Sỏa Tử
-
Chương 6
Buổi chiều, Tề Mộc Dương nằm trên ghế sopha của công ty co quắp ngủ. Ta tắt điều hòa đi, đề phòng lúc tỉnh hắn cảm thấy lạnh.
Trong văn phòng thoáng chốc trở nên nóng bức, ta sờ soạng máy tính một lúc liền đau đến ủng đầu, thầm nghĩ đi ra ngoài hóng gió cho thoải mái.
Ta không thèm giữ hình tượng ngồi xổm thẳng trên mặt đất, lưng dán chặt vào tường để hạ nhiệt.
Nhịn không được bắt đầu hồi tưởng lại Tề Mộc Dương của trước kia. Trước đây hắn cũng không phải người như vậy, trong ấn tượng của ta, Tề Mộc Dương luôn là nam tinh anh mặc tây trang thẳng thớm, chung quanh đều là người của những xí nghiệp danh giá. Cả người hắn toát ra một loại lãnh ý cao cao tại thượng, người khác chớ lại gần. Hắn và ta là hai người khác nhau một trời một vực, vốn không nên có mối dây liên hệ nào.
Nhưng đúng là vận mệnh trêu người, ai mà ngờ được con người tuổi trẻ tài cao, giỏi giang anh tuấn kia lại có ngày biến thành bộ dáng này, cả người trần truồng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Ta đột nhiên muốn hút thuốc, trong lòng cảm giác không rõ là cao hứng hay khó chịu.
Buổi tối hôm đó chúng ta hai người chen chúc trên một chiếc giường, trong phòng không mở điều hòa chỉ có cửa sổ nhưng nhiệt độ vẫn như muốn đòi mạng.
Tề Mộc Dương hiển nhiên là loại công tử từ phòng điều hòa đi ra, ngày hôm qua tốt xấu gì thì vẫn còn được tắm, hôm nay ngay cả nước lạnh cũng không có nên không thích ứng được, ở trên giường nhúc nhích không yên.
“Tôi đi múc nước, cậu tẩy sơ qua một ít.” Ta đành đem nước mình dự trữ để rửa mặt tới, nói với hắn, “Cậu tự tẩy mông rửa chân được không? Nơi này không có cách nào tắm được cậu chịu khó một chút, ngay cả tôi cũng hai ngày rồi không rửa qua, quả thực thối muốn chết.”
Tề Mộc Dương sửng sốt một chút, nhìn ta hỏi, “Em có được đánh răng không?”
“Được.” Ta cắn răng mắng, “Trước dùng bàn chải của tôi đi, cam đoan tôi không mắc bệnh truyền nhiễm nào hết, cậu có thể an tâm.”
Tề Mộc Dương do dự một chút, đoạn quay người đi rửa mặt.
Buổi tối hôm đó trời cực kì nóng, bên cạnh còn có một đại nam nhân, ta cảm giác như nằm trong hỏa lò, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Hơn nữa người nằm bên còn thích dựa vào người ta, vô luận đẩy thế nào hắn cũng bám riết không ta, như trâu cày giữa đường, đuổi thế nào cũng không nổi.
Nửa đêm ta nóng quá chạy ra ghế sopha nằm. Sopha lành lạnh thấm vào da khiến ta nhẹ nhàng thở ra, nheo mắt lại muốn ngủ tiếp. Kết quả là tên kia đang nằm trên giường cũng lồm cồm bò dậy, trong bóng đêm chuẩn xác tìm đến chỗ ta, nghiêng mình nằm sấp lên người ta ở trên ghế.
Tư thế thoạt nhìn giống như hai chúng ta đang ôm nhau, thực sự quỷ dị. Cũng may trong nháy mắt hắn nhào đến kia ta đã nhanh nhẹn chen tay vào lồng ngực hắn định đè lên, đồng thời lạnh lùng nói, “Đừng nháo nữa, về ngủ đi!”
Hắn có chút khiếp đảm, thân thể hơi run run nhưng vẫn cố chấp dính chặt vào ta, còn bối rối hôn lên miệng ta một cái.
Tên ngốc này, dám xem ta là tiểu cô nương nhà ngươi?
Khí lực của ta so với hắn lớn hơn, mỗi ngày đều trải qua huấn luyện địa ngục trên tàu điện ngầm tuy không đủ để thường nhân như ta có cơ bắp cường tráng, nhưng đương nhiên đối với vị thiếu gia nhà giàu này thì quá đơn giản. Ta dễ dàng tóm lấy gáy Tề Mộc Dương, xách hắn lên như xách chim non đem ném lên giường, uy hiếp nói, “Cấm lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ cho tôi, có hiểu không hả?”
Tề Mộc Dương bị “bạo hành” nằm im trên giường, không dám nhìn ta, còn giống như có điểm phát run.
Ta lại trở về sopha, nằm ngửa thoải mái, một tay đặt lên trán, chỉ chốc lát sau liền thật sự ngủ.
Ngày hôm sau thẳng đến tám giờ ta mới tỉnh lại, thu thập đơn giản một chút liền đi canteen ăn cơm, sau đó đánh thức Tề Mộc Dương còn đang ngủ say, mua cháo cho hắn uống.
Đồng sự chín giờ đến giao ban, quyết toán hết công việc xong ta quyết định dẫn Tề Mộc Dương đi mua chút đồ dùng và quần áo. Đương nhiên sẽ không đến mấy trung tâm thương mại lớn mua mấy thứ đồ đắt tiền, ta cảm thấy mua ở những cửa hàng bình dân là được rồi, vừa tiện nghi lại thoải mái. Đến khi dì Tề đến đón chỉ cần cho hắn mặc lại tây trang của hắn lúc trước là được.
Ta mang theo Tề Mộc Dương đến mấy quán vỉa hè cò kè mặc cả, hắn vừa đi vừa cúi đầu tựa hồ phi thường ngượng ngùng. Có đôi khi thanh âm ta hơi lớn hắn còn quẫn bách khẽ kéo quần áo ta, thấy ta không phản ứng gì cũng không lên tiếng.
Mua quần áo xong ta còn nhớ rõ phải đến tiệm thuốc mua thuốc tẩy giun, ngày đầu tiên tới nhà ta hắn đã nói mông ngứa nha, vừa nghe đã biết trong bụng có giun đũa. Ta đến tiệm thuốc hỏi mua, người bán hỏi ta cho trẻ con hay người lớn uống, ta không nhiều lời chỉ tay vào Tề Mộc Dương đứng đằng sau, nói,
“Cho cậu ta uống.”
Mặt Tề Mộc Dương đỏ lựng như mông khỉ, nửa ngày cũng không nói nên lời, gắt gao bấu vào vạt áo ta sống chết cũng không buông. Ta giải thích thêm một chút, ý tứ hắn là ngốc tử nên đối với xã giao có vấn đề, sau đó tùy ý để hắn lôi ta đi.
Nhưng vừa về đến nhà Tề Mộc Dương bắt đầu dở chứng, làm thế nào cũng không chịu uống thuốc.
Ta khuyên bảo, “Cái này không phải thuốc, không đắng đâu. Là đường đó nha, ngọt lắm~”
Tề Mộc Dương, “…” Ngươi lừa ngốc tử à?
Ta nói, “Thật đó, không tin cậu nếm thử xem, nếu đắng chúng ta sẽ không uống nữa, được không?”
“…”
“Có uống không?”
Lắc đầu.
Ta vỗ bàn trừng mắt, “Uống hay không uống!!!”
Tề Mộc Dương dứt khoát quay đầu chạy.
Đời nào ta lại để hắn thoát dưới trướng của mình như vậy, tay cầm thuốc chạy đuổi theo, rốt cuộc cũng chặn được hắn ở trước cửa phòng ngủ. Ta thuận tay khóa cửa lại, nói, “Cậu ngoan ngoãn uống vào cho tôi, không đừng trách tôi bạo lực.”
Tề Mộc Dương quẫn bách lắc đầu định giải thích gì đó, nhưng ta căn bản không muốn nghe hắn vô nghĩa, trực tiếp túm sau lưng hắn ấn lên giường.
Tề Mộc Dương sửng sốt một lúc, sau đó ra sức giãy giụa. Ta ghì chặt người hắn xuống, dễ dàng kiềm chế hai tay hắn, cầm thuốc nhanh như cắt nhét vào miệng.
“Em không phải… khụ khụ, em không…” Hắn vừa nói nói ta liền đẩy thuốc vào miệng hắn, hắn liều mạng cự tuyệt nhưng không giãy ra được, cuối cùng đành nhận lệnh há mồm, đem thuốc nuốt xuống.
Ta vẫn duy trì tư thế như vậy đến khi nhìn thấy hắn nuốt thuốc xuống xong mới buông tay ra.
Ta hiện tại cưỡi trên thắt lưng hắn, chỉ thấy mặt và cổ Tề Mộc Dương đỏ au, lồng ngực phập phồng. Một lát sau hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt ướt sũng, một bộ dáng chuẩn người bị chà đạp.
Trì độn như ta cũng hiểu được tư thế này có chút bất nhã, nhất thời có điểm xấu hổ vội vàng đứng dậy, trầm mặc đi đến nhà tắm tắm nước lạnh.
Trong văn phòng thoáng chốc trở nên nóng bức, ta sờ soạng máy tính một lúc liền đau đến ủng đầu, thầm nghĩ đi ra ngoài hóng gió cho thoải mái.
Ta không thèm giữ hình tượng ngồi xổm thẳng trên mặt đất, lưng dán chặt vào tường để hạ nhiệt.
Nhịn không được bắt đầu hồi tưởng lại Tề Mộc Dương của trước kia. Trước đây hắn cũng không phải người như vậy, trong ấn tượng của ta, Tề Mộc Dương luôn là nam tinh anh mặc tây trang thẳng thớm, chung quanh đều là người của những xí nghiệp danh giá. Cả người hắn toát ra một loại lãnh ý cao cao tại thượng, người khác chớ lại gần. Hắn và ta là hai người khác nhau một trời một vực, vốn không nên có mối dây liên hệ nào.
Nhưng đúng là vận mệnh trêu người, ai mà ngờ được con người tuổi trẻ tài cao, giỏi giang anh tuấn kia lại có ngày biến thành bộ dáng này, cả người trần truồng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Ta đột nhiên muốn hút thuốc, trong lòng cảm giác không rõ là cao hứng hay khó chịu.
Buổi tối hôm đó chúng ta hai người chen chúc trên một chiếc giường, trong phòng không mở điều hòa chỉ có cửa sổ nhưng nhiệt độ vẫn như muốn đòi mạng.
Tề Mộc Dương hiển nhiên là loại công tử từ phòng điều hòa đi ra, ngày hôm qua tốt xấu gì thì vẫn còn được tắm, hôm nay ngay cả nước lạnh cũng không có nên không thích ứng được, ở trên giường nhúc nhích không yên.
“Tôi đi múc nước, cậu tẩy sơ qua một ít.” Ta đành đem nước mình dự trữ để rửa mặt tới, nói với hắn, “Cậu tự tẩy mông rửa chân được không? Nơi này không có cách nào tắm được cậu chịu khó một chút, ngay cả tôi cũng hai ngày rồi không rửa qua, quả thực thối muốn chết.”
Tề Mộc Dương sửng sốt một chút, nhìn ta hỏi, “Em có được đánh răng không?”
“Được.” Ta cắn răng mắng, “Trước dùng bàn chải của tôi đi, cam đoan tôi không mắc bệnh truyền nhiễm nào hết, cậu có thể an tâm.”
Tề Mộc Dương do dự một chút, đoạn quay người đi rửa mặt.
Buổi tối hôm đó trời cực kì nóng, bên cạnh còn có một đại nam nhân, ta cảm giác như nằm trong hỏa lò, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Hơn nữa người nằm bên còn thích dựa vào người ta, vô luận đẩy thế nào hắn cũng bám riết không ta, như trâu cày giữa đường, đuổi thế nào cũng không nổi.
Nửa đêm ta nóng quá chạy ra ghế sopha nằm. Sopha lành lạnh thấm vào da khiến ta nhẹ nhàng thở ra, nheo mắt lại muốn ngủ tiếp. Kết quả là tên kia đang nằm trên giường cũng lồm cồm bò dậy, trong bóng đêm chuẩn xác tìm đến chỗ ta, nghiêng mình nằm sấp lên người ta ở trên ghế.
Tư thế thoạt nhìn giống như hai chúng ta đang ôm nhau, thực sự quỷ dị. Cũng may trong nháy mắt hắn nhào đến kia ta đã nhanh nhẹn chen tay vào lồng ngực hắn định đè lên, đồng thời lạnh lùng nói, “Đừng nháo nữa, về ngủ đi!”
Hắn có chút khiếp đảm, thân thể hơi run run nhưng vẫn cố chấp dính chặt vào ta, còn bối rối hôn lên miệng ta một cái.
Tên ngốc này, dám xem ta là tiểu cô nương nhà ngươi?
Khí lực của ta so với hắn lớn hơn, mỗi ngày đều trải qua huấn luyện địa ngục trên tàu điện ngầm tuy không đủ để thường nhân như ta có cơ bắp cường tráng, nhưng đương nhiên đối với vị thiếu gia nhà giàu này thì quá đơn giản. Ta dễ dàng tóm lấy gáy Tề Mộc Dương, xách hắn lên như xách chim non đem ném lên giường, uy hiếp nói, “Cấm lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ cho tôi, có hiểu không hả?”
Tề Mộc Dương bị “bạo hành” nằm im trên giường, không dám nhìn ta, còn giống như có điểm phát run.
Ta lại trở về sopha, nằm ngửa thoải mái, một tay đặt lên trán, chỉ chốc lát sau liền thật sự ngủ.
Ngày hôm sau thẳng đến tám giờ ta mới tỉnh lại, thu thập đơn giản một chút liền đi canteen ăn cơm, sau đó đánh thức Tề Mộc Dương còn đang ngủ say, mua cháo cho hắn uống.
Đồng sự chín giờ đến giao ban, quyết toán hết công việc xong ta quyết định dẫn Tề Mộc Dương đi mua chút đồ dùng và quần áo. Đương nhiên sẽ không đến mấy trung tâm thương mại lớn mua mấy thứ đồ đắt tiền, ta cảm thấy mua ở những cửa hàng bình dân là được rồi, vừa tiện nghi lại thoải mái. Đến khi dì Tề đến đón chỉ cần cho hắn mặc lại tây trang của hắn lúc trước là được.
Ta mang theo Tề Mộc Dương đến mấy quán vỉa hè cò kè mặc cả, hắn vừa đi vừa cúi đầu tựa hồ phi thường ngượng ngùng. Có đôi khi thanh âm ta hơi lớn hắn còn quẫn bách khẽ kéo quần áo ta, thấy ta không phản ứng gì cũng không lên tiếng.
Mua quần áo xong ta còn nhớ rõ phải đến tiệm thuốc mua thuốc tẩy giun, ngày đầu tiên tới nhà ta hắn đã nói mông ngứa nha, vừa nghe đã biết trong bụng có giun đũa. Ta đến tiệm thuốc hỏi mua, người bán hỏi ta cho trẻ con hay người lớn uống, ta không nhiều lời chỉ tay vào Tề Mộc Dương đứng đằng sau, nói,
“Cho cậu ta uống.”
Mặt Tề Mộc Dương đỏ lựng như mông khỉ, nửa ngày cũng không nói nên lời, gắt gao bấu vào vạt áo ta sống chết cũng không buông. Ta giải thích thêm một chút, ý tứ hắn là ngốc tử nên đối với xã giao có vấn đề, sau đó tùy ý để hắn lôi ta đi.
Nhưng vừa về đến nhà Tề Mộc Dương bắt đầu dở chứng, làm thế nào cũng không chịu uống thuốc.
Ta khuyên bảo, “Cái này không phải thuốc, không đắng đâu. Là đường đó nha, ngọt lắm~”
Tề Mộc Dương, “…” Ngươi lừa ngốc tử à?
Ta nói, “Thật đó, không tin cậu nếm thử xem, nếu đắng chúng ta sẽ không uống nữa, được không?”
“…”
“Có uống không?”
Lắc đầu.
Ta vỗ bàn trừng mắt, “Uống hay không uống!!!”
Tề Mộc Dương dứt khoát quay đầu chạy.
Đời nào ta lại để hắn thoát dưới trướng của mình như vậy, tay cầm thuốc chạy đuổi theo, rốt cuộc cũng chặn được hắn ở trước cửa phòng ngủ. Ta thuận tay khóa cửa lại, nói, “Cậu ngoan ngoãn uống vào cho tôi, không đừng trách tôi bạo lực.”
Tề Mộc Dương quẫn bách lắc đầu định giải thích gì đó, nhưng ta căn bản không muốn nghe hắn vô nghĩa, trực tiếp túm sau lưng hắn ấn lên giường.
Tề Mộc Dương sửng sốt một lúc, sau đó ra sức giãy giụa. Ta ghì chặt người hắn xuống, dễ dàng kiềm chế hai tay hắn, cầm thuốc nhanh như cắt nhét vào miệng.
“Em không phải… khụ khụ, em không…” Hắn vừa nói nói ta liền đẩy thuốc vào miệng hắn, hắn liều mạng cự tuyệt nhưng không giãy ra được, cuối cùng đành nhận lệnh há mồm, đem thuốc nuốt xuống.
Ta vẫn duy trì tư thế như vậy đến khi nhìn thấy hắn nuốt thuốc xuống xong mới buông tay ra.
Ta hiện tại cưỡi trên thắt lưng hắn, chỉ thấy mặt và cổ Tề Mộc Dương đỏ au, lồng ngực phập phồng. Một lát sau hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt ướt sũng, một bộ dáng chuẩn người bị chà đạp.
Trì độn như ta cũng hiểu được tư thế này có chút bất nhã, nhất thời có điểm xấu hổ vội vàng đứng dậy, trầm mặc đi đến nhà tắm tắm nước lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook