“Cảm ơn.” Tôi một tay cầm pháo hoa, một tay lau đi nước mắt, nhớ tới năm tôi mười chín tuổi đã rời nhà đi, tôi đã nói với họ “Con sẽ tìm được một người dẫn con đi, anh ta sẽ đưa con đi, vĩnh viễn không trở lại nữa.”
Hôm nay, tôi đã tìm được.
Sáng sớm hôm sau, đang lúc tôi dọn dẹp, Hoàng Thư Lãng gọi điện cho tôi nói ông nội tôi tạm thời đã không còn nguy hiểm, hiện vẫn phải nằm viện, trong lòng tôi lúc này mới thả lỏng, Hoàng Thư Lãng nói tiếp, Lúc trước bệnh tim tái phát, giờ đã ổn định.
Áy náy trong lòng tôi cũng giảm bớt một chút, nhẹ nhàng đi vào văn phòng Lã Vọng Thú, anh nhìn tôi hỏi "Tâm tình em hình như rất tốt."
“A..” Tôi nhếch miệng cười “Ông em không sao, bất kể thế nào, nếu ông xảy ra chuyện mà em không có bên ông, em sẽ hối hận cả đời.”
“Vậy là được rồi.” Anh nói, đột nhiên nhớ ra gì đó, chậm rãi nói “Nếu như không thể nhìn mặt lần cuối, vậy quá…”
“Gì?” Tôi ngẩng đầu “Quá gì?”
“Không có gì.” Anh nói “Buổi chiều nhớ đi làm, em đã hai ngày không làm việc, trong phòng giờ toàn là bụi.”
“..

Đợi đã, ý của anh là, từ nay về sau em vẫn phải đến nhà anh dọn vệ sinh?” Tôi kháng nghị nói, không được tiền, tôi sao phải tích cực thế? “Dì Lâm chẳng lẽ không làm? Hơn nữa anh không thể tự làm sao?”

Anh híp mắt nhìn tôi “A… Không biết vì sao, nhìn em làm việc đã trở thành thú vui của anh.”
“…” Tôi ghé sát vào Lã Vọng Thú dò xét, thấy người nào đó toàn thân nổi gai ốc “Em định làm gì?”
“Hắc hắc….” Tôi chắc lưỡi “Sao có thể gọi anh là nữ vương thụ được nhỉ, phải gọi anh là đế vương công mới đúng.”
“Không lẽ em còn tính dùng cái tên đó?” Người nào đó hỏi ngược lại.
“Em sai rồi.” Tôi gật đầu, tôi sai nhiều lắm, cái sai thứ nhất chính là ở con mắt Tiểu Kê tôi, không nhìn ra một nữ vương phúc hắc.
“Có điều…” Lã Vọng Thú thấy tinh thần tôi sa sút, tốt bụng cho tôi chút lòng tin, vươn tay dùng ngón cái cùng ngón trỏ làm bộ một chút “Gần đây hình như ít chồi a.”
Tôi lập tức đi đến "Lúc nào thì nở hoa?"
"Cây này không có hoa."
"..." Đến nhà Lã Vọng Thú tôi gặp phải đại hoạ, cha mẹ anh ở nhà, tự nhiên sẽ không để tôi làm việc, không biết vì sao, biết rõ cả cái nhà này ai cũng phúc hắc, nhưng ngược lại tôi lại có cảm giác tự tại hơn, không biết có phải do tôi ở cùng một chỗ với Lã Vọng Thú quá lâu, khó trách Tiểu Nguyệt nói thời gian sẽ khiến tôi quen...
"Tiểu Thú, nghe nói Tiểu Kê là nhân viên vệ sinh ở công ty con?" Lã mẹ cười dịu dàng xiên một miếng tao đưa cho tôi.
Tôi nhận miếng táo, gật gật đầu "Dạ, ở đại học cháu học chuyên ngành này."
"A?" Lã cha nói "Bác còn tưởng con học chuyên ngành cổ văn."

Tôi cười xấu hổ, Lã Vọng Thú nói, “Trên thế giới dù sao cũng cần có người làm công việc dọn dẹp chứ.”
“Em cũng cảm thấy Tiểu Kê làm nhân viên vệ sinh cũng không hay.” Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa nói “Đừng nói đến cô ấy đã tốt nghiệp đại học, cô ấy là bạn gái của anh hai, làm nhân viên vệ sinh trong công ty cũng có nhiều điều không hay a.”
“Làm gì đấy?” Lã cha hỏi “Tiểu Kê, cháu thích làm gì?”
“Cháu…” Tôi 囧, đột nhiên không biết mình thích làm gì, thật lâu trước đây hình như tôi cũng đã nghĩ tôi thật sự thích công việc gì, mà giờ tôi cũng đã quên mất mình thật sự yêu thích công việc gì? Giống như một người vượt ngục, chỉ muốn vượt ngục, đợi đến khi thoát được rồi, lại không biết phải đi đâu.

Tôi liếm môi “Cháu… Không biết.” Công việc hiện tại của tôi chỉ để sống qua ngày, mà trong quá trình mưu sinh bận rộn tôi đã không biết mình phải mưu sinh vì cái gì.
Trên đường về, Lã Vọng Thú đột nhiên nói, “Anh rất thích làm quảng cáo, nhất là những khi quảng cáo của mình được phát trên TV, được nhiều người nhớ, cảm giác này giống như là muốn chia sẻ cảm giác của mình với người khác, cảm giác rất thần kỳ…”
Tôi sửng sốt một chút, mở miệng “Em lại thích viết tiểu thuyết trên mạng, tuy chuyện cổ tích chỉ là giả, nhưng em lại thích cảm giác sắp xếp các chữ thành một câu nói, tạo thành văn, để mọi người đọc, có thể thưởng thức, thật giống như kể một câu chuyện cổ tích cho rất nhiều người nghe…”
Anh liếc mắt nhìn tôi “Vậy viết đi, Lục Tiểu Kê.”
Cảm động a, tôi lập tức cảm động, sao có người lại dịu dàng như thế, Tiểu Kê tôi cuối cùng cũng tìm được.
Thế nhưng anh lại nói tiếp “Tuy không có tiền đồ gì, nhưng cũng may em không dựa vào cái này để kiếm cơm.”
"..." Nếu Thượng Đế cho tôi một loại siêu năng lực gì đó, tôi nhất định xin ông cho tôi năng lực làm anh câm miẹng.


Thế nhưng thực tế chứng minh, tôi không có siêu năng lực, nhưng tôi lại có được năng lực nghe tai trái ra tai phải a.
Ngày hôm sau, lúc làm việc, Hoàng sóng thần đột nhiên đến tìm tôi "Lục Tiểu Kê, Anh của tôi nói với tôi."
"Nói gì?" Tôi hỏi, Hoàng sóng thần lại giữ liên lạc với Chồn?
"Anh của tôi nói cô sẽ giúp Lục gia tìm người thừa kế." Cô ta nói, toàn thân tôi run lên, xem ra mẹ tôi đã trực tiếp nói chuyện với chồn, hay là nói tự bản thân chồn cũng hiểu.

Tôi đột nhiên cảm thấy lúc tôi rời khỏi nhà ra đi, cái người mồm đầy cổ văn vẫn đuổi theo tôi đã khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, có lẽ bọn họ cố tình để tôi thác loạn, tôi đến giờ đối với bọn họ cũng không hiểu gì.
Tôi cúi đầu cười "Ừ.

Cô muốn nói gì?"
Hoàng sóng thần thở dài "Tôi không thích cô, Lục Tiểu Kê, không, phải nói là tôi rất ghét cô, nhưng mà..

Tôi còn ghét cha mẹ cô hơn." Cô ta nói xong xoay người bỏ đi, tôi nở nụ cười nói với cô ta "Cảm ơn cô tới dỗ dành tôi."
Hoàng sóng thần đang đi ở phía trước bỗng dừng chân, quay đầu nhìn tôi "Dừng, tôi không muốn quan tâm cô, thế nhưng dù sao chúng ta cũng học chung đại học, vứt bỏ cuộc sống nhàm chán, cô hãy sống để có chút thể diện đi."

Đột hiên trong lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, Tiểu Kê đã từng trốn ở trong phòng cô đơn một mình giờ cũng có người quan tâm, mũi tôi cay cay, bảy năm, từ sau khi bị tổn thương tôi đã nghe người từng quan tâm tôi nói với tôi, bọn họ không quen tôi, tôi liền quên loại cảm giác này, tôi bắt đầu sợ hai được người ta quan tâm, bởi vì tôi sợ bị bọn họ làm tổn thương.
Mà hôm nay, sự quan tâm xung quanh tôi lại khiến tôi bất an, cự kỳ bất an.
Không biết từ ngày nào, chiều nào cũng đến nhà Lã Vọng Thú ăn cơm đã thành một luật bất thành văn, tôi ngồi trên xe đột nhiên nghĩ đến điều này “Sao mỗi ngày em đều phải đến nhà anh ăn cơm?”
“Cái này không phải là đang giúp em sao?” Lã Vọng Thú nói “Không lẽ em thích ở nhà ăn cơm một mình?”
“Không…” Tôi mới không thèm tự mình ăn, không nói đến có thể tự làm để ăn hay không, mới nghĩ đến chuyện ăn xong phải rửa bát tôi đã thấy phiền “Có điều… Hình như không đúng, lúc hẹn hò không phải hai người nên đi ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến sao? Như thế nào lại thành liên hoan gia đình a?”
“Vậy cũng được.” Lã Vọng Thú dừng xe “Đi ăn tối dưới ánh nến anh cũng không phản đối.”
“Thật sao?” Nói thật, anh đáp ứng một cách quá nhanh khiến tôi cảm thấy cực kỳ khủng bố, nhưng tôi còn đang tính mở cửa xe, chân chưa bước ra, người nào đó cười nói “Nếu là hẹn hò vậy chế độ AA là tốt nhất.”
Tôi không chút do dự thu móng gà về, nặng nề đóng cửa “Liên hoan gia đình cũng rất có không khí, vui vẻ, phù hợp khoa học phát triển… ha ha ha…”
“Em sớm nghĩ được thế là được rồi.” Lã Vọng Thú cười yếu ớt, tiếp tục lái xe.
Cuộc sống nơi nào không quấn quýt a, tôi dựa đầu vào cửa sổ thuỷ tinh, nói thấy mỗi ngày nói chuyện với người lớn nhà Lã Vọng thú khiến tôi cảm thấy việc nói chuyện với người lớn cũng không phải quá khó khăn, thấy người lớn cũng không còn quá lo lắng, hơn nữa… Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cảm giác có được một gia đình ấm áp đang đến gần với tôi, nhất là lúc thấy người nhà ngồi cùng một chỗ, nói chuyện phiếm, đấu võ mồm, mà tôi lại không có mặt ở đó, tôi thì thào nói “Có phải anh muốn em tìm được cảm giác gia đình?”
Anh liếc nhìn tôi “Một người trì độn như em mà cũng phát hiện được ra quả thật không dễ dàng.”
Tôi hắc hắc nở nụ cười ngây ngốc, không biết có phải trời đã nghe được lời cầu nguyện muốn được tham gia liên hoan gia đình của tôi trước đây hay không, giờ lại cho tôi cơ hội như vậy, có điều tôi cũng hiểu một chút, vì sao những nguyện vọng trước đó của tôi nhiều như vậy mà không thực hiện, lại hết lần này đến lần khác thực hiện một cái nguyện vọng này?)?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương