Sói Tài Gái Sắc
Chương 21: Tình thâm không thể rõ…

Thường ngày từ Bắc Yên tới Du Lâm chỉ mất hai giờ đường xe, nhưng hôm nay vì đường vòng trên sườn núi bị sụp, phải đi cả đêm mới vào trong núi, trời cũng đã lờ mờ sáng.

Ngồi xe còn đỡ, lái xe là người cực kỳ mệt mỏi, đoàn người liền dừng ở ven đường nghỉ ngơi.

Từ trước đến giờ Trần Gia Kỳ vẫn không ưa Tần Trọng, hiển nhiên là vào lúc này cũng không có sắc mặt tốt, hừ lạnh một tiếng nói: “Yên Bắc đều giao cho tổ làm phim, một mình anh theo tổ chúng tôi để làm cái gì?”

Tần Trọng mắt khép hờ, chuyên tâm gọt quả táo trong tay, một đường thật dài không đứt đoạn chút nào. Hắn đưa cho Tô San ngồi phía trước, trong mắt tràn đầy dịu dàng, Tô San nhìn khóe miệng bất giác co quắp! ╮(╯_╰)╭

“Có phải say xe rồi không? Ăn chút trái cây sẽ thấy khá hơn chút.”

Tô San cảm thấy có chút lạnh, cười khan lôi Trần Gia Kỳ: “Cái gì kia, chúng tôi đi xuống trước xem phụ cận có lấy cảnh được không. Anh… Anh tự mình ăn đi.” Dứt lời, nhảy xuống xe giống như phía sau có sói đuổi theo.

Trên mặt Tần Trọng rất nhanh đã hiện lên một tia mất mác, để quả táo xuống cũng xuống xe theo.

Hắn không muốn lại đi chọc người ngài, chỉ đi rất xa theo sau hai người mà thôi. Khi đi tới một vách đá, đột nhiên dừng bước chân.

Từ nơi này nhìn xuống, phần lớn cây cối đều bị quật ngã, đá kỳ dị lởm chởm, thậm chí có khối đá bị dồn ép thành hình dáng vặn vẹo. Vậy mà, tất cả dưới ánh mặt trời mới mọc lại có vẻ không có ý nghĩa như vậy.

Ánh nắng ban mai ở giữa nơi núi lớn hoang vu, viết xuống một màu mực đậm như vậy, đại biểu cho hai chữ - hi vọng.

Lồng ngực Tần Trọng kịch liệt phập phồng, trong lúc vô tình liền nhích tới gần vách đá, hắn kích động kêu lên: “Sư muội, em mau tới đây nhìn!”

Tô San theo tiếng quay lại, đi tới bên bạnh Tần Trọng, nhất thời cũng choáng váng rồi, cái gì đó dưới đáy lòng sôi trào mãnh liệt như muốn phun ra.

Tần Trọng nhìn vẻ mặt của cô, có chút không biết là rốt cuộc cô thích hay không thích, trong lòng đang bất ổn, đột nhiên lại bị Tô San nắm bả vai.

Chỉ nghe thấy cô kích động đến tiếng nói cũng biến đổi: “Người anh em! Thật là không phải cái gì cũng trả lại cho thầy hết rồi nha!”

“Nhiếp ảnh gia đâu? Mau tới đây lấy cảnh!”

Lúc này Tần Trọng mới yên lòng, cười, chân thành nói: “Em vui mừng là tốt rồi!”

Trần Gia Kỳ nơi xa bĩu môi khinh thường, bực tức còn chưa xuất khẩu liền bị tiếng gầm rú vang lên làm cho sợ ngây người.

Chỉ thấy trên đỉnh núi bốc ra một màn khói đen cuồn cuồn, cuốn lấy đá lớn và cát chảy, điên cuồng lăn xuống! Tiếng ầm ầm thật lớn, giống như Sơn thần đang rống giận!

Tài xế là người Yên Bắc, một thoáng này, huyết sắc trên mặt mất hết, nói cũng không còn rõ: “Nhanh lên xe! Là, là đá lăn!”

Mọi người đều chạy một vòng về phía xe, Tô San đang chạy lại bị một trận chao đảo, thân thể nghiêng một cái, rơi xuống vách đá!

“San San bảo bối!”

“Tô tiểu thư!”

“Tô San!”

Mấy tiếng kêu đồng thời vang lên, bên tai Tô San chỉ nghe được tiếng gió rít, cùng với tiếng gọi của tử thần…

Tần Trọng ngay bên cạnh cô theo bản năng vươn tay ra, trong lúc thân thể chao đảo trượt đi, chần chừ dừng động tác lại.

Cũng trong cái chớp mắt ngắn ngủi này – cái chớp mắt hắn vì an toàn của bản thân mà do dự, Tô San cũng đã vươn tay không chút do dự, hung hăng đẩy hắn đến khu vực an toàn. Bản thân dưới tác dụng của phản lực, nhanh chóng rơi xuống vách đá.

Như một con diều đứt dây, rơi thẳng xuống.

Trong khi Tần Trọng không thể tưởng tượng nổi, trong mắt đều là kinh ngạc, chỉ thấy bóng Tô San cùng nụ cười khổ của cô.

Miệng của cô nhẹ nhàng giật giật, thật ra không hề phát ra âm thanh gì nhưng Tần Trọng lại thấy rõ ràng.

Cô nói – một người chế, dù sao cũng tốt hơn hai người chết!

Tần Trọng hung hăng nhắm mắt lại, giờ khăc này rốt cuộc hắn vui lòng phục tùng.

Cuối cùng, cả đời hắn đều kém người phụ nữ này.

Mặt đất kịch liệt rung chuyển dần dần yên lại, tiếng la run rẩy của lão Vương tài xế ở sau lưng vẫn còn đang tiếp tục.

“Đừng ngẩn ra đó! Nhanh lên xe! Không chừng một lát nữa Sơn thần còn nổi giận nữa!”

Cuối cùng Tần Trọng liếc mắt nhìn vách đá thạt sâu, hốc mắt đã đỏ như máu, tay không ngừng run rẩy, như muốn nói gì cuối cùng vẫn hung hăng dậm chân một cái, đứng dậy quay đầu về phía sau chạy đi.

Hắn không phải là lá gan nhỏ mà hèn nhát, chỉ là tiểu sư muội nhất định không muốn hắn gặp chuyện không may, hắn không muốn để cho cô khổ sở mà thôi…

Tần Trọng không ngừng tự an ủi ở trong lòng mình như vậy, bước chân chạy thoát cũng mạnh mẽ đầy sinh lực. o(╯□╰)o

Trần Gia Kỳ trong thoáng xông tới phía Tô San liền bị một cán dao ở đắng sau đánh cho bất tỉnh.

Mặc dù nhiều người thấy Tô San rơi xuống vách núi, cũng biết một khi đại tiểu thư A&E có chuyện, đại khái bọn họ cũng không được làm việc nữa, nhưng là sống chết trước mắt, người nào lại lo lắng cho người nào?

%%%%%%%%%%

Mặt trời chiều ngả về tây, rừng núi u tĩnh càng lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.

Cuối cùng Lâm Duệ cũng đuổi kịp đội ngũ tổ quảng cáo, cũng biết tin tức Tô San không rõ sống chết.

Trong nháy mắt mặt của anh tái nhợt vô cùng, chân lảo đảo một cái, cơ hồ muốn ngã xuống đất, thật may là Trương Tử Nam phản ứng nhanh, bước một bước dài xông lên đỡ anh.

Lâm Duệ dựa vào tay Trương Tử Nam, miễn cưỡng đứng lại, cả người đơn bạc giống như một trận gió cũng có thể thổi đi. Hai hàm răng của anh không ngừng khẽ va chạm, hàn băng sợ hãi từ mạch máu xông vào lục phủ ngũ tạng, quấy nhiễu hanh như muốn bất tỉnh.

Anh nặn từ cổ họng ra một câu nói: “Các người… tận mắt thấy cô ấy ngã chết?”

Trần Gia Kỳ ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt không tiếng động rơi xuống: “Nơi cao như vậy, còn có đất đá trôi, ngã xuống còn có khả năng khác sao?”

Lâm Duệ nhắm mắt lại, thân thể cứng còng, tay nhẹ nhàng nắm chặt, qua hồi lâu, mới khàn khàn giọng nói: “Mang tôi đi xem một chút… nơi cô ấy ngã xuống.”

Sống thì thấy người, chết… Không, cô ấy không thể chết được.

Nợ anh thiếu cô còn chưa có trả đủ, tại sao cô có thể chết được?

Đi tới vách đá Tô San rơi xuống, Lâm Duệ nhìn xung quanh, hốc mắt từ từ chuyển đỏ, con ngươi bị ngọn lửa thiêu đốt, thua kém vài phần so với trời chiều.

“Anh… Anh xác định… San San ngã xuống từ đây?”

Sắc mặt giờ phút này của Lâm Duệ cực kỳ cổ quái. Trong đó có đè nén bi thương khổng lồ, cố tình lại kỳ dị như cảm giác muốn cười to, hưng phấn không thể tin và vui sướng.

“Đúng! Sao vậy?” Trần Gia Kỳ lập tức nổi giận, quát: “Anh vui mừng cái gì vậy? Dù gì cô ấy cũng là em gái trên danh nghĩa ủa anh! Đồ lang tâm cẩu phế…”

Lấy được xác nhận của Trần Gia Kỳ, Lâm Duệ chỉ cảm thấy trong lồng ngực luôn mạnh mẽ dẫn theo một chút tinh khí, giống như bỗng chốc bị hút khô, cả người thoát lực ngồi bịch lên hòn đá phía sau, nhưng trên mặt lại buông lỏng vẻ vô cùng vui vẻ.

“Gọi điện thoại cho bốt cảnh sát địa phương, San San không có việc gì, để họ mau tới cứu người.”

Bỗng dưng Trần Gia Kỳ trợn to cặp mắt, vẻ mặt kích động đỏ rần: “Không có việc gì? Anh chắc chắn chứ?”

“Tôi không xác định. Tôi chỉ biết, dưới vách núi này là rừng tùng rậm rạp, mấy ngày trước có một đứa bé được cứu từ nơi này.” Trên mặt Lâm Duệ hiện lên một nụ cười thản nhiên: “Mà San San… luôn là cô nhóc kiên cường, chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, cô ấy sẽ không bỏ qua.”

Mọi người có chút thoải mái, vậy mà chút thoải mái này cũng không có kéo dài bao lâu.

Trương Tử Nam cúp điện thoại, sắc mặt khó coi, chần chừ đi về phía Lâm Duệ: “Bốt cảnh sát nói, tạm thời không phái cảnh lực tới cứu viện, muốn chúng ta kiên trì đến sáng ngày mốt…”

Mà ngày mai tới được, chỉ sợ những người đó cũng không phải tới cứu mạng mà là giúp đỡ dọn đá mà thôi.

Trong nháy mắt vẻ hung ác thoáng qua cực nhanh trong mắt Lâm Duệ, trầm giọng hỏi: “Có nói là ai ngã xuống hay không?”

Trương Tử Nam gian nan gật đầu một cái.

Nếu không phải nói rõ thân phận, đại khái cũng không có được cam kết ngày mai phái người tới. Nhưng điều này cũng không trách bọn họ được, dù sao tình hình ở nội thành Yên Bắc cũng gấp hơn.

Yên lặng giống như chết bao phủ xuống, không có người nói chuyện, Lâm Duệ cúi thấp đầu, ngồi yên lặng, không có rơi lệ, cũng không có oán giận, nhưng nỗi tuyệt vọng và bi thương vây quanh thân lại ngăn cách anh với mọi người, thậm chí là với cả thế giới.

Trời đất bao la, duy chỉ có anh mà thôi.

Rốt cuộc mặt trời cũng đã lặn hẳn, màu đen như mực của ban đêm, bắt đầu có người lạnh run lên.

Lâm Duệ nhắm mắt lại, thở thật dài một hơi, trong ngực như đã có quyết định. Trong mắt Trần Gia Kỳ khẽ có ánh sáng, mong đợi nhìn anh, lại nghe được Lâm Duệ chậm rãi đứng lên nói: “Đi thôi!”

“Cứ đi như thế?” Trần Gia Kỳ tức giận cơ hồ muốn dậm chân, ngón tay run run chỉ về phía anh, cắn răng nghiến lợi nói: “Quả thực anh và Tần Trọng đều là cầm thú! Tô San vì anh mạo hiểm xông vào khu vực gặp nạ, cứu hắn rơi xuống vách đá, nhưng, nhưng hai người các anh lại giống như người không có sao…”

Bước chân của Lâm Duệ đột nhiên dừng lại, đôi mắt hàn băng, trắng xanh một cái bắn về phía Tần Trọng: “Cô ấy vì anh mới ngã xuống?”

Ánh mắt bén nhọn này, Tần Trọng kinh hãi bất giác lui về phía sau một bước, cũng không biết là sợ gánh trách nhiệm hay là sợ đối mặt với tim mình, theo bản năng dùng sức khoát tay, hoảng sợ nói: “Không, không phải như thế. Vốn dĩ cô ấy muốn ngã xuống, chỉ là, chỉ là thuận tiện đỡ tôi một chút, cứ như vậy nhẹ nhàng…”

“Được rồi, anh không phải giải thích.” Lâm Duệ một câu cắt đứt hắn, đi lên trước, lại gần dịu dàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tôi tin tưởng San San là thuận… đỡ anh một chút, tuyệt đối sẽ không tin phấn đấu quên mình vì anh.”

“Bởi vì, mặc dù San San chúng ta thiện lương, nhưng là…” Anh cười, nói từng chữ: “Cũng không phải là đứa ngốc.”

Chỉ có đứa ngốc, mới có thể vì loại người như anh mà đi tìm chết.

Một đêm này, Lâm Duệ không hề ngủ, sau khi anh chuẩn bị xong đồ dùng ngày mai mình muốn liền ngồi vào bàn bên cạnh rơi vào trầm tư. Đợi đến khi bình minh, một “kế hoạch mười lăm năm phát triển trong tương lai của A&E” vừa mới ra lò.

Tự tay anh vuốt giấy trong tay, khẽ cười, lần này anh có thể yên tâm rồi.

Mọi người trầm mặc đi theo anh tới vách đá một lần nữa, cho đến khi Trương Tử Nam tận mắt nhìn thấy anh mặc vào một thân trang bị phòng vệ mới xác định thật sự Lâm Duệ điên rồi.

Hắn cũng không để ý tới cái gì là khác biệt trên dưới, vụt một cái đi lên, gân xanh trên trán hằn lên, tay như kìm sắt hung hăng nắm lấy cổ tay Lâm Duệ, giọng nói khàn khàn như là rỉ sắt.

“Lâm Duệ, anh thật con mẹ nó đi tự sát vì Tô San?”

Lận Khiêm thản nhiên cười cười, trên tay dùng sức một chút liền tránh thoát khỏi kiềm chế của Trương Tử Nam.

Một mặt anh kiểm tra tính an toàn của dây thừng, mặt khác không chút để ý đáp: “Cậu đã gặp qua người tự sát mà trên người còn mặc nhiều như vậy sao?”

Nhìn Trần Gia Kỳ ở một bên cũng do dự muốn khuyên, Lâm Duệ phất tay một cái: “Ai cũng đừng nói… Tôi đã quyết định!”

Anh lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, đứng ở mép vách đá xem một chút, đá vụn theo bước chân anh lăn xuông, một chút âm thanh cũng không có.

“San San một mình ở phía dưới, đại khái là không chống đỡ được đến khi có người đến cứu, tôi phải đi tìm cô ấy.” Lâm Duệ lẳng lặng nhìn khói mù lượn lờ, không cách nào suy đoán được độ sâu của đáy vực, nhẹ giọng nói ra.

Âm thanh của anh rất nhạt, không có kiểu làm việc nghĩa không chùn bước, không có quyết tuyệt, thậm chí không vang vang có lực như lúc Tần Trọng thổ lộ cõi lòng như với Tô San, chỉ là t

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương