Sở Vương Phi
-
Chương 81: Thông đồng với địch phản quốc, cách chức điều tra
"Tiểu thư, nô tỳ đến Hầu phủ hỏi thăm tin tức nha!" Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng khẽ cau mày, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng không yên.
"Vô dụng thôi!" Vân Thiên Mộng từ chối ý tốt của nàng, lập tức đứng lên mặc lại áo ngoài, đang bảo Mộ Xuân giúp nàng chải lại mái tóc đang rối tung thì thấy vú Mễ từ phòng ngoài đi đến, thấy Vân Thiên Mộng tỉnh dậy rồi thì lập tức hành lễ rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi Phán Lan sai tiểu nha đầu bên người đến đây, nói Tô đại nhân kia đã theo phe Thần vương, bây giờ đã trở mặt với Tướng gia rồi! Mà vừa rồi, nghe tên gia đinh canh cửa nói, hắn mới thấy Cù công công- người bên cạnh Thái Hậu dẫn thái y ở Thái y viện, đang đi về phía phủ Phụ Quốc Công."
Vân Thiên Mộng gật đầu, ánh mắt vẫn bình thản lạnh lùng nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một chút lo lắng.
Thái y đều là những người được tuyển chọn tỉ mỉ, Thái hậu phái bọn họ đến, cũng xuất phát từ lòng quan tâm đến thân đệ.
Chỉ là trong số những thái y này, khó bảo đảm là không có người do kẻ địch cài vào.
Tính mạng của cậu đang rất nguy kịch, không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm nào nữa.
Mà phủ Phụ Quốc Công xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết Ngọc Càn Đế có sai người đi đến biên ải báo tin cho biểu ca hay không?
... ...
Lúc này, Lão thái quân đang ngồi nghiêm nghị ở nội đường, nhìn hộ vệ gô cổ lão quản gia dẫn tới.
Mã hộ vệ kia từ nhỏ đã đi theo Khúc Lăng Ngạo, tất nhiên đối với hắn tuyệt đối trung thành và tận tâm, hôm nay lại gặp cảnh trong phủ xuất hiện một tên phản bội như vậy, không nói hai lời, nhằm vào sau đầu gối của lão quản gia đá một cái, khiến lão quỳ rạp xuống trước mặt lão thái quân.
"Thực là ngày phòng, đêm phòng, cướp nhà khó phòng! Nào ai nghĩ đến, người ngươi mời đến không phải đại phu, mà lại là sát thủ!" Lão thái quân nhìn lão quản gia quỳ dưới chân, ánh mắt vừa đau đớn vừa tức giận.
Lão quản gia năm nay cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai cũng đã bắt đầu điểm bạc, thấy những chuyện mình làm ra đều bại lộ, hắn cũng không còn lời nào để nói, chỉ quỳ trước mặt lão thái quân im lặng.
Nhưng lão thái quân không để hắn cứ câm như hến như vậy, chỉ thấy bà ra hiệu cho Mã hộ vệ, Mã hộ vệ lập tức nắm lấy hai bên bả vai của lão quản gia từ từ dùng sức, Mã hộ vệ vốn là người luyện võ, dĩ nhiên hiểu rõ kinh mạch huyệt đạo, chẳng cần quá lâu sau thì đã thấy lão quản gia vốn vẫn định giả ngu cho qua chuyện đã đau tới mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng thân thể đổ gục xuống sõng xoài trên mặt đất.
"Nói, kẻ nào mới là chủ nhân thực sự của ngươi? Phủ Phụ Quốc Công đối đãi với ngươi không bạc, Hầu gia trước giờ nhân hậu, chưa bao giờ đánh chửi hạ nhân, nhưng ngươi lại có tâm địa đen tối, đưa người đến đầu độc hại Hầu gia, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi phải không?" Lão thái quân giận dữ, run rẩy chỉ vào lão quản gia gầm lên, nỗi hận không thể kìm nổi dâng lên trong mắt, cứ nghĩ đến việc tên quản gia kia thiếu chút nữa hại chết con trai mình, đủ cho lão thái quân muốn moi tim của hắn rồi.
Quản gia kia thấy Lão thái quân tức giận phát uy, mà bên cạnh hắn còn có một Mã hộ vệ võ công cao cường, không muốn chịu khổ nữa, vội vàng mở miệng "Lão thái quân tha mạng! Nô tài là vạn bất đắc dĩ! Có người dùng tính mạng già trẻ cả nhà nô tài uy hiếp nô tài, nô tài cũng là bị ép buộc mà! Nhưng nô tài quả thực không biết ai là người đứng sau màn này, xin lão thái quân minh xét, nô tài có hồ đồ nữa cũng không dám nói dối chuyện này đâu ạ!"
Nhưng trước sự cầu xin của hắn, Cốc lão thái quân lúc này trong lòng không có nửa phần thương hại, chỉ quay về phía Mã hộ vệ phất tay một cái, liền để cho hắn đem người đi xử lý sạch sẽ...
Mặc dù Cốc lão thái quân nghiêm trị Lão quản gia, nhưng Khúc Lăng Ngạo vừa xảy ra chuyện, tình hình trên triều đình cũng thay đổi rõ ràng.
Ngày thứ hai lâm triều, Hộ Bộ Thị lang Khúc Viêm vừa vào triều trình lên Ngọc Càn Đề một cuốn sổ con, đồng thời cất cao giọng "Hoàng thượng, thần có bản tấu!"
Thái giám tổng quản bên người Ngọc Càn Đế lập tức xuống bậc thang nhận lấy tấu chương trên tay Khúc Viêm, Còn Ngọc Càn Đế lại bình thản liếc Khúc Viêm một cái không chớp mắt, có vẻ lãnh đạm hỏi "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng! Thần hôm nay tố cáo Hộ bộ thượng thư Từ đại nhân trong lúc tại nhiệm đã tham ô hơn ba mươi vạn lượng bạc, xin hoàng thượng minh xét!" Khúc Viêm quỳ xuống, nói rành mạch nội dung bản tấu chương.
Trong lúc nhất thời toàn bộ đại thần trong triều đều hai mặt nhìn nhau, rồi mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Khúc Viêm, tiếp đến là Hộ Bộ Thượng Thư vừa bị tố giác kia.
Còn Hộ Bộ Thượng thư, trên mặt hiện lên một tia kinh hoàng, ánh mắt lập tức nhìn lên phía mấy vị đại thần đứng đầu, thấy bọn họ vẻ mặt đều thản nhiên, trong lòng cũng dần dần trầm xuống, lập tức bước ra xốc lên một vạt triều phục quỳ xuống bên cạnh Khúc Viêm, dõng dạc nói: "Hoàng thượng, vi thần nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư đã hơn mười năm, luôn luôn cẩn trọng, chưa bao giờ nghĩ đến vơ vét của cải cho riêng mình. Xin hoàng thượng minh xét, chớ có nghe Khúc thị lang sàm tấu mà oan uổng cho vi thần!"
"Hừ, Từ đại nhân vội gì chứ? Cứ chờ Hoàng thượng xem xong tấu chương rồi hãy nói! Ngài gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là có tật giật mình? Ta là thuộc hạ của ngài đã nhiều năm như vậy, chuyện qua tay nhiều vô số kể, đại nhân đứng đầu Bộ Hộ, ngài muốn gian lận, quả thực dễ như trở bàn tay!" Khúc Viêm không cho Từ Minh Sơn biện giải, còn không đợi cho tấu chương đến tay Ngọc Càn Đế đã lập tức mở miệng phản bác, tuy chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng lại chọc đúng vào chỗ hiểm, khiến cho những đại thần khác trong đại điện trong lòng đều có chút tin lời của hắn.
Dù sao giữa các nha môn ty chức lớn nhỏ từ trên xuống dưới ít nhiều gì cũng có chút ít quan hệ, nếu không tuyệt đối sẽ không tin tưởng dùng người.
Chỉ có điều, khiến mọi người khó hiểu chính là, Khúc Viêm ngồi trên ghế Hộ Bộ Thị lang đã nhiều năm như vậy, sao đến tận bây giờ mới tố giác những việc mờ ám của Từ Minh Sơn?
"Khúc Viêm, ngươi ngậm máu phun người! Ngươi đố kỵ với ta không phải mới ngày một ngày hai, hôm nay muốn tìm một tội danh đổ lên đầu ta, để hoàng thượng trị tội ta sao? Ngươi đừng có mơ! Hoàng thượng là bậc minh quân ngàn năm có một, sao có thể tin lời kẻ tiểu nhân nhà ngươi!" Bị Khúc Viêm vạch ra những chuyện mà người bên ngoài tuy trong lòng có biết rõ thì cũng không nói ra này, Từ Minh Sơn nhất thời giận dữ, không để ý là đang quỳ trước điện Kim Loan, liền đứng thẳng lên chỉ vào Khúc Viêm quát.
Mà điều ấy chỉ khiến Khúc Viêm cười lạnh một tiếng, hắn nhìn vào mắt Từ Minh Sơn nói " Từ đại nhân cần gì thẹn quá hóa giận như thế? Ngài sợ người ta không biết ngài ăn hối lộ phạm pháp hay sao?"
Một câu nói, đã khẳng định tội tham ô của Từ Minh Sơn , để cho những kẻ vốn định bước ra khỏi hàng biện hộ cho Từ Minh Sơn phải luống cuống thu bước, trong lòng mỗi người đều hoang mang suy nghĩ đến hậu quả phát sinh từ chuyện hôm nay, mọi ánh mắt đều không khỏi nhìn về phía long ỷ của Ngọc Càn Đế, rồi lại nhìn đến mấy vị đại thần quyền quý đứng đầu, thấy nhưng người kia tất cả đều không có bất kì phản ứng nào, thậm chí còn coi chyện này như trò trẻ con, thì cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không dẫn đầu ra mặt.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người phải tin tưởng vi thần! Đây đều là do Khúc Viêm ăn không nói có, vi thần nhậm chức bao năm nay đều thanh liêm chính trực, tuyệt đối không làm ra chuyện tham ô. Chuyện này, nhất định là do Khúc Viêm ghen tỵ với vi thần đã nhiều năm vẫn vững vàng ngồi trên ghế Hộ Bộ Thượng Thư nên đã gài tang vật hãm hại. Hoàng thượng không thể tin lời hắn nói mà oan uổng cho kẻ trung lương!" Từ Minh Sơn thấy trên đại điện có đến trên trăm đại thần, nhưng lại không có một ai bước ra khỏi hàng cầu xin cho hắn, nhất thời luống cuống, đưa vẻ mặt thảm thương hướng lên phía Ngọc Càn Đế đang trầm mặc trên long ỷ mà ra sức dập đầu tỏ lòng trung thành.
Thấy tình hình như vậy, Vân Huyền Chi quét mắt về phía Từ Minh Sơn đã tay chân luống cuông, lại nhìn về phía Khúc Viêm đang cười âm hiểm, trong lòng nhất thời đắn đo, chỉ là Ngọc Càn Đế còn chưa mở miệng, hắn tốt nhất không nên vội vàng, tránh rơi vào cái bẫy hiểm độc hơn sau một màn này.
Sở Phi Dương mắt không thèm liếc về phía hai kẻ đang quỳ gối giữa đại điện, thực giống hai thằng hề, tròng mắt đen ẩn chứa ý cười trong lúc lơ đãng quét qua Thần Vương ở phía đối diện một cái, thấy hắn hôm nay dù vẫn trầm mặc ít nói như thường ngày, nhưng vừa rồi con ngươi băng lãnh ấy trong lúc vô tình lại liếc đến một người trong cả đám người đứng đấy. Điều này khiến cho ý cười bên khóe miệng Sở Phi giương càng thêm sâu.
" Hoàng thượng, thần cũng có bản tấu!" Lúc này, Hình Bộ Thượng Thư Tô Nguyên đứng ở phía sau bất ngờ đứng ra khỏi hàng, hai tay cầm tấu chương quỳ xuống cất cao giọng, cắt đứt lời giải thích của Hộ Bộ thượng thư.
"Lại chuyện gì nữa?" Ngọc Kiền Đế thả cuốn sổ con của Khúc Viêm xuống mặt bàn, lạnh lùng mở miệng, ánh mắt liên tiếp đảo qua vẻ mặt của các đại thần lúc này.
"Hoàng thượng, thần hôm nay cũng muốn tố cáo Hộ Bộ Thượng thư Từ đại nhân. Trong tấu chương thần đã liệt kê rõ ràng những khoản tiền đã qua tay Hộ bộ Thượng thư trong mười mấy năm qua, cũng đem các khoản chi tiêu nêu rõ, trong đó phần lớn tiền không phải là dùng cho triều chính, tổng số những khoản tiền dư thừa này, đúng như Khúc Thị lang mô tả, lên đến hơn ba mươi vạn lượng bạc. Kính xin hoàng thượng xem qua, chớ để cho bọn sâu mọt đục khoét quốc khố lần nữa!" Nghe Tô Nguyên nói năng rất có khí phách, từng câu từng chữ đều rành rành rọt rọt vạch trần tất cả việc làm của Từ Minh Sơn những năm qua.
Hắn ta vừa dứt lời, thì Từ Minh Sơn vẫn đang luôn mồm kêu oan đã ngồi bệt dưới đất, mắt cắt không còn một hột máu khiến cho người ta nhất thời tin tưởng những việc xấu xa đo quả là do hắn làm.
Lợi dụng khoảng thời gian công công đi xuống nhận tấu chương, con mắt sắc bén của Ngọc Càn Đế thoáng quét qua gương mặt của mấy trọng thần đứng đầu một lần, những gì trong lòng đang suy nghĩ lại thực sự không phải chuyện Từ Minh Sơn tham ô này.
Còn đám triều thần, thấy Ngọc Càn đế vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng lại càng hoang mang lo sợ.
" Hoàng thượng!". Công công dè dặt đặt cuốn sổ con trong tay xuống trước mặt Ngọc Càn đế, rồi lập tức lui sang một bên.
Ngọc Càn đế sắc mặt lạnh lùng cầm lấy bản tấu chương trên bàn, chỉ cảm thấy bản tấu chương vừa dày vừa nặng, mở ra tờ thứ nhất, chỉ thấy phía trên ghi chi chít một chuỗi các số tiền, chỉ nhìn hai tờ, liền thấy Ngọc Càn đế giận đến tím mặt, khép mạnh tấu chương lại, dùng sức ném thẳng nó vào mặt Từ Minh Sơn.
"Ngươi tự nhìn chuyện tốt do chính ngươi làm đi! Còn dám mong trẫm tin tưởng ngươi? Uổng công trẫm tín nhiệm ngươi, để ngươi giữ chức Hộ Bộ Thượng thư nhiều năm như vậy, ngươi như vậy là đang thay trẫm quản lý quốc khố sao? Nếu trẫm để cho ngươi làm thêm mười mấy năm nữa, quốc khố của trẫm có phải sẽ biến thành khố phòng của Từ gia nhà ngươi không?" Ngọc Càn đế mặt hầm hầm, tiếng quát giận dữ làm cho tất cả đại thần khiếp sợ nhất thời cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.
Mà Từ Minh Sơn kia thì đã sợ đến váng đầu hoa mắt, mặc cho tấu chương đập thẳng vào mặt mình không dám phản ứng, chỉ máy móc mở bản tấu ra. Trong lòng vốn tồn tại một chút tâm lý gặp may, nhưng chỉ vừa mới nhìn đến những chữ số viết trên đó thì lòng hắn nhất thời chìm xuống tận vực thẳm.
Trên bản tấu chương rõ dầy đó, chẳng những ghi lại hết từ các khoản cắt xén ăn bớt đến ngân lượng sổ sách của những năm tháng hắn làm hộ bộ thượng thư, mà còn đem những ngày tháng hắn nhận hối lộ tiền tài cặn kẽ ghi chép lại không sót một chút nào.
Từ Minh Sơn chết lặng, không còn dám dập đầu cầu xin Ngọc Càn đế tha thứ nữa, chỉ mong Ngọc Càn đế đừng đem hắn nhốt vào đại lao Hình Bộ, trực tiếp ban chết luôn cho hắn.
" Hừ! Xem như ngươi là không còn lời nào để nói rồi! Hình Bộ Thượng thư!" Ngọc Càn Đế giờ cũng lười liếc Từ Minh Sơn thêm nữa, lập tức nhìn về phía Tô Nguyên dứt khoát nói "Lập tức cách chức điều tra việc tham ô nhận hối lộ của nguyên Hộ Bộ Thượng thư Từ Minh Sơn, tất cả những kẻ liên quan cũng đồng loạt cách chức, kẻ nhận hối lộ nghiêm trọng, chém đầu thị chúng, tất cả gia tộc đầy đi biên cương"
Tô Nguyên nhận lệnh, lập tức trầm giọng "Cẩn tuân khẩu dụ của Hoàng Thượng! Vi thần nhất định tra rõ án này, quyết không để một con cá nào lọt lưới!"
Dứt lời, Tô Nguyên liền ngoắc tay để cho Cấm vệ quân ngoài cửa vào đem Từ Minh Sơn đang ngồi liệt trong đại điện đem đi.
" Hoàng thượng, Từ Minh Sơn bị cách chức, chức Hộ Bộ Thượng thư đang bỏ ngỏ. Thần cho là Hộ Bộ Thị lang Khúc Viêm làm việc cẩn trọng, có thể đảm nhiệm chức vụ này." Thần Vương vốn đang trầm mặc không nói lúc này lại đột ngột mở miệng.
Nghe vậy, ánh mắt của Ngọc Càn Đế chuyển nhìn về phía Thần Vương, chỉ thấy mặt hắn trước sau vẫn lạnh như băng, mặc dù không biết Giang Mộc Thần có mục đích gì. nhưng hắn mở miệng vào lúc này, lại khiến người ra phải đánh giá lại mọi việc.
"A! Vương gia nhanh như vậy đã có thể chọn được người rồi!" Sở Phi Dương trước đó vẫn im lặng không nói lúc này cũng mở miệng theo. Cũng như ngày thường, trên mặt hắn trước sau vẫn giữ một nét cười yếu ớt khiến cho người ta đoán không ra, chỉ có trong hai tròng mắt kia lại ẩn chứa hàn ý sâu đậm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Giang Mộc Thần thu hồi ánh mắt trên người Ngọc Càn Đế, nhưng ngay sau đó lại bắn về phía Sở Phi Dương, mỉm cười, hai ánh mắt âm trầm chạm nhau giữa không trung, sóng gió tầng tầng lớp lớp nổi lên, hai người một lạnh lùng, một nho nhã, khiến những người khác tuy biết bọn họ bất hòa, nhưng trên nét mặt lại không tìm ra chút sơ hở nào.
"Vân Tướng, theo ngươi thấy, chọn ai thì thích hợp?" Ngọc Càn đế không trả lời câu hỏi của Thần Vương, cũng không để ý sóng ngầm bắt đầu nổi dậy giữa Giang Mộc Thần và Sở Phi Dương, mà lại nhìn về phía một bên trước sau chưa hề mở miệng - Vân Huyền Chi.
Vân Huyền Chi quét mắt khắp các đại thần trên đại điện, trong lòng thầm đánh giá hiệu quả của lời nói vừa rồi của Thần Vương trong lòng Ngọc Càn Đế, rồi mới nghiêm cẩn mở miệng "Chắc hẳn Hoàng thượng đã có định luận! Kính xin hoàng thượng công bố, thần thật không dám nói bừa."
"Nếu đã như vậy, vậy trước hết cứ để cho Hộ Bộ Thị lang thay thế Từ Minh Sơn giữ chức Hộ Bộ Thượng Thư!" Ngọc Càn Đế trầm ngâm một lát, lúc này mới hắng giọng nói!
Nghe mình được thăng chức, nhưng Khúc Viêm lại không tỏ ra vui sướng chút nào, mà lại thận trọng hướng Ngọc Càn đế dập đầu 3 cái, ngay sau đó nghiêm sắc mặt nói: "Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần nhất định đem hết khả năng, vì triều đình cống hiến. Nhưng là, vi thần vẫn còn có chuyện muốn tâu!"
"Nói đi!" Không ngờ hôm nay Khúc Viêm lại có nhiều chuyện như vậy, Ngọc Càn đế thấy nét mặt hắn có vẻ nghiêm trọng hơn lúc trước, liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn!
"Hoàng thượng, phủ Phụ Quốc Công Hầu gia Khúc Lăng Ngạo của phủ Phụ Quốc Công hôm nay bị người ta đánh lén đến trọng thương không thể chữa trị, con trai trưởng Khúc Trường Khanh lại không ở kinh thành, mà phủ Phụ Quốc Công không thể một ngày không có người làm chủ, kính xin Hoàng Thượng một lần nữa định liệu việc chọn người ở phủ Hầu gia!" Khúc Viêm từng câu từng chữ nghiêm túc tâu bẩm chuyện này lên, lại làm cho ánh mắt của Vân Huyền Chi nháy mắt bắn về phía hắn, Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần cùng thôi không nhìn nhau nữa, Giang Mộc Thần cũng không nhìn về phía Khúc Viêm, còn Sở Phi Dương hai mắt nheo lại, lạnh lùng quét qua Khúc Viêm một cái, trong lòng đã có tính toán!"
Ngọc Càn đế dĩ nhiên biết Khúc Viêm sẽ không bỏ qua Hầu Phủ cùng tước vị Hầu gia, đang muốn cự tuyệt, thì Tô Nguyên bước ra khỏi hàng chắp tay nói: "Hoàng thượng, phụ Quốc công phủ là công thần của Tây Sở, hoàng thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đương nhiên không thể để cho phủ Phụ Quốc Công một ngày không có người làm chủ, hôm nay Khúc Hầu gia lại bị thương nặng, chi bằng chọn người tài giỏi khác, để Hầu gia yên tâm dưỡng thương, nhìn thấy sự tận tình chu đáo của Ngài mà thần phục."
"Thần tán thành!"
"Thần tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Lời của Tô Nguyên vừa dứt, quá nửa đám đại thần trong điện vội vàng quỳ xuống, đều lên tiếng đồng ý với đề nghị của Khúc Viêm và Tô Nguyên.
"Thái Hậu giá đáo!" Lúc này, bên ngoài điện Kim Loan vang lên giọng Cù công công lanh lảnh.
Ngọc Càn đế lập tức đứng lên, bước nhanh xuống long ỷ, tự mình nghênh đón Khúc Thái hậu đang chầm chậm đi vào đại điện.
"Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Chúng đại thần lập tức quỳ xuống, hướng về phía Thái hậu hô to thiên tuế.
"Mẫu hậu hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đại điện của nhi thần vậy?" Ngọc Càn đế đỡ Thái hậu đi vào trong.
Thái hậu lúc này dù sắc mặt tĩnh lặng như nước, nhưng trong mắt dường như có lửa giận, chỉ thấy nàng đi tới trước mặt Khúc Viêm liền dừng lại, mang theo một tia lãnh ý hai phần tức giận nói "Bổn cung vừa đi ngang qa đại điện vừa lúc nghe được đề nghị của Khúc đại nhân, có chút ngạc nhiên nên vào xem một chút! Không ngờ Khúc đại nhân đúng là đang nguyền rủa Hầu gia."
Thái hậu vừa dứt lời, những đại thần vừa mới tán thành rối rít phủ phục tại chỗ, không dám nhiều lời.
Khúc Viêm nay đã là Hộ Bộ Thượng Thư, có đám người Thần vương làm chỗ dựa, không còn là đứa con vợ kế suốt ngày phải vâng vâng dạ dạ, phải nhìn ánh mắt người khác mà sống trong phủ Phụ Quốc Công nữa rồi. Thấy Thái hậu lại đương lúc lâm triều mà xông vào đại điện, Khúc Viêm cười lạnh nói: "Hậu cung không được xen vào chính sự, mời Thái Hậu người về cho."
Thái hậu thấy Khúc Viêm cứng rắn như vậy, ánh mắt sắc nhọn nhất thời quét về phía số nửa đại thần đang quỳ trên đại điện, cuối cùng vẻ mặt đầy lo lắng nhìn về hướng Thần vương, thấy hắn sắc mặt vẫn trầm ổn nhưng ánh mắt thì lại lóe ra vẻ châm chọc, Khúc Thái hậu liền biết ngay chuyện hôm nay đích thị là do Thần Vương thao túng.
. Nếu không thì lấy một Hộ Bộ Thị Lang nhỏ bé như Khúc Viêm, sao có thể đủ để quật ngã một kẻ căn cơ sâu hiểm như Từ Minh Sơn?
Nhìn điệu bộ này của Khúc Viêm hẳn là đã tìm được một cây đại thụ che chắn, Lăng Ngạo mới bị thương được hai ngày đã liên kết với Thần Vương, bức bách Lăng Ngạo nhượng lại vị trí Hầu gia, lại khiến cho hết nửa số quan viên quỳ xuống thỉnh cầu hoàng đế đáp ứng việc một việc hệ trọng như quyết định lựa chọn người ở Phụ Quốc Công phủ.
Chỉ là Thần Vương có lợi hại thế hay lợi hại nữa, hắn cũng không phải là Hoàng Đế.
Lại thấy Khúc Viêm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy, nỗi tức giận của thái hậu bỗng nhiên biến mất, vẻ mặt so lúc mới vào đại điện lại càng dịu đi không ít, giọng nói cũng dần khôi phục vẻ bình thản thường ngày:
"Khúc đại nhân nói sai rồi, Khúc Hầu gia là thân đệ cùng mẹ của bổn cung, bổn cung quan tâm hắn cũng là chuyện thường tình! Nhưng Khúc đại nhân cũng là thân đệ của Hầu gia, lại nhân lúc Hầu gia bị thương cháy nhà hôi của, nghĩ cách ép Hầu gia nhường lại tước vị. Khúc đại nhân rắp tâm làm vậy, thì sao có thể làm một thần tử trung quân ái quốc được đây?"
Khúc Viêm thấy những lời của Thái hậu đều là chĩa thẳng vào mình, chẳng những thầm chỉ hắn lòng dạ độc ác, lại còn trước mặt bá quan văn võ trong triều hoài nghi lòng trung thành của hắn đối với Tây Sở, nhất thời tức giận bốc lên tận đầu, nhưng hắn cũng vẫn ý thức được đây là chỗ nào, đành liều mạng đè nén tức giận trong lòng, ngược lại cười nói:
"Vi thần đa tạ Thái hậu chỉ bảo! Nhưng thần cũng vì là thân đệ của Hầu gia nên mới Phụ Quốc Công phủ tính toán mà thôi! Lúc này trong phủ chỉ có Lão thái quân với một đám nữ nhân, nếu không có ai đứng ra làm chủ, sợ là ngay cả những hạ nhân kia cũng không coi chủ nhân ra gì. Kính xin thái hậu không nên hoài nghi tấm lòng của vi thần, vi thần làm hết thảy cũng là vì phủ Phụ Quốc Công thôi!"
"Thái hậu, thần cũng thấy tình huynh đệ của Khúc đại nhân thực làm cho người ta cảm động!" Lúc này, Sở Phi Dương mới ung dung mở miệng.
Hắn vừa dứt lời, khiến cho đám Thần Vương, Khúc Viêm một trận, Thái hậu trong mắt cũng chợt lóe lên vẻ tức tối sâu đậm.
Nhưng Sở Phi Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến phản ứng của mọi người, tiếp tục không coi ai ra gì mà mở miệng: "Chẳng qua, Khúc đại nhân hình như quan tâm hơi quá. Đừng nói Hầu gia bây giờ vẫn còn sống, cho dù có mất rồi, theo thông lệ của Tây Sở, đều phải do con trai trưởng kế thừa. Con trai trưởng của Hầu gia là Khúc Trường Khanh, hình như vẫn chưa đến lượt kẻ khác đâu nhỉ?"
Sở Phi Dương chầm chậm nhả ra ba chữ "những người khác", cho dù kẻ ngu ngốc chậm chạp đến mấy trong lòng cũng biết người hắn ám chỉ chính là Khúc Viêm.
Khúc Viêm bị Sở Phi Dương vừa phản bác vừa giễu cợt, nhưng mặt lại không hề biến sắc, vẫn trước sau giữ nguyên vẻ mặt trung quân ái quốc, khiến Thái hậu nhìn thấy không khỏi chán ghét vô cùng.
Chẳng qua, Thái hậu cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Phi Dương, liền làm như vô ý liếc Ngọc Càn đế một cái, chỉ thấy Ngọc Càn đế lập tức ngầm hiểu lại nhìn về phía Vân Huyền Chi, thấy Vân Huyền Chi cất cao giọng nói: "Dựa theo tổ chế, chỉ có người tại vị qua đời hoặc thoái vị mới có thể có người khác kế vị. Hầu gia chẳng qua chỉ là bị thương, lúc này mà bàn chuyện ấy, thực là không ổn. Kính xin hoàng thượng minh giám!"
Ngọc Càn đế nghe Vân Huyền Chi giải thích, gật đầu cười nhạt, nói "Khúc đại nhân, chuyện này về sau không cần bàn nữa!"
Khúc Viêm thấy Sở Phi Dương mới nói ba câu, Thái hậu, Ngọc Càn đế, Vân Huyền Chi mấy người đều bác bỏ đề nghị của mình, trong lòng vừa giận vừa lúng túng, lập tức khẽ ngước mắt nhìn về phía Thần vương, nhưng lại thấy hắn mặt tỉnh như không, chẳng bị ảnh hưởng gì, đành cố gắng nén tức giận trong lòng xuống, ngoan ngoãn lui về chỗ.
Thấy triều thần không có chuyện bẩm báo nữa, Ngọc Càn Đế liền cho thái giám tuyên bố bãi triều, còn mình thì đích thân dìu thái hậu ra khỏi đại điện.
"Vương Gia hôm nay quả thực cao tay!" Quần thần rời đi, Sở Phi Dương đi ngang qua Thần vương, cười nói.
"Sở Tướng nhường nhịn rồi!" Nghe Sở Phi Dương nói, Thần vương trả lời lại một cách mỉa mai.
"Bản tướng cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là gặp chiêu tiếp chiêu thôi, sao dám so với vương gia đa mưu túc trí đây?" Nói về đấu khẩu, sợ là trong số tất cả đám quan trong triều hôm nay ở đây không có ai là đối thủ của Sở Phi Dương.
Nhưng hôm nay Thần vương không biết nghĩ thế nào, nhìn Sở Phi Dương mỉm cười, trong lòng dường như nổi lên chút tức giận, liền lập tức tiếp lời: "Về điểm này, Sở Tướng mới là sâu hơn một bậc! Sở Tướng mới nói có ba câu đã khiến gió đổi chiều, cả Tây Sở, sợ là chỉ có Sở tướng mới có bản lãnh này thôi!"
"Ha ha ha! Vương gia khen nhầm rồi! Bổn tướng có lợi hại, cũng không thể lợi hại bằng thủ đoạn đem người ta ra làm trò đùa trong tay của Thần Vương được! Nghe nói Nguyên Đức Thái Phi dạo này vì hôn sự của Vương gia mà phiền lòng, không biết khuê tú nhà ai mới lọt được vào mắt Vương Gia, đến hôm thành thân, bổn tướng nhất định phải uống chén rượu mừng mới được." Sở Phi Dương cười to, thoạt nhìn thiếu phần nho nhã mà thêm phần hào sảng.
Cũng chỉ có Giang Mộc Thần biết cặp mắt giảo hoạt của Sở Phi Dương kia đang cười nhạo mình.
Một Vương gia như mình, đến cả chuyện chung thân cũng bị người nắm ở trong tay, mặc dù quyền lực trên tay có nặng mấy đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Hơn nữa, Giang Mộc Thần vốn cảm giác trong lời nói của Sở Phi Dương có gì đó, nhớ lại mấy lần trước hắn vì Vân Thiên Mộng mà đối đầu với mình, nhất thời hai hàng lông mày nhíu lại, chẳng qua chỉ là muốn lấy lại tinh thần, Sở Phi Dương đã sớm đi xa, thấp thoáng chỉ thấy thân ảnh màu tím...
"Vương gia, là hạ quan vô dụng, không thể lấy được vị trí của Hầu gia!" Đợi Sở Phi Dương đi rồi, Khúc Viêm mới đến bên Thần vương, trong lòng và vẻ mặt tràn đầy không cam lòng nói.
"Không sao!" Giang Mộc Thần chỉ để lại hai tiếng ấy, rồi sải bước về hướng cửa cung mà đi, bỏ lại Khúc Viêm một mình đứng ngoài đại điện, trong mắt tràn đầy nham hiểm.
Chớp mắt một tháng đã qua, nửa tháng trước Ngọc Càn đế trong triều tuyên chỉ, phê chuẩn tấu phong của Hải vương cho con trai thứ năm Hải Trầm Khê thành Hải Quận Vương, mùng 9 tháng 9 chính thức làm lễ sắc phong.
Thánh chỉ này vừa đến, bên trong Hải Vương phủ như muốn nổ tung, Hải Vương vốn là thâm thụ hoàng ân, con được phong tước quận vương cũng không có gì làm lạ.
Nhưng làm cho người ta chú ý chính là, phong hào của Quận Vương này là chữ "Hải", mà còn là Hải vương tự mình định ra, cùng giống với Hải Vương, cho thấy ngũ công tử này của Hải Vương vô cùng được Hải Vương này sủng ái, mặc dù không được lên làm thế tử nhưng lại khiến cho Hải Vương che chở hắn như vậy.
... ... ...
Khúc Lăng Ngạo trong một tháng này mê man hoàn toàn, vì khí trời nóng bức, vết sẹo trên ngực đã có dấu hiệu nhiễm trùng, bắt đầu rữa nát, mà cả ngày lại nằm trên giường không thể cử động, khiến cho phần lưng của hắn nổi mẩn khắp cả.
Tiểu Nhiếp đại phu cùng các thái y đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng cũng vì bộ ngực Khúc Lăng Ngạo bị thương, không thể cử động, chỉ có thể đem khối băng đặt trong phòng để hạ nhiệt độ, không để thương thế của hắn xấu đi quá nhanh.
Một tháng này, chịu đựng cực khổ nhất chính là Cốc lão thái quân và Qúy Thư Vũ.
Hai người bọn họ, một mặt phải trông coi phủ Phụ Quốc Công lớn như vậy, một mặt đối phải đối phó với đám người Khúc Viêm thỉnh thoảng lại đến cửa quấy rầy, lại còn phải từng giờ từng phút chú ý đến bệnh tình của Khúc Lăng Ngạo, chỉ mới có một tháng, tóc của Cốc lão thái quân đã bạc không ít, còn Quý Thư Vũ cũng tiều tụy đi nhiều.
Khúc Phi Khanh dường như trong nháy mắt cũng đã chín chắn hiểu chuyện hơn, chẳng những đi theo mẹ và bà nội học quán xuyến việc nhà, mà còn chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho phụ thân.
Chẳng qua, mỗi lần nhìn thấy nhị thúc, tam thúc đến đây giả mù sa mưa thăm viếng bà nội và phụ thân, Khúc Phi Khanh trong lòng không nhịn nổi căm giận.
Ngày hôm đó, Vân Thiên Mộng đến phủ Phụ Quốc Công thăm mọi người, mới bước vào phòng của Khúc Lăng Ngạo, đã thấy Khúc Phi Khanh tay cầm một chén thuốc không ngồi bên giường kinh ngạc ngẩn người.
Nhìn thật xót xa, gần đây biểu tỷ trở nên tiều tụy như thế, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng cầm chén thuốc trong tay nàng giao cho Mộ Xuân, rồi ngồi ngay xuống ghế tròn ở bên giường, cười nhẹ nói "Biểu tỷ, tỷ làm sao thế?"
Đến bây giờ Khúc Phi Khanh mới chú ý đến Vân Thiên Mộng, có vẻ mệt mỏi cười yếu ớt nói "Mộng nhi, cô cô tuy là Thái hậu, dù sao cũng là thân ở trong cung, không thể lúc nào cũng lo lắng đến phủ Phụ Quốc Công được. Phụ thân đến hôm nay đã hôn mê được hơn một tháng, nghe nói hoàng thượng phái người đi tìm kiếm ca ca vẫn chưa trở lại, cứ như thế này, sợ là phủ Phụ Quốc Công sớm muộn sẽ có ngày rơi vào tay nhị thúc, tam thúc."
Vân Thiên Mộng nghe nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, chỉ cảm thấy Khúc Phi Khanh hôm nay thần sắc có chút quái dị, dường như trong lòng nàng đang có dự tính gì đó, liền kéo hai tay Khúc Phi Khanh ân cần khuyên nhủ "Biểu tỷ, biểu ca bây giờ chẳng qua là đang ở trong lòng quân địch, không phải dễ dàng mà tìm được. Mà Phụ Quốc Công phủ đã có Lão thái quân trấn giữ, lại có Thái hậu làm hậu thuẫn, không thể rơi vào tay hai vị cữu cữu kia được đâu. Chúng ta hiện tại chỉ cần lo để cậu sớm ngày tỉnh lại, những chuyện khác có hay không, đến đâu hay đến đó."
Nhưng hôm nay đối với những lời khuyên của Vân Thiên Mộng, Khúc Phi Khanh tựa hồ chẳng để vào tai, chỉ thấy nàng có chút bất đắc dĩ nhìn Vân Thiên Mộng cười nhạt một tiếng, rồi mở miệng "Ta gần đây luôn nghĩ, nếu là gả cho Hải Quận Vương, liệu có thể thay đổi tình hình trong phủ?"
Vân Thiên Mộng nghe thấy vậy thì kinh hãi, nắm lấy tay Khúc Phi Khanh không ngừng lay mạnh, lập tức lên tiếng trấn an: "Biểu tỷ sao có thể suy nghĩ như vậy? Hải vương phủ cũng không phải vinh hoa phú quý gì như mặt ngoài thoạt nhìn, Hải Vương phi dĩ nhiên là không thích Hải Quận vương, nếu tỷ gả đi, sợ là nàng ngay cả người cũng nhìn không vừa mắt. Còn nữa, Hải Điềm quận chúa cũng không phải người dễ đối phó. Biểu tỷ không thể vì thấy trước mắt nhất thời khó khăn mà quyết định như thế, nếu không tỷ sẽ phải hối hận cả đời!"
Vân Thiên Mộng nói ra những lời như vậy, điểm quan trọng nhất chính là Hải Trầm Khê với Khúc Phi Khanh vốn không phải là cùng một loại người.
Con người Hải Trầm Khê gian trá giảo hoạt, lòng dạ thâm hiểm sợ là không kém gì Hải vương, Khúc Phi Khanh nếu thực sự gả cho hắn, sợ là không thể có nổi một ngày tốt lành.
Nhưng Vân Thiên Mộng vừa dứt lời, thì thấy Khúc Phi Khanh hai hàng lông mày nhíu lại, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ kiên quyết, chỉ thấy hai tay nào cầm chặt lấy tay Vân Thiên Mộng, nước mắt của nàng không kìm được mà rơi xuống, kiềm lại cảm xúc quá mức bi thương trong lòng rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Mộng nhi, những lời muội nói, ta sao lại không hiểu? Chỉ là, muội có biết, một tháng này, bà nội cùng mẹ mất ngủ bao nhiêu đêm rồi không? Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh của cha bây giờ, bà nội với mẹ quả thực nuốt không trôi, nhưng lại vừa không có tinh thần để đi đối phó với những thứ cháy nhà hôi của kia. Ta tuy là nữ nhi trong nhà, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình bị sỉ nhục được. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng tự tìm lấy một lối thoát. Tam thúc kia không phải ỷ vào Khúc Cảnh Thanh hôm nay có thể ra vào Thần vương phủ mà đắc ý sao? Thế thì ta đây gả vào Hải Vương Phủ, xem cuối cùng ai mới là người cười cuối cùng?"
"Thực là nói bậy!" Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng đầy tức giận của Cốc lão thái quân.
Còn không đợi Khúc Phi Khanh cùng Vân Thiên Mộng đứng lên hành lễ, liền thấy Cốc lão thái quân xông lên trước, cho Khúc Phi Khanh một cái bạt tai nặng nề, đánh cho Khúc Phi Khanh mặt lệch hẳn qua một bên, khuôn mặt trắng nõn hằn lên năm vết ngón tay!"
Vân Thiên Mộng thất kinh, lập tức kéo Lão thái quân còn đang muốn ra tay nữa cầu xin: "Bà ngoại bớt giận! Biểu tỷ cũng chỉ là nhất thời nóng lòng mới nói hồ đồ như vậy! Bà ngoại chớ nên tức giận! Giờ này lại đang ở trước giường của cậu, chớ để cho cậu thương tâm!"
Thấy Vân Thiên Mộng nhắc tới Khúc Lăng Ngạo, lão thái quân mới buông tay xuống, âu yếm nhìn nhi tử đang nằm trên giường, hai tay chà chà trên tay chống quải trượng, tức giận nói "Ngươi theo ta tới đây!"
Nói xong, Cốc lão thái quân xua mấy người dìu mình đi, thẳng bước đi nhanh ra khỏi Thanh Tùng Viện.
Bị Cốc lão thái quân cho một bạt tai, nhưng Khúc Phi Khanh chỉ là đờ đẫn sờ nhẹ khuôn mặt nóng rát vì đau, rồi ngay sau đó quay ra Vân Thiên Mộng thản nhiên cười nhạt, xoay người theo Lão thái quân ra khỏi Thanh Tùng viện.
Vân Thiên Mộng trong lòng không yên, lập tức sai Mộ Xuân đến phòng bếp nhỏ báo cho Quý Thư Vũ, còn mình lập tức đuổi theo Lão thái quân.
Nhưng, lão thái quân càng đi càng lệch hướng, cuối cùng dừng hẳn ở trước từ đường phủ Phụ Quốc Công.
Từ đường này quanh năm có người quét dọn, bên trong mơ hồ phảng phất mùi hương khói, lão thái quân ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên ghi bốn chữ "Khúc thị từ đường", liền sải bước tiến vào.
"Phi Khanh, quỳ xuống!" Thấy Khúc Phi Khanh bước vào, Cốc lão thái quân lập tức lớn tiếng quát.
Khúc Phi Khanh chết lặng, quỳ gối trên đệm, thẳng lưng đối mặt với liệt tổ liệt tông Khúc gia.
Cốc lão thái quân thấy bộ dạng quật cường của nàng, bên tai lại văng vẳng những lời nàng nói khi nãy, chỉ cảm thấy còn tức giận hơn so với khi đối mặt với đám Khúc Viêm Khúc Phú, trách cứ Khúc Phi Khanh:
"Hôm nay ta thay mặt liệt tổ liệt tông Khúc gia giáo huấn con! Phi Khanh, con nhớ cho kĩ, phủ Phụ Quốc công chúng ta, dù có nghèo túng, cũng không cần bán đứng nữ nhi nhà mình để đổi an bình trong chốc lát. Con là đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công, từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, là một tay ta nuôi lớn, không nói con xuất sắc nổi bật đến cỡ nào, nhưng ta quyết không cho phép đứa nhỏ do ta nuôi lớn được tự rẻ rúng bản thân mình.
Bất kể tình cảnh của con khó khăn gian khổ đến thế nào, con cũng không được phép quên đi thân phận của mình, con là tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công. Không phải là mấy đứa con gái tùy tiện như Khúc Cảnh Thanh. Con bây giờ thấy Khúc Cảnh Thanh có thể tự do ra vào Thần vương phủ là một việc vinh dự lắm phải không? Nhưng con cũng phải biết rằng, nàng ta phải trả giá bằng khuê danh của mình. Mặc dù tương lai có thể được Thần vương chỉ định làm Trắc Phi, thì đã làm sao? Cho dù nàng ta khá hơn nữa, thì mọi hành vi của nàng, cũng đã đánh mất cơ hội trở thành chính phi. Chính phi không đơn thuần là nhìn vào gia thế địa vị, lại càng phải chọn được người có phẩm tính đức hạnh, mọi thứ thiếu một cũng không được.
Còn nữa, nếu ta cho là có thể cùng Hải vương phủ kết thông gia, thì lần đầu tiên Hải vương phi đến phủ, ta đã đáp ứng hôn sự này rồi. Cần gì một cô nương như con phải nói ra những lời ấy? Con nếu thực làm như vậy rồi, cha con dù có tỉnh lại, đại ca con dù có ở biên cương quay về, bọn họ cũng không vì việc làm của con hôm nay mà cảm kích đâu, dẫu có, cũng chỉ là đau lòng mà thôi! Con à, con có hiểu được lòng ta không?"
Cốc lão thái quân nói xong những lời này, Khúc Phi Khanh đã khóc không thành tiếng, vẻ mặt quật cường khi Cốc lão thái quân khuyên bảo vừa rồi giờ không còn đâu nữa, thay vào đó là bộ dạng tiểu nữ nhi đang vô cùng thương tâm.
Vân Thiên Mộng bước nhẹ lên phía trước, quỳ xuống bên cạnh Khúc Phi Khanh, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run rẩy của nàng, vẻ mặt xúc động nói :"Lời dạy của bà ngoại, Mộng nhi và biểu tỷ chắc chắn ghi nhớ trong lòng, trọn đời sẽ không dám quên. Nhưng xin bà ngoại cũng đừng nên trách biểu tỷ, nàng chẳng qua chỉ là lo lắng quá nên bị loạn. Biểu tỷ xưa nay phẩm hạnh đoan chánh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bại hoại gia phong, xin bà ngoại tha thứ cho biểu tỷ lỡ miệng!”
Lão thái quân thấy Vân Thiên Mộng cùng Khúc Phi Khanh tỷ muội tình thâm, trong lòng tất nhiên cảm động, nhưng cặp mắt đầy uy nghiêm vẫn chằm chằm nhìn Khúc Phi Khanh, không thấy nàng chính miệng nhận sai thì không bỏ qua.
Khúc Phi Khanh khóc hồi lâu, áp lực bấy lâu đè nặng trong mình cũng đã vơi đi không ít, tâm tình cũng theo đó mà ổn định hơn rất nhiều, thấy Lão thái quân đang chờ mình đáp lời, vội cung kính hướng về phía bài vị tổ tông dập đầu ba cái, nghiêm túc nói "Cháu gái biết sai rồi! Sau này quyết không dám nói ra lời hồ đồ như vừa nãy nữa. Xin bà nội trách phạt!"
Cốc lão thái quân thấy nàng rốt cục cũng thanh tỉnh lại, mới hài lòng gật đầu, nói "Con hãy quỳ ở trước bài vị tổ tông ba canh giờ để sám hối cho ta! Mộng nhi, theo ta về!"
"Vâng!" Thấy Vân Thiên Mộng còn muốn vì mình cầu xin với Lão thái quân, Khúc Phi Khanh khẽ kéo Vân Thiên Mộng lắc đầu, miệng cũngkiên quyết trả lời, sau đó cung kính quỳ xuống, trong đôi mắt đều ánh lên thần thái kiên cường bất khuất.
Vân Thiên Mộng thấy mình có khuyên nữa cũng vô ích, huống chi lão thái quân cũng chỉ là mắng cho Khúc Phi Khanh tỉnh ngộ, cũng yên tâm đôi chút, phân phó cho đám nha đầu bà tử chiếu cố nàng cho tốt, rồi đứng dậy dìu Lão thái quân ra khỏi từ đường.
Cùng lúc đó, Quý Thư Vũ nghe được nha đầu mật báo xong vẫn lẳng lặng đứng trước cửa từ đường, nghe được ý nghĩ điên rồ của con gái, không khỏi nhất thời bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng không khỏi tự trách mình, những ngày gần đây hết chuyện trong phủ đến chuyện trượng phu mà quên mất Phi Khanh.
Thật tốt, đã có Lão thái quân thức tỉnh Phi Khanh, khiến cho Quý Thư Vũ hết một phen thấp thỏm lo âu.
Chỉ có điều, thấy lão thái quân rời đi, Quý Thư Vũ cũng không đi vào từ đường cho con gái đứng dậy, ngược lại cùng đám nha đầu bà tử rời khỏi từ đường.
Tháng bảy nóng bức sắp qua, nhưng người của Ngọc Càn đế phái đi suốt nửa tháng bây giờ mới trở về đem tin tức về Khúc Trường Khanh truyền lại.
Cốc lão thái quân vừa nhận được tin xong, cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng qua hai ngày trong cung lại tryền tin tới, nói Khúc Trường Khanh bị thương nặng, lúc này đang dùng xe ngựa đưa hắn hồi kinh.
Phụ Quốc Công phủ chật vật lắm mới xua được mây đen u ám trên đầu, nay tin này vừa đến lại lần nữa nổi lên!
Mát thấy thời gian hắn vào kinh ngày càng gần, Lão Thái quân cùng Quý Thư Vũ trong lòng ngày càng khẩn trương, hốt hoảng, không biết thương thế của Khúc Trường Khanh rốt cuộc như thế nào!
Ngày hôm đó, Vân Thiên Mộng đoán chắc là Khúc Trường Khanh trở về kinh thành, liền đến Phủ Phụ Quốc Công từ sớm, giúp đỡ đám người lão thái quân.
Nhưng chờ từ sáng sớm đến tận trưa, rồi trưa cho đến chiều, cũng chẳng thấy Mã hộ vệ đưa Khúc Trường Khanh trở về!
Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quặc, đang nôn nóng hết sức, thì tiếng hô "Thánh chỉ đến" truyền đến cửa!
Một gã công công mặc cung phục của thái giám tổng quản, tay nâng cao đạo thánh chỉ bằng lụa vàng, dẫn một đám thái giám vây vòng đi vào phủ, đợi đám người lão thái quân quỳ xuống, liền mở thánh chỉ ra đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trưởng tôn chủ Phụ Quốc Công, Binh Bộ Thị lang Khúc Trường Khanh, bí mật mang theo thư tín tín vật của địch quốc, nghi ngờ phản quốc, lập tức bãi chức Binh bộ thị lang, giam lại chờ xét xử, mọi người trong phủ , không đươc triệu kiến không được đi ra ngoài, khâm thử!"
Thánh chỉ vừa đọc lên, còn không đợi mọi người dập đầu tạ ơn, liền thấy lão thái quân ngã xuống ngất đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook