Sở Vương Phi
Chương 1: Đập đầu chết

"Vương gia… Vương gia… xin người… xin đừng từ hôn! Xin người mà…”

Trên điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, thật lâu thật lâu sau vẫn còn vang vọng lại âm thanh van xin đau khổ của một thiếu nữ nhỏ bé.

Chỉ là, bộ dáng tiều tụy đáng yêu của nàng lại không làm một ai thương xót. Các cung nhân đều không làm gì cả ngoài việc hầu hạ chủ tử bên cạnh mình, mà một vài vị chủ tử có mặt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nam nhân mà thiếu nữ kia đang van xin.

“Thần vương, khanh xem, việc này…” Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vua Ngọc Càn quét mắt xuống người đứng phía dưới, ngược lại có chút khó xử nhìn về phía vị Thần vương đang đứng giữa điện kia.

Cô gái thấy vẻ mặt lúng túng của vua Ngọc Càn, trong đáy mắt lệ quang tràn ra, hiện lên tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời long lanh nước mắt kia càng là khẩn cầu mà hướng về Thần vương đứng bên cạnh, mong hắn có thể thay đổi chủ ý.

“Ý thần đã quyết, mong hoàng thượng thành toàn!” Nhưng đổi lại chỉ là sự cự tuyệt không hề do dự của Thần vương.

“Đừng mà… đừng mà…”. Nhất thời không tiếp thụ được việc Thần vương ba lần bốn lượt từ chối, nàng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt dâng lên tràn qua khóe mi, cánh môi phấn hồng bởi vì quá mức kích động mà run nhẹ. Nhưng biểu tình của Thần vương vẫn băng lãnh, âm ngoan khiến cho thiếu nữ không dám biểu hiện rõ mâu thuẫn mãnh liệt trong lòng ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngẩn, thất thần tự nói với chính mình.

Mà trên đại điện, mọi người bởi vì lời nói của Thần vương mà ngừng hô hấp.

Cô gái sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt cầu xin nhìn quanh đại điện một vòng, cắn mạnh môi dưới hướng tới phía trước Thần vương mà quỳ xuống:

“Vương gia… Mộng nhi xin người… ngàn vạn lần xin đừng từ hôn… xin người…”. Lời khẩn cầu đứt quãng trong miệng, thiếu nữ không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của mọi người, chỉ không ngừng dùng lực dập đầu trước Thần vương.

Bên trong đại điện nhất thời vang lên những âm thanh hít sâu, từng đạo ánh mắt khinh bỉ trong khoảnh khắc đều bắn về phía cô gái đang không ngừng dập đầu kia.

Nhìn ra ánh mắt của mọi người, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng dập đầu, khiến Thần vương ánh mắt đang nhìn ra xa, đột nhiên cau mày lại, sau đó đôi mắt mang theo tia chán ghét cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh mình. Nhìn thấy nàng bộ dạng nhu nhược khiếp đảm đang khóc sướt mướt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng điệu lãnh lẽo dị thường một lần nữa mở miệng:

“Bổn vương tuyệt đối sẽ không lấy một người yếu đuối, nhát gan như ngươi làm phi tử.”

Lời nói xong, Thần vương đưa mắt đi nới khác, không nói thêm câu nào nữa.

Nghe được câu trả lời quyết tuyệt như vậy, cô gái đột nhiên buông thõng hai tay, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt môi dưới làm bật ra tơ máu.

Bị Thần vương ngang nhiên từ hôn, dù sao thì nàng Vân Thiên Mộng cũng là thiên kim khuê phòng, sợ rằng đời này muốn gả đi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.

Mà giờ phút này ánh mắt chán ghét của mọi người càng thêm kích động Vân Thiên Mộng, khiến nàng đột nhiên cười lớn dường như là đã thương tâm đến phát điên rồi.

“ Ha ha… haha…”

Nước mắt tuôn ra như mưa rơi trên hai gò má, thân hình nằm phủ phục trên mặt đất mãnh liệt run lên, cười lớn điên cuồng.

Chậm rãi ngẩng khuôn mặt tinh xảo thanh nhã lên, Vân Thiên Mộng lại một lần nữa đưa cái nhìn chứa đầy mê đắm đến Thần vương đang gần trong gang tấc, trong lòng tinh tế ngắm nhìn sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cao ngất, rắn rỏi của hắn.

“Vương gia đã không cần ta, ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”

Miệng thì thào tự nói, Vân Thiên Mộng nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, ánh mắt như cũ không rời Thần vương, bộ dáng đáng yêu khiến ai cũng không khỏi thương xót.

Chỉ là nét mặt thống khổ của nàng lại không đổi được ánh mắt có nửa điểm thương hại của Thần vương.

Vân Thiên Mộng đôi mắt đẫm nước dần chuyển hướng nhìn sang chiếc cột trụ màu đỏ có khắc hình rồng uốn lượn trên điện, đáy mắt hiện ra thần sắc kiên định.

“Mau! Mau ngăn nàng lại!”

Lúc này, Ngọc Càn đế phát giác thấy Vân Thiên Mộng có chút bất thường đột nhiên thốt lên, mọi người trong lòng tức khắc cả kinh, nhưng lại không ai có phản ứng gì đối với tình hình đang xảy ra trước mắt này.

"Đông!"

Trong khoảnh khắc, âm thanh va chạm mạnh mẽ vang vọng khắp điện Kim Loan rực rỡ, trang nghiêm…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương