Sói Hoang Và Cừu Nhỏ
-
Chương 30: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (Trung)
Edit: Miu Linh
Beta: Min Ngốc
Ông ngoại Lâm Dương ở sơn trang, nằm trong thung lũng, giống như trong bài nhạc thiếu nhi "trước cửa nhà tôi có sông nhỏ, phía sau có sườn núi, trên sườn núi hoa dại rất nhiều, hoa dại đỏ như lửa." Dõi mắt nhìn lại, dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, ngoại trừ núi ra, gần đó có một thung lũng có một tảng lớn cao vút che trời, rừng tùng che hai bên đường cho người đi bộ, quanh năm xanh biếc, trăm loài chim tụ tập; Điều đáng nói hơn nữa chính là, ở gần đó cũng có suối nước nóng tự nhên, rất thích hợp cho ông ngoại điều dưỡng cơ thể trị đau phong khớp.
Dương ba ba Dương mẹ khởi động xe, Vệ Vũ cũng mở xe của mình chở Dương Thiệu cùng Tiểu Dương, hai xe cùng dừng lại ở sân của nhà để xe, dừng xe lại mở cửa xuống.
Vừa mới mở cửa xe, chân còn chưa có đạp lên thảm cỏ ở trong sân nhà, đã nhìn thấy ông ngoại Lâm Dương đứng thẳng người, tay phải cầm quải trượng, gương mặt hiện đầy những nếp nhăn theo năm tháng , nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo nghiêm khắc, lộ ra ánh sáng kiên định mà nhìn thế hệ trẻ sau này. Lúc này, từ phía sau chân của ông ngoại Lâm Dương, nhảy ra một con mèo trắng đen rất đáng yêu.
"Meo meo ~" con mèo nhẹ nhàng đi đến gần xe, làm nũng muốn cho người xoa xoa ôm ôm. Vốn thích động vật nhỏ Tiểu Dương lập tức ôm lấy con mèo."Tiểu Hoa, đã lâu không gặp!" Con mèo này là do bà ngoại nuôi khi còn sống, vô cùng thân thiết, Tiểu Dương mỗi lần trở về nhà ông ngoại nhất định đều tới chơi cùng với Tiểu Hoa.
Ông ngoại Lâm Dương bất mãn đem quải trượng giơ lên cao sau đó đánh mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang, Vệ Vũ lanh lợi nói: "Ông ngoại tốt lành, có mấy ngày không gặp, sao ông càng ngày càng đẹp trai vậy, cãi lão hoàn đồng la." Khuôn mặt tươi cười hì hì nghênh hướng về phía mọi người.
Một bên Dương Thiệu cũng cung kính cúi người chào hỏi: "Ông ngoại tốt lành." Ông ngoại xuất thân giáo viên tương đối coi trọng lễ tiết, Dương Thiệu yên lặng lo lắng , Tiểu Dương chỉ lo chơi đùa cùng Tiểu Hoa, lát nữa sẽ bị mắng, nhưng mà có Vệ Vũ ở đây, sẽ giúp em ấy. Dương ba ba cũng vội vàng chào hỏi: "Ba, chúng con đã trở lại." Cho dù đã cưới vợ nhiều năm, đối với người ba vợ này ông vẫn còn run rẩy cùng thận trọng. Dương mẹ không chịu nổi loại không khí nặng nề này, nhanh chóng cắt ngang: "Tốt lắm tốt lắm, thời tiết nóng như vậy, đừng ở bên ngoài phơi nắng, mau vào nhà đi. Tiểu Dương, còn không mau gọi ông ngoại."
Tiểu Dương ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, sợ hãi kêu: "Ông ngoại tốt lành."
Ông ngoại dùng lỗ mũi hừ một tiếng, không vui khiển trách: "Mèo so với người có quan trọng hơn sao? Nhìn thấy bề trên không chào hỏi chỉ lo chơi với mèo, còn thể thống gì? Ba con dạy con như vậy sao? Con?" Đến bây giờ Lâm Dương còn chưa tiếp nhận được nữ nhi Lâm Hoa của mình gả cho đứa con rễ lỗ mãng này, Ông cảm thấy Dương Sùng không xứng với con gái của mình.
"Cô gái nào cũng thích động vật nhỏ, huống chi Tiểu Dương như Tiểu Hoa như thế, ôm nó trước cũng là bình thường, ông ngoại cũng đừng so đó với động vật nhỏ. Con trở về có mang theo tác phẩm thư pháp muốn nhờ ông ngoại kiểm tra giúp, chúng ta vào thư phòng đi." Vệ Vũ nhanh chạy ra giải vây, đẩy ông ngoại hướng vào trong nhà đi tới.
Dương Thiệu đi đến bên cạnh em gái, sờ đầu của em an ủi : "Đừng để ý đến ông, tính tình ông cổ quái như vậy, miệng không nói ra được lời tốt đẹp." Dương Thiệu làm sao không biết nguyên nhân ông ngoại không thích Tiểu Dương chứ? Dương Ba Ba cũng tới an ủi Tiểu Dương đang chán nản: "Đúng ,đúng đó, con nói không sai, nhớ ngày đó ta theo đuổi mẹ con, còn kém chút nữa là bị đánh chết, bị ông ngoại con thả chó cắn người đây!" Nghĩ đến hắn theo đuổi vợ là cả một hồi sử máu và nước mắt xúc động lòng người, thật đúng là một phen nước mắt nước mũi, giống như Romeo cùng Juliette vậy, thật vất vả mới ôm được mỹ nữ về.
"Không có chuyện gì, đi vào nhà đi." Dương mẹ dịu dàng ôm lấy Tiểu Dương, mở cửa vào nhà. Nhưng trong lòng cũng oán giận cha, cần gì phải nổi giận với trẻ con đây? Bây giờ rất không có đạo lý.
Lúc nhớ đến bà ngoại hiền lành. . . . . . Nhìn Tiểu Hoa vùi vào trong lòng ngực mình một bộ dạng thoải mái, trái tim Tiểu Dương không khỏi đau khi nhớ về bà ngoại của mình
Beta: Min Ngốc
Ông ngoại Lâm Dương ở sơn trang, nằm trong thung lũng, giống như trong bài nhạc thiếu nhi "trước cửa nhà tôi có sông nhỏ, phía sau có sườn núi, trên sườn núi hoa dại rất nhiều, hoa dại đỏ như lửa." Dõi mắt nhìn lại, dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, ngoại trừ núi ra, gần đó có một thung lũng có một tảng lớn cao vút che trời, rừng tùng che hai bên đường cho người đi bộ, quanh năm xanh biếc, trăm loài chim tụ tập; Điều đáng nói hơn nữa chính là, ở gần đó cũng có suối nước nóng tự nhên, rất thích hợp cho ông ngoại điều dưỡng cơ thể trị đau phong khớp.
Dương ba ba Dương mẹ khởi động xe, Vệ Vũ cũng mở xe của mình chở Dương Thiệu cùng Tiểu Dương, hai xe cùng dừng lại ở sân của nhà để xe, dừng xe lại mở cửa xuống.
Vừa mới mở cửa xe, chân còn chưa có đạp lên thảm cỏ ở trong sân nhà, đã nhìn thấy ông ngoại Lâm Dương đứng thẳng người, tay phải cầm quải trượng, gương mặt hiện đầy những nếp nhăn theo năm tháng , nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo nghiêm khắc, lộ ra ánh sáng kiên định mà nhìn thế hệ trẻ sau này. Lúc này, từ phía sau chân của ông ngoại Lâm Dương, nhảy ra một con mèo trắng đen rất đáng yêu.
"Meo meo ~" con mèo nhẹ nhàng đi đến gần xe, làm nũng muốn cho người xoa xoa ôm ôm. Vốn thích động vật nhỏ Tiểu Dương lập tức ôm lấy con mèo."Tiểu Hoa, đã lâu không gặp!" Con mèo này là do bà ngoại nuôi khi còn sống, vô cùng thân thiết, Tiểu Dương mỗi lần trở về nhà ông ngoại nhất định đều tới chơi cùng với Tiểu Hoa.
Ông ngoại Lâm Dương bất mãn đem quải trượng giơ lên cao sau đó đánh mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang, Vệ Vũ lanh lợi nói: "Ông ngoại tốt lành, có mấy ngày không gặp, sao ông càng ngày càng đẹp trai vậy, cãi lão hoàn đồng la." Khuôn mặt tươi cười hì hì nghênh hướng về phía mọi người.
Một bên Dương Thiệu cũng cung kính cúi người chào hỏi: "Ông ngoại tốt lành." Ông ngoại xuất thân giáo viên tương đối coi trọng lễ tiết, Dương Thiệu yên lặng lo lắng , Tiểu Dương chỉ lo chơi đùa cùng Tiểu Hoa, lát nữa sẽ bị mắng, nhưng mà có Vệ Vũ ở đây, sẽ giúp em ấy. Dương ba ba cũng vội vàng chào hỏi: "Ba, chúng con đã trở lại." Cho dù đã cưới vợ nhiều năm, đối với người ba vợ này ông vẫn còn run rẩy cùng thận trọng. Dương mẹ không chịu nổi loại không khí nặng nề này, nhanh chóng cắt ngang: "Tốt lắm tốt lắm, thời tiết nóng như vậy, đừng ở bên ngoài phơi nắng, mau vào nhà đi. Tiểu Dương, còn không mau gọi ông ngoại."
Tiểu Dương ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, sợ hãi kêu: "Ông ngoại tốt lành."
Ông ngoại dùng lỗ mũi hừ một tiếng, không vui khiển trách: "Mèo so với người có quan trọng hơn sao? Nhìn thấy bề trên không chào hỏi chỉ lo chơi với mèo, còn thể thống gì? Ba con dạy con như vậy sao? Con?" Đến bây giờ Lâm Dương còn chưa tiếp nhận được nữ nhi Lâm Hoa của mình gả cho đứa con rễ lỗ mãng này, Ông cảm thấy Dương Sùng không xứng với con gái của mình.
"Cô gái nào cũng thích động vật nhỏ, huống chi Tiểu Dương như Tiểu Hoa như thế, ôm nó trước cũng là bình thường, ông ngoại cũng đừng so đó với động vật nhỏ. Con trở về có mang theo tác phẩm thư pháp muốn nhờ ông ngoại kiểm tra giúp, chúng ta vào thư phòng đi." Vệ Vũ nhanh chạy ra giải vây, đẩy ông ngoại hướng vào trong nhà đi tới.
Dương Thiệu đi đến bên cạnh em gái, sờ đầu của em an ủi : "Đừng để ý đến ông, tính tình ông cổ quái như vậy, miệng không nói ra được lời tốt đẹp." Dương Thiệu làm sao không biết nguyên nhân ông ngoại không thích Tiểu Dương chứ? Dương Ba Ba cũng tới an ủi Tiểu Dương đang chán nản: "Đúng ,đúng đó, con nói không sai, nhớ ngày đó ta theo đuổi mẹ con, còn kém chút nữa là bị đánh chết, bị ông ngoại con thả chó cắn người đây!" Nghĩ đến hắn theo đuổi vợ là cả một hồi sử máu và nước mắt xúc động lòng người, thật đúng là một phen nước mắt nước mũi, giống như Romeo cùng Juliette vậy, thật vất vả mới ôm được mỹ nữ về.
"Không có chuyện gì, đi vào nhà đi." Dương mẹ dịu dàng ôm lấy Tiểu Dương, mở cửa vào nhà. Nhưng trong lòng cũng oán giận cha, cần gì phải nổi giận với trẻ con đây? Bây giờ rất không có đạo lý.
Lúc nhớ đến bà ngoại hiền lành. . . . . . Nhìn Tiểu Hoa vùi vào trong lòng ngực mình một bộ dạng thoải mái, trái tim Tiểu Dương không khỏi đau khi nhớ về bà ngoại của mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook