Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả
C24: Tử hình cần phải tử hình

Sức mạnh của dòng nước rất lớn, từng đợt sóng vỗ vào, đẩy người ra xa bờ biển.

Người bị nước biển cuốn đi sẽ muốn bơi về bờ theo bản năng, nhưng gặp phải xoáy nước thì chỉ uổng phí thể lực, càng lún càng sâu, xem như có là kiện tướng bơi lội đứng đầu thế giới cũng không chắc có thể ngược dòng quay lại bờ.

Dòng nước chảy xiết, càng đến gần bờ, sức cản của dòng nước càng mạnh.

Giang Vọng Hạ nghe thấy có người hô “xoáy nước”, trong lòng giật mình, phản ứng đầu tiên là quay đầu tìm Kiều Mạn Mạn, vừa vặn thấy được cảnh cô ấy bị cuốn vào dòng nước.

Trong lòng cô lập tức trầm xuống, không suy nghĩ nhiều, xuất phát rời bờ bơi về phía xoáy nước, chuẩn bị mang người về.

Có ai đó đã nhanh hơn cô.

Kỳ Mộ ôm Kiều Mạn Mạn bơi theo hướng song song với bờ biển, cho đến khi nước chảy chậm lại đáng kể, mới bơi về phía xoáy nước.

Giang Vọng Hạ đang bơi về phía họ.

Tốc độ nước chảy chậm hơn rất nhiều, Kỳ Mộ thấy cô vươn tay về phía Kiều Mạn Mạn, bèn đẩy Kiều Mạn Mạn về phía cô, ý bảo cô đưa Kiều Mạn Mạn về.

Giang Vọng Hạ ôm lấy Kiều Mạn Mạn.

Thể lực Kiều Mạn Mạn không chống đỡ nổi nữa, nếu như không có Kỳ Mộ và Giang Vọng Hạ kịp thời xuất hiện, nói không chừng cô ấy đã sớm từ bỏ giãy giụa, bị sóng cuốn vào biển, không quay về được.

Không phải cô ấy tuyệt vọng không cố gắng bơi về, mà là bị nước biển nuốt chửng, không còn sức phản kháng, dù có làm gì cũng vô dụng.

Trong trạng thái khủng hoảng cực độ, cô ấy hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Chưa kể cô ấy còn không biết xoáy nước là cái gì, bản năng muốn bơi ngược dòng về nhưng tốn rất nhiều sức lực, hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào.

Giang Vọng Hạ kéo tay Kiều Mạn Mạn, dùng sức kéo cô ấy, kéo cô ấy bơi về phía bờ, không quên nói với cô: “Đừng sợ.”

Kiều Mạn Mạn biết bơi, trong chớp mắt khi thấy Kỳ Mộ, Giang Vọng Hạ, trong lòng có cảm giác an toàn, sự tin tưởng đối với họ khiến cô ấy tạm thời buông bỏ cảm giác khủng hoảng.

Họ tới đây để cứu cô ấy, sẽ không làm hại cô ấy.

Cô ấy để mặc chọ họ kéo mình về bờ.

Kiều Mạn Mạn phối hợp thả lỏng, khiến Giang Vọng Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Kiều Mạn Mạn vật lộn dưới nước như một người chết đuối hoặc tóm chặt tay cô, cô sẽ phải mất rất nhiều công sức mới đưa mọi người quay lại bờ được.

Kiều Mạn Mạn bị sặc nước lúc ở dưới biển, nước biển vừa đắng vừa mặn, cô ấy ngồi trên bãi cát, không nhịn được ho khan.

Không biết là do nước biển, hay là do lúc ở dưới biển sợ đến phát khóc, trên mặt cô lúc này đều là nước, không nhìn ra được là cô ấy có đang khóc hay không.

Chẳng qua, vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh, coi như là có gào khóc trước mặt mọi người cũng có thể hiểu được.

Giang Vọng Hạ bình tĩnh an ủi cô ấy.

Giang Vọng Hạ không quên người đàn ông chạy đi cứu Kiều Mạn Mạn nhanh hơn cô một bước kia, lúc ở trong nước cô không nhìn rõ, nhưng cảm thấy có hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó.

Nghĩ tới đây, cô lạnh lùng nhìn về phía biển.


Kỳ Mộ ở một phía của xoáy nước, dòng chảy hơi nhanh, còn có sóng đánh vào nên anh ta quay lại bờ muộn hơn Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn một chút.

Anh ta đã sớm chú ý đến xoáy nước, đã để người khác nhắc nhở Kiều Mạn Mạn, kết quả vẫn muộn.

Anh ta hơi rũ mắt xuống, thu lại ý nghĩ.

Đợi anh ta quay lại bờ, đi về phía Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ, khi ngước mặt lên đã khôi phục dáng vẻ tao nhã, tính tình tốt của anh trai lớn nhà bên.

Kiều Mạn Mạn vẫn kinh ngạc khi thấy Kỳ Mộ.

Cô ấy không xác định được phổi có bị nước vào hay không, có ho ra nước hay không, nhưng hiện tại đã ngừng ho khan.

Cô ấy hơi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn Kỳ Mộ, trừng mắt hỏi: “Anh trai lớn, sao anh lại ở đây?”

Kỳ Mộ cười với cô ấy, dịu dàng giải thích: “Nghỉ hè anh đi thăm họ hàng, ra biển chơi với em họ. Đúng lúc thấy có người bị cuốn xuống biển nên nhảy xuống cứu người, không ngờ lại trùng hợp như vậy, là người quen.”

Anh ta nói vài ba câu đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy thật trùng hợp, không nghĩ tới sẽ gặp được Kỳ Mộ ở cùng một bãi biển, càng không nghĩ tới mình lại ngoài ý muốn rơi xuống nước, được Kỳ Mộ cứu lên.

Cô ấy nhớ ra Tiểu Hạ và Kỳ Mộ còn chưa chính thức gặp mặt, bèn nói với Giang Vọng Hạ: “Tiểu Hạ, anh ấy là Kỳ Mộ, cũng sống ở Ngự viên Lan Đình, chúng ta là hàng xóm.”

Nói xong, cô ấy lại nhìn Kỳ Mộ: “Anh trai lớn, cô ấy là… Chị của em, anh có thể gọi cô ấy là Tiểu Hạ cũng được!”

Giang Vọng Hạ đã sớm nghe qua cái tên “Kỳ Mộ” này từ chỗ Kiều Tắc, cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Mộ. Lúc này nghe Kiều Mạn Mạn giới thiệu với cô, nhàn nhạt gật đầu: “Chào anh.”

Bản năng nhắc nhở cô không thích anh ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho dù anh ta vừa mới cứu Kiều Mạn Mạn, cho dù anh ta có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, bình dị gần gũi, dịu dàng vô hại, cô vẫn không thích anh ta như cũ, thậm chí còn cảm thấy kháng cự sự tồn tại của anh ta.

Kỳ Mộ đã sớm biết sự tồn tại của “Giang Vọng Hạ”, cũng không xa lạ gì với cô. Anh ta lộ ra nụ cười ôn hòa tốt bụng, dịu giọng nói: “Xin chào.”

Giang Vọng Hạ thông minh hơn Mạn Mạn, không dễ lừa như Mạn Mạn.

Cô nhất định sẽ nghi ngờ, sao anh ta có thể trùng hợp xuất hiện ở chỗ này, còn trùng hợp kịp thời cứu Mạn Mạn.

Anh ta có hơi sầu não.

Từ lúc Kiều Mạn Mạn bị xoáy nước cuốn xuống biển, cho đến khi cô ấy được Kỳ Mộ, Giang Vọng Hạ cứu lên bờ, trước sau mới chỉ có 7 phút, nói là trùng hợp đến vậy, thật sự rất khó để người ta tin tưởng.

Ngoại trừ Kiều Mạn Mạn, còn ai sẽ tin chứ?

Kiều Mạn Mạn vẫn còn sợ hãi trải nghiệm sống chết vừa rồi, cảm kích Kỳ Mộ nói: “Cảm ơn.”

Vừa rồi ở dưới biển ý thức không rõ ràng, thân thể sợ hãi theo bản năng, lúc này an toàn cuối cùng cũng ý thức rõ ràng được cuối cùng đã trải qua những gì.

Hàng năm, có rất nhiều người biết bơi và không biết bơi bị cuốn xuống biển.

Biển cực kỳ rộng lớn, ẩn chứa rất nhiều nhân tố bí ẩn, bị cuốn vào trong biển, sống không thấy người chết không thấy xác, cứ như thế biến mất tung mất tích.


Được đưa lên từ dưới biển, sắc mặt Kiều Mạn Mạn vẫn trắng bệch. Vốn nhìn qua đã có bộ dạng nhỏ nhắn yếu đuối, hôm nay nhìn còn khiến người ta thương tiếc hơn.

Kỳ Mộ không nói chuyện với Kiều Mạn Mạn quá lâu.

Anh ta vẫy vẫy tay với một cậu bé ở xa, ý gọi cậu bé lại, sau đó giới thiệu với hai người đây là em họ anh ta.

Anh ta nhanh chóng tạm biệt Kiều Mạn Mạn.

Trước khi chia tay, anh ta khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nói với Kiều Mạn Mạn: “Vừa nãy em bị sặc nước biển, tốt nhất là nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, chụp CT phổi.”

“Nếu phổi bị nước vào, rất dễ bị nhiễm trùng, rất phiền phức.”

Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng: “Nghiêm trọng đến thế sao?”

Kỳ Mộ gật đầu, vẻ mặt vẫn lo lắng: “Đúng vậy, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Kiều Mạn Mạn ghi nhớ, gật gật đầu: “Dạ, em biết rồi!! Cảm ơn anh trai lớn!”

Không lâu sau, Kỳ Mộ dẫn đứa bé kia rời đi.

Giang Vọng Hạ nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi, suy nghĩ.



Kiều Tắc có một cuộc họp trực tuyến, cho nên ở lại trong phòng khách sạn tăng ca, không đi chơi với hai em gái.

Cho đến khi hai người quay lại khách sạn, Giang Vọng Hạ hời hợt nhắc tới chuyện trước đó, anh mới biết đã xảy ra chuyện gì, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì rời khỏi thế giới đẹp đẽ này.

Giang Vọng Hạ nói: “Em cảm thấy phản ứng của em đủ nhanh, chuẩn bị nhảy xuống cứu Mạn Mạn, kết quả có người còn nhanh hơn cả em.”

Kiều Mạn Mạn: “Khụ khụ khụ.”

Kiều Mạn Mạn đang uống canh, bị sặc, một bên ho khan một bên rút giấy bên cạnh che miệng, có thể là do bị sặc đến khó chịu, ánh mắt không nhịn được chảy ra nước mắt sinh lý.

Cô ấy nháy mắt với Giang Vọng Hạ, đừng nói tiếp nữa!!

Kiều Tắc không khỏi hóa thân thành bà mẹ già, lẩm bẩm: “Kiều Mạn Mạn, em bao nhiêu tuổi rồi, sao mà uống canh cũng bị sặc nữa?”

Kiều Mạn Mạn: “Khụ khụ khụ.”

Cô ấy còn đang ho khan, vẫn nháy mắt với Tiểu Hạ, thật sự đừng nói nữa mà!

Giang Vọng Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Nhắc đến cũng khéo, người cứu Mạn Mạn tên là Kỳ Mộ, cũng sống ở Ngự viên Lan Đình, em còn nghe Mạn Mạn gọi anh ta là anh trai lớn.”

Giang Vọng Hạ: “Thật sự rất trùng hợp nha!”

Cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng không khụ khụ khụ nữa, nhưng cô ấy vẫn không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Cô ấy giống như con chim cút rụt vai, rụt cổ, cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm canh, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình.


Kiều Tắc không nhắc thêm gì nữa.

Anh nhíu mày nhìn em gái ngốc đóng vai con chim cút, lạnh giọng hỏi: “Không phải Kỳ Mộ đi theo em tới đây đấy chứ? Quan hệ hai người cũng không tệ nhỉ, ngay cả đi chơi cũng nói cho cậu ta biết.”

Không phải đã nói cô ấy tránh xa Kỳ Mộ ra rồi sao?

Kiều Mạn Mạn liên tục lắc đầu, phủ nhận: “Không có.”

Cô ấy không nói cho Kỳ Mộ chuyện đến thành phố S chơi, đúng là cô ấy và Kỳ Mộ trùng hợp gặp nhau.

Đúng lúc Giang Vọng Hạ lộ ra biểu cảm kinh ngạc lẫn khó hiểu, nhìn Kiều Mạn Mạn, rồi lại nhìn Kiều Tắc.

Cuối cùng, cô lên tiếng hòa giải: “Phải rồi anh trai, lát nữa nhớ dẫn Mạn Mạn đi bệnh viện chụp CT phổi, cậu ấy bị sặc nước biển.”

Kiều Tắc đáp một tiếng: “Được.”

Kiều Mạn Mạn thấy anh trai không hỏi chuyện cô liên lạc riêng với Kỳ Mộ nữa, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Hạ cũng phải đi chụp CT đi.”

Kiều Mạn Mạn cho rằng, thân thể của cô ấy xảy ra vấn đề thì không sao, không phải chuyện lớn gì. Nhưng Tiểu Hạ không thể xảy ra vấn đề được, Tiểu Hạ là vận động viên, phải tham gia thi đấu, thân thể xuất hiện chút vấn đề thôi cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Cô ấy không biết Tiểu Hạ có bị sặc nước hay không, nhưng vẫn nên làm kiểm tra.

Dù sao cũng tiêu tiền của anh trai.



Tuy rằng ban ngày tý nữa là chìm dưới biển không về được, trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng đến buổi tối, Kiều Mạn Mạn lại muốn đi chơi bên bờ biển, vì thế gọi anh trai và Tiểu Hạ đi cùng cô ấy.

Ở khách sạn một ngày, Kiều Tắc cho rằng ra ngoài chút cũng tốt.

Anh cố ý hỏi em gái: “Mạn Mạn, em không sợ lại bị sóng cuốn xuống biển sao?”

Kiều Mạn Mạn nghe xong, giọng điệu nghiêm túc nói: “Sợ nha, cho nên em không đi một mình, em gọi cả anh và Tiểu Hạ đi cùng em mà!!”

“Chẳng lẽ hai người lại không trông được em sao?”

Kiều Tắc:?

Kiều Tắc: Còn có thể như vậy??

Mạch não của Kiều Mạn Mạn khiến người ta không thể phản bác, Kiều Tắc hơi im lặng.

Giang Vọng Hạ đang đánh cờ với người khác trên “Cờ vây Yehu”, không phản bác lời đề nghị của Kiều Mạn Mạn, đi theo phía sau hai người họ, vừa đi vừa xem di động.

Cũng may là cô cao ráo, đủ nổi bật, người khác liếc mắt cái đã nhận ra cô, chủ động nhường đường.

Giống như nhiều cô gái khác, Kiều Mạn Mạn rất thích chụp tự sướng.

Trên cổ cô ấy đeo máy ảnh, trong tay cầm di động có thể mở filter hoặc chèn thêm mấy nhãn dán chó mèo, có khi dùng máy ảnh chụp cảnh đêm, có khi lại dùng di động tự sướng, hoặc tự sướng cùng Tiểu Hạ.

Ba người đi tới bờ biển, gió biển về đêm mang theo hơi ẩm cùng mùi mằn mặn, không quá khó ngửi, cũng không tính là dễ ngửi.

Đối với cảnh tượng ban ngày, Kiều Mạn Mạn nghĩ đến vẫn sợ, không dám đứng quá gần biển, ngồi cách đó rất xa, tháo máy ảnh xuống đưa cho anh trai, bảo anh chụp vài tấm.

Còn mình thì ngồi nghịch filter, tìm một cái filter đẹp mắt, chuẩn bị chụp vài tấm ảnh đẹp.


Giang Vọng Hạ thấy họ không đi tiếp nữa thì ngồi xuống theo, tiếp tục chơi di động, không ngừng đổi qua lại giữa hai app Cờ vây Yehu và Wechat.

Trần Linh Vũ lại nhắn tin cho cô.

Giang Vọng Hạ nhìn qua, không muốn đọc, vì thế trả lời:.

Cách đó không xa, có hai bóng người một lớn một nhỏ.

Buổi tối ra bờ biển tản bộ, không chỉ có họ, còn có rất nhiều người.

Kiều Mạn Mạn nhìn bóng hình kia có hơi quen mắt, không khỏi trừng mắt nhìn, thầm nghĩ: Trùng hợp ghê, lại gặp anh trai lớn bên bờ biển.

Kiều Mạn Mạn không dám chủ động đi qua chào hỏi Kỳ Mộ.

Là Kỳ Mộ chủ động đi về phía họ, anh ta cười dịu dàng tốt bụng, dịu giọng nói: “Thật trùng hợp, anh dẫn em họ đi tản bộ, lại gặp mọi người.”



Kiều Tắc thấy Kỳ Mộ đi tới, không nhịn được nhíu mày.

Rõ ràng, anh không muốn chào hỏi với Kỳ Mộ, càng không muốn ở chung với anh ta.

Đang định mở miệng khách sáo dối trá đuổi anh ta đi, bỗng nhiên ngửi thấy mùi mằn mặn trong gió biển trở nên nồng hơn, cảm giác tồn tại của hơi nước trong không khí đặc biệt rõ ràng.

Giữa từng nhịp hô hấp, anh có thể cảm nhận được hơi nước đi vào khoang mũi theo hơi thở.

Cảm giác ngưng đọng quen thuộc lại đánh úp tới.

Lần này, cuối cùng anh đã có thể thấy rõ tất cả mọi người bên trong những hình ảnh kia.

Trong cốt truyện, sau khi nhà họ Kiều phá sản, người tốt bụng “thu nhận” Kiều Mạn Mạn là Kỳ Mộ, là anh ta cung cấp vật chất và môi trường sống ưu việt cho cô ấy.

Sau đó, Kiều Mạn Mạn mang thai, ba của đứa bé là Kỳ Mộ.

Bỏ mẹ giữ con, cũng là Kỳ Mộ.



Kiều Tắc khôi phục ý thức, Kỳ Mộ đã mang em họ rời đi. Anh ta giống như thật sự trùng hợp đụng phải họ, chỉ là tới chào hỏi một tiếng.

Đúng là Kỳ Mộ tới chào hỏi họ.

Sau khi chào hỏi xong, anh ta còn hàn huyên vài câu với Kiều Mạn Mạn. Hàn huyên với Kiều Mạn Mạn xong, mới dẫn em họ rời đi.

Kiều Tắc nhìn bóng lưng Kỳ Mộ, vẻ mặt buồn bực.

Tối hôm đó, Kiều Tắc suy nghĩ cặn kẽ, quyết định đi tìm Giang Vọng Hạ hỏi thăm tình huống gặp được Kỳ Mộ lúc sáng, định đào thêm càng nhiều thông tin khả nghi.

Anh đi vào phòng Giang Vọng Hạ, trở tay đóng cửa, vẻ mặt bí hiểm, giống như có mưu đồ bí mật gì.

Anh nhìn em gái, hỏi: “Tiểu Hạ, em có thấy kỳ lạ không…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Giang Vọng Hạ cắt ngang.

Giọng điệu Giang Vọng Hạ chắc chắn, định tội ngay tại chỗ cho Kỳ Mộ: “Anh ta nhất định là tên theo dõi biến thái cuồng nhìn trộm, tử hình!! Nhất định phải tử hình!!”

Kiều Tắc: “…”

Kiều Tắc:???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương