Soái Ca, Đừng Đi Mà
-
Chương 50: Biến cố
Sáng sớm, cô thức dậy liền bị lôi qua Tề gia. Mắt còn chưa mở mà quần áo đã thay, thần kì không?
Lúc mà cô tỉnh ngủ, tất cả đã xong hết rồi. Chỉ chuẩn bị lên xe bông thôi.
Hôn lễ được tổ chức trên một con thuyền, màu chủ đạo là đỏ làm nổi bật giữa biển xanh.
Đối với việc tiếp khách, hoàn toàn do Sở Minh còn cô chỉ lười biếng ngồi một chỗ, phiền phức lắm a! Đến khi làm lễ, Mục An Nhiên mới chịu phối hợp một chút, chuẩn bị trao nhẫn thì đèn trên khoang thuyền tắt hết chỉ còn một màu đen huyền bí.
Rất nhanh sau đó liền có lại, chỉ là một sự cố nho nhỏ.
Lúc này, ở vị trí Sói đứng có thể thấy ánh đèn laze đỏ chót hướng về phía cô. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức nhảy về phía cô. Ngay lúc đấy, tiếng súng nổ ra. Rõ ràng đã được lắp giảm thanh, mùi thuốc súng thoang thoảng cả khoang thuyền.
Sở Minh hốt hoảng, luống cuống nhìn về phía cô chỉ thấy một bóng người vụt qua ngăn lại viên đạn.
Mục An Nhiên đỡ lấy người trước mặt, hai tay cô dính đầy máu, khung cảnh trở nên hỗn loạn cực kì.
Sói mỉm cười nhìn cô. "Perfect thật"
"Anh bị điên à? Tôi có thể né mà" Mục An Nhiên nhíu mày nhìn hắn mà gầm lên. Cô không thích nợ ai nhân tình.
"Tìm người bắn ngay, mang hộp thuốc nữa" Cô quay sang Sở Minh nói.
"Tôi mà không đỡ làm sao cô biết có đạn chứ?" Sói vẫn bướng bỉnh cãi lại nhưng trên môi vương vấn nụ cười hạnh phúc. Chết trong lòng cô thật tuyệt.
"Mẹ kiếp! Câm miệng đi. Mày méo muốn sống à?" Tính cục súc của Mục An Nhiên nổi lên. Cô đang cố gắng cầm máu cho hắn.
Sở Minh rất nhanh mang hộp cứu thương đến rồi xử lí việc ngay lập tức. Cô bằng tất cả kinh nghiệm trước giờ của mình, cẩn thận gắp viên đạn ở bả vai Sói ra, băng bó lại cho hắn.
Nhưng vì mất quá nhiều máu, gương mặt hắn trở nên trắng bệch, xanh xao.
"An Nhiên, con không sao chứ?" Người nhà lúc này mới bắt đầu hỏi thăm người được bảo vệ là cô.
Mấy người bị gì vậy? Người bị thương mà tên được bế như tay này, hỏi thăm ta làm cái quái gì?
Mục An Nhiên vác ngang người Sói vào phòng trong khoang tàu, người có thai, lao động quá mức, mệt.
"An Nhiên, nếu tôi chết nhớ lãnh đạo Cố thị đấy, đừng để nó phá sản a"
"Mày bị điên à? Ngủ đi" Bực là chửi. Lúc này, Mục An Nhiên chỉ muốn tát cho tên này mấy cái cho tỉnh! Bố thằng điên.
Cho hắn uống viên thuốc tránh nhiễm trùng xong, Mục An Nhiên liền thối lui về phòng tân hôn của mình.
"Điều tra được ai chưa?" Cô hỏi Sở Minh đang nằm trên giường.
"Chưa, nhanh quá"
"Mẹ kiếp, đừng để tao biết là ai"
"Sao vậy?" Trái tim Sở Minh bây giờ mới có thể bình ổn. Quả thật khi nghe thấy tiếng súng, tim anh như ngừng đập nhìn về phía cô. Lần này có lẽ phải thật sự cảm ơn Sói, nếu không có hắn. Con và cô... Anh không dám nghĩ tới.
Quả thật, giữa cái lúc tấp nập, không khí rộn ràng như vậy ai mà nghĩ lại có kẻ ám sát chứ?
Anh nợ Sói một lời cảm ơn chân thành.
"Bây giờ còn ai đáng nghi?"
"Tạm thời anh chẳng nghĩ được ai cả, chúng ta vừa mới dời địa bàn hoạt động làm sao có thể đắc tội ai được! Chỉ có thể là thù cũ" Sở Minh nhẹ nhàng phân tích ra điều mình suy nghĩ.
Mục An Nhiên gật gù, đồng ý với lời nói của anh.
"Hôn lễ không tiếp tục được rồi! Mai về thôi, còn xử lí việc nữa" Cô hững hờ nói rồi lên giường muốn chợp mắt. Có người muốn giết cô, sợ quá, đi ngủ cho đỡ sợ..
"Ừm" Sở Minh có vẻ hơi thất vọng nhưng nhanh chóng hồi sức, tắt đèn kên giường cùng cô. Quyết định của cô, anh không có ý kiến.
- -----
"Làm xong chưa?"
"Bị cản lại rồi, lần sau tìm cơ hội vậy"
"Hết rồi, cơ hội lần này đã biến mất. Cố Mặc Thiên a! Anh phá chuyện tốt của tôi a! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
"Vậy phải làm sao?"
"Từ từ tìm cơ hội, thời gian còn nhiều. Mục An Nhiên, ha"
- -----
Sáng sớm, khi mọi người thức dậy đã bị thông báo phải rời khỏi khoang thuyền, cô đến thăm Sói một chút, dù sao cũng là ân nhân a!
"Này, đỡ đau chưa?"
"Cô tới thăm à? Tôi đỡ một chút rồi" Vẫn là nụ cười ấm áo kiểu thư sinh áo trắng khiến lòng người sao xuyến.
Cực phẩm a!
Không thể trách mọi người, cô dạy còn thấy thèm nữa.
"An Nhiên, qua chỗ ba một chút"
Kì Cảnh gọi, cô rất nhanh liền có mặt.
"Có thế lực muốn tiêu diệt chúng ta"
"Giết"
"Chúng rất đông"
"Điều tra được rồi à?" Mục An Nhiên ngạc nhiên ngôi thẳng.
Có người còn nhanh hơn Sở Minh à?
"Ừm, một thế lực nổi lên một cách mạnh mẽ, không thua bất kì ai. Lão đại lấy tên là K"
Lúc mà cô tỉnh ngủ, tất cả đã xong hết rồi. Chỉ chuẩn bị lên xe bông thôi.
Hôn lễ được tổ chức trên một con thuyền, màu chủ đạo là đỏ làm nổi bật giữa biển xanh.
Đối với việc tiếp khách, hoàn toàn do Sở Minh còn cô chỉ lười biếng ngồi một chỗ, phiền phức lắm a! Đến khi làm lễ, Mục An Nhiên mới chịu phối hợp một chút, chuẩn bị trao nhẫn thì đèn trên khoang thuyền tắt hết chỉ còn một màu đen huyền bí.
Rất nhanh sau đó liền có lại, chỉ là một sự cố nho nhỏ.
Lúc này, ở vị trí Sói đứng có thể thấy ánh đèn laze đỏ chót hướng về phía cô. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức nhảy về phía cô. Ngay lúc đấy, tiếng súng nổ ra. Rõ ràng đã được lắp giảm thanh, mùi thuốc súng thoang thoảng cả khoang thuyền.
Sở Minh hốt hoảng, luống cuống nhìn về phía cô chỉ thấy một bóng người vụt qua ngăn lại viên đạn.
Mục An Nhiên đỡ lấy người trước mặt, hai tay cô dính đầy máu, khung cảnh trở nên hỗn loạn cực kì.
Sói mỉm cười nhìn cô. "Perfect thật"
"Anh bị điên à? Tôi có thể né mà" Mục An Nhiên nhíu mày nhìn hắn mà gầm lên. Cô không thích nợ ai nhân tình.
"Tìm người bắn ngay, mang hộp thuốc nữa" Cô quay sang Sở Minh nói.
"Tôi mà không đỡ làm sao cô biết có đạn chứ?" Sói vẫn bướng bỉnh cãi lại nhưng trên môi vương vấn nụ cười hạnh phúc. Chết trong lòng cô thật tuyệt.
"Mẹ kiếp! Câm miệng đi. Mày méo muốn sống à?" Tính cục súc của Mục An Nhiên nổi lên. Cô đang cố gắng cầm máu cho hắn.
Sở Minh rất nhanh mang hộp cứu thương đến rồi xử lí việc ngay lập tức. Cô bằng tất cả kinh nghiệm trước giờ của mình, cẩn thận gắp viên đạn ở bả vai Sói ra, băng bó lại cho hắn.
Nhưng vì mất quá nhiều máu, gương mặt hắn trở nên trắng bệch, xanh xao.
"An Nhiên, con không sao chứ?" Người nhà lúc này mới bắt đầu hỏi thăm người được bảo vệ là cô.
Mấy người bị gì vậy? Người bị thương mà tên được bế như tay này, hỏi thăm ta làm cái quái gì?
Mục An Nhiên vác ngang người Sói vào phòng trong khoang tàu, người có thai, lao động quá mức, mệt.
"An Nhiên, nếu tôi chết nhớ lãnh đạo Cố thị đấy, đừng để nó phá sản a"
"Mày bị điên à? Ngủ đi" Bực là chửi. Lúc này, Mục An Nhiên chỉ muốn tát cho tên này mấy cái cho tỉnh! Bố thằng điên.
Cho hắn uống viên thuốc tránh nhiễm trùng xong, Mục An Nhiên liền thối lui về phòng tân hôn của mình.
"Điều tra được ai chưa?" Cô hỏi Sở Minh đang nằm trên giường.
"Chưa, nhanh quá"
"Mẹ kiếp, đừng để tao biết là ai"
"Sao vậy?" Trái tim Sở Minh bây giờ mới có thể bình ổn. Quả thật khi nghe thấy tiếng súng, tim anh như ngừng đập nhìn về phía cô. Lần này có lẽ phải thật sự cảm ơn Sói, nếu không có hắn. Con và cô... Anh không dám nghĩ tới.
Quả thật, giữa cái lúc tấp nập, không khí rộn ràng như vậy ai mà nghĩ lại có kẻ ám sát chứ?
Anh nợ Sói một lời cảm ơn chân thành.
"Bây giờ còn ai đáng nghi?"
"Tạm thời anh chẳng nghĩ được ai cả, chúng ta vừa mới dời địa bàn hoạt động làm sao có thể đắc tội ai được! Chỉ có thể là thù cũ" Sở Minh nhẹ nhàng phân tích ra điều mình suy nghĩ.
Mục An Nhiên gật gù, đồng ý với lời nói của anh.
"Hôn lễ không tiếp tục được rồi! Mai về thôi, còn xử lí việc nữa" Cô hững hờ nói rồi lên giường muốn chợp mắt. Có người muốn giết cô, sợ quá, đi ngủ cho đỡ sợ..
"Ừm" Sở Minh có vẻ hơi thất vọng nhưng nhanh chóng hồi sức, tắt đèn kên giường cùng cô. Quyết định của cô, anh không có ý kiến.
- -----
"Làm xong chưa?"
"Bị cản lại rồi, lần sau tìm cơ hội vậy"
"Hết rồi, cơ hội lần này đã biến mất. Cố Mặc Thiên a! Anh phá chuyện tốt của tôi a! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
"Vậy phải làm sao?"
"Từ từ tìm cơ hội, thời gian còn nhiều. Mục An Nhiên, ha"
- -----
Sáng sớm, khi mọi người thức dậy đã bị thông báo phải rời khỏi khoang thuyền, cô đến thăm Sói một chút, dù sao cũng là ân nhân a!
"Này, đỡ đau chưa?"
"Cô tới thăm à? Tôi đỡ một chút rồi" Vẫn là nụ cười ấm áo kiểu thư sinh áo trắng khiến lòng người sao xuyến.
Cực phẩm a!
Không thể trách mọi người, cô dạy còn thấy thèm nữa.
"An Nhiên, qua chỗ ba một chút"
Kì Cảnh gọi, cô rất nhanh liền có mặt.
"Có thế lực muốn tiêu diệt chúng ta"
"Giết"
"Chúng rất đông"
"Điều tra được rồi à?" Mục An Nhiên ngạc nhiên ngôi thẳng.
Có người còn nhanh hơn Sở Minh à?
"Ừm, một thế lực nổi lên một cách mạnh mẽ, không thua bất kì ai. Lão đại lấy tên là K"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook