Soái Ca, Đừng Đi Mà
-
Chương 26: Gặp gỡ
Mục An Nhiên bị một cuộc điện thoại đánh thức.
"Ai nha, Nhiên Nhiên bé nhỏ của ta sao giờ vẫn chưa tới? Lão già này đợi con lắm rồi đó"
"Gì?" Cô trả lời bằng giọng mơ hồ.
"Giờ này mà con còn ngủ à? Dậy, qua đây, lão bày tiệc đón con rồi"
"Ờ" Mục An Nhiên dập máy, rõ ràng cô vẫn đang cơn mớ.
"Bảo bối, ai vậy?" Sở Minh nằm cạnh cũng đã tỉnh.
"Ngủ đi" Nói rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Anh cũng chuẩn bị ngủ thì lại có điện thoại. Vừa bắt máy, chưa ho he gì đã bị chặn họng. "Bé Sở, Nhiên Nhiên bé nhỏ đâu nha? Ta chờ lâu lắm rồi"
- -------
Sở Minh mang cô đang ngủ gà ngủ ngật tới một lâu đài nằm ở vùng ngoại ô. Vốn dĩ lúc lên xe cô vẫn ngủ nhưng không hiểu sao, lúc tới nơi anh lại thấy cô ngồi nghiêm chỉnh dưới ghế sau.
Cô và anh cùng bước xuống xe, Mục An Nhiên quen thuộc mà đi vào lâu đài. Khuôn viên ở đây rất rộng rãi, cứ như xứ sở thần tiên vậy, đầy thơ mộng.
Cô mở cửa, một ông chú ngoài bốn mươi nhảy đến ôm lấy cô. "Nhiên Nhiên bé nhỏ, cha chờ con lâu lắm rồi, sao giờ mới tới?"
"Ngủ quên, cha kêu con làm gì?" Mục An Nhiên gỡ cánh tay đang như con bạch tuộc cuốn lấy người mình ra. Phiền phức!
"Lão già này muốn gặp con cũng khó nữa nha, tối nay cùng cha nuôi đến nơi này, giới thiệu con với mấy ông bạn"
"Tối thì tối tính, có thể để con ngủ không được à?"
"Thôi, cha có chuẩn bị phòng, vào ngủ?"
"Ok" Nói rồi không khách sáo mà vào phòng.
- ------
Mục An Nhiên nhận ông chú này làm cha nuôi trong một lần qua Mĩ, cô bị đuổi đánh như chó bởi một bang nhỏ. Lúc đó, cô chỉ là đi nghỉ một tuần, không mang theo người mà đám đấy quá đông, cô đánh không lại. Khi sắp không chịu được, bỗng có chiếc xe dừng lại ở đấy, nhìn thấy cô, rõ ràng người trong xe đã đứng hình mất vài giây, sau đó liền lập tức cứu người. Cô thoát chết trong gang tấc.
Ông chú này tên Kì Cảnh, là một người cùng quê với cô. Kì Cảnh cực kì quấn cô, một hai đòi nhận làm con, bất đắc dĩ, cô đành đồng ý.
- ------
"Nhóc Sở, cậu làm gì con gái tôi rồi?" Kì Cảnh híp mắt nhìn Sở Minh. "Chẳng hiểu sao con bé lại chọn cậu"
"Bác à, sao cháu có thể làm gì bảo bối được!" Sở Minh mặt không đỏ, tim không đập loạn nói. "Còn nữa, chúng cháu yêu nhau thật lòng nha"
"Ha, chúc cậu thành công" Kì Cảnh để lại một câu đầy hàm ý rồi đi vào. Ây, đồ ăn ông chuẩn bị bỏ uổng rồi "Đồ ăn trong bếp, kêu quản gia lấy cho"
Ý gì vậy hả?? Hứ, có đồ ăn, ta đi ăn!
- -------
Trong một con tàu cực lớn, Kì Cảnh dẫn theo Mục An Nhiên đi vào, theo sát sau đó là Sở Minh. Những người ở đây vừa nhìn đều biết đây là người máu mặt. Kì Cảnh bước lên phía bục, cầm micro nói "Hôm nay mời mọi người tới đây là để giới thiệu con gái, nhớ chiếu cố con lão, đừng để ta biết ai có ý đồ với nó. Không chắc sẽ còn mạng đâu" Lời nói cực kì sắc bén, đôi mắt mang theo sát khí liếc tất cả mọi người ở đây.
Mọi người đưa mắt nhìn về cô gái đứng cạnh ông, sắc sảo, thanh tú tựa như đóa hoa hồng, rực rỡ nhưng đầy gai. Cô chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì, cái nhìn đấy lại rất áp lực, khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào mắt cô. Rõ ràng, áp lực này phải do quá trình tôi luyện nhiều lần mới có được.
Thật buồn cười, người ở trong khoang mặt mũi lớn thế nào rồi mà bây giờ còn không dám nhìn vào mắt đứa nhóc mới hai mấy tuổi. Nhưng, người ta là con gái Kì Cảnh — vua của hắc đạo. Họ còn muốn sống thêm vài giây.
"Ai nha, Nhiên Nhiên bé nhỏ của ta sao giờ vẫn chưa tới? Lão già này đợi con lắm rồi đó"
"Gì?" Cô trả lời bằng giọng mơ hồ.
"Giờ này mà con còn ngủ à? Dậy, qua đây, lão bày tiệc đón con rồi"
"Ờ" Mục An Nhiên dập máy, rõ ràng cô vẫn đang cơn mớ.
"Bảo bối, ai vậy?" Sở Minh nằm cạnh cũng đã tỉnh.
"Ngủ đi" Nói rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Anh cũng chuẩn bị ngủ thì lại có điện thoại. Vừa bắt máy, chưa ho he gì đã bị chặn họng. "Bé Sở, Nhiên Nhiên bé nhỏ đâu nha? Ta chờ lâu lắm rồi"
- -------
Sở Minh mang cô đang ngủ gà ngủ ngật tới một lâu đài nằm ở vùng ngoại ô. Vốn dĩ lúc lên xe cô vẫn ngủ nhưng không hiểu sao, lúc tới nơi anh lại thấy cô ngồi nghiêm chỉnh dưới ghế sau.
Cô và anh cùng bước xuống xe, Mục An Nhiên quen thuộc mà đi vào lâu đài. Khuôn viên ở đây rất rộng rãi, cứ như xứ sở thần tiên vậy, đầy thơ mộng.
Cô mở cửa, một ông chú ngoài bốn mươi nhảy đến ôm lấy cô. "Nhiên Nhiên bé nhỏ, cha chờ con lâu lắm rồi, sao giờ mới tới?"
"Ngủ quên, cha kêu con làm gì?" Mục An Nhiên gỡ cánh tay đang như con bạch tuộc cuốn lấy người mình ra. Phiền phức!
"Lão già này muốn gặp con cũng khó nữa nha, tối nay cùng cha nuôi đến nơi này, giới thiệu con với mấy ông bạn"
"Tối thì tối tính, có thể để con ngủ không được à?"
"Thôi, cha có chuẩn bị phòng, vào ngủ?"
"Ok" Nói rồi không khách sáo mà vào phòng.
- ------
Mục An Nhiên nhận ông chú này làm cha nuôi trong một lần qua Mĩ, cô bị đuổi đánh như chó bởi một bang nhỏ. Lúc đó, cô chỉ là đi nghỉ một tuần, không mang theo người mà đám đấy quá đông, cô đánh không lại. Khi sắp không chịu được, bỗng có chiếc xe dừng lại ở đấy, nhìn thấy cô, rõ ràng người trong xe đã đứng hình mất vài giây, sau đó liền lập tức cứu người. Cô thoát chết trong gang tấc.
Ông chú này tên Kì Cảnh, là một người cùng quê với cô. Kì Cảnh cực kì quấn cô, một hai đòi nhận làm con, bất đắc dĩ, cô đành đồng ý.
- ------
"Nhóc Sở, cậu làm gì con gái tôi rồi?" Kì Cảnh híp mắt nhìn Sở Minh. "Chẳng hiểu sao con bé lại chọn cậu"
"Bác à, sao cháu có thể làm gì bảo bối được!" Sở Minh mặt không đỏ, tim không đập loạn nói. "Còn nữa, chúng cháu yêu nhau thật lòng nha"
"Ha, chúc cậu thành công" Kì Cảnh để lại một câu đầy hàm ý rồi đi vào. Ây, đồ ăn ông chuẩn bị bỏ uổng rồi "Đồ ăn trong bếp, kêu quản gia lấy cho"
Ý gì vậy hả?? Hứ, có đồ ăn, ta đi ăn!
- -------
Trong một con tàu cực lớn, Kì Cảnh dẫn theo Mục An Nhiên đi vào, theo sát sau đó là Sở Minh. Những người ở đây vừa nhìn đều biết đây là người máu mặt. Kì Cảnh bước lên phía bục, cầm micro nói "Hôm nay mời mọi người tới đây là để giới thiệu con gái, nhớ chiếu cố con lão, đừng để ta biết ai có ý đồ với nó. Không chắc sẽ còn mạng đâu" Lời nói cực kì sắc bén, đôi mắt mang theo sát khí liếc tất cả mọi người ở đây.
Mọi người đưa mắt nhìn về cô gái đứng cạnh ông, sắc sảo, thanh tú tựa như đóa hoa hồng, rực rỡ nhưng đầy gai. Cô chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì, cái nhìn đấy lại rất áp lực, khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào mắt cô. Rõ ràng, áp lực này phải do quá trình tôi luyện nhiều lần mới có được.
Thật buồn cười, người ở trong khoang mặt mũi lớn thế nào rồi mà bây giờ còn không dám nhìn vào mắt đứa nhóc mới hai mấy tuổi. Nhưng, người ta là con gái Kì Cảnh — vua của hắc đạo. Họ còn muốn sống thêm vài giây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook