Sói & Dương Cầm
-
Chương 24
Tôi chỉ còn cách anh nửa bước, cách thời điểm có thể giơ tay đâm xuống, thực hiện được mục tiêu duy nhất trong cuộc đời… gần như thế.
Vậy mà cánh tay cầm dao của tôi dần dần không còn sức lực.
Tới thời khắc cuối cùng này tôi mới hiểu ra bản thân mình không làm được, có hận thế nào cũng không làm được!
Bởi vì, không người phụ nữ nào hy vọng nhìn người mình yêu chết trước mắt mình. Cho dù là phải trả giá rất nhiều, cho dù vì thế mà phải trả giá bằng sinh mạng của chính bản thân, cũng sẽ không để loại chuyện kia xảy ra.
Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó của mẹ.
Tôi nhìn lên bầu trời, ánh sao trước mắt rất mơ hồ.
Tôi lặng lẽ nhìn người thân trên trời, thầm nói:
Tha thứ cho con!
Những gì có thể làm con đều đã cố gắng làm. Nhưng con không thể giết anh ấy, thật không giết được.
Con hiểu cơ hội chỉ có một lần, con biết tối nay không ra tay thì sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nhưng con bằng lòng vứt bỏ, cho dù có ngày anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong thế giới này để trả thù tám năm con lừa dối, con cũng sẽ không hối hận…
Bởi vì con yêu anh! Con thà đâm con dao này vào ngực mình, cũng không muốn làm tổn thương anh ấy.
…
Ngay khi tôi định buông cánh tay đang cứng đờ trên không trung xuống, để tiếp tục đi cùng anh đến cuối đoạn tình yêu bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến này, tôi chợt nghe một tiếng gọi giống cái chết: “Thiên Thiên.”
Đêm đen ảm đạm, một tiếng nghe thật quá kinh dị.
Tôi kinh hoàng, lảo đào lùi về sau. Con dao vốn không được cầm chắc rơi xuống từ trong tay tôi.
Tiếng mũi dao va chạm với sàn nhà giữa đêm yên tĩnh nghe chói tai vô cùng.
Tôi đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn anh bình tĩnh mở mắt, bình tĩnh ngồi dậy, bình tĩnh nhìn tôi!
“Em làm tất cả mọi thứ trong tám năm nay đều là vì giờ phút này?”
Tôi muốn giải thích, nhưng anh đã biết tất cả mọi thứ. Nói cái gì bây giờ đối với anh cũng là lừa dối.
“Anh đã biết em là ai?”
Ánh sáng màu cam lãng mạn ấm áp càng lúc càng u ám, anh vô lực ngồi dựa vào đầu giường. Khóe miệng anh khẽ nhếch, muốn cười, nhưng lại cười đến thê lương vô vọng.
“Tôi tình nguyện không biết. Tôi tình nguyện tin tưởng em đợi tôi về là vì lo lắng cho tôi mà không phải chờ xem tôi đã chết hay chưa. Tôi tình nguyện tin tưởng mỗi khi đêm khuya mệt mỏi rã rời, mỗi cốc cà phê em mang đến là sự chăm sóc với tôi, mà không phải muốn tìm cơ hội độc chết tôi…”
Anh nhìn con dao đang lóe lên thứ ánh sáng màu bạc gai mắt, giọng nói chênh vênh: “Thiên Thiên… Tôi lao vào ô tô là vì em, suy nghĩ duy nhất lúc ấy là không muốn em bị thương. Nhưng tôi thế nào cũng không ngờ tới, em làm thế là vì giết tôi.”
“Em, em không…”
Tôi giải thích theo bản năng, nhưng sức lực rõ ràng không đủ, đổi lại một nụ cười châm biếm của anh.
“Phải không? Thà chết cũng không muốn lên giường với tôi!” Anh cười đến nỗi làm cả người tôi phát run: “Vậy em đồng ý tại sinh nhật mười tám tuổi lên giường cùng tôi là vì cái gì? Vì muốn trói tôi vào thành giường, dùng dùi đục giết tôi?”
Tôi lại không còn lời nào để nói!
Khoảng thời gian kia, trong những giấc mộng nửa đêm, tôi quả thật nghĩ tới phương pháp này. Nhưng tôi biết tôi sẽ không thành công. Khi tôi lưu luyến sự ôn tồn trong lồng ngực anh, cả người tôi đều bủn rủn không còn sực lực.
Bây giờ tôi có nói cái gì anh cũng không tin.
Mặc dù tôi không còn ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng cũng đáng thương thay, trong lòng vẫn không thoát khỏi tồn tại một loại tâm lý hy vọng có sự may mắn: “Nếu bây giờ em biết mình sai rồi, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa không?”
“Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội, rất nhiều…” Anh cười gằn tự giễu: “Hôm sinh nhật em, An Dĩ Phong đã cầm tư liệu về em đến, cái gì tôi cũng biết. Nhưng lòng tôi đối với em lúc nào cũng tồn tại huyễn tưởng. Khi tôi trông thấy em khóc lóc, ngồi ăn bánh sinh nhật; khi tôi thấy em luôn miệng trách mắng tôi lừa gạt tình cảm của em, nói tôi vất bỏ em; khi tôi không kiềm chế được hôn em… tôi luôn nói với bản thân, ‘có lẽ mày là mày sai, cô ấy yêu mày. Cho dù mục đích ban đầu là gì, cô ấy cũng cảm động bởi tình yêu của mày.’ Thế nên tôi cho em một cơ hội nữa, tôi muốn bắt đầu lại với em, hy vọng em có thể chứng minh cho tôi thấy: Là tôi hiểu lầm em… Nhưng đổi lại em đáp lại tôi cái gi? Giấu dao ở trong cặp sách?”
Âm thanh của anh rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy bão táp trong lòng anh. Thậm chí tôi còn có thể hình dung một tình cảnh rất trào phúng trong đầu: Anh cười yêu chiều, nhặt cặp sách lên cho tôi, cẩn thận lau đi những giọt nước trên bề mặt, rồi lại nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường. Anh mở khóa ra, thấy một con dao, nụ cười trên khuôn mặt của anh cứng đờ…
Vì sao anh không lên tầng kéo tôi từ trong chăn ra, đánh tôi tàn nhẫn tới chết, mà lại làm bữa sáng cho tôi ăn, kiên nhẫn ngồi uống cà phê đợi tôi xuống tầng?
Vì sao anh biết rõ câu trả lời mà vẫn còn muốn hỏi tôi?
Muốn nghe tôi nói một câu thật lòng sao.
Cho dù tôi có lừa gạt anh bao nhiêu, tôi chỉ cần nói với anh câu thật lòng, anh đều sẵn lòng cho tôi thêm cơ hội…
Mãi cho đến tối qua, anh dùng hết khả năng đáp lại lời ưng thuận hứa hẹn của tôi, mà tôi đáp lại anh bằng việc cầm dao đặt trên ngực anh!
Có lẽ tôi nên chạy đến cầm lấy cánh tay anh lay hết sức, vội vàng giải thích cho anh nghe, nói với anh một lần rồi lại một lần, “Em yêu anh!”
Đương nhiên tôi rất muốn làm như vậy, nhưng mà có ý nghĩa gì đâu?
Tôi có thế cầm giữ cánh tay anh, nhưng không cầm giữ được tình yêu đã héo tàn của anh.
Lúc này nói cái gì cũng là vô nghĩa. Cho dù tôi có nói một nghìn lần, một vạn lần: Em yêu anh! Em không muốn giết anh!
Anh cũng sẽ không tin!
Tình cảm không thể chấp nhận sự lừa dối, anh không thể lại tha thứ cho tôi…
Thật ra, từ lúc tôi buông xuôi việc giết anh, tôi đã nghĩ tới kết cục này.
Tôi không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cho anh. Tôi làm tổn thương anh quá sâu, dao của tôi không đâm xuống, nhưng đã lưu lại trong lòng anh một vết thương không thể khép miệng.
“Xin lỗi! Ngày hôm nay đi tới bước này là em tự làm tự chịu!” Tôi nhặt con dao trên mặt đất đặt vào tay anh, thành khẩn nhìn vào đôi mắt anh: “Anh chăm sóc em nhiều năm như vậy… để em chết thoải mái chút được không?”
Tôi muốn nói tình cảm nhiều năm như vậy, nhưng không còn mặt mũi nói ra.
“Chết?” Anh kéo tôi qua, đặt tôi trên giường, hét lên giận dữ với tôi: “Em đừng hòng!”
Tôi cũng biết anh sẽ không, làm sao anh có thể nhân từ với tôi như thế.
Tôi nhắm mắt lại, cam chịu số phận nằm trên giường: “Vậy anh muốn thế nào thì cứ làm đi.”
Vì không nhìn thấy, nên có thể cảm nhận hô hấp dày dặc của anh vờn quanh rất rõ ràng. Tôi biết anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận của chính mình.
Nghe tiếng ga trải giường bị xé rách, tôi kinh ngạc mở mắt ra, thấy anh đang dùng miếng vải vừa bị xé buộc cổ tay tôi vào thành giường.
“Anh làm gì đấy?”
“Phụ nữ không có tim như em căn bản không xứng hưởng thụ tình yêu!”
Tôi còn chưa hiểu anh muốn làm gì, anh đã thô lỗ banh hai chân tôi ra một góc độ lớn nhất, không hề hôn, không có khúc dạo đầu. Vật cứng rắn nóng bỏng của anh xông thẳng vào cơ thể tôi.
Bị anh buộc vào đầu giường, nhìn anh một mực theo đuổi kích thích, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi làm thong thả nhẹ nhàng như mưa phùn gió nhẹ, cùng với những nụ hôn và vuốt ve chan chứa yêu thương, tôi mới hiểu được sự dịu dàng của anh bao hàm biết bao nhiêu tình yêu và kiềm chế.
Loại đàn bà như tôi đáng có kết cục thế này.
Không buông bỏ được sự hận thù trong lòng, lại còn tham lam lưu luyến tình yêu của anh, cho rằng chỉ cần che mắt anh thì anh sẽ không thấy tôi đang làm gì. Rất ngu xuẩn!
Bây giờ mọi lời nói dối đều bị vạch trần, bị báo ứng rồi, ngay cả chính tôi cũng thấy hả lòng hả dạ.
Tôi không hề cầu xin tha thứ, trong sự giày vò dài đằng đẵng, tôi cắn môi không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, chất lòng vẩn đục chảy ra từ trong cơ thể chết lặng của tôi. Chất dịch màu trắng ngà còn lẫn màu máu, anh giật mình gạt mái tóc hỗn loạn trên mặt tôi.
Toàn bộ khuôn mặt tôi là nước mắt, đôi môi sưng đỏ chảy máu tươi.
Tôi quay mặt sang một bên, không muốn anh thấy bộ dạng đáng xấu hổ của tôi. “Nếu anh không muốn em chết, mấy phương pháp hành hạ khác đợi ngày mai hẵng làm. Hôm nay em… thật không cố được nữa.”
Đây là kết quả của việc yêu phải kẻ thù. Hai người nỗ lực thật lòng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giày xéo nhau, hủy hoại nhau!
Tôi đau đớn, anh làm sao có được vui sướng!!!
Anh mặc đồ ngủ vào, đi ra cửa, song hình như lại nhớ ra gì đó, quay lại tìm điện thoại trong cặp sách tôi, rồi mang nó và con dao ra ngoài.
Sau khi anh đóng cửa, tôi nghe thấy anh hét lên với vệ sĩ đứng ngoài hành lang: “Từ nay trở đi không cho cô ấy bước ra khỏi phòng này nửa bước!”
Trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, trên chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Mà tình yêu của anh, tan biến hoàn toàn như thế đấy.
Tôi khó khăn dùng hàm răng cắn bỏ mảnh vải đang buộc ở tay, vừa nhấc cổ tay mất đi cảm giác lên lau nước mắt, vừa tháo một cái khác xuống.
Cả người tôi lạnh run, gắt gao cuộn mình trong chăn. Nhưng vẫn lạnh.
Có lẽ tôi sống không bằng chết. Nhưng tôi không muốn chết, tôi sợ tôi chết đi rồi, không còn ai để anh phát tiết nỗi hận…
***
Tôi ngủ thẳng một mạch, không biết qua mấy giờ. Tôi mở mắt, bên cạnh bàn đặt cơm trưa, nhìn rất phong phú. Tôi lại không hề muốn ăn.
Tôi chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy, vừa muốn xuống giường đã bị choáng váng, ngã xuống đất.
Nhớ khi còn bé ngã nhào ra đất, anh dịu dàng đỡ tôi dậy, hỏi tôi: “Ngã đau không?”
Tôi hận không thể tát mình hai cái bạt tai. Đây là báo ứng tôi không tim không phổi!
Từ hôm nay trở đi tôi sẽ phải học cách thích ứng với đau đớn, bởi vì tôi đã mất đi tình yêu của anh. Về sau chắc chắn tôi sẽ phải chịu đựng đòi hỏi, còn đau đớn nhiều hơn thế này.
Tôi xoa đầu gối đứng dậy, khập khiễng đến bên tủ quần áo, chọn lựa một chiếc váy rất đẹp mặc vào, chải đầu cẩn thận rồi đi ra ngoài cửa.
Tôi vừa mở cửa, vệ sĩ bên ngoài lập tức ngăn cản trước mặt tôi: “Tiểu thư, cô có yêu cầu gì cứ phân phó tôi, ông chủ đã dặn không thể để cô bước ra khỏi phòng.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi: ông ấy có ở nhà không?
“Đã tới công ty rồi.”
“Cám ơn!”
Tôi trở lại nằm trên giường, không ngủ được, mỉm cười nhớ lại mỗi một câu nói, mỗi vẻ mặt dịu dàng của anh…
Trong giấc mơ, anh vẫn dịu dàng như vậy, ôm hôn tôi, nói: “Thiên Thiên, tình yêu của anh dành cho em là vĩnh viễn, không bao giờ thay đổi!”
Tôi gật đầu, cắn răng nói: “Em tin!”
Tỉnh dậy, nhìn trần nhà, đờ đẫn.
Nghe tiếng mở cửa, tôi vội vàng ngồi dậy.
Thấy Hàn Trạc Thần bê một cốc sữa và một miếng sandwich đi vào, trái tim tôi đập dồn dập, không có sợ hãi, toàn bộ chỉ là xúc động.
Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh thẫm, nhìn hơi tối tăm, tâm trạng rõ ràng không tốt.
Mặt anh không mang cảm xúc, thờ ơ đặt mấy thứ đó xuống bên cạnh tôi. “Ăn!”
Tôi không dám chậm chạp, ngoan ngoãn ngồi ăn sandwich, uống một hơi hết ly sữa, rồi thở ra một hơi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười hài lòng của anh, nhưng anh chẳng hề để ý, bưng khay thức ăn ra ngoài.
Ngay cả một lời thừa thãi cũng không nói với tôi.
Ăn xong thứ gì đó, dường như có chút sức lực, tôi ngồi dậy thay đổi một bộ chăn ga sạch, nằm trên giường, tiếp tục nhớ lại những hồi lức tốt đẹp nhất, rồi lại ngủ.
Không biết vì sao càng ngủ lại càng nóng. Tôi cởi quần áo, vẫn thấy quá nóng.
Dường như loại khô nóng này không phải ở trong phòng, mà là trong dòng máu chảy dọc cơ thể tôi.
Tôi lao vào phòng tắm, xả nước. Nước lạnh chảy dọc cơ thể, qua từng dấu hôn. Tôi nhìn thân thể của chính mình trong gương, sự trống rỗng khó hiểu dâng lên trong người. Chất lỏng dính nhớp giữa hai chân không ngừng chảy xuông.
Tôi thật muốn anh ôm, muốn anh vuốt ve…
Tôi ôm mặt ngồi gục xuống sàn. Rốt cuộc là tôi đang nghĩ đến cái gì chứ, sao bỗng nhiên khát khao anh thế này?
Tôi như chạy trốn khỏi phòng tắm, không ngờ nằm trên giường lại càng không thể khống chế muốn sự nhiệt tình của anh. Trong đầu tất cả đều là đủ loại tư thế biến hóa trên giường của chúng tôi.
Ngay vào lúc tôi gần sụp đổ, Hàn Trạc Thần đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, lộ ra nước da quyến rũ màu mật ong. Tôi nuốt nước bọt, đè nén sự kích động muốn lao về phía anh. Tôi chôn khuôn mặt vào trong chăn, không dám nhìn anh nữa.
Anh cũng không nói chuyện với tôi, cởi quần áo, khỏa thân nằm xuống cạnh tôi, quay lưng lại ngủ.
Tôi trở mình, khát vọng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, giữa hai chân ướt đẫm, hết lần này đến lần khác tôi đều muốn người đàn ông đang nằm bên mình này.
“Thần…” Tôi tới gần, ôm eo anh để bộ ngực mềm mại của tôi ma sát sau lưng anh. “Em rất khó chịu…”
“Muốn sao?”
Giọng nói của anh khiến tôi kinh ngạc, thất vọng không thôi.
Cánh tay ôm lấy anh vừa định buông xuống, anh xoay người đặt tôi bên dưới. Cơ thể cường tráng khiến tôi gần như điên cuồng.
Tôi cũng không quan tâm nhục nhã hay không, ôm vai anh, muốn hôn lên môi anh, nhưng anh lại quay đầu tránh né…
Toàn bộ quá trình, anh không hề hôn tôi, chỉ ôm cơ thể tôi, điên cuồng cắn xé ngực tôi…
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác trống rỗng như thế, cơ thể đã được anh lấp đầy, nhiệt tình dâng lên đỉnh điểm, nhưng trái tim vẫn trống không, lạnh lẽo.
“Hứng thú không?”
Sau khi kết thúc một hồi mây mưa, tôi gượng cười: “Anh muốn chơi thế nào cũng được, nhưng anh có thể để lại cho em chút tôn nghiêm không?”
Anh không nói gì, vùi đầu vào ngực tôi, thở dốc kịch liệt.
Tôi dù ngu thế nào cũng hiểu cơ thể bản thân mình không giống ngày thường. Anh không yêu tôi, không muốn hôn tôi, cũng không muốn tiến hành đoạn dạo đầu rườm rà vô vị, nên anh cho tôi uống thuốc, để tôi có thể giống người đã lên đỉnh, để anh có thể chơi đùa…
Tôi còn muốn mắng anh vài câu, nhưng cơ thể lại bắt đầu dấy lên luồng nhiệt. Dù sao tôn nghiêm cũng chẳng còn lại mấy, thẳng thắn một chút, tôi ôm lấy anh khát khao: “Thần… Em muốn anh!”
Anh một lần lại một lần chiếm giữ, một lần lại một lần càng thô bạo hơn… Mãi cho đến khi tác dụng của thuốc mất hẳn. Nhưng anh không hề hôn tôi, cho dù tôi có chủ động thế nào anh cũng không đụng chạm đến môi tôi.
Tôi cuộn thân mình đau nhức vào trong chăn, ngoại trừ đi ngủ, để trong giấc mơ hưởng thụ sự dịu dàng của anh một lát, thì cái gì tôi cũng đều không muốn làm.
Tôi cho rằng anh sẽ rời đi, thế nhưng anh vẫn nằm bên gối tôi, ôm tôi vào lòng từ phía sau.
Cái ôm thế này, làm toàn bộ nhẫn nại của tôi sụp đổ.
“Anh rất hận em phải không?” Tôi hỏi.
“Ừ, đã từng có bao nhiêu yêu, hiện tại có bấy nhiêu hận.”
Vậy hẳn là rất hận, đoán chừng về sau tuyệt đối sẽ không có những ngày tháng tốt lành.
Tôi cười nói: “Em lại trái ngược hẳn với anh, đã từng có bao nhiêu hận, hiện tại có bấy nhiêu yêu! Mặc dù anh không tin…”
“Nếu là em, em có tin không?”
Cánh tay anh ôm tôi chặt lại, tay cầm tay…
Tôi tự khuyên nhủ chính mình, đừng khó chịu nữa, có lẽ anh không hy vọng tôi bị anh chơi đùa đến chảy máu.
Ít nhất tôi không mất đi anh, tôi còn ở cạnh anh. Anh không yêu tôi, tôi vẫn có thể tiếp tục yêu anh!
Khuyên chính mình như thế, đau đớn trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.
Tôi co mình lại trong sự ấm áp tạm thời, im lặng ngủ thiếp đi…
***
Sáng sớm vẫn còn ngái ngủ, tôi nhập nhèm mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi mắt đen sâu thẳm không đáy của anh.
Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh lại trong lòng anh.
“Thần…” Tôi ôm eo anh, khuôn mặt dán vào trong lồng ngực.
Anh đã tỉnh nhưng không rời giường, anh đang nhìn tôi…
Toàn bộ giày vò tại giờ khắc này đều trở nên bé nhỏ. Tôi vẫn hạnh phúc như trước, thỏa mãn như trước!
Tiếc là tiếng nói bên ngoài đã phá tan phần hạnh phúc quý báu này.
“Ông chủ, Cảnh tới.”
Hàn Trạc Thần nhíu mày, khóe miệng cong lên một nụ cười đáng sợ. “Để cậu ta vào.”
“Hả?” Tôi vội vàng thoát ra khỏi vòng ôm của anh, kéo cao chiếc chăn bên hông, bao bọc kín người.
“Sợ cậu ta trông thấy vậy sao!” Giọng nói của anh vô cùng châm chọc.
Cánh cửa được đẩy ra, khiến tình cảnh này của tôi phơi bày hoàn toàn trước Cảnh- người một lòng một dạ bảo vệ tôi. Ngoại trừ Hàn Trạc Thần, không có người thứ hai tàn nhẫn như thế.
Tôi thật sự thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố chui xuống. Nhất là khi thấy Cảnh cứng ngắc đứng cạnh cửa, bàn tay cầm nắm đấm cửa chặt đến nỗi các đốt xương gồ lên. Tôi không đành lòng nhìn tiếp, quay người trông ra cửa sổ.
Trời đã vào thu, thế giới bên ngoài tràn ngập sự khô héo.
Hàn Trạc thần lạnh lùng nhìn tôi, ngồi dậy, tiện tay với bộ áo ngủ mặc vào. “Có việc gì không?”
“Tôi đến đưa Thiên Thiên đi học.” Giọng nói của Cảnh trầm thấp, hoàn toàn không còn sự trong trẻo như ngày xưa.
“Không cần. Cô ấy từ nay về sau không đi học nữa.”
Tôi khó tin nhìn về phía Hàn Trạc Thần. Làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Anh còn ngại Cảnh nghe chưa hiểu, thêm một câu: “Cô ấy nói về sau cô ấy đều ngẩn ngơ ở trong phòng này, chờ tôi đến…”
Anh nâng cằm tôi lên, cười mờ ám, hỏi: “Có phải không?”
Sắc mặt của Cảnh đột nhiên biến đổi, buông bàn tay đang đặt trên cửa, đi về phía tôi.
Hàn Trạc Thần chặn anh ấy lại, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Trái lại với vẻ kính cẩn hàng ngày, hai tay của Cảnh nắm chặt, ánh mắt mắt khó kiềm chế sự ngang ngược.
“Anh đi đi!” Tôi lấy chăn bao bọc kín cơ thể. Tôi không muốn anh ấy thấy tôi trong tình trạng lúng túng thế này, lại càng không muốn cuốn anh vào ân oán của tôi và Hàn Trạc Thần. “Về sau anh cũng đừng tới đón em, em không muốn đi đến trường…”
“Thiên Thiên?”
“Em cam tâm tình nguyện. Em yêu anh ấy, tất cả những gì em làm vì anh ấy đều là cam tâm tình nguyện.”
Cảnh nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, tôi không dám nhìn vào mắt anh nhưng lại cảm nhận được rõ sự thất vọng của anh ấy.
Cuối cùng anh ấy cũng xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa anh hít một hơi thật sâu, giọng nói âm u: “Thiên Thiên, vì loại đàn ông này, không đáng!”
…
“Vì sao lại nói là tình nguyện? Vì sao không nói cho cậu ta biết là tôi hành hạ em.” Giọng nói của Hàn Trạc Thần gần như thoát ra từ kẽ răng: “Do vết thương của em còn chất đống hay là em sẵn lòng bảo vệ cậu ta.”
“Không liên quan đến anh ấy, cần gì phải liên lụy đến người vô tội.”
Anh lớn tiếng nói: “Em yêu cậu ta!”
Tôi cũng lớn tiếng đáp trả: “Không phải!”
Anh không phản bác lại, mở cửa tiến gần đến một vệ sĩ, lấy một khẩu súng.
Thấy anh mở cửa sổ, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới cản lại đầu súng của anh.
“Đừng! Người có lỗi với anh là em, người lừa gạt anh là em. Anh đừng có giết người vô tội.”
“Cậu ta không chết thì đời này em cũng sẽ không yên tâm ngây ngốc ở cạnh tôi.”
Tôi quỳ xuống trước mặt anh, nếu như chà đạp lên tự trọng của tôi là điều anh muốn, tôi cũng chỉ lựa chọn chịu đựng sự kinh thường. “Em cầu xin anh, buông tha cho anh ấy. Em xin thề: trừ khi em chết, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.”
Tay cầm súng của anh chẳng còn sức lực, buông xuống. Anh cay đắng cười: “Em thà ở bên cạnh kẻ thù chịu đựng sự lăng nhục, cũng không muốn cậu ta bị tổn thương…”
Tôi thật dốt nát, lại làm một chuyện quá ngu xuẩn.
Anh căn bản không muốn giết Cảnh. Là anh không tin lời tôi nói.
Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy, mà những thứ anh thấy… lại làm anh rất thất vọng!
“Thần, em coi anh ấy là anh trai em…”
“Em cảm thấy anh sẽ tin sao?” Anh lấy quần áo nhét vào trong người tôi. “Mặc quần áo vào đi, xong đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Kết hôn!”
Vậy mà cánh tay cầm dao của tôi dần dần không còn sức lực.
Tới thời khắc cuối cùng này tôi mới hiểu ra bản thân mình không làm được, có hận thế nào cũng không làm được!
Bởi vì, không người phụ nữ nào hy vọng nhìn người mình yêu chết trước mắt mình. Cho dù là phải trả giá rất nhiều, cho dù vì thế mà phải trả giá bằng sinh mạng của chính bản thân, cũng sẽ không để loại chuyện kia xảy ra.
Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó của mẹ.
Tôi nhìn lên bầu trời, ánh sao trước mắt rất mơ hồ.
Tôi lặng lẽ nhìn người thân trên trời, thầm nói:
Tha thứ cho con!
Những gì có thể làm con đều đã cố gắng làm. Nhưng con không thể giết anh ấy, thật không giết được.
Con hiểu cơ hội chỉ có một lần, con biết tối nay không ra tay thì sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nhưng con bằng lòng vứt bỏ, cho dù có ngày anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong thế giới này để trả thù tám năm con lừa dối, con cũng sẽ không hối hận…
Bởi vì con yêu anh! Con thà đâm con dao này vào ngực mình, cũng không muốn làm tổn thương anh ấy.
…
Ngay khi tôi định buông cánh tay đang cứng đờ trên không trung xuống, để tiếp tục đi cùng anh đến cuối đoạn tình yêu bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến này, tôi chợt nghe một tiếng gọi giống cái chết: “Thiên Thiên.”
Đêm đen ảm đạm, một tiếng nghe thật quá kinh dị.
Tôi kinh hoàng, lảo đào lùi về sau. Con dao vốn không được cầm chắc rơi xuống từ trong tay tôi.
Tiếng mũi dao va chạm với sàn nhà giữa đêm yên tĩnh nghe chói tai vô cùng.
Tôi đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn anh bình tĩnh mở mắt, bình tĩnh ngồi dậy, bình tĩnh nhìn tôi!
“Em làm tất cả mọi thứ trong tám năm nay đều là vì giờ phút này?”
Tôi muốn giải thích, nhưng anh đã biết tất cả mọi thứ. Nói cái gì bây giờ đối với anh cũng là lừa dối.
“Anh đã biết em là ai?”
Ánh sáng màu cam lãng mạn ấm áp càng lúc càng u ám, anh vô lực ngồi dựa vào đầu giường. Khóe miệng anh khẽ nhếch, muốn cười, nhưng lại cười đến thê lương vô vọng.
“Tôi tình nguyện không biết. Tôi tình nguyện tin tưởng em đợi tôi về là vì lo lắng cho tôi mà không phải chờ xem tôi đã chết hay chưa. Tôi tình nguyện tin tưởng mỗi khi đêm khuya mệt mỏi rã rời, mỗi cốc cà phê em mang đến là sự chăm sóc với tôi, mà không phải muốn tìm cơ hội độc chết tôi…”
Anh nhìn con dao đang lóe lên thứ ánh sáng màu bạc gai mắt, giọng nói chênh vênh: “Thiên Thiên… Tôi lao vào ô tô là vì em, suy nghĩ duy nhất lúc ấy là không muốn em bị thương. Nhưng tôi thế nào cũng không ngờ tới, em làm thế là vì giết tôi.”
“Em, em không…”
Tôi giải thích theo bản năng, nhưng sức lực rõ ràng không đủ, đổi lại một nụ cười châm biếm của anh.
“Phải không? Thà chết cũng không muốn lên giường với tôi!” Anh cười đến nỗi làm cả người tôi phát run: “Vậy em đồng ý tại sinh nhật mười tám tuổi lên giường cùng tôi là vì cái gì? Vì muốn trói tôi vào thành giường, dùng dùi đục giết tôi?”
Tôi lại không còn lời nào để nói!
Khoảng thời gian kia, trong những giấc mộng nửa đêm, tôi quả thật nghĩ tới phương pháp này. Nhưng tôi biết tôi sẽ không thành công. Khi tôi lưu luyến sự ôn tồn trong lồng ngực anh, cả người tôi đều bủn rủn không còn sực lực.
Bây giờ tôi có nói cái gì anh cũng không tin.
Mặc dù tôi không còn ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng cũng đáng thương thay, trong lòng vẫn không thoát khỏi tồn tại một loại tâm lý hy vọng có sự may mắn: “Nếu bây giờ em biết mình sai rồi, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa không?”
“Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội, rất nhiều…” Anh cười gằn tự giễu: “Hôm sinh nhật em, An Dĩ Phong đã cầm tư liệu về em đến, cái gì tôi cũng biết. Nhưng lòng tôi đối với em lúc nào cũng tồn tại huyễn tưởng. Khi tôi trông thấy em khóc lóc, ngồi ăn bánh sinh nhật; khi tôi thấy em luôn miệng trách mắng tôi lừa gạt tình cảm của em, nói tôi vất bỏ em; khi tôi không kiềm chế được hôn em… tôi luôn nói với bản thân, ‘có lẽ mày là mày sai, cô ấy yêu mày. Cho dù mục đích ban đầu là gì, cô ấy cũng cảm động bởi tình yêu của mày.’ Thế nên tôi cho em một cơ hội nữa, tôi muốn bắt đầu lại với em, hy vọng em có thể chứng minh cho tôi thấy: Là tôi hiểu lầm em… Nhưng đổi lại em đáp lại tôi cái gi? Giấu dao ở trong cặp sách?”
Âm thanh của anh rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy bão táp trong lòng anh. Thậm chí tôi còn có thể hình dung một tình cảnh rất trào phúng trong đầu: Anh cười yêu chiều, nhặt cặp sách lên cho tôi, cẩn thận lau đi những giọt nước trên bề mặt, rồi lại nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường. Anh mở khóa ra, thấy một con dao, nụ cười trên khuôn mặt của anh cứng đờ…
Vì sao anh không lên tầng kéo tôi từ trong chăn ra, đánh tôi tàn nhẫn tới chết, mà lại làm bữa sáng cho tôi ăn, kiên nhẫn ngồi uống cà phê đợi tôi xuống tầng?
Vì sao anh biết rõ câu trả lời mà vẫn còn muốn hỏi tôi?
Muốn nghe tôi nói một câu thật lòng sao.
Cho dù tôi có lừa gạt anh bao nhiêu, tôi chỉ cần nói với anh câu thật lòng, anh đều sẵn lòng cho tôi thêm cơ hội…
Mãi cho đến tối qua, anh dùng hết khả năng đáp lại lời ưng thuận hứa hẹn của tôi, mà tôi đáp lại anh bằng việc cầm dao đặt trên ngực anh!
Có lẽ tôi nên chạy đến cầm lấy cánh tay anh lay hết sức, vội vàng giải thích cho anh nghe, nói với anh một lần rồi lại một lần, “Em yêu anh!”
Đương nhiên tôi rất muốn làm như vậy, nhưng mà có ý nghĩa gì đâu?
Tôi có thế cầm giữ cánh tay anh, nhưng không cầm giữ được tình yêu đã héo tàn của anh.
Lúc này nói cái gì cũng là vô nghĩa. Cho dù tôi có nói một nghìn lần, một vạn lần: Em yêu anh! Em không muốn giết anh!
Anh cũng sẽ không tin!
Tình cảm không thể chấp nhận sự lừa dối, anh không thể lại tha thứ cho tôi…
Thật ra, từ lúc tôi buông xuôi việc giết anh, tôi đã nghĩ tới kết cục này.
Tôi không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cho anh. Tôi làm tổn thương anh quá sâu, dao của tôi không đâm xuống, nhưng đã lưu lại trong lòng anh một vết thương không thể khép miệng.
“Xin lỗi! Ngày hôm nay đi tới bước này là em tự làm tự chịu!” Tôi nhặt con dao trên mặt đất đặt vào tay anh, thành khẩn nhìn vào đôi mắt anh: “Anh chăm sóc em nhiều năm như vậy… để em chết thoải mái chút được không?”
Tôi muốn nói tình cảm nhiều năm như vậy, nhưng không còn mặt mũi nói ra.
“Chết?” Anh kéo tôi qua, đặt tôi trên giường, hét lên giận dữ với tôi: “Em đừng hòng!”
Tôi cũng biết anh sẽ không, làm sao anh có thể nhân từ với tôi như thế.
Tôi nhắm mắt lại, cam chịu số phận nằm trên giường: “Vậy anh muốn thế nào thì cứ làm đi.”
Vì không nhìn thấy, nên có thể cảm nhận hô hấp dày dặc của anh vờn quanh rất rõ ràng. Tôi biết anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận của chính mình.
Nghe tiếng ga trải giường bị xé rách, tôi kinh ngạc mở mắt ra, thấy anh đang dùng miếng vải vừa bị xé buộc cổ tay tôi vào thành giường.
“Anh làm gì đấy?”
“Phụ nữ không có tim như em căn bản không xứng hưởng thụ tình yêu!”
Tôi còn chưa hiểu anh muốn làm gì, anh đã thô lỗ banh hai chân tôi ra một góc độ lớn nhất, không hề hôn, không có khúc dạo đầu. Vật cứng rắn nóng bỏng của anh xông thẳng vào cơ thể tôi.
Bị anh buộc vào đầu giường, nhìn anh một mực theo đuổi kích thích, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi làm thong thả nhẹ nhàng như mưa phùn gió nhẹ, cùng với những nụ hôn và vuốt ve chan chứa yêu thương, tôi mới hiểu được sự dịu dàng của anh bao hàm biết bao nhiêu tình yêu và kiềm chế.
Loại đàn bà như tôi đáng có kết cục thế này.
Không buông bỏ được sự hận thù trong lòng, lại còn tham lam lưu luyến tình yêu của anh, cho rằng chỉ cần che mắt anh thì anh sẽ không thấy tôi đang làm gì. Rất ngu xuẩn!
Bây giờ mọi lời nói dối đều bị vạch trần, bị báo ứng rồi, ngay cả chính tôi cũng thấy hả lòng hả dạ.
Tôi không hề cầu xin tha thứ, trong sự giày vò dài đằng đẵng, tôi cắn môi không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, chất lòng vẩn đục chảy ra từ trong cơ thể chết lặng của tôi. Chất dịch màu trắng ngà còn lẫn màu máu, anh giật mình gạt mái tóc hỗn loạn trên mặt tôi.
Toàn bộ khuôn mặt tôi là nước mắt, đôi môi sưng đỏ chảy máu tươi.
Tôi quay mặt sang một bên, không muốn anh thấy bộ dạng đáng xấu hổ của tôi. “Nếu anh không muốn em chết, mấy phương pháp hành hạ khác đợi ngày mai hẵng làm. Hôm nay em… thật không cố được nữa.”
Đây là kết quả của việc yêu phải kẻ thù. Hai người nỗ lực thật lòng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giày xéo nhau, hủy hoại nhau!
Tôi đau đớn, anh làm sao có được vui sướng!!!
Anh mặc đồ ngủ vào, đi ra cửa, song hình như lại nhớ ra gì đó, quay lại tìm điện thoại trong cặp sách tôi, rồi mang nó và con dao ra ngoài.
Sau khi anh đóng cửa, tôi nghe thấy anh hét lên với vệ sĩ đứng ngoài hành lang: “Từ nay trở đi không cho cô ấy bước ra khỏi phòng này nửa bước!”
Trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, trên chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Mà tình yêu của anh, tan biến hoàn toàn như thế đấy.
Tôi khó khăn dùng hàm răng cắn bỏ mảnh vải đang buộc ở tay, vừa nhấc cổ tay mất đi cảm giác lên lau nước mắt, vừa tháo một cái khác xuống.
Cả người tôi lạnh run, gắt gao cuộn mình trong chăn. Nhưng vẫn lạnh.
Có lẽ tôi sống không bằng chết. Nhưng tôi không muốn chết, tôi sợ tôi chết đi rồi, không còn ai để anh phát tiết nỗi hận…
***
Tôi ngủ thẳng một mạch, không biết qua mấy giờ. Tôi mở mắt, bên cạnh bàn đặt cơm trưa, nhìn rất phong phú. Tôi lại không hề muốn ăn.
Tôi chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy, vừa muốn xuống giường đã bị choáng váng, ngã xuống đất.
Nhớ khi còn bé ngã nhào ra đất, anh dịu dàng đỡ tôi dậy, hỏi tôi: “Ngã đau không?”
Tôi hận không thể tát mình hai cái bạt tai. Đây là báo ứng tôi không tim không phổi!
Từ hôm nay trở đi tôi sẽ phải học cách thích ứng với đau đớn, bởi vì tôi đã mất đi tình yêu của anh. Về sau chắc chắn tôi sẽ phải chịu đựng đòi hỏi, còn đau đớn nhiều hơn thế này.
Tôi xoa đầu gối đứng dậy, khập khiễng đến bên tủ quần áo, chọn lựa một chiếc váy rất đẹp mặc vào, chải đầu cẩn thận rồi đi ra ngoài cửa.
Tôi vừa mở cửa, vệ sĩ bên ngoài lập tức ngăn cản trước mặt tôi: “Tiểu thư, cô có yêu cầu gì cứ phân phó tôi, ông chủ đã dặn không thể để cô bước ra khỏi phòng.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi: ông ấy có ở nhà không?
“Đã tới công ty rồi.”
“Cám ơn!”
Tôi trở lại nằm trên giường, không ngủ được, mỉm cười nhớ lại mỗi một câu nói, mỗi vẻ mặt dịu dàng của anh…
Trong giấc mơ, anh vẫn dịu dàng như vậy, ôm hôn tôi, nói: “Thiên Thiên, tình yêu của anh dành cho em là vĩnh viễn, không bao giờ thay đổi!”
Tôi gật đầu, cắn răng nói: “Em tin!”
Tỉnh dậy, nhìn trần nhà, đờ đẫn.
Nghe tiếng mở cửa, tôi vội vàng ngồi dậy.
Thấy Hàn Trạc Thần bê một cốc sữa và một miếng sandwich đi vào, trái tim tôi đập dồn dập, không có sợ hãi, toàn bộ chỉ là xúc động.
Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh thẫm, nhìn hơi tối tăm, tâm trạng rõ ràng không tốt.
Mặt anh không mang cảm xúc, thờ ơ đặt mấy thứ đó xuống bên cạnh tôi. “Ăn!”
Tôi không dám chậm chạp, ngoan ngoãn ngồi ăn sandwich, uống một hơi hết ly sữa, rồi thở ra một hơi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười hài lòng của anh, nhưng anh chẳng hề để ý, bưng khay thức ăn ra ngoài.
Ngay cả một lời thừa thãi cũng không nói với tôi.
Ăn xong thứ gì đó, dường như có chút sức lực, tôi ngồi dậy thay đổi một bộ chăn ga sạch, nằm trên giường, tiếp tục nhớ lại những hồi lức tốt đẹp nhất, rồi lại ngủ.
Không biết vì sao càng ngủ lại càng nóng. Tôi cởi quần áo, vẫn thấy quá nóng.
Dường như loại khô nóng này không phải ở trong phòng, mà là trong dòng máu chảy dọc cơ thể tôi.
Tôi lao vào phòng tắm, xả nước. Nước lạnh chảy dọc cơ thể, qua từng dấu hôn. Tôi nhìn thân thể của chính mình trong gương, sự trống rỗng khó hiểu dâng lên trong người. Chất lỏng dính nhớp giữa hai chân không ngừng chảy xuông.
Tôi thật muốn anh ôm, muốn anh vuốt ve…
Tôi ôm mặt ngồi gục xuống sàn. Rốt cuộc là tôi đang nghĩ đến cái gì chứ, sao bỗng nhiên khát khao anh thế này?
Tôi như chạy trốn khỏi phòng tắm, không ngờ nằm trên giường lại càng không thể khống chế muốn sự nhiệt tình của anh. Trong đầu tất cả đều là đủ loại tư thế biến hóa trên giường của chúng tôi.
Ngay vào lúc tôi gần sụp đổ, Hàn Trạc Thần đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, lộ ra nước da quyến rũ màu mật ong. Tôi nuốt nước bọt, đè nén sự kích động muốn lao về phía anh. Tôi chôn khuôn mặt vào trong chăn, không dám nhìn anh nữa.
Anh cũng không nói chuyện với tôi, cởi quần áo, khỏa thân nằm xuống cạnh tôi, quay lưng lại ngủ.
Tôi trở mình, khát vọng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, giữa hai chân ướt đẫm, hết lần này đến lần khác tôi đều muốn người đàn ông đang nằm bên mình này.
“Thần…” Tôi tới gần, ôm eo anh để bộ ngực mềm mại của tôi ma sát sau lưng anh. “Em rất khó chịu…”
“Muốn sao?”
Giọng nói của anh khiến tôi kinh ngạc, thất vọng không thôi.
Cánh tay ôm lấy anh vừa định buông xuống, anh xoay người đặt tôi bên dưới. Cơ thể cường tráng khiến tôi gần như điên cuồng.
Tôi cũng không quan tâm nhục nhã hay không, ôm vai anh, muốn hôn lên môi anh, nhưng anh lại quay đầu tránh né…
Toàn bộ quá trình, anh không hề hôn tôi, chỉ ôm cơ thể tôi, điên cuồng cắn xé ngực tôi…
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác trống rỗng như thế, cơ thể đã được anh lấp đầy, nhiệt tình dâng lên đỉnh điểm, nhưng trái tim vẫn trống không, lạnh lẽo.
“Hứng thú không?”
Sau khi kết thúc một hồi mây mưa, tôi gượng cười: “Anh muốn chơi thế nào cũng được, nhưng anh có thể để lại cho em chút tôn nghiêm không?”
Anh không nói gì, vùi đầu vào ngực tôi, thở dốc kịch liệt.
Tôi dù ngu thế nào cũng hiểu cơ thể bản thân mình không giống ngày thường. Anh không yêu tôi, không muốn hôn tôi, cũng không muốn tiến hành đoạn dạo đầu rườm rà vô vị, nên anh cho tôi uống thuốc, để tôi có thể giống người đã lên đỉnh, để anh có thể chơi đùa…
Tôi còn muốn mắng anh vài câu, nhưng cơ thể lại bắt đầu dấy lên luồng nhiệt. Dù sao tôn nghiêm cũng chẳng còn lại mấy, thẳng thắn một chút, tôi ôm lấy anh khát khao: “Thần… Em muốn anh!”
Anh một lần lại một lần chiếm giữ, một lần lại một lần càng thô bạo hơn… Mãi cho đến khi tác dụng của thuốc mất hẳn. Nhưng anh không hề hôn tôi, cho dù tôi có chủ động thế nào anh cũng không đụng chạm đến môi tôi.
Tôi cuộn thân mình đau nhức vào trong chăn, ngoại trừ đi ngủ, để trong giấc mơ hưởng thụ sự dịu dàng của anh một lát, thì cái gì tôi cũng đều không muốn làm.
Tôi cho rằng anh sẽ rời đi, thế nhưng anh vẫn nằm bên gối tôi, ôm tôi vào lòng từ phía sau.
Cái ôm thế này, làm toàn bộ nhẫn nại của tôi sụp đổ.
“Anh rất hận em phải không?” Tôi hỏi.
“Ừ, đã từng có bao nhiêu yêu, hiện tại có bấy nhiêu hận.”
Vậy hẳn là rất hận, đoán chừng về sau tuyệt đối sẽ không có những ngày tháng tốt lành.
Tôi cười nói: “Em lại trái ngược hẳn với anh, đã từng có bao nhiêu hận, hiện tại có bấy nhiêu yêu! Mặc dù anh không tin…”
“Nếu là em, em có tin không?”
Cánh tay anh ôm tôi chặt lại, tay cầm tay…
Tôi tự khuyên nhủ chính mình, đừng khó chịu nữa, có lẽ anh không hy vọng tôi bị anh chơi đùa đến chảy máu.
Ít nhất tôi không mất đi anh, tôi còn ở cạnh anh. Anh không yêu tôi, tôi vẫn có thể tiếp tục yêu anh!
Khuyên chính mình như thế, đau đớn trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.
Tôi co mình lại trong sự ấm áp tạm thời, im lặng ngủ thiếp đi…
***
Sáng sớm vẫn còn ngái ngủ, tôi nhập nhèm mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi mắt đen sâu thẳm không đáy của anh.
Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh lại trong lòng anh.
“Thần…” Tôi ôm eo anh, khuôn mặt dán vào trong lồng ngực.
Anh đã tỉnh nhưng không rời giường, anh đang nhìn tôi…
Toàn bộ giày vò tại giờ khắc này đều trở nên bé nhỏ. Tôi vẫn hạnh phúc như trước, thỏa mãn như trước!
Tiếc là tiếng nói bên ngoài đã phá tan phần hạnh phúc quý báu này.
“Ông chủ, Cảnh tới.”
Hàn Trạc Thần nhíu mày, khóe miệng cong lên một nụ cười đáng sợ. “Để cậu ta vào.”
“Hả?” Tôi vội vàng thoát ra khỏi vòng ôm của anh, kéo cao chiếc chăn bên hông, bao bọc kín người.
“Sợ cậu ta trông thấy vậy sao!” Giọng nói của anh vô cùng châm chọc.
Cánh cửa được đẩy ra, khiến tình cảnh này của tôi phơi bày hoàn toàn trước Cảnh- người một lòng một dạ bảo vệ tôi. Ngoại trừ Hàn Trạc Thần, không có người thứ hai tàn nhẫn như thế.
Tôi thật sự thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố chui xuống. Nhất là khi thấy Cảnh cứng ngắc đứng cạnh cửa, bàn tay cầm nắm đấm cửa chặt đến nỗi các đốt xương gồ lên. Tôi không đành lòng nhìn tiếp, quay người trông ra cửa sổ.
Trời đã vào thu, thế giới bên ngoài tràn ngập sự khô héo.
Hàn Trạc thần lạnh lùng nhìn tôi, ngồi dậy, tiện tay với bộ áo ngủ mặc vào. “Có việc gì không?”
“Tôi đến đưa Thiên Thiên đi học.” Giọng nói của Cảnh trầm thấp, hoàn toàn không còn sự trong trẻo như ngày xưa.
“Không cần. Cô ấy từ nay về sau không đi học nữa.”
Tôi khó tin nhìn về phía Hàn Trạc Thần. Làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Anh còn ngại Cảnh nghe chưa hiểu, thêm một câu: “Cô ấy nói về sau cô ấy đều ngẩn ngơ ở trong phòng này, chờ tôi đến…”
Anh nâng cằm tôi lên, cười mờ ám, hỏi: “Có phải không?”
Sắc mặt của Cảnh đột nhiên biến đổi, buông bàn tay đang đặt trên cửa, đi về phía tôi.
Hàn Trạc Thần chặn anh ấy lại, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Trái lại với vẻ kính cẩn hàng ngày, hai tay của Cảnh nắm chặt, ánh mắt mắt khó kiềm chế sự ngang ngược.
“Anh đi đi!” Tôi lấy chăn bao bọc kín cơ thể. Tôi không muốn anh ấy thấy tôi trong tình trạng lúng túng thế này, lại càng không muốn cuốn anh vào ân oán của tôi và Hàn Trạc Thần. “Về sau anh cũng đừng tới đón em, em không muốn đi đến trường…”
“Thiên Thiên?”
“Em cam tâm tình nguyện. Em yêu anh ấy, tất cả những gì em làm vì anh ấy đều là cam tâm tình nguyện.”
Cảnh nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, tôi không dám nhìn vào mắt anh nhưng lại cảm nhận được rõ sự thất vọng của anh ấy.
Cuối cùng anh ấy cũng xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa anh hít một hơi thật sâu, giọng nói âm u: “Thiên Thiên, vì loại đàn ông này, không đáng!”
…
“Vì sao lại nói là tình nguyện? Vì sao không nói cho cậu ta biết là tôi hành hạ em.” Giọng nói của Hàn Trạc Thần gần như thoát ra từ kẽ răng: “Do vết thương của em còn chất đống hay là em sẵn lòng bảo vệ cậu ta.”
“Không liên quan đến anh ấy, cần gì phải liên lụy đến người vô tội.”
Anh lớn tiếng nói: “Em yêu cậu ta!”
Tôi cũng lớn tiếng đáp trả: “Không phải!”
Anh không phản bác lại, mở cửa tiến gần đến một vệ sĩ, lấy một khẩu súng.
Thấy anh mở cửa sổ, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới cản lại đầu súng của anh.
“Đừng! Người có lỗi với anh là em, người lừa gạt anh là em. Anh đừng có giết người vô tội.”
“Cậu ta không chết thì đời này em cũng sẽ không yên tâm ngây ngốc ở cạnh tôi.”
Tôi quỳ xuống trước mặt anh, nếu như chà đạp lên tự trọng của tôi là điều anh muốn, tôi cũng chỉ lựa chọn chịu đựng sự kinh thường. “Em cầu xin anh, buông tha cho anh ấy. Em xin thề: trừ khi em chết, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.”
Tay cầm súng của anh chẳng còn sức lực, buông xuống. Anh cay đắng cười: “Em thà ở bên cạnh kẻ thù chịu đựng sự lăng nhục, cũng không muốn cậu ta bị tổn thương…”
Tôi thật dốt nát, lại làm một chuyện quá ngu xuẩn.
Anh căn bản không muốn giết Cảnh. Là anh không tin lời tôi nói.
Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy, mà những thứ anh thấy… lại làm anh rất thất vọng!
“Thần, em coi anh ấy là anh trai em…”
“Em cảm thấy anh sẽ tin sao?” Anh lấy quần áo nhét vào trong người tôi. “Mặc quần áo vào đi, xong đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Kết hôn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook