Sỏa Tử
-
Chương 1
“Kỳ thật ai trong chúng ta cũng ý thức được phải luôn che giấu chính mình, nhưng trước mặt nam nhân này, ta lại nguyện ý phơi bày ra hết thảy. Tề Mộc Dương — ta nghĩ ta yêu hắn mất rồi…”
—
“Tiểu Đoạn…” Nam nhân ngồi đối diện giơ chén rượu trong tay, caravat đều bị xả lạp, thời điểm nói chuyện trong miệng đầy mùi rượu, “Mi biết không? Trương tổng lão có sở thích kì quái lắm, thích nhất làm tình cùng ngốc tử. Lão còn nói, ngốc tử không có tâm cơ, nếu thoải mái thì kêu đến phá trời, lúc làm càng hăng hái. Thao, lão già biến thái!”
Người nọ là đồng nghiệp của ta, đặc biệt thích buôn chuyện, dưa lê hôm nay có ruột là thủ trưởng ham thích cổ quái. Ta đối với loại sự tình này vốn không hứng thú, tùy tiện ứng phó hai câu, căn bản cũng không tin.
Đầu năm này ra, ai sẽ đem chính chuyện trên giường của mình kể cho người ngoài? Nơi nào có sẵn ngốc tử cho lão đùa giỡn chứ, mà cho dù có, loại chuyện này ai là người truyền ra? Trương tổng? Hay là ngốc tử kia? Vừa nghe đã thấy nhảm.
Ta qua loa gật đầu, nhìn ánh mắt đối phương đều đã tan rã liền biết y uống say rồi, đỡ một bên dìu người nọ đi ra ngoài, âm thầm cầu nguyện y không phun lên người mình là được.
Ta chưa bao giờ say rượu. Khả năng này ta phát hiện ra từ hồi đại học, khi đó vừa tốt nghiệp xong, một đám nam sinh rủ nhau đến quán rượu, cuối cùng chỉ còn duy nhất một mình ta là tỉnh.
Ta cũng từng muốn thử tửu lượng của mình là bao nhiêu, có lần một mình ngồi uống hơn hai giờ đồng hồ, kết quả chỉ đi WC vài lần, não có phần choáng váng nhưng men say một điểm cũng không có. Sau này vì sợ ngộ độc rượu nên bỏ không làm thí nghiệm nữa.
Đưa đồng nghiệp lên taxi xong ta có chút nóng, Bắc Kinh trời tháng 7 bị đè nén đến không tưởng, mỗi trận gió thổi qua cũng đủ khiến cả người khô nóng bất an. Nới lỏng caravat trên cổ xuống vẫn không dễ chịu hơn, ta bất đắc dĩ thở dài, sải bước đi về nhà.
Đường tắt phải đi qua một hẻm nhỏ cũ nát sau đó băng qua đường cái, đối diện chính là chung cư ta đang thuê ở. Thân là giai cấp thị dân tiền lương ít ỏi, giá cả ở Bắc Kinh cao như vậy nên ta vẫn tạm thời chưa có khả năng mua nhà.
Con hẻm này lúc nào cũng âm trầm lạnh lẽo, dù là mùa hè đi ngang qua cũng đủ khiến cả người nổi da ốc da gà. Hơn nữa khu này trị an cũng không tốt, gặp cướp là chuyện bình thường. Nhìn con hẻm tối đen trước mặt một cái, ta mắt không chớp kiên định bước vào.
Nếu không đi xuyên qua đây đường về sẽ phải vòng rất xa, chỉ có thể vẫy taxi hoặc đi bộ nhiều hơn một tiếng. Hiện tại đã là mười giờ đêm, đừng đùa, ta không muốn phải đi xa như vậy.
Còn gọi taxi? Hừ, tiền rượu vừa rồi đã vượt ngoài dự tính của ta rồi, tiết kiệm được đồng nào vẫn hay đồng đấy đi.
Hẻm nhỏ ánh sáng hôn ám, lúc đi ngang qua một thùng rác, ta chợt nghe thấy tiếng mèo hoang thảm thiết kêu lên. Mỗi tối đều phải nghe tiếng mèo hoang động dục kêu gào, sau khi bị dọa vô số lần ta đâm ra chai lì. Ta nghĩ, bây giờ mà có dã thú rít ở phía sau chắc cũng chẳng dọa ta sợ nổi.
Mèo hoang hôm nay khí lực đặc biệt lớn, ta còn nghe được tiếng đồ bằng sắt ném bay ra ngoài, vừa vặn rơi ngay phía đằng trước. Ánh sáng quá mờ, ta không rõ vật kia bị bay đến nơi nào, đành phải dùng điện thoại chiếu sáng, ngăn không có mình vấp phải nó.
Kết quả đèn vừa rọi, ta liền thấy rõ ràng bên cạnh thùng rác, khẳng định không phải mèo hoang mà chắc chắn 100% là con người.
Nếu là ăn xin ta đảm bảo sẽ không để tâm, lại càng không kề sát. Ai mà biết được liệu kẻ kia có đột nhiên vung dao lên đòi cướp bóc hay không?
Thế nhưng người bên cạnh thùng rác kia lại mặc âu phục, tuy đã bị bẩn hề hề. Phản ứng đầu tiên của ta là: chắc lại ma men rồi!
Nhìn kĩ một chút nữa lại càng khiếp đảm hơn, ấy vậy mà ta lại quen người nọ.
“Này…” Ta ngồi xổm xuống, thử cùng hắn nói chuyện, “Cậu là Tề Mộc Dương? Tại sao cậu lại ở đây?”
Người nọ ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang há mồm nói, “Em là Tề Mộc Dương, em không phải ngốc tử. Anh xem, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…”
Tự dưng lại ngồi đọc vanh vách cho ta nghe bảng cửu chương nhân 1.
Ta nâng mặt hắn lên, dùng ánh sáng lờ mờ của điện thoại soi rõ mặt hắn, xác nhận đây chính là người đã theo ta lớn lên từ viện nhi kia, theo bản năng lại gần ngửi ngửi xem trên người hắn có mùi rượu hay không. Có hay không thì thùng rác bên cạnh mùi cũng quá tởm, ta nôn khan vài lần, chẳng biết được rốt cuộc hắn có mùi cồn hay thế nào nữa.
Dù sao cũng là người mình quen biết, cũng không thể mặc kệ ném hắn ở chỗ này được. Ta ngậm điện thoại vào miệng, xách tay Tề Mộc Dương lên khiêng hắn về nhà.
Mẹ của Tề Mộc Dương là mẹ nuôi của ta, hình như ta vẫn giữ số điện thoại nhà của nàng. Sau khi mang Tề Mộc Dương về việc đầu tiên ta định làm là gọi điện cho mẹ hắn, thế nhưng vừa buông người ra hắn đã lảo đảo tiến đến ghế sopha muốn ngồi.
Quần áo trên người hắn thực sự rất bẩn, áo sơmi trắng đều đen sì, caravat nhăn nhúm vắt vẻo. Ta nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đem hắn đi tắm trước, không thì sopha nhà ta khóc không nổi.
Vừa cởi quần áo Tề Mộc Dương ra liền nhìn thấy trên người hắn bẩn rất đều, ta đoán chắc là ngã vào vũng bùn.
Mở cửa phòng tắm, ta dùng vòi xịt lên người hắn một lần rồi sau đó để đầy nước vào bồn cho hắn ngồi vào. Phần thân trên của hắn đặc biệt bẩn, cả rốn cũng có bùn. Ta không tiếp tục đi xuống nữa, chỉ dùng tay qua loa chà xát.
“Cậu biết tôi là ai sao?” Bởi vì Tề Mộc Dương có phần né tránh nên ta đỡ lấy bả vai hắn, ý đồ muốn hỏi chuyện.
Người nọ gật gật đầu nhưng vẫn không nhìn vào mắt ta mà chỉ chằm chằm nhìn đèn trên trần nhà, nửa ngày sau mới trả lời, “Ân, anh là Đoạn.”
“Tốt, quay lại đây, tôi giúp cậu kì cọ.”
Nghe vậy Tề Mộc Dương xoay người, nháy mắt tựa như có điểm ngượng ngùng, nằm xuống bên cạnh bể nhìn ta chằm chằm.
Ta dùng khăn lau rốn cho hắn, đụng tới chỗ có máu buồn hắn liền khó chịu nâng chân lên, cao cao ngẩng cổ, sắc mặt đỏ lên, hô hấp cũng dồn dập.
Chẳng qua bao lâu, ta phát hiện hắn cương. Ta cũng có chút xấu hổ, muốn để hắn tự mình ở trong này tắm cho xong. Nhưng nghĩ lại biểu hiện của Tề Mộc Dương có vẻ kì quái, ta không dám để hắn một mình trong phòng tắm.
“Cậu có thể một mình tắm rửa không?”
Hắn gật gật đầu, dừng một chút, không ngờ tay lại hướng ra huyệt khẩu đằng sau của mình.
Ta kéo lấy tay hắn, hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Tề Mộc Dương không nói chuyện, gạt tay ta ra hướng đến hạ thể, ta lui tay về xong liền nhìn thấy hắn quỳ gối trong bồn tắm, dùng nước tẩy rửa bộ vị tư mật.
Ta ngây ngẩn cả người, nhìn nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi ở trước mặt tự an ủi, không kiêng dè rên rỉ thở dốc.
“Tề Mộc Dương, cậu điên rồi sao?”
“Em không điên.” Hắn nói, ngữ khí vững vàng, “Không tin thì anh xem, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai…”
Thôi rồi, hắn thật sự biến thành ngốc tử rồi.
Ta rùng mình đổ một thân mồ hôi lạnh.
—
“Tiểu Đoạn…” Nam nhân ngồi đối diện giơ chén rượu trong tay, caravat đều bị xả lạp, thời điểm nói chuyện trong miệng đầy mùi rượu, “Mi biết không? Trương tổng lão có sở thích kì quái lắm, thích nhất làm tình cùng ngốc tử. Lão còn nói, ngốc tử không có tâm cơ, nếu thoải mái thì kêu đến phá trời, lúc làm càng hăng hái. Thao, lão già biến thái!”
Người nọ là đồng nghiệp của ta, đặc biệt thích buôn chuyện, dưa lê hôm nay có ruột là thủ trưởng ham thích cổ quái. Ta đối với loại sự tình này vốn không hứng thú, tùy tiện ứng phó hai câu, căn bản cũng không tin.
Đầu năm này ra, ai sẽ đem chính chuyện trên giường của mình kể cho người ngoài? Nơi nào có sẵn ngốc tử cho lão đùa giỡn chứ, mà cho dù có, loại chuyện này ai là người truyền ra? Trương tổng? Hay là ngốc tử kia? Vừa nghe đã thấy nhảm.
Ta qua loa gật đầu, nhìn ánh mắt đối phương đều đã tan rã liền biết y uống say rồi, đỡ một bên dìu người nọ đi ra ngoài, âm thầm cầu nguyện y không phun lên người mình là được.
Ta chưa bao giờ say rượu. Khả năng này ta phát hiện ra từ hồi đại học, khi đó vừa tốt nghiệp xong, một đám nam sinh rủ nhau đến quán rượu, cuối cùng chỉ còn duy nhất một mình ta là tỉnh.
Ta cũng từng muốn thử tửu lượng của mình là bao nhiêu, có lần một mình ngồi uống hơn hai giờ đồng hồ, kết quả chỉ đi WC vài lần, não có phần choáng váng nhưng men say một điểm cũng không có. Sau này vì sợ ngộ độc rượu nên bỏ không làm thí nghiệm nữa.
Đưa đồng nghiệp lên taxi xong ta có chút nóng, Bắc Kinh trời tháng 7 bị đè nén đến không tưởng, mỗi trận gió thổi qua cũng đủ khiến cả người khô nóng bất an. Nới lỏng caravat trên cổ xuống vẫn không dễ chịu hơn, ta bất đắc dĩ thở dài, sải bước đi về nhà.
Đường tắt phải đi qua một hẻm nhỏ cũ nát sau đó băng qua đường cái, đối diện chính là chung cư ta đang thuê ở. Thân là giai cấp thị dân tiền lương ít ỏi, giá cả ở Bắc Kinh cao như vậy nên ta vẫn tạm thời chưa có khả năng mua nhà.
Con hẻm này lúc nào cũng âm trầm lạnh lẽo, dù là mùa hè đi ngang qua cũng đủ khiến cả người nổi da ốc da gà. Hơn nữa khu này trị an cũng không tốt, gặp cướp là chuyện bình thường. Nhìn con hẻm tối đen trước mặt một cái, ta mắt không chớp kiên định bước vào.
Nếu không đi xuyên qua đây đường về sẽ phải vòng rất xa, chỉ có thể vẫy taxi hoặc đi bộ nhiều hơn một tiếng. Hiện tại đã là mười giờ đêm, đừng đùa, ta không muốn phải đi xa như vậy.
Còn gọi taxi? Hừ, tiền rượu vừa rồi đã vượt ngoài dự tính của ta rồi, tiết kiệm được đồng nào vẫn hay đồng đấy đi.
Hẻm nhỏ ánh sáng hôn ám, lúc đi ngang qua một thùng rác, ta chợt nghe thấy tiếng mèo hoang thảm thiết kêu lên. Mỗi tối đều phải nghe tiếng mèo hoang động dục kêu gào, sau khi bị dọa vô số lần ta đâm ra chai lì. Ta nghĩ, bây giờ mà có dã thú rít ở phía sau chắc cũng chẳng dọa ta sợ nổi.
Mèo hoang hôm nay khí lực đặc biệt lớn, ta còn nghe được tiếng đồ bằng sắt ném bay ra ngoài, vừa vặn rơi ngay phía đằng trước. Ánh sáng quá mờ, ta không rõ vật kia bị bay đến nơi nào, đành phải dùng điện thoại chiếu sáng, ngăn không có mình vấp phải nó.
Kết quả đèn vừa rọi, ta liền thấy rõ ràng bên cạnh thùng rác, khẳng định không phải mèo hoang mà chắc chắn 100% là con người.
Nếu là ăn xin ta đảm bảo sẽ không để tâm, lại càng không kề sát. Ai mà biết được liệu kẻ kia có đột nhiên vung dao lên đòi cướp bóc hay không?
Thế nhưng người bên cạnh thùng rác kia lại mặc âu phục, tuy đã bị bẩn hề hề. Phản ứng đầu tiên của ta là: chắc lại ma men rồi!
Nhìn kĩ một chút nữa lại càng khiếp đảm hơn, ấy vậy mà ta lại quen người nọ.
“Này…” Ta ngồi xổm xuống, thử cùng hắn nói chuyện, “Cậu là Tề Mộc Dương? Tại sao cậu lại ở đây?”
Người nọ ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang há mồm nói, “Em là Tề Mộc Dương, em không phải ngốc tử. Anh xem, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba…”
Tự dưng lại ngồi đọc vanh vách cho ta nghe bảng cửu chương nhân 1.
Ta nâng mặt hắn lên, dùng ánh sáng lờ mờ của điện thoại soi rõ mặt hắn, xác nhận đây chính là người đã theo ta lớn lên từ viện nhi kia, theo bản năng lại gần ngửi ngửi xem trên người hắn có mùi rượu hay không. Có hay không thì thùng rác bên cạnh mùi cũng quá tởm, ta nôn khan vài lần, chẳng biết được rốt cuộc hắn có mùi cồn hay thế nào nữa.
Dù sao cũng là người mình quen biết, cũng không thể mặc kệ ném hắn ở chỗ này được. Ta ngậm điện thoại vào miệng, xách tay Tề Mộc Dương lên khiêng hắn về nhà.
Mẹ của Tề Mộc Dương là mẹ nuôi của ta, hình như ta vẫn giữ số điện thoại nhà của nàng. Sau khi mang Tề Mộc Dương về việc đầu tiên ta định làm là gọi điện cho mẹ hắn, thế nhưng vừa buông người ra hắn đã lảo đảo tiến đến ghế sopha muốn ngồi.
Quần áo trên người hắn thực sự rất bẩn, áo sơmi trắng đều đen sì, caravat nhăn nhúm vắt vẻo. Ta nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đem hắn đi tắm trước, không thì sopha nhà ta khóc không nổi.
Vừa cởi quần áo Tề Mộc Dương ra liền nhìn thấy trên người hắn bẩn rất đều, ta đoán chắc là ngã vào vũng bùn.
Mở cửa phòng tắm, ta dùng vòi xịt lên người hắn một lần rồi sau đó để đầy nước vào bồn cho hắn ngồi vào. Phần thân trên của hắn đặc biệt bẩn, cả rốn cũng có bùn. Ta không tiếp tục đi xuống nữa, chỉ dùng tay qua loa chà xát.
“Cậu biết tôi là ai sao?” Bởi vì Tề Mộc Dương có phần né tránh nên ta đỡ lấy bả vai hắn, ý đồ muốn hỏi chuyện.
Người nọ gật gật đầu nhưng vẫn không nhìn vào mắt ta mà chỉ chằm chằm nhìn đèn trên trần nhà, nửa ngày sau mới trả lời, “Ân, anh là Đoạn.”
“Tốt, quay lại đây, tôi giúp cậu kì cọ.”
Nghe vậy Tề Mộc Dương xoay người, nháy mắt tựa như có điểm ngượng ngùng, nằm xuống bên cạnh bể nhìn ta chằm chằm.
Ta dùng khăn lau rốn cho hắn, đụng tới chỗ có máu buồn hắn liền khó chịu nâng chân lên, cao cao ngẩng cổ, sắc mặt đỏ lên, hô hấp cũng dồn dập.
Chẳng qua bao lâu, ta phát hiện hắn cương. Ta cũng có chút xấu hổ, muốn để hắn tự mình ở trong này tắm cho xong. Nhưng nghĩ lại biểu hiện của Tề Mộc Dương có vẻ kì quái, ta không dám để hắn một mình trong phòng tắm.
“Cậu có thể một mình tắm rửa không?”
Hắn gật gật đầu, dừng một chút, không ngờ tay lại hướng ra huyệt khẩu đằng sau của mình.
Ta kéo lấy tay hắn, hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Tề Mộc Dương không nói chuyện, gạt tay ta ra hướng đến hạ thể, ta lui tay về xong liền nhìn thấy hắn quỳ gối trong bồn tắm, dùng nước tẩy rửa bộ vị tư mật.
Ta ngây ngẩn cả người, nhìn nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi ở trước mặt tự an ủi, không kiêng dè rên rỉ thở dốc.
“Tề Mộc Dương, cậu điên rồi sao?”
“Em không điên.” Hắn nói, ngữ khí vững vàng, “Không tin thì anh xem, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai…”
Thôi rồi, hắn thật sự biến thành ngốc tử rồi.
Ta rùng mình đổ một thân mồ hôi lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook