Nếu được lựa chọn, nàng mong có được một tình yêu bền lâu hơn, cho dù lần đầu gặp gỡ không hề rung động, nhưng sau đó sẽ từng chút từng chút hiểu rõ hơn về nhau, khi cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, cả hai mới thốt ra lời thề trọn đời không thay lòng đổi dạ, chẳng bao giờ rời xa, cho dù đến một ngày hồng nhan thành nắm xương tàn thì nụ cười của nàng vẫn mãi mãi là sự dịu dàng, ấm áp nhất trong lòng người ấy.

Tiêu Tiềm nhận ra sự lưỡng lự của nàng, bèn vội vàng giải thích: "Có lẽ nàng cho rằng ta và nàng chưa quen biết bao lâu, nhưng nàng biết không, từ nhiều năm trước ta đã thầm ái mộ nàng, trong mắt không thể dung nạp hình ánh người con gái nào khác."

Nhiều năm trước? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng gặp chàng ta ở nơi nào. Chỉ có điều lần đầu tiên gặp chàng ta ở lễ hội, nàng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.

“Chúng ta từng gặp nhau, còn là khi ta tuyệt vọng nhất…” Chàng ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:”Có lẽ nàng không nhớ, nhưng ta chưa từng quên nàng dù chỉ một khắc, ta đã đi tìm nàng khắp nơi. Gặp lại nàng ở lễ hội hôm đó, nàng có biết ta đã vui mừng biết bao, giây phút ấy ta đã thề với lòng mình, cả đời này tuyệt đối sẽ không để mất nàng một lần nữa”

Thì ra, khi chàng ta tuyệt vọng nhất, họ đã có duyên gặp gỡ. Chàng ta cứ ôm ấp nỗi nhớ nhung suốt bao năm như vậy, tình cảm này khiến nàng cảm động, lời thề không cưới ai ngoài nàng cũng vì vậy mà không còn sáo rỗng, giả dối.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, im lặng gật đầu, xem như đã ưng thuận. Tiêu Tiềm vui mừng khôn xiết. Sáng sớm ngày hôm sau, chàng chuẩn bị sính lễ hoành tráng đến Lan hầu phủ cầu thân, nhưng không ngờ Lan phu nhân lại khéo léo khước từ với lý do "bệnh của Hoán Sa chưa khỏi, ta thực không an lòng".

Hôn sự bị từ chối, nửa năm thấm thoắt trôi qua.

Gió thu đã nổi, phượng tím trong sân nhà đã qua mùa hoa nở, trong hương thơm nồng nàn, những cánh hoa tím biếc dần rụng, để lại cành lá trơ trọi. Tin tức vị tướng quân trẻ tuổi nhất Ương Quốc lại thắng trận trở về đã lan truyền khắp Nghiệp Thành. Những đám mây u ám trên trời dường như cũng vì thế mà tan biến.

Những bà những cô trông ngóng ờ cổng thành đã bắt đầu về nhà may áo mới, những quan lại thương nhân tối ngày bận rộn chuyện bạc tiền cũng bắt đầu lưu luyến chốn tửu lầu thanh lâu, đến cả hoàng cung nặng nề u ám cũng bắt đầu chuẩn bị yến tiệc để chúc mừng vị tướng quân khải hoàn trở về.

Nghiệp Thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, vì Hoàng Đế Tuyên Quốc – kẻ thù không đội trời chung của họ, đã từ bỏ dã tâm xâm lược, yêu cầu nghị hòa với Ương Quốc. Để thể hiện thành ý, Ninh vương của Tuyên Quốc còn đích thân viếng thăm Nghiệp Thành, dâng lên ngọc ngà châu báu và mỹ nhân, mong cùng Ương Quốc lập minh ước hữu hảo.

Sau khi nghe được tin tức này, Lan nhị tiếu thư liền vui mừng hớn hờ chạy đến báo cho tý tỷ, nhưng Hoán Sa chẳng hể bận tâm, vẫn chăm chú thay nam trang.

"Tỷ tỷ, Tuyên Quốc cuối cùng cũng nghị hòa với chúng ta rồi, biên cương yên ổn, Tiêu Tiềm ca ca cũng không cần phải đi đánh trận nữa, sao tỷ lại không có chút vui mừng nào vậy?"

“ Nếu thực sự có thể nghị hòa, tỷ đương nhiên vui mừng. Nhưng Tuyên đế rõ ràng là kẻ có dã tâm lang sói, sao có thể chỉ vì một lần bại trận mà dâng báu vật, tặng mỹ nhân, cầu hòa? Chỉ e rằng bọn họ có mục đích khác.” 

"Huống hồ, ta nghe nói Ninh vương tâm địa bí hiểm, cao thâm khó lường, thường ngày chưa từng lộ diện trước triều đình, sao đột nhiên lại đến Nghiệp Thành cầu hòa, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Nàng vừa dứt lời, Minh Tâm liền vào báo rằng Tiêu Tiềm đã đến, đang đợi ngoài đại sảnh. Lan nhị tiểu thư thấy tỷ tỷ mặc đồ như sắp đi ra ngoài, vội cười nịnh nọt: "Tỷ tỷ định ra ngoài với Tiêu Tiềm ca ca sao?"

“Ừ, hôm nay Ninh vương đến Nghiệp Thành,  ta muốn đi xem y rốt cuộc là thần thánh phương nào."

“Thật sao? Vậy cho muội cùng đi xem náo nhiệt với." 

Hoán Sa dịu dàng vuốt tóc muội muội, dỗ dành: “Nếu như ta và tiêu Tiềm đi du sơn ngoạn thủy, nhất định sẽ đưa muội đi cùng, nhưng lần này Tiêu Tiềm phải lo việc chính sự chàng dẫn ta đi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Hoán Linh, muội ngoan ngoãn nghe lời, vài ngày nữa có chuyện náo nhiệt thật, ta nhất định sẽ đưa muội đi xem, được không?"

Hoán Linh ngẫm nghĩ, dù sao lần này cũng không náo nhiệt, vẫn nên nghe lời thì hơn, như vậy sau này mới có nhiều cơ hội được đi xem trò náo nhiệt. "Được, muội nghe lời tỷ tỷ."

Cắt đuôi muội muội xong rồi, Hoán Sa liền vội vàng đi gặp Tiêu Tiềm. Mặc dù vóc dáng yểu điệu đã được lớp trang phục thô dày che khuất, dung mạo kiều diễm cũng được che giấu bởi vết sẹo giả trên mặt, nhưng khắp người nàng vẫn toát ra một vẻ đẹp mê hoặc, khiến Tiêu Tiêm bất giác thẫn thờ. Nếu như Thừa An - thị vệ tùy thân của Tiêu Tiềm, không biết rõ nam nhân xấu xí, cục mịch trước mặt kia là Hoán Sa thì chắc chắn sẽ cho rằng tướng quân có sở thích quái dị..

Khi đoàn xe ngựa của Ninh vương còn cách Nghiệp Thành khoảng hơn mười dặm, Tiêu Tiềm đưa Hoán Sa lên phong lầu ở phía đông nam, quan sát đoàn xe ngựa khoảng hơn chục người thong thả tiến đến Nghiệp Thành.

“Với tốc độ này thì tới khi mặt trời lặn, họ mới vào đến thành.” Tiêu Tiềm nói với Thừa An đứng bên cạnh. “Ngươi đi thông báo với mọi người, không cần sốt ruột."

"Vâng."

Thừa An xuống lầu truyền lệnh. Hoán Sa nhận ra Tiêu Tiềm có phần trầm mặc, bèn ân cần hỏi: “Dường như chàng đang lo lắng về Ninh vương kia?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương