Sói Con Ngoan Ngoãn Mở Chân Ra
-
Chương 9
Ách… Kiếm Các hoàn toàn bị chuyện trước mắt dọa ngốc, xấu hổ ngồi ở một bên, chuyện vừa mới thật hắn còn không thể hoàn toàn tiêu hóa, nhìn Kiếm Các ngơ ngác, Niếp Tu cảm thấy cực thú vị.
Đứa nhỏ trước mắt thoạt nhìn rất nam tính, cùng Cát Tường đứng chung một chỗ, chỉ sợ không ai cảm thấy Cát Tường là người nắm thế chủ động, dựa vào hiểu biết về em trai, nàng biết rõ cậu trai trước mắt này tuyệt đối là bị em trai mình ăn mất tiêu rồi.
Ha ha, nàng bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Kiếm Các bị Cát Tường áp đảo. Chậc chậc ~ lại chậc chậc, ha ha, cơ thể Kiếm Các thật rắn chắc nga, Cát Tường thật hạnh phúc nga. Nhìn Kiếm Các bị Niếp Tu soi cũng chưa phản ánh, Cát Tường gọn gàng dứt khoát cầm lấy một ly nước đá, dội lên đầu Kiếm Các.
“Ô, lạnh quá, ngươi làm gì đó.”
“Ngu ngốc, ngẩn người lâu như vậy, chạy lấy người đi, ngươi còn muốn ở trong này ngốc bao lâu?”
Nhìn Cát Tường không chút khách khí, thái độ lạnh như băng, Kiếm Các trong lòng có ủy khuất nói không ra:“Đã biết, dù sao ta làm ngươi ngứa mắt, ta đi là được.”
“Cút đi”
Kiếm Các cầm lấy túi sách, chạy ra nhà ăn, rất xa, xuyên qua cửa kính, nhìn đến Cát Tường đối diện nữ tính lộ ra mỉm cười dịu dàng, nụ cười kia như một lưỡi dao sắc bén, vô tình cắt vào tim hắn.
Trong nhà hàng.
“Cát Tường, chính là đứa nhỏ kia đi?? Thoạt nhìn thực đáng yêu nga, ta thực thích hắn nga.”
“Tu, ngươi là muốn phản đối ta sao?”
“Ta vẫn là đứng về phía ngươi, chẳng qua, đứa nhỏ kia là vô tội, cảm thấy hắn thực đáng thương mà thôi.”
“Vô tội, hừ, đây là sinh ra hắn đã được định sẵn như thế rồi, Tu, đừng nói với ta ngươi mềm lòng, ngươi cũng không phải người tốt như vậy a.”
“Cát Tường, ta chỉ là không hy vọng ngươi hối hận, làm như thế, ta không biết tương lai ngươi có thể không hối hận không?”
“Hối hận?? Ta chưa bao giờ hối hận.”
“Ngươi đã không hối hận, ta đây sẽ không có cái gì nói, cụng ly đi, vì con cừu non bất hạnh, vì hủy diệt cuộc sống của hắn.”
Tiếng vang thanh thúy cùng với âm nhạc quanh quẩn ở trong nhà ăn, tuyên cáo một màn đen tối đang bắt đầu, kịch vui đang muốn trình diễn.
Kiếm Các một mình loăng quăng (thật ra là du đãng:]) trên đường, chuyện Cát Tường thật sự là đàn ông khiến cho hắn còn đang chấn động, nhưng so với cái này, hắn càng để ý, là thái độ Cát Tường. ( ăn em bao nhiêu lần rồi mà còn nghĩ người ta là đàn bà được *nhún vai*)
So với lúc đối xử với mình thì hoàn tòan khác hẳn, thái độ dịu dàng săn sóc cho người tên Niếp Tu kia, đối chính mình, vĩnh viễn là lạnh như băng.
Kiếm Các cảm thấy tâm tình của mình, hoàn toàn chính là ghen tị!! Không thể nào? Hắn không phải là yêu cái người cưỡng gian mình, còn biến thái giả làm con gái kia chứ?!
Cảm nhận được tâm tình của mình, suy nghĩ Kiếm Các nhất thời lung tung, hắn vốn không phải người giỏi suy nghĩ, giờ phút này lại không biết nên làm sao bây giờ??
Hắn rất muốn tìm một người tâm sự, để có thể hiểu được tâm ý của chính mình, thế là hắn gọi điện thoại cho bạn bè.
Đứa nhỏ trước mắt thoạt nhìn rất nam tính, cùng Cát Tường đứng chung một chỗ, chỉ sợ không ai cảm thấy Cát Tường là người nắm thế chủ động, dựa vào hiểu biết về em trai, nàng biết rõ cậu trai trước mắt này tuyệt đối là bị em trai mình ăn mất tiêu rồi.
Ha ha, nàng bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Kiếm Các bị Cát Tường áp đảo. Chậc chậc ~ lại chậc chậc, ha ha, cơ thể Kiếm Các thật rắn chắc nga, Cát Tường thật hạnh phúc nga. Nhìn Kiếm Các bị Niếp Tu soi cũng chưa phản ánh, Cát Tường gọn gàng dứt khoát cầm lấy một ly nước đá, dội lên đầu Kiếm Các.
“Ô, lạnh quá, ngươi làm gì đó.”
“Ngu ngốc, ngẩn người lâu như vậy, chạy lấy người đi, ngươi còn muốn ở trong này ngốc bao lâu?”
Nhìn Cát Tường không chút khách khí, thái độ lạnh như băng, Kiếm Các trong lòng có ủy khuất nói không ra:“Đã biết, dù sao ta làm ngươi ngứa mắt, ta đi là được.”
“Cút đi”
Kiếm Các cầm lấy túi sách, chạy ra nhà ăn, rất xa, xuyên qua cửa kính, nhìn đến Cát Tường đối diện nữ tính lộ ra mỉm cười dịu dàng, nụ cười kia như một lưỡi dao sắc bén, vô tình cắt vào tim hắn.
Trong nhà hàng.
“Cát Tường, chính là đứa nhỏ kia đi?? Thoạt nhìn thực đáng yêu nga, ta thực thích hắn nga.”
“Tu, ngươi là muốn phản đối ta sao?”
“Ta vẫn là đứng về phía ngươi, chẳng qua, đứa nhỏ kia là vô tội, cảm thấy hắn thực đáng thương mà thôi.”
“Vô tội, hừ, đây là sinh ra hắn đã được định sẵn như thế rồi, Tu, đừng nói với ta ngươi mềm lòng, ngươi cũng không phải người tốt như vậy a.”
“Cát Tường, ta chỉ là không hy vọng ngươi hối hận, làm như thế, ta không biết tương lai ngươi có thể không hối hận không?”
“Hối hận?? Ta chưa bao giờ hối hận.”
“Ngươi đã không hối hận, ta đây sẽ không có cái gì nói, cụng ly đi, vì con cừu non bất hạnh, vì hủy diệt cuộc sống của hắn.”
Tiếng vang thanh thúy cùng với âm nhạc quanh quẩn ở trong nhà ăn, tuyên cáo một màn đen tối đang bắt đầu, kịch vui đang muốn trình diễn.
Kiếm Các một mình loăng quăng (thật ra là du đãng:]) trên đường, chuyện Cát Tường thật sự là đàn ông khiến cho hắn còn đang chấn động, nhưng so với cái này, hắn càng để ý, là thái độ Cát Tường. ( ăn em bao nhiêu lần rồi mà còn nghĩ người ta là đàn bà được *nhún vai*)
So với lúc đối xử với mình thì hoàn tòan khác hẳn, thái độ dịu dàng săn sóc cho người tên Niếp Tu kia, đối chính mình, vĩnh viễn là lạnh như băng.
Kiếm Các cảm thấy tâm tình của mình, hoàn toàn chính là ghen tị!! Không thể nào? Hắn không phải là yêu cái người cưỡng gian mình, còn biến thái giả làm con gái kia chứ?!
Cảm nhận được tâm tình của mình, suy nghĩ Kiếm Các nhất thời lung tung, hắn vốn không phải người giỏi suy nghĩ, giờ phút này lại không biết nên làm sao bây giờ??
Hắn rất muốn tìm một người tâm sự, để có thể hiểu được tâm ý của chính mình, thế là hắn gọi điện thoại cho bạn bè.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook