Giang Vọng Hạ không nhịn được cười thành tiếng.

Giang Ngôn Nhất nghe thấy, không khỏi nhìn cô thêm một cái.

Giang Vọng Hạ lập tức thu lại ý cười, ngồi nghiêm chỉnh, ném di động qua bên cạnh, không quên ấn đồng ý nhận tiền.

Có tiền không lấy là đồ ngu.

Giang Ngôn Nhất thu lại ánh mắt, tiếp tục kể chuyện về Giang Vọng Hạ cho Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết nghe.

Giang Vọng Hạ là đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã không cần ông quan tâm, trong cuộc sống chăm sóc bản thân rất tốt, học tập cũng không cần ông tốn sức phụ đạo.

Tiểu học tham gia thi Toán học giành được giải nhất, cấp 2 thi cờ vây không chỉ giành được giải thưởng, còn giành được tiền thưởng.

Hiện tại đã là cờ vây Thất Đẳng, tuyển thẳng vào 985, 211 (*) hoàn toàn không thành vấn đề.

Tuy rằng không phải ba ruột, nhưng đã làm ba 15 năm, Giang Ngôn Nhất không tránh khỏi dính chút thói quen xấu của người ta, chỉ hận không bày cả tủ giấy chứng nhận của con gái ra khoe khoang.

Con cái ưu tú vĩnh viễn là niềm tự hào của phụ huynh.

Giang Vọng Hạ nghe thấy thì trầm mặc.

Cô sợ giây tiếp theo ba sẽ mở lời bảo cô biểu diễn nhào lộn trên không mất.

Từ năm 12 tuổi tham gia thi đấu cờ vây, Giang Vọng Hạ xem như có chút danh tiếng, muốn tra được quá khứ của cô cũng không quá khó.

Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết có tìm hiểu, hôm nay biết được con gái còn ưu tú hơn so với hiểu biết của họ, trong lòng vừa được trấn an vừa thấy tự hào.

Kiều Tắc cũng không nghĩ nhiều lắm.

Kiều Tắc: Không hổ danh là nữ chính, vừa lên sàn đã bật hack.

Chẳng qua nghĩ lại thì, lấy gen học sinh giỏi của nhà họ, Giang Vọng Hạ có thể có thành tựu như vậy cũng không tính là làm người ta khiếp sợ.

Không tính là bật hack, chỉ là trình độ được buff (**) mấy lần.

Người nhà họ Kiều cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo.

Đồng thời, nghe xong đột nhiên họ cảm thấy có gì đó không đúng.

Giang Ngôn Nhất bồi dưỡng con gái họ thành nhân tài, năm nay 15 tuổi thu nhập đã hơn 200 ngàn, tiền đồ vô lượng.

Họ thì sao?
Họ bồi dưỡng con gái người ta thành dạng gì?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt họ có hơi mất tự nhiên.

Không phải do họ thấy con gái ruột ưu tú thì bắt đầu ghét bỏ Kiều Mạn Mạn là đồ vô dụng ngốc nghếch, mà là họ có loại tâm lý mắc nợ- Người khác bồi dưỡng con gái họ ưu tú thế này, họ lại nuôi con gái người ta thành đồ vô dụng.

Kiều Mạn Mạn 15 tuổi, làm nũng nói muốn ngủ cùng mẹ, không ăn được đồ ngọt yêu thích khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ suy sụp, không làm xong bài tập sẽ khóc thút thít.

Ngay cả khi lên cấp 3, cũng là nhờ quan hệ nhét tiền để vào trường X.

Nói dễ nghe chút thì là ngốc bạch ngọt hồn nhiên ngây thơ, nói khó nghe chút thì là một đứa ngốc nghếch, loại ngốc mà bị lừa còn giúp người ta gấp đôi tiền.


Suy bụng ta ra bụng người, nếu con gái ưu tú từ nhỏ của họ sắp bị đổi thành con gái vô dụng, nhất định trong lòng họ sẽ cảm thấy không công bằng.

Nếu Giang Ngôn Nhất mà hỏi họ: Mạn Mạn thì sao?
Ông bồi dưỡng Tiểu Hạ ưu tú như thế, vậy Kiều Mạn Mạn lớn lên bên cạnh họ thì như thế nào?
Có lẽ ông hỏi ngược lại cũng không mang ý khoe khoang, nghi ngờ gì, nhưng chắc chắn họ sẽ vô cùng xấu hổ.

May mà Giang Ngôn Nhất không hỏi như vậy.

Ông nhìn hai mắt Kiều Mạn Mạn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa thiện ý, nói: “Con bé nhìn có vẻ rất ngoan, chắc là không khiến mọi người quá lo lắng.”
Những lời của ông mang theo lòng biết ơn đối với sự chăm sóc của họ cho Kiều Mạn Mạn.

Điều này làm họ càng cảm thấy mắc nợ và bất an.

Khách khí nói chuyện xong, không tránh khỏi việc phải nhắc đến chuyện đổi lại hai đứa nhỏ, đây là vấn đề họ muốn giải quyết, cũng là mục đích nhà họ Kiều tới đây.

Người mở miệng trước là Giang Ngôn Nhất.

Ông gọi con gái qua: “Tiểu Hạ, hai đứa qua đây chút.”
Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc đang xem TV, vẫn có thể nghe thấy nội dung trò chuyện của họ.

Cô nghe thấy ba gọi mình, hơi mím môi, đứng dậy đi qua.

Giang Ngôn Nhất còn chưa kịp mở lời, Giang Vọng Hạ đã nói: “Chào chú, chào dì.”
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lâm vào im lặng.

Nhìn mà xem, đứa bé lễ phép ghê chưa.

Còn chủ động chào hỏi.

Chỉ là xưng “chú” “dì” với ba mẹ ruột mà thôi.

Sắc mặt Giang Ngôn Nhất không thay đổi, giống như là không nghe thấy gì: “Tiểu Hạ, đây là ba mẹ ruột của con.

Vừa rồi ba thương lượng với họ, dự định sẽ đưa con quay về thành phố X, chuyển tới trường X học.”
Bề ngoài nói là chuyển vào trường X, thực tế là đưa cô về nhà họ Kiều.

Giang Vọng Hạ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói: “Con còn phải học cờ vây với sư phụ.”
Cô muốn ở lại.

Giang Ngôn Nhất: “Ba nghe thầy Lương nói, thầy muốn đề cử giáo viên khác cho con.”
Giang Vọng Hạ: “Sư phụ đề cử giáo viên khác cho con, không ảnh hưởng đến chuyện con tiếp tục học cùng sư phụ.

Sư phụ cũng không nói không cho con tiếp tục theo sư phụ học.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Ngôn Nhất: “Con có thể tiếp tục học với thầy Lương, không ảnh hưởng đến việc chuyển vào trường X.”
Giang Vọng Hạ: “Vậy cuối tuần nào con cũng phải chạy qua chạy lại sao?”
Giang Ngôn Nhất: “Chỉ mất 3 tiếng đi xe.”
Giang Vọng Hạ: “Đi đi về về là 6 tiếng, cũng bằng hai ngày huấn luyện của con rồi, con không thích.”
Thái độ của cô cứng rắn, không muốn nghe họ sắp xếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có hơi xấu hổ.

Đối với cảnh tượng vừa rồi, Kiều Tắc kinh ngạc nhìn Giang Vọng Hạ.


Bởi vì trong ấn tượng của anh, Giang Vọng Hạ không giống người sẽ có tính tình cứng rắn phản bác lại người lớn.

Hiện tại xem ra, có lẽ bình thường Giang Ngôn Nhất rất tôn trọng suy nghĩ của đứa nhỏ, mà Giang Vọng Hạ lại thường xuyên có ý kiến riêng của mình, không phải một bé ngoan biết nghe lời.

Thảo nào hồi nãy ông khen Kiều Mạn Mạn “rất ngoan.”
Đây đúng là ưu điểm mà Giang Vọng Hạ không có.


Kiều Mạn Mạn thấy Giang Vọng Hạ dám nói chuyện với người lớn như vậy, trong mắt tràn đầy khâm phục.

Nghĩ thầm: Người lớn lên cao, quả nhiên nói chuyện cũng có khí thế.

Nếu không phải âm thanh lúc nói chuyện của họ không quá lớn, cô ấy đã cho rằng họ sắp cãi nhau rồi.

Hiện tại không ai nói gì.

Giang Vọng Hạ mặt không biến sắc nhìn ba nuôi, Giang Ngôn Nhất nhìn cô không nói gì.

Kiều Mạn Mạn không biết lát nữa họ có cãi nhau hay không, không biết có nên chờ họ cãi xong mới mở miệng nói chuyện hay không.

Cô ấy có hơi chần chừ.

Đợi một lúc, vẫn không có ai nói gì, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chú ơi, cháu cũng không muốn chuyển trường, hiện tại cháu đang học ở trường X rất tốt.”
Cô ấy muốn ở lại.

Cô ấy muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ba mẹ.

Lời vừa nói ra, không khí vốn yên tĩnh, bỗng thăng cấp thành một loại tĩnh lặng, có vài phần áp lực trầm trọng.

Giang Ngôn Nhất có chút hoảng hốt.

Biểu cảm của Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết cứng lại, tâm trạng phức tạp.

Giang Vọng Hạ thu hết phản ứng của họ vào mắt, im lặng không lên tiếng.

Vốn dĩ cô đang giằng co với ba nuôi, hiện tại bởi vì Kiều Mạn Mạn mà hoàn cảnh nâng lên một tầm cao khác.

Không phải là cô không muốn đổi lại, mà cả hai đứa nhỏ đều không muốn đổi lại.

Có lẽ các cô có thể đứng cùng trên một mặt trận, nội tâm cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Kiều Mạn Mạn rất lo lắng, bởi vì lời nói của cô ấy sẽ làm tổn thương Giang Ngôn Nhất.

Cô ấy cảm thấy mình rất xấu xa.

Tuy ông là ba ruột của cô ấy, cho cô ấy ấn tượng đầu tiên không quá tệ, nhưng đối với cô ấy ông thật sự quá xa lạ, cô ấy không cách nào xem ông là ba ruột được.

Ngoại trừ thân phận “ba ruột”, ông cũng chỉ là người xa lạ đối với cô ấy.


Cô ấy không thể tưởng tượng được cuộc sống khi hai người sống chung một mái nhà.

Chỉ cần nghĩ đến cô ấy đã cảm thấy sợ hãi, khó mà tiếp nhận được.

Cùng là từ chối trở về bên ba mẹ ruột, nhưng hành vi của Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ mang đến hiệu quả không giống nhau.

Giang Vọng Hạ giằng co với ba nuôi, không liên quan đến nhà họ Kiều, do cô không đồng ý với Giang Ngôn Nhất.

Mà Kiều Mạn Mạn nói với Giang Ngôn Nhất, bề ngoài là cự tuyệt, cự tuyệt có nghĩa là nhà họ Kiều nguyện ý tiếp tục nuôi dưỡng Kiều Mạn Mạn, là nhà họ Kiều ngầm thừa nhận thái độ của Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn là đứa ngốc, không nghĩ nhiều như vậy, cô ấy chỉ biết nói vậy sẽ làm tổn thương ba ruột, nhưng không biết hàm ý phía sau.

Giang Vọng Hạ thông minh hơn cô ấy, cho nên lựa chọn nói chuyện lớn tiếng với Giang Ngôn Nhất trước mặt nhà họ Kiều, biểu hiện “Đứa nhỏ có suy nghĩ của riêng mình, không nghe lời phụ huynh.”
Kiều Mạn Mạn nhận thấy bầu không khí càng trở nên không tốt, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không biết mình có nói sai gì không.

Trước đó, cô ấy do dự có nên gọi Giang Ngôn Nhất là “ba” hay không, sau khi nghe thấy Giang Vọng Hạ gọi “chú”, “dì”, cô ấy cho rằng mình gọi “chú” cũng không sao.

Cô ấy muốn ở lại nhà họ Kiều, không muốn ở với ba ruột.

Kiều Mạn Mạn từng nói với Kỳ Mộ suy nghĩ của mình.

Kỳ Mộ nói với cô ấy: “Nếu em muốn ở lại, nên nói rõ ràng với chú Kiều, dì Triệu và ba ruột của em.

Em là con của họ, họ sẽ không trách em.”
Anh ta nói, cô ấy nên thể hiện rằng mình thân thiết với ba mẹ hơn.

“Từ nhỏ em đã được nuôi dưỡng bên cạnh chú Kiều và dì Triệu, nhất định họ sẽ luyến tiếc em.

Thấy em không muốn trở lại bên cạnh ba ruột, mà muốn ở lại, chắc chắn sẽ rất cảm động, càng không nỡ để em đi hơn.”
“Đương nhiên họ cũng rất muốn em ở lại, nhưng họ không thể cướp con gái ruột của người khác.

Nhưng nếu em muốn ở lại thì khác.”
“Em sợ làm tổn thương ba ruột sao?”
“Nói không chừng ba ruột của em thích Giang Vọng Hạ hơn.

Đợi em quay về bên cạnh ông ấy, ông ấy thấy em không bằng con gái cũ, chắc hẳn sẽ ghét em.”
“Tuy Mạn Mạn rất đáng yêu, nhưng ông ấy sống chung với Giang Vọng Hạ đã 15 năm, Giang Vọng Hạ còn ưu tú như vậy, tất nhiên ông ấy sẽ thích Giang Vọng Hạ hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đến lúc đó chú Kiều, dì Triệu không còn coi em là con gái mà yêu thương nữa, ba ruột của em cũng không coi em là con gái, em sẽ hoàn toàn trở thành đứa bé không cha không mẹ, em sẽ rất đau lòng.”
“Mạn Mạn, thành phố A xa như vậy, lúc em buồn anh trai lớn cũng không chơi cùng em được.”
“Em sợ làm tổn thương ba ruột, chẳng lẽ không sợ mình sẽ trở thành đứa bé không cha không mẹ, không ai thương yêu sao?”
Trước mặt Kiều Mạn Mạn, Kỳ Mộ luôn rất kiên nhẫn.

Kỳ Mộ phân tích tình huống sau khi cô trở lại nhà họ Giang, anh ta phân tích từng chút một, lặp đi lặp lại, giọng nói vô cùng lo lắng, cũng đủ ảnh hưởng sâu sắc đến cô ấy.

Kiều Mạn Mạn hoảng loạn, hỏi anh trai lớn nên làm gì.

Kỳ Mộ an ủi cô ấy: “Nếu em muốn ở lại nhà họ Kiều, vậy em cứ làm theo lời anh.”
Kiều Mạn Mạn cực kỳ tin tưởng lời nói của Kỳ Mộ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong ấn tượng của cô ấy, ba mẹ có thể không cần cô ấy, đuổi cô ấy đi, anh trai cũng có thể sẽ không thương cô ấy nữa.

Hiện giờ cô ấy đã có ba ruột, chỉ là ba ruột cô ấy có lẽ sẽ thích đứa con gái không có quan hệ huyết thống nhưng vô cùng ưu tú hơn.

Nhưng mà, anh trai lớn sẽ luôn đối tốt với cô ấy.

Anh trai lớn sẽ giúp cô ấy.


Lần gặp mặt này không đưa ra được phương án giải quyết tốt, nhưng nhà họ Kiều và nhà họ Giang không ai cảm thấy ngoài ý muốn.

Trước khi nhà họ Kiều rời đi, phụ huynh hai bên đều thêm Wechat của con mình.


Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn cũng lấy di động ra thêm Wechat của Giang Vọng Hạ.

Lúc quét mã hai chiều, Kiều Mạn Mạn ghé qua nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, cậu có cao đến 1m8 không?”
Kiều Tắc nghe thấy Kiều Mạn Mạn hỏi, ngoài mặt anh tỏ vẻ không để ý, thật ra hai lỗ tai đều dựng đứng lên, sợ bỏ lỡ đáp án của Giang Vọng Hạ.

Anh 17 tuổi mới cao 1m8, Tiểu Hạ không lẽ 15 tuổi đã cao 1m8 rồi?
Cô còn đang dậy thì, còn có thể cao hơn nữa?
Rõ ràng cùng là gen giống nhau, dựa vào cái gì mà cô có thể cao đến vậy chứ!
Kiều Tắc cực kỳ để ý câu trả lời của em gái ruột.

Giang Vọng Hạ nhìn lướt qua anh trai ruột đứng bên cạnh, nhớ tới nam sinh thích nói dối về chiều cao, ngẫm nghĩ một chút, dùng giọng nói nhỏ trả lời: “Gần 1m8.”
Kiều Mạn Mạn nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Kiều Tắc (1m88) tâm trạng phức tạp.

Wechat của Giang Vọng Hạ vẫn luôn có tin nhắn gửi tới.

Lúc nãy đang nói chuyện với Giang Ngôn Nhất, nhà họ Kiều, không rảnh nhận tin nhắn, lại vừa thêm Wechat của nhà họ Kiều, không tiện nhận tin nhắn.

Đến tận khi người nhà họ Kiều rời đi, mới có thời gian mở đoạn chat ra.

Để cô xem là ai đang không ngừng lảm nhảm.

À, là Trần Linh Vũ.

Trần Linh Vũ:???
Trần Linh Vũ: Tiền cũng thu rồi, còn không nhanh khai ra kế hoạch báo thù của cậu đi!!
Trần Linh Vũ: Người đâu rồi?
Trần Linh Vũ: Ai dạy cậu nhận tiền xong không trả lời tin nhắn luôn vậy?
Trần Linh Vũ: Ồ, ai dạy thì tớ không biết, dù sao chắc chắn tớ có quen.

Trần Linh Vũ: Nếu không thể nghe được kế hoạch báo thù của cậu.

Nhan sắc, dáng người, lễ nghi xã giao, phẩm chất và tính cách tốt đẹp của tớ, thậm chí cả linh hồn cũng sẽ bị hủy hoại.

Trần Linh Vũ: Anh, xin anh, trả lời tin nhắn.

Giang Vọng Hạ: “…”
Giang Vọng Hạ nhìn tin nhắn đối phương gửi tới dài trọn 4 trang, im lặng, bắt đầu đánh chữ.

Giang Vọng Hạ: Tớ là thiên kim thật bị ôm sai của nhà họ Kiều thành phố X, một sáng thức tỉnh, quay về báo thù.

Hiện tại tớ đang nắm giữ mạch máu kinh tế của nhà họ Kiều! Nhưng không may bị người ta tính kế, tất cả tài sản đều bị đóng băng, cần tìm người đầu tư vốn khởi nghiệp.

Giang Vọng Hạ: Chỉ cần cậu chuyển khoản 10 ngàn tệ làm vốn lưu động, tớ sẽ giữ cho cậu vị trí Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Kiều ở thành phố X, còn thêm 20 triệu tệ nữa!
Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, lần này cậu muốn 10 ngàn có phải hơi quá đáng rồi không?
Trần Linh Vũ: Tớ nói cho cậu biết, tớ trưởng thành rồi!
Trần Linh Vũ: Bây giờ tớ còn khôn hơn cả khỉ!
Trần Linh Vũ: 10 ngàn này tớ chỉ có thể cho cậu 9 ngàn rưỡi!!
Trần Linh Vũ: [Chuyển khoản] Xin nhận tiền.

Giang Vọng Hạ:?

(*) Dự án 985: “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.

Dự án 211 của chính phủ Trung Quốc được đưa ra nhằm thúc đẩy sự phát triển của giáo dục đại học, nhằm thích nghi với sự với sự phát triển như vũ bão của kinh tế xã hội trong giai đoạn mới.

(**) Buff: Một thuật ngữ được sử dụng trong game.

Đây là từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi theo hai công dụng chính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương