Soái Ca, Đừng Đi Mà
-
Chương 32: Hồng hạnh vượt tường
"Tốt!"
"Bao giờ chúng ta về?"
"Chưa biết, còn nhiều việc phải làm" Mục An Nhiên híp mắt nhìn ra ngoài. Đôi mắt lạnh lẽo của cô như chứa thêm một tầng băng dày.
"Em nghĩ thế nào nếu mình sống ở đây?"
"Sao cũng được"
"Ồ" Sở Minh cũng không có biểu cảm gì trên mặt, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.
Lúc này, điện thoại cô vang lên.
"Mục tổng à?" Giọng nói trầm ổn, cuốn hút vang lên.
"Ai?"
"Quên nhanh vậy, Cố Mặc Thiên này"
"???" Mục An Nhiên trầm mặc, ai vậy?
"Thật sự không nhớ?"
"Không"
"CEO GR"
"À, có gì không? "
Cuối cùng cũng nhớ. "Trưa nay đi ăn được không?"
"Không"
"Có việc"
"Đi"
Cố Mặc Thiên "..." Hắn là người không có sức ảnh hưởng!
"Đón ở đâu?"
"Hỏi Tiểu Trần" Nói xong cô cúp máy.
"An Nhiên, chút nữa ở đây ăn cơm được không? Hôm nay anh nấu" Sở Minh như người không xương, nằm dài lên người cô.
"Có việc rồi"
"Ồ"
- -----
Sói rất đúng giờ tới đón Mục An Nhiên đi ăn. Khi hai người tới nơi, cũng là lúc Sở Minh nhận được điện thoại của Tiểu Trần. "Sở Thiếu à? Bà chủ hồng hạnh vượt rào kìa"
Khuôn mặt anh trầm xuống, vậy mà cô bảo có việc. Tên nào cả gan dám cướp cô? "Ở đâu" Giọng anh cất lên một cách đáng sợ.
"Nhà hàng X"
"Cám ơn"
- ----
Lúc này, Tiểu Trần đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Khi nghe máy, biết Sói đi ăn cùng cô, vậy mà cô còn đồng ý. Hắn đã thấy cảm xúc của mình có gì không đúng. Cứ nghĩ đến cảnh cô vui vẻ cùng Sói ăn cơm, cảm xúc ấy càng rõ rệt. Hắn muốn ngăn cản, nhưng không có tư cách. Đành gọi cho Sở Minh, người ta mới là người của cô.
- ----
Sói cùng cô bước vào nhà hàng. Có vẻ đã được bao trọn, chẳng có ai ngoài họ. Hắn kéo ghế cho cô, gọi phục vụ lên.
"Có việc gì, nói đi" Tuy đẹp trai nhưng cũng không được làm mất thì giờ của ta!
"Một vài phương án phát triển về dự án sắp tới ấy mà"
"Nói đi"
"Cô nghĩ sao nếu đầu tư vào xe thể thao?"
"Sẽ phát triển trong tương lai, nên làm" Nhắc đến xe, không khí trong bàn ăn rõ ràng trở nên dịu lại. Mục An Nhiên hơi nhếch mép, nở nụ cười, tuy nhỏ nhưng đủ làm người ta kinh diễm.
Sói ngồi đối diện ngây người. Hắn biết cô đẹp nhưng không ngờ khi cười lên lại yêu nghiệt đến thế.
Đột nhiên, cửa bị mở ra. Sở Minh bước vào đúng lúc thấy cô nở nụ cười.
Sở Minh "..." Cô ấy chưa bao giờ cười với mình. Aaaa
[Vợ muốn bỏ chồng theo trai phải làm sao??? Online, rất gấp!!!]
Ban đầu, anh chỉ để ý đến nụ cười của cô nhưng lúc dời mắt qua vị trí đối diện, đôi mắt Sở Minh hiện lên tia nguy hiểm. Khốn kiếp, lại là tên này. Đúng là âm hồn bất tán. Anh tự nhiên, bước đến ngồi cạnh cô, nở nụ cười "hiền hòa" với Sói. "Xin chào"
Sói ngật đầu với anh "Hi"
"Đến đây làm gì?" Cách nói vô cùng bá đạo nhưng giọng nói lại tràn đầy sự cưng chiều mà ngay cả người nói cũng không biết.
"Bao giờ chúng ta về?"
"Chưa biết, còn nhiều việc phải làm" Mục An Nhiên híp mắt nhìn ra ngoài. Đôi mắt lạnh lẽo của cô như chứa thêm một tầng băng dày.
"Em nghĩ thế nào nếu mình sống ở đây?"
"Sao cũng được"
"Ồ" Sở Minh cũng không có biểu cảm gì trên mặt, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.
Lúc này, điện thoại cô vang lên.
"Mục tổng à?" Giọng nói trầm ổn, cuốn hút vang lên.
"Ai?"
"Quên nhanh vậy, Cố Mặc Thiên này"
"???" Mục An Nhiên trầm mặc, ai vậy?
"Thật sự không nhớ?"
"Không"
"CEO GR"
"À, có gì không? "
Cuối cùng cũng nhớ. "Trưa nay đi ăn được không?"
"Không"
"Có việc"
"Đi"
Cố Mặc Thiên "..." Hắn là người không có sức ảnh hưởng!
"Đón ở đâu?"
"Hỏi Tiểu Trần" Nói xong cô cúp máy.
"An Nhiên, chút nữa ở đây ăn cơm được không? Hôm nay anh nấu" Sở Minh như người không xương, nằm dài lên người cô.
"Có việc rồi"
"Ồ"
- -----
Sói rất đúng giờ tới đón Mục An Nhiên đi ăn. Khi hai người tới nơi, cũng là lúc Sở Minh nhận được điện thoại của Tiểu Trần. "Sở Thiếu à? Bà chủ hồng hạnh vượt rào kìa"
Khuôn mặt anh trầm xuống, vậy mà cô bảo có việc. Tên nào cả gan dám cướp cô? "Ở đâu" Giọng anh cất lên một cách đáng sợ.
"Nhà hàng X"
"Cám ơn"
- ----
Lúc này, Tiểu Trần đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Khi nghe máy, biết Sói đi ăn cùng cô, vậy mà cô còn đồng ý. Hắn đã thấy cảm xúc của mình có gì không đúng. Cứ nghĩ đến cảnh cô vui vẻ cùng Sói ăn cơm, cảm xúc ấy càng rõ rệt. Hắn muốn ngăn cản, nhưng không có tư cách. Đành gọi cho Sở Minh, người ta mới là người của cô.
- ----
Sói cùng cô bước vào nhà hàng. Có vẻ đã được bao trọn, chẳng có ai ngoài họ. Hắn kéo ghế cho cô, gọi phục vụ lên.
"Có việc gì, nói đi" Tuy đẹp trai nhưng cũng không được làm mất thì giờ của ta!
"Một vài phương án phát triển về dự án sắp tới ấy mà"
"Nói đi"
"Cô nghĩ sao nếu đầu tư vào xe thể thao?"
"Sẽ phát triển trong tương lai, nên làm" Nhắc đến xe, không khí trong bàn ăn rõ ràng trở nên dịu lại. Mục An Nhiên hơi nhếch mép, nở nụ cười, tuy nhỏ nhưng đủ làm người ta kinh diễm.
Sói ngồi đối diện ngây người. Hắn biết cô đẹp nhưng không ngờ khi cười lên lại yêu nghiệt đến thế.
Đột nhiên, cửa bị mở ra. Sở Minh bước vào đúng lúc thấy cô nở nụ cười.
Sở Minh "..." Cô ấy chưa bao giờ cười với mình. Aaaa
[Vợ muốn bỏ chồng theo trai phải làm sao??? Online, rất gấp!!!]
Ban đầu, anh chỉ để ý đến nụ cười của cô nhưng lúc dời mắt qua vị trí đối diện, đôi mắt Sở Minh hiện lên tia nguy hiểm. Khốn kiếp, lại là tên này. Đúng là âm hồn bất tán. Anh tự nhiên, bước đến ngồi cạnh cô, nở nụ cười "hiền hòa" với Sói. "Xin chào"
Sói ngật đầu với anh "Hi"
"Đến đây làm gì?" Cách nói vô cùng bá đạo nhưng giọng nói lại tràn đầy sự cưng chiều mà ngay cả người nói cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook