Sói Hoang Và Cừu Nhỏ
-
Chương 40: Anh Sói hoang cùng Tiểu Dương đi Nhật Bản (Hạ)
Vừa xuống máy bay, sau khi lấy hành lý, đi tới đại sảnh, thì có một người đàn ông trẻ tuổi tây tranh thẳng thớn, lễ phép dùng tiếng Nhật hỏi: "Xin hỏi là Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên của Hội quán Ôn Tuyền đến đón hai vị."
Tiểu Dương không hiểu tiếng Nhật, vì vậy không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì, đại khái là đang hỏi thân phận cô cùng anh Sói hoang đi, còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Vệ Vũ bên cạnh rất lưu loát mà đáp lại bằng tiếng Nhật.
Sau khi nói mấy câu, đối phương rất lễ phép nhận lấy hành lý từ trong tay Tiểu Dương và Vệ Vũ, rón rén, phi thân ra cửa, ý bảo hai người đi theo hắn.
"Đi thôi, trước tiên về Hội quán cất hành lý sau đó chúng ta đi chơi." Vệ Vũ săn sóc đem hành lý trong tay Tiểu Dương cầm lấy.
Đi theo nhân viên khách sạn tới bãi đậu xe, ngồi lên chiếc xe hơi Cadillac phiên bản mới, Tiểu Dương tò mò quan sát nội thất trong xe.
"Anh Sói hoang, chúng ta ở khách sạn đó rất cao cấp phải không? Như vậy tốn rất nhiều tiền đó. . . . . ." Chỉ riêng khoản tiếp đãi đã như thế này, tài xế cùng hành khách được ngăn cách âm thanh hoàn toàn, ở khách sạn cao cấp như vậy có được không? Như vậy rất tốn tiền ah. . . . . ." thật không nghĩ đến, ! Tiểu Dương nhìn xung quanh, phía sau còn có tủ lạnh, TV, có KTV? ? Có thể ca hát !
"Khó có dịp ra nước ngoài, từng bước từng bước, vui mừng của người đàn ông hoàn toàn cứng lại, hưởng thụ thật tốt, không phải lo lắng vấn đề tiền." Trên thực tế, bọn họ không tốn một xu.~
Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, Tiểu Dương tò mò nhìn đường phố Nhật Bản qua cửa kính, Osaka đậm chất phong tình Phương Đông, có lưu giữ hoàn toàn kiến trúc gỗ cổ xưa. Những người phụ nữ mặc ki-mô-nô, tay cầm cây dù, mặt thoa một tầng phấn trắng đi lại trên phố.
"Oa, mặc như vậy nhất định nóng chết mất thôi!" Tiểu Dương giật mình dùng ngón tay trỏ chỉ mấy người phụ nữ mặc ki-mô-nô ngoài cửa.
Vệ Vũ đem ngón tay đang chỉ trỏ của Tiểu Dương cầm vào tay mình. "Dùng ngón tay chỉ trỏ là hành động rất vô lễ, nhất là đối với người Nhật!!!”
"Oh, thật xin lỗi, em không biết." Thật sự là quá kinh ngạc mới có thể quên dùng tay để chỉ!!
Xe chạy chậm rồi nhanh chóng dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa xe, cúi người cung kính 90 nói: "Khách sạn Ôn Tuyền đã đến, xin quý khách chú ý." "Oh, rón rén! Không cần nhúc nhích, xuống xe thôi." Tiểu Dương vừa một cước đạp cửa đi ra, liền bị người đàn ông nghênh đón hù sợ! Cô cảm giác mình đang đi trên tảm đỏ nhận giải Oscar!
Xe dừng ở trước đại sảnh của hội quán, cánh cánh cửa một đoạn ngắn, phía dưới là một đoạn thảm đỏ, bởi vì trước đó không nghĩ tới, Tiểu Dương vui vẻ chạy ra xa, hai bên thảm đỏ đứng hơn mười người, tất cả đều mặc ki-mô-nô trang điểm, cách cửa trên một đoạn, tất cả đều cúi người chào 90 độ, có lễ phép nói bằng tiếng nhật: "Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư sao? Chúng tôi là nhân viên tiếp đãi của Ôn Tuyền" Tiểu Dương không hiểu tiếng Nhật, rồi lại nghe thấy tiếng nói: "いらっしゃいませ" ( hoan nghênh quang lâm ).
Lần đầu gặp phải trường hợp như vậy, Tiểu Dương khó hiểu, nhưng thần thái Vệ Vũ rất tự nhiên, dường như đối với tình huống phô trương như vậy đã quen rồi, hắn cầm tay Tiểu Dương thong thả nói: "Thả lỏng, đây là đạo tiếp khách của bọn họ, nhập gia tùy tục là được." Một người phụ nữa trung niên ăn mặc như quản lý, trên mặt mang theo nụ cười, đôi đồng tử lộ ra vẻ vui mừng, dẫn hai người đi qua hành lang.
Bị Vệ Vũ dắt tay đi trên thảm đỏ, Tiểu Dương hơi bị khẩn trương, cố gắng giả bộ đúng dáng vẻ hào phóng tự nhiên, dường như đối sự phô trương như vậy nhìn quen lắm rồi, trên mặt mang theo nụ cười! Mừng rỡ nhìn xung quanh, cô không hi vọng mình bị coi là đứa nhà quê!!
Đi vào đại sảnh hội quán, Tiểu Dương ngắm nhìn bốn phía, khác với kiến trúc bê tông cốt thép thường thấy, nhìn như bị cảm giác khổng lồ bao lấy, gian phòng hội quán này chủ yếu là trúc và thiết kế mộc mạc giản dị, cùng khung cảnh xung quanh hòa làm một thể, thật là núi cao còn có núi cao hơn, , những người có vẻ mặt thần bí đi qua, không có trang sức gì, chỉ có cây cảnh, đồ gia dụng đơn giản, phối hợp với mùi nước nóng nhàn nhạt trong không khí, có tiếng Nhật Lễ phép hỏi: "Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên tiếp đãi của Hội quán Ôn Tuyền." Tiểu Dương không hiểu nên im lặng mười phần.
"Anh SÓi hoang, không phải chúng ta đi cất hành lý trước sao?" Vốn cho là nhân viên ở đây sẽ dẫn họ tới phòng ở, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng không giống phòng ở cho lắm.
"Hành lý nhân viên khách sạn đã cất giúp chúng ta rồi, hiện tại, chúng ta đi gặp một vị trưởng bối." Dắt tay Tiểu Dương, run nhẹ một cái, , đang ở trong lúc bất chợt! Tiểu Dương buồn bực ngã quỵ một cái, Vệ Vũ khẩn trương. Cảnh tượng này, hắn đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rồi, nhưng chân chính gặp mặt vẫn rất lo âu.
Đi tới một gian phòng có cửa giấy đóng chặt, nữ hầu trước quỳ gối sau đó kéo cánh cửa ra, từ trong nhà truyền ra tiếng một người phụ nữ nói Trung văn:
"Hoan nghênh hai vị đi tới Hội quán Ôn Tuyền, ta là trì phường Michiko."
Tiểu Dương không hiểu tiếng Nhật, vì vậy không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì, đại khái là đang hỏi thân phận cô cùng anh Sói hoang đi, còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Vệ Vũ bên cạnh rất lưu loát mà đáp lại bằng tiếng Nhật.
Sau khi nói mấy câu, đối phương rất lễ phép nhận lấy hành lý từ trong tay Tiểu Dương và Vệ Vũ, rón rén, phi thân ra cửa, ý bảo hai người đi theo hắn.
"Đi thôi, trước tiên về Hội quán cất hành lý sau đó chúng ta đi chơi." Vệ Vũ săn sóc đem hành lý trong tay Tiểu Dương cầm lấy.
Đi theo nhân viên khách sạn tới bãi đậu xe, ngồi lên chiếc xe hơi Cadillac phiên bản mới, Tiểu Dương tò mò quan sát nội thất trong xe.
"Anh Sói hoang, chúng ta ở khách sạn đó rất cao cấp phải không? Như vậy tốn rất nhiều tiền đó. . . . . ." Chỉ riêng khoản tiếp đãi đã như thế này, tài xế cùng hành khách được ngăn cách âm thanh hoàn toàn, ở khách sạn cao cấp như vậy có được không? Như vậy rất tốn tiền ah. . . . . ." thật không nghĩ đến, ! Tiểu Dương nhìn xung quanh, phía sau còn có tủ lạnh, TV, có KTV? ? Có thể ca hát !
"Khó có dịp ra nước ngoài, từng bước từng bước, vui mừng của người đàn ông hoàn toàn cứng lại, hưởng thụ thật tốt, không phải lo lắng vấn đề tiền." Trên thực tế, bọn họ không tốn một xu.~
Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, Tiểu Dương tò mò nhìn đường phố Nhật Bản qua cửa kính, Osaka đậm chất phong tình Phương Đông, có lưu giữ hoàn toàn kiến trúc gỗ cổ xưa. Những người phụ nữ mặc ki-mô-nô, tay cầm cây dù, mặt thoa một tầng phấn trắng đi lại trên phố.
"Oa, mặc như vậy nhất định nóng chết mất thôi!" Tiểu Dương giật mình dùng ngón tay trỏ chỉ mấy người phụ nữ mặc ki-mô-nô ngoài cửa.
Vệ Vũ đem ngón tay đang chỉ trỏ của Tiểu Dương cầm vào tay mình. "Dùng ngón tay chỉ trỏ là hành động rất vô lễ, nhất là đối với người Nhật!!!”
"Oh, thật xin lỗi, em không biết." Thật sự là quá kinh ngạc mới có thể quên dùng tay để chỉ!!
Xe chạy chậm rồi nhanh chóng dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa xe, cúi người cung kính 90 nói: "Khách sạn Ôn Tuyền đã đến, xin quý khách chú ý." "Oh, rón rén! Không cần nhúc nhích, xuống xe thôi." Tiểu Dương vừa một cước đạp cửa đi ra, liền bị người đàn ông nghênh đón hù sợ! Cô cảm giác mình đang đi trên tảm đỏ nhận giải Oscar!
Xe dừng ở trước đại sảnh của hội quán, cánh cánh cửa một đoạn ngắn, phía dưới là một đoạn thảm đỏ, bởi vì trước đó không nghĩ tới, Tiểu Dương vui vẻ chạy ra xa, hai bên thảm đỏ đứng hơn mười người, tất cả đều mặc ki-mô-nô trang điểm, cách cửa trên một đoạn, tất cả đều cúi người chào 90 độ, có lễ phép nói bằng tiếng nhật: "Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư sao? Chúng tôi là nhân viên tiếp đãi của Ôn Tuyền" Tiểu Dương không hiểu tiếng Nhật, rồi lại nghe thấy tiếng nói: "いらっしゃいませ" ( hoan nghênh quang lâm ).
Lần đầu gặp phải trường hợp như vậy, Tiểu Dương khó hiểu, nhưng thần thái Vệ Vũ rất tự nhiên, dường như đối với tình huống phô trương như vậy đã quen rồi, hắn cầm tay Tiểu Dương thong thả nói: "Thả lỏng, đây là đạo tiếp khách của bọn họ, nhập gia tùy tục là được." Một người phụ nữa trung niên ăn mặc như quản lý, trên mặt mang theo nụ cười, đôi đồng tử lộ ra vẻ vui mừng, dẫn hai người đi qua hành lang.
Bị Vệ Vũ dắt tay đi trên thảm đỏ, Tiểu Dương hơi bị khẩn trương, cố gắng giả bộ đúng dáng vẻ hào phóng tự nhiên, dường như đối sự phô trương như vậy nhìn quen lắm rồi, trên mặt mang theo nụ cười! Mừng rỡ nhìn xung quanh, cô không hi vọng mình bị coi là đứa nhà quê!!
Đi vào đại sảnh hội quán, Tiểu Dương ngắm nhìn bốn phía, khác với kiến trúc bê tông cốt thép thường thấy, nhìn như bị cảm giác khổng lồ bao lấy, gian phòng hội quán này chủ yếu là trúc và thiết kế mộc mạc giản dị, cùng khung cảnh xung quanh hòa làm một thể, thật là núi cao còn có núi cao hơn, , những người có vẻ mặt thần bí đi qua, không có trang sức gì, chỉ có cây cảnh, đồ gia dụng đơn giản, phối hợp với mùi nước nóng nhàn nhạt trong không khí, có tiếng Nhật Lễ phép hỏi: "Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên tiếp đãi của Hội quán Ôn Tuyền." Tiểu Dương không hiểu nên im lặng mười phần.
"Anh SÓi hoang, không phải chúng ta đi cất hành lý trước sao?" Vốn cho là nhân viên ở đây sẽ dẫn họ tới phòng ở, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng không giống phòng ở cho lắm.
"Hành lý nhân viên khách sạn đã cất giúp chúng ta rồi, hiện tại, chúng ta đi gặp một vị trưởng bối." Dắt tay Tiểu Dương, run nhẹ một cái, , đang ở trong lúc bất chợt! Tiểu Dương buồn bực ngã quỵ một cái, Vệ Vũ khẩn trương. Cảnh tượng này, hắn đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rồi, nhưng chân chính gặp mặt vẫn rất lo âu.
Đi tới một gian phòng có cửa giấy đóng chặt, nữ hầu trước quỳ gối sau đó kéo cánh cửa ra, từ trong nhà truyền ra tiếng một người phụ nữ nói Trung văn:
"Hoan nghênh hai vị đi tới Hội quán Ôn Tuyền, ta là trì phường Michiko."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook