Khi nghe thấy tiếng bước chân Diệp Mạc Nhiên chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn xuyên qua người đối diện.
Nhưng buồn cái là...!chẳng có chút tình cảm nào trong đó.
Mạc Bạch đã quen với sự lạnh lùng này rồi.
Với cô, họ chẳng qua chỉ là hai kẻ xa lạ chung sống dưới một mái nhà.
Nếu không vì lời dặn của bà nội, chắc anh ta đã chẳng thèm ở đây.
Kết hôn chỉ vì một tờ hôn ước?
Diệp Mạc Nhiên thà nhai giấy còn hơn.
Cưới một người chưa từng gặp mặt, từ bỏ tình yêu đời mình, ai mà chịu cho nổi?
Ba năm qua, anh ta chỉ về nhà như hoàn thành nghĩa vụ, đóng vai chồng mỗi khi cần thiết, rồi thậm chí còn không cho cô quyền từ chối.
Mạc Bạch ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cách xa anh ta cả một bầu trời.
Cũng đúng thôi, ba năm rồi, trừ khi có người lớn ở đó, họ thậm chí còn chẳng ngồi chung một cái ghế.
Chưa kịp mở miệng, Diệp Mạc Nhiên đã lạnh lùng đẩy một tập tài liệu về phía cô:
“Xem đi, nếu đồng ý thì ký đi.”
Mạc Bạch không hỏi gì, cầm lấy tập tài liệu, mở ra và thoáng ngẩn người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như một tảng băng không thể tan chảy.
Diệp Mạc Nhiên liếc nhìn, thấy vẻ bình thản ấy thì càng thêm chắc chắn.
Đến giờ mà cô ta vẫn lạnh nhạt thế này?
Đúng rồi, vợ của anh chẳng yêu anh chút nào.
Lúc nào cũng như hồ nước phẳng lặng, không chút sóng gió, chẳng có gì đủ sức làm cô ấy động lòng… kể cả anh.
Mạc Bạch ngước lên nhìn anh, nghiêng đầu như một chú thỏ con ngơ ngác:
“Tại sao?”
Giọng cô hơi nghẹn, như thể ấm ức lắm.
Mọi chuyện đang tốt đẹp cơ mà, tự dưng lại muốn ly hôn là sao?
Chẳng lẽ anh ghét cô đến vậy sao?
Cô làm mọi thứ theo ý anh, không xuất hiện trước mặt anh khi không cần thiết, không cười nếu anh không thích, và chăm sóc bà nội mỗi ngày.
Vậy mà anh vẫn không hài lòng.
Là vì cô làm chưa đủ tốt ư?
Cô ngước lên, chờ đợi câu trả lời từ anh với mắt long lanh đầy hi vọng.

Diệp Mạc Nhiên tránh ánh mắt ấy, giọng lạnh lùng vang lên:
“Hàn Hi về rồi.

Cô ấy cần tôi.

Em nói với bà nội rằng chúng ta ly hôn đi.”
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Em nói đi, bà nội sẽ đồng ý thôi.”
“Em xem, nếu có gì không vừa ý thì cứ nói.

Tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em.”
“Chúng ta không yêu nhau, ly hôn cũng tốt.”
Câu cuối cùng nghe như anh ta đang dỗi thì phải?
Mạc Bạch hơi nhíu mày, hít sâu một hơi dài.
Hàn Hi...!À, thì ra là cô ấy.
Người yêu cũ, ánh trăng sáng, tình đầu đại học của anh ta.
Cô biết rõ Hàn Hi là ai…
Mối tình sâu đậm đến nỗi Diệp Mạc Nhiên chẳng quên được, chỉ là số trời đã chia cắt họ xa nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương