năm, ở trong lòng của bà ấy, cô vẫn kém hơn so với người đã qua đời nhiều năm.

Ông chậm rãi mở miệng, đọc chậm nhấn rõ từng chữ, cũng rất rõ ràng.

“Không có, chưa từng có.”

Một khắc kia, Lâm Gia Thịnh giống như có thể cảm thấy Hạ Tâm Di ở ngoài cửa từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Ông quay mặt sang, cười, cũng là thảm đạm.

Vẫn là để ông mang cái bí mật này vào quan tài thôi. Như vậy, Tâm Di cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình phản bội Tô Chính, mới có thể trôi qua những giây phút sung sướng.

Đột nhiên Tô San có cảm giác quay đầu lại, xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, thấy một bóng dáng của phụ nữ. Cô khẽ động lòng, cúi đầu thở dài.

Cho đến khi trở về công ty trong lòng Tô San vẫn còn nghĩ tới chuyện của mẹ và cha dượng. Nếu như có thể, cô hi vọng mẹ có thể tiếp nhận một phần hạnh phúc khác một lần nữa. Cô tin tưởng, cha cũng hi vọng như vậy.

Chỉ là chuyện cần nhẹ nhàng hóa giải, hiện tại, cô cần quan tâm vẫn là cái người Lâm Duệ kia.

Vội vàng chạy tới tầng 29, ai ngờ đến Lâm Duệ lại không có ở đây.

Trương Tử Nam tự mình rót ly trà mang đến cho Tô San, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của cô, không khỏi kỳ quái hỏi: “Cô vội vã tìm BOSS có chuyện gì à? Nếu không dứt khoát gọi điện thoại cho cậu ta là được rồi.”

Trong lòng Tô San đang gấp, khoát tay nói: “Anh không biết đâu, chuyện này nói trong điện thoại không rõ ràng.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cô nhìn cô như vậy, khiến cho tôi cũng hoảng theo rồi.” Trương Tử Nam từ nhỏ đã thân thiết cùng với nhà họ Lâm, nói như vậy cũng không phải là quá đường đột.

Tô San nhìn anh ta một cái, cảm thấy xác thực Trương Tử Nam này cũng không tính là người ngoài, liền kể lại tất cả những lời nói sáng rồi Lâm Gia Thịnh nói cho cô biết.

“Anh xem, thật ra căn bản giữa hai cha con người này không có vấn đề gì, nhiều lắm cũng chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi. Tôi nhất định phải đi tìm Lâm Duệ nói rõ ràng, tránh cho anh ấy làm ra cái chuyện gì hồ đồ.”

Không biết sao, trên mặt Trương Tử Nam lại thoáng qua vẻ âm trầm, nhưng thoáng qua rồi biến mất vô tung.

“San San tiểu thư biết Lâm tổng đang làm gì?”

Tô San mắt hạnh nhíu lại, vẻ mặt đột nhiên lạnh đi, đứng lên lạnh lùng nói: “Trương Tử Nam, anh cũng đừng nói cho tôi biết rằng chuyện này anh cũng có phần.”

Trương Tử Nam vội vàng khoát tay, cười khổ nói: “Tôi nào có cái gan này? Chỉ là cô cũng biết, tôi ngày ngày đi theo bên cạnh Lâm tổng, suy nghĩ của cậu ta, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n tôi có ngu dốt thế nào cũng hiểu được một ít.”

Tô San nhìn chằm chằm thẳng vào Trương Tử Nam hồi lâu, thấy anh ta cũng không có gì khác thường, trên mặt không hề lộ ra dáng vẻ chột dạ chút nào, lúc này mới ngồi xuống, quệt mồm nói: “Tin rằng anh cũng không có gan này. A, một lát nữa anh có thể giúp tôi nói chuyện nha.”

“Cái này…” Vẻ mặt Trương Tử Nam khó xử: “Cô có cần suy nghĩ thêm một chút không?”

“Hà?”

Trên mặt Trương Tử Nam lộ ra vẻ chần chừ, đôi môi đóng mở mấy lần, thật giống như quyết định cực kỳ khó khăn vậy, cuối cùng cắn răng một cái, một hơi nói: “Không nói gạt cô, khi Lâm tổng mới xuất ngoại, trạng thái thật là kinh khủng.

Cậu ấy cả ngày vô tri vô giác, cảm giác mình không có nguồn cội không có mái nhà, sau đó lại muốn về, có một ngày phải ở trước mặt chủ tịch mở mày mở mặt mới được, lúc này mới tỉnh lại một chút.”

“Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều cảm thấy không ai quan tâm cậu ta, cậu ta dựa vào hận mới gắng gượng qua được. Vào lúc này đột nhiên cô tới nói cho cậu ta biết, tất cả đều là hiểu lầm. Cậu ta cũng sẽ không tin tưởng chủ tịch thật sự thương cậu ta, cũng không có cách nào tiếp tục hận chủ tịch, cô muốn cậu ta phải làm thế nào?”

“Tôi……” Tô San do dự.

Trương Tử Nam hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Một người khi đột nhiên mất đi mục tiêu thì cái gì cũng sẽ sụp đổ.”

Tô San một hồi lâu không nói gì, cũng không biết qua bao lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh nói nên làm gì?”

“Đương nhiên là từ từ tiết lộ ý tứ cho cậu ta biết.” Trương Tử Nam không chút do dự đáp: “Dù sao cũng không phải ngày một ngày hai, cô nói đúng không?”

Tô San còn chưa trả lời từ cửa liền truyền đến một câu hỏi mang theo ý cười.

“Cái gì là đúng không?”

Lâm Duệ bước mấy bước đi tới, cúi người xuống, cầm tay Tô San, cười nói: “Chờ anh lâu rồi sao? Đang tán gẫu gì với Tử Nam vậy?”

Tô San há hốc mồm, nhìn Trương Tử Nam không ngừng nháy mắt với mình ở phía sau, cuối cùng cúi đầu nói: “Oh, không có gì, chỉ là tùy tiện trò chuyện một chút thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương