Soái Ca, Đừng Đi Mà
-
Chương 14: Câu Dẫn
Đến tận nửa đêm, ba người mới bắt đầu ra về. Sở Minh vẫn còn rất tỉnh táo nhưng Sói lại ngất vì uống quá nhiều. Vốn dĩ, Sở Minh muốn lái xe về nhưng nghĩ lại, để một tên say rượu ở chung xe với cô thì sao nhỉ? Thế là hắn bất chấp, lên ngồi xe cô. Thật ra thì Sở Minh nghĩ nhiều rồi. Một kẻ say sướt mướt thì có thể làm gì ngoài ngủ?
Mục An Nhiên lái xe về nhà, trên đường về, Sở Minh trực tiếp nhắm mắt để khỏi phải cảm nhận trình độ lái xe của cô. Vậy mà khi xuống xe, hắn vẫn ói.
Khi tới chung cư, một bài toán được đặt ra là Sói vứt đâu? Sở Minh kiên trì muốn để hắn dưới xe còn cô lại muốn mang lên vì...đáng yêu! Sở Minh đành thỏa hiệp, sau bao nhiêu năm sống trên đời, hắn đã biết mùi tự đào hố chôn mình ra sao.
Mở cửa, Mục An Nhiên lết về phòng với thân thể mỏi nhừ. Cô dường như quên điều gì đó. Gì vậy nhỉ? Cô thay đồ để mặc đồ ngủ thì nhớ ra. Mẹ nó, cô quên tẩn cho lũ Hàn gia một trận rồi. Bây giờ lại thấy ngứa tay, thế là cô lại chạy ra ngoài, mắt sáng ngời nhìn Sở Minh vừa đặt Sói lên sofas. "Sở Minh, anh có muốn tập luyện chút không? Ngủ sẽ ngon giấc hơn đấy!"
"???" Chưa kịp trả lời thì hắn đã bị cô lôi lên sân thượng.
Trong thang máy, Sở Minh chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin mà cô vẫn không tha, vừa tới nơi là đè ra mà đánh đập như chó.
Ban đầu, Sở Minh còn đỡ được vài chiêu nhưng về sau, cô càng ngày càng xung như gà chọi, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
Òa, tại sao hắn lại khổ vậy. Tức tức quá mà! Nhưng lại không làm gì được. Ông trời ơi, xuống đây mà xem này. Huhu.
Cuối cùng thì cô cũng thỏa mãn, Sở Minh nằm bẹp dí trên đất, không còn sức đứng lên. Trên người cô đang mặc một bộ đồ ngủ rất đáng yêu nhưng dáng vẻ khi hành hạ hắn thì không đáng yêu chút nào!
Rất may, cô còn có lương tâm, chỉ đánh cơ thể mà không đụng tới khuôn mặt của hắn. Sở Minh đưa mắt ủy khuất nhìn cô "Em còn không đỡ anh lên?"
"Em đánh rất nhẹ nha, đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ" Cô làm vẻ đương nhiên nói.
"..." Vô sỉ.
Nhìn Sở Minh bây giờ như người vợ nhỏ vừa bị chồng la mắng, bất mãn nhưng không nói được gì. Quả thật có chút dễ thương. Mục An Nhiên còn có lòng từ bi, đỡ hắn lên rồi lôi về căn hộ.
Cô đưa hắn về phòng, đang định đi thì nghe hắn gọi lại. "An Nhiên, người ta mỏi khắp người rồi, em xoa bóp giúp anh đi!" Đôi mắt mị hoặc nhìn về phía cô khiến cổ họng trở nên khô khan. Cô quay lại, đấm bóp cho hắn.
Cô chưa chạm vào thì thôi, đôi tay vừa đụng đến da thịt hắn một lúc là hắn có phản ứng.
Sở Minh "...." WTF???
Hình như Mục An Nhiên vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường. Nhìn đôi môi của hắn, cô chỉ muốn cắn một cái. Nghĩ là làm, cô từ từ chạm vào môi hắn, định cắn thì Sở Minh đã đáp trả, giữ đầu cô lại, điên cuồng cắn mút. Nụ hôn càng dần nóng bỏng hơn.
Mục An Nhiên thấy cảm giác này không tệ nên không đẩy hắn ra.
Một lúc sau, Sở Minh mới buông cô ra "An Nhiên, em làm vậy là muốn câu dẫn anh à?"
Mục An Nhiên "???" Vậy là câu dẫn sao?
Mục An Nhiên lái xe về nhà, trên đường về, Sở Minh trực tiếp nhắm mắt để khỏi phải cảm nhận trình độ lái xe của cô. Vậy mà khi xuống xe, hắn vẫn ói.
Khi tới chung cư, một bài toán được đặt ra là Sói vứt đâu? Sở Minh kiên trì muốn để hắn dưới xe còn cô lại muốn mang lên vì...đáng yêu! Sở Minh đành thỏa hiệp, sau bao nhiêu năm sống trên đời, hắn đã biết mùi tự đào hố chôn mình ra sao.
Mở cửa, Mục An Nhiên lết về phòng với thân thể mỏi nhừ. Cô dường như quên điều gì đó. Gì vậy nhỉ? Cô thay đồ để mặc đồ ngủ thì nhớ ra. Mẹ nó, cô quên tẩn cho lũ Hàn gia một trận rồi. Bây giờ lại thấy ngứa tay, thế là cô lại chạy ra ngoài, mắt sáng ngời nhìn Sở Minh vừa đặt Sói lên sofas. "Sở Minh, anh có muốn tập luyện chút không? Ngủ sẽ ngon giấc hơn đấy!"
"???" Chưa kịp trả lời thì hắn đã bị cô lôi lên sân thượng.
Trong thang máy, Sở Minh chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin mà cô vẫn không tha, vừa tới nơi là đè ra mà đánh đập như chó.
Ban đầu, Sở Minh còn đỡ được vài chiêu nhưng về sau, cô càng ngày càng xung như gà chọi, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
Òa, tại sao hắn lại khổ vậy. Tức tức quá mà! Nhưng lại không làm gì được. Ông trời ơi, xuống đây mà xem này. Huhu.
Cuối cùng thì cô cũng thỏa mãn, Sở Minh nằm bẹp dí trên đất, không còn sức đứng lên. Trên người cô đang mặc một bộ đồ ngủ rất đáng yêu nhưng dáng vẻ khi hành hạ hắn thì không đáng yêu chút nào!
Rất may, cô còn có lương tâm, chỉ đánh cơ thể mà không đụng tới khuôn mặt của hắn. Sở Minh đưa mắt ủy khuất nhìn cô "Em còn không đỡ anh lên?"
"Em đánh rất nhẹ nha, đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ" Cô làm vẻ đương nhiên nói.
"..." Vô sỉ.
Nhìn Sở Minh bây giờ như người vợ nhỏ vừa bị chồng la mắng, bất mãn nhưng không nói được gì. Quả thật có chút dễ thương. Mục An Nhiên còn có lòng từ bi, đỡ hắn lên rồi lôi về căn hộ.
Cô đưa hắn về phòng, đang định đi thì nghe hắn gọi lại. "An Nhiên, người ta mỏi khắp người rồi, em xoa bóp giúp anh đi!" Đôi mắt mị hoặc nhìn về phía cô khiến cổ họng trở nên khô khan. Cô quay lại, đấm bóp cho hắn.
Cô chưa chạm vào thì thôi, đôi tay vừa đụng đến da thịt hắn một lúc là hắn có phản ứng.
Sở Minh "...." WTF???
Hình như Mục An Nhiên vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường. Nhìn đôi môi của hắn, cô chỉ muốn cắn một cái. Nghĩ là làm, cô từ từ chạm vào môi hắn, định cắn thì Sở Minh đã đáp trả, giữ đầu cô lại, điên cuồng cắn mút. Nụ hôn càng dần nóng bỏng hơn.
Mục An Nhiên thấy cảm giác này không tệ nên không đẩy hắn ra.
Một lúc sau, Sở Minh mới buông cô ra "An Nhiên, em làm vậy là muốn câu dẫn anh à?"
Mục An Nhiên "???" Vậy là câu dẫn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook