Socrates Thân Yêu
-
Chương 102
Chỗ dựa của Thân Trạch Thiên là Thân Hồng Ưng ư? Anh nhếch môi. Anh cũng muốn xem hắn có mạng sống đến ngày mai không.
Năm giờ chiều, Chân Noãn bắt đầu thấy nôn nao. Ngôn Hàm nói định dẫn cô đi ăn tối, cùng nhau đón đêm Bình an. Ồ, xem như có lần hẹn hò đầu tiên rồi! Chân Noãn nghĩ thế rồi nhìn xung quanh, trong Phòng thí nghiệm không có ai cả.
Cô soi gương ngắm nghía, bản thân không biết trang điểm nên chỉ sửa sang lại đầu tóc chút xíu. Thời tiết lạnh lẽo khiến môi hơi tái nhợt, cô bất giác cắn cắn môi như mọi khi nhưng không có hiệu quả.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chân Noãn hoảng hốt. Vừa trông thấy là Quan Tiểu Du, cô bèn vội vàng quay đầu lại, làm bộ như nhìn từ mép gương. Nếu Quan Tiểu Du trêu cô ngốc nghếch, cô nhất định không giấu giếm được. Người trong đội vẫn còn chưa biết cô và Ngôn Hàm đang... yêu đương bí mật mà.
Nhưng Quan Tiểu Du không hề chú ý đến, sắc mặt rất khó coi: “Khó chịu quá!”
“Sao thế?”
“Thì vụ án xác ướp chứ còn gì nữa.”
“Hả? Không phải Đội trưởng nói phải làm sạch nhựa đường trong bãi rác sao...” Chân Noãn nói. “Tìm được xác ướp mới rồi hả?”
“Chưa. Nhưng chắc là sắp rồi.” Cô ấy đưa mẫu xét nghiệm cho Chân Noãn. “Lúc cậu không ở đây, mình đã bảo Tiểu Tùng xem qua rồi.”
Trong giây phút Chân Noãn nhận lấy, cô thoáng tê tái như có ai cầm dao cứa rách lưng mình: “Đây là một mảnh... mô dưới da?”
“Đúng, Tiểu Tùng nói nó xuất phát từ vùng sau gáy. Xét nghiệm qua rồi, là của Hạ Thời.”
Chân Noãn lặng im.
“Tuy mấy năm trước từng phát hiện hai nhóm xương và thịt vụn của Hạ Thời, nhưng vẫn chưa tìm được hài cốt nguyên vẹn. Lần này, có thể trong đống thùng nhựa đường chưa làm tan kia... còn cái xác nguyên vẹn.”
Yên lặng như tờ.
Chân Noãn: “Cô ấy được phát hiện chung với người tên Lữ Băng kia thì manh mối sẽ nhiều hơn một chút, đúng không?”
“Tạm thời chưa có. Tiểu Tùng nói rất kỳ lạ, mức độ bỏng và ăn mòn trên mảnh da này của Hạ Thời nghiêm trọng hơn xác ướp Lữ Băng nhiều, cả lớp biểu bì đều không còn. Hai người họ có thể không xảy ra chuyện cùng một thời điểm, nhưng lại ở cùng một chỗ.”
“Không phải cùng một thời điểm ư? Nhưng miệng Lữ Băng ngậm lấy chiếc nhẫn của Hạ Thời mà?”
“Phải đấy, giải thích sao cũng không thông, vụ án này quái lạ quá! Chỉ có thể tiếp tục làm tan nhựa đường, chờ tìm ra cả bộ hài cốt rồi xem sao thôi.”
“Vậy... Đội trưởng biết chưa?”
“Biết rồi.”
Chân Noãn: “Khi nào?”
“Lúc hai người ở Thâm Thành, mình đã báo cáo với anh ấy rồi, cũng đã tra được xưởng nhựa đường thuộc sản nghiệp cũ của ông chủ Hoa Thịnh. Nhưng Hoa Thịnh là công ty đóng thuế lớn của Dự Thành, điều tra phải thật cẩn thận. Ơ? Mà cậu không biết à? Đội trưởng không nói với cậu sao?”
“Không có.”
Đã sớm biết nhưng ở trước mặt cô lại vẫn nhẹ nhàng thư thái, Chân Noãn bỗng đau lòng.
Tan làm, Chân Noãn ngoan ngoãn đi đến ngồi vào xe Ngôn Hàm, không hỏi anh có cần tăng ca, tiếp tục đào bới nhựa đường không. Đó là quá khứ của anh, cô không muốn tìm hiểu. Nếu anh đã chuẩn bị sẵn sàng và muốn kể lại, cô sẽ lắng nghe.
Cô quên cài dây an toàn, anh nghiêng người đến cài giúp cô. Anh cúi đầu, mái tóc phất phơ che khuất đôi mắt đẹp, khoé môi nhoẻn cười lại gần trong gang tấc.
Cô cũng khẽ cười. Anh cài dây an toàn xong liền ngẩng đầu nhìn thấy: “Cười cái gì?”
“Hình như có thêm một chút cảm giác hạnh phúc.” Cô dùng ngón cái và ngón trỏ ước lượng. Cô không biết chôn giấu ý nghĩ, cứ thành thật bày tỏ như một đứa trẻ, trong lòng vui vẻ liền vội vàng biểu lộ và chia sẻ ngay.
“Bởi vì dây an toàn à?”
“Không phải.” Cô rụt rè. “Bởi vì dường như đã thích Đội trưởng nhiều hơn một chút ạ!”
Anh sửng sốt, gượng cười nhạt, không nói gì mà chỉ lấy ngón cái mơn trớn gương mặt cô. Cô nghiêng đầu, cọ mặt vào ngón tay anh, mím môi cười mà lòng vừa chua xót vừa ấm áp.
Đội trưởng, anh đừng buồn, sau này em sẽ ở bên anh, được không?
Anh chọn nhà hàng tây, cô đi đến cửa liền bước chậm lại, quay đầu nhìn đầy lưu luyến. Anh cúi đầu hỏi: “Không thích à?”
Cô xoắn ngón tay vào nhau, chậm chạp nói: “Em thích ăn lẩu, khói bốc nghi ngút rất ấm áp.”
Ngôn Hàm đờ người một giây, bỗng bật cười. Cô không rõ lắm ý tứ trong đó.
“Em nói chuyện chậm quá, anh nghe thành...” Anh nhại lại giọng điệu ngốc nghếch và đáng yêu của cô. “Em thích ăn Tiểu Hoả(*)...”
(*) Từ “lẩu” Chân Noãn nói ở đây là “tiểu hoả oa” (小火锅). Ngôn Hàm nghe thiếu chữ sau, thành ra biệt danh của mình.
Gương mặt đỏ ửng, cô véo nhẹ tay anh.
“Đi thôi.” Anh nắm chặt tay cô, quay trở về.
“Đội trưởng...”
“Sao cơ?”
“Ăn xong mình đi đâu?”
“Không phải trong sổ em viết là đêm Giáng sinh đến khu vui chơi sao?”
Ồ, anh vẫn còn nhớ. Anh đang dỗ cô vui đây mà! Chân Noãn được anh nắm tay, quay đầu nhìn bông tuyết trên cửa kính, cười ấm lòng. Giữa cơn gió bấc giá rét, cô muốn cùng với Đội trưởng trải qua đêm Giáng sinh ấm áp này.
Khu vui chơi sáng như ban ngày, ánh đèn rực rỡ hoà cùng âm nhạc lãng mạn. Khắp nơi đều thấy tuyết trắng, tuần lộc và ông già Noel. Nhiệt độ rất thấp nhưng du khách vẫn tấp nập. Chân Noãn chưa đi được bao lâu đã bị quầy kẹo bông gòn ven đường hấp dẫn.
“Muốn ăn cái đó à?”
“Vâng...”
“Thích màu nào?”
“Đội trưởng thì sao?”
Anh cười và nói rất khẽ: “Không phải em ăn sao? Hỏi anh làm gì?”
“Nhưng em muốn cho Đội trưởng ăn một miếng mà.” Bóng đêm nhuộm mắt cô đen lay láy.
“Em muốn cho anh ăn một miếng à?” Anh lặp lại với ý trêu đùa.
Cô lắp bắp: “... Kẹo... bông gòn... Em nói là kẹo bông gòn cơ!”
Anh xoa đầu cô: “Màu trắng đi!”
“Giống em, em cũng thích màu trắng đấy!”
Ngôn Hàm nhận lấy một cây đưa vào tay cô, cô lập tức vui mừng, mắt sáng lấp lánh, há miệng định cắn một miếng. Nhưng thử bên trái rồi lại thử bên phải, cây kẹo bông tròn xoe thế này khiến cô không nỡ cắn ở đâu cả.
Chân Noãn nhìn những người đang ăn kẹo bên cạnh, học theo họ lấy tay kéo ra một mảnh rồi đưa đến môi Ngôn Hàm: “Đội trưởng, anh ăn đi!”
“Đây không phải là chỗ em vừa mới cắn chứ?”
“Ớ, em ăn là chỗ bên này...” Cô còn chưa giải thích xong. Ngôn Hàm đã cúi đầu ngậm lấy mảnh kẹo bông gòn và cả ngón tay cô.
Toàn thân Chân Noãn như có dòng điện lướt qua làm bụng râm ran. Anh mút lấy đầu ngón tay cô, ánh mắt sáng quắc đang cười nhìn cô, dường như rất hưởng thụ vẻ hoảng hốt và thẹn thùng này. Kẹo bông gòn vừa vào miệng đã tan ra, anh ngẩng đầu lên, tay cô vẫn còn lơ lửng trong không trung, vẻ mặt kinh ngạc đến hoá đá.
Ngôn Hàm cúi đầu lần nữa: “Anh xem thử có phải chưa ăn sạch không.”
Chân Noãn vội rụt tay lại, luống cuống khẽ nói: “Sạch, sạch rồi ạ!” Cô xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, “Tay của em đâu phải kẹo que, không ngon đâu.”
“Vậy sao? Anh cảm thấy mùi vị cũng khá lắm.”
“...”
Trong khu vui chơi, người mặc đồ con rồi bắt đầu diễu hành, diễn viên mặc áo sặc sỡ mang mặt nạ hoá trang và người rối thỉnh thoảng múa may với tư thế kỳ lạ quái gở, vừa đi vừa nhảy, vừa múa vừa hát. Mọi người rối rít tụ tập về phía bên này.
Người càng lúc càng đông, không biết ai đẩy cô một cái, kẹo bông gòn trong tay bị ép dính vào mái tóc xoăn của cô gái phía trước.
Chân Noãn cúi đầu nhìn que kẹo trống không trong tay, lại nhìn kẹo bông gòn đang lắc lư trên mái tóc cô gái bèn vội vàng đưa tay đến gỡ ra. Cô gái kia không ngừng đi về phía trước, Chân Noãn luồn lách đi theo dòng người, vất vả lắm mới kéo nó ra được, nhưng quay đầu nhìn lại thì đã lạc mất Ngôn Hàm.
Du khách đi theo người rối khua tay múa chân, Chân Noãn di chuyển khó nhọc, nhìn dáo dác xung quanh, bắt đầu sợ hãi. Đám người chen chúc xô đẩy, luôn đè sát vào cô khiến cô khó chịu vô cùng. Xung quanh rất huyên náo, người rối và những chiếc mặt nạ mang màu sắc rực rỡ nhưng ánh mắt lại trống rỗng, không hề vui vẻ mà mang đến cảm giác đáng sợ.
“Đội trưởng... anh đang ở đâu?”
Cô co ro, trôi theo dòng người xung quanh, rốt cuộc đã trông thấy được khuôn mặt quen thuộc của anh giữa biển người lay động. Dường như anh cũng đang tìm cô, cau mày lộ vẻ sốt ruột.
Cô gọi anh: “Đội trưởng...”
Anh lập tức quay đầu lại, bốn mắt họ nhìn nhau qua đám người đông đúc.
“Em đứng yên đi, anh đến đó ngay!”
Anh len lỏi qua từng người, đột nhiên loạng choạng như bị ai đẩy. Chân Noãn giật thót tim, thấy anh nhíu mày quay đầu nhìn đám người hỗn loạn, lại cúi đầu nhìn về phía tay mình.
Chân Noãn gạt đám người nhốn nháo, chen lấn chui đến liền thấy Ngôn Hàm nhanh chóng mở ra một phong thư màu trắng, ngoài bì thư in hai chữ “Ngôn Hàm” bằng mực nước màu tím.
Bên trong có một tấm thẻ hoa hồng trên nền trắng, hoa văn thoạt nhìn như máu tươi giàn giụa trên mặt tường, giữa bóng đêm trông kinh khủng lạ thường. Trên đó có một hàng chữ quái dị kiểu máu chảy: Tôi biết mười năm trước, các người đã làm gì.
Chân Noãn sửng sốt ngẩng đầu, Ngôn Hàm đã cất bước đuổi theo.
“Chân Noãn, em đi về trước đi!”
“Đội trưởng!” Cô chạy theo anh, nhưng cô vừa gầy gò vừa yếu ớt, bị đám người xô đẩy sang trái rồi lại sang phải. Bóng lưng Ngôn Hàm càng lúc càng xa.
Người mang mặt nạ và người rối lắc lư chen chúc trước mặt cô, cô cuống cuồng đến mức toát mồ hôi, ra sức gạt đám người đuổi theo.
Trên con đường rợp bóng cây, ánh đèn màu lướt đi cực nhanh, cuộc diễu hành và vũ hội huyên náo nhanh chóng biến mất phía sau, thế giới đêm tối dần dần yên tĩnh. Chân Noãn chạy qua khu giải trí rồi bãi đỗ xe, cuối cùng chạy không nổi nữa đành dừng lại, khom người thở hổn hà hổn hển, cổ họng vừa khô khốc vừa khản đặc.
Xung quanh chỉ có cây xanh um tùm và ánh đèn đường, những chiếc bóng lay động vừa như ma quỷ lại nhác như con người. Một toà nhà kiểu u to lớn như pháo đài, có vô số cửa sổ tựa mắt người đang tắt đèn tàn lửa.
Cô khẽ thăm dò: “Đội trưởng?”
Cửa sổ đen ngòm đóng kín, không ai trả lời. Cô lấy điện thoại ra gọi, âm thanh nhắc nhở số máy đang gọi đã ngoài vùng phủ sóng. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Cô quay đầu nhìn ánh đèn khu vui chơi ở phía xa, lại quay trở về nhìn pháo đài tối như mực kia: “Đội trưởng có ở bên trong không nhỉ?”
Đương nhiên vẫn không ai trả lời cô. Cô chán nản nhìn hai bên, mới vừa nãy rõ ràng còn nhìn thấy Ngôn Hàm đã chạy vào pháo đài kia mà.
Chân Noãn đẩy cánh cổng sắt nặng nề ra, một lối hành lang dài hun hút hiện ra trước mắt cô, không có đại sảnh mà chỉ có đường hành lang rất hẹp, trên vách tường treo mấy chiếc đèn sợi đốt màu vàng mờ ảo. Cô ló đầu nhìn, không dám đi vào, định gọi cho Ngôn Hàm lần nữa, nhưng lấy điện thoại ra thì phát hiện sóng đã yếu. Không sai, vừa nãy không phải ảo giác, thật sự Đội trưởng đã vào đây nên điện thoại mới ngoài vùng phủ sóng như vậy.
Cô thấy hai tấm vé nằm trên đất, chính là vé Ngôn Hàm đã mua, anh đã gấp chúng thành chiếc thuyền nhỏ. Đội trưởng quả thật ở bên trong rồi.
Cô rướn cổ khẽ gọi: “Đội trưởng?” m thanh quá nhỏ. Cô rờn rợn lè lưỡi, đi vào trong hai bước rồi gọi với vào hành lang tối tăm chật hẹp: “Đội trưởng!”
“Đội trưởng... trưởng... trưởng...” Một tràng âm thanh dịu dàng khe khẽ vang vọng du dương.
Chân Noãn sởn gai ốc, chợt nghe tiếng cửa sắt nặng nề phía sau vang lên kẽo kẹt rồi khẽ động. Cô kinh hoàng quay đầu lại, cánh cổng cao lớn dày nặng đang tự động đóng sập. Cô lao đến kéo lại, nhưng giống như có người cũng đang kéo từ bên ngoài khiến cảnh cổng đóng sầm lại dưới sức mạnh không gì cản nổi.
Thế nhưng cô lại không tài nào mở ra, vừa nãy đẩy cửa còn rất dễ dàng cơ mà. Chân Noãn đờ người, quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh, sợ hãi khẽ nức nở, nhào đến cửa vừa kéo vừa cào nhưng cánh cửa sắt vẫn im im bất động.
Cô bỗng nhớ lại khi nãy nhìn từ bên ngoài, pháo đài đen sì kia không hề có chút ánh sáng, nhưng bên trong rõ ràng sáng đèn kia mà. Cô sởn gai ốc, từ từ quay đầu lại. Hành lang vẫn cứ trống trải, chật hẹp và sâu hun hút như khi nãy.
Cô tựa sát vào cửa, lưng đẫm mồ hôi, lấy điện thoại ra xem nhưng không có tín hiệu nào cả. Kêu cứu cũng vô ích, pháo đài này dày đến mức ánh sáng cũng không hắt ra ngoài nổi. Cô giơ cao điện thoại, vừa men theo vách tường xung quanh tìm tín hiệu vừa dè dặt đi sâu vào hành lang. Chỉ có mỗi con đường này thôi, cô nhất định sẽ tìm thấy Đội trưởng. Có Đội trưởng bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi nữa. Ừ, đúng là như vậy.
Cô không biết mình đã đi vào trong bao nhiêu mét, quanh quanh quẹo quẹo, không có điểm cuối mà chỉ có từng chiếc bóng đèn sợi đốt công suất thấp nối tiếp nhau. Rốt cuộc cũng đã đến cuối đường, phía trước lại là bức tường sừng sững chắn kín.
Ngõ cụt ư? Chân Noãn đầm đìa mồ hôi lạnh. Vừa nãy cô đi một mạch đến đây, thấy trên tường không có cửa sổ cũng chẳng có cửa ra, cửa vào chỉ có thể mở từ bên ngoài. Vậy người đi vào đây rồi ở đâu? Kẻ Đội trưởng đuổi theo và cả Đội trưởng rõ ràng đã vào đây mà, hai người họ đã biến đâu mất rồi?
Lòng bàn tay Chân Noãn toát mồ hôi. Cô lần mò đến vách tường rồi nhìn xung quanh, thầm nghĩ dù sao cũng phải tìm được một khe hở. Đây không phải là bức tường mà là một cánh cửa màu xám trắng không có ổ khoá. Cô tìm được một tay nắm ẩn giữa cánh cửa, vừa đưa tay ấn vào đẩy ra thì cửa đã mở.
Không gian trước mặt càng hẹp hơn, không có hành lang và trần nhà, chỉ có một cầu thang xoắn đi xuống sâu không thấy đáy, hệt như một cái giếng. Chân Noãn đứng trên bậc thang, nắm lấy cửa không dám nhúc nhích.
Sau lưng cánh cửa này không có tay nắm, nó không thể nào mở ra từ bên trong như cổng vào khi nãy được. Cô cau mày, thầm nghĩ mình đi theo Ngôn Hàm đến đây và thật sự đã nhìn thấy anh mà.
Lúc này, trên đầu vang lên một giọng nói máy móc dịu dàng và kỳ quặc: “Kính chào quý khách, chào mừng quý khách tham gia trò chơi Thoát Khỏi Mật Thất phiên bản người thật.”
Chân Noãn ngẩng phắt đầu lên, trong màn hình LED trên vách tường có một chú hề mặt trắng mũi đỏ, vành mắt tô viền đen đậm, đang nhìn cô chằm chằm, động tác khoa trương như máy móc.
“Quý khách đã bước vào trò chơi thì không thể lùi về sau. Xin quý khách chọn một con đường, phát huy sự thông minh và tài trí của mình để tiếp tục tiến về phía trước. Chúc quý khách tìm được đầy đủ dụng cụ và gợi ý để phá giải mật mã, mở được cơ quan và thành công thoát khỏi mật thất.”
Chân Noãn á khẩu.
“Nếu quý khách cần giúp đỡ, xin ấn nút báo cảnh sát trên vách tường, nhân viên phục vụ sẽ lập tức cứu viện cho quý khách.”
Chân Noãn đến ấn, nhưng cái nút hoàn toàn vô hiệu, đèn thông báo bên trên cũng không sáng. Cô ngẩng đầu nhìn chú hề: “Nó hư rồi.”
Gương mặt chú hề đã dừng lại hình ảnh nụ cười cứng đờ, phát hình đã ngưng.
Chân Noãn nghẹn lời. Cô ấn nút nhưng vẫn không có tín hiệu. Trên bảng thông tin có đặt tấm bản đồ, cô cầm một tờ lên xem. Vị trí của cô là cửa vào, bên dưới có một khu lựa chọn, lại có chi chít những căn phòng để rời khỏi mật thất nữa.
Chuyện đến nước này chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi. Đây là khu vui chơi, xung quanh còn cố ý sắp đặt một cách quái gở. Cô vịn vách tường, đi xuống cầu thang từng bậc một: “Mình đến tìm Đội trưởng... Đội trưởng ở bên dưới. Đội trưởng...”
Trên đỉnh đầu xa xa truyền đến tiếng cót két như có như không. Chân Noãn dừng lại, vịn vách tường rồi ngẩng đầu xem. Nơi tầm mắt nhìn thấy chỉ có cầu thang chật hẹp xoay tròn và ngọn đèn mờ ảo. Cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh máy móc từ chú hề: “... Chào mừng quý khách tham gia trò chơi Thoát Khỏi Mật Thất phiên bản người thật...”
Có người vào rồi sao? Mặt Chân Noãn trắng bệch, chạy xuống nhanh như chớp. Dưới cầu thang là một đại sảnh rất lạ với nhiều vách tường thẳng đứng, cô không nhìn ra bố cục của nó. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô chạy đến núp sau vách tường kín.
Đã trễ thế này, sẽ không có ai đến chơi trò Thoát Khỏi Mật Thất cả. Huống chi, bên ngoài có đặt biển thông báo tạm ngưng sửa chữa. Cô nhớ đến phong thư Ngôn Hàm nhận được, nghĩ bụng nhất định là có chuyện xấu sắp xảy ra rồi.
Người đến không tốt, không phải là Ngôn Hàm. Cô nhận ra được tiếng bước chân của anh. Trên bản đồ cho thấy nơi này là đại sảnh xuất phát, có ba lối ra tương ứng với ba tuyến đường dành cho người chơi. Cô không biết Ngôn Hàm đã đi lối nào, nhưng cô đang bị vây trong những vách tường mà cách lối ra nào cũng rất xa.
Cô khẽ quay người, không ngờ xương lại kêu lên răng rắc. Mắt cô đờ đẫn, bước chân của người đàn ông ở ngoài mấy vách tường kia dừng lại. Hắn đã phát hiện ra cô rồi ư? Không khí yên lặng như tờ, nhưng Chân Noãn cảm giác được người đó đang nhẹ nhàng tiến đến gần cô.
Lưng cô đổ mồ hôi lạnh, dang rộng hai tay vì sợ quần áo cọ vào nhau vang lên tiếng sột soạt. Cô bước đi vô cùng chậm chạp, gót chân chạm đất, nhích từng chút về phía mặt tường còn lại. Quá nhẹ và quá chậm đến nỗi trọng tâm cô không vững, loạng choạng đi đến cạnh tường. Mùi khói rất nhạt bay trong không gian tĩnh lặng đang nhanh chóng đến gần.
Trên mặt đất xuất hiện một bóng đen không ngừng lan rộng, đối phương đã đi đến mặt tường còn lại. Chân Noãn che miệng quay người bỏ chạy. Người đàn ông kia tức tốc tiến lên, đưa tay nắm lấy bả vai cô, vặn thật mạnh rồi quay người cô qua.
“Buông ra…”
Tiếng thét của Chân Noãn chợt im bặt, cô trợn mắt kinh ngạc nhìn đối phương. Đối phương cũng ngạc nhiên nhìn cô, hai người đồng thanh.
“Đới Thanh?”
“Chị dâu?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Sao chị lại ở đây?”
Đới Thanh buông cô ra: “Chị nói trước đi!”
“Đội trưởng… Tôi không thấy anh ấy đâu cả.”
“Chị đi chung với Đội trưởng Ngôn à?”
“Phải! Bọn tôi đang ở khu vui chơi thì có người nhét lá thư cho anh ấy, anh ấy vừa xem đã lập tức đuổi theo. Tôi chạy theo đến đây nhưng không thấy anh ấy đâu nữa. Tôi lại không ra được khỏi cái nơi quái quỷ này.” Cô nhìn Đới Thanh. “Sao anh cũng đến đây? Thẩm Dực bảo anh đi theo tôi sao?”
“À…” Đới Thanh ra chiều quanh co, đưa tay ra phía sau.
Chân Noãn tinh mắt, nhận ra đó là phong thư, bên trên có hai chữ Đới Thanh màu xanh.
“Không phải Thẩm Dực. Anh là bị người ta dụ đến đây.” Trong nháy mắt, cô đã hiểu ra hết tất cả. “Anh từng làm lính đặc chủng?”
Đới Thanh cười gượng: “Còn lập công nữa, nhưng sau phạm lỗi nên bị khai trừ, đi theo anh Dực lăn lộn luôn.”
“Năm đó, anh và Đội trưởng chung một tổ, những năm sau này lại đối nghịch với anh ấy, anh cũng…”
“Chị dâu, chị nói vậy không đúng rồi. Anh Dực thật sự là người dân lương thiện, làm ăn đàng hoàng, xưa nay đều an phận.” Thật ra, anh ta lớn hơn Chân Noãn, nhưng đã quen gọi cô là chị dâu nên không sửa được.
Chân Noãn cứng họng, định nói gì đó thì Đới Thanh đột nhiên nhíu mày, ra dấu tay im lặng với cô rồi rón rén đi đến bên tường.
Còn có người khác ư?
Anh ta đột nhiên tung cú đấm ra phía sau tường, đối phương nhanh chóng đưa tay đỡ.
“Là anh?”
“Là anh?”
Đới Thanh quay đầu lại nhìn Chân Noãn: “Lại là người quen.”
Đối phương đi ra khỏi phía sau tường, Chân Noãn sửng sốt: “Đội phó Trình? Sao anh…” Cô thấy lá thư trong tay anh ấy. “Không nhìn ra trước đây anh và Đội trưởng là chiến hữu đấy!”
“Hành động Ngân Kiếm là cơ mật.”
“Nhưng lúc em lên mạng tìm kiếm tư liệu của Đội trưởng đã từng thấy qua mà.”
Trình Phóng giải thích: “Đó là biệt hiệu công khai, nếu em tìm hành động Ngân Kiếm thì không tra được nội dung và những tổ viên khác đâu.”
“Giống như che giấu vậy à?”
“Ừ.”
“Vậy tên thật của hành động Ngân Kiếm là gì?”
Trình Phóng chần chừ. Trái lại, Đới Thanh điềm nhiên tiết lộ: “Cầu Vồng.”
“...”
Chân Noãn thầm nghĩ quả nhiên tên Ngân Kiếm nghe chính thống hơn, Cầu Vồng là cái quái quỷ gì… Hơn nữa, Đới Thanh chắc không phải được cài bên cạnh Thẩm Dực chứ… Thảo nào Thẩm Dực luôn bị Ngôn Hàm gài bẫy. Trong lòng cô không thoải mái lắm, định hỏi Đới Thanh nhưng lại kiêng dè Trình Phóng đang ở đây, chuyện này không thể nói lung tung.
Trình Phóng: “Xem ra là có người đã cố ý tập hợp chúng ta lại rồi. Có điều, sao Mèo Con lại ở đây?”
“Em đuổi theo Đội trưởng, nhìn thấy anh ấy chạy vào đây nhưng không thấy người đâu hết. Bọn anh thì sao, sao lại đến khu vui chơi?”
“Một người bạn mở công ty, chúng tôi tụ họp với nhau. Lúc trước, Đội trưởng Ngôn còn từ chối nói không tham gia, không ngờ anh ta cũng đến.” Đới Thanh nói.
Trình Phóng không lên tiếng vì lý do cũng giống thế. Chân Noãn suy nghĩ, họ đến khu vui chơi tham gia cùng một buổi họp mặt, nhưng lại bị chia ra dẫn dụ đến đây ư?
Cô nói: “Là Đội trưởng dẫn tôi đến…” Cô thấy Trình Phóng ở đây nên đành im lặng. Đội trưởng không tham gia buổi họp mặt là vì đưa cô đi chơi.
Đới Thanh mở bản đồ ra: “Những người khác chắc đang ở bên trong, chúng ta nghĩ xem nên đi đường nào.”
“Chắc chắn chỉ có một cánh cửa có thể mở ra.” Trình Phóng nói. “Đối phương muốn tập hợp mọi người lại nên khả năng ngẫu nhiên chia tách chúng ta ra không lớn.”
Chân Noãn: “Lỡ như mục đích của đối phương là tách mọi người ra sau đó giết chết từng người một thì sao?”
Đới Thanh và Trình Phóng đều im lặng.
“Chắc sẽ không đâu.”
Ba người cùng nhau đi tìm cửa ra. Quả nhiên, đúng như Trình Phóng suy đoán, có hai cánh cửa kéo đẩy thế nào cũng không ra, không có tay cầm và cũng không có ổ khóa, chỉ có cánh cửa cuối cùng còn sót lại là cửa mật mã.
“Phải tìm mật mã sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Chân Noãn: “Trong trò Thoát Khỏi Mật Thất sẽ có dụng cụ và manh mối đấy!”
Đới Thanh: “Nhưng hiện giờ, trong phòng này chẳng có gì cả.”
Chân Noãn nhìn về phía những vách tường kỳ lạ kia, từng bức vách dựng thẳng không theo quy tắc, chiều rộng không đến hai mét, còn đỉnh không chạm đến trần nhà.
“Những bức tường này thật quái lạ, chúng rất lộn xộn. Liệu có phải là manh mối gì không?”
“Rất có thể.”
Năm giờ chiều, Chân Noãn bắt đầu thấy nôn nao. Ngôn Hàm nói định dẫn cô đi ăn tối, cùng nhau đón đêm Bình an. Ồ, xem như có lần hẹn hò đầu tiên rồi! Chân Noãn nghĩ thế rồi nhìn xung quanh, trong Phòng thí nghiệm không có ai cả.
Cô soi gương ngắm nghía, bản thân không biết trang điểm nên chỉ sửa sang lại đầu tóc chút xíu. Thời tiết lạnh lẽo khiến môi hơi tái nhợt, cô bất giác cắn cắn môi như mọi khi nhưng không có hiệu quả.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chân Noãn hoảng hốt. Vừa trông thấy là Quan Tiểu Du, cô bèn vội vàng quay đầu lại, làm bộ như nhìn từ mép gương. Nếu Quan Tiểu Du trêu cô ngốc nghếch, cô nhất định không giấu giếm được. Người trong đội vẫn còn chưa biết cô và Ngôn Hàm đang... yêu đương bí mật mà.
Nhưng Quan Tiểu Du không hề chú ý đến, sắc mặt rất khó coi: “Khó chịu quá!”
“Sao thế?”
“Thì vụ án xác ướp chứ còn gì nữa.”
“Hả? Không phải Đội trưởng nói phải làm sạch nhựa đường trong bãi rác sao...” Chân Noãn nói. “Tìm được xác ướp mới rồi hả?”
“Chưa. Nhưng chắc là sắp rồi.” Cô ấy đưa mẫu xét nghiệm cho Chân Noãn. “Lúc cậu không ở đây, mình đã bảo Tiểu Tùng xem qua rồi.”
Trong giây phút Chân Noãn nhận lấy, cô thoáng tê tái như có ai cầm dao cứa rách lưng mình: “Đây là một mảnh... mô dưới da?”
“Đúng, Tiểu Tùng nói nó xuất phát từ vùng sau gáy. Xét nghiệm qua rồi, là của Hạ Thời.”
Chân Noãn lặng im.
“Tuy mấy năm trước từng phát hiện hai nhóm xương và thịt vụn của Hạ Thời, nhưng vẫn chưa tìm được hài cốt nguyên vẹn. Lần này, có thể trong đống thùng nhựa đường chưa làm tan kia... còn cái xác nguyên vẹn.”
Yên lặng như tờ.
Chân Noãn: “Cô ấy được phát hiện chung với người tên Lữ Băng kia thì manh mối sẽ nhiều hơn một chút, đúng không?”
“Tạm thời chưa có. Tiểu Tùng nói rất kỳ lạ, mức độ bỏng và ăn mòn trên mảnh da này của Hạ Thời nghiêm trọng hơn xác ướp Lữ Băng nhiều, cả lớp biểu bì đều không còn. Hai người họ có thể không xảy ra chuyện cùng một thời điểm, nhưng lại ở cùng một chỗ.”
“Không phải cùng một thời điểm ư? Nhưng miệng Lữ Băng ngậm lấy chiếc nhẫn của Hạ Thời mà?”
“Phải đấy, giải thích sao cũng không thông, vụ án này quái lạ quá! Chỉ có thể tiếp tục làm tan nhựa đường, chờ tìm ra cả bộ hài cốt rồi xem sao thôi.”
“Vậy... Đội trưởng biết chưa?”
“Biết rồi.”
Chân Noãn: “Khi nào?”
“Lúc hai người ở Thâm Thành, mình đã báo cáo với anh ấy rồi, cũng đã tra được xưởng nhựa đường thuộc sản nghiệp cũ của ông chủ Hoa Thịnh. Nhưng Hoa Thịnh là công ty đóng thuế lớn của Dự Thành, điều tra phải thật cẩn thận. Ơ? Mà cậu không biết à? Đội trưởng không nói với cậu sao?”
“Không có.”
Đã sớm biết nhưng ở trước mặt cô lại vẫn nhẹ nhàng thư thái, Chân Noãn bỗng đau lòng.
Tan làm, Chân Noãn ngoan ngoãn đi đến ngồi vào xe Ngôn Hàm, không hỏi anh có cần tăng ca, tiếp tục đào bới nhựa đường không. Đó là quá khứ của anh, cô không muốn tìm hiểu. Nếu anh đã chuẩn bị sẵn sàng và muốn kể lại, cô sẽ lắng nghe.
Cô quên cài dây an toàn, anh nghiêng người đến cài giúp cô. Anh cúi đầu, mái tóc phất phơ che khuất đôi mắt đẹp, khoé môi nhoẻn cười lại gần trong gang tấc.
Cô cũng khẽ cười. Anh cài dây an toàn xong liền ngẩng đầu nhìn thấy: “Cười cái gì?”
“Hình như có thêm một chút cảm giác hạnh phúc.” Cô dùng ngón cái và ngón trỏ ước lượng. Cô không biết chôn giấu ý nghĩ, cứ thành thật bày tỏ như một đứa trẻ, trong lòng vui vẻ liền vội vàng biểu lộ và chia sẻ ngay.
“Bởi vì dây an toàn à?”
“Không phải.” Cô rụt rè. “Bởi vì dường như đã thích Đội trưởng nhiều hơn một chút ạ!”
Anh sửng sốt, gượng cười nhạt, không nói gì mà chỉ lấy ngón cái mơn trớn gương mặt cô. Cô nghiêng đầu, cọ mặt vào ngón tay anh, mím môi cười mà lòng vừa chua xót vừa ấm áp.
Đội trưởng, anh đừng buồn, sau này em sẽ ở bên anh, được không?
Anh chọn nhà hàng tây, cô đi đến cửa liền bước chậm lại, quay đầu nhìn đầy lưu luyến. Anh cúi đầu hỏi: “Không thích à?”
Cô xoắn ngón tay vào nhau, chậm chạp nói: “Em thích ăn lẩu, khói bốc nghi ngút rất ấm áp.”
Ngôn Hàm đờ người một giây, bỗng bật cười. Cô không rõ lắm ý tứ trong đó.
“Em nói chuyện chậm quá, anh nghe thành...” Anh nhại lại giọng điệu ngốc nghếch và đáng yêu của cô. “Em thích ăn Tiểu Hoả(*)...”
(*) Từ “lẩu” Chân Noãn nói ở đây là “tiểu hoả oa” (小火锅). Ngôn Hàm nghe thiếu chữ sau, thành ra biệt danh của mình.
Gương mặt đỏ ửng, cô véo nhẹ tay anh.
“Đi thôi.” Anh nắm chặt tay cô, quay trở về.
“Đội trưởng...”
“Sao cơ?”
“Ăn xong mình đi đâu?”
“Không phải trong sổ em viết là đêm Giáng sinh đến khu vui chơi sao?”
Ồ, anh vẫn còn nhớ. Anh đang dỗ cô vui đây mà! Chân Noãn được anh nắm tay, quay đầu nhìn bông tuyết trên cửa kính, cười ấm lòng. Giữa cơn gió bấc giá rét, cô muốn cùng với Đội trưởng trải qua đêm Giáng sinh ấm áp này.
Khu vui chơi sáng như ban ngày, ánh đèn rực rỡ hoà cùng âm nhạc lãng mạn. Khắp nơi đều thấy tuyết trắng, tuần lộc và ông già Noel. Nhiệt độ rất thấp nhưng du khách vẫn tấp nập. Chân Noãn chưa đi được bao lâu đã bị quầy kẹo bông gòn ven đường hấp dẫn.
“Muốn ăn cái đó à?”
“Vâng...”
“Thích màu nào?”
“Đội trưởng thì sao?”
Anh cười và nói rất khẽ: “Không phải em ăn sao? Hỏi anh làm gì?”
“Nhưng em muốn cho Đội trưởng ăn một miếng mà.” Bóng đêm nhuộm mắt cô đen lay láy.
“Em muốn cho anh ăn một miếng à?” Anh lặp lại với ý trêu đùa.
Cô lắp bắp: “... Kẹo... bông gòn... Em nói là kẹo bông gòn cơ!”
Anh xoa đầu cô: “Màu trắng đi!”
“Giống em, em cũng thích màu trắng đấy!”
Ngôn Hàm nhận lấy một cây đưa vào tay cô, cô lập tức vui mừng, mắt sáng lấp lánh, há miệng định cắn một miếng. Nhưng thử bên trái rồi lại thử bên phải, cây kẹo bông tròn xoe thế này khiến cô không nỡ cắn ở đâu cả.
Chân Noãn nhìn những người đang ăn kẹo bên cạnh, học theo họ lấy tay kéo ra một mảnh rồi đưa đến môi Ngôn Hàm: “Đội trưởng, anh ăn đi!”
“Đây không phải là chỗ em vừa mới cắn chứ?”
“Ớ, em ăn là chỗ bên này...” Cô còn chưa giải thích xong. Ngôn Hàm đã cúi đầu ngậm lấy mảnh kẹo bông gòn và cả ngón tay cô.
Toàn thân Chân Noãn như có dòng điện lướt qua làm bụng râm ran. Anh mút lấy đầu ngón tay cô, ánh mắt sáng quắc đang cười nhìn cô, dường như rất hưởng thụ vẻ hoảng hốt và thẹn thùng này. Kẹo bông gòn vừa vào miệng đã tan ra, anh ngẩng đầu lên, tay cô vẫn còn lơ lửng trong không trung, vẻ mặt kinh ngạc đến hoá đá.
Ngôn Hàm cúi đầu lần nữa: “Anh xem thử có phải chưa ăn sạch không.”
Chân Noãn vội rụt tay lại, luống cuống khẽ nói: “Sạch, sạch rồi ạ!” Cô xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, “Tay của em đâu phải kẹo que, không ngon đâu.”
“Vậy sao? Anh cảm thấy mùi vị cũng khá lắm.”
“...”
Trong khu vui chơi, người mặc đồ con rồi bắt đầu diễu hành, diễn viên mặc áo sặc sỡ mang mặt nạ hoá trang và người rối thỉnh thoảng múa may với tư thế kỳ lạ quái gở, vừa đi vừa nhảy, vừa múa vừa hát. Mọi người rối rít tụ tập về phía bên này.
Người càng lúc càng đông, không biết ai đẩy cô một cái, kẹo bông gòn trong tay bị ép dính vào mái tóc xoăn của cô gái phía trước.
Chân Noãn cúi đầu nhìn que kẹo trống không trong tay, lại nhìn kẹo bông gòn đang lắc lư trên mái tóc cô gái bèn vội vàng đưa tay đến gỡ ra. Cô gái kia không ngừng đi về phía trước, Chân Noãn luồn lách đi theo dòng người, vất vả lắm mới kéo nó ra được, nhưng quay đầu nhìn lại thì đã lạc mất Ngôn Hàm.
Du khách đi theo người rối khua tay múa chân, Chân Noãn di chuyển khó nhọc, nhìn dáo dác xung quanh, bắt đầu sợ hãi. Đám người chen chúc xô đẩy, luôn đè sát vào cô khiến cô khó chịu vô cùng. Xung quanh rất huyên náo, người rối và những chiếc mặt nạ mang màu sắc rực rỡ nhưng ánh mắt lại trống rỗng, không hề vui vẻ mà mang đến cảm giác đáng sợ.
“Đội trưởng... anh đang ở đâu?”
Cô co ro, trôi theo dòng người xung quanh, rốt cuộc đã trông thấy được khuôn mặt quen thuộc của anh giữa biển người lay động. Dường như anh cũng đang tìm cô, cau mày lộ vẻ sốt ruột.
Cô gọi anh: “Đội trưởng...”
Anh lập tức quay đầu lại, bốn mắt họ nhìn nhau qua đám người đông đúc.
“Em đứng yên đi, anh đến đó ngay!”
Anh len lỏi qua từng người, đột nhiên loạng choạng như bị ai đẩy. Chân Noãn giật thót tim, thấy anh nhíu mày quay đầu nhìn đám người hỗn loạn, lại cúi đầu nhìn về phía tay mình.
Chân Noãn gạt đám người nhốn nháo, chen lấn chui đến liền thấy Ngôn Hàm nhanh chóng mở ra một phong thư màu trắng, ngoài bì thư in hai chữ “Ngôn Hàm” bằng mực nước màu tím.
Bên trong có một tấm thẻ hoa hồng trên nền trắng, hoa văn thoạt nhìn như máu tươi giàn giụa trên mặt tường, giữa bóng đêm trông kinh khủng lạ thường. Trên đó có một hàng chữ quái dị kiểu máu chảy: Tôi biết mười năm trước, các người đã làm gì.
Chân Noãn sửng sốt ngẩng đầu, Ngôn Hàm đã cất bước đuổi theo.
“Chân Noãn, em đi về trước đi!”
“Đội trưởng!” Cô chạy theo anh, nhưng cô vừa gầy gò vừa yếu ớt, bị đám người xô đẩy sang trái rồi lại sang phải. Bóng lưng Ngôn Hàm càng lúc càng xa.
Người mang mặt nạ và người rối lắc lư chen chúc trước mặt cô, cô cuống cuồng đến mức toát mồ hôi, ra sức gạt đám người đuổi theo.
Trên con đường rợp bóng cây, ánh đèn màu lướt đi cực nhanh, cuộc diễu hành và vũ hội huyên náo nhanh chóng biến mất phía sau, thế giới đêm tối dần dần yên tĩnh. Chân Noãn chạy qua khu giải trí rồi bãi đỗ xe, cuối cùng chạy không nổi nữa đành dừng lại, khom người thở hổn hà hổn hển, cổ họng vừa khô khốc vừa khản đặc.
Xung quanh chỉ có cây xanh um tùm và ánh đèn đường, những chiếc bóng lay động vừa như ma quỷ lại nhác như con người. Một toà nhà kiểu u to lớn như pháo đài, có vô số cửa sổ tựa mắt người đang tắt đèn tàn lửa.
Cô khẽ thăm dò: “Đội trưởng?”
Cửa sổ đen ngòm đóng kín, không ai trả lời. Cô lấy điện thoại ra gọi, âm thanh nhắc nhở số máy đang gọi đã ngoài vùng phủ sóng. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Cô quay đầu nhìn ánh đèn khu vui chơi ở phía xa, lại quay trở về nhìn pháo đài tối như mực kia: “Đội trưởng có ở bên trong không nhỉ?”
Đương nhiên vẫn không ai trả lời cô. Cô chán nản nhìn hai bên, mới vừa nãy rõ ràng còn nhìn thấy Ngôn Hàm đã chạy vào pháo đài kia mà.
Chân Noãn đẩy cánh cổng sắt nặng nề ra, một lối hành lang dài hun hút hiện ra trước mắt cô, không có đại sảnh mà chỉ có đường hành lang rất hẹp, trên vách tường treo mấy chiếc đèn sợi đốt màu vàng mờ ảo. Cô ló đầu nhìn, không dám đi vào, định gọi cho Ngôn Hàm lần nữa, nhưng lấy điện thoại ra thì phát hiện sóng đã yếu. Không sai, vừa nãy không phải ảo giác, thật sự Đội trưởng đã vào đây nên điện thoại mới ngoài vùng phủ sóng như vậy.
Cô thấy hai tấm vé nằm trên đất, chính là vé Ngôn Hàm đã mua, anh đã gấp chúng thành chiếc thuyền nhỏ. Đội trưởng quả thật ở bên trong rồi.
Cô rướn cổ khẽ gọi: “Đội trưởng?” m thanh quá nhỏ. Cô rờn rợn lè lưỡi, đi vào trong hai bước rồi gọi với vào hành lang tối tăm chật hẹp: “Đội trưởng!”
“Đội trưởng... trưởng... trưởng...” Một tràng âm thanh dịu dàng khe khẽ vang vọng du dương.
Chân Noãn sởn gai ốc, chợt nghe tiếng cửa sắt nặng nề phía sau vang lên kẽo kẹt rồi khẽ động. Cô kinh hoàng quay đầu lại, cánh cổng cao lớn dày nặng đang tự động đóng sập. Cô lao đến kéo lại, nhưng giống như có người cũng đang kéo từ bên ngoài khiến cảnh cổng đóng sầm lại dưới sức mạnh không gì cản nổi.
Thế nhưng cô lại không tài nào mở ra, vừa nãy đẩy cửa còn rất dễ dàng cơ mà. Chân Noãn đờ người, quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh, sợ hãi khẽ nức nở, nhào đến cửa vừa kéo vừa cào nhưng cánh cửa sắt vẫn im im bất động.
Cô bỗng nhớ lại khi nãy nhìn từ bên ngoài, pháo đài đen sì kia không hề có chút ánh sáng, nhưng bên trong rõ ràng sáng đèn kia mà. Cô sởn gai ốc, từ từ quay đầu lại. Hành lang vẫn cứ trống trải, chật hẹp và sâu hun hút như khi nãy.
Cô tựa sát vào cửa, lưng đẫm mồ hôi, lấy điện thoại ra xem nhưng không có tín hiệu nào cả. Kêu cứu cũng vô ích, pháo đài này dày đến mức ánh sáng cũng không hắt ra ngoài nổi. Cô giơ cao điện thoại, vừa men theo vách tường xung quanh tìm tín hiệu vừa dè dặt đi sâu vào hành lang. Chỉ có mỗi con đường này thôi, cô nhất định sẽ tìm thấy Đội trưởng. Có Đội trưởng bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi nữa. Ừ, đúng là như vậy.
Cô không biết mình đã đi vào trong bao nhiêu mét, quanh quanh quẹo quẹo, không có điểm cuối mà chỉ có từng chiếc bóng đèn sợi đốt công suất thấp nối tiếp nhau. Rốt cuộc cũng đã đến cuối đường, phía trước lại là bức tường sừng sững chắn kín.
Ngõ cụt ư? Chân Noãn đầm đìa mồ hôi lạnh. Vừa nãy cô đi một mạch đến đây, thấy trên tường không có cửa sổ cũng chẳng có cửa ra, cửa vào chỉ có thể mở từ bên ngoài. Vậy người đi vào đây rồi ở đâu? Kẻ Đội trưởng đuổi theo và cả Đội trưởng rõ ràng đã vào đây mà, hai người họ đã biến đâu mất rồi?
Lòng bàn tay Chân Noãn toát mồ hôi. Cô lần mò đến vách tường rồi nhìn xung quanh, thầm nghĩ dù sao cũng phải tìm được một khe hở. Đây không phải là bức tường mà là một cánh cửa màu xám trắng không có ổ khoá. Cô tìm được một tay nắm ẩn giữa cánh cửa, vừa đưa tay ấn vào đẩy ra thì cửa đã mở.
Không gian trước mặt càng hẹp hơn, không có hành lang và trần nhà, chỉ có một cầu thang xoắn đi xuống sâu không thấy đáy, hệt như một cái giếng. Chân Noãn đứng trên bậc thang, nắm lấy cửa không dám nhúc nhích.
Sau lưng cánh cửa này không có tay nắm, nó không thể nào mở ra từ bên trong như cổng vào khi nãy được. Cô cau mày, thầm nghĩ mình đi theo Ngôn Hàm đến đây và thật sự đã nhìn thấy anh mà.
Lúc này, trên đầu vang lên một giọng nói máy móc dịu dàng và kỳ quặc: “Kính chào quý khách, chào mừng quý khách tham gia trò chơi Thoát Khỏi Mật Thất phiên bản người thật.”
Chân Noãn ngẩng phắt đầu lên, trong màn hình LED trên vách tường có một chú hề mặt trắng mũi đỏ, vành mắt tô viền đen đậm, đang nhìn cô chằm chằm, động tác khoa trương như máy móc.
“Quý khách đã bước vào trò chơi thì không thể lùi về sau. Xin quý khách chọn một con đường, phát huy sự thông minh và tài trí của mình để tiếp tục tiến về phía trước. Chúc quý khách tìm được đầy đủ dụng cụ và gợi ý để phá giải mật mã, mở được cơ quan và thành công thoát khỏi mật thất.”
Chân Noãn á khẩu.
“Nếu quý khách cần giúp đỡ, xin ấn nút báo cảnh sát trên vách tường, nhân viên phục vụ sẽ lập tức cứu viện cho quý khách.”
Chân Noãn đến ấn, nhưng cái nút hoàn toàn vô hiệu, đèn thông báo bên trên cũng không sáng. Cô ngẩng đầu nhìn chú hề: “Nó hư rồi.”
Gương mặt chú hề đã dừng lại hình ảnh nụ cười cứng đờ, phát hình đã ngưng.
Chân Noãn nghẹn lời. Cô ấn nút nhưng vẫn không có tín hiệu. Trên bảng thông tin có đặt tấm bản đồ, cô cầm một tờ lên xem. Vị trí của cô là cửa vào, bên dưới có một khu lựa chọn, lại có chi chít những căn phòng để rời khỏi mật thất nữa.
Chuyện đến nước này chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi. Đây là khu vui chơi, xung quanh còn cố ý sắp đặt một cách quái gở. Cô vịn vách tường, đi xuống cầu thang từng bậc một: “Mình đến tìm Đội trưởng... Đội trưởng ở bên dưới. Đội trưởng...”
Trên đỉnh đầu xa xa truyền đến tiếng cót két như có như không. Chân Noãn dừng lại, vịn vách tường rồi ngẩng đầu xem. Nơi tầm mắt nhìn thấy chỉ có cầu thang chật hẹp xoay tròn và ngọn đèn mờ ảo. Cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh máy móc từ chú hề: “... Chào mừng quý khách tham gia trò chơi Thoát Khỏi Mật Thất phiên bản người thật...”
Có người vào rồi sao? Mặt Chân Noãn trắng bệch, chạy xuống nhanh như chớp. Dưới cầu thang là một đại sảnh rất lạ với nhiều vách tường thẳng đứng, cô không nhìn ra bố cục của nó. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô chạy đến núp sau vách tường kín.
Đã trễ thế này, sẽ không có ai đến chơi trò Thoát Khỏi Mật Thất cả. Huống chi, bên ngoài có đặt biển thông báo tạm ngưng sửa chữa. Cô nhớ đến phong thư Ngôn Hàm nhận được, nghĩ bụng nhất định là có chuyện xấu sắp xảy ra rồi.
Người đến không tốt, không phải là Ngôn Hàm. Cô nhận ra được tiếng bước chân của anh. Trên bản đồ cho thấy nơi này là đại sảnh xuất phát, có ba lối ra tương ứng với ba tuyến đường dành cho người chơi. Cô không biết Ngôn Hàm đã đi lối nào, nhưng cô đang bị vây trong những vách tường mà cách lối ra nào cũng rất xa.
Cô khẽ quay người, không ngờ xương lại kêu lên răng rắc. Mắt cô đờ đẫn, bước chân của người đàn ông ở ngoài mấy vách tường kia dừng lại. Hắn đã phát hiện ra cô rồi ư? Không khí yên lặng như tờ, nhưng Chân Noãn cảm giác được người đó đang nhẹ nhàng tiến đến gần cô.
Lưng cô đổ mồ hôi lạnh, dang rộng hai tay vì sợ quần áo cọ vào nhau vang lên tiếng sột soạt. Cô bước đi vô cùng chậm chạp, gót chân chạm đất, nhích từng chút về phía mặt tường còn lại. Quá nhẹ và quá chậm đến nỗi trọng tâm cô không vững, loạng choạng đi đến cạnh tường. Mùi khói rất nhạt bay trong không gian tĩnh lặng đang nhanh chóng đến gần.
Trên mặt đất xuất hiện một bóng đen không ngừng lan rộng, đối phương đã đi đến mặt tường còn lại. Chân Noãn che miệng quay người bỏ chạy. Người đàn ông kia tức tốc tiến lên, đưa tay nắm lấy bả vai cô, vặn thật mạnh rồi quay người cô qua.
“Buông ra…”
Tiếng thét của Chân Noãn chợt im bặt, cô trợn mắt kinh ngạc nhìn đối phương. Đối phương cũng ngạc nhiên nhìn cô, hai người đồng thanh.
“Đới Thanh?”
“Chị dâu?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Sao chị lại ở đây?”
Đới Thanh buông cô ra: “Chị nói trước đi!”
“Đội trưởng… Tôi không thấy anh ấy đâu cả.”
“Chị đi chung với Đội trưởng Ngôn à?”
“Phải! Bọn tôi đang ở khu vui chơi thì có người nhét lá thư cho anh ấy, anh ấy vừa xem đã lập tức đuổi theo. Tôi chạy theo đến đây nhưng không thấy anh ấy đâu nữa. Tôi lại không ra được khỏi cái nơi quái quỷ này.” Cô nhìn Đới Thanh. “Sao anh cũng đến đây? Thẩm Dực bảo anh đi theo tôi sao?”
“À…” Đới Thanh ra chiều quanh co, đưa tay ra phía sau.
Chân Noãn tinh mắt, nhận ra đó là phong thư, bên trên có hai chữ Đới Thanh màu xanh.
“Không phải Thẩm Dực. Anh là bị người ta dụ đến đây.” Trong nháy mắt, cô đã hiểu ra hết tất cả. “Anh từng làm lính đặc chủng?”
Đới Thanh cười gượng: “Còn lập công nữa, nhưng sau phạm lỗi nên bị khai trừ, đi theo anh Dực lăn lộn luôn.”
“Năm đó, anh và Đội trưởng chung một tổ, những năm sau này lại đối nghịch với anh ấy, anh cũng…”
“Chị dâu, chị nói vậy không đúng rồi. Anh Dực thật sự là người dân lương thiện, làm ăn đàng hoàng, xưa nay đều an phận.” Thật ra, anh ta lớn hơn Chân Noãn, nhưng đã quen gọi cô là chị dâu nên không sửa được.
Chân Noãn cứng họng, định nói gì đó thì Đới Thanh đột nhiên nhíu mày, ra dấu tay im lặng với cô rồi rón rén đi đến bên tường.
Còn có người khác ư?
Anh ta đột nhiên tung cú đấm ra phía sau tường, đối phương nhanh chóng đưa tay đỡ.
“Là anh?”
“Là anh?”
Đới Thanh quay đầu lại nhìn Chân Noãn: “Lại là người quen.”
Đối phương đi ra khỏi phía sau tường, Chân Noãn sửng sốt: “Đội phó Trình? Sao anh…” Cô thấy lá thư trong tay anh ấy. “Không nhìn ra trước đây anh và Đội trưởng là chiến hữu đấy!”
“Hành động Ngân Kiếm là cơ mật.”
“Nhưng lúc em lên mạng tìm kiếm tư liệu của Đội trưởng đã từng thấy qua mà.”
Trình Phóng giải thích: “Đó là biệt hiệu công khai, nếu em tìm hành động Ngân Kiếm thì không tra được nội dung và những tổ viên khác đâu.”
“Giống như che giấu vậy à?”
“Ừ.”
“Vậy tên thật của hành động Ngân Kiếm là gì?”
Trình Phóng chần chừ. Trái lại, Đới Thanh điềm nhiên tiết lộ: “Cầu Vồng.”
“...”
Chân Noãn thầm nghĩ quả nhiên tên Ngân Kiếm nghe chính thống hơn, Cầu Vồng là cái quái quỷ gì… Hơn nữa, Đới Thanh chắc không phải được cài bên cạnh Thẩm Dực chứ… Thảo nào Thẩm Dực luôn bị Ngôn Hàm gài bẫy. Trong lòng cô không thoải mái lắm, định hỏi Đới Thanh nhưng lại kiêng dè Trình Phóng đang ở đây, chuyện này không thể nói lung tung.
Trình Phóng: “Xem ra là có người đã cố ý tập hợp chúng ta lại rồi. Có điều, sao Mèo Con lại ở đây?”
“Em đuổi theo Đội trưởng, nhìn thấy anh ấy chạy vào đây nhưng không thấy người đâu hết. Bọn anh thì sao, sao lại đến khu vui chơi?”
“Một người bạn mở công ty, chúng tôi tụ họp với nhau. Lúc trước, Đội trưởng Ngôn còn từ chối nói không tham gia, không ngờ anh ta cũng đến.” Đới Thanh nói.
Trình Phóng không lên tiếng vì lý do cũng giống thế. Chân Noãn suy nghĩ, họ đến khu vui chơi tham gia cùng một buổi họp mặt, nhưng lại bị chia ra dẫn dụ đến đây ư?
Cô nói: “Là Đội trưởng dẫn tôi đến…” Cô thấy Trình Phóng ở đây nên đành im lặng. Đội trưởng không tham gia buổi họp mặt là vì đưa cô đi chơi.
Đới Thanh mở bản đồ ra: “Những người khác chắc đang ở bên trong, chúng ta nghĩ xem nên đi đường nào.”
“Chắc chắn chỉ có một cánh cửa có thể mở ra.” Trình Phóng nói. “Đối phương muốn tập hợp mọi người lại nên khả năng ngẫu nhiên chia tách chúng ta ra không lớn.”
Chân Noãn: “Lỡ như mục đích của đối phương là tách mọi người ra sau đó giết chết từng người một thì sao?”
Đới Thanh và Trình Phóng đều im lặng.
“Chắc sẽ không đâu.”
Ba người cùng nhau đi tìm cửa ra. Quả nhiên, đúng như Trình Phóng suy đoán, có hai cánh cửa kéo đẩy thế nào cũng không ra, không có tay cầm và cũng không có ổ khóa, chỉ có cánh cửa cuối cùng còn sót lại là cửa mật mã.
“Phải tìm mật mã sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Chân Noãn: “Trong trò Thoát Khỏi Mật Thất sẽ có dụng cụ và manh mối đấy!”
Đới Thanh: “Nhưng hiện giờ, trong phòng này chẳng có gì cả.”
Chân Noãn nhìn về phía những vách tường kỳ lạ kia, từng bức vách dựng thẳng không theo quy tắc, chiều rộng không đến hai mét, còn đỉnh không chạm đến trần nhà.
“Những bức tường này thật quái lạ, chúng rất lộn xộn. Liệu có phải là manh mối gì không?”
“Rất có thể.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook