Sói Tài Gái Sắc
-
Chương 12: Không có tiền đồ lắm
Hiệu suất làm việc
của Trương Tử Nam cực kì cao! Sáng sớm hôm sau, Lâm Duệ đã tỉnh giấc từ
sớm, khi mở di động ra, anh liền thấy tin nhắn mới nhất của Trương Tử
Nam, bên trong có ghi hai địa chỉ.
Một là căn hộ ngay sát vách với căn hộ của Tô San, số 302, còn một là địa chỉ nhà trọ nằm trong một khu xa hoa khác gần nơi ở của Tô San, số 1201.
Thật ra tiểu khu nơi Tô San và Tô Yên ở không được tính là xa hoa cho lắm nhưng cũng nằm trong khu đắt đỏ, giá cũng khá cao.
Nhưng Trương Tử Nam lo lắng đến hình tượng của công ty, gửi địa chỉ đó đến cho tổng giám đốc thì không thích hợp lắm nên anh ta mới chọn một căn biệt thự.
Nghỉ ngơi ở đâu thì tốt đây? Lâm Duệ nắm lấy di động, nhíu mày suy nghĩ, sau đó khóe miệng chợt cong lên. Anh nhanh chóng xuống giường.
Vẫn là nên đến hỏi ý của Tô San thì hơn.
Trong lòng anh cực kì phấn chấn, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ cùng Tô San đi xem nơi ở, sau đó hai người ở trong đó nấu mấy món ăn gia đình, ngồi nói chuyện với nhau thật là vui vẻ.
Tưởng tượng ra cảnh như vậy khiến khuôn mặt Lâm Duệ dịu dàng đi nhiều.
Nhưng khi mở cửa ra thì chỉ thấy hoàn toàn tĩnh lặng.
Lâm Duệ nhìn căn phòng xa hoa hoàn toàn trống rỗng, nụ cười trên môi vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Cửa sổ hơi mở để gió thổi vào, bầu không khí hơi lạnh đập thẳng vào da Lâm Duệ, theo lỗ chân lông chui vào tận trong lòng.
Anh đứng một lát, quay đầu nhìn chiếc chăn ấm áp trên giường, cả người run lên. Lâm Duệ bước đến giá treo quần áo, khoác bộ vest lên người.
Khi mặc quần áo, phong thư dày trong túi chợt rơi ra.
Đúng lúc này, Lâm Duệ hoàn toàn dừng động tác, cánh tay thì đang nâng lên, áo đang vắt một nửa trên bả vai, anh vẫn duy trì nguyên tư thế kì quái mà không hề nhúc nhích.
Lúc này, anh cảm thấy máu trong người đang tán loạn cả lên, cảm giác lo lắng chợt dâng lên.
Anh có dự cảm bất thường! Động tác của Lâm Duệ chậm hẳn đi, anh đưa tay ra từ từ cầm lấy phong thư.
Chậm rãi mở ra…
Anh vừa định thả lỏng người thì ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hôm qua… tất cả những bức ảnh anh chụp đều không có cái nào chụp chính diện cả sao?
Lâm Duệ nhắm chặt mắt lại, cảm thấy trái tim đập lên xuống thất thường! Đây gọi là… hoảng loạn.
Anh trầm tư một lát rồi bấm số điện thoại của Tô San.
- Alo…
Thấy di động đổ chuông, Tô San nhìn thoáng qua, thấy Lâm Duệ gọi tới, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhận máy luôn.
Tất nhiên là Tô San không biết tâm trạng lúc này của Lâm Duệ ra sao, giờ cô chỉ quan tâm đến chiếc bàn làm việc trước mặt, tập trung vào bản báo cáo dự toán quảng cáo! Nhưng vì trong lòng có khúc mắc nên cô chẳng tập trung được gì.
Rốt cuộc cũng đến giờ nghỉ trưa, cô một mình đi ra ban công tầng 21 để hít thở không khí, không ngờ lại nhìn thấy người quen ở dưới tầng 20.
Tâm trạng của Tần Trọng hôm nay cũng không tốt. Rõ ràng là chuyện của anh ta, vậy mà được nửa đường rồi lại bị Tô San cướp mất.
Tuy những người cấp dưới không bày tỏ ý kiến gì nhưng Tần Trọng có cảm giác mọi người đều đang cười anh ta là kẻ vô dụng.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tần Trọng phiền chán cầm nó lên, theo bản năng định không nghe máy nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị “chị Như Huyên” gọi đến, anh ta nhất thời bị dọa run lên. Sau đó anh ta hít sâu một cái rồi mới cẩn thận nhận điện thoại.
- Alo, Như Huyên à, có chuyện gì sao? – Ngữ khí của anh ta cực kì rối rắm. Rõ ràng là một người đàn ông nhưng đáng tiếc cũng không có tiền đồ lắm!
- Sao? Không có việc gì thì không thể tìm anh à? – Đầu kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Như Huyên.
- Không, anh không có ý đó! Tần Trọng vội lên tiếng, giọng nói cũng dè dặt đôi ba phần – Giờ không phải là giờ làm việc à…
- Làm việc? – Khóe miệng xinh đẹp của Như Huyên hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường. Có người đã nói cho cô ta chuyện Tần Trọng gặp Tô San khiến cô ta ôm một bụng tức.
- Tần Trọng, anh hãy cân nhắc cho rõ ràng vào. Nếu không có tôi thì anh có cơ hội có được số tài sản lên đến hơn một ngàn vạn sao? Nếu không có tôi thì anh cho là anh có cơ hội vào làm việc và học tập tại A.E sao? Thậm chí ngay cả lúc trước khi anh đi du học, nếu không phải tôi đưa tiền cho anh thì anh nghĩ rằng anh có thể chu cấp cho cô bạn gái nhỏ của anh đấy à…
- Đủ rồi! – Tần Trọng bỗng gầm lên – Anh nói rồi, từ sau đừng nhắc lại những chuyện này nữa.
Tần Như Huyên không thể ngờ rằng một người đàn ông dễ bảo như vậy, chỉ sau khi về nước mới có mấy tháng ngắn ngủi mà đã có gan to đến mức dám gào lên với cô, nhất thời cô ta ngẩn người ra.
Bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi qua đi, bên kia truyền đến tiếng cười khẽ nhưng cực kì lạnh lẽo như muốn làm đông đặc người khác lại.
- Tốt, dám “bật” lại tôi à? Cánh cứng cáp rồi phải không? Muốn tôi lăn lội trong giới rồi để anh quay về với cô tình nhân cũ à?
Tuy Tần Như Huyên đã hơn 29 tuổi nhưng giọng nói qua điện thoại lại mềm mại đáng yêu và uyển chuyển như của thiếu nữ. Chính vì sự dịu dàng và mềm mại đáng yêu đến tận xương cốt như vậy lại khiến Tần Trọng nghe ra sự âm lãnh tuyệt đối.
Anh ta thấy sống lưng lạnh toát, cảm thấy con đường tương lai hoàn toàn mờ mịt, anh ta không thể không thuận theo…
- Bà xã, anh sai rồi! – Tiếc rằng anh ta chỉ có thể ăn nói khép nép như vậy mà thôi, còn đầu bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng tút tút.
Tần Trọng dập máy, vẻ mặt không hề biểu cảm gì. Tô San đứng ở bên trên còn cho rằng Tần Trọng sẽ ném chiếc điện thoại xuống dưới.
Nhưng anh ta không làm vậy!
Đây là chiếc điện thoại tình nhân của mẹ vợ đưa cho, anh ta không thể ném đi được.
Tần Trọng hít thở dồn dập, cuối cùng dè dặt cất điện thoại vào trong túi.
Tô San úp người xuống cạnh tường, thấy dáng vẻ uất ức của anh ta, cô không nhịn được, bật cười thành tiếng. Mọi sự buồn bực sáng nay đều thành hư không cả!
- Ai? – Nghe thấy tiếng động, Tần Trọng lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô San ở phía trên. Anh ta biết vừa rồi nói chuyện điện thoại hơi lớn tiếng, có lẽ Tô San đã nghe được nên khuôn mặt lúc đó lúc trắng, trông cực kì khó coi.
Tô San sờ sờ đầu, cuối cùng cũng nhận ra sự ngượng ngùng của đối phương, cô hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đi xuống dưới tầng.
- Này, tôi nói này, anh là một người đàn ông to cao thế này mà sao lại thế hả? – Cô khinh bỉ nhìn Tần Trọng – Anh có tay có chân mà sao phải nhìn sắc mặt phụ nữ để sống qua ngày thế?
Sắc mặt Tần Trọng có phần khó coi, anh ta thầm gào trong lòng rằng chẳng qua cô cũng chỉ dựa vào thân thế, có tư cách gì nói anh ta chứ?
Nhưng Tô San luôn được Lâm Duệ ưu ái, anh ta vẫn phải nuốt những lời này vào trong bụng.
- Nói thì dễ lắm, nhưng hành động thì không đơn giản như vậy! – Anh ta phiền chán thở hắt ra, thuận tay cầm lấy điếu thuốc – Thứ nhất, tôi không có kinh nghiệm; thứ hai, tôi không có gia thế, không dựa vào cô ấy thì có thể dựa vào ai?
- Dựa vào bằng cấp của anh, dựa vào tri thức của anh! – Tô San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lên tiếng trách móc – Nếu tôi sớm biết anh đi Pháp để câu một cô gái giàu có thì tôi thà gặp phải con chó con mèo chứ không thể gặp anh được!
Thật ra Tô San cũng đã sớm biết rằng cô cũng được coi trọng, được đi Pháp học tập, nhưng cô thật không ngờ...
Lúc ấy, Lâm Gia Thành ốm đau nằm liệt giường, Hạ Tâm Di lại không có ở nhà, cô có thể đi đâu chứ?
Chủ nhiệm biết rõ tình hình của Tô San nên cũng hiểu nỗi băn khoăn của cô, nhưng cuối cùng vẫn nhường cho một học sinh khác – Tần Trọng đi Pháp.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý! Lúc Tần Trọng đồng ý rời đi, trong lòng cũng có chủ kiến.
Lúc ấy anh ta vừa mới quen biết Tần Như Huyên, chiếm được không ít lợi thế. Anh ta cân nhắc trong lòng rằng cần phải tiến thêm bước nữa, ổn định quan hệ lâu dài với nhà họ Tần. Nhưng lúc ấy Tần Như Huyên lại chuẩn bị đi Pháp.
Điều này quả thực khiến Tần Trọng phát điên.
Thành tích của anh ta tuy tốt, khả năng ăn nói cũng khéo nhưng lại như mèo mửa không có phương pháp, muốn tìm người hợp tâm ý thì nói vẫn dễ hơn làm!
Khi Tần Như Huyên đi, mọi hy vọng của anh ta đều tan biến.
Tần Trọng không dám trực tiếp yêu cầu Tần Như Huyên để cô cũng đưa anh ta đi Pháp. Vậy nên anh ta dò hỏi người giúp việc nhà họ Tần, sau đó chần chừ nói rằng hy vọng sẽ được đi Pháp học tập để tiện chăm sóc sinh hoạt của cô ấy.
Vẻ mặt Tần Như Huyên đỏ hồng, chìm nổi trôi dạt trong bể dục nhưng ý chí vẫn còn khá rõ ràng.
Cô ngẫm nghĩ, tài trợ là một chuyện, dù sao anh ta cũng thức thời, còn là người có thể hầu hạ cô ta, ở cùng với anh ta cũng không phải là chuyện không thể nên mới đáp ứng.
Nhưng sự việc cuối cùng lại phát triển thành việc hai người kết hôn, quả thực khiến mọi người bất ngờ.
Trở lại chuyện chính, bên này, Tần Trọng nghe khẩu khí của Tô San như vậy thì sửng sốt: “Thì ra em đã sớm biết người chủ nhiệm chọn lúc đó chính là em?”
Ánh mắt Tô San lóe lên, từ chối cho ý kiến.
Tần Trọng thấy phẫn nộ, ấm ức...
- Thật ra em luôn gạt tôi đúng không? Bố mẹ em ngay từ đầu đã chẳng làm sao!
Đôi mắt anh ta lóe lên lửa giận, chỉ hận không thể xông lên bóp chặt cổ Tô San.
- Nếu không, chuyện này chỉ có những lãnh đạo cấp cao biết, sao em lại biết được?
Những lời nói điên cuồng của anh ta đã dọa đến Tô San, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, cảm thấy lỗ tai ong ong lên vì lời anh ta nói.
- Anh… anh điên rồi phải không? Bố mẹ tôi làm gì, liên quan gì đến anh?
Tần Trọng lại bị những lời này chọc tức.
Anh ta bước lên một bước, hung hăng bóp chặt lấy vai Tô San, lắc lắc người cô:
- Em nói cái gì cơ! Gia thế em tốt như vậy, sao không ra tay giúp tôi? Khi chứng kiến tôi gặp trắc trở, em không cảm thấy day dứt sao?
- Cô ấy có gì phải áy náy? – Ngoài ban công, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên truyền tới.
Lâm Duệ chậm rãi bước tới, vẻ mặt hằm hằm, Trương Tử Nam đi phía sau cũng nơm nớp lo sợ.
Anh quét mắt nhìn Tần Trọng, châm biếm: “Chẳng lẽ Tô San phải giống anh?”
Một là căn hộ ngay sát vách với căn hộ của Tô San, số 302, còn một là địa chỉ nhà trọ nằm trong một khu xa hoa khác gần nơi ở của Tô San, số 1201.
Thật ra tiểu khu nơi Tô San và Tô Yên ở không được tính là xa hoa cho lắm nhưng cũng nằm trong khu đắt đỏ, giá cũng khá cao.
Nhưng Trương Tử Nam lo lắng đến hình tượng của công ty, gửi địa chỉ đó đến cho tổng giám đốc thì không thích hợp lắm nên anh ta mới chọn một căn biệt thự.
Nghỉ ngơi ở đâu thì tốt đây? Lâm Duệ nắm lấy di động, nhíu mày suy nghĩ, sau đó khóe miệng chợt cong lên. Anh nhanh chóng xuống giường.
Vẫn là nên đến hỏi ý của Tô San thì hơn.
Trong lòng anh cực kì phấn chấn, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ cùng Tô San đi xem nơi ở, sau đó hai người ở trong đó nấu mấy món ăn gia đình, ngồi nói chuyện với nhau thật là vui vẻ.
Tưởng tượng ra cảnh như vậy khiến khuôn mặt Lâm Duệ dịu dàng đi nhiều.
Nhưng khi mở cửa ra thì chỉ thấy hoàn toàn tĩnh lặng.
Lâm Duệ nhìn căn phòng xa hoa hoàn toàn trống rỗng, nụ cười trên môi vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Cửa sổ hơi mở để gió thổi vào, bầu không khí hơi lạnh đập thẳng vào da Lâm Duệ, theo lỗ chân lông chui vào tận trong lòng.
Anh đứng một lát, quay đầu nhìn chiếc chăn ấm áp trên giường, cả người run lên. Lâm Duệ bước đến giá treo quần áo, khoác bộ vest lên người.
Khi mặc quần áo, phong thư dày trong túi chợt rơi ra.
Đúng lúc này, Lâm Duệ hoàn toàn dừng động tác, cánh tay thì đang nâng lên, áo đang vắt một nửa trên bả vai, anh vẫn duy trì nguyên tư thế kì quái mà không hề nhúc nhích.
Lúc này, anh cảm thấy máu trong người đang tán loạn cả lên, cảm giác lo lắng chợt dâng lên.
Anh có dự cảm bất thường! Động tác của Lâm Duệ chậm hẳn đi, anh đưa tay ra từ từ cầm lấy phong thư.
Chậm rãi mở ra…
Anh vừa định thả lỏng người thì ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hôm qua… tất cả những bức ảnh anh chụp đều không có cái nào chụp chính diện cả sao?
Lâm Duệ nhắm chặt mắt lại, cảm thấy trái tim đập lên xuống thất thường! Đây gọi là… hoảng loạn.
Anh trầm tư một lát rồi bấm số điện thoại của Tô San.
- Alo…
Thấy di động đổ chuông, Tô San nhìn thoáng qua, thấy Lâm Duệ gọi tới, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhận máy luôn.
Tất nhiên là Tô San không biết tâm trạng lúc này của Lâm Duệ ra sao, giờ cô chỉ quan tâm đến chiếc bàn làm việc trước mặt, tập trung vào bản báo cáo dự toán quảng cáo! Nhưng vì trong lòng có khúc mắc nên cô chẳng tập trung được gì.
Rốt cuộc cũng đến giờ nghỉ trưa, cô một mình đi ra ban công tầng 21 để hít thở không khí, không ngờ lại nhìn thấy người quen ở dưới tầng 20.
Tâm trạng của Tần Trọng hôm nay cũng không tốt. Rõ ràng là chuyện của anh ta, vậy mà được nửa đường rồi lại bị Tô San cướp mất.
Tuy những người cấp dưới không bày tỏ ý kiến gì nhưng Tần Trọng có cảm giác mọi người đều đang cười anh ta là kẻ vô dụng.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tần Trọng phiền chán cầm nó lên, theo bản năng định không nghe máy nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị “chị Như Huyên” gọi đến, anh ta nhất thời bị dọa run lên. Sau đó anh ta hít sâu một cái rồi mới cẩn thận nhận điện thoại.
- Alo, Như Huyên à, có chuyện gì sao? – Ngữ khí của anh ta cực kì rối rắm. Rõ ràng là một người đàn ông nhưng đáng tiếc cũng không có tiền đồ lắm!
- Sao? Không có việc gì thì không thể tìm anh à? – Đầu kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Như Huyên.
- Không, anh không có ý đó! Tần Trọng vội lên tiếng, giọng nói cũng dè dặt đôi ba phần – Giờ không phải là giờ làm việc à…
- Làm việc? – Khóe miệng xinh đẹp của Như Huyên hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường. Có người đã nói cho cô ta chuyện Tần Trọng gặp Tô San khiến cô ta ôm một bụng tức.
- Tần Trọng, anh hãy cân nhắc cho rõ ràng vào. Nếu không có tôi thì anh có cơ hội có được số tài sản lên đến hơn một ngàn vạn sao? Nếu không có tôi thì anh cho là anh có cơ hội vào làm việc và học tập tại A.E sao? Thậm chí ngay cả lúc trước khi anh đi du học, nếu không phải tôi đưa tiền cho anh thì anh nghĩ rằng anh có thể chu cấp cho cô bạn gái nhỏ của anh đấy à…
- Đủ rồi! – Tần Trọng bỗng gầm lên – Anh nói rồi, từ sau đừng nhắc lại những chuyện này nữa.
Tần Như Huyên không thể ngờ rằng một người đàn ông dễ bảo như vậy, chỉ sau khi về nước mới có mấy tháng ngắn ngủi mà đã có gan to đến mức dám gào lên với cô, nhất thời cô ta ngẩn người ra.
Bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi qua đi, bên kia truyền đến tiếng cười khẽ nhưng cực kì lạnh lẽo như muốn làm đông đặc người khác lại.
- Tốt, dám “bật” lại tôi à? Cánh cứng cáp rồi phải không? Muốn tôi lăn lội trong giới rồi để anh quay về với cô tình nhân cũ à?
Tuy Tần Như Huyên đã hơn 29 tuổi nhưng giọng nói qua điện thoại lại mềm mại đáng yêu và uyển chuyển như của thiếu nữ. Chính vì sự dịu dàng và mềm mại đáng yêu đến tận xương cốt như vậy lại khiến Tần Trọng nghe ra sự âm lãnh tuyệt đối.
Anh ta thấy sống lưng lạnh toát, cảm thấy con đường tương lai hoàn toàn mờ mịt, anh ta không thể không thuận theo…
- Bà xã, anh sai rồi! – Tiếc rằng anh ta chỉ có thể ăn nói khép nép như vậy mà thôi, còn đầu bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng tút tút.
Tần Trọng dập máy, vẻ mặt không hề biểu cảm gì. Tô San đứng ở bên trên còn cho rằng Tần Trọng sẽ ném chiếc điện thoại xuống dưới.
Nhưng anh ta không làm vậy!
Đây là chiếc điện thoại tình nhân của mẹ vợ đưa cho, anh ta không thể ném đi được.
Tần Trọng hít thở dồn dập, cuối cùng dè dặt cất điện thoại vào trong túi.
Tô San úp người xuống cạnh tường, thấy dáng vẻ uất ức của anh ta, cô không nhịn được, bật cười thành tiếng. Mọi sự buồn bực sáng nay đều thành hư không cả!
- Ai? – Nghe thấy tiếng động, Tần Trọng lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô San ở phía trên. Anh ta biết vừa rồi nói chuyện điện thoại hơi lớn tiếng, có lẽ Tô San đã nghe được nên khuôn mặt lúc đó lúc trắng, trông cực kì khó coi.
Tô San sờ sờ đầu, cuối cùng cũng nhận ra sự ngượng ngùng của đối phương, cô hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đi xuống dưới tầng.
- Này, tôi nói này, anh là một người đàn ông to cao thế này mà sao lại thế hả? – Cô khinh bỉ nhìn Tần Trọng – Anh có tay có chân mà sao phải nhìn sắc mặt phụ nữ để sống qua ngày thế?
Sắc mặt Tần Trọng có phần khó coi, anh ta thầm gào trong lòng rằng chẳng qua cô cũng chỉ dựa vào thân thế, có tư cách gì nói anh ta chứ?
Nhưng Tô San luôn được Lâm Duệ ưu ái, anh ta vẫn phải nuốt những lời này vào trong bụng.
- Nói thì dễ lắm, nhưng hành động thì không đơn giản như vậy! – Anh ta phiền chán thở hắt ra, thuận tay cầm lấy điếu thuốc – Thứ nhất, tôi không có kinh nghiệm; thứ hai, tôi không có gia thế, không dựa vào cô ấy thì có thể dựa vào ai?
- Dựa vào bằng cấp của anh, dựa vào tri thức của anh! – Tô San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lên tiếng trách móc – Nếu tôi sớm biết anh đi Pháp để câu một cô gái giàu có thì tôi thà gặp phải con chó con mèo chứ không thể gặp anh được!
Thật ra Tô San cũng đã sớm biết rằng cô cũng được coi trọng, được đi Pháp học tập, nhưng cô thật không ngờ...
Lúc ấy, Lâm Gia Thành ốm đau nằm liệt giường, Hạ Tâm Di lại không có ở nhà, cô có thể đi đâu chứ?
Chủ nhiệm biết rõ tình hình của Tô San nên cũng hiểu nỗi băn khoăn của cô, nhưng cuối cùng vẫn nhường cho một học sinh khác – Tần Trọng đi Pháp.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý! Lúc Tần Trọng đồng ý rời đi, trong lòng cũng có chủ kiến.
Lúc ấy anh ta vừa mới quen biết Tần Như Huyên, chiếm được không ít lợi thế. Anh ta cân nhắc trong lòng rằng cần phải tiến thêm bước nữa, ổn định quan hệ lâu dài với nhà họ Tần. Nhưng lúc ấy Tần Như Huyên lại chuẩn bị đi Pháp.
Điều này quả thực khiến Tần Trọng phát điên.
Thành tích của anh ta tuy tốt, khả năng ăn nói cũng khéo nhưng lại như mèo mửa không có phương pháp, muốn tìm người hợp tâm ý thì nói vẫn dễ hơn làm!
Khi Tần Như Huyên đi, mọi hy vọng của anh ta đều tan biến.
Tần Trọng không dám trực tiếp yêu cầu Tần Như Huyên để cô cũng đưa anh ta đi Pháp. Vậy nên anh ta dò hỏi người giúp việc nhà họ Tần, sau đó chần chừ nói rằng hy vọng sẽ được đi Pháp học tập để tiện chăm sóc sinh hoạt của cô ấy.
Vẻ mặt Tần Như Huyên đỏ hồng, chìm nổi trôi dạt trong bể dục nhưng ý chí vẫn còn khá rõ ràng.
Cô ngẫm nghĩ, tài trợ là một chuyện, dù sao anh ta cũng thức thời, còn là người có thể hầu hạ cô ta, ở cùng với anh ta cũng không phải là chuyện không thể nên mới đáp ứng.
Nhưng sự việc cuối cùng lại phát triển thành việc hai người kết hôn, quả thực khiến mọi người bất ngờ.
Trở lại chuyện chính, bên này, Tần Trọng nghe khẩu khí của Tô San như vậy thì sửng sốt: “Thì ra em đã sớm biết người chủ nhiệm chọn lúc đó chính là em?”
Ánh mắt Tô San lóe lên, từ chối cho ý kiến.
Tần Trọng thấy phẫn nộ, ấm ức...
- Thật ra em luôn gạt tôi đúng không? Bố mẹ em ngay từ đầu đã chẳng làm sao!
Đôi mắt anh ta lóe lên lửa giận, chỉ hận không thể xông lên bóp chặt cổ Tô San.
- Nếu không, chuyện này chỉ có những lãnh đạo cấp cao biết, sao em lại biết được?
Những lời nói điên cuồng của anh ta đã dọa đến Tô San, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, cảm thấy lỗ tai ong ong lên vì lời anh ta nói.
- Anh… anh điên rồi phải không? Bố mẹ tôi làm gì, liên quan gì đến anh?
Tần Trọng lại bị những lời này chọc tức.
Anh ta bước lên một bước, hung hăng bóp chặt lấy vai Tô San, lắc lắc người cô:
- Em nói cái gì cơ! Gia thế em tốt như vậy, sao không ra tay giúp tôi? Khi chứng kiến tôi gặp trắc trở, em không cảm thấy day dứt sao?
- Cô ấy có gì phải áy náy? – Ngoài ban công, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên truyền tới.
Lâm Duệ chậm rãi bước tới, vẻ mặt hằm hằm, Trương Tử Nam đi phía sau cũng nơm nớp lo sợ.
Anh quét mắt nhìn Tần Trọng, châm biếm: “Chẳng lẽ Tô San phải giống anh?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook