Nước mắt của thần biển thật ra là nước mắt thế hệ trước của nhân ngư chảy xuống.

Một nhân ngư chỉ có thể rơi một giọt nước mắt trước mặt trăng khi trưởng thành, và giọt nước mắt này trở thành nước mắt của thần biển.

Nước mắt của thần biển là một điều quan trọng để giúp nhân ngư vượt qua một thời gian dài.

Nhân ngư đời trước chỉ để lại một giọt nước mắt của thần biển, đến thế hệ Trì Ngư này, nhân ngư chỉ còn lại một con, cho nên nhất định hắn phải tìm được nước mắt của thần biển, bằng không rất khó an toàn vượt qua quá trình chuyển đổi từ nhân ngư vị thành niên sang nhân ngư trưởng thành.

Nghĩ đến "đảo hoàng hôn" thì trong mắt Trì Ngư hiện lên một chút chán ghét.

Hòn đảo này là nơi bẩn nhất của biển hoàng hôn, nhưng hiện tại hắn lại không thể không đi một chuyến.

Nhưng làm sao để lên đảo là một vấn đề rắc rối.

Hiện tại hắn còn chưa trưởng thành, không cách nào biến ra hai chân, nhất định phải nghĩ cách, đuôi cá là không cách nào đi lại trên đất liền.

Trong mắt Trì Ngư hiện lên một chút suy tư, người kia là một sĩ quan, sĩ quan...!Có vài phần cơ động.

Mà đoàn người trên đảo, Hạng Phỉ gặp phải chuyện vượt quá dự đoán của anh.

Anh chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, cũng thường xuyên vào sinh ra tử, gặp qua rất nhiều chuyện không cách nào dùng lẽ thường để giải thích.

Sau khi vào "đảo hoàng hôn", họ tìm thấy một bãi đất trống để dựng lều, ban đầu có một người lính đề nghị lên núi tìm hang động, điều này sẽ an toàn hơn trên bãi đất trống, nhưng những điều chưa biết trong rừng là nhiều hơn.

Hơn nữa Hạng Phỉ nghĩ đến những con chim bay vào trong rừng cây, dự cảm trong lòng nói cho anh biết, chỗ gần bờ biển là an toàn nhất, càng vào trong càng nguy hiểm.


Cuối cùng quyết định dựng lều trại ở gần bờ biển, chỉnh đốn xong tất cả, hai người ở lại doanh trại trực, ba người còn lại theo Hạng Phỉ cùng lên sườn núi dò xét tình huống.

Tổng thể sườn đồi dốc, có mặt cắt ngang rất lớn không thể đi qua.

Hạng Phỉ chỉ có thể vòng qua bên này đi bộ sang bên kia sườn đồi, sườn đồi bên kia là một vùng đất bằng phẳng từ từ dốc lên trên.

Cỏ dại mọc tràn lan, gần như đến bên hông Hạng Phỉ, cỏ khô héo đều có, càng về phía trước cỏ dại càng nhiều, trong tay Hạng Phỉ cầm một thanh katana thật dài, anh cầm chuôi màu đen, binh lính xung quanh giống như anh, cũng cầm katana, vừa cắt vừa đi tới, cứng rắn mở ra một con đường nhỏ có thể chứa đựng một người đi lại.

Thời tiết ở đảo hoàng hôn rất tốt, vạn dặm không mây, ánh mặt trời nóng rát, lại không có bóng râm, mặt trời phơi nắng trên mặt Hạng Phỉ thấm đẫm một ít mồ hôi mỏng.

Vốn đoàn người tưởng cứ như vậy có thể đến đích, tiến vào rừng cây tìm hiểu đến cùng.

Thế nhưng trước mặt đột ngột xuất hiện một mảng lớn đất trống, đất trống từ mép vào trong lõm xuống, tạo thành một cái hố lớn.

Hạng Phỉ dừng bước, anh ra hiệu, binh lính phía sau cầm súng, cẩn thận nhìn bốn phía.

Cảnh tượng phía trước gần như làm cho họ mất đi ngôn ngữ.

Vô số xác chim lấp đầy hố lớn này, nơi có xác chết được xếp chồng lên nhau thành một ngọn đồi, nơi hàng ngàn con chim chết ở đây.

Mùi thối rữa tràn vào khoang mũi, gần như khiến binh lính phía sau bịt mũi lại.

Hạng Phỉ nhíu nhíu mày, bên chân anh chính là một con chim đã chết, lông vũ trên cánh màu xám bao trùm, lông đuôi trắng bệch, mở to mắt vừa vặn nhìn về phía Hạng Phỉ, là một con hải âu đã trưởng thành.


Hạng Phỉ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào lông chim, không cứng ngắc, rất mượt.

Sờ xuống, chạm vào bụng hải âu, rất mềm, giống như còn nhiệt độ, là một con hải âu vừa chết.

Bề ngoài không có bất kỳ vết thương nào, một tay Hạng Phỉ cầm thi thể hải âu lên, bóc mỏ chim của nó ra, miệng chim màu đỏ có một ít nước của hoa, tay Hạng Phỉ sờ vào một ít nước màu đỏ thẫm.

Lê Khắc và bốn người khác bị cảnh tượng này dọa sợ, tiếng nuốt chửng của bọn họ ở trên bãi đất trống rất rõ ràng, tiếng Lê Khắc có chút run rẩy nói, "Thiếu tướng, cứ rời khỏi chỗ này đến phía trước xem một chút đã."
Đi xa hơn là rừng rậm kín không kẽ hở, cây cối cao lớn giống như binh lính sừng sững, cản trở bọn họ tiến vào.

Hạng Phỉ khẽ nhíu mày, những cây cối này phảng phất như đang che khuất cái gì đó, nhìn không thấu cảnh tượng bên trong.

Lê Khắc nóng lòng muốn tiến lên lại bị Hạng Phỉ ngăn lại, anh lắc đầu, "Chúng ta trở về."
"Nhưng mà...!Thiếu tướng." Lê Khắc lau mồ hôi trên mặt, vết thương trên tay vừa rồi bị thứ gì đó rạch ra dính vào mồ hôi bị đâm đến đau đớn, co rúm lại, không để ý buông tay xuống.

Mặt Lê Khắc bị phơi nắng đỏ bừng, "Nhất định trong rừng cây kia có kỳ lạ, chúng ta không đi vào xem lại sao?"
Hắn ta chỉ cần ngẫm lại những con chim đã chết kia, ánh mắt giống như đang nhìn chằm chằm hắn, trong lòng Lê Khắc không rét mà run.

Không bằng nhanh chóng dò xét những chỗ này xong, cũng có thể làm cho hắn an tâm một chút, mau trở lại tàu Abbe.

"Có kỳ lạ cũng không thể đi tới." Hạng Phỉ liếc hắn ta một cái, cảm giác áp bách lớn mạnh làm cho Lê Khắc run rẩy một chút, "Lê Khắc, cậu quá khẩn trương.

Cậu không thấy mình sắp mất nước sao?"
Lê Khắc không phải là binh lính một tay anh mang tới, mà là Hoàng Đế chỉ định, Hạng Phỉ đáp ứng có cũng được không có cũng chẳng sao, tiện tay ném một vị trí sĩ quan phụ tá cho hắn, nửa vời, mấy ngày trước Hạng Phỉ thấy cũng được nên lần này thuận tay mang tới.


Không nghĩ tới, chậc, anh khẽ cười một tiếng ở trong lòng, vẫn là không được.

Lâm trận là run rẩy.

Bị Hạng Phỉ nói như vậy, Lê Khắc mới phát hiện mồ hôi của mình đã thấm ướt quần áo, môi khô khốc, đầu còn hơi choáng váng.

"Vâng, Thiếu tướng." Lê Khắc liếm liếm môi khô khốc, hỏi, "Chúng ta trở về doanh địa ư?"
"Tự đuổi theo." Hạng Phỉ nheo mắt lại, anh dẫn đầu xoay người sải bước trở về.

•••••
Trì Ngư ở phía sau rạn san hô trên bờ, hứng thú nhìn hai người trong doanh trại nhặt củi, châm lửa, sau đó mở ba lô của mình ra, mở mấy lon thịt đóng hộp.

Bạch tuộc nhỏ xuất hiện ngày hôm qua lại ở phía sau Trì Ngư, vẫn là một con cá dính trên xúc tu, nó đã khá thông minh, lần này đánh bắt cá đều vừa lớn vừa ngon, so với lần trước lớn hơn rất nhiều.

Đầu nhọn vây tai Trì Ngư rung động một chút, [Ăn...!Cá...] Tiếng đứt quãng của bạch tuộc nhỏ theo sóng âm mà con người không bắt được truyền đến tai Trì Ngư.

Hắn dừng ánh mắt quan sát của mình, xoay người, ngón tay rụt móng bén nhọn ấn đầu bạch tuộc nhỏ, "Không phải bảo mày đừng tới sao?"
Mùi trên đảo hoàng hôn rất thối, mùi thối rữa mà bất kỳ một sinh vật biển nào cũng không thích, chúng thường đứng xa mà trông, tùy ý để đảo này bốc mùi hôi thối ở giữa biển hoàng hôn, dù sao mùi cũng không lan tới đáy biển, còn có thể giúp biển hoàng hôn dọn dẹp rác rưởi.

Nếu không phải vì trong miệng cá xấu xí có thể tồn tại "nước mắt của thần biển" thì chỉ sợ cũng sẽ không tới nơi này.

Hắn lật sào huyệt của nhiều sinh vật như vậy, chỉ có trong miệng cá xấu xí còn có một ít manh mối, hơn nữa nói không chừng thật đúng là có khả năng ở chỗ này.

[Ăn...!Cá...] Bạch tuộc nhỏ vẫn truyền tới hai chữ này.

Nó vui vẻ lắc lắc xúc tu của mình, phía trên quấn chặt một con cá lớn đang nhảy nhót, thân thể giãy giụa kịch liệt với ý đồ thoát khỏi xúc tu trói buộc.

Trì Ngư thở dài, "Đi chỗ khác, tao cho mày ăn." Không nghĩ tới hôm qua thả bạch tuộc đi mà hôm nay còn có thể trở về.


[Anh...!Anh...!Ăn...] Bạch tuộc cố chấp nói, nó kiên trì đưa đồ đến cạnh tay Trì Ngư.

Trì Ngư lắc lắc đuôi, ánh mắt màu bạc nhạt chớp chớp, nhìn sắc trời, hẳn là đoàn người không thể trở về nhanh như vậy.

Trì Ngư nói, "Tao sẽ cho mày ăn, bạch tuộc nhỏ, đi." Anh không muốn ăn những thứ này.

Ngay cả khi tiếng của Trì Ngư được chuyển đổi thành một loại sóng âm mà con người không thể nghe thấy, truyền vào tai bạch tuộc cũng rất tuyệt vời, nó vui vẻ mở to mắt, theo bóng dáng của Trì Ngư bơi ra xa.

Đối với điều này, cá xấu xí chỉ có thể tủi thân nức nở trong trái tim, cá ngu ngốc cũng có phúc của ngu ngốc.

Nó còn không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, còn thường xuyên bị đuôi Trì Ngư quất.

Cùng là cá, một con bạch tuộc, một con cá xấu xí, sự khác biệt lớn như vậy, cá xấu xí muốn khóc.

So với trong biển sâu động một chút là tùy tiện phát triển, dù sao cũng không có người nhìn, vì thế bộ dạng kỳ quái, thân hình quái vật khổng lồ mà nói, Tu Phì vẫn có chút thanh tú.

Thân hình của gã cũng không lớn, bề ngoài có chút giống mực đen, bên ngoài là một lớp vảy màu đen tăng thêm phòng hộ rất tốt cho gã, nhưng thoạt nhìn vảy không đồng đều, thiếu mấy mảng, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Ánh mắt Tu Phì vẫn nhắm, ngẫu nhiên có động tĩnh mới run rẩy mở ra, lúc này mới phát hiện con ngươi của gã thiếu một cái, chỉ để lại hốc mắt đen kịt.

Là rất nhiều năm trước bị Trì Ngư cho một vuốt khoét ra ngoài.

Nghe thấy quái vật biển khóc lóc thảm thiết kể lể, xúc tu Tu Phì duỗi ra, bóp chặt thân quái vật biển, "Phế vật!"
Ánh mắt của gã oán độc, Trì Ngư, Trì Ngư! Nếu không có mày, tao cần gì phải lưu lạc đến kết quả như vậy!!
.....????????????????????????????????.....!
12/1/2022
#NTT.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương