Sốc! Trên Trời Rơi Xuống Một Lão Công
1: Người Chồng Đến Từ Thiên Đường


“Cô đã kết hôn rồi, làm sao còn tới đăng kí!”
“Không biết trùng hôn là phạm pháp sao?”
……….

Hứa Nam Ca kinh ngạc đi ra cục dân chính, tay cầm giấy đăng kí kết hôn mà nhân viên vừa in ra.

Người đàn ông đi cùng cô đến đăng kí nhìn cô gái xinh đẹp rạng ngời trước mặt, tiếc nuối: “Hứa tiểu thư, cô cũng kết hôn rồi, còn dùng tiền thuê tôi đến giả kết hôn làm gì?”
Hắn vội vàng rời đi để lại một câu: “Tiền đặt cọc không được hoàn lại”.

Hứa Nam Ca nhếch môi, còn không mau tỉnh táo lại.

Nàng chưa yêu đương bao giờ, làm sao có thể đã hết hôn?!
Cuối đầu, lần nữa nhìn về phía trong tay đóng dấu kiện.

Giấy chứng nhận trên tấm ảnh, nữ cười có chút câu nệ, miễn cưỡng, khóe mắt có một nốt ruồi đích thực là cô, về phần nam nhân….

Hắn ngũ quan tinh tế, mũi cao thẳng, môi mỏng ngậm lấy một vòng như có như không mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ống kính, sắc bén giống như là muốn xuyên qua tờ giấy.

Cho dù là đen trắng đóng dấu chiếu, cũng không che nổi sự thần bí cùng khí khái mạnh mẽ.

Lại nhìn danh tính: Hoắc Bắc Yến.

…….

.

Nàng xác định mình căn bản không biết đối phương!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!
Hứa Nam Ca lấy điện thoại di động mở Wechat, tìm tới một cái ảnh chân dung màu đen gửi tới: [ Giúp tôi tra xem một chút hắn ta là ai.


] ( Đính kèm giấy chứng nhận kết hôn )
Đối phương lập tức trả lời: [Đã nhận được]
Hứa Nam Ca lúc này mới đè xuống trong lòng không hiểu, cưỡi lên một chiếc xe điện cũ nát ung dung lái vào một khu biệt thự sang trọng, đi vào Hứa gia.

Hôm nay là ngày lành tháng tốt đối với chị cô Hứa Âm, lễ đính hôn của chị ta.

Trong nhà giăng đèn kết hoa, đám người hầu ngăn ngắn trật tự, bận rộn, còn thuê thêm mấy người hầu tạm thời.

Hứa Nam Ca dừng xe ở trong góc, sau lưng truyền đến tiếng của những người hầu tạm thời và đám giúp việc:
“Cô ấy là ai vậy? Dáng dấp thật xinh đẹp!”
“Suỵt,cô ấy là cô con gái ngoài gia thú không được thừa nhận của nhà họ Hứa”
“Mẹ của cô ta là tiểu tam, năm đó mang thai cùng lúc với phu nhân, mẹ cô ta mang bụng lớn tìm tới cửa nhà họ Hứa muốn giải thích, kết quả hai người sinh cùng một ngày.

Cái kia bà ta da mặt ngày càng dày nhiều năm như vậy một mực tìm đủ lý do, ỷ lại trong nhà không đi.


“Nam Ca tiểu thư ngược lại là biết thân phận, từ sơ trung liền dọn ra ngoài, nhiều năm nay không có trở về, không biết hôm nay có chuyện gì….

.


Hứa Nam Ca liễm mắt, giả bộ không nghe thấy mấy người đối thoại, tiến vào phòng khách.

Vừa vào đã gặp mẹ của cô Lý Uyển Như đứng ở cửa, lo lắng dắt tay cô lên lầu: “Đi với ta lên lầu gặp chị của con, đã nhận giấy hôn thú chưa?’’
Hứa Nam Ca thanh âm nhẹ nhàng, không có chút cảm tình hay tức giận: “Cầm lấy”
Mặc dù tân lang đổi người cũng coi như nhận đi?
“Vậy là tốt rồi, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, Hoắc Tử Thần là vị hôn phu của chị ngươi, loại gia tộc hàng đầu đó, vượt xa những gì ngươi, một đứa con ngoài giá thú có thể vọng tưởng! Chỉ có chị của ngươi mới xứng với hắn.


Nghe nói như thế trong mắt Nam Ca hiện lên vẻ châm chọc.

Hoắc Tử Thần là cháu trai cả của gia tộc họ Hoắc, gia tộc lớn nhất ở Hải Thành, lúc học đại học hắn theo đuổi nàng bốn năm, lại tại ngày tốt nghiệp cầu hôn Hứa Âm…….

Lý Uyển Như biết được, yêu cầu Hứa Nam Ca lập tức tìm người kết hôn, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Hoắc Tử Thần.

Từ nhỏ đã là như thế này…….

Chỉ cần nàng cùng Hứa Âm có một chút điểm lợi ích xung đột, Lý Uyển Như cũng sẽ phải cầu cô nhượng bộ vô điều kiện.

Bởi vì nàng là đứa con gái ngoài giá thú, nàng tồn tại chính là một cái tội.

Khi còn bé bị tẩy não, cảm thấy đây đều là đương nhiên.

Nhưng bây giờ nàng đã sớm tỉnh ngộ.

Hứa Nam Ca sắc mặt trịnh trọng, gắn từng chữ một: “Chúng ta đã nói xong, đây là lần cuối cùng”.

Sai lầm là Lý Uyển Như phạm phải, mỗi ngày nhìn thấy cha ỷ lại Hứa gia không đi chính là bà, nghĩ lấy long Hứa Âm cũng là bà, Hứa Nam Ca sẽ không tính toán vì bà là mẹ nàng.

Lần này coi như là lần cuối trả lại công ơn sinh ra cô.


Lý Uyển Như không kiên nhẫn: “Ta biết”
Đang khi nói chuyện, hai người tới phòng Hứa Âm.

Ngồi trên ghé salon là một người con gái xinh đẹp như cô công cháu trong bộ lễ phục đang chọn đồ trang sức, cả phòng lộ ra trang phục đẹp đẽ.

Hứa Nam Ca tuy tiều tụy, lưng lại ưỡn lên thẳng tắp.

Hứa Âm thấy nàng chào hỏi: “Nam Ca, sao cô lại tới đây?”
Hứa Nam Ca còn chưa mở miệng, Lý Uyển Như đã giành nói, “Âm Âm, Nam Ca hôm nay kết hôn.


Hứa Đệm kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Nhà trai là ai nha, so với anh Tử Thần có tốt hơn?”
Lý Uyển Như châm chọc nói: “Làm sao có thể! Toàn bộ Hải Thành cũng không tìm được ai có thể so với Hoắc thiếu gia! Âm Âm, nó nào có thể tìm được gia đình nào tốt, kể cả nhà nghèo không dám mang đến, sợ bộ dạng nghèo kiết xác của hắn làm ô uế mắt của con!”
Hứa Âm thanh âm mang theo ghen tuông: “Làm sao lại? Nam Ca xinh đẹp như vậy, nếu không anh Tử Thần cũng sẽ không theo đuổi nó bốn năm.


“Xinh đẹp có làm được cái gì? Với loại thân phận như nó, không biết tên nào chịu cưới nó.

Hoắc thiếu gia bất quá coi nàng là cái đồ chơi, tùy tiện chơi đùa, chỉ có Âm Âm thận phận của con mới xứng với Hoắc thiếu gia….


Hứa Nam Ca nhíu mày.

Trên tấm ảnh người kia tướng mạo và khí chất, làm sao cũng không nhìn ra là người đàn ông nghèo nàn.

Nhưng nàng lười phản bác, những này không đau không ngứa đối với nàng.

Lúc này, Hứa Đệm chọn tốt đồ trang sức, nàng nghĩ mang giày cao gót, lại phát hiện lễ phục quá chật, không tiện xoay người.

Hứa Đệm mỉm cười, nhìn về phía Hứa Nam Ca.

Lý Uyển Như lập tức đẩy Hứa Nam Ca một chút: “Đồ vô dụng, không có mắt à! Chị ngươi không tiện, còn không mau qua giúp chị con mang giày vào!”
Hứa Nam Ca:……….

.

Lại là dạng này.


Lý Uyển Như thật coi nàng vẫn còn ngây thơ vô tri như còn bé, bị sai bảo cũng không biết phản kháng thật nực cười?
Nàng mặt mày thanh lãnh, thanh âm ẩn hàm không kiên nhẫn: “Người có thể tự mình giúp”
“Hứa Nam Ca, ngươi đây là thái độ gì? Ngươi cho rằng lấy chồng xong cánh liền cứng rắn sao? Chồng cô chính là kẻ ăn bám, về sau còn không phải muốn dựa vào Hứa gia!”
Lý Uyển Như tiếng nói cất cao: “Ngươi bây giờ không cùng với chị ngươi giữ gìn mới quan hệ, một ngày nào đó ngươi cùng lão chồng ngươi sẽ cầu xin đến trước mặt nàng! Huống chi Hứa gia đem ngươi nuôi lớn, ngươi nên vì Hứa gia làm nô tỳ!”
Lúc này, một thân ảnh xuất hiện tại cửa, là cha cô Hứa Văn Tông.

Cha cô nhíu mày: “Sắp có khách quý tới, các người ở đây tranh cãi cái gì?”
Hứa Âm không nói gì giả bộ vô tội.

Lý Uyển Như thì khóc kể lể: “Còn không phải cái con nghiệt nữ này, hôm nay nhận giấy kết hôn không để người mẹ này trong mắt….

.


Hứa Văn Tông ánh mắt liền rơi vào Hứa Nam Ca, cau mày: “Kết hôn? Làm sao cũng không giới thiệu cho trong nhà biết? Giấy hôn thú đâu? Cho ta xem một chút……”
Đối mặt với sự quan tâm lạ lẫm này của cha cô, Hứa Nam Ca bỗng nhiên, từ trong bọc móc ra tờ giấy hôn thú kia.

Một giây sau lại bị Lý Uyển Như cướp đi: “Để cho ta nhìn xem, tên chồng phế vật này của cô trông như thế nào!”
Hứa Đệm hiếu kì hỏi thăm: “Cha, ai sắp đến mà người khẩn trương như vậy?”
Hứa Văn Tông nhớ tới vị kia, chợt cảm thấy kích động nói ra một cái tên:
“ Hoắc Bắc Yến.


Hứa Nam Ca trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

…….

Ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương