Từ khi có được một mục tiêu, ta cố gắng nâng cao cấp bậc đáng khinh của mình đối đầu với người đàn ông phúc hắc Lã Vọng Thú này.
Hết giờ làm hôm nay, ta thu dọn xong thật tốt đi chậm chạp từng bước một ở phía sau người khác, vừa mới chạy ra cửa thì gặp một viên chức tên là Tiểu Lý khóc lóc chạy đến, “A…….”
Nàng thét chói tai chạy đến trước mặt ta, “Tiểu Kê à, thật khủng khϊếp a!”
“Làm sao vậy?” Khủng khϊếp thì khủng khϊếp, chạy đến trước mặt gọi tên ta làm cái gì.
“Ở chỗ đó có một đại thúc (chú) thô tục, hắn…….

hắn cởϊ qυầи…..” Tiểu Lý chỉ vào một cái ngõ nhỏ phía sau công ty nói.
“A?” Có người dám khiêu chiến vị trí đáng khinh với ta sao? Ta một tay đẩy Tiểu Lý ra, khí phách vỗ ngực mà nói, “Ta đi thử xem!”
“Tiểu Kê a….

Rất ghê tởm, hay đi nói cho bảo vệ đi!” Tiểu Lý lôi kéo ta nói.
“Bảo vệ còn không bằng ta đâu!” Ta khí phách hào hùng nói, “không có đáng khinh nhất, chỉ có càng thêm đáng khinh, chỉ cần ngươi so với hắn đáng khinh, ngươi sẽ thắng!”
Ta đi tới phía trước, chỉ thấy trong ngõ nhỏ nhỏ đằng sau cây đại thụ nhảy ra một đại thúc đáng khinh nụ cười dâʍ đãиɠ, đem cái quần kéo xuống, mong đợi ta hét một tiếng chói mà rời đi, ta khẽ cắn môi tiếp tục đi nhanh về phía trước, đến gần về sau, khinh thường mà nhìn thoáng qua, “Xì …….

Cây tăm nhỏ mà cũng giả bộ như là cây bông hả?!” (Cây bông: quả to như quả đào, khi chín thì nứt sợi bông ra.)

Sau đó, ta hèn mọn mà co giò chạy……..
Ta nhẹ nhàng thở một hơi, tóc thì lộn xộn, một núi không thể chứa hai kẻ đáng khinh, đại thúc, ngươi đổi địa bàn khác đi.
“Haha…….” Ta đang cảm thán bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, quay đầu nhìn lại là Lã Vọng Thú, “Lã quản lý được a……”
“Ta đi ra ngoài thì nghe được Tiểu Lý nói ngươi chạy đến đây?” Biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái, dường như là kính nể, nhưng chen lẫn trong kính nể là khinh thường, trong khinh thường lại có thán phục, cái biểu tình này ta đọc vẫn không hiểu, cho đến khi rất lâu về sau, ta đánh răng nhớ lại hành động vĩ đại của mình, trong gương cũng phản chiếu ra vẻ mặt kỳ quái của ta như vây.

“Ngươi thật đúng là…..

Thật sự là……” Hắn nói cả nửa ngày cũng tìm không ra một từ hình dung ta, cuối cùng dứt khoát không nói.
“Đây là một việc ngoài ý muốn.” Ta giải thích nói, chung quy không thể nói được đây là ta cố ý đến khiêu chiến đại thúc đáng khinh được.
“Ta tin tưởng.” Lã Vọng Thú cười nói, giờ phút này hắn dịu dàng giống như lần đầu tiên mới gặp, sau đó hắn tiếp tục nói.

“Ta tin tưởng rằng là ngươi cố ý.”
Ta phát hiện mỗi một lần ta giao chiến cùng Lã Vọng Thú, Ta sẽ lại gặp một chuyện xui xẻo.
Đầu tiên là bị sa thải, hôm nay là quên bản thảo.
Nói về chuyện mấy ngày trước khi ta chinh phục đại thúc đáng khinh, biên tập viên nói cho ta biết bản thảo đã qua xem xét lần thứ nhất, sau khi chinh phục đại thúc đáng khinh mấy ngày,cũng chính là ngày hôm nay, ta và biên tập viên sẽ xem xét lần thứ hai, bắt đầu bàn về công việc xuất bản.
Nội dung sách không thành vấn đề, vấn đề là ở bên trên, hơn nữa vấn đề còn rất lớn

Vấn đề thứ nhất là về bút danh, thứ hai là tên sách.
Vì thế ta và biên tập viên bắt đàu tranh luận trong điện thoại.
Biên tập viên nói, “Cái bút danh này của ngươi phải thay đổi, con gà đáng khinh? Xuất bản với cái bút danh này rất……”
“Con gà đáng khinh” thì làm sao, đây là tính cách cộng với tên thật của ta, xuất bản không phải dùng tên thật của ta thì dùng cái gì? Ta trả lời, “Không thay đổi.”
Biên tập viên kiên nhẫn hướng dẫn, “Nếu ngươi cố chấp nhưvậy, nhà xuất bản không muốn xuất bản nữa thì làm sao bây giờ?”
Không xuất bản? Chẳng lẽ giấc mơ của Tiểu Kê ta lại bị hủy hoại bởi tên ta? Không! Ta không thể sửa, nếu xuất bản đỏi tên thì cũng phải còn tên ta chứ, ta thỏa hiệp một chút, “Nếu không thì đem đáng khinh bỏ đi? Gọi Tiểu Kê đi?”
Biên tập viên nói, “Thật ra đáng khinh không phải là vấn đề, vấn đề chính là gọi Kê này, Kê kia…… Có chút khó coi.” (Kê: con gà)
Ta: “Ngươi kỳ thị ta…”
Biên tập viên vội vàng giải thích, “Không phải ta kỳ thị ngươi, mà là ta đang cùng ngươi thương lượng.”
Ta suy nghĩ một chút, Kê không được vậy sửa đi một chút, “Nếu không thì…….

Gọi ta là con chim nhỏ là được rồi.”
Biên tập viên trầm mặc………
“Thế nào? Vậy cũng được nhé.” Ta như vậy đã là nhượng bộ quá rồi.
Biên tập viên lệ rơi đầy mặt, “Năm nay không phải là năm gà, ngươi cứ phải dắt theo một con gà làm gì!”
Ta vừa nghe xong nổi giận, “Không thay đổi! Đây là tên a.


Chướng mắt cái gì hả!”
Biên tập viên kia cũng giận, “Ngươi còn nghĩ muốn xuất bản nữa không hả?”
Uy hiêp ta à! “Hừ! Không ra thì không ra! Tiểu Kê ta thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành! Ta cùng cái tên của ta cùng sống chết!” Ta gào thét duỗi ba ngón tay ra chỉ lên trời,…….

Đang lập lời thề, bỗng nhiên sập một tiếng, đèn trong phòng đang sáng trưng bỗng một mảnh đen kịt, biên tập viên ở đầu biên kia điện thoại cũng dập máy.
Chẳng lẽ là ta nói quá kịch liệt? Ngay cả điện cũng đứt cầu dao? Ta gác điện thoại xuống, mở cửa phòng, còn chuẩn bị lấy điện thoai ra soi một chút, kết quả một ánh sáng đèn pin chiếu về phía trước mặt ta, theo bản năng ta lấy tay che mặt, sau đó ta nghe thấy cái bà chủ nhà đang trong thời kì mãn kinh nói, “Mau nộp tiền thuê nhà, ta ngắt điện và nước của ngươi, nếu nộp thì cho ngươi dùng tiếp……”
“Được rồi……..” Tiểu Kê ta vô cùng quẩn bách phải đoạn tuyệt điện và nước.
Cầm điện thoại chiếu sáng, khi cầm điện thoại quay về sạc điện, ta xúc động, khỏi phải nói sạc điện thoại điện là rất cần thiết!
Ta rút điện thoại ra gọi, ở đầu bên kia truyền đến thanh âm, biên tập nói, “Ta là XX…..”
“Ta là Lục Tiểu Kê.” Ta nhỏ giọng nói, cảm thấy bản thân mình như không đủ sức lực.
“Không xuất bản thì còn gọi điện thoại cho ra làm gì chứ?” Biên tập viên không tức giận nói.
Ta khóc, “Ngài xem cho ta cái bút danh gì a?”
Biên tập viên nói, “Sớm nói không phải tốt sao! Gần đây nhà xuất bản chúng ta muốn đánh vào thị trưởng tuổi thanh xuân của các cô gái trẻ, ngươi phải lựa theo thị trường đó!”
Ta, vô thức nghĩ đến thế giới đầy màu sắc rực rỡ (cô gái x ngôi sao), cả người cứng đờ.
Biên tập viên tiếp tục nói, “Cái kia thì ngươi tham khảo trong sách đi, không thể nói là “Cuộc sống ở chung cùng XX.”
“Vậy cái kia phải gọi là gì?” Ta rùng mình hỏi.
“Ừm…!” Biên tập nghĩ một lúc, phải gọi là “Ngày tán gẫu XX cùng Camille.”

Ta rơi lệ đầy mặt, “Biên tập….

cái gọi là tán gẫu cùng Camille là có ý gì?”
Biên tập ở đầu bên kia nói, “Ta cũng không biết, gần đây giới trẻ thích đọc mấy loại sách như vậy, gần đây kinh tế trì trệ, ít người mua sách, đối tượng mua sách chủ yếu là các thiếu nữ trẻ tuổi, còn tên của ngươi, khẳng định là không dùng được, đáng khinh cũng không thể, phải là cái gì thật ngọt ngào, cái gì phải thật mượt mà, cái gì phải thật mỹ miều mới được.”
Ta tò mò nói, “Vậy nhưng sẽ không đúng với nội dung bên trong thì sao.”
“Sợ cái gì!” Biên tập viên nói “Khẩu hiệu của chúng ta là, không sợ phải bồi thường chỉ sợ không có người chịu mua!”
“Vậy ta đây thành cái gì?” Ta không nghĩ sẽ hỏi, nhưng thật không thể trốn tránh được.
Biên tập viên nói “Dâu tây Britney.”
Thượng đế à, đi ra đây xem Như Lai đi!
Ta là thanh niên hai mươi sáu tuổi chưa lập gia đình có một cái bút danh vô cùng lộng lẫy – Dâu tây Britney.
Không lâu sau bắt đầu ký hợp đồng, nhà xuất bản chỉ cho ta một cây bút cùng một tháng lương tạm gọi là tiền nhuận bút, chờ sau khi sách phát hành mới giao nốt phần còn lại.
Sau khi đóng tiền thuê nhà, tiền điện nước thì số dư còn lại không đáng là bao nhiêu.
Thế nhưng ta ngoài dựa vào chính mình còn có thể dựa vào ai đây? Lúc trước một khi đã rời đi nhất định sẽ không quay đầu lại.

Mà ta dù có tiếp tục sống khó khăn, đáng khinh cũng quyết không quay đầu lại.
Hôm nay công việc không phải không có, chỉ là tạm thời chưa tìm được mà thôi.
Tiền bản thảo trước mắt không phải không có, mà chỉ là tạm thời còn chưa có lấy hết thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương