Sói Tài Gái Sắc
-
Chương 31: Quỳ
Edit: Thiên Kết
Tô San mím chặt môi, im lặng không lên tiếng, theo bản năng siết chặt cái ly trong tay. Nhịp tim dần dần đập nhanh, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi thật mỏng.
Cô đang phân vân xem rốt cuộc có nên nói ra hay không, thì chợt cảm thấy bàn tay trở nên ấm áp.
Lâm Duệ nắm chặt tay Tô San, vẻ mặt bình tĩnh, nói chuyện cùng với Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di: “Cha, dì Hạ, con cùng với Tô San đang hẹn hò.”
“Cái…….cái gì?” Lâm Gia Thịnh vô cùng giận dữ, vỗ bàn: “Mày không thể bỏ qua cho San San sao? Nhất định phải kéo con bé vào những chuyện này sao?”
Mắt Lâm Duệ nhắm hờ, nhàn nhạt nói: “Cha, con nghĩ hình như cha đnag hiểu lầm. Con ở cùng một chỗ với San San chỉ bởi vì con thích cô ấy, không có liên quan gì tới người khác.”
“Cậu nói cậu thích con bé?” Hạ Tâm Di bưng chén canh nóng hổi trên tay, thổi thổi, khói trắng bay lên làm cho vẻ mặt bà lúc này có chút mông lung.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng bà cười khẽ rồi nói: “Là chuyện lúc nào? Bốn năm trước sao?”
Trên mặt Lâm Duệ thoáng qua vẻ tối tăm. Vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dì Hạ, cháu nghiêm túc. Về phần chuyện bốn năm trước….Cháu rất xin lỗi, hi vọng dì có thể tha thứ cho sự hồ đồ lúc đó của cháu.”
“Thì ra là nhất thời hồ đồ à…….” Hạ Tâm Di nhẹ nhàng buông chén xuống, đột nhiên nâng nhẹ tầm mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía Lâm Duệ: “A Duệ, cùng ta vào trong này một chút.”
“Mẹ.” Lâm Duệ còn chưa có trả lời, Tô San đã khẩn trương đứng lên.
Cô biết rõ, mẹ mình còn lâu mới nhu nhược như vẻ mặt bên ngoài.
Làm một người vợ của chiến sĩ cảnh sát đắc tội với biết bao tên trùng trong giới hắc đạo, muốn bảo vệ bản thân cùng con gái an toàn, không có mấy người bình thường có thể làm được.
Lâm Duệ vỗ vỗ tay Tô San trấn an, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Ánh mắt anh hướng về phía Hạ Tâm Di khẽ cười nói: “Dì Hạ luôn là người hiểu cháu nhất, không phải sao?” Giọng nói lạnh lùng, giống như đang nhắc nhở.
Trong mắt Hạ Tâm Di chợt lóe lên gì đó, nhưng ngay lúc sau lại dịu dàng mà cười: “Đúng, San San con còn sợ mẹ ăn thịt A Duệ sao?”
Hai người một trước một sau lên lầu. Vào tới thư phòng, Lâm Duệ cũng chủ động đóng chặt cửa lại, lại đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới thấy năm ba người giúp việc đang quét dọn sân vườn.
Anh quay đầu lại, môi mỏng thốt lên một câu: “Dì Hạ, muốn kéo rừm cửa sổ sao?”
Đối với sự khiêu khích này, Hạ Tâm Di lại bình tĩnh trả lời: “Tùy cậu.”
‘Roạt roạt’ một tiếng, trong phòng trở nên tối xuống. Lâm Duệ tự nhiên tựa vào cạnh bàn, đưa tay ôm ngực nói: “Dì Hạ, chúng ta nói thẳng ra đi, dì muốn như thế nào mới đồng ý đẻ cho San San qua lại với tôi?”
Hạ Tâm Di nhìn anh, im lặng một lúc lâu, rồi chợt xoay mặt cười.
“A Duệ, San San là đứa con duy nhất của tôi, là chỗ dựa dẫm nửa đời sau cảu tôi. Cậu cảm thấy cậu có thể lấy cái gì để đoạt lấy nửa đời sau của tôi?”
Môi mỏng của Lâm Duệ gắt gao mím lại, đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ, lạnh như băng.
“Dì Hạ, xin dì hãy tin tưởng tôi. Tôi không muốn cướp San San của dì, càng không nghĩ sẽ làm hại cô ấy. Tôi chỉ hi vọng, mình có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc tốt cho cô ấy, bồi thường cho cô ấy……..”
“Không cần.” Lâm Duệ còn chưa nói xong đã bị Hạ Tâm Di cự tuyệt.
Vầng trán bà nhíu lại nhuộm vẻ mệt mỏi, thở dài nói: “Có lẽ lần này cậu chính xác là không có ác ý, nhưng tôi vẫn không có dũng khí, giao con gái cho một người đàn ông từng thiếu chút nữa đã giết chết nó.”
“Ta hiểu rõ, đối với chuyện bốn năm trước, cậu nhất định từng hối hận, thậm chí có chút đa lòng. Vì vậy mới có thể muốn dùng phương thức này để bồi thường San San.”
“Nhưng là, cậu có từng nghĩ tới, mặc kệ là hối hận hay đau lòng, đều không đủ để vực lại một gia đình. Cho nên, không cần, thật sự không cần.”
“San San rất kiên cường, cho dù không có cậu, con bé cũng có thể sống rất tốt. Nếu như cậu thật sự muốn bồi thường cho nó, thì hãy làm một người anh trai tốt, lấy thân phận anh trai mà chăm sóc con bé thôi.”
Hạ Tâm Di từ từ đi qua, vươn tay chạm vào đầu Lâm Duệ, dịu dàng nói: “Đây là với thân phận một người mẹ, tôi cầu xin cậu. Cậu có thể đồng ý với tôi không?”
Lâm Duệ cúi thấp đầu, không trả lời.
Ở trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt lạnh nhạt của anh làm cho người khác không biết anh suy nghĩ gì. Mà Hạ Tâm Di cũng không ép buộc anh, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Duệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tâm Di, đối với ánh mắt mong đợi của bà, anh khẽ mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, bác gái, tôi không thể.”
Giờ khắc này, anh đã thay đổi cách xưng hô.
Anh không còn là con chồng của Hạ Tâm Di, không còn là anh của Tô San, chỉ là một….người yêu Tô San, hơn nữa cũng hi vọng sẽ lấy được Tô San.
Ngay sau đó, chính là ‘xoạt xoạt’ một tiếng.
Tiếng động này vang lên, dường như đã đánh thẳng vào trong lòng Hạ Tâm Di.
Bà ngạc nhiên trợn to cặp mắt, không thể tin lùi về sau một bước, trong mắt………..Hình bóng một người đàn ông quỳ gối xuống dưới đất……..
Đứa bé ngang ngược năm đó, vậy mà lúc này lại quỳ gối dưới chân bà, ánh mắt chuyên chú mà thành khẩn, như muốn làm bà động lòng.
“Bất luận người có tin hay không, tôi đều muốn nói cho rõ, tôi yêu Tô San, đã yêu rất nhiều năm rồi, đã sớm không còn nằm trong tưởng tượng của người.”
“Ban đầu tôi làm tổn thương cô ấy, không phải
bởi vì tôi hận cô ấy, mà vì tôi yêu cô ấy. Tôi hận tôi yêu cô ấy.”
“Tôi vốn cho là, loại tình cảm này sẽ biến mất khi Tô San biến mất, nhưng mà…” Cổ họng Lâm Duệ nghẹn ngào: “Nhưng mà tôi sai lầm rồi.”
Đúng, anh sai lầm rồi. Mất Tô San nỗi đau đó sinh mạng anh không thể chịu đựng nổi.
Anh khẽ cúi người, tư thế mặc dù hèn mọn nhưng giọng nói vẫn vang vang có lực.
“Làm ơn cho tôi một cơ hội, tôi xin lấy sinh mạng ra thề, người sẽ vĩnh viễn không bây giờ hối hận với lựa chọn hôm nay.”
Hạ Tâm Di há mồm muốn nói, nhưng lại không thể nói gì. Đúng lúc đang giằng co thì Lâm Gia Thịnh lại nhấc chân phá cửa mà vào.
“Lâm Duệ, mày cũng không cần coi ai cũng là kẻ ngu. Trong lòng mày tính toán gì, cho là tao sẽ không biết sao?” Trên trán ông nổi đầy gân xanh, bởi vì tức giận mà mặt cũng đỏ lên.
“Nam tử hán đại trượng phu, muốn tranh giành cái gì, cũng phải dựa vào hai bàn tay mình. Không có việc gì thì đừng học những trò bỉ ổi của mẹ mày.” Lâm Gia Thịnh càng nói càng giận, cuối cùng bước nhanh tới, một cước đá thẳng vào ngực Lâm Duệ.
Hạ Tâm Di nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng đem Lâm Gia Thịnh ôm lại, kéo về sau mấy bước: “Gia Thịnh, anh bình tĩnh một chút, con trẻ có gì không đúng, từ từ dạy dỗ là được, tại sao có thể động chân động tay như vậy?”
“Em buông anh ra. Hôm nay anh nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này. Nếu không San San sẽ sớm bị nó hại chết.”
Lâm Gia Thịnh cố hết sức thoát khỏi Hạ Tâm Di, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức, nên chỉ đành dùng một đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Duệ, làm như hận không ăn tươi nuốt sống được anh.
Lâm Duệ lẳng lặng quỳ gối, nhìn Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di giằng co, trên mặt vẫn là nụ cười, giống như anh đang thưởng thức một màn kịch vui.
Lâm Gia Thịnh nhìn thấy càng tức giận, vơ tay nắm lấy đèn bàn ném vào đầu anh.
“Xoảng” một tiếng vang thật lớn, máu chảy dài trên khuôn mặt Lâm Duệ. Đèn thủy tinh nát vụn dưới đất.
Hạ Tâm Di sợ ngây người, cũng không dám chần chờ mà nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Gia Thịnh, quay đầu về phía Lâm Duệ, la lớn: “Còn không mau đi ra ngoài. Đi nhanh lên.”
Dưới sự thúc giục của Hạ Tâm Di, Lâm Duệ rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, không chú ý sờ sờ lỗ tai của mình, trên đầu ngón tay đỏ thẫm máu.
Nhìn bàn tay đỏ máu, nụ cười bên môi càng rực rỡ.
Bầu không khí yên lặng kì quái làm cho Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di không hẹn mà cũng dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Lâm Duệ.
Chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng cười nói: “Cha, người cũng không nên đem người khác biến thành người ngu. Người nói tôi muốn lợi dụng Tô San, vậy xin hỏi người, người yêu thương Tô San thì có mấy phần thật lòng?”
Ánh mắt Lâm Duệ lại nhàn nhạt di chuyển về phía Hạ Tâm Di: “Còn bà nữa, mẹ kế vĩ đại của tôi, bà đối xử tốt với tôi, có mấy phần là thật lòng?”
Im lặng, im lặng…
Lâm Duệ lùi về sau một bước chợt cười to lên, nụ cười như không kiềm chế được.
Tình cảm trong nhà giàu, cho tới bây giờ cũng toàn là giả dối. Cái gọi là thật lòng, chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Cũng may là, San San của anh vẫn luôn trong sáng như vậy, giống như ánh trăng, làm cho cuộc sống ảm đạm của anh thêm một phần tươi sáng.
Lâm Duệ xoay người đi ra cửa, tìm ánh trăng của mình.
Xích đu trúc, Tô San ôm gối ngồi trên đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay. Có tin nhắn mới đến từ một số điện thoại xa lạ mà cô biết.
-- Lục Minh Viễn.
“Không cần tới tìm tôi.” Anh ta viết như vậy.
Tô San chậm rãi đem điện thoại bỏ vào trong túi, ánh hoàng hôn đỏ cả chân trời, cô thở dài một hơi, cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn độn, thật giống như trước mắt có một cuộn chỉ len, càng lăn càng lớn, đầu mối ngày càng nhiều, nhưng cô vẫn mãi không tìm ra được.
“San San.” Sau lưng bỗng có người gọi cô, Tô San quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Duệ đứng thẳng người dưới gốc cây cổ thụ.
Cô cười, vẻ mặt trở nên nhu hòa, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Không có gì chứ?”
Lâm Duệ theo bản năng nghiêng người, không để cho Tô San thấy bên tai bị thương của mình, nửa đùa nửa thật nói: “Còn có thể xảy cái gì? Cũng chỉ là sợ anh ăn hiếp em thôi.”
Anh tiến lên nắm lấy tay Tô San, mặt mũi dịu dàng nói: “Nhưng mà, thời gian sẽ làm bọn họ thay đổi suy nghĩ.”
Tô San khéo léo gật đầu nói: “Ừ, vậy chúng ta đi được rồi chứ?”
Vừa đúng lúc này, quản gia Tề bước tới khom người nói: “Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, cô sẽ đi ngay sao?”
Vẻ mặt Tô San vui vẻ: “Không cần, cháu không đi nữa.”
Chú Tề thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền đáp ứng: “Đúng rồi.”
Chỉ có Lâm Duệ từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt đứng một bên, khóe miệng hiện lên nụ cười như không cười. Giống như mặc kệ Tô San vừa muốn đi đâu, rồi vì sao lại không đi, nhưng cũng đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh
Tô San mím chặt môi, im lặng không lên tiếng, theo bản năng siết chặt cái ly trong tay. Nhịp tim dần dần đập nhanh, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi thật mỏng.
Cô đang phân vân xem rốt cuộc có nên nói ra hay không, thì chợt cảm thấy bàn tay trở nên ấm áp.
Lâm Duệ nắm chặt tay Tô San, vẻ mặt bình tĩnh, nói chuyện cùng với Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di: “Cha, dì Hạ, con cùng với Tô San đang hẹn hò.”
“Cái…….cái gì?” Lâm Gia Thịnh vô cùng giận dữ, vỗ bàn: “Mày không thể bỏ qua cho San San sao? Nhất định phải kéo con bé vào những chuyện này sao?”
Mắt Lâm Duệ nhắm hờ, nhàn nhạt nói: “Cha, con nghĩ hình như cha đnag hiểu lầm. Con ở cùng một chỗ với San San chỉ bởi vì con thích cô ấy, không có liên quan gì tới người khác.”
“Cậu nói cậu thích con bé?” Hạ Tâm Di bưng chén canh nóng hổi trên tay, thổi thổi, khói trắng bay lên làm cho vẻ mặt bà lúc này có chút mông lung.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng bà cười khẽ rồi nói: “Là chuyện lúc nào? Bốn năm trước sao?”
Trên mặt Lâm Duệ thoáng qua vẻ tối tăm. Vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dì Hạ, cháu nghiêm túc. Về phần chuyện bốn năm trước….Cháu rất xin lỗi, hi vọng dì có thể tha thứ cho sự hồ đồ lúc đó của cháu.”
“Thì ra là nhất thời hồ đồ à…….” Hạ Tâm Di nhẹ nhàng buông chén xuống, đột nhiên nâng nhẹ tầm mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía Lâm Duệ: “A Duệ, cùng ta vào trong này một chút.”
“Mẹ.” Lâm Duệ còn chưa có trả lời, Tô San đã khẩn trương đứng lên.
Cô biết rõ, mẹ mình còn lâu mới nhu nhược như vẻ mặt bên ngoài.
Làm một người vợ của chiến sĩ cảnh sát đắc tội với biết bao tên trùng trong giới hắc đạo, muốn bảo vệ bản thân cùng con gái an toàn, không có mấy người bình thường có thể làm được.
Lâm Duệ vỗ vỗ tay Tô San trấn an, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Ánh mắt anh hướng về phía Hạ Tâm Di khẽ cười nói: “Dì Hạ luôn là người hiểu cháu nhất, không phải sao?” Giọng nói lạnh lùng, giống như đang nhắc nhở.
Trong mắt Hạ Tâm Di chợt lóe lên gì đó, nhưng ngay lúc sau lại dịu dàng mà cười: “Đúng, San San con còn sợ mẹ ăn thịt A Duệ sao?”
Hai người một trước một sau lên lầu. Vào tới thư phòng, Lâm Duệ cũng chủ động đóng chặt cửa lại, lại đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới thấy năm ba người giúp việc đang quét dọn sân vườn.
Anh quay đầu lại, môi mỏng thốt lên một câu: “Dì Hạ, muốn kéo rừm cửa sổ sao?”
Đối với sự khiêu khích này, Hạ Tâm Di lại bình tĩnh trả lời: “Tùy cậu.”
‘Roạt roạt’ một tiếng, trong phòng trở nên tối xuống. Lâm Duệ tự nhiên tựa vào cạnh bàn, đưa tay ôm ngực nói: “Dì Hạ, chúng ta nói thẳng ra đi, dì muốn như thế nào mới đồng ý đẻ cho San San qua lại với tôi?”
Hạ Tâm Di nhìn anh, im lặng một lúc lâu, rồi chợt xoay mặt cười.
“A Duệ, San San là đứa con duy nhất của tôi, là chỗ dựa dẫm nửa đời sau cảu tôi. Cậu cảm thấy cậu có thể lấy cái gì để đoạt lấy nửa đời sau của tôi?”
Môi mỏng của Lâm Duệ gắt gao mím lại, đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ, lạnh như băng.
“Dì Hạ, xin dì hãy tin tưởng tôi. Tôi không muốn cướp San San của dì, càng không nghĩ sẽ làm hại cô ấy. Tôi chỉ hi vọng, mình có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc tốt cho cô ấy, bồi thường cho cô ấy……..”
“Không cần.” Lâm Duệ còn chưa nói xong đã bị Hạ Tâm Di cự tuyệt.
Vầng trán bà nhíu lại nhuộm vẻ mệt mỏi, thở dài nói: “Có lẽ lần này cậu chính xác là không có ác ý, nhưng tôi vẫn không có dũng khí, giao con gái cho một người đàn ông từng thiếu chút nữa đã giết chết nó.”
“Ta hiểu rõ, đối với chuyện bốn năm trước, cậu nhất định từng hối hận, thậm chí có chút đa lòng. Vì vậy mới có thể muốn dùng phương thức này để bồi thường San San.”
“Nhưng là, cậu có từng nghĩ tới, mặc kệ là hối hận hay đau lòng, đều không đủ để vực lại một gia đình. Cho nên, không cần, thật sự không cần.”
“San San rất kiên cường, cho dù không có cậu, con bé cũng có thể sống rất tốt. Nếu như cậu thật sự muốn bồi thường cho nó, thì hãy làm một người anh trai tốt, lấy thân phận anh trai mà chăm sóc con bé thôi.”
Hạ Tâm Di từ từ đi qua, vươn tay chạm vào đầu Lâm Duệ, dịu dàng nói: “Đây là với thân phận một người mẹ, tôi cầu xin cậu. Cậu có thể đồng ý với tôi không?”
Lâm Duệ cúi thấp đầu, không trả lời.
Ở trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt lạnh nhạt của anh làm cho người khác không biết anh suy nghĩ gì. Mà Hạ Tâm Di cũng không ép buộc anh, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Duệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tâm Di, đối với ánh mắt mong đợi của bà, anh khẽ mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, bác gái, tôi không thể.”
Giờ khắc này, anh đã thay đổi cách xưng hô.
Anh không còn là con chồng của Hạ Tâm Di, không còn là anh của Tô San, chỉ là một….người yêu Tô San, hơn nữa cũng hi vọng sẽ lấy được Tô San.
Ngay sau đó, chính là ‘xoạt xoạt’ một tiếng.
Tiếng động này vang lên, dường như đã đánh thẳng vào trong lòng Hạ Tâm Di.
Bà ngạc nhiên trợn to cặp mắt, không thể tin lùi về sau một bước, trong mắt………..Hình bóng một người đàn ông quỳ gối xuống dưới đất……..
Đứa bé ngang ngược năm đó, vậy mà lúc này lại quỳ gối dưới chân bà, ánh mắt chuyên chú mà thành khẩn, như muốn làm bà động lòng.
“Bất luận người có tin hay không, tôi đều muốn nói cho rõ, tôi yêu Tô San, đã yêu rất nhiều năm rồi, đã sớm không còn nằm trong tưởng tượng của người.”
“Ban đầu tôi làm tổn thương cô ấy, không phải
bởi vì tôi hận cô ấy, mà vì tôi yêu cô ấy. Tôi hận tôi yêu cô ấy.”
“Tôi vốn cho là, loại tình cảm này sẽ biến mất khi Tô San biến mất, nhưng mà…” Cổ họng Lâm Duệ nghẹn ngào: “Nhưng mà tôi sai lầm rồi.”
Đúng, anh sai lầm rồi. Mất Tô San nỗi đau đó sinh mạng anh không thể chịu đựng nổi.
Anh khẽ cúi người, tư thế mặc dù hèn mọn nhưng giọng nói vẫn vang vang có lực.
“Làm ơn cho tôi một cơ hội, tôi xin lấy sinh mạng ra thề, người sẽ vĩnh viễn không bây giờ hối hận với lựa chọn hôm nay.”
Hạ Tâm Di há mồm muốn nói, nhưng lại không thể nói gì. Đúng lúc đang giằng co thì Lâm Gia Thịnh lại nhấc chân phá cửa mà vào.
“Lâm Duệ, mày cũng không cần coi ai cũng là kẻ ngu. Trong lòng mày tính toán gì, cho là tao sẽ không biết sao?” Trên trán ông nổi đầy gân xanh, bởi vì tức giận mà mặt cũng đỏ lên.
“Nam tử hán đại trượng phu, muốn tranh giành cái gì, cũng phải dựa vào hai bàn tay mình. Không có việc gì thì đừng học những trò bỉ ổi của mẹ mày.” Lâm Gia Thịnh càng nói càng giận, cuối cùng bước nhanh tới, một cước đá thẳng vào ngực Lâm Duệ.
Hạ Tâm Di nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng đem Lâm Gia Thịnh ôm lại, kéo về sau mấy bước: “Gia Thịnh, anh bình tĩnh một chút, con trẻ có gì không đúng, từ từ dạy dỗ là được, tại sao có thể động chân động tay như vậy?”
“Em buông anh ra. Hôm nay anh nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này. Nếu không San San sẽ sớm bị nó hại chết.”
Lâm Gia Thịnh cố hết sức thoát khỏi Hạ Tâm Di, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức, nên chỉ đành dùng một đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Duệ, làm như hận không ăn tươi nuốt sống được anh.
Lâm Duệ lẳng lặng quỳ gối, nhìn Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di giằng co, trên mặt vẫn là nụ cười, giống như anh đang thưởng thức một màn kịch vui.
Lâm Gia Thịnh nhìn thấy càng tức giận, vơ tay nắm lấy đèn bàn ném vào đầu anh.
“Xoảng” một tiếng vang thật lớn, máu chảy dài trên khuôn mặt Lâm Duệ. Đèn thủy tinh nát vụn dưới đất.
Hạ Tâm Di sợ ngây người, cũng không dám chần chờ mà nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Gia Thịnh, quay đầu về phía Lâm Duệ, la lớn: “Còn không mau đi ra ngoài. Đi nhanh lên.”
Dưới sự thúc giục của Hạ Tâm Di, Lâm Duệ rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, không chú ý sờ sờ lỗ tai của mình, trên đầu ngón tay đỏ thẫm máu.
Nhìn bàn tay đỏ máu, nụ cười bên môi càng rực rỡ.
Bầu không khí yên lặng kì quái làm cho Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di không hẹn mà cũng dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Lâm Duệ.
Chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng cười nói: “Cha, người cũng không nên đem người khác biến thành người ngu. Người nói tôi muốn lợi dụng Tô San, vậy xin hỏi người, người yêu thương Tô San thì có mấy phần thật lòng?”
Ánh mắt Lâm Duệ lại nhàn nhạt di chuyển về phía Hạ Tâm Di: “Còn bà nữa, mẹ kế vĩ đại của tôi, bà đối xử tốt với tôi, có mấy phần là thật lòng?”
Im lặng, im lặng…
Lâm Duệ lùi về sau một bước chợt cười to lên, nụ cười như không kiềm chế được.
Tình cảm trong nhà giàu, cho tới bây giờ cũng toàn là giả dối. Cái gọi là thật lòng, chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Cũng may là, San San của anh vẫn luôn trong sáng như vậy, giống như ánh trăng, làm cho cuộc sống ảm đạm của anh thêm một phần tươi sáng.
Lâm Duệ xoay người đi ra cửa, tìm ánh trăng của mình.
Xích đu trúc, Tô San ôm gối ngồi trên đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay. Có tin nhắn mới đến từ một số điện thoại xa lạ mà cô biết.
-- Lục Minh Viễn.
“Không cần tới tìm tôi.” Anh ta viết như vậy.
Tô San chậm rãi đem điện thoại bỏ vào trong túi, ánh hoàng hôn đỏ cả chân trời, cô thở dài một hơi, cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn độn, thật giống như trước mắt có một cuộn chỉ len, càng lăn càng lớn, đầu mối ngày càng nhiều, nhưng cô vẫn mãi không tìm ra được.
“San San.” Sau lưng bỗng có người gọi cô, Tô San quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Duệ đứng thẳng người dưới gốc cây cổ thụ.
Cô cười, vẻ mặt trở nên nhu hòa, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Không có gì chứ?”
Lâm Duệ theo bản năng nghiêng người, không để cho Tô San thấy bên tai bị thương của mình, nửa đùa nửa thật nói: “Còn có thể xảy cái gì? Cũng chỉ là sợ anh ăn hiếp em thôi.”
Anh tiến lên nắm lấy tay Tô San, mặt mũi dịu dàng nói: “Nhưng mà, thời gian sẽ làm bọn họ thay đổi suy nghĩ.”
Tô San khéo léo gật đầu nói: “Ừ, vậy chúng ta đi được rồi chứ?”
Vừa đúng lúc này, quản gia Tề bước tới khom người nói: “Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, cô sẽ đi ngay sao?”
Vẻ mặt Tô San vui vẻ: “Không cần, cháu không đi nữa.”
Chú Tề thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền đáp ứng: “Đúng rồi.”
Chỉ có Lâm Duệ từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt đứng một bên, khóe miệng hiện lên nụ cười như không cười. Giống như mặc kệ Tô San vừa muốn đi đâu, rồi vì sao lại không đi, nhưng cũng đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook