Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
-
Chương 52: Cảm giác với súng
Edit by tytydauphu on wattpad
Rõ ràng gương mặt Vệ Thời không có biểu cảm gì nhưng khí thế lại quá lớn.
Vu Cẩn run run, hoảng loạn viết thật nắn nót.
Nhìn nét bút cũng đủ biết đã sợ thành chim cút.
Phiếu đánh giá được cung kính đặt vào tay lão đại, Vệ Thời thuận tay quét thẻ vào máy thu phí —— “Đinh” một tiếng, quét thẻ thành công, âm thanh thông báo ngọt ngào lại vang lên.
Đôi mắt của Vu Cẩn đảo theo một cách mơ hồ, lúc thấy tài khoản bị trừ tiền thì đồng tử co lại.
Huấn luyện viên hướng dẫn, 1000 credit/giờ.
Tính tiền tháng, bao năm, thêm phí phục vụ, phí đề cử, tiền boa……
Trước mắt như tối sầm.
Như thể đã về tới tòa nhà của giải trí Bạch Nguyệt Quang.
Tá Y mang vẻ mặt đau lòng: “Tiểu Vu, sao cậu có thể tiêu tiền như vậy!”
Caesar ồn ào: “Tiểu Vu! Kẻ nào dám cướp hết credit của cậu! Để ca thay cậu đánh gãy răng nó!”
Thư ký Khúc thương tiếc lắc đầu: “Tiểu Vu, tiền lương tháng trước của cậu chỉ mua ít hạt, kẹo cứng với bánh bao nhỏ thôi mà sao đã hết rồi……”
Vệ Thời thấy thỏ con rúc ở góc tường, lặng lẽ khóc vì nghèo, nhìn ánh mắt vẫn còn choáng váng, không khỏi chậc một tiếng.
“Lại đây.” Người đàn ông ra lệnh.
Vu Cẩn chạy một mạch tới gần, nhìn vào đánh giá huấn luyện kích thích trong tay lão đại.
Số liệu huấn luyện dày đặc được thể hiện trên một biểu đồ dễ hiểu. Trong 2 tiếng huấn luyện, thời gian phản kháng giảm nhanh nhất, tiếp theo là thời gian sốc, thể hiện người nhận huấn luyện đã cơ bản thích ứng với cảnh tượng kích thích sơ cấp.
Trái với đường phản xạ tiến bộ rõ rệt —— đường thể hiện “Đáp trả kích thích” lại càng ngày càng thấp.
Nói ngắn gọn là ý thức tấn công yếu, nổ súng không nhanh.
Không cần nhìn báo cáo, Vu Cẩn cũng tự biết điểm yếu của mình.
Vệ Thời rút cây bút trong tay Vu Cẩn, khoanh tròn ở “Đáp trả kích thích”: “Nói thử xem.”
Vu Cẩn do dự, lắp bắp nói: “…… Có lẽ, chủ yếu biểu hiện ở cảm giác với súng. Vừa rồi lúc huấn luyện…… Không phải, ngay cả ngày thường cũng rất khó tìm được cảm giác……”
Vệ Thời ừ một tiếng.
Từ trận đấu trên biển thấy thỏ con ngây ngốc dính lấy gốc cây, Vệ Thời đã biết cậu chưa từng chạm vào súng.
Trong ý thức của đại đa số cư dân Liên Bang, súng là biểu tượng của xâm chiếm, bạo lực và chiến tranh. Hầu hết những người có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà theo nghề tuyển thủ thoát hiểm chuyên nghiệp vì có tính hướng ngoại tốt.
Từ tính cách và môi trường phát triển suy đoán của Vu Cẩn, để cậu có thể tìm được cảm giác với súng, khó khăn hơn các thực tập sinh khác nhiều.
Thấy thỏ con lại bắt đầu suy nghĩ miên man, Vệ Thời lên tiếng: “Tôi nói rồi, E có cách của E.”
Vu Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt lấp la lấp lánh.
Kho vũ khí của phòng huấn luyện ầm ầm mở ra.
Vu Cẩn theo phía sau, thỉnh thoảng thò đầu ra thì thấy lão đại lấy ra một khẩu súng bình thường nhất, đưa cho cậu: “Thử xem.”
Vu Cẩn gật đầu, khu vực mục tiêu động sáng lên ở một đầu phòng huấn luyện.
Cậu nín thở ngắm bắn, rồi kéo cò súng —— phát đầu tiên quả nhiên giống như mọi lần, lệch khỏi quỹ đạo.
Cảm giác với súng được hình thành từ cảm giác của vô số lần bắn.
Trong bắn mục tiêu động, tuyển thủ thường sẽ bắn càng lúc càng chuẩn. Nhưng thực chiến lại hoàn toàn không có thời gian để khởi động, càng không có cơ hội tìm cảm giác.
Vu Cẩn ngoan ngoãn trả lại súng, Vệ Thời không nói gì, lập tức nhận lấy, bắn một phát cực chuẩn.
Tim Vu Cẩn bỗng đập mãnh liệt, vô thức mở to hai mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đại lão nổ súng, sạch sẽ lưu loát, mỗi một tấc cơ bắp, đốt xương trong cơ thế đều như được sinh ra để phục vụ khoảnh khắc kéo cò súng kia, khi híp mắt ngắm chuẩn hấp dẫn chết người.
Khói trắng bay ra từ họng súng, người đàn ông liếc nhìn Vu Cẩn: “Có cảm giác gì?”
Vu Cẩn theo bản năng nói: “Như tỏa sáng ——” cậu nhanh chóng nuốt nửa câu còn lại xuống, lý trí trở về: “Ngắm đúng vị trí, khống chế đường đạn chính xác……”
Vệ Thời ngắt lời: “Lúc cậu nổ súng không có ánh sáng.”
Tầm mắt của người đàn ông hơi thấp, khóa chặt lấy Vu Cẩn. Thiếu niên sửng sốt, trong đầu hình như hiện lên vài thứ vụn vặt: “Sao, sao ạ ——”
Vệ Thời: “Khi sợ hãi, ánh sáng sẽ biến mất.”
Vu Cẩn ngẩn ngơ.
Ngay sau đó Vệ Thời làm một hành động ngoài dự liệu —— 6 bóng đèn cao áp trong phòng huấn luyện đồng thời bật lên, nguồn sáng nóng rực, cả căn phòng sáng như ban ngày.
Đây không phải ánh đèn nên có trong phòng huấn luyện.
Trước khi Vu Cẩn phản ứng lại, máu đã sôi trào trước lý trí, nhanh hơn cả ký ức cơ bắp, đẩy cậu đến cảm giác hưng phấn quen thuộc.
Đây quả thật không phải đèn bình thường. So với đèn, chúng nên được gọi là đèn bão, đèn rửa tường hoặc là —— đèn sân khấu.
Vệ Thời nhướng mày, ở phía sau thiếu niên, nói: “Vị trí cậu thành thạo nhất, sân khấu.”
Hô hấp của Vu Cẩn cứng lại, quay ngoắt đầu lại.
Vệ Thời: “Luyện nhảy mấy năm rồi?”
Vu Cẩn theo bản năng mở miệng: “11 năm ——” rồi lập tức nhìn Vệ Thời đầy kinh ngạc, đồng tử màu hổ phách đầy bối rối: “Sao, sao đại ca biết?!”
Dưới ánh sáng mạnh, thỏ con đột nhiên bị chọc thủng đứng ngây ngốc.
Vệ Thời phân tích ngắn gọn: “Biên đạo ca khúc chủ đề, mềm dẻo linh hoạt, nhảy còn nhanh nhẹn hơn đồng đội cầm súng.” Anh nhàn nhạt tổng kết: “Đại ca của cậu không mù.”
Vu Cẩn: “……”
Gương mặt Vệ Thời dường như hiện lên cảm xúc miễn cưỡng hài lòng trong chớp mắt, nhưng lại bị đường nét lạnh lẽo che lại.
Vệ Thời: “Học loại nhảy nào.”
Vu Cẩn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, như vừa tỉnh mộng: “Nhảy cổ điển, Hiphop, Jazz, Breaking, Locking……”
Vệ Thời ném súng cho cậu: “Bắt đầu từ Breaking.”
Vu Cẩn ngẩn ngơ, do dự nhìn xuống sàn nhà, chuẩn bị tìm chỗ cho lão đại ngồi xem……
Vệ Thời nhìn cậu một cái: “Học như thế nào, trong mấy năm.”
Vu Cẩn ngập ngừng: “…… 2 năm, đầu tiên học mở vai và căng dây chằng, sau đó học xoay, học Combo (nối liền động tác), Freeze (đóng băng)……”
Vệ Thời xách thỏ con thỏ tới, ra hiệu cho cậu đứng ở trước mục tiêu động tiếp theo: “Được rồi, mở vai.”
Vu Cẩn theo bản năng mở rộng bả vai ra sau, cho đến khi Vệ Thời hô dừng: “Không khác lắm. Về sau chiếu theo cảm giác này, không nổ súng khi bả vai không mở rộng bằng lúc nhảy.”
Vu Cẩn nhanh chóng vâng một tiếng, lập tức tỉnh ngộ —— lúc mình nổ súng cơ bản co thành chim cút, đại ca nói rất có lý……
Vệ Thời tiếp tục ra lệnh: “Bắn liền Combo 2 bia E102, SE150, bắn xong SW225 thì rút về boongke phía sau nửa người Freeze.”
Vu Cẩn sửng sốt, nhanh chóng lặp lại trong đầu một lần, đại não phiên dịch: Liên kích 2 mục tiêu, quay về boongke dừng lại……
Chờ thiếu niên đoàng đoàng đoàng bắn xong, Vệ Thời hờ hững nhìn lướt qua: “Nhảy như vậy sao?”
Vu Cẩn: “Hình như không phải……”
Vệ Thời chậc một tiếng: “Bắn 1 phát lùi lại 1 lần, nhảy trên sàn hay nhảy lủi kiểu chuột hả?”
Vu Cẩn đáng thương vô cùng trừng mắt: “!!!”
Vệ Thời: “Tiếp tục.”
Mục tiêu động được thiết lập lại, trước khi nổ súng, Vu Cẩn nhắm mắt một lát để suy nghĩ được thông suốt, sau đó kiềm chế bản năng giật lùi lại của mình sau khi nổ súng, so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.
Không ngờ lão đại tiếp tục bắt bẻ: “Sai trọng tâm.”
Vu Cẩn trợn mắt.
“Súng.” Vệ Thời rốt cuộc nói ra: “Toàn bộ động tác không có súng.”
Vu Cẩn ngẩn ra.
Ngay sau đó Vệ Thời lập tức đi đến trước mặt cậu, đặt khẩu súng ngắn vào tay cậu, ra hiệu cho cậu cầm chắc, bàn tay thô ráp phủ kín vết chai bao lấy bàn tay của thiếu niên đặt trên chuôi súng kim loại lạnh lẽo: “Luyện nhảy 11 năm, đúng không.”
Vu Cẩn khẽ gật đầu.
Vệ Thời gật đầu, cằm vô thức cọ qua lọn tóc mềm xoã tung: “Ký ức cơ bắp, trọng tâm, lực chú ý đều sẽ hình thành lên quán tính.” Anh tiếp tục nói: “Khi trên tay có thêm 1 khẩu súng, quán tính sẽ theo bản năng bài xích.”
Vu Cẩn sửng sốt.
“Muốn sửa, rất khó.” Vệ Thời phân tích: “Cầm súng cho tốt, coi như học điệu nhảy mới. Nhớ rõ, đừng để quán tính của cơ thể ảnh hưởng đến súng, nó là người bảo vệ, là một phần thân thể của cậu.”
Dưới ánh sáng mãnh liệt, Vu Cẩn theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Vệ Thời.
Hình dáng đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, gương mặt từ trước đến nay đều không có cảm xúc gì, nhưng khi đặt khẩu súng vào tay thiếu niên lại nhẹ nhàng khiến trái tim như bị gõ một cái.
Vu Cẩn mất một lúc mới chậm chạp đáp lại, vành tai bất giác nóng lên.
“Luyện một lần nữa.” Vệ Thời nhướng mày nói: “Tập trung chú ý. Cảm giác với súng có thể từ từ mài giũa, bước đầu tiên cậu cần làm là không bài xích nó.”
Cuối cùng Vu Cẩn cũng tỉnh ngộ, lộ ra nụ cười có chút ngây ngốc: “Vâng!”
Khóe miệng của Vệ Thời hơi giãn ra.
Liên kích lần thứ 3 gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của Vu Cẩn, vứt bỏ ký ức cơ bắp 11 năm, thậm chí cả bản năng, gần như mỗi thớ cơ đều được huy động, sau 2 tiếng súng, vết đạn trên bia SE150 bị lệch nghiêm trọng.
Vệ Thời trầm mặc nhìn.
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, thỏ con có chút ngốc nghếch đã tự đặt lại vị trí mục tiêu, ôm súng cá rốt trở lại sân khấu.
Lệch khỏi quỹ đạo 2 lần, 3 lần.
Lần thứ 4, lệch cả E102 và SE150, Vu Cẩn lại bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Lần thứ 5, toàn bộ trúng đích
Lần thứ 8, động tác bắt đầu nối liền.
Lầm thứ 12, Vu Cẩn bắt đầu chọn phương hướng ngẫu nhiên cho các mục tiêu, mục tiêu không còn cố định ở 2 vị trí, các yếu tố không thể khống chế tăng vọt.
Vệ Thời nhìn vào số liệu giám sát, thỉnh thoảng lên tiếng điều chỉnh tư thế cho Vu Cẩn.
Chuông tan học vang lên 2 lần.
Trong phòng huấn luyện, hai người như không nghe thấy.
Cho đến khi tiếng chuông 0 giờ vang lên.
Thiếu niên gần như tê liệt mới dừng lại, ký ức cơ bắp sau mấy trăm lần huấn luyện gian nan đã hoàn toàn thuần thục, động tác lưu loát.
Lúc này, mục tiêu xuất hiện ở 3 hướng cùng một lúc. Vu Cẩn nheo mắt, hoàn thành tất cả phán đoán chỉ trong nửa giây ——
Cò súng được kéo liên tiếp 3 lần.
Ánh đèn trên trần trường bắn đột nhiên sáng lên.
Tiêu diệt toàn bộ.
Vu Cẩn sửng sốt, sau đó mừng như điên, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía đại ca ——
Người đàn ông nhìn thẳng vào thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, giữa đồng tử có một chùm sáng đang nhảy nhót.
“Chúc mừng,” anh chậm rãi nói: “Cậu đã phá đảo.”
Vu Cẩn đột nhiên ngẩng mặt nhỏ lên, bởi vì nụ cười quá rực rỡ mà tản ra sức sống tươi trẻ của thiếu niên.
Vệ Thời duỗi tay, ý bảo cậu tiến lên đập tay.
Vu Cẩn nhảy nhảy vọt tới khán đài, oa một tiếng nhảy lên, giống báo con dồi dào sức sống, phấn khích đâm đầu khắp nơi ——
Sau đó ôm đại ca một cái thật chăt.
Vệ Thời khựng lại, không chút do dự siết chặt cánh tay phải, ấn thỏ con tự dâng tới cửa vào lòng thật mạnh.
Rõ ràng gương mặt Vệ Thời không có biểu cảm gì nhưng khí thế lại quá lớn.
Vu Cẩn run run, hoảng loạn viết thật nắn nót.
Nhìn nét bút cũng đủ biết đã sợ thành chim cút.
Phiếu đánh giá được cung kính đặt vào tay lão đại, Vệ Thời thuận tay quét thẻ vào máy thu phí —— “Đinh” một tiếng, quét thẻ thành công, âm thanh thông báo ngọt ngào lại vang lên.
Đôi mắt của Vu Cẩn đảo theo một cách mơ hồ, lúc thấy tài khoản bị trừ tiền thì đồng tử co lại.
Huấn luyện viên hướng dẫn, 1000 credit/giờ.
Tính tiền tháng, bao năm, thêm phí phục vụ, phí đề cử, tiền boa……
Trước mắt như tối sầm.
Như thể đã về tới tòa nhà của giải trí Bạch Nguyệt Quang.
Tá Y mang vẻ mặt đau lòng: “Tiểu Vu, sao cậu có thể tiêu tiền như vậy!”
Caesar ồn ào: “Tiểu Vu! Kẻ nào dám cướp hết credit của cậu! Để ca thay cậu đánh gãy răng nó!”
Thư ký Khúc thương tiếc lắc đầu: “Tiểu Vu, tiền lương tháng trước của cậu chỉ mua ít hạt, kẹo cứng với bánh bao nhỏ thôi mà sao đã hết rồi……”
Vệ Thời thấy thỏ con rúc ở góc tường, lặng lẽ khóc vì nghèo, nhìn ánh mắt vẫn còn choáng váng, không khỏi chậc một tiếng.
“Lại đây.” Người đàn ông ra lệnh.
Vu Cẩn chạy một mạch tới gần, nhìn vào đánh giá huấn luyện kích thích trong tay lão đại.
Số liệu huấn luyện dày đặc được thể hiện trên một biểu đồ dễ hiểu. Trong 2 tiếng huấn luyện, thời gian phản kháng giảm nhanh nhất, tiếp theo là thời gian sốc, thể hiện người nhận huấn luyện đã cơ bản thích ứng với cảnh tượng kích thích sơ cấp.
Trái với đường phản xạ tiến bộ rõ rệt —— đường thể hiện “Đáp trả kích thích” lại càng ngày càng thấp.
Nói ngắn gọn là ý thức tấn công yếu, nổ súng không nhanh.
Không cần nhìn báo cáo, Vu Cẩn cũng tự biết điểm yếu của mình.
Vệ Thời rút cây bút trong tay Vu Cẩn, khoanh tròn ở “Đáp trả kích thích”: “Nói thử xem.”
Vu Cẩn do dự, lắp bắp nói: “…… Có lẽ, chủ yếu biểu hiện ở cảm giác với súng. Vừa rồi lúc huấn luyện…… Không phải, ngay cả ngày thường cũng rất khó tìm được cảm giác……”
Vệ Thời ừ một tiếng.
Từ trận đấu trên biển thấy thỏ con ngây ngốc dính lấy gốc cây, Vệ Thời đã biết cậu chưa từng chạm vào súng.
Trong ý thức của đại đa số cư dân Liên Bang, súng là biểu tượng của xâm chiếm, bạo lực và chiến tranh. Hầu hết những người có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà theo nghề tuyển thủ thoát hiểm chuyên nghiệp vì có tính hướng ngoại tốt.
Từ tính cách và môi trường phát triển suy đoán của Vu Cẩn, để cậu có thể tìm được cảm giác với súng, khó khăn hơn các thực tập sinh khác nhiều.
Thấy thỏ con lại bắt đầu suy nghĩ miên man, Vệ Thời lên tiếng: “Tôi nói rồi, E có cách của E.”
Vu Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt lấp la lấp lánh.
Kho vũ khí của phòng huấn luyện ầm ầm mở ra.
Vu Cẩn theo phía sau, thỉnh thoảng thò đầu ra thì thấy lão đại lấy ra một khẩu súng bình thường nhất, đưa cho cậu: “Thử xem.”
Vu Cẩn gật đầu, khu vực mục tiêu động sáng lên ở một đầu phòng huấn luyện.
Cậu nín thở ngắm bắn, rồi kéo cò súng —— phát đầu tiên quả nhiên giống như mọi lần, lệch khỏi quỹ đạo.
Cảm giác với súng được hình thành từ cảm giác của vô số lần bắn.
Trong bắn mục tiêu động, tuyển thủ thường sẽ bắn càng lúc càng chuẩn. Nhưng thực chiến lại hoàn toàn không có thời gian để khởi động, càng không có cơ hội tìm cảm giác.
Vu Cẩn ngoan ngoãn trả lại súng, Vệ Thời không nói gì, lập tức nhận lấy, bắn một phát cực chuẩn.
Tim Vu Cẩn bỗng đập mãnh liệt, vô thức mở to hai mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đại lão nổ súng, sạch sẽ lưu loát, mỗi một tấc cơ bắp, đốt xương trong cơ thế đều như được sinh ra để phục vụ khoảnh khắc kéo cò súng kia, khi híp mắt ngắm chuẩn hấp dẫn chết người.
Khói trắng bay ra từ họng súng, người đàn ông liếc nhìn Vu Cẩn: “Có cảm giác gì?”
Vu Cẩn theo bản năng nói: “Như tỏa sáng ——” cậu nhanh chóng nuốt nửa câu còn lại xuống, lý trí trở về: “Ngắm đúng vị trí, khống chế đường đạn chính xác……”
Vệ Thời ngắt lời: “Lúc cậu nổ súng không có ánh sáng.”
Tầm mắt của người đàn ông hơi thấp, khóa chặt lấy Vu Cẩn. Thiếu niên sửng sốt, trong đầu hình như hiện lên vài thứ vụn vặt: “Sao, sao ạ ——”
Vệ Thời: “Khi sợ hãi, ánh sáng sẽ biến mất.”
Vu Cẩn ngẩn ngơ.
Ngay sau đó Vệ Thời làm một hành động ngoài dự liệu —— 6 bóng đèn cao áp trong phòng huấn luyện đồng thời bật lên, nguồn sáng nóng rực, cả căn phòng sáng như ban ngày.
Đây không phải ánh đèn nên có trong phòng huấn luyện.
Trước khi Vu Cẩn phản ứng lại, máu đã sôi trào trước lý trí, nhanh hơn cả ký ức cơ bắp, đẩy cậu đến cảm giác hưng phấn quen thuộc.
Đây quả thật không phải đèn bình thường. So với đèn, chúng nên được gọi là đèn bão, đèn rửa tường hoặc là —— đèn sân khấu.
Vệ Thời nhướng mày, ở phía sau thiếu niên, nói: “Vị trí cậu thành thạo nhất, sân khấu.”
Hô hấp của Vu Cẩn cứng lại, quay ngoắt đầu lại.
Vệ Thời: “Luyện nhảy mấy năm rồi?”
Vu Cẩn theo bản năng mở miệng: “11 năm ——” rồi lập tức nhìn Vệ Thời đầy kinh ngạc, đồng tử màu hổ phách đầy bối rối: “Sao, sao đại ca biết?!”
Dưới ánh sáng mạnh, thỏ con đột nhiên bị chọc thủng đứng ngây ngốc.
Vệ Thời phân tích ngắn gọn: “Biên đạo ca khúc chủ đề, mềm dẻo linh hoạt, nhảy còn nhanh nhẹn hơn đồng đội cầm súng.” Anh nhàn nhạt tổng kết: “Đại ca của cậu không mù.”
Vu Cẩn: “……”
Gương mặt Vệ Thời dường như hiện lên cảm xúc miễn cưỡng hài lòng trong chớp mắt, nhưng lại bị đường nét lạnh lẽo che lại.
Vệ Thời: “Học loại nhảy nào.”
Vu Cẩn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, như vừa tỉnh mộng: “Nhảy cổ điển, Hiphop, Jazz, Breaking, Locking……”
Vệ Thời ném súng cho cậu: “Bắt đầu từ Breaking.”
Vu Cẩn ngẩn ngơ, do dự nhìn xuống sàn nhà, chuẩn bị tìm chỗ cho lão đại ngồi xem……
Vệ Thời nhìn cậu một cái: “Học như thế nào, trong mấy năm.”
Vu Cẩn ngập ngừng: “…… 2 năm, đầu tiên học mở vai và căng dây chằng, sau đó học xoay, học Combo (nối liền động tác), Freeze (đóng băng)……”
Vệ Thời xách thỏ con thỏ tới, ra hiệu cho cậu đứng ở trước mục tiêu động tiếp theo: “Được rồi, mở vai.”
Vu Cẩn theo bản năng mở rộng bả vai ra sau, cho đến khi Vệ Thời hô dừng: “Không khác lắm. Về sau chiếu theo cảm giác này, không nổ súng khi bả vai không mở rộng bằng lúc nhảy.”
Vu Cẩn nhanh chóng vâng một tiếng, lập tức tỉnh ngộ —— lúc mình nổ súng cơ bản co thành chim cút, đại ca nói rất có lý……
Vệ Thời tiếp tục ra lệnh: “Bắn liền Combo 2 bia E102, SE150, bắn xong SW225 thì rút về boongke phía sau nửa người Freeze.”
Vu Cẩn sửng sốt, nhanh chóng lặp lại trong đầu một lần, đại não phiên dịch: Liên kích 2 mục tiêu, quay về boongke dừng lại……
Chờ thiếu niên đoàng đoàng đoàng bắn xong, Vệ Thời hờ hững nhìn lướt qua: “Nhảy như vậy sao?”
Vu Cẩn: “Hình như không phải……”
Vệ Thời chậc một tiếng: “Bắn 1 phát lùi lại 1 lần, nhảy trên sàn hay nhảy lủi kiểu chuột hả?”
Vu Cẩn đáng thương vô cùng trừng mắt: “!!!”
Vệ Thời: “Tiếp tục.”
Mục tiêu động được thiết lập lại, trước khi nổ súng, Vu Cẩn nhắm mắt một lát để suy nghĩ được thông suốt, sau đó kiềm chế bản năng giật lùi lại của mình sau khi nổ súng, so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.
Không ngờ lão đại tiếp tục bắt bẻ: “Sai trọng tâm.”
Vu Cẩn trợn mắt.
“Súng.” Vệ Thời rốt cuộc nói ra: “Toàn bộ động tác không có súng.”
Vu Cẩn ngẩn ra.
Ngay sau đó Vệ Thời lập tức đi đến trước mặt cậu, đặt khẩu súng ngắn vào tay cậu, ra hiệu cho cậu cầm chắc, bàn tay thô ráp phủ kín vết chai bao lấy bàn tay của thiếu niên đặt trên chuôi súng kim loại lạnh lẽo: “Luyện nhảy 11 năm, đúng không.”
Vu Cẩn khẽ gật đầu.
Vệ Thời gật đầu, cằm vô thức cọ qua lọn tóc mềm xoã tung: “Ký ức cơ bắp, trọng tâm, lực chú ý đều sẽ hình thành lên quán tính.” Anh tiếp tục nói: “Khi trên tay có thêm 1 khẩu súng, quán tính sẽ theo bản năng bài xích.”
Vu Cẩn sửng sốt.
“Muốn sửa, rất khó.” Vệ Thời phân tích: “Cầm súng cho tốt, coi như học điệu nhảy mới. Nhớ rõ, đừng để quán tính của cơ thể ảnh hưởng đến súng, nó là người bảo vệ, là một phần thân thể của cậu.”
Dưới ánh sáng mãnh liệt, Vu Cẩn theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Vệ Thời.
Hình dáng đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, gương mặt từ trước đến nay đều không có cảm xúc gì, nhưng khi đặt khẩu súng vào tay thiếu niên lại nhẹ nhàng khiến trái tim như bị gõ một cái.
Vu Cẩn mất một lúc mới chậm chạp đáp lại, vành tai bất giác nóng lên.
“Luyện một lần nữa.” Vệ Thời nhướng mày nói: “Tập trung chú ý. Cảm giác với súng có thể từ từ mài giũa, bước đầu tiên cậu cần làm là không bài xích nó.”
Cuối cùng Vu Cẩn cũng tỉnh ngộ, lộ ra nụ cười có chút ngây ngốc: “Vâng!”
Khóe miệng của Vệ Thời hơi giãn ra.
Liên kích lần thứ 3 gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của Vu Cẩn, vứt bỏ ký ức cơ bắp 11 năm, thậm chí cả bản năng, gần như mỗi thớ cơ đều được huy động, sau 2 tiếng súng, vết đạn trên bia SE150 bị lệch nghiêm trọng.
Vệ Thời trầm mặc nhìn.
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, thỏ con có chút ngốc nghếch đã tự đặt lại vị trí mục tiêu, ôm súng cá rốt trở lại sân khấu.
Lệch khỏi quỹ đạo 2 lần, 3 lần.
Lần thứ 4, lệch cả E102 và SE150, Vu Cẩn lại bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Lần thứ 5, toàn bộ trúng đích
Lần thứ 8, động tác bắt đầu nối liền.
Lầm thứ 12, Vu Cẩn bắt đầu chọn phương hướng ngẫu nhiên cho các mục tiêu, mục tiêu không còn cố định ở 2 vị trí, các yếu tố không thể khống chế tăng vọt.
Vệ Thời nhìn vào số liệu giám sát, thỉnh thoảng lên tiếng điều chỉnh tư thế cho Vu Cẩn.
Chuông tan học vang lên 2 lần.
Trong phòng huấn luyện, hai người như không nghe thấy.
Cho đến khi tiếng chuông 0 giờ vang lên.
Thiếu niên gần như tê liệt mới dừng lại, ký ức cơ bắp sau mấy trăm lần huấn luyện gian nan đã hoàn toàn thuần thục, động tác lưu loát.
Lúc này, mục tiêu xuất hiện ở 3 hướng cùng một lúc. Vu Cẩn nheo mắt, hoàn thành tất cả phán đoán chỉ trong nửa giây ——
Cò súng được kéo liên tiếp 3 lần.
Ánh đèn trên trần trường bắn đột nhiên sáng lên.
Tiêu diệt toàn bộ.
Vu Cẩn sửng sốt, sau đó mừng như điên, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía đại ca ——
Người đàn ông nhìn thẳng vào thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, giữa đồng tử có một chùm sáng đang nhảy nhót.
“Chúc mừng,” anh chậm rãi nói: “Cậu đã phá đảo.”
Vu Cẩn đột nhiên ngẩng mặt nhỏ lên, bởi vì nụ cười quá rực rỡ mà tản ra sức sống tươi trẻ của thiếu niên.
Vệ Thời duỗi tay, ý bảo cậu tiến lên đập tay.
Vu Cẩn nhảy nhảy vọt tới khán đài, oa một tiếng nhảy lên, giống báo con dồi dào sức sống, phấn khích đâm đầu khắp nơi ——
Sau đó ôm đại ca một cái thật chăt.
Vệ Thời khựng lại, không chút do dự siết chặt cánh tay phải, ấn thỏ con tự dâng tới cửa vào lòng thật mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook