Sói & Dương Cầm
Chương 17

Tôi không còn lời nào để nói.

Bao nhiêu ngọn đèn, bao nhiêu ngôi sao cũng không thể chiếu sáng màn trời đen tối.

Bao nhiêu lời nói, bao nhiêu nước mắt cũng chẳng thể cứu vãn nổi tình yêu.

Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, rất muốn nghỉ ngơi một chút. Nửa đầu tôi đau đến nỗi muốn nổ tung…

Tiểu Thu nói sau khi uống rượu có thể ngủ ngon một giấc, nhưng tôi không ngủ được.

Gió đêm thổi vào trong xe lạnh đến cắt da cắt thịt, tôi ôm chặt cơ thể mình. Quần áo của Tiểu Thu quá mỏng manh, gần như không thể che chắn được gì cho tôi.

Ngay lúc này, có ai đó đắp một chiếc áo lên người tôi, tôi nhận ra hơi thở đó, không muốn mở mắt, chỉ sợ rằng mở mắt rồi sẽ phát hiện ra đây là ảo giác.

Khi xe dừng lại, tôi vừa định ngồi dậy, bất chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng tôi lên, bế tôi ra khỏi xe.

Cái ôm đã lâu không thấy, ấm áp như thế đấy, tôi không nỡ xa rời ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh, giống hồi còn thơ bé.

Cơ thể anh hơi cứng lại, bàn tay đặt trên lưng tôi rõ ràng rất căng thẳng. Tiếp theo, tôi lại nghe thấy anh tự than thở: “Phụ nữ ấy! Mày vĩnh viễn không biết khi cô ấy nằm trong lòng mày, người đàn ông cô ấy đang nhớ đến là ai!”

Trái tim tôi quặn lại, đau đến nỗi không hô hấp được, thấy bàn tay anh dính đầy máu còn đặt trên vai tôi. Trái tim vừa lạnh đi bỗng nhiên nóng lên, tôi nói với anh: “Nếu… em nói với anh, người em nhớ là anh! Anh có tin không?”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh thở dài: “Nếu không phải cách đây mười phút tôi chứng kiến được màn ôm ấp khóc lóc tình cảm kia, có lẽ sẽ tin… Bây giờ, em nói gì tôi cũng không thể tin được…”

Trái tim lại đau đớn hơn rồi!

Nhưng tôi không thể không thừa nhận, đổi lại là tôi, tôi cũng không tin!

Sau khi vào phòng, anh đặt tôi lên ghế sofa, quay người một mình đi thẳng lên tầng.

“Vì sao anh lại đối xử độc ác với em như thế!” Tôi đã sớm muốn hỏi câu này, cho dù không yêu, nhưng vì sao ngay cả sự quan tâm trước đây cũng biết mất.

Tám năm, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ bỏ mặc tôi trên sofa như vậy!

“Cô nghĩ rằng tôi độc ác à? Tôi còn có rất nhiều thủ đoạn độc ác khác đấy, cô muốn nghe không?” Anh dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi có thể trói cô vào thành giường, sau khi hưởng thụ sẽ bán cô vào hộp đêm, cho cô biết chính xác sự dơ bẩn của đàn ông. Tôi có thể tiêm ma túy vào người cô, cho dù cô có hận tôi thấu xương cũng phải quỳ dưới chân tôi cầu xin, cho dù tôi muốn gì, cần gì cũng tùy thích… Phương pháp hành hạ cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong còn rất nhiều, cô muốn thử một loại không?”

“Cũng tàn nhẫn đấy! Chỉ có điều anh dùng tình cảm chơi em!” Tôi đứng dậy, chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao anh lại nói ra tất cả mọi thứ này đều là lừa dối vào lúc em rất tin tưởng vào tình yêu với anh?”

“Em biết mà!” Anh cầm tay tôi, kéo người tôi sát lại, hét to: “Tôi cho rằng em cũng biết!!!”

Không đợi tôi hồi tỉnh sau cơn choáng váng, anh đẩy tôi ra: “Quên đi, phụ nữ như cô căn bản không hiểu cái gì gọi là tình yêu!”

Tôi vươn tay túm anh lại, giống như muốn nắm lấy hy vọng cuối cùng: “Anh không cần em vì Tiểu Cảnh đã trở về sao? Vì anh đã đồng ý với anh ấy sẽ đưa em cho anh ấy, đúng không?”

“Cảnh mới trở về từ hôm kia!” Anh đẩy tay tôi ra, vẻ mặt không hề biểu lộ tình cảm: “Tôi không cần cô không liên quan gì đến chuyện của Cảnh, cũng không liên quan đến Diệp Thiên Vu, chẳng qua là tôi không yêu cô nữa, không muốn ở cùng cô, thế thôi!”

“Anh yêu cô gái hôm nay à?”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Sao cô không nghĩ lại đàn bà như cô có chỗ nào đáng giá để người khác yêu!”

Anh vất lại một câu khiến lòng tôi băng giá, rồi đi thẳng lên tầng.

Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tuyệt tình.

Vì sao anh không thể nói: Em là một cô gái tốt, tôi không xứng với em

Hoặc một câu: Tôi không hề có cảm giác với em.

Tôi ngồi gục trên nền nhà, dùng đầu gối đè lên trái tim suýt ngừng đập.

Vì anh, trái tim chìm nổi hoàn toàn không muốn đập nữa.

***

Cuộc sống những năm trung học phổ thông của tôi, về cơ bản là bị người ta khinh thường.

Cô chủ nhiệm xếp tôi vào một góc lớp, kệ tôi không quan tâm đến. Các bạn cùng lớp cũng xa lánh tôi, coi tôi như vô hình.

Thực ra cũng không thể trách bọn họ. Trong mắt mấy thầy trò lấy việc thi lên đại học là mục tiêu sống còn, thì tôi là một cá biệt: không học hành đàng hoàng, bình thường còn hay trốn học, không có việc gì thường hay ra vào hộp đêm. Đúng ra mà nói là hình ảnh của một nữ sinh hư hỏng.

Nên loại học sinh như tôi chịu đựng đầu đau và cơ thể mệt mỏi gục vào bàn không dậy nổi, cũng không ai quản tôi hết.

Tôi vốn muốn trốn học, nghĩ đến việc về nhà ngồi trong căn phòng lớn vắng vẻ, tôi thà ngồi chỗ này nghe thầy giảng về lịch sử Trung Hoa huyền bí còn hơn. Nghe về các thế hệ quân vương đều tàn bạo nhẫn tâm thế nào, vì ham muốn quyền lực mà tự chém giết lẫn nhau.

Chẳng ngờ chỉ nghe thôi mà tôi cũng tỉnh ngộ!

Mấy tháng ngọt ngào yêu đương nồng nhiệt làm tôi say, nửa tháng đau khổ vì thất tình làm tôi đau.

Sau khi say, qua khỏi cảm giác đau đớn, tôi bắt đầu bừng tỉnh, nhớ tới bản thân mình cần phải làm gì, đối mặt với cái gì.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, tôi đột nhiên ngộ ra một đạo lý.

Đã từng yêu, đã từng hạnh phúc, thế là đủ rồi!

Tình yêu của chúng tôi chỉ tựa như hoa tươi, mà không phải kim cương…

Là hoa tươi nên mới héo tàn!

Cho dù anh không hề vứt bỏ tôi thì sao?

Sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi tỉnh lại từ trong cơn say tình yêu, đến lúc đó tôi làm sao đối mặt được với anh? Làm thế nào với những mâu thuẫn đó?

Thế nên đoạn tình yêu sai lần của tôi và anh kết thúc như thế này là kết thúc tốt nhất rồi.

Cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc chuông reo,vẫn còn một tiết học cuối cùng nữa.

Một nữ sinh hét ầm lên, chạy vọt vào trong lớp: “Đẹp trai quá đi, thật sự là rất đẹp trai!”

Đầu tôi vốn đã đau, nghe cô ấy hét, tôi càng thấy đau hơn.

Một đám nữ sinh và nam sinh hóng chuyện chạy ầm ầm ra nhìn, khi quay lại lớp, nam sinh trầm mặc, nữ sinh mê mẩn.

“Không biết đang đợi ai, chiếc xe thể thao đấy cool thật, hoàng tử cũng đẹp trai, trên tay còn cầm một bó tulip lớn như thế nữa chứ…”

“Mình đoán nhất định là cô Lý… Nghe nói cô ấy vừa đổi bạn trai mới!”

“Cô Lý so với anh ấy thì hơi già, mình đoán là hoa khôi trường chúng ta…”

“Rất đẹp trai! Rất đẹp trai ý!”

“Tan học nhất định phải đi xem anh ấy chờ ai!”

“…”

Tôi đổi tư thế, tiếp tục ngủ.

Vừa mới tan học, hơn nửa nữ sinh mất tăm mất tích, vài nữ sinh có thành tích rất tốt mang vẻ mặt xem thường, tiếp tục ngồi làm bài tập. Tôi xoa bóp cánh tay đau nhức, cầm lấy cái cặp chưa hề được mở ra, chậm chạp đi ra ngoài.

Xem ra anh chàng đẹp trai kia rất hấp dẫn, một đám nữ sinh chen chúc tại hành lang, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ.

Đương nhiên cũng có người giống tôi, ung dung nhàn nhã đi ra cổng, nhưng…

Không ai sau khi ra đến cổng lại đứng chết lặng như tôi hết.

Ầy, thật sự rất đẹp trai!

Anh ấy mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, ánh mắt mê người không lộ vẻ kiêu ngạo, kính râm màu ghi nhạt khiến cho người ta thấp thoáng nhìn thấy ngũ quan tinh xảo, trong tay anh còn cầm một bó hoa tươi. Anh ấy dựa nửa người vào xe thể thao màu trắng, kiên nhẫn chờ đợi. Nữ sinh ở đây đều rung động trước tình cảm của anh rồi.

Điều quan trọng nhất là anh đứng dưới ánh nắng mặt trời, cả người như phát sáng, vô cùng chói mắt.

Đây tuyệt đối là hình ảnh hoàng tử trong Hồ thiên nga phiên bản hiện đại: cao quý, sáng lạn, thâm tình.

Không hiểu vì sao tôi lại liên tưởng đến một khuôn mặt khác. thâm trầm, nội liễm, tao nhã, và quyết đoán…

Phản ứng đầu tiên của tôi là quay đầu đi về phòng học. Chưa nhắc tới chuyện mất mặt đêm qua, vừa nghĩ tới mấy con mắt hiếu kỳ trong hành lang này, cả người tôi đều phát lạnh.

Nhưng lúc này chạy thì đã quá muộn rồi, anh ấy đã đi tới.

Tôi lau đi mồ hôi lạnh, cúi đầu đi về phía Tiểu Cảnh.

Đi đến nửa đường, anh đã đón được tôi, cầm lấy cặp sách, rồi đặt bó tulip thơm ngát vào lòng tôi. Chính xác là vào trong ngực, vì bó hoa quá lơn, tôi chỉ có thể ôm lấy.

“Anh Tiểu Cảnh… Vì sao anh lại ở đây?”

“Về sau anh chính là lái xe chuyện dụng kiêm vệ sĩ của em!”

“Em… Chúng ta lên xe đi rồi nói.”

Tôi nghe loáng thoáng thấy nhiều nữ sinh kêu trời không có mắt, anh chàng đẹp trai lại bị nữ sinh hư hỏng tôi đây chà đạp!

***

Trong nhà hàng Tây thanh lịch, một bản dương cầm “Like rain, like music” vang lên quanh quẩn bên tai, đầu tôi cuối cùng cũng không còn đau nữa.

“Anh suýt nữa không nhận ra em. Em hôm nay và em hôm qua thật sự như hai người khác nhau.” Tiểu Cảnh nói.

“Hôm qua em uống say, mất mặt quá phải không?”

Hôm nay sau khi tỉnh rượu, nhớ lại chuyện đã làm đêm qua, cảm thấy mình không còn mặt mũi để sống!

Chuyện bẽ mặt nhất chính là người đàn ông tôi quơ bừa lại là Tiểu Cảnh.

Vì chuyện này, tôi tự trách mình cả ngày, xin thề từ sau không bao giờ uống một giọt rượu nào nữa.

“Có phải giận lẫy Hàn tiên sinh không? Hôm qua trông em có vẻ như muốn chọc giận ông ấy…”

“Ờ! Phải…” Tôi không muốn tiếp tục đề tài nói về Hàn Trạc Thần, nên dù biết rõ rồi vẫn còn cố hỏi: “Anh về lúc nào đấy?”

“Hai ngày trước, công ty có rất nhiều chuyện cần phải làm quen, hơn nữa Hàn tiên sinh nói tâm trạng gần đây của em không tốt. Anh muốn đợi một cơ hội làm em bất ngờ, không ngờ hôm qua lại tình cờ gặp…”

Khi anh nói chuyện, giọng nói cũng mang đậm ý cười, nghe rồi trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.

Chàng trai như vậy chính là người trong mộng của nữ sinh, đáng tiếc anh ấy trở về quá muộn.

Anh ấy đã hoàn toàn bước ra khỏi cánh cửa trái tim của tôi…

Tôi kiên trì tám năm vì anh ấy, sai lầm vài tháng cuối cùng, chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi.

Bàn tay anh đang đặt trên bàn vươn đến, nắm lấy bàn tay đang cầm dao của tôi. Sự quen thuộc và thân thiết đã lâu không gặp nổi lên trong lòng.

“Anh Tiểu Cảnh…”

“Em có thể gọi anh là Cảnh không?”

“Em thích gọi anh là anh trai.”

Anh hình như đã hiểu ý tứ của tôi, vậy mà vẫn hỏi: “Em làm bạn gái của anh nhé?”

“Không thể!” Tôi do dự một chút, không muốn lừa dối anh ấy: “Xin lỗi! Trước khi anh quay về, em đã yêu người khác mất rồi.”

Anh rút tay về, rất lâu không nói gì.

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn miếng bò bít tết…

Tiếng dao đập vào đĩa nghe rất chói tai.

“Hai người sống với nhau có tốt không?” Anh lại hỏi.

“Đã chia tay rồi! Anh ấy không cần em.”

Anh lại vươn tay ra, nắm lấy tay tôi: “Thế thì anh theo đuổi em thôi…”

“Anh có thể đừng theo đuổi em không?”

Anh ấy cười, nhéo nhéo khuôn mặt của tôi, dường như rất vui vẻ: “Ngại quá, theo đuổi em đâu cần được em đồng ý đâu.”

“Ồ!” Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Em rất ngốc đó, chỉ cần mấy câu ngon ngọt thề non hẹn biển, mấy trò bịp bợm lãng mạn thôi là em đã ngốc nghếch rơi vào tròng… Em chỉ xin anh một việc, anh đừng vừa mới theo đuổi em… đã quăng em đi mất.”

Anh nhịn không được cười ha hả, các vị khách ngồi sát chúng tôi nghe thấy cũng đều nở nụ cười.

Sao tôi thấy chẳng buồn cười chút nào!

Tôi cúi đầu tiếp tục uống nước chanh, cốc này hình như không phải chanh cốt, không có mùi vị gì hết.

Trong mắt họ, tôi rất ngốc sao! Vậy là bọn họ không biết nỗi sợ hãi của tôi rồi!

Kẻ thù của tôi có thể đơn giản làm trái tim tôi rung động, huống gì là hoàng tử tôi chờ đợi đã lâu…

Tôi thật không muốn nếm thử mùi vị tình yêu thêm lần nữa, rất đắng chát!

Sau đó sự thật chứng minh, tôi lo lắng quá nhiều. Sự khác nhau trong phương pháp làm việc của Tiểu Cảnh và Hàn Trạc Thần căn bản không chỉ tính là một vài cấp bậc.

Một chàng trai thanh lịch như Tiểu Cảnh theo đuổi bao lâu cũng chỉ là ân cần, không hề mãnh liệt!

Đàn ông như Hàn Trạc Thần – là người có thể theo đuổi tôi rồi lại vất, vất rồi lại đuổi theo… Còn có thể khiến tôi mơ mơ màng màng mà một lòng một dạ với anh.

Lúc sắp ăn xong, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thấp giọng hỏi: “Anh Tiểu Cảnh, anh có súng không?”

“Súng?” Anh mở to mắt, may mà cũng không lớn tiếng.

“Em thấy những người bên Hàn Trạc Thần đều có súng! Ông ta có đưa cho anh không?”

“Sao em lại ngốc nghếch như vậy hả?” Anh ấy chiều chuộng xoa đầu tôi: “Anh chịu trách nhiệp quản lý việc kinh doanh cho ông ấy thôi. Mặc dù anh có tập luyện sức khỏe và giao đấu, nhưng việc chính vẫn là về kinh tế và quản lý.”

Tôi hơi thất vọng, anh không có súng. Kế hoạch giết người được lập từ mấy năm trước lại đi tong.

Phải trở về thiết kế lại lần nữa thôi!.

***

Ăn cơm xong, tôi vốn không muốn quay về.

Thế nhưng Tiểu Cảnh nói đã đồng ý với Hàn Trạc Thần, trước tám giờ mỗi ngày sẽ đưa tôi về nhà. Anh ấy không muốn làm trái giao ước.

Tôi đành phải quay về.

Khi vào nhà tôi hơi sửng sốt, hiếm có lúc nào Hàn Trạc Thần lại ung dung ngồi trên sofa đọc báo như thế, lại còn là báo giải trí.

“Về rồi à!” Anh liếc nhìn bó hóa trong lòng tôi, nhìn đồng hồ, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Tiểu Cảnh rất cung kính nói với anh: “Nếu như ngài không dặn dò gì nữa, tôi về trước. Sáng mai tôi sẽ đến đưa Thiên Thiên đi học.”

“Ừ!”

Tiểu Cảnh vỗ vai, thì thầm bên tai tôi: “Mai gặp.”

Tôi nhỏ giọng đáp: “Mai gặp!”

Tờ báo trên tay Hàn Trạc Thần nhăn lại.

Tiểu Cảnh đi rồi, thím Lý đi qua nhận lấy bó hoa trong người tôi, “Tiểu thư, để tôi cắm hoa giúp cô.”

“Vâng! Cám ơn thím!”

“Vất đi!” Hàn Trạc Thần lạnh lùng noi: “Tôi ghét mùi phấn hoa.”

“Thế thì tôi đặt trong phòng mình là được rồi!” Tôi ôm bó hoa quay đi, chạm rãi đi lên tầng, cả tối ngồi lỳ trong phòng không đi ra.



Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị thật tốt rồi xuống tầng.

Trên bàn vẫn chưa bày bữa sáng, Hàn Trạc Thần ngồi cạnh đó uống cà phê.

“Tiểu thư! Hôm nay dậy sớm vậy?” Thím Lý nói: “Để tôi bê bữa sáng lên.”

“Không cần đâu, cháu ra ngoài ăn!”

Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi, không nói gì.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, chỉ quay sang dặn thím Lý: “Cháu đi ăn McDonald’s với bạn. Với cả, sau này cháu đều ăn ba bữa ở ngoài. Thím đừng phần cháu làm gì.”

Lần này tôi không nhìn anh, nhưng khóe mắt thoáng thấy anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, lại còn nhìn rất lâu.

Nếu là ngày hôm qua, e rằng tôi sẽ vui vẻ. Hôm nay thì không, tôi không muốn tìm hiểu ý tứ từ trong ánh mắt đấy nữa!

Tôi cuối cùng cũng tìm lại chính bản thân mình từ trong đoạn tình yêu làm tôi mất phương hướng này!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương